Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Ma cà rồng AU (1 + 2) (H)

✋‼️ MỘT CHÚT LƯU Ý: Những phần ngoại truyện có gắn tag "AU" đều là những ngoại truyện Out Of Character, tác giả thả mình tự do sáng tác, thiết lập hình tượng nhân vật sẽ không giống như trong mạch truyện chính, hãy coi thế giới này như A Nguyệt và A Vũ ở một vũ trụ song song khác nhé.

Thiết lập ở Ngoại truyện [Ma cà rồng] như sau: Thời kỳ mạt thế, thế giới chìm trong đại dịch zombie. Quý Linh Nguyệt 1 - Lam Vũ 0. Mén nào đọc manhua rồi chấp niệm với em Nguyệt công thì giờ ẻm công rồi nhé =))))))))))))))))

2...3... Dzô

~~~


Nàng không nên bước vào tòa lâu đài cổ hoang phế này.

Quý Linh Nguyệt siết chặt con dao găm trong tay, nín thở, tập trung lắng nghe một lúc, nhưng không còn nghe thấy tiếng bước chân thoáng qua lúc nãy nữa.

Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn qua khung cửa sổ loang lổ bám đầy mạng nhện.

Ánh dương cuối cùng đã chìm xuống đường chân trời xa xôi, ráng đỏ rực rỡ nhanh chóng bị màn đêm thay thế, đường nét nhấp nhô của rừng núi giống như một nét mực đậm trong đêm đen, mô tả một sự tĩnh lặng chết chóc đầy bất an.

Trong tình huống này, nếu rời khỏi căn phòng và đi vào khu rừng đầy rẫy quái vật để tìm nơi trú ẩn tiếp theo, rõ ràng là một hành động tự sát.

Người ẩn mình trong bóng tối đã cố ý che giấu hơi thở và hình dáng, hẳn là cũng không muốn chạm mặt nàng. Nếu đã vậy, hai người họ có lẽ có thể bình yên trải qua một đêm, sáng mai sẽ đường ai nấy đi.

Đã quyết định xong, Quý Linh Nguyệt rón rén đi đến cầu thang góc phòng, thoăn thoắt leo lên tầng ba, đẩy cánh cửa ở cuối hành lang, nhanh chóng chui vào rồi khóa trái cửa lại.

Bên ngoài vẫn không có thêm âm thanh nào khác.

Quý Linh Nguyệt đứng yên một lúc, trong lòng hơi thả lỏng, mượn ánh trăng mờ nhạt quét qua căn phòng phía sau. Căn phòng không lớn, một chiếc giường lớn màu đỏ mềm mại đã chiếm gần hết không gian, bàn trang điểm bên cạnh phủ bụi, các loại chai lọ đổ lộn xộn. Quý Linh Nguyệt lại đến bên cửa sổ kiểm tra chốt cài, xác nhận an toàn xong, nàng mới ôm ba lô co ro cẩn thận ngồi vào góc giữa tường và đầu giường.

Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa duy nhất có thể đi vào, giống như một con mèo cảnh giác. Rất lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, đầu cô gái gật gù, cuối cùng chậm rãi, chậm rãi nhắm mắt lại.

"Cạch cạch..."

Âm thanh yếu ớt lọt vào tai, Quý Linh Nguyệt vốn ngủ nông chợt mở choàng mắt, theo phản xạ sờ con dao đặt bên cạnh. Nàng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp định thần, cánh cửa nhỏ phía xa đã bị đẩy tung, một khối màu đen như sương mù chui vào, lao thẳng về phía nàng bằng tốc độ mà người thường không thể có được.

Quý Linh Nguyệt giật mình kinh hãi, bị chặn ở góc tường không lối thoát, nàng dứt khoát lăn sang một bên, chui xuống gầm giường ngay trước khi thứ kia kịp bổ nhào tới. Nàng lật người, nhanh chóng bò về phía bên kia, nhưng cổ chân đột nhiên lạnh buốt, như bị tảng băng dán vào, "soạt" một tiếng kéo nàng trở lại.

Nàng kinh hoàng ngẩng đầu lên, nương theo ánh trăng, chỉ thấy một đôi mắt đỏ như máu và một khuôn mặt trắng bệch. Người đó nhe răng cười với nàng, cặp răng nanh sắc nhọn toát lên vẻ lạnh lùng khát máu.

Ma cà rồng!

Khí lạnh ập đến, khi nhiệt độ băng giá sắp chạm vào cổ Quý Linh Nguyệt, nàng đột nhiên cắn răng, giáng một cú đạp thật mạnh lên phía trên.

Điều bất ngờ là người đó "oái" một tiếng, thật sự bị nàng đá ngã, chật vật ngã lăn ra đất. Quý Linh Nguyệt vội vàng bò dậy, nhặt con dao dưới đất, vồ tới như một con báo nhỏ, vừa dùng đầu gối ghì lên eo đối phương, vừa đâm mạnh vào ngực cô ta.

"Phập" một tiếng, lưỡi dao đâm vào da thịt, Ma cà rồng cũng rên lên đau đớn. Quý Linh Nguyệt bị một lực lớn bất ngờ hất văng, đập mạnh vào tường, suýt nữa ngất đi. Đợi đến khi nàng khó khăn lắm mới bò dậy được, lại thấy vũ khí duy nhất của mình đang bị đối phương giẫm dưới chân, một đôi mắt đỏ tươi đang trừng mắt nhìn nàng chằm chằm.

Quý Linh Nguyệt lập tức cứng đờ người, lông tơ dựng đứng, như thể đã ngửi thấy hơi thở của tử thần.

"Cô..." Giọng Ma cà rồng có chút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra đó là giọng một thiếu nữ trong trẻo: "Sao cô lại dùng dao đâm tôi?"

Quý Linh Nguyệt sững sờ, chớp mắt, vẻ mặt hiện lên một tia mơ hồ.

Ma cà rồng đứng tại chỗ, nắm chặt hai bàn tay, run rẩy một lúc, rồi đột nhiên dậm chân mấy cái, ăn vạ nũng nịu nói: "Tôi chỉ muốn hút một ngụm máu của cô thôi mà! Tôi sắp chết đói rồi, ăn một bữa không được sao? Sao cô lại đá tôi, chưa từng có ai đá tôi hết! Cô còn đâm tôi nữa, đau quá! Tôi đã đói ba tháng rồi, muốn ăn một bữa thì có gì sai?"

Quý Linh Nguyệt: ...

Nàng lắng nghe tiếng khóc thút thít của cô gái một lúc, từ từ nhíu mày, thăm dò gọi: "Lam Vũ?"

Tiếng khóc của cô gái dừng lại, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn còn vương một giọt nước mắt: "Cô biết tôi à?"

Nhìn khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc đó, hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run lên, khẽ "ừm" một tiếng: "Biết."

Trước khi thảm họa ập đến, Ma cà rồng và loài người vốn đối đầu hàng trăm năm đã ký kết hiệp định, bước vào kỷ nguyên chung sống hòa thuận. Có một số ít Ma cà rồng đã nhờ lợi thế chủng tộc của mình, thậm chí còn tỏa sáng rực rỡ trong một số lĩnh vực, ví dụ như Lam Vũ, chính là một thần tượng trẻ tuổi nổi tiếng với vẻ đẹp và giọng hát.

Đáng tiếc, một loại virus không rõ nguồn gốc đã càn quét toàn cầu chỉ sau một đêm, loài người dần biến thành những thây ma di động chỉ từng xuất hiện trong phim ảnh. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, trật tự thế giới đã tan biến, càng không cần nói đến hiệp định hòa bình giữa Ma cà rồng và loài người nữa.

Nghĩ đến đây, Quý Linh Nguyệt do dự một chút, bổ sung: "Buổi tiệc sinh nhật mười bảy tuổi của cô, tôi làm nhân viên phục vụ ở đó."

Lam Vũ "ồ" một tiếng, có chút phấn khích: "Vậy, cô là fan của tôi sao?"

"Không phải."

Lam Vũ lập tức ủ rũ xuống, ngón tay gõ gõ vào đầu gối mình, cẩn thận hỏi: "Vậy... tôi có thể hút một ngụm máu của cô không?"

Quý Linh Nguyệt lạnh lùng trả lời: "Không thể."

Nàng xốc ba lô lên, định đi tìm một căn phòng khác để nghỉ ngơi. Lam Vũ thấy tình hình không ổn, vội vàng lao tới ôm lấy chân nàng: "Cầu xin cô đó, cho tôi hút một ngụm được không? Tôi thật sự sắp chết đói rồi..."

Quý Linh Nguyệt: "Bên ngoài có nhiều xác sống như vậy, cô tùy tiện hút một con chẳng phải được rồi sao?"

Lam Vũ trừng mắt không thể tin được: "Cô đang đùa tôi à? Ăn cái thứ đó, tôi sẽ bị ngộ độc thực phẩm đấy!"

"Vậy cô đi bắt vài con thỏ..."

"Làm sao mà bắt được, tụi nó lanh gần chết!"

Quý Linh Nguyệt mím môi, cúi đầu nhìn xuống. Cô gái đang quỳ trên mặt đất có khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đỏ như máu không hề có chút bạo ngược nào, ngược lại còn trong suốt và thuần khiết. Lúc này, cô ấy mở to mắt nhìn nàng một cách đáng thương, hoàn toàn không có chút kiêu ngạo nào của một Ma cà rồng.

Rõ ràng cô ấy có sức mạnh vô biên, hành động nhanh nhẹn, lại có khả năng tự phục hồi cực nhanh của Ma cà rồng, lẽ ra có thể sống tốt ngay cả trong thời mạt thế này. Nhưng cô ấy lại giống như được gia tộc chiều chuộng đến mức sinh hư, tay chân lười biếng, không biết gì về cuộc sống, vừa yếu ớt vừa nhát gan, muốn hút một ngụm máu cũng phải hạ mình cầu xin một con người như nàng.

Quý Linh Nguyệt rũ mắt xuống, chợt nhớ đến cô gái nàng nhìn thấy trong bữa tiệc năm xưa.

Cô ấy mặc quần áo lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, cao quý, thản nhiên đón nhận tình yêu mến của tất cả mọi người.

Nhưng ngày hôm đó, bên ngoài khách sạn đèn hoa rực rỡ, nàng lại nhận được điện thoại của bác sĩ, bảo rằng em gái nàng đã không thể cứu vãn được nữa.

Thật bất công...

Giờ đây, cô công chúa vô ưu vô lo lại đang quỳ dưới chân nàng, dường như có thể bị nàng tùy ý khống chế. Quý Linh Nguyệt vén hàng mi dài lên, nghiêm túc nhìn cô ấy: "Nếu tôi đồng ý cho cô hút máu, cô có thể làm gì cho tôi?"

Lam Vũ sững người một chút, mắt hơi sáng lên: "Cái gì cũng được." Cô nhe răng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng rạng rỡ, trông ngây thơ mà cũng đầy tà khí: "Cô muốn tôi làm gì, tôi đều đồng ý hết."

***

"Nóng quá..."

"Nóng?" Quý Linh Nguyệt ngừng động tác, nhìn cô gái đang vùi sâu vào chiếc giường mềm mại. Ma cà rồng không có hơi thở và nhịp tim, vì vậy, cũng không có máu lưu thông và nhiệt độ. Dưới bộ trang phục tinh xảo là cơ thể trắng như sứ, chạm vào lạnh buốt và trơn láng, giống như đang vuốt ve một vật vô tri.

Cơ thể Lam Vũ quá lạnh, đến mức nhiệt độ ấm áp của một người bình thường cũng có thể được coi là nóng bỏng đối với cô ấy.

Quý Linh Nguyệt khẽ hỏi: "Cô chưa từng thân mật với ai khác theo kiểu này sao?"

Lam Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nếu là chuyện này, thì chưa."

"Tại sao?" Nàng không nhịn được hỏi: "Rõ ràng cô đã bắt đầu có bạn gái từ năm 16 tuổi, đến trước khi tận thế xảy ra, cô đã thay ba người tình tin đồn rồi."

Lam Vũ "phụt" cười, cô đưa tay vuốt lọn tóc xoăn bồng bềnh bị đè sau gáy, cười cong mắt, có chút đắc ý nhìn nàng: "Cô còn nói không phải fan của tôi, vậy mà nhớ rõ những chuyện này như vậy..."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lát, có chút bực bội nhéo mạnh vào vòng eo mềm mại của Lam Vũ: "Cô nói nhiều quá."

Lam Vũ kêu lên một tiếng, tủi thân nhìn nàng, hốc mắt bất ngờ đỏ hoe: "Đau..."

"Đừng giả vờ nữa," Quý Linh Nguyệt cúi đầu, đôi môi ẩm ướt đặt lên đỉnh ngực nhô cao của cô, phả ra hơi thở nóng bỏng: "Mới vừa bị đâm một nhát mà giờ đã lành rồi, tôi còn chưa dùng sức, sao lại đau được?"

"Nhưng vốn dĩ vẫn đau mà," Lam Vũ lầm bầm: "Sao cô hung dữ thế, trước đây chắc chắn không ai thích cô đâu."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Cô còn muốn hút máu nữa không?"

Lam Vũ chớp chớp mắt, vội vàng thay bằng nụ cười ngoan ngoãn, vừa hôn lên má nàng một cái, vừa dịu giọng nói: "Không sao, tôi thích cô."

"Lưỡi không xương..."

Quý Linh Nguyệt cúi đầu, nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô gái, vô tư nhào nặn thành đủ hình dạng. Lam Vũ rên lên một tiếng, mặt đỏ bừng vòng tay ôm lấy cổ nàng, lẩm bẩm: "Kỳ lạ quá..."

"Chỗ nào kỳ lạ?"

Lam Vũ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không biết, nhưng mà thoải mái lắm." Nói rồi, cô lại chủ động ưỡn ngực về phía trước: "Cô xoa thêm đi."

Quý Linh Nguyệt nhướng mày, ngoan ngoãn xoa bóp, nghe thấy đối phương phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào xong, nàng lại đột nhiên dừng lại. Lam Vũ rũ mắt, mắt nhòa lệ nhìn nàng, bất mãn nói: "Tiếp tục đi chứ."

"Sao cảm giác vẫn là tôi chịu thiệt nhỉ?" Nàng gảy gảy nụ hoa đỏ thắm đang ngẩng cao, lẩm bẩm: "Cô còn sai bảo tôi nữa."

Lam Vũ khẽ rên một tiếng trong mơ màng, dường như đã hiểu ý nàng, liền chủ động nắm lấy tay nàng, hôn lên để lấy lòng, nói: "Tôi còn có thể... có thể bảo vệ cô."

"Bảo vệ tôi thế nào?"

"Tôi có thể nghe thấy âm thanh ở rất xa, cũng có thể ngửi ra sự khác biệt giữa con người và xác sống. Cô để tôi hút máu, tôi có thể giúp cô tránh nguy hiểm," Lam Vũ thè lưỡi ra, vật thể lạnh lẽo mềm mại chạm vào lòng bàn tay nàng, để lại vệt nước ẩm ướt: "Ừm... tôi có thể đưa cô về nhà tôi, ở đó chắc chắn rất an toàn, còn có nhiều thức ăn..."

"Nhà?" Quý Linh Nguyệt mặc kệ Lam Vũ dính dính liếm láp, hỏi: "Nhân tiện, tại sao cô lại ở nơi này? Nơi này rõ ràng cách Thành phố Nam Hải rất xa."

"Cũng tại phải đi diễn thôi," Lam Vũ lẩm bẩm: "Tôi vừa xuống máy bay ở Thành phố Bắc Tùng thì gặp phải virus bùng phát, bọn họ đều bị cắn, giao thông thì tê liệt, tôi chỉ có thể... chỉ có thể tự mình quay về..."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, nghi ngờ nói: "Nhưng, đây là phía Bắc của Thành phố Bắc Tùng mà, cô đi lâu như vậy, là đang đi ngược hướng sao?"

Lam Vũ: ...

Cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn nàng một lúc, "ồ" một tiếng: "Vậy hả?"

Quý Linh Nguyệt cạn lời: "Cô đúng là đồ ngốc."

Nàng quyết định không giao tiếp với đồ ngốc nữa. Ngón tay thon dài trượt xuống, đi sâu vào giữa đùi ẩm ướt, luồn lách vào nụ thịt ẩn sâu trong cánh hoa.

Lam Vũ run lên, theo bản năng nắm chặt ga trải giường, chất lỏng trơn ướt không ngừng chảy ra từ cửa huyệt, làm ướt ngón tay Quý Linh Nguyệt. Mỗi lần nàng chạm vào, cô gái lại đáng thương đạp chân một cái, phát ra tiếng thở dốc vụn vặt từ kẽ môi, nhưng không lâu sau, cô ấy đã hoàn toàn vứt bỏ sự xấu hổ, ngửa cổ rên rỉ.

Quý Linh Nguyệt cúi đầu, đặt vài nụ hôn lên bụng dưới mịn màng của cô ấy, rồi liếm láp huyệt thịt ướt át.

Lam Vũ lập tức ngửa đầu, rên lên đầy quyến rũ. Cô đưa tay vò vào mái tóc dài của Quý Linh Nguyệt, thút thít: "Thoải mái quá... ah, nóng quá..."

Đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng như những tia lửa cuộn trào, mang đến nhiệt độ mà cô chưa từng cảm nhận được. Trong khoảnh khắc, Lam Vũ thậm chí còn lầm tưởng khoái cảm đó là sự đau đớn khi bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt.

Tiếng nước dâm đãng không ngừng truyền đến từ bên dưới, Lam Vũ vặn vẹo qua lại, bị Quý Linh Nguyệt không thể nhịn được nữa ấn vào eo, mặt lạnh lùng quát một tiếng: "Đừng động đậy."

Lam Vũ cứng người, ấm ức liếc nhìn nàng một cái, đánh liều phản bác: "Thoải mái sao lại không được động đậy? Tôi đâu phải người chết."

Ánh mắt Quý Linh Nguyệt hơi tối lại, đột nhiên đưa tay ra, không khách sáo nhéo một cái vào hạt đậu nhỏ sưng đỏ vì bị liếm. Cảm giác đau đớn và khoái cảm cùng lúc bộc phát, Lam Vũ kêu lên kinh hãi, co quắp hai chân, run rẩy phun ra một luồng dâm thủy.

Quý Linh Nguyệt liếm đi vệt nước còn sót lại trên môi, nhìn Lam Vũ dù đang lên đỉnh nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt, khẽ nói: "Cô thật dâm đãng."

Lam Vũ vẫn đang thở dốc, nghe thấy lời này, lại đột nhiên kéo cánh tay Quý Linh Nguyệt, kéo nàng vào lòng. Bộ quần áo chỉnh tề trên cơ thể của con người đối với cô chẳng khác gì vài mảnh vải rách, tùy tiện xé toạc ra. Cô lật người, dán vào nguồn nhiệt ấm áp, đè nơi ướt át lên đùi đối phương, có chút mê mẩn cúi đầu về phía cổ nàng.

Quý Linh Nguyệt vội đưa tay chặn mặt cô lại, nhìn cặp răng nanh nhọn hoắt lóe ra từ kẽ ngón tay, lạnh lùng nói: "Không được hút."

Lam Vũ "ưm ưm", tủi thân nỉ non: "Cô đã... đã làm rồi mà..."

"Cái đó mà tính là làm à?"

Quý Linh Nguyệt nhấc chân lên, nhẹ nhàng cọ xát vào huyệt thịt mềm mại ẩm ướt, khẽ nói: "Tôi còn chưa bắt đầu cơ."

Lam Vũ cắn môi, bị nàng cố tình ma sát vài cái, liền mềm nhũn như không còn xương, nằm rạp trong lòng nàng, lơ mơ nói: "Được, chờ cô làm xong, tôi sẽ, ừm... sẽ hút."

Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, dùng đầu gối đẩy hai chân Lam Vũ ra, quẹt qua một chút mật dịch giữa hai chân cô, rồi chậm rãi đưa ngón tay vào.

"Ưm..."

Lam Vũ rụt vai lại, nhíu mày, thở dốc khe khẽ.

Các khớp ngón tay nhét vào huyệt đạo từ chậm rãi đến dần tăng tốc. Vách thịt mềm nhũn siết chặt lấy ngón tay, không lâu sau đã phát ra tiếng nước anh ách.

Tiếng rên rỉ khó chịu của Lam Vũ cũng biến thành tiếng rên rỉ khoan khoái. Cô liếm khóe môi, đẩy hông để phối hợp với động tác ra vào của Quý Linh Nguyệt, thậm chí còn thúc giục: "Nhanh... nhanh lên..."

"..."

Quý Linh Nguyệt lại cảm thấy mình bị thiệt, nàng mím môi, ôm eo cô gái ngồi dậy. Đầu gối Lam Vũ vừa chạm xuống giường, liền tự mình nhún lên xuống, cặp mông hết lần này đến lần khác ngồi lên đùi Quý Linh Nguyệt, vỗ ra những con sóng dâm đãng, những giọt nước trong vắt bắn ra từ nơi giao hợp, để lại những vệt ẩm ướt lấm tấm trên ga trải giường.

Cô không nhịn được siết chặt vai Quý Linh Nguyệt, rên rỉ loạn xạ: "Ư... thoải mái quá, đầy quá..."

"Cô thì thoải mái rồi." Quý Linh Nguyệt nhíu mày, đột nhiên đè Lam Vũ ngã xuống, hai tay cũng siết chặt cổ Lam Vũ. Lam Vũ thở dốc nhìn nàng, cổ họng lên xuống, dù bị bóp đến đỏ hằn cũng không phản kháng, đôi mắt mơ màng ngược lại còn nổi lên một chút bối rối.

Đúng rồi, Ma cà rồng không cần hô hấp.

Quý Linh Nguyệt chợt buông tay, nhìn cơ thể mỏng manh của cô ấy, nhưng không thể kiềm chế được ham muốn hành hạ ngày càng mạnh mẽ trong lòng.

Nàng muốn để lại một vài vết sẹo trên người Lam Vũ.

Quý Linh Nguyệt nhìn chằm chằm cô ấy, gác cẳng chân Lam Vũ lên vai mình, một tay tiếp tục ra vào trong huyệt đạo, ép ra chất lỏng phong phú, tay còn lại thì bóp mạnh âm vật của cô ấy. Lam Vũ bật nảy lên, huyệt thịt cắn chặt hơn, kẹp chặt đến mức Quý Linh Nguyệt không thể cử động.

Mắt cô ngấn lệ, nức nở: "Nhẹ thôi, đau..."

Quý Linh Nguyệt thả lỏng lực đạo, tiếp tục xoa nắn hạt đậu nhạy cảm của cô ấy, lại nhét thêm một ngón tay vào. Cửa huyệt đang khép mở bị căng ra, chất lỏng tình yêu không ngừng tuôn ra từ bên trong, bị cọ xát thành bọt trắng dính nhớp theo mỗi lần Quý Linh Nguyệt ra vào.

Không biết qua bao lâu, cô gái rên rỉ ưỡn eo, mật dịch ấm áp và dâm đãng phun ra lòng bàn tay nàng, huyệt thịt co rút chặt chẽ, nhiệt tình mút lấy ngón tay đang chôn sâu bên trong.

Lam Vũ ngửa đầu thở dốc, lại bị Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu hôn lấy. Cô chớp mắt, nũng nịu rên lên một tiếng, mở rộng hai chân, ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng, nhưng miệng lại rục rịch, cố gắng cắn một miếng vào lưỡi Quý Linh Nguyệt.

Quý Linh Nguyệt ngước mắt, bóp cằm Lam Vũ: "Không được cắn."

"Tại sao?" Cô mở to mắt, khó hiểu hỏi: "Lần này, lần này xong rồi chứ?"

"Ai nói?"

Quý Linh Nguyệt lại hôn khóe môi cô ấy, đầu ngón tay dừng lại giữa cánh hoa đã đỏ au vì bị thao, thành thạo gãi nhẹ lên âm vật sưng đỏ. Chưa được mấy cái, Lam Vũ đã khẽ rên lên, huyệt thịt cũng phối hợp phun ra mật thủy.

"Cô thật nhạy cảm." Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu ngậm lấy vành tai mềm mại của Lam Vũ, tùy ý nhéo một cái vào cặp mông đang run rẩy, Lam Vũ liền nheo hàng mi ướt át lại, phối hợp banh chân, để nàng dễ dàng hoạt động hơn.

Khi cô dần cảm thấy thoải mái, vai lại đột nhiên lạnh buốt, tiếp theo là cơn đau nhói như bị kim châm. Lam Vũ run rẩy hàng mi, kinh ngạc mở mắt, vừa lúc thấy Quý Linh Nguyệt rút mũi dao ra khỏi người mình.

Cô ngây người một lúc, rồi hoang mang nói: "Cô đâm tôi?"

Quý Linh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Chỉ là cứa một đường thôi."

Lam Vũ: ?

"Thì ra thật sự không chảy máu," Nói rồi, nàng dùng sống dao lạnh lẽo cọ cọ lên ngực Lam Vũ: "Chỉ cần không phải vũ khí làm bằng bạc, thì sẽ không làm các cô bị thương, đúng không?"

Lam Vũ rùng mình, cảm thấy cuộc đối thoại này có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thật nói: "Mặt trời cũng có thể làm tôi bị thương."

Quý Linh Nguyệt "ồ" một tiếng, đặt con dao xuống, có chút tiếc nuối nhíu mày: "Vậy thì không thể để lại sẹo cho cô được rồi."

Lam Vũ im lặng một lúc, ôm lấy ngực mình, cảnh giác rụt người lại: "Biến thái."

Quý Linh Nguyệt cong mắt, lại cúi xuống hôn Lam Vũ, đè cô ấy xuống: "Muốn hút máu thì ngoan ngoãn nghe lời đi."

Lam Vũ chưa từng nghĩ tới, thể lực của một con người lại có thể tốt đến vậy. Đến cuối cùng, cô đã mệt đến mức không mở nổi mắt, mà Quý Linh Nguyệt vẫn còn cầm dao hứng thú đo đạc trên người cô.

Một đêm trôi qua, đồng hồ sinh học lâu ngày khiến Lam Vũ tỉnh giấc ngay khi mặt trời vừa lên. Cô mở mắt, nhìn cô gái đang sột soạt mặc quần áo bên mép giường, mơ màng vươn vai, khàn giọng nói: "Chào buổi sáng..."

Lời vừa dứt, người vừa cúi đầu xỏ giày đột nhiên bật dậy, chụp lấy ba lô dưới đất, lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

Lam Vũ: ?

Vài giây sau, cô chợt phản ứng lại, kinh ngạc mở to mắt, vớ lấy một chiếc áo khoác trùm lên người, chân trần đuổi theo.

Tốc độ của Ma cà rồng cực kỳ nhanh, chớp mắt đã dịch chuyển ra sau lưng Quý Linh Nguyệt. Sắp sửa tóm được nàng, cô gái lại nhấc thanh sắt trong tay, đập mạnh cửa sổ bên cạnh vỡ tan tành.

Ánh nắng vàng óng đột ngột tràn vào căn phòng, chiếu sáng một đoạn hành lang. Lam Vũ bất ngờ, bị ánh sáng nóng rực chiếu thẳng vào mặt, lập tức rên lên đau đớn, hoảng loạn lùi lại vài bước, chui trở lại vào bóng tối.

Vệt sáng hẹp ngăn cách giữa hai người, dễ dàng cản trở bước chân truy đuổi của cô.

Quý Linh Nguyệt quay người lại, bình tĩnh nhìn Lam Vũ.

Ma cà rồng đáng thương dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể mỏng manh chỉ khoác một chiếc áo dài đến đầu gối, làn da trắng nõn lộ ra còn vương vết đỏ hằn do bị ánh nắng chiếu vào. Cô ấy ngơ ngác nhìn Quý Linh Nguyệt, đôi mắt đỏ như máu thuần khiết như một con chiên.

"Cô thật sự nghĩ tôi sẽ để cô hút máu sao?"

Quý Linh Nguyệt cười lạnh một tiếng, thờ ơ ném cây gậy trong tay: "Đồ Ma cà rồng ngốc nghếch, tôi hận cô còn không kịp."

Nói xong câu này, nàng nhếch môi, rời đi mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro