
Ngoại truyện: Ma cà rồng (9 + 10)
Sau khi hiểu ý Lam Vũ, Quý Linh Nguyệt kinh ngạc: "Cô muốn cứu cô ấy?"
Lam Vũ gật đầu.
"Cô đang tìm chết."
"Cô nói chuyện khó nghe quá."
"Bởi vì tôi đang nói sự thật." Quý Linh Nguyệt vừa mặc quần áo vừa kiên nhẫn nói: "Thứ nhất, cô ta có súng, trong súng có đạn bạc. Thứ hai, họ có rất nhiều người, còn cô chỉ có một mình cô ấy."
"Không phải tôi còn có cô sao?"
Quý Linh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Tôi rất cảm kích cô đã coi trọng tôi, nhưng tại sao tôi phải giúp cô cứu một ma cà rồng? Cho dù tôi đồng ý giúp cô, chúng ta cũng chỉ có một người một ma cà rồng, không thể đánh lại nhiều người như họ được."
Lam Vũ cau mày: "Tôi không cần biết, tóm lại là cô, cô phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ hút..."
Quý Linh Nguyệt: "Cô hút đi."
Lam Vũ nghẹn lời, trừng mắt nhìn nàng.
Cô gái hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy chứa đựng nụ cười mỉa mai, như có thể nhìn thấu sự bất an và nhút nhát dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của Lam Vũ: "Cô hút đi."
"Cô nghĩ tôi không dám sao?"
"Tôi không nghĩ vậy," nàng thậm chí còn tiến lại gần, vén mái tóc dài mềm mại lên, đưa cần cổ trắng ngần đến trước mặt cô: "Tới đi."
Lam Vũ bị hành động kỳ quặc của nàng dọa cho ngậm miệng lại, không nhịn được rụt về phía sau, co ro cúm rúm: "Cô, cô bảo tôi hút là tôi hút, vậy chẳng phải rất mất mặt sao?"
Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, quay đầu lại, đánh giá cô một cách dò xét: "Cô đang tìm cách chữa quê à?"
"Không!"
Lam Vũ căng mắt, nhờ thị lực tốt của ma cà rồng, trong bóng tối mờ ảo như vậy, cô vẫn có thể thấy rõ cô gái đang cong mắt, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì," Quý Linh Nguyệt lắc đầu, cơ thể sáp lại gần, gần như dồn cô vào góc: "Tôi chỉ đang nghĩ, một ma cà rồng như cô, rốt cuộc trước đây đã đe dọa được tôi bằng cách nào?"
Lam Vũ không dám thở mạnh, cố ra vẻ cứng rắn: "Tôi khuyên cô nên biết chừng mực, đừng đắc ý quá sớm, nếu không..."
"Nếu không thì sao? Cô muốn hút chết tôi à?"
"..." Ma cà rồng nín thở hồi lâu, hốc mắt đều đỏ hết lên: "Nếu không tôi sẽ... tôi sẽ tự mình đi cứu đồng loại của tôi!"
Quý Linh Nguyệt: "..."
Thấy Lam Vũ thật sự hầm hầm bò ra ngoài, nàng bực bội nói: "Sao cô lại muốn cứu cô ta đến vậy, theo tôi được biết, quan hệ giữa ma cà rồng các cô cũng không tốt lắm mà?"
Lam Vũ thò nửa người ra ngoài, giọng nói nghèn nghẹn: "Không cần cô quản."
Quý Linh Nguyệt bực mình: "Được thôi, vậy cô thả tôi ra, chúng ta đường ai nấy đi, để đồng loại của cô đưa cô về nhà là được rồi."
"Cô mơ đẹp đấy," cô gái hậm hực nói: "Cô là tiệc buffet của tôi, cô đừng hòng chạy thoát!"
"..."
Vậy mà lại dám nói như thế, thật là một con ma cà rồng khốn kiếp!
Quý Linh Nguyệt nghiến răng, đột nhiên ác ý nổi lên, túm lấy cẳng chân trắng nõn chưa kịp bò ra ngoài của Lam Vũ, "phập" một tiếng cắn xuống.
Sau vài giây im ắng, trong tiệm quan tài đột nhiên vang lên một tiếng hét kinh hoàng, Lam Vũ "phịch" một tiếng ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy, một cơ thể mềm mại đã đè lên sau lưng cô, gáy cô cũng bị răng nanh sắc nhọn cắn vào.
"!"
Trời đất quỷ thần ơi, gần 20 năm ma cà rồng, cô luôn là kẻ đi cắn người khác, lần đầu tiên có người cắn cô.
"Quý Linh Nguyệt!"
Cô đưa tay ra sau, túm lấy cổ áo của cô gái trên lưng mình, mạnh mẽ hất nàng ra phía trước, Quý Linh Nguyệt ho khan một tiếng, thở dốc, khuôn mặt hơi ửng hồng vẫn mang nụ cười khiêu khích: "Dù sao tôi cũng là tiệc buffet, cô có giỏi thì cắn chết tôi đi."
Lam Vũ tức giận đến đỏ mặt, đôi mắt đỏ sẫm biến thành con ngươi dọc đứng: "Tôi sẽ không cắn chết cô."
Quý Linh Nguyệt cười khẽ một tiếng, dù đang đối mặt với ma cà rồng sắp nổi điên mất kiểm soát, nàng vẫn thả lỏng cơ thể một cách vô tư.
"Nhưng tôi có cách khác để đối phó với cô."
Quý Linh Nguyệt sững lại, còn chưa kịp phản ứng, bộ quần áo mới mặc không lâu đã bị xé thành mảnh vụn, Lam Vũ cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo ngậm lấy cổ nàng, đầu ngón tay cô lướt qua những vết hôn và vết bầm còn sót lại trên da thịt, rồi chui vào giữa hai chân non mềm.
"Ưm..."
Nàng đột nhiên ưỡn ngực, khóe mắt trào ra những giọt lệ long lanh: "Ưm, khoan, khoan đã..."
Trải qua đêm hoan ái phóng túng, Lam Vũ chỉ cần xoa nắn cửa huyệt sưng đỏ một chút, là đã xoa ra mật dịch ẩm ướt, vòng eo của cô gái run rẩy mất kiểm soát, kéo theo cánh hoa ướt át cọ xát trong lòng bàn tay cô, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng nước dâm đãng.
"Cô xem dáng vẻ của cô kìa," Lam Vũ vuốt ve khuôn mặt nàng, lau đi những giọt nước mắt sinh lý vừa trào ra ở khóe mắt, rồi ấn gáy nàng, bắt nàng nhìn xuống: "Mới chỉ chạm vào một chút, đã nhiệt tình không thể tả."
Quả nhiên, cửa huyệt đỏ tươi cắn chặt lấy đầu ngón tay không buông, ngón tay trắng nõn của Lam Vũ cũng ướt đẫm, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run lên, lắp bắp: "Cô... đồ khốn..."
Giữa ban ngày ban mặt, nàng lại bị một ma cà rồng banh chân ra, tùy tiện đùa bỡn trên sàn nhà của một cửa tiệm bỏ hoang đầy bụi bặm.
"Cô khiêu khích tôi trước."
Lam Vũ nói xong, mặt không biểu cảm mà đút cả ngón tay vào, Quý Linh Nguyệt rùng mình, trong cổ họng bật ra tiếng nức nở tủi thân, hốc mắt đỏ hoe nhanh chóng trào ra những giọt nước mắt lớn: "Cô đi cứu cô ấy... vốn đã rất nguy hiểm, tôi rõ ràng... rõ ràng là đang nghĩ cho cô mà, ah..."
"Cô còn cắn tôi."
"Là cô, cô nói tôi là tiệc buffet trước..."
Lam Vũ sững lại, có chút khó hiểu: "Nhưng đối với tôi mà nói, cô vốn dĩ là..."
"Tôi không phải!" Quý Linh Nguyệt đột nhiên cao giọng, ấn đầu cô xuống, hậm hực cắn lên: "Tôi không phải đồ ăn của cô, Lam Vũ, tôi là, ưm... tôi là con người..."
Nhưng con người chính là đồ ăn của tôi.
Lam Vũ chớp mắt, không hiểu điều này có gì khác biệt, nhưng môi Quý Linh Nguyệt vừa mềm vừa nóng, khi hôn lên sẽ không khỏi xao xuyến. Cô nhanh chóng gạt bỏ vấn đề không quan trọng này, đầu lưỡi chui vào khoang miệng nàng, khuấy động hơi thở và nước bọt ướt át.
"Ưm... hưm ưm..."
Quý Linh Nguyệt cau mày, không nhịn được bấu chặt lưng Lam Vũ, hai chân cũng quấn quanh eo cô. Ngón tay vùi trong huyệt dùng sức thao lộng, thỉnh thoảng cọ xát qua âm vật ẩn sâu trong thịt sò, nàng "ưm ưm ư ư" thở dốc, cơ thể run rẩy theo động tác thúc vào rút ra, sau khi được đẩy lên đỉnh, Lam Vũ vẫn không có ý định dừng lại, ngược lại còn lợi dụng mật dịch không ngừng tiết ra, tiếp tục đưa đẩy trong huyệt đạo.
"Ưm..." Quý Linh Nguyệt khẽ rên một tiếng, mở đôi môi ướt át, yếu ớt cầu xin trong tiếng khóc: "Lam, Lam Vũ, nhẹ thôi... đau..."
Lam Vũ nghiêng đầu: "Đau ở đâu?"
"Bên trong," Có lẽ thái độ ôn hòa của ma cà rồng khiến nàng cảm thấy quen thuộc, Quý Linh Nguyệt nức nở, tủi thân nói: "Tối qua đã sưng rồi, cô còn làm nữa..."
Lam Vũ im lặng một lát, cẩn thận rút ngón tay ra, quả nhiên dính chút máu, cô đưa đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một cái, chép chép miệng: "Ngọt."
Quý Linh Nguyệt: "..."
Nàng xấu hổ và tức giận trợn tròn mắt, nước mắt lại chực trào.
Lam Vũ lại như tìm thấy món đồ chơi mới lạ, gác hai chân nàng lên vai cô, cúi đầu xuống.
Khi cô trườn lên trở lại, đã là nửa giờ sau, Quý Linh Nguyệt toàn thân đẫm mồ hôi, mềm nhũn nằm trên đất như không xương, Lam Vũ cẩn thận ôm nàng lên, cặp mông của cô gái đầy dấu ngón tay, hệt như vừa được vớt ra từ dưới nước, cửa huyệt vẫn không ngừng rỉ nước.
Tất cả sức lực của nàng dường như đã bị liếm sạch trong khoảnh khắc đó, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, Lam Vũ lấy những mảnh quần áo bị xé rách, kiên nhẫn lau khô cơ thể cho nàng, khi toàn thân đã khô ráo, Quý Linh Nguyệt cuối cùng cũng hoàn hồn lại, khàn giọng hỏi: "Cô vẫn muốn đi sao?"
Lam Vũ "ừm" một tiếng.
"..." Nàng nhắm mắt lại, cảm thấy mình nên ngất đi thì hơn.
Im lặng một lúc, ma cà rồng dường như lại ôm nàng vào lòng chặt hơn, do dự nói: "Bởi vì, bởi vì giọng nói của cô đồng loại đó, rất giống chị gái tôi."
Quý Linh Nguyệt sững sờ, từ từ mở mắt, nhìn cô.
Lam Vũ mím môi, nói nhỏ: "Cho nên tôi nhất định phải đi xem, lỡ như thật sự là chị tôi, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải cứu chị ấy ra."
"Quan hệ của các cô không được tốt mà?"
"Ai nói?" Lam Vũ mở to mắt, vội vàng phản bác: "Cô đừng xem mấy tay săn ảnh viết linh tinh, chị ấy không muốn tôi cứ suốt ngày ở bên cạnh con người, nên mới hay giận tôi, vả lại, các cặp chị em chẳng phải đều như vậy sao, bình thường hay cãi vã ồn ào, mâu thuẫn liên miên, nhưng vẫn sẽ không thật sự giận nhau, nếu có chị gái thì cô sẽ hiểu thôi."
Quý Linh Nguyệt cụp mắt: "Tôi không có chị gái, tôi có em gái."
"Vậy cũng giống nhau," Lam Vũ mỉm cười: "Vậy cô nhất định sẽ hiểu tâm trạng của tôi rồi, nếu em gái cô gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ tìm cách cứu cô ấy chứ?"
Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, khẽ "ừm" một tiếng.
"Tuyệt vời, chúng ta đã đạt được sự đồng thuận." Lam Vũ ôm nàng đứng dậy, hăm hở đi tìm quần áo: "Nếu đã vậy, chúng ta cùng nhau đi cứu chị ấy thôi."
"Khoan đã."
Lam Vũ khựng lại, mơ hồ nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Đợi tối rồi hẵng đi," Quý Linh Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt: "Thật ngốc, cho dù muốn cứu, cũng phải chọn thời điểm thuận lợi chứ."
======================
===============
Tác giả: Tôi tin là mọi người có thể nhận ra, Lam Vũ trong Ma cà rồng AU không đối xử bình đẳng với Quý Linh Nguyệt.
Editor: Aaaaaa, rốt cuộc em Nguyệt crush ai vậy =)))))))))) lúc thì thấy là ẻm thích thầm Lam Vũ, lúc lại thấy không phải. Còn cá Vũ kia nữa, vũ trụ tu tiên thì thương em hết mình, chiều em hết mực. Qua vũ trụ mạt thế ma cà rồng tự nhiên quằn em quá zay :")
***
Vào lúc hoàng hôn, hai bóng người nằm rạp trên một gò đất nhỏ ở ngoại ô thị trấn.
Lam Vũ che dù, lén lút thò nửa cái đầu ra: "Cô thấy được gì chưa?"
Quý Linh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc giơ ống nhòm, chăm chú nhìn ngôi nhà dưới sườn dốc một lúc lâu, rồi mới nói: "Không thấy."
"Có khi nào chị ấy bị nhốt trong nhà không?"
"Sao tôi nhìn thấy bên trong nhà được."
Đây là một căn nhà tự xây thường thấy ở khu vực nông thôn, kiên cố, bề thế, bức tường rào bằng vữa xi măng màu trắng xám cao khoảng hai đến ba mét, phía trên rải đầy mảnh chai thủy tinh sắc nhọn, bên trong là một căn biệt thự kiểu Âu cao ba tầng, lối ra vào duy nhất là cánh cổng inox lớn ở phía Nam.
Chỉ với hai người bọn họ, chắc chắn không thể xông vào được.
Quý Linh Nguyệt quan sát thêm một lúc, phát hiện trong sân có tổng cộng hai chiếc xe Jeep, ở một góc sân đang nấu một nồi nước nóng hầm hập, có một cô gái mặc áo phông trắng đang ngồi xổm bên vòi nước mà vo gạo rửa rau, có vẻ đang chuẩn bị bữa tối.
Nàng trầm ngâm: "Dù một xe chỉ chở được hai người, thì họ cũng có ít nhất bốn người, cô có cách nào lẻn vào mà không gây động tĩnh gì không?"
Lam Vũ nghĩ một lát, thành thật lắc đầu: "Không."
Quý Linh Nguyệt liếc cô một cái: "Vậy thì chỉ có thể dùng cách ngu ngốc thôi."
"Cách ngu ngốc gì?"
"Tôi trà trộn vào trong, bỏ thuốc vào nồi cháo đó."
Lam Vũ im lặng một lát: "Cô sẽ không định chạy trốn chứ?"
"..." Quý Linh Nguyệt đặt ống nhòm xuống, vô cảm nhìn cô: "Nếu tôi muốn chạy thì tối qua đã chạy rồi, còn đợi đến bây giờ sao?"
Lam Vũ tự biết mình lỡ lời, ngoan ngoãn ngậm miệng, một lúc sau, lại đưa ngón tay ra cẩn thận chọc chọc nàng.
Quý Linh Nguyệt bực mình: "Làm sao?"
"Cô định trà trộn vào bằng cách nào? Tối qua chẳng phải họ đã thấy cô ở cùng tôi sao?"
"Đúng vậy, nên mới cần cô phối hợp với tôi diễn một vở kịch, chỉ là..." Nàng cau mày, do dự: "Có thể sẽ hơi nguy hiểm."
Mặt trời lặn về Tây, bầu trời vô tận đỏ rực như lửa, phía bên kia dần lóe lên ánh sao yếu ớt, màn đêm xanh mực từ từ lan tỏa, gió nhẹ thổi qua, nhiệt độ bị nung nóng ban ngày cũng trở nên mát mẻ hơn, Ngu Sơn Diệp múc một thìa cháo nếm thử, hài lòng gọi: "Đan Bách..."
"Dạ." Cô gái trong nhà đáp lời: "Chuyện gì vậy ạ?"
"Mang bát đũa ra đây đi."
"Vâng."
Chẳng mấy chốc, Đan Bách đã cầm bát đũa sạch sẽ đi ra khỏi biệt thự, Ngu Sơn Diệp vừa đưa tay ra nhận, vừa đắc ý: "Không phải chị khoe khoang với em đâu, mà nồi cháo lần này nấu phải nói là hoàn hảo..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh, Ngu Sơn Diệp giật mình, nhìn Đan Bách, ngẩng đầu gọi: "Đan Thanh, có chuyện gì vậy?"
Rất nhanh, một giọng nói trong trẻo từ cửa sổ tầng ba vọng xuống: "Để em xem, á... hình như có người đang chạy về phía chúng ta."
"Có người?"
"Đúng vậy," Thiếu nữ cầm ống nhòm nhìn một lúc, sắc mặt hơi thay đổi: "Khoan đã, phía sau cô ấy còn có người đuổi theo, không, không phải người, mắt đỏ, là ma cà rồng! Có một ma cà rồng đang đuổi theo cô ấy!"
Vừa dứt lời, một người phụ nữ cao ráo bước ra khỏi nhà, vừa nạp đạn bạc vào súng, vừa nghiêm nghị nói: "Đan Bách, vào nhà đi."
Ngu Sơn Diệp cũng đặt muỗng xuống, nhặt cây cung tổng hợp ở bên cạnh lên: "Giáo viên của chúng ta vẫn chưa về, chúng ta có nên mở cửa không?"
"Đương nhiên rồi," Mạnh Trường Ca cau mày, giương súng nhắm ra ngoài cửa: "Chẳng lẽ nhìn thấy mà không cứu? Mở cửa đi."
Ngu Sơn Diệp hít sâu một hơi, chuẩn bị xong, liền kéo chốt, mạnh mẽ đẩy cánh cổng ra.
Một bóng người gầy gò loạng choạng xuất hiện trong tầm mắt, đó là một cô gái trẻ tuổi, toàn thân dính đầy máu, và cách nàng không xa phía sau, quả nhiên có một ma cà rồng tóc tai bù xù, đang lao về phía cô gái với tốc độ khó tin.
"Đoàng" một tiếng, viên đạn sượt qua vai ma cà rồng, cô gái cũng sợ hãi run lên, ngã "phịch" xuống đất. Nàng còn chưa kịp cảm thấy đau, ma cà rồng đã đè lên, cắn một miếng vào cổ nàng.
"Ưm!"
Quý Linh Nguyệt yếu ớt giãy giụa, bên tai vang lên tiếng bước chân vội vã chạy đến, thêm vài tiếng súng nữa, Lam Vũ nhanh nhẹn né tránh, định kéo nàng đi, nhưng rất nhanh, một bàn tay nắm chặt cổ tay cô. Quý Linh Nguyệt thở dốc ngẩng đầu lên, thấy một cô gái trạc tuổi mình, đang cố gắng giành nàng từ tay Lam Vũ.
"Đoàng..."
Tiếng súng lần này gần như ngay sát bên tai, kéo theo đó là tiếng kêu đau đớn của ma cà rồng, Quý Linh Nguyệt giật mình, theo bản năng nhìn về phía sau, chỉ thấy một bóng người đang hoảng loạn chạy trốn.
Người phụ nữ liên tục nổ súng đuổi theo sát nút, cô gái đang giữ nàng vội vàng gọi một tiếng "tiền bối", rồi dậm chân, nửa kéo nửa bế nàng quay lại sân.
"Chị Sơn Diệp!"
Quý Linh Nguyệt ngước mắt, thấy trong nhà lại có hai cô bé nhỏ tuổi hơn chạy ra đây, người được gọi là "Sơn Diệp" giao nàng cho hai cô bé này, rồi cũng cầm vũ khí vội vã đuổi theo ra ngoài.
Trong sân đột nhiên trống trải hơn nhiều, hai cô bé vây quanh nàng líu lo trò chuyện: "Ôi, cậu nhìn cổ chị ấy kìa, nhiều dấu răng quá, còn đang chảy máu nữa chứ."
"Tớ thấy rồi, cậu ở đây canh chừng đi, tớ đi lấy hộp thuốc."
Cô bé cao hơn nhanh chóng rời đi, trước mặt nàng chỉ còn lại một đứa trẻ, Quý Linh Nguyệt ho vài tiếng, khàn giọng nói: "Cái túi, cái túi của tôi..."
Cô bé đỡ lấy nàng: "Chị cứ từ từ nói, đừng vội."
"Cái túi của tôi, bị rớt ở bên ngoài rồi, em có thể giúp tôi lấy vào được không? Bên trong có thuốc cầm máu."
"Được, chị đợi một chút, em sẽ quay lại ngay."
Quả nhiên, cô bé ấy tin sái cổ rồi chạy ra ngoài cửa, xung quanh không còn ai, Quý Linh Nguyệt vội vàng lấy thuốc trong túi ra, đổ hết vào nồi cháo vẫn còn nghi ngút khói, làm xong tất cả, nàng dùng sức ném chai thuốc ra ngoài tường, rồi lại yếu ớt ngồi xuống.
Tiếp theo, nàng chỉ cần đợi họ trở về tay không, ăn cháo, rồi mê man ngủ say.
Chẳng mấy chốc, thiếu nữ vừa vào nhà lấy hộp thuốc đã quay lại bên cạnh nàng, sửng sốt: "Đan Thanh đâu mất rồi?"
Nàng đoán cô bé dễ lừa kia chính là Đan Thanh, vừa định trả lời, bên ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó, người phụ nữ cao ráo kia kéo theo một sợi dây, bước vào.
Soạt... soạt...
Dường như có vật nặng đang bị kéo lê.
Quý Linh Nguyệt sững sờ, nhìn theo sợi dây ra phía ngoài, ma cà rồng nằm trên mặt đất trong tình trạng thê thảm, gần như bị trói thành cái bánh chưng, trên vai còn cắm một mũi tên bạc sắc nhọn.
...
Thấy Lam Vũ thảm hại như vậy, nàng tự dưng muốn cười lớn.
Ôi chao, đại minh tinh luôn lộng lẫy xinh đẹp, cũng có lúc lăn lộn trong bùn đất lấm lem như thế này.
Mắt Lam Vũ đỏ hoe, không biết có phải bị đánh đau mà khóc không, khi nhìn thấy Quý Linh Nguyệt, cô miễn cưỡng nghiêng đầu, nhe răng nanh hung dữ với nàng.
Quý Linh Nguyệt cau mày, nghiêng đầu đánh giá cô.
Lam Vũ như thế này, thật sự nhìn ưng mắt hơn bình thường rất nhiều.
Khoan đã, đây hình như quả thật là một cơ hội tốt...
Nàng nheo mắt lại, không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt nhìn Lam Vũ dần trở nên sâu thẳm, lúc này, một giọng nói thở hổn hển vang lên ở cửa: "Xin lỗi, em tìm khắp nơi rồi, mà không thấy túi của chị đâu hết."
Quý Linh Nguyệt bừng tỉnh, nhìn cô bé đang đứng ở cửa, chậm rãi nói: "Không sao, không tìm thấy cũng không quan trọng." Nói rồi, nàng vịn tường từ từ đứng dậy: "Cảm ơn các cô đã cứu tôi, tôi đã nghĩ suýt nữa là mình chết rồi."
"Không có gì." Người trả lời nàng lại là người phụ nữ cao ráo kia, cô ấy giao sợi dây cho Ngu Sơn Diệp đứng bên cạnh, rồi đi tới: "Tôi tên Mạnh Trường Ca, còn cô?"
"Quý Linh Nguyệt."
"Quý Linh Nguyệt," Mạnh Trường Ca gật đầu, đánh giá nàng: "Thì ra cô là con người, tôi nhớ tối qua khi chúng tôi bắn trúng ma cà rồng này, cô đã ở bên cạnh cô ta, còn đưa cô ta chạy trốn."
Quý Linh Nguyệt cười gượng: "Trước đây chúng tôi là bạn tốt, cô ấy cũng không phải là ma cà rồng hung ác, không ngờ tối qua bị thương xong, cô ấy đột nhiên thay đổi tính nết, thậm chí còn muốn cắn chết tôi..."
"Ồ," Mạnh Trường Ca gật đầu, vẻ mặt thả lỏng hơn: "Đúng là vậy, ma cà rồng là loài cực kỳ xảo quyệt, giả vờ làm quen thân thiện. Cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta là tốt lắm rồi."
Đang nói chuyện, Ngu Sơn Diệp bên cạnh chợt "ê" một tiếng, kinh ngạc: "Ma cà rồng này, sao lại giống hệt người mà chúng ta bắt được vậy?"
Mạnh Trường Ca sững sờ, quay đầu nhìn kỹ, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó trên khuôn mặt dính đầy bùn đất của Lam Vũ: "Cô tên gì?"
Lam Vũ giãy giụa trên đất, quay đầu sang một bên khác.
"Á, chẳng lẽ chị ấy là Lam Vũ!"
Đan Thanh kinh ngạc thốt lên, mấy người xung quanh lập tức nhìn cô bé, cô bé sững lại, mím môi, chột dạ nói: "Trời ơi, trước đây có lén xem tivi trên núi, chị ấy... chị ấy là một đại minh tinh, em còn từng vote cho chị ấy nữa."
"Đều họ Lam," Mạnh Trường Ca cau mày: "Cô sẽ không có một người chị tên là Lam Diên chứ?"
Lam Vũ chớp mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn Mạnh Trường Ca: "Cô đã gặp chị tôi?"
Mạnh Trường Ca cười một tiếng: "Không chỉ gặp."
Cô kéo cổ áo mình ra, để lộ một vết răng đỏ tươi trên cổ vẫn chưa lành: "Cô ta hung dữ hơn cô nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro