
Ngoại truyện: Ma cà rồng (5 + 6) (H+)
"Tôi chợt nhận ra..." Lam Vũ trầm ngâm nói: "Người cô, sờ vào cũng khá săn chắc đấy."
Quý Linh Nguyệt: ?
Người nói lời này đang nằm sấp trên lưng nàng, giam cầm nàng chặt chẽ trong vòng tay. Ma cà rồng trông có vẻ mảnh mai, nhưng khi đè lên lại như một tháp sắt, hoàn toàn không thể lay chuyển dù chỉ một chút. Quý Linh Nguyệt vật lộn nửa ngày, ngược lại còn tự làm cạn kiệt sức lực của mình. Lúc này, nàng giống như cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt.
Móng vuốt lạnh băng của Lam Vũ ấn lên bụng nàng, cảm nhận những thớ cơ mỏng manh phập phồng theo hơi thở, đánh giá nói: "Chắc là cô cũng thường xuyên tập luyện nhỉ."
Quý Linh Nguyệt bị nhiệt độ trên tay cô ấy làm cho rùng mình, lại bắt đầu vùng vẫy tại chỗ: "Cô thả tôi ra!"
Lam Vũ không hề dao động, lòng bàn tay từ bụng nàng chậm rãi trượt lên, chạm đến mép áo ngực, rồi dọc theo viền dưới mà sờ nửa vòng.
Cơ thể Quý Linh Nguyệt cứng đờ, răng va vào nhau: "Cô, cô, cô muốn làm gì?"
"Sờ cô."
Nói rồi, đầu ngón tay Lam Vũ dần lún sâu vào bầu ngực mềm mại và tinh tế như dương chi bạch ngọc. Chưa đầy một phút, áo lót ôm sát cơ thể đã bị đẩy cao lên. Quý Linh Nguyệt hít sâu một hơi, cảm giác lồng ngực như bị một tảng băng bao bọc.
Nàng hoảng loạn chớp mắt, lắp bắp tỏ vẻ yếu thế: "Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên hung dữ với cô."
"Ừm hứm."
Quý Linh Nguyệt vắt óc suy nghĩ: "Tôi cũng, tôi cũng không nên đâm cô."
"Ừm."
Quý Linh Nguyệt mím môi, cẩn thận quay đầu lại: "Vậy cô còn giận không?"
Lam Vũ nhướng mày: "Tôi đã hết giận lâu rồi mà."
Quý Linh Nguyệt: "... Vậy, cô đang làm gì thế?"
"Cô hỏi cái này sao?" Lam Vũ véo nhẹ nhũ hoa của nàng, sau khi nghe được tiếng kêu kinh ngạc như ý nguyện, mới cười tít mắt nói: "Tôi làm cái này không phải vì giận đâu, là vì tôi muốn làm nên mới làm thôi."
Quý Linh Nguyệt sững sờ, mở to mắt nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng phản ứng kịp: "Cô muốn làm tôi?"
Lam Vũ thản nhiên nói: "Đúng."
Quý Linh Nguyệt hít một hơi, bất ngờ vùng vẫy: "Không được!"
Đáng tiếc, sự phản kháng này của nàng trong mắt Lam Vũ chẳng khác gì mèo con. Lam Vũ nhấc nàng lên, rời khỏi giường, đi vào phòng tắm ở góc phòng. Nơi này tuy không có nhiều bụi bẩn, nhưng không gian chật hẹp, chỉ đứng hai người đã thấy chật chội. Cô kẹp chặt hai tay Quý Linh Nguyệt ra sau lưng, đẩy nàng đứng dưới vòi hoa sen. Vừa bật công tắc, nước lạnh đã ào ào đổ xuống. Quý Linh Nguyệt bị nước dội khắp người, cơ thể run lên, rất nhanh đã rụt lại, run rẩy muốn trốn đi.
"Lạnh..."
Lam Vũ lại một tay túm cổ áo nàng, dùng chút sức liền dễ dàng xé thành hai mảnh. Cô đẩy cơ thể trần trụi của Quý Linh Nguyệt vào bức tường gạch men lạnh buốt, cúi đầu hôn vài cái lên cần cổ ướt át của nàng. Thật sự không thể chịu nổi sự cám dỗ của mùi hương tươi mới và ngọt ngào ở gần kề, liền cắn vào một miếng.
"Ư, ưm..." Cô gái nhíu mày, cơ thể không ngừng trượt xuống. Sau khi bị Lam Vũ ôm lại, liền bật ra tiếng khóc nấc yếu ớt: "Đừng, Lam Vũ..."
Máu tươi ấm áp chảy qua cổ họng, Lam Vũ rên lên vài tiếng dễ chịu, ngược lại còn bóp cằm nàng, bắt nàng ngoan ngoãn dựa vào vai mình để cung cấp máu. Quần áo sau lưng dần bị nước thấm ướt, dính chặt vào người. Lam Vũ nhíu mày, hơi thả lỏng sự giam cầm đối với Quý Linh Nguyệt. Vừa tiếp tục liếm cổ nàng, vừa mò mẫm tháo dây buộc trên váy của mình.
Cô gái phía trước run rẩy một chút, cụp đầu xuống, co quắp lại, run rẩy như cừu non bị kinh sợ. Lam Vũ khựng lại, vô thức kiểm điểm thái độ của mình. Vừa định mở lời an ủi, đã bị Quý Linh Nguyệt giẫm mạnh vào mu bàn chân. Ngay sau đó, Quý Linh Nguyệt chộp lấy chai dầu gội bên cạnh, đập mạnh vào đầu cô.
*Bốp*
"A!"
Sau tiếng động lớn, Lam Vũ đau đớn ôm đầu lùi lại, nhưng lại loạng choạng ngã vào bồn tắm. Cô hít sâu một hơi, còn chưa kịp phản ứng lại cơn đau bất ngờ, thì người tấn công cô đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa lại, "cạch" một tiếng khóa trái.
Cô ngây người một lúc, sau khi phản ứng lại, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
"Quý Linh Nguyệt!"
Cánh cửa bị khóa trái đối với cô chẳng khác gì một món đồ chơi mỏng manh. Lam Vũ đá bung cửa, hùng hổ bước ra. Cô gái vừa khoác vội một chiếc áo sạch sẽ, kinh hãi nhìn cô một cái, rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Lam Vũ ngay lập tức đứng chặn giữa nàng và cửa phòng, khoanh tay, lạnh lùng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Quý Linh Nguyệt đứng chết trân tại chỗ, nhìn sắc mặt âm u của Lam Vũ, lại mất tập trung vài giây một cách không đúng lúc. Nếu là trước đây, nàng không thể tưởng tượng được khuôn mặt rạng rỡ luôn tươi cười này, lại có thể lộ ra biểu cảm đáng sợ đến vậy.
Lam Vũ nhìn nàng chằm chằm, bước tới một bước. Quý Linh Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhanh chóng lùi lại. Lam Vũ nhìn nàng sâu sắc, nghiêng đầu, thò tay vào chiếc ba lô bên cạnh.
Quý Linh Nguyệt đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn từng cử động của cô. Sau khi thấy rõ thứ đồ mà cô lấy ra khỏi ba lô, nàng không tránh khỏi cú shock tột độ: "Cô, cô... cái này..."
Đó lại là một cái, cái gì đó... hai đầu!
Một dụng cụ kinh khủng như vậy, khi được những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của Lam Vũ cầm nắm trong lòng bàn tay, lại tạo ra một cảm giác kích thích mạnh mẽ.
Sự sợ hãi tạm thời biến mất, Quý Linh Nguyệt nói như mất giọng: "Cô lấy cái thứ đó ở đâu ra?!"
Lam Vũ: "Bới được trên đường."
"Cô bới cái này hả?!" Quý Linh Nguyệt run run, chỉ tay vào Lam Vũ: "Cô, cô dâm dục!"
Lam Vũ bất mãn: "Chỉ là vô tình nhìn thấy thôi."
Quý Linh Nguyệt mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng thấy không ổn, suýt nữa ngất đi vì tức giận: "Vậy là tôi đã giúp cô đeo cái thứ này suốt cả quãng đường à?"
Thái độ này khiến Lam Vũ khó chịu vô cùng. Cô nghiến răng, đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười nguy hiểm: "Đúng vậy, thứ cô đã đeo đến đây, đương nhiên cũng phải trực tiếp trải nghiệm một lần chứ. Haiz, vốn dĩ không muốn dùng, nhưng nhìn tình hình hiện tại xem, tôi không dùng không được rồi."
Quý Linh Nguyệt sững sờ: "Cái gì?"
"Không!" Sau khi bị lột sạch và ấn xuống giường, Quý Linh Nguyệt vùng vẫy dữ dội. Khóe mắt cũng ửng hồng quyến rũ: "Cô không được... không được làm như vậy!"
"Tại sao không?" Lam Vũ hừ lạnh: "Trước đó là cô lừa tôi, còn chơi tôi, dựa vào đâu mà tôi không thể chơi lại?"
Giọng Quý Linh Nguyệt run rẩy: "Tóm lại là không được!"
Thái độ chống cự của nàng quá mãnh liệt, Lam Vũ không khỏi dừng động tác, do dự nói: "Chẳng lẽ, cô đã có người trong lòng rồi?"
Quý Linh Nguyệt khựng lại, một lúc sau, quay đầu đi, nhìn cô bằng đôi mắt ướt át: "Phải..."
Lam Vũ mím chặt môi, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Cô có người trong lòng, mà trước đó vẫn lừa tôi, làm tình với tôi?" Cô hít sâu một hơi, càng nghĩ càng tức giận, "chát" một cái vào mông Quý Linh Nguyệt: "Cô đúng là tra nữ!"
Cặp mông trắng nõn nhanh chóng ửng hồng. Quý Linh Nguyệt nức nở một tiếng, rơi vài giọt nước mắt lấp lánh, quầng mắt cũng trở nên đỏ hoe, không biết là vì uất ức hay vì buồn bã.
Lam Vũ quỳ sát lại gần, do dự một lúc, mới lấy món đồ chơi hai đầu đã được rửa sạch đặt vào giữa hai chân mình. Gạt môi âm hộ ẩm ướt sang một bên, từng chút một nhét nó vào.
"Ưm..."
Đây mới là lần thứ hai, lại chưa có màn dạo đầu, âm đạo se khít cần mất chút công sức mới có thể nuốt trọn vật hình trụ hơi thô này. Cô gái nhíu mày, phát ra vài tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ. Âm thanh đó như ở sát bên tai, khiến Quý Linh Nguyệt dù vẫn đang buồn bã, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà run rẩy, giữa hai chân cũng đã ẩm ướt.
Một lúc sau, Lam Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay níu lấy eo Quý Linh Nguyệt, kéo nàng lại. Đồ chơi cao su lạnh băng áp vào cặp mông trắng nõn. Quý Linh Nguyệt toàn thân căng cứng, vẫn cố gắng bò về phía trước: "Tôi, tôi không muốn..."
"Đừng lộn xộn." Lam Vũ cúi người đè nàng lại, răng nanh nhọn hoắt mài ở sau gáy nàng, như thể sắp cắn xuống: "Cô đã làm chuyện này với người cô thích chưa?"
Quý Linh Nguyệt chỉ nức nở: "Không muốn..."
Không nhận được câu trả lời, Lam Vũ tiếc nuối thở dài một hơi. Ngón tay lạnh băng thăm dò âm hộ cô gái, vạch ra âm vật nhạy cảm rồi xoa nắn nó. "Trước đây, cô cũng làm như vậy với tôi."
Lông mi Quý Linh Nguyệt run lên, rên hừ hừ co người lại, run rẩy không thôi. Rất nhanh đã bị cách xoa bóp chưa thành thục của Lam Vũ làm cho ứa nước. Lam Vũ cụp mắt, như dã thú ngậm lấy cổ nàng, hai tay cũng banh mông Quý Linh Nguyệt ra, tì vào cửa huyệt rồi từ từ đâm vào.
Nước mắt tí tách rơi xuống, Quý Linh Nguyệt nấc nghẹn một tiếng, vùi mặt vào gối, cơ thể gầy gò run rẩy.
Sau khi cắm hết vào, Lam Vũ liền đẩy eo, mài đồ chơi bên trong cơ thể. Cô thở dốc đầy thỏa mãn. Quý Linh Nguyệt bị cô đè dưới thân, cơ thể nhấp nhô vì động tác giao hợp. Làn da trắng nõn bị ga giường chà xát đến đỏ ửng, có chút rát buốt, nhưng khoái cảm từ bên dưới lại rõ ràng và mãnh liệt, lan tỏa khắp người, khiến người ta không tự chủ được mà mềm cả eo.
Mái tóc dày bị mồ hôi dính vào mặt, Quý Linh Nguyệt rên rỉ cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh. Nhưng Lam Vũ dường như đã phát hiện ra ý đồ của nàng, đột nhiên tăng biên độ đưa đẩy, vừa thở dốc một mình, vừa thúc vào không theo quy tắc.
"Ưm!"
Quý Linh Nguyệt đột ngột siết chặt ga giường, thở hổn hển vì bị thao, mang theo tiếng khóc mà mắng: "Cô, ưm, cô là đồ... ma cà rồng khốn nạn!"
Lam Vũ cong mắt, từ từ rút vật trụ dài ra, dừng lại một chút, rồi lại thúc mạnh vào. Cô vui vẻ vỗ vào mông Quý Linh Nguyệt một cái. Sau tiếng "chát", hoa huyệt đỏ au của cô gái đột nhiên co thắt lại, ngậm chặt vật lạ bên trong. Quý Linh Nguyệt nức nở cắn chặt môi, cơ thể đáng xấu hổ run lên, tiểu huyệt "phụt" một tiếng, phun ra một dòng nước.
Lam Vũ khựng lại, cúi đầu liếc nhìn xương bướm của Quý Linh Nguyệt đang phập phồng vì thở dốc, có chút đắc ý: "Cô xem, rõ ràng cô không hề chán ghét, hơn nữa..." Cô nhếch môi, đẩy eo, điều khiển dụng cụ mài vào nơi nhạy cảm của cô gái, quả nhiên kích thích ra nhiều nước hơn: "Cô rõ ràng rất sướng."
"Ah ah... ư... không..." Quý Linh Nguyệt không nhịn được nhấc eo lên, hai chân đều run rẩy, mật dịch rỉ ra tí tách, như thể mất kiểm soát. Lam Vũ cười càng rạng rỡ hơn, cúi người xuống, đôi môi mềm mại dán vào cái gáy mang thương tích của nàng. Hơi lạnh không ngừng tỏa ra khiến thân thể nổi da gà từng mảng, giống như một con rắn độc đang từ từ siết chặt cơ thể, chuẩn bị siết chết con mồi, khiến người ta dựng cả tóc gáy.
Quý Linh Nguyệt nhận ra cô sắp làm chuyện gì, nàng vội vàng lắc đầu, quỳ trên giường muốn bò về phía trước,mơ màng nói: "Đừng... không thể, không thể hút nữa."
Theo động tác của nàng, một đoạn dụng cụ dài bị nhả ra, dâm dịch trong suốt nhầy nhụa dính trên đó, kéo theo thịt non hồng hào. Lam Vũ đưa tay ôm eo nàng, đột nhiên kéo mạnh về sau, cô gái lảo đảo ngồi trở lại, vật thô dài cũng thúc mạnh vào sâu bên trong.
Nàng giật mình "a" lên một tiếng, sướng đến mức đầu óc trống rỗng. Khi khoang miệng lạnh băng ngậm lấy sau gáy, cả người nàng run lên, hạ thể cũng mất kiểm soát phun ra từng đợt dâm thủy. Lam Vũ một tay men theo bụng dưới của nàng, ngón tay đi vào hang động ẩm ướt, vân vê âm vật đang cương cứng, xoa nắn không hề thương tiếc.
"Ưm, ah, ah..."
Quý Linh Nguyệt như cá bị quăng lên bờ, vật lộn đạp vào ga giường. Mở miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Khi gáy bị Lam Vũ cắn rách, nàng cuối cùng cũng khóc nức nở và rên dài thành tiếng. Mật dịch bị dụng cụ liên tục ra vào vỗ thành nước bắn tung tóe trên giường. Lam Vũ ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt lại, mê đắm trong sự thanh ngọt của máu nàng.
Một lúc sau, cô liếm đi giọt máu rỉ ra từ vết thương của cô gái, mê luyến nói: "Cô thật sự, rất ngon miệng."
***
Nửa đêm, Lam Vũ đột nhiên giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu tập trung lắng nghe thứ gì đó. Một lát sau, cô nhanh nhẹn bò đến bên cửa sổ, chỉ hé một bên mắt nhìn xuống.
Một bóng đen mờ ảo ở cuối con phố đang chậm rãi đi tới. Vật thể đó bò bằng tứ chi, di chuyển loạng choạng, ngó nghiêng sang hai bên. Đợi nó quay đầu lại, Lam Vũ mới nhận ra đó là một con gấu nâu khổng lồ. Tuy nhiên, nửa khuôn mặt con gấu đã thối rữa, lộ ra xương trắng, đồng tử to bằng hạt hạnh nhân cũng đầy những gân máu đáng sợ.
Lam Vũ lập tức dựng tóc gáy, sợ hãi rụt người lại.
Cô không có nhịp tim, càng không có mùi hương sống động của con người, ngay cả gấu thây ma cũng sẽ không chú ý đến cô. Nhưng Quý Linh Nguyệt thì khác.
Cô quay đầu nhìn người trên giường. Cô gái nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi dày rậm phủ xuống một vệt bóng râm hình quạt. Sau chuyện xảy ra vài giờ trước, hơi thở của nàng trở nên nặng nề, ngủ mê man bất tỉnh.
Do dự mãi, rồi cô nhẹ nhàng bò trở lại giường, lay vai Quý Linh Nguyệt để gọi nàng dậy. Quý Linh Nguyệt vẫn còn chìm trong giấc ngủ, mắt không mở nổi. Vừa định mở miệng, đã bị Lam Vũ một tay bịt lại, khẽ "suỵt" một tiếng.
Lông mi Quý Linh Nguyệt khẽ run, dần dần tỉnh táo lại. Đợi Lam Vũ buông tay, nàng ngồi dậy, dùng khẩu hình hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lam Vũ lắc đầu, đưa tay lấy quần áo mặc lên người nàng. Quý Linh Nguyệt chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nhấc tay nhấc chân, được Lam Vũ hầu hạ mặc xong quần áo, mới nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Lam Vũ đang định trả lời khẽ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "cạch" rất nhẹ từ dưới lầu. Cô giật mình, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện gấu thây ma vừa nãy còn đi dạo trên phố đã biến mất.
Bịch...
Có thứ gì đó giẫm mạnh lên cầu thang.
"Gruh... gruh..."
Tiếng thở dốc mơ hồ dường như mang theo cả mùi hôi thối. Tiếng tim đập của cô gái bên cạnh đột nhiên nhanh hơn, gần như trùng với tiếng bước chân đang ngày một đến gần. Lam Vũ vô thức nhìn Quý Linh Nguyệt, thấy nàng mặt mũi trắng bệch nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng kín, cơ thể đã căng cứng từ lúc nào.
Cô gái này, có một sự nhạy cảm khác thường đối với nguy hiểm sắp tới.
Lam Vũ không ngờ con gấu thây ma đó lại có khứu giác thính hơn cả lúc còn sống, lập tức từ bỏ ảo tưởng, kéo mạnh Quý Linh Nguyệt về bên cạnh.
Quý Linh Nguyệt giật bắn cả người, hoảng sợ nhìn cô, một tay sờ vào con dao găm bên giường.
"Leo lên."
Quý Linh Nguyệt ngẩn ra: "Cái gì?"
Lam Vũ quay lưng lại, cúi người xuống: "Nhanh lên!"
Tiếng bước chân đột nhiên dồn dập, mục tiêu rõ ràng là căn phòng của họ. Quý Linh Nguyệt không kịp nghĩ nhiều, chộp lấy dao găm, lao lên lưng Lam Vũ. Gần như cùng lúc đó, một tiếng gầm lớn vang lên, cửa phòng bị phá tan "ầm" một tiếng. Bóng đen khổng lồ giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng kẽo kẹt, toàn bộ khách sạn như rung chuyển.
Lam Vũ hét lên một tiếng "Bám chặt!" giữa tiếng ồn ào, nhảy vài bước ra khỏi cửa sổ, túm lấy ống thoát nước bên cạnh, nhanh nhẹn trèo lên.
Sau tiếng động lớn, kính cửa sổ "choang" một tiếng vỡ tan, ào ào rơi xuống đường phố bên ngoài. Móng vuốt sắc nhọn thò ra khỏi cửa sổ, cào lên trên, nhưng chỉ sượt qua mép váy của Lam Vũ một cách suýt soát, cắm vào tường ngoài, để lại một vết cào sâu.
Ma cà rồng bám vào bức tường bên ngoài như một con nhện linh hoạt. Sau khi đã tương đối an toàn, cô phân tâm liếc nhìn xuống, lập tức hít vào một hơi đầy sợ hãi: "Dữ thật."
Lời vừa dứt, một tiếng súng không biết từ đâu vang lên, "vèo" một cái bắn vào hốc mắt của gấu thây ma. Viên đạn thứ hai lại đổi hướng, bắn về phía hai người đang ngồi xổm trên mái nhà. Lam Vũ giật mình, vô thức quay người lại, che chắn cho Quý Linh Nguyệt ở phía sau.
"Phập" một tiếng, viên đạn găm vào ngực. Lam Vũ rên một tiếng đau đớn, ngã mạnh xuống đất.
Cảm giác bỏng rát ngoài dự kiến bắt đầu lan ra từ vết thương. Cô hoảng hốt mở to mắt, vừa thở dốc dồn dập, vừa vật lộn cúi đầu nhìn vết thương của mình.
Nơi đó không nhanh chóng lành lại như mọi khi, ngược lại còn rỉ ra máu đặc quánh, lan ra thành một bông hoa đen sì trên lớp vải trắng.
"Lam Vũ..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh. Quý Linh Nguyệt lắc lắc cái đầu choáng váng, loạng choạng bò đến bên cô, ôm cô trốn vào một chỗ an toàn.
Lam Vũ yếu ớt bị nàng kéo đi, cúi đầu xuống, nhưng miệng lại ho ra máu đỏ sẫm. Cô thở dốc và nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời đã trắng bệch như giấy, đôi mắt đẹp nhòe nước cũng dần mất tiêu cự.
Dòng máu lạnh lẽo khác hẳn máu người rơi xuống đầu ngón tay Quý Linh Nguyệt. Nàng chợt cứng đờ người, một lúc sau, mới từ từ nhìn người trong lòng: "Lam Vũ?"
Lam Vũ gục đầu xuống, hàng mi rũ xuống phủ lên mặt một vệt bóng râm tĩnh mịch.
Quý Linh Nguyệt mở to mắt, vô thức ôm chặt cô vào lòng, run rẩy nói: "Cô sao vậy? Lam Vũ, cô là ma cà rồng mà, cô sẽ không sao đâu..."
Vừa nói, nàng vừa cố sức đỡ cô gái đã mất tri giác dậy, cố gắng để cô ấy đứng dựa vào mình. Nhưng Lam Vũ lại mềm nhũn ngã xuống, kéo theo cô gái gầy gò ngã trở lại mặt đất.
"Lam Vũ..."
Quý Linh Nguyệt thút thít một tiếng, không màng đến đầu gối bị ngã đau, vẫn cố sức muốn ôm Lam Vũ dậy. Có lẽ tiếng kêu gọi thảm thiết của nàng đã có chút hiệu quả, lông mi Lam Vũ run rẩy, mí mắt nặng trĩu cố hé ra một khe hẹp: "Bạc..."
"Bạc, bạc?" Quý Linh Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Là đạn bạc sao?"
Nàng vội vàng cởi quần áo Lam Vũ, nhưng tay run quá mạnh, thử mấy lần mới mở được cúc áo. Chạm vào dòng máu lạnh băng của ma cà rồng, cô gái hít hít mũi, không kìm được nấc lên một tiếng.
"Ưm..."
Nàng hoảng hốt dùng tay áo lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhìn vết thương ghê rợn đang chảy máu, càng thêm luống cuống: "Tôi phải... tôi phải làm sao đây? Lam Vũ, Lam Vũ, tôi phải làm sao đây?"
Nhưng không ai có thể trả lời nàng nữa. Quý Linh Nguyệt hoảng sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt Lam Vũ đã nhắm nghiền.
Cô gái vốn dĩ không có hơi thở, cứ lặng lẽ nằm im không một tiếng động như vậy, Quý Linh Nguyệt thật sự không biết, Lam Vũ là đã hôn mê, hay là đã thật sự chết rồi.
...
Trăng sáng treo cao, đêm dài vẫn chưa đi đến hồi kết. Quý Linh Nguyệt cõng người trên lưng, vừa cẩn thận bước theo ngõ hẻm phía trước, vừa siết chặt con dao găm sắc bén, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh.
Vừa nãy cõng người xuống lầu đã khiến nàng tiêu hao quá nhiều sức lực. May mắn là trước khi người, hoặc những người đã bắn Lam Vũ kịp đến, nàng đã trốn thoát khỏi tòa nhà nhỏ đó.
Quý Linh Nguyệt cố gắng đặt bước chân nhẹ nhất có thể, sau khi rẽ qua khúc cua, trước mặt là một con phố dài khác.
Thị trấn đổ nát này có lẽ đã không còn nhiều cư dân trước thảm họa. Tối nay đi đến đây, nàng vẫn chưa gặp một con xác sống nào. Đây là điều tốt, nếu không trước khi Lam Vũ tỉnh lại, nàng không biết mình có thể bảo vệ tốt cho cô ấy và bản thân không.
Bây giờ, nàng cần tìm một nơi khác để trốn.
Quý Linh Nguyệt nhìn ngang dọc một lúc, ánh mắt lướt qua một cửa hàng quan tài tên "Vĩnh Thọ Ốc" ở bên cạnh, không khỏi dừng lại.
Hừmmm...
Trốn ở đây, những kẻ ẩn nấp trong bóng tối chắc cũng không nghĩ tới đâu nhỉ.
Sau khi đã quyết định, Quý Linh Nguyệt bước nhanh đến, chui qua cửa cuốn chưa đóng kỹ.
Cẩn thận kéo cửa xuống kỹ càng, nàng quay người lại, thấy vài hình bóng vuông vắn im lặng xếp hàng phía sau. Quý Linh Nguyệt mím môi, đi đến chiếc quan tài trong cùng, ôm Lam Vũ leo vào, rồi nhẹ nhàng đóng nắp lại.
Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối không thể nhìn thấy gì. Nhưng nàng lại không sợ bóng tối này, vì không gian chật hẹp mà phải chen chúc cùng Lam Vũ, nàng liền ôm chặt cô ấy hơn, đầu cũng vùi vào ngực Lam Vũ.
Viên đạn ở đó đã được nàng moi ra rồi, mà thực ra, nàng cũng không biết mình có cứu được Lam Vũ hay không.
Quý Linh Nguyệt nhắm mắt, rất lâu sau, trong bóng tối tĩnh mịch, truyền ra một tiếng thở dài khe khẽ: "Nếu cô có nhịp tim thì tốt rồi."
====================
=============
Tác giả: Chương sau có lẽ sẽ là tiểu Lam trọng thương tỉnh lại, thần trí không tỉnh táo, cáu kỉnh, thao tiểu Nguyệt trong quan tài.
Editor: Là Nguyệt 1 dữ rồi đó ha, hẳn một chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro