
Ngoại truyện: Lam Diên x Mạnh Trường Ca (2)
Nhận ra Mạnh Trường Ca thích mình, là chuyện của hai năm trước.
Ngày hôm đó, Nguyệt Ẩn, đại tướng của tộc Hải Ma vốn bị giam giữ trong Hải Ngục đã trốn thoát, còn giết chết thị vệ Giao Nhân canh gác bên ngoài. Nàng buộc phải đích thân ra trận, dẫn quân rời khỏi biển Côn Luân, tiêu diệt hắn ở Hải Uyên sâu không biên giới.
Có lẽ cuộc chiến quá ác liệt, đến cả con hạc giấy luôn mang theo bên mình đã bị hỏng mà nàng cũng không hề hay biết. Vài ngày sau, khi nàng mang theo vết máu loang lổ trở về Hải Vương Cung, người đầu tiên xông lên lại là Mạnh Trường Ca với khuôn mặt tái nhợt.
"Ngươi không sao chứ!"
Lam Diên khó hiểu nói: "Ta thì có thể có chuyện gì?"
Nữ nhân bất an nhìn khắp người nàng, khàn giọng nói: "Hạc giấy bị hỏng, ta còn tưởng..."
"Hạc giấy?" Lam Diên sững lại, theo bản năng sờ vào eo mình, lúc này mới phát hiện nó không còn: "Thì ra là vậy," nàng buông tay xuống, không bận tâm mà nói: "Nhưng hạc giấy này của ngươi quả thật không tốt chút nào. Căn bản không giúp được gì. Nếu ta thật sự xảy ra chuyện, e rằng khi ngươi đến, ta đã uống canh Mạnh Bà rồi."
Mạnh Trường Ca cứng đờ, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Ta xin lỗi."
Lam Diên khó hiểu: "Xin lỗi cái gì?"
"Ta hình như đã tự cho là đúng rồi," Mạnh Trường Ca cúi đầu, thất vọng nói: "Là ta nói sẽ kịp thời xuất hiện bên cạnh ngươi, nhưng khi thật sự gặp phải tình huống này, ta lại không làm được."
Lam Diên từ từ nhíu mày: "Ngươi..."
"Xin lỗi." nàng ngước mắt lên, nghiêm túc nói: "Nếu là lời hứa không thể thực hiện, ta không nên dễ dàng nói ra."
"Ta có trách ngươi đâu," Lam Diên bị nàng nhìn đến mức không thoải mái, cứng nhắc nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?"
Mạnh Trường Ca lắc đầu, vẻ mặt bướng bỉnh: "Nhưng đối với ta, đây chính là chuyện lớn."
"Ngươi, ngươi thật là vô lý."
Giao Nhân quay người, tiếp tục bơi về phía cung điện nguy nga. Mạnh Trường Ca dừng lại phía sau, gọi tên nàng: "Lam Diên."
Lam Diên quay đầu lại.
"Ngươi là người rất quan trọng đối với ta, cho nên, ta sẽ không thất hứa với ngươi nữa." Nữ nhân bình tĩnh nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Đây là lời hứa vĩnh cửu ta dành cho ngươi."
"..."
Không hiểu sao, những lời nói của Mạnh Trường Ca đã khiến nàng bồn chồn suốt một thời gian dài sau đó. Sau này, nàng thật sự không nhịn được nữa, giả vờ như vô tình kể chuyện này cho Lam Vũ nghe. Người đang chăm chú xâu ngọc trai thành vòng cổ, sau khi nghe xong, thản nhiên nói: "Đây không phải là đang bày tỏ lòng mình ư? Ta thấy người bạn này, chắc chắn là thích người bạn còn lại mà ngươi nói."
"Khụ! Khụ khụ..." Lam Diên suýt chút nữa bị sặc trà trong miệng: "Ngươi nói cái gì? Thích?!"
Lam Vũ liếc nàng một cái: "Chứ còn gì nữa?"
Lam Diên sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang đỏ: "Cái này, cái này không đúng. Bạn bè với nhau cũng có thể nói những lời này mà?"
Lam Vũ "ừm" một tiếng, gật đầu cho qua chuyện: "Có lẽ vậy."
"Cái gì mà 'có lẽ vậy'?" Lam Diên khó chịu véo vành tai nhọn của nàng: "Cho ta một câu trả lời rõ ràng, nàng ấy rốt cuộc có thích ta không?!"
Xung quanh đột nhiên im lặng.
Lam Vũ đặt vòng cổ xuống "cạch" một tiếng, kinh ngạc quay đầu lại: "Thích ngươi?"
Lam Diên sững lại, phản ứng kịp, vội vàng chữa lời: "Không, không phải! Ta nói là, có thích người bạn kia của ta không..."
"Nói chung là, khi ai đó nói về bạn của mình như vậy, thực chất là đang nói về chính mình." Một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào. Quý Linh Nguyệt ôm một chồng sách dày cộp bước vào, cười như không cười nói: "Lam Vũ, sao nàng ngốc thế, nàng ấy nói gì nàng cũng tin à?"
Lam Vũ mở to mắt: "Mạnh sư tỷ đã tỏ tình với ngươi rồi!"
Chưa đợi Lam Diên kịp kinh ngạc, Quý Linh Nguyệt cũng nói: "Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng."
"Ý gì," Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không thông minh bằng Lam Vũ, đầu óc như quay cuồng: "Làm sao các ngươi biết đó là Mạnh Trường Ca? Cái gì gọi là 'bao nhiêu năm rồi'?"
Lời này vừa nói ra, hai người nhìn nhau. Lam Vũ "ờ" một tiếng, cẩn thận kéo Quý Linh Nguyệt lại gần, chột dạ nói: "Thì ra ngươi vẫn chưa phát hiện ra à. Vậy... vậy ngươi cứ coi như chúng ta chưa nói gì đi."
Tóm lại, nàng mơ mơ hồ hồ phát hiện ra Mạnh Trường Ca thích mình, và nàng không hề cảm thấy ghét bỏ điều đó.
Trước đây nàng chưa từng nghĩ bạn lữ tương lai của mình sẽ là người như thế nào, nhưng cũng ngầm hiểu rằng, đó nên là một Yêu tộc giống mình. Còn Nhân tộc... Nhân tộc và nàng là hai chủng tộc sống ở hai thế giới khác nhau. Giữa cả hai có một ngăn cách tự nhiên. Hơn nữa, nàng không có hứng thú thân cận với loài người như Lam Vũ.
Vậy tại sao, khi biết Mạnh Trường Ca thích mình, trong lòng lại có một chút nhẹ nhõm và vui sướng.
"Nàng ấy quả thật nên thích ta." Sau khi vui vẻ chấp nhận sự thật này, nàng nói với muội muội của mình: "Điều đó cho thấy mắt nhìn của nàng ấy không tệ."
Lam Vũ chớp mắt: "Nếu hai người đều có tình cảm với nhau, vậy..."
Lam Diên ngắt lời nàng: "Ngưng, chỉ cần nàng ấy không bày tỏ lòng mình với ta, thì không phải là cả hai đều có tình cảm với nhau."
Lam Vũ sững lại: "Nhưng, những lời nàng ấy nói trước đây thì không tính sao?"
"Không tính," Lam Diên lườm nàng ấy: "Chỉ cần nàng ấy không nói thích thì không tính."
"Vậy ngươi nói không phải là được rồi sao?"
"Dựa vào cái gì?" Lam Diên không vui "hừ" một tiếng: "Ta là Hải Hoàng tôn quý, làm gì có chuyện ta nói trước. Nếu nói, cũng phải là nàng ấy nói trước."
Lam Vũ khó tin mà nhìn chằm chằm nàng một lúc, nhíu mày: "Ta thật sự không hiểu nổi các ngươi. Sinh ra cái miệng để làm gì vậy. Ta và A Nguyệt ngày xưa..."
Quý Linh Nguyệt vội vàng hắng giọng, không muốn người khác biết dáng vẻ đáng thương của mình lúc tỏ tình: "Đi thôi, để họ muốn dây dưa đến khi nào thì dây dưa đi, nàng đừng bận tâm nữa."
Lam Vũ bị Quý Linh Nguyệt kéo tay đi, ngoan ngoãn nói: "Được rồi."
Cứ như vậy, Lam Diên giữ lấy sĩ diện của mình, sống chết không chịu là người tỏ tình trước. Nào ngờ, lần chờ đợi này lại kéo dài hai năm. Trong hai năm này, các Hải tộc khác thi nhau sinh con, những tập tấu chương xin ban tên nối tiếp nhau gửi đến Hải Vương Cung. Các Trưởng lão thấy vậy càng thêm hăng hái, luân phiên ra trận, dùng lý lẽ và tình cảm để thuyết phục, nhất quyết phải khiến nàng đồng ý lưu châu.
Lam Diên ở Hải Vương Cung quả thực đứng ngồi không yên, một nửa là vì phiền, một nửa là vì tức.
Quào, sao lại có người nhịn được như thế cơ chứ?
Nàng nhịn không nổi nữa, quyết định dùng một liều thuốc mạnh.
-
Không biết từ lúc nào, hoàng hôn đỏ rực dần biến mất ở đường chân trời, ánh trăng chiếu rọi xuống, soi sáng con đường mà các nàng đi từ hồ Tắc Lặc đến Lạc Tinh Cốc.
Kể từ lúc nói xong câu đó, người phía sau không còn động tĩnh gì nữa, chỉ dắt ngựa, im lặng đi theo sau nàng.
Lam Diên gạt đi những cành cây trước mặt. Một cánh đồng hoa trắng tinh đập vào mắt. Những cánh hoa chưa kịp bung nở hoàn toàn lấp lánh ánh sáng trong suốt như ngọc, hệt như những vì sao trên bầu trời.
Thảo nào gọi là Lạc Tinh Cốc. (lạc vào thung lũng những vì sao)
Nàng dừng bước, nhàn nhạt nói: "Vừa đúng lúc, chắc chỉ một lát nữa là hoa nở rồi."
Mạnh Trường Ca "ừm" một tiếng.
Giọng nói này thật sự không có chút sức sống nào. Lam Diên quay lại thấy vẻ mặt ủ rũ của nàng, nhướng mày nói: "Ngươi làm sao vậy? Không phải ngươi nói hoa Mộng Đàm nở rất đẹp, muốn cùng ta thưởng thức sao? Sao đến đây lại mất hết tinh thần rồi?"
Nữ nhân cắn môi, ngẩng đầu liếc nàng một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi: "Sau khi xem xong, ngươi sẽ phải về Nam Hải sao?"
"Phải."
"..." nàng nắm chặt dây cương trong tay, hàng mi khẽ run: "Lam Diên."
"Ừm?"
"Người ngươi thích, là người như thế nào?"
"Hỏi cái này làm gì?" Lam Diên tiện tay vén những sợi tóc bị gió thổi loạn: "Quan trọng với ngươi sao?"
Mạnh Trường Ca im lặng một lúc, gật đầu: "Rất quan trọng."
"Tại sao?" Nàng nheo mắt lại, bình tĩnh nhìn nàng ấy: "Ta thích ai, thì có liên quan gì đến ngươi?"
"Bởi vì..." Mạnh Trường Ca hé miệng, nhưng cổ họng lại như bị nghẹn. Khóe mắt cũng dần đỏ hoe: "Bởi vì... ta..."
"Ngươi làm sao?"
"Ta..." Mạnh Trường Ca hít một hơi, cuối cùng ngẩng đầu lên, như đã buông xuôi: "Nếu, nếu ta biết người đó là ai, ta sẽ biết... ta thua kém người đó ở điểm nào."
"Phì."
Trong gió vang lên một tiếng cười trong trẻo.
Nữ nhân có dung mạo quyến rũ rạng ngời che miệng lại, đôi mắt cong cong. Mái tóc đen rũ xuống dần chuyển sang màu bạc dưới ánh trăng: "Khiến ngươi nói ra, hình như cũng không khó đến vậy nhỉ."
Mạnh Trường Ca sững sờ, ngây ngốc nhìn nàng.
Cười xong, Lam Diên chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về phía nàng: "Nếu ta không hiểu nhầm, Mạnh sư tỷ, ngươi đang buồn vì ta thích người khác sao?"
Mạnh Trường Ca cứng đờ, bất an nhìn nữ nhân đang dừng lại trước mặt mình. Đôi mắt xanh lam yêu dị kia đầy vẻ trêu chọc. Khóe môi đỏ mọng cũng hơi nhếch lên, trông rất đắc ý.
Sao lại là phản ứng như thế này?
Nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, khi Lam Diên nghe xong sẽ tức giận hoặc ghét bỏ, tệ nhất cũng phải kinh ngạc và xấu hổ chứ.
Giao Nhân nheo mắt lại, lại tiến thêm một bước: "Hửm?"
Khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phóng đại này thật sự quá ấn tượng. Lòng nàng hoảng loạn, theo bản năng bước lùi về sau, nhưng bị con ngựa đỏ chặn lưng lại: "Lam Diên..."
"Sao vậy?"
Mạnh Trường Ca đỏ mặt: "Quá, quá gần rồi."
Lam Diên: "..."
Quả nhiên, có người thật sự hết thuốc chữa rồi.
Nhưng ngay khi nàng không thể nhịn được mà sắp nổi cáu, Mạnh Trường Ca nhỏ giọng nói: "Quá gần, cơ thể ta sẽ không thoải mái."
Lam Diên sững lại: "Tại sao?"
"Bởi vì, tim đập quá nhanh." Nữ nhân mím môi, vệt đỏ ở khóe mắt lại càng mê hoặc hơn lúc nãy: "Nếu lại gần hơn nữa, mắt sẽ bắt đầu nóng lên, trở nên ướt át. Đương nhiên, đây không phải là ta muốn khóc đâu."
Lam Diên nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, do dự nói: "Ta không hiểu lắm, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Có ý gì vậy?"
"Ý của ta là, nếu ngươi ở quá gần ta, cơ thể ta sẽ trở nên không bình thường." Mạnh Trường Ca nói nhỏ: "Có lẽ là vì, ta quá thích ngươi."
"..."
Lam Diên mất một lúc mới phản ứng lại, đột nhiên mở to mắt: "Khoan đã, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, ta thích ngươi." Mạnh Trường Ca lấy hết can đảm, cầm tay nàng áp vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình: "Thích đến mức, ta cũng không biết tại sao lại trở nên như vậy."
Tí tách...
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Nhưng nữ nhân vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có khóe mắt là đỏ hoe: "Ngươi xem, hình như không thể kiểm soát được nữa rồi."
Cảnh tượng này thực sự quá kỳ lạ.
Rõ ràng đã nhận được lời tỏ tình như ý, nhưng Lam Diên lại thấy dở khóc dở cười. Cuối cùng, nàng nhìn nữ nhân đang rơi nước mắt với vẻ mặt không cảm xúc, bật cười: "Vậy giờ phải làm sao? Ngươi muốn ta rời đi à?"
Mạnh Trường Ca vội vàng giữ tay nàng lại: "Không phải, không phải bảo ngươi rời đi. Còn ngươi? Ngươi vẫn chưa nói... Người mà ngươi thích, rốt cuộc là..."
"Ngươi vẫn chưa nhận ra à?" Lam Diên cong mắt: "Người ta thích có thể là ai được chứ? Bao nhiêu năm nay, người cứ lởn vởn trước mặt ta, không phải chỉ có mình ngươi thôi sao?"
"Cho nên, là vì ta luôn lởn vởn trước mặt ngươi..."
"Ai mà nói chắc được?" Lam Diên ngắt lời nàng: "Chính ngươi có nói rõ được không, là khi nào, và vì sao ngươi lại thích ta?"
"Đương nhiên là ta nói rõ được."
Lam Diên sững lại, không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát như vậy, không khỏi sinh ra tò mò: "Vậy từ khi nào?"
"Hai mươi năm trước," Mạnh Trường Ca nở một nụ cười: "Lúc đó chúng ta cùng nhau đến rừng Ác Mộng, kết quả bất ngờ tìm thấy Sơn Diệp."
Lam Diên "ừm" một tiếng: "Chuyện này có liên quan gì đến việc ngươi thích ta?"
"Đương nhiên là có liên quan," nữ nhân dịu dàng hồi tưởng: "Trên đường chúng ta hộ tống họ trở về thành Thạch Lĩnh, người của Bồng Lai truy đuổi không ngừng. Có một lần chúng ta gần như rơi vào tuyệt cảnh, nhưng ngươi lại bảo ta đưa họ đi trước, ngươi muốn một mình ở lại bọc hậu. Rõ ràng ngươi có thể mặc kệ mà đi, ngươi và chúng ta không có mối quan hệ thân thiết đến mức đó, hơn nữa, chúng ta là người, ngươi là yêu..."
"Là chuyện này à," Lam Diên nhàn nhạt nói: "Các ngươi là người rất quan trọng đối với Lam Vũ, ta đương nhiên sẽ không bỏ mặc. Hơn nữa, từ nhỏ sư trưởng đã dạy ta, thân là Hoàng nữ, tuyệt đối không được đứng sau thần dân..."
Mạnh Trường Ca không nhịn được cười cong mắt: "Chúng ta cũng là thần dân của ngươi sao?"
Lam Diên liếc nàng một cái: "Thân là người mạnh, cũng không được đứng sau người yếu."
Mạnh Trường Ca lại cười lên.
"Ngươi cười cái gì?"
"Đây chính là lý do ta thích ngươi," nữ nhân khẽ thở dài: "Dáng vẻ này của ngươi, làm sao ta có thể không thích ngươi được chứ?"
Lam Diên mím chặt môi, ngượng ngùng quay đầu đi. Một lúc sau, nàng mới nói nhỏ: "Ta nhớ, lúc đó hình như ngươi đã quay lại."
"Phải," Mạnh Trường Ca gật đầu, thẹn thùng nói: "Mặc dù khi ta quay lại, ngươi đã thoát khỏi nguy hiểm rồi."
Lam Diên "ừm" một tiếng: "Thật ra, ngoài Lam Vũ ra, đó là lần đầu tiên có người quay lại tìm ta."
Mạnh Trường Ca sững lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Thần dân của ta sùng kính ta, yêu mến ta, và cũng tin tưởng ta. Dù là thân phận Hoàng nữ hay Hải Hoàng, ta đều có trách nhiệm dẫn dắt họ, bảo vệ họ, như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của họ đối với ta." Lam Diên nói khẽ: "Trong mắt họ, ta là người lãnh đạo vĩ đại nhất, vì vậy họ yên tâm giao phó mọi thứ sau lưng cho ta, nhưng cũng sẽ không quay lại tìm ta. Cũng không còn cách nào khác, là do ta quả thực lợi hại đến thế."
Nói xong, nàng nhướng mày: "Cho nên lúc đó, sau khi trốn thoát, thấy ngươi quay lại tìm ta, ta thấy khá mới lạ."
Mạnh Trường Ca có chút vui mừng: "Vậy, ngươi cũng là lúc đó đã..."
"Không phải," Lam Diên ngắt lời nàng không chút chần chừ: "Ta đâu có dễ dàng thích người khác như vậy."
Nữ nhân nghẹn lời, một lúc lâu sau, cẩn thận hỏi: "Vậy bây giờ, ngươi đã thích ta chưa?"
"Vô nghĩa."
Mạnh Trường Ca thở phào một hơi, đôi mắt lo lắng liếc nhìn nàng, vẻ mặt cũng trở nên ngượng nghịu. Dáng vẻ kỳ lạ này của nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lam Diên: "Sao vậy?"
Nữ nhân muốn nói lại thôi: "Ta, ta có thể, có thể..."
Lam Diên cười khẽ, tiến lên một bước, hôn nhẹ lên cằm nàng như chuồn chuồn lướt nước: "Muốn hôn thì cúi người xuống đi."
Mạnh Trường Ca chớp mắt, còn chưa kịp cong môi, một giọt nước mắt lại rơi xuống. Nàng bực bội nhíu mày, lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ, lại bắt đầu nữa rồi."
"Vậy thì thử thêm vài lần nữa," Lam Diên buồn cười giúp nàng lau nước mắt: "Có lẽ quen rồi sẽ không sao."
==========================
================
Tác giả
Trong thời gian sư tỷ chưa hết cái tật xấu này, khi hai người họ làm tình thì:
Sư tỷ ở trên: bình tĩnh rơi nước mắt.
Sư tỷ ở dưới: kích động rơi nước mắt.
-
Lam Diên bảo bối của chúng ta đã bọc hậu để bảo vệ người khác rất nhiều lần rồi. Lần đầu là ở núi Hạo Thần, khi đưa Lam Vũ bị lộ thân phận bỏ trốn, nàng bọc hậu chặn Tần Tự. Lần thứ hai là ở Yêu Giới, khi đưa Lam Vũ giả chết bỏ trốn, nàng bọc hậu chặn Ưng Vệ. Lần thứ ba chính là lần hồi tưởng này, bọc hậu chặn Bồng Lai (chuyên gia bọc hậu, ý thức trách nhiệm rất cao).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro