
Ngoại truyện: Huyên Ngọc x Yêu Trúc (H+)
"Hình như mùa Xuân sắp đến rồi."
Người ngồi đối diện đang thao thao bất tuyệt, bỗng khựng lại, hoài nghi nói: "Ngài nói gì ạ?"
Huyên Ngọc khẽ cười lắc đầu, thu tầm mắt khỏi hồ nước trong vắt tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ: "Không có gì, ngươi cứ tiếp tục."
Nhưng thực ra, tâm trí nàng đã bay bổng đến chín tầng mây rồi. Dù sao, đối với những chuyện vụn vặt như hai đệ tử vì tranh giành, ghen tuông mà đánh nhau, nàng hoàn toàn không quan tâm ai đúng ai sai. Chỉ tiếc là sau khi trở thành Chưởng Môn tạm thời, nàng đã tiện tay xử lý vài trưởng lão ăn không ngồi rồi, trong đó có cả trưởng lão phụ trách việc quản lý đệ tử. Thế là mọi việc lớn nhỏ trong Vân Tiêu Các này đều đổ dồn lên vai nàng. Trước khi chọn ra trưởng lão mới, nàng đành phải vất vả làm Chưởng Môn tạm thời này thôi.
Nàng lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời quang mây tạnh, vài chú chim lướt qua mặt nước, làm gợn lên từng vòng sóng.
Cũng không biết tiểu hồ ly thế nào rồi nhỉ.
Khi hoàng hôn buông xuống, nữ nhân mặc bộ thanh y mộc mạc cuối cùng cũng rời khỏi Vân Tiêu Các, vội vàng trở về căn nhà tọa lạc trong thung lũng được bao quanh bởi núi non của mình. Vừa đẩy hàng rào ra, vài con gà tuyết được nuôi thả trong sân đã vỗ cánh chạy đến chỗ nàng, cả bầy kêu inh ỏi. Nàng liếc mắt một cái, liền biết Yêu Trúc hôm nay chưa cho chúng ăn, không khỏi nhíu mày.
"Yêu Trúc?"
Vừa đẩy cửa vào, một mùi máu tanh nhàn nhạt liền xộc vào mũi. Tất cả cửa sổ đều đã được đóng, căn phòng tối om tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sau khi đứng lại, lại nghe thấy tiếng thở dốc "hừ hừ" nhè nhẹ.
Nàng ngây người một lát, nhanh chóng bước vào: "Yêu Trúc?"
Trước mắt xuất hiện một bóng đen đang bò trên mặt đất. Nữ nhân chỉ khoác một chiếc áo ngoài mềm mại, nhưng cánh tay và cổ đều lộ ra, đang không ngừng run rẩy theo tiếng thở dốc. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ấy ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ửng hồng dưới mái tóc rối bời.
Đôi mắt tinh ranh kia đã ướt đẫm nước mắt, cái cằm trắng trẻo cũng dính vết máu chói mắt. Huyên Ngọc hoàn hồn, vội vàng tiến lên đỡ nàng ấy. Yêu Trúc như hoàn toàn không còn xương cốt, bị nàng nhấc lên liền mềm nhũn quấn vào lòng nàng, ôm cổ nàng hít hà.
"Ưm..." Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng hài lòng nheo mắt lại, in đôi môi ẩm ướt mềm mại lên cổ Huyên Ngọc: "Có lẽ... có lẽ ta không ổn rồi..."
Huyên Ngọc nhíu mày: "Nàng nói linh tinh gì vậy? Chẳng phải chỉ là đến kỳ phát tình thôi sao?" Vừa nói, nàng vừa đưa tay lau vết máu trên khóe môi của tiểu hồ ly: "Chuyện này là thế nào?"
"Đói quá, nên ta đã ăn một con gà."
Sắc mặt Huyên Ngọc cứng lại: "Ăn sống sao?"
Mặc dù nàng luôn dùng linh thực để nuôi những con gà này, lại ở trong vùng núi linh khí dồi dào, trên thân gà tuyết sẽ không có mùi hôi ô uế gì, chúng là thực phẩm hoàn toàn bổ dưỡng. Nhưng ăn sống thì quả thật có hơi hoang dã.
Người trong lòng lại không cảm thấy có vấn đề gì, vừa rên rỉ gật đầu, vừa kéo tay nàng đặt vào lòng mình: "Vuốt ve ta đi."
Huyên Ngọc suy nghĩ một lát, bế xốc Yêu Trúc lên: "Hôm nay nàng có ra ngoài không?"
"Ra ngoài làm gì?"
"Vậy là không ra ngoài," Nàng khẽ thở dài: "Nàng biết không, vừa nãy ta thấy rất nhiều hồ ly ở ngoài thung lũng, đều là bị nàng thu hút mà đến."
Yêu Trúc ngẩn ra, cong mắt, cười khúc khích không thôi: "Vậy mị lực của ta thật sự rất lớn."
Huyên Ngọc liếc nàng một cái, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng, cẩn thận đặt nàng lên giường: "Trước đây rõ ràng không có tình trạng này, không phải nói yêu quái sau khi hóa người là có thể kiềm chế kỳ phát tình sao?"
"Đúng vậy, là kiềm chế, chứ không phải là không còn. Kiềm chế quá lâu, bị dồn lại thì cũng phải có một lần giải phóng ra chứ."
Vừa nói, nàng vừa lười biếng lăn một vòng. Trên người tiểu hồ ly vốn chỉ quấn một chiếc áo, giờ lại lặng lẽ tuột xuống. Huyên Ngọc bị một mảng trắng tinh làm lóa mắt, vô thức dời mắt đi chỗ khác. Chốc lát sau lại cảm thấy không đúng, quay mặt lại nhìn thẳng không chút ngại ngùng.
Dưới ánh mắt của nàng, nữ nhân rên rỉ nheo mắt lại, hai bắp đùi vắt chéo vào nhau mà chậm rãi cọ xát, chảy ra vệt nước trong suốt: "Huyên Ngọc..."
Huyên Ngọc do dự một lát, nhấc chân quỳ lên giường, nhưng tư thế vẫn thẳng tắp như cây trúc: "Ta... ngày mai ta còn phải tiếp đón khách đến từ núi Hạo Thần."
Yêu Trúc nghiêng đầu, cười khà khà: "Nàng có ý gì vậy, chẳng lẽ... chẳng lẽ ta sẽ quấn nàng cả đêm sao?"
Không đợi Huyên Ngọc trả lời, nàng liền chống người dậy, chui vào lòng nàng ấy, hai cánh tay thân mật vòng qua cổ Huyên Ngọc, liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng của nàng ấy như mèo con.
Huyên Ngọc yên lặng quan sát đôi mắt ướt át của nàng. Bên trong đó, trước tiên lóe lên ánh sáng yếu ớt màu xanh thẫm, sau đó liền lan rộng ra thành màu xanh biếc tràn đầy sức sống, như được nhuộm sắc xuân.
Hồ ly mắt biếc trông càng quyến rũ hơn.
"Huyên Ngọc..." Tiểu hồ ly cố ý kéo dài giọng, mềm nhũn nói: "Nàng giúp ta đi mà, ta không tự làm mình được."
Huyên Ngọc chớp mắt, cuối cùng cũng đưa tay vòng lấy eo Yêu Trúc, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ nàng ấy. Mùi hương nồng nàn của nữ nhân quấn quýt nơi đầu mũi. Nàng không nhịn được siết chặt Yêu Trúc hơn, môi lưỡi mút mát làn da mềm mại ấy từng chút từng chút, để lại những dấu vết đỏ tươi và mờ ám. Yêu Trúc thở dốc ngẩng đầu, bị áo nàng cọ xát khó chịu, liền vung tay cào loạn xạ vài cái theo ý thích của mình, để lại vài vết rách như dao cắt.
Huyên Ngọc khựng lại một lát, rồi tiếp tục hôn xuống, môi nàng đặt lên bầu ngực đầy đặn của nữ nhân, ngậm lấy nhụy đỏ đã cương cứng.
"Ưm... Ưm..."
Da thịt trắng ngần tràn ngập vết ngón tay chưa kịp tan, có lẽ trước khi nàng trở về, Yêu Trúc đã không nhịn được tự vuốt ve mình rất lâu rồi. Nàng thuận tay sờ soạng tấm lưng đẫm mồ hôi của Yêu Trúc, lòng bàn tay trượt qua cặp mông mềm mại, đi sâu vào vùng tối bên dưới.
"Á..."
Yêu Trúc co chân lại, đỏ mặt nhìn nàng. Huyên Ngọc ngẩn người xong, cũng ngẩng đầu lên: "Cái gì đây?"
Thứ mà đầu ngón tay chạm vào không phải là cửa huyệt ẩm ướt mềm mại, mà là một đoạn đồ vật lạnh và cứng. Nàng đột nhiên có một dự cảm không lành, nắm lấy đầu trơn tuột đó, kéo nhẹ một cái, liền rút ra ngay.
Chất lỏng ẩm ướt dính đầy lòng bàn tay. Cùng nằm trong lòng bàn tay, còn có một cây sáo ngắn ướt át bóng loáng được thấm mật dịch.
Huyên Ngọc im lặng một lát: "Cây sáo này của ai?"
Mắt Yêu Trúc long lanh, tránh không trả lời: "Nàng mãi không về, ta luôn phải... phải tự an ủi mình. Mà nó trông rất hợp lý..."
Huyên Ngọc nheo mắt, lặp lại: "Vậy cây sáo này của ai?"
Tiểu hồ ly chột dạ cụp mắt, ấp úng một lúc lâu mới miễn cưỡng nói: "Của nàng."
Huyên Ngọc mím môi, có chút bực mình vẩy nước trên sáo: "Nàng cố ý phải không? Dù nàng muốn... muốn tìm một thứ gì đó, thì cũng có nhiều sáo như vậy, sao nàng lại chọn cây ta thích nhất chứ?"
Yêu Trúc hừ lạnh: "Chính vì nó là cây nàng thích nhất..."
Nàng còn chưa nói xong, Huyên Ngọc đã hiểu được ý nàng, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh. Một lúc lâu sau, đành thở dài bất đắc dĩ: "Đồ tính toán nhỏ nhen, cãi nhau với cả một cây sáo."
"Ta không tính toán nhỏ nhen. Nó tiếp xúc với miệng nàng nhiều hơn ta đấy."
Huyên Ngọc phì cười: "Nàng thật là vô lý."
Yêu Trúc dựng ngược lông mày, giả vờ hung dữ nhe răng với nàng: "Ai bảo nàng không ở bên ta. Ta rõ ràng đã nói rồi, mấy ngày thế này nàng phải luôn ở bên ta. Nàng không ở bên ta, thì chỉ có nó ở bên ta thôi."
"Ta xin lỗi, gần đây quá bận rộn." Huyên Ngọc tiện tay ném cây sáo xuống cuối giường, ôm mặt nàng mà hôn lên. Tiểu hồ ly giả vờ vùng vẫy vài cái, lại chủ động mở miệng, đầu lưỡi mềm mại nhiệt tình đuổi theo lưỡi nàng không rời.
"Quá bận rộn... thì đừng trách ta làm ô uế cây sáo của nàng..."
Nghe xong câu này, Huyên Ngọc càng cảm thấy vừa giận vừa buồn cười. Răng nàng cắn nhẹ vào đầu lưỡi Yêu Trúc. Bàn tay cũng trượt xuống lần nữa, men theo bụng dưới, chìm vào đóa hoa ướt át không thể tả xiết.
Yêu Trúc đột nhiên nắm chặt vai nàng, rên rỉ khó chịu: "Ưm... Nhanh lên, nhanh lên..."
Huyên Ngọc gạt hai cánh hoa ra, ấn nhẹ vào cửa huyệt róc rách nước, lập tức phát ra những âm thanh nhớp nháp: "Cái gì nhanh lên?"
Nữ nhân run rẩy rụt vai lại, dùng đôi mắt ửng đỏ nhìn nàng: "Nhanh lên, thao ta..."
Huyên Ngọc "ừm" một tiếng, cúi người hôn khóe môi nàng: "Được."
"Ưm..."
Cơ thể vô thức run lên, Yêu Trúc khẽ hé môi, thoát ra vài tiếng rên rỉ. Huyên Ngọc đi sâu vào thung lũng, nhẹ nhàng cọ xát vách thịt mềm mại, thỉnh thoảng quẹt qua nụ thịt ở phía trên, liền ác ý day nhẹ.
Tiểu hồ ly đang trong cơn hứng tình hoàn toàn không chịu nổi sự trêu chọc này của nàng. Yêu Trúc mắt đẫm lệ mông lung rầm rì vài tiếng, liền vội vàng mở rộng chân, quệt dâm dịch vào lòng bàn tay nàng một cách lộn xộn: "Ha ah... Đừng hành hạ ta nữa."
Huyên Ngọc khẽ cong môi, đầu ngón tay tiến vào bụi rậm ẩm ướt, chậm rãi trượt vào sâu: "Chuẩn bị đi Yêu giới bao lâu?"
Chỗ đó đã tràn đầy chất lỏng phong phú. Vừa chạm vào cửa huyệt đỏ hỏn đang khép mở, liền bị mật dịch chảy xuống thấm ướt hoàn toàn. Yêu Trúc nheo mắt lại, chủ động nuốt ngón tay nàng vào: "Đi... đi nửa tháng..."
"Nửa tháng." Nàng nghĩ một lát, lẩm bẩm: "Lại phải làm phiền Lam Vũ chạy đi chạy về rồi."
"Ai bảo... ai bảo chỉ có nàng ấy mới có thể dẫn người đi qua kết giới..." Nói rồi, Yêu Trúc nheo mắt lại, nằm trong lòng nàng mà đưa đẩy vòng eo, nỉ non: "Nhanh lên, nhanh..."
"Đừng vội."
"Nàng..." Khóe mắt Yêu Trúc ửng hồng, đột nhiên vùng vẫy lao lên phía trên, đè nàng xuống giường: "Nàng không vội, ta vội."
Nữ nhân đẫm mồ hôi, lưng ưỡn lên. Đôi mắt hồ ly ướt át mở to vì tức giận. Cái đuôi mềm mại cũng chui ra ở sau mông. Mặc dù có xu hướng dần yêu hóa, nàng vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc, giống như hồ ly tinh mê hoặc lòng người thường xuất hiện trong câu chuyện ở ngôi miếu cũ. Nhưng nhìn kỹ lại, Yêu Trúc lại không mềm mại dịu dàng như đồng loại, khi nổi nóng thì nhe răng múa vuốt, đôi mắt xanh biếc lại càng hung dữ hơn rất nhiều.
Nhưng những nét hoang dã khác người này, lại khiến Huyên Ngọc cảm thấy đáng yêu.
Yêu Trúc ngẩn ra, không nhịn được lắc đuôi, tự mãn nói: "Đó là đương nhiên, ở cùng ta, nàng coi như nhặt được bảo bối rồi đó."
Tiểu hồ ly này vừa nãy còn đang giận, được khen một câu liền nở mặt phổng mũi, vô tâm vô phế như vậy. Huyên Ngọc lặng lẽ cong mắt, đang định ôm nàng, nàng lại tinh ý nhướng mày, vặn eo né tránh.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Huyên Ngọc, nàng kiêu ngạo ngẩng cằm, hừ lạnh: "Bảo nàng động tay mà nàng cứ lề mề, ta không cần nàng nữa."
"Vậy nàng dùng..."
Lời chưa dứt, Huyên Ngọc nhìn cây sáo ngắn lại xuất hiện trong tay Yêu Trúc, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Nàng dám."
Tiểu hồ ly co lại, giả vờ sợ hãi: "Nàng xem ta có dám không?"
Ngay trước mặt Huyên Ngọc, nàng dạng chân rộng hơn. Thung lũng ẩm ướt kia như hũ mật bị đổ đã lâu, mật dịch nhầy nhụa thấm ướt cả bắp đùi và mông, bóng loáng lấp lánh. Yêu Trúc tách hai cánh môi sưng đỏ ra, cây sáo ngắn màu xanh trắng từng chút một chìm vào cửa huyệt rung động nhiệt tình.
Cứ như chưa đủ chọc tức Huyên Ngọc, sau khi nuốt hết cây sáo ngắn vào trong, nàng mềm nhũn ngồi lên người nàng ấy, vừa dùng cặp mông ướt át cọ xát bụng dưới của nữ nhân, vừa thốt ra tiếng thở dài hài lòng: "Thoải mái quá..."
Nữ nhân nằm dưới hoàn toàn đơ người, mặt đỏ bừng, mắt cũng long lanh nước, nhưng vẫn trợn to nhìn chằm chằm nàng.
Yêu Trúc giả vờ không nhận thấy sự bất mãn của nàng, khẽ ngâm nga nhấc mông lên. Mật dịch trong suốt lập tức trào ra từ giữa hai chân, trượt dọc theo thân sáo lạnh lẽo xuống quần áo nàng, để lại một vệt sẫm màu. Rồi cúi mắt liếc một cái, cười khẽ, lại hạ cơ thể xuống, nuốt trọn khúc ngọc vừa mới nhả ra một đoạn, phát ra tiếng "phụt phụt".
"Huyên Ngọc... Ah, Huyên Ngọc, tuyệt quá, sâu quá..."
Nàng nheo mí mắt ẩm ướt, không ngừng nhấp nhô trên người Huyên Ngọc. Từng giọt mồ hôi theo đó rơi xuống, chảy qua bụng dưới trắng trẻo đã căng cứng. Huyên Ngọc chỉ kịp nhìn nhanh một cái, liền thấy rõ cửa huyệt nhỏ nhắn kia nuốt nhả cây sáo của mình như thế nào. Đôi mắt nàng lập tức né tránh như bị bỏng, giọng điệu căng thẳng và nghiêm túc: "Yêu Trúc."
"Ưm, ha ưm..." Yêu Trúc rên lên mềm nhũn một tiếng, mới đáp: "Sao vậy, nàng định thao ta sao?"
Huyên Ngọc tức giận nói: "Không phải nàng nói không cần ta sao?"
Yêu Trúc cười khúc khích, sà xuống hôn nàng: "Nếu nàng cầu xin ta, ta liền... ưm, ta liền để nàng thao..."
"Nàng thật là..." Nàng cắn môi, đột nhiên túm lấy cái đuôi lớn mềm mại của tiểu hồ ly: "Được đà lấn tới!"
Nữ nhân trong lòng lại như bị bóp trúng tử huyệt, kinh hô bật dậy, huyệt thịt quấn quanh ngọc sáo cũng co rút lại, "phụt" một tiếng phun ra một cụm mật dịch. Huyên Ngọc vô cảm đè nàng xuống dưới thân, tiện tay rút sáo ra: "Ta chưa từng thấy hồ ly nào đáng ghét như nàng."
Yêu Trúc thở dốc dồn dập, rên rỉ ngửa cổ lên, cố gắng thích nghi với ngón tay đột nhiên nhét vào huyệt đạo: "Nàng cũng, ưm... chỉ có, chỉ có một con hồ ly là ta thôi mà."
Cơ thể vừa trải qua cao trào còn rất nhạy cảm. Ngón tay bị vách thịt bao bọc chỉ cần khẽ nhúc nhích liền có thể ép ra chất dịch phong phú. Nhưng Huyên Ngọc giận lắm, ngay cả thịt non chặt khít đang mút lấy ngón tay nàng, nịnh nọt đến vô cùng, nàng cũng không nảy sinh chút thương xót nào. Ngược lại, trong tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, nàng càng dùng sức giật lấy gốc đuôi ướt át của nàng ấy, bàn tay kia áp vào giữa hai chân của tiểu hồ ly, thô bạo đâm vào rút ra.
"A!"
Tiểu hồ ly mềm mại lập tức xù lông lên, suối nguồn giữa hai chân cũng ào ào chảy nước ra. Yêu Trúc không ngờ cái đuôi lại nhạy cảm đến vậy trong kỳ phát tình. Vừa không chịu nổi mà vặn vẹo mông, vừa dùng hai chân quấn lấy eo nàng, gần như muốn hòa vào lòng nàng: "Ưm... Huyên Ngọc, Huyên Ngọc, ưm, đừng bóp..."
Đầu ngón tay thao ra tiếng nước anh ách, Huyên Ngọc nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nàng, đầu răng mài nhẹ thịt mềm: "Nàng có còn nhớ hồi xưa, lần đầu nàng dỗ dành ta lên giường rồi nói gì không?"
Yêu Trúc chớp mắt, thút thít như không thở nổi: "Gì cơ..."
"Nàng nói," Huyên Ngọc khựng lại, tiếp tục nói: "Đôi tay ta chỉ từng chạm vào sách vở và dây đàn, giờ đã nhét vào cơ thể nàng rồi, thì sẽ không bao giờ sạch sẽ nữa."
Yêu Trúc đầu óc quay cuồng nói: "Gì, ta còn nói câu đó nữa à..."
"Đúng vậy, nên lúc đó ta ngoài giận nàng lừa gạt ta, tạm thời không thể chấp nhận quan hệ của chúng ta, còn giận nàng... tự coi thường bản thân quá mức." Huyên Ngọc cụp mắt, động tác dần nhẹ nhàng lại: "Yêu Trúc, nàng là hồ ly duy nhất của ta, cũng là hồ ly ta thích nhất. Cho nên, dù ta có thân mật với nàng cũng sẽ không trở nên không sạch sẽ, cây sáo kia cũng vậy. Nàng dùng thì dùng thôi, chưa bao giờ có cái gọi là làm ô uế cả, bởi vì nàng quan trọng hơn chúng."
Yêu Trúc chớp mắt: "Vậy tại sao vừa nãy nàng lại giận?"
Huyên Ngọc ngẩn ra, có chút ngượng ngùng né tránh ánh mắt: "Bởi vì ta..."
"Gì cơ?"
"Bởi vì ta, ta ở đây mà. Ta ở đây, tại sao nàng lại dùng cái đó?"
Im lặng một lát, Yêu Trúc cuối cùng cũng hiểu ra ý nàng, lập tức vui vẻ khôn xiết. Cái đuôi cũng lắc lư trở lại: "Thế nên, thế nên nàng mới là người tính toán nhỏ nhen, so đo với cả một cây sáo!"
Huyên Ngọc xấu hổ nhắm mắt lại, mặt nàng nóng đến mức sắp bốc khói rồi. Yêu Trúc trong lòng nở hoa, nhấc mông lên, cửa huyệt ẩm ướt từng chút nuốt lấy ngón tay vừa trượt ra của nàng: "Đừng ra ngoài, cây sáo, cây sáo không hề thoải mái, ưm..."
Vừa nói, nàng quấn lấy vòng tay mềm mại của Huyên Ngọc, hôn nhẹ cằm và cổ nàng ấy: "Thích nàng, chỉ thích nàng thao ta..."
Huyên Ngọc không nói nữa, vừa bóp đầu gối nàng mà tách ra, vừa hé môi ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Yêu Trúc. Yêu Trúc rên rỉ vài tiếng, bồn chồn lột bỏ quần áo nàng. Một đôi vuốt cũng chộp lấy bầu ngực mềm mại của nàng, xoa nắn tùy thích.
Người đang đè phía trên bỗng run lên, nhíu mày phát ra tiếng rên rỉ nhẫn nhịn. Khuôn mặt thanh tú cũng bị dục vọng nhuốm lên vẻ kiều mị hồng hào. Yêu Trúc thỏa mãn cong mắt, đầu ngón tay nhấn xuống nhũ hoa đứng thẳng, mút lấy lưỡi mềm của nàng nhóp nhép: "Ưm, mạnh lên... thao ta mạnh lên..."
Lời vừa dứt, ngón tay Huyên Ngọc liền trượt vào huyệt đạo ướt át theo mật dịch. Tư thế nàng vẫn thẳng tắp như tre trúc, khuôn mặt đỏ ửng vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng động tác thao tiểu hồ ly lại ngày càng hung mãnh. Có lẽ vì ghét Yêu Trúc lắc lư tay chân không yên, nàng lại quỳ về phía trước hai bước, bắp đùi áp sát mông nàng ấy. Cổ tay cũng tựa vào bụng dưới, đẩy hông tới, đâm thẳng vào sâu bên trong.
Mùi hương thanh thoát độc nhất của nữ nhân chậm rãi xộc vào mũi. Yêu Trúc hài lòng hít một hơi, tay chân đều quấn lấy nàng, thở dốc kề miệng vào tai nàng.
Sau vài tiếng rên rỉ, sắc mặt Huyên Ngọc càng đỏ hơn: "Đủ rồi, đủ rồi, ta không muốn nghe..."
"Ta cũng... Ah, đâu có bắt nàng nghe," Yêu Trúc bị nhấp lên xuống, hừ hừ nói: "Sướng quá... Ah, Huyên Ngọc, Huyên Ngọc..."
"Phụt" một tiếng, tiểu huyệt bị thao liên tục lại co thắt nhả ra một cụm nước. Sự nhồi nhét kéo dài khiến thịt sò lật ra ngoài, dịch hoa nhầy nhụa cũng bị mài thành bọt trắng, dâm đãng dính ở kẽ mông.
"Ha..." Yêu Trúc đột nhiên siết chặt cái ôm, thở dốc từng hơi lớn, khóe mắt cũng ứa từng giọt lệ. Huyên Ngọc ở lại trong huyệt đạo một lúc, ôn tồn vuốt ve vách thịt co giật bên trong. Nơi đó nóng bỏng ẩm ướt, đang mút chặt ngón tay nàng. Khi rút ra còn nịnh nọt cắn không chịu nhả, luyến tiếc không muốn xa rời.
Nàng tiện tay lau mật dịch trên tay, giơ ngón tay lên. Nào ngờ vừa chạm vào khóe mắt Yêu Trúc, lông mi dày đặc phủ đầy hơi nước kia liền nhấp nháy mở ra, lộ ra làn xuân thủy ẩn chứa bên dưới.
Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp, nhưng mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của Yêu Trúc, nàng đều cảm thấy tim đập thình thịch ồn ào một trận. Chủ nhân của đôi mắt này lại hoàn toàn không biết sức quyến rũ của mình. Rất nhanh liền nhắm lại, hừ hừ rên rỉ dính lấy nàng: "Đừng ngừng lại, muốn nữa..."
Chưa dứt lời, cái đuôi dài ở sau mông đã bị nắm lấy. Yêu Trúc kinh hô một tiếng, vô thức cuộn ngón chân lại, ôm chặt cơ thể mảnh khảnh của Huyên Ngọc: "Đừng, đừng bóp nó, muốn phía dưới cơ..."
"Đừng kén chọn."
Huyên Ngọc vuốt dọc theo gốc đuôi, người trong lòng lập tức nhũn ra, giọng nói cũng càng khản đặc: "Ưm... Không phải kén chọn, mà ta chỉ muốn... muốn phía dưới thôi, bên trong ngứa lắm, thao ta đi..."
"Thế cũng không làm hỏng cái đuôi đâu."
Yêu Trúc ngẩn ra, hoảng loạn mở to mắt: "Nàng muốn, ưm..."
Huyên Ngọc chặn môi nàng, tiếp tục nắn bóp gốc đuôi lúc nhẹ lúc mạnh. Bàn tay rảnh rỗi kia lại trượt xuống dọc bụng dưới, dùng sức xoa nắn âm vật đã sưng đỏ. Yêu Trúc đột nhiên run lên, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, lắc mông không biết là muốn né tránh hay muốn nghênh hợp. Huyên Ngọc lại ấn chặt nàng xuống giường, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa hồng hào lắc lư trước mắt.
"Ah..."
Cơ thể nữ nhân run rẩy mất kiểm soát như co giật. Huyệt thịt tham lam khép mở nhúc nhích, như hút lấy vật gì đó không tồn tại. Cửa huyệt đỏ au phủ đầy bọt trắng lại "phụt" một tiếng, bắn ra chất lỏng dâm đãng. Huyên Ngọc vuốt ve cặp mông của nàng, bị mật dịch ướt đầy một bàn tay, liền tiện tay kéo cái đuôi của nàng: "Sao kích động thế, sắp thành thác nước nhỏ rồi."
Yêu Trúc không phục nói: "Ta cũng, ta cũng đâu có kiểm soát được, ưm... Cái đuôi, nàng buông ra!"
Huyên Ngọc không buông, ngược lại còn lấy cây chiếc sáo ngắn đã trải qua trăm trận chiến kia, chấm một chút nước ở cửa huyệt, rồi từ từ nhét vào: "Bịt lại là được."
Yêu Trúc rên rỉ một tiếng dài, khó thở ngửa cổ lên. Cơ thể mềm nhũn như mất hết xương cốt. Huyên Ngọc mỉm cười nhìn nàng một cái, cầm sáo đâm vào rút ra không ngừng. Người dưới thân dường như đã nhạy cảm đến tột độ, mỗi lần thọc vào, đều ép ra một dòng nước nhỏ. Ngay cả khi lâm vào tình cảnh khốn khổ như vậy, nàng vẫn khản giọng cầu hoan: "Đừng, đừng dùng sáo, chẳng phải nàng, ah... không thích sáo sao..."
"Ta không thích nàng dùng," Huyên Ngọc ôn tồn nói, "chứ ta thì có thể dùng."
Yêu Trúc chớp mắt, chưa kịp hiểu ra vấn đề, chỉ cảm thấy Huyên Ngọc lại đang lừa gạt mình. Lúc này, Huyên Ngọc lại "phụt" một tiếng rút sáo ra, gác hai chân nàng lên vai mình, cúi người xuống.
Sau vài nhịp thở, tiểu hồ ly đột nhiên bật lên, lỗ huyệt thắt lại, muốn cắn lấy đầu lưỡi ướt mềm. Khi bị liếm cũng phát ra tiếng nước róc rách. Nàng kích động vã mồ hôi khắp người, lập tức quẳng chuyện cây sáo lên chín tầng mây, mười ngón tay vò vào mái tóc dài suôn mượt của Huyên Ngọc, không hề tiết kiệm tiếng rên rỉ thoải mái của mình.
"Tuyệt quá, nàng lợi hại quá... Ah ah ư... Ha ah..."
Mật dịch ồ ạt chảy ra. Nữ nhân nằm trên giường buông thả lắc eo cọ xát vào môi lưỡi Huyên Ngọc. Hai chân cũng quấn lấy lưng nàng, thỉnh thoảng nhấn xuống. Hơi thở của Huyên Ngọc dần nặng nề, không chịu nổi mà bóp lấy bắp đùi nàng. Đầu lưỡi quẹt qua chất lỏng trong khe thịt hết lần này đến lần khác, dường như muốn vét sạch hoàn toàn, nhưng luôn có dâm dịch trào ra không ngừng.
Nàng nhíu mày, sau khi nuốt thứ trong miệng, liền dứt khoát ngẩng đầu ngậm lấy nụ thịt sưng đỏ luôn chứng tỏ sự tồn tại của mình kia.
"Á!" Giọng Yêu Trúc đột nhiên trở nên chói tai, lắc mông muốn tránh ra sau: "Đừng... Ah... Đừng chạm vào đó..."
Huyên Ngọc lại không nghe nàng, bàn tay đang bóp đùi tiểu hồ ly từ từ trượt lên, giữ chặt đầu gối nàng. Nữ nhân đổ người về phía trước, đẩy eo Yêu Trúc lên, gần như bị gập người lại. Dâm thủy ướt át theo đà trượt xuống bụng dưới. Yêu Trúc thở dốc ngẩng đầu, thấy rõ đầu lưỡi mềm mại hồng hào kia lướt qua âm vật đáng thương cương cứng, rồi lại lần nữa tiến vào tiểu huyệt bị thao đến mềm nhũn.
"Ưm..."
Nàng nhắm mắt lại, huyệt thịt co rút đột ngột cắn chặt đầu lưỡi Huyên Ngọc. Bụng dưới cũng co giật theo. Huyên Ngọc chớp mắt, thản nhiên lau đi dâm dịch bắn lên mặt, ngón tay khuấy trước cửa huyệt ẩm ướt mềm mại, liền thuận lợi không chút cản trở mà cắm vào.
Yêu Trúc nức nở một tiếng, thở dốc hơi choáng váng, mê man nói: "Nàng sẽ... sẽ thao chết ta mất... Ha ah..."
Huyên Ngọc thân mật hôn lên má nàng. Khi ngón tay chôn trong thủy huyệt mà ra vào, bàn tay kia vẫn xoa nắn gốc đuôi của nàng: "Nàng là hồ ly mà, không chết được đâu."
"Ư... Chậm lại đi..."
Huyệt thịt bị thao mềm lại rơi vào cao trào, phun ra một dòng dịch lỏng nhiều như tiểu tiện mất kiểm soát. Ngoại trừ chỗ này, những nơi khác trên người nàng cũng ướt sũng, như vừa được vớt lên từ dưới nước. Huyên Ngọc ôm người run rẩy vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng nàng. Mãi một lúc lâu sau, hơi thở của nàng mới ổn định lại, đầu cũng nghiêng sang một bên.
Huyên Ngọc ngẩn ra, cẩn thận gạt mái tóc rối bời Yêu Trúc ra sau tai. Gò má Yêu Trúc vẫn chưa hết ửng hồng, nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền yên tĩnh, hóa ra đã ngủ mất rồi.
Nàng mím môi, bất lực cười híp mắt.
Ngoài cửa sổ ngàn sao lấp lánh, tĩnh mịch vô cùng, vẫn là một đêm xuân tươi sáng yên bình.
Tiểu hồ ly này, nói không quấn nàng cả đêm, quả thật giữ lời rồi.
.
.
.
Nửa đêm, Huyên Ngọc bị cái nóng làm tỉnh giấc.
Một bóng dáng quen thuộc nằm úp trong lòng nàng. Đồng thời, có một chỗ mềm ướt đang chậm rãi cọ xát đùi nàng. Huyên Ngọc phản ứng lại, ôm nàng rồi lật người. Lòng bàn tay chạm vào giữa hai chân ướt át của nàng, xoa nhẹ cửa huyệt, liền dễ dàng trượt vào.
Nàng hạ giọng hỏi: "Sao lại dậy rồi? Khó chịu sao?"
Hương thơm dâm đãng mơ hồ lan tỏa giữa hai người. Khóe mắt Yêu Trúc đầy nước mắt, nhưng vẫn rên rỉ ngắt quãng: "Khó chịu, nhưng nếu nàng vào... vào thì không khó chịu nữa... Muốn nàng luôn ở trong đó..."
Huyên Ngọc nghe mà tai nóng hết cả lên, cúi đầu hôn lên khóe mắt ẩm ướt của hồ ly. Yêu Trúc lại ngẩng đầu đưa môi mình lên. Môi lưỡi quấn quýt, trong căn phòng tối đen dần dần vang lên tiếng nước mơ hồ. Một lát sau, nàng không còn sức đẩy vai Huyên Ngọc, nhưng lại bị lực đạo đột ngột tăng lên ở giữa hai chân kích thích cho ưỡn lưng lên.
"Ư, ưm..."
Nước mắt tí tách rơi xuống. Nữ nhân ưỡn người phát ra một tiếng rên rỉ dài. Vách thịt siết chặt ngón tay Huyên Ngọc, trào ra một dòng chất lỏng nóng hổi.
Huyên Ngọc ôm lấy cơ thể mềm nhũn của nàng, đang định rút tay ra, Yêu Trúc lại khép chặt hai chân kẹp lấy nàng, khàn giọng nói: "Đừng rút ra."
"Không rút ra sao ngủ được?"
"Ngậm mà ngủ."
"..." Huyên Ngọc im lặng một lát: "Nàng nghiêm túc à?"
Người trong lòng lại không trả lời nàng, chỉ ôm lấy cánh tay kia của nàng, nhắm mắt lại, vẻ mặt mơ màng muốn ngủ.
"Này, nàng," Huyên Ngọc không thể nhúc nhích, thấy Yêu Trúc dường như thật sự đã ngủ lại rồi, đành bất lực ngậm miệng lại. Một lát sau, nàng thở dài một hơi, giữ nguyên tư thế khó khăn này, lẩm bẩm đầy tâm sự: "Da tay sẽ bị nhăn mất thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro