
Ngoại truyện: Đêm tân hôn (H+) (1)
Bên kia, hai người được cho là đang động phòng hoa chúc vừa rời khỏi phòng của Diệp Khinh Quân. Lam Vũ nhấc nhấc chiếc hộp trong tay, tò mò nói: "Nhẹ quá, không biết Dược lão đã tặng gì nhỉ."
"Với tính cách của nàng ấy, chắc là một ít dược liệu quý hiếm thôi." Nói xong, Quý Linh Nguyệt quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta sẽ về nơi nào vậy?"
"Đương nhiên là tẩm cung của ta rồi." Lam Vũ nắm tay nàng. Một lúc sau, lại nói: "Cảm giác sau khi thành thân, hình như cũng không có gì khác so với trước đây."
"Rõ ràng đã có thêm một cái khế Đồng Tâm mà." Quý Linh Nguyệt hừ một tiếng: "Sau này nàng mà thay lòng, là sẽ bị đau tim đấy."
"Không phải nàng cũng vậy sao?" Lam Vũ bật cười, đẩy cửa tẩm cung, đập vào mắt là một cái vỏ sò trắng tinh. Lần đầu tiên Quý Linh Nguyệt nhìn thấy hình dáng thật của nó, nàng đi lại ngắm một vòng, không nhịn được nói: "Lớn thật đấy."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, kéo nàng lại bên cạnh, cẩn thận gỡ vương miện xuống. Rồi lại kiên nhẫn cởi đai lưng, giúp nàng cởi bỏ chiếc áo ngoài nặng nề và phức tạp nhất. Làm xong tất cả, nàng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, không kìm được hôn lên khóe môi đỏ mọng của nàng, lại cảm nhận được một chút vị ngọt.
"Tối nay còn uống cả rượu trái cây nữa sao?"
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng: "Nàng không cho ta uống quá nhiều rượu, nên khi Lam Diên kéo ta đi đọ rượu, ta đều lén lút đổi thành rượu trái cây rồi."
Lam Vũ nhướng mày: "Nếu tỷ tỷ mà biết, chắc sẽ giận lắm."
"Đó là chuyện của ngày mai," Quý Linh Nguyệt tiến lên một bước. Vừa định ngẩng đầu hôn nàng, thì bị Lam Vũ chặn môi lại: "Có muốn tắm suối nước nóng không?"
?
Quý Linh Nguyệt nghi ngờ: "Dưới biển, có suối nước nóng?"
"Đương nhiên là nhân tạo rồi. Ngay trong tẩm cung của ta." Lam Vũ cong mắt: "Mặc dù chú Thanh Khiết cũng có tác dụng tương tự, nhưng thỉnh thoảng tắm một chút cũng rất thoải mái."
"Được."
"Vậy ta đi chuẩn bị một chút."
Nói xong, Lam Vũ xoay người rời đi. Quý Linh Nguyệt rảnh rỗi đứng tại chỗ đợi một lúc. Chú ý đến chiếc hộp trên bàn, không kìm được tiến lại gần và cầm lên.
Rốt cuộc là thứ gì đây?
Nàng tò mò mở ra, thấy bên trong chỉ có một ấm trà được bọc trong vải nhung vàng. Quý Linh Nguyệt lấy nó ra, mở nắp ngửi thử. Một luồng hương hoa lập tức xộc vào mũi.
Nàng chớp mắt, thấy mùi khá thơm, rồi đặt nó trở lại trên bàn. Lúc này, Lam Vũ cũng đi về, thấy chiếc hộp đã mở, theo bản năng hỏi: "Là thứ gì vậy?"
"Một ấm rượu thuốc."
Lam Vũ "ồ" một tiếng. Thấy bên trong còn có một tờ giấy, nàng liền kéo ra. Đọc từng chữ một: "Xuân, ý, nồng."
Một lúc sau, nàng hoảng hốt nói: "Xuân Ý Nồng?!"
Quý Linh Nguyệt mơ hồ: "Xuân Ý Nồng là gì?"
"Xuân Ý Nồng chính là..." Lam Vũ bước nhanh đến bên cạnh nàng, hoảng loạn nâng mặt nàng lên: "Ay ya, chính là loại thuốc đó! Năm đó khi ta ở núi Hạo Thần, Dược lão đã bắt tay vào nghiên cứu. Nàng đã uống chưa? Nàng tuyệt đối đừng nói với ta là nàng đã nếm thử rồi đấy!"
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, dần dần hiểu ra. Nhưng nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng vì lo sốt vó của Lam Vũ, nàng bỗng nảy ra một chút ý đồ xấu: "Ta..."
Lam Vũ lo lắng nói: "Uống rồi sao?"
"Uống rồi," nàng nheo mắt lại, giơ tay quàng lấy cổ Lam Vũ, mềm nhũn tựa vào: "Làm sao bây giờ, khó chịu quá đi mất."
"Khó chịu?" Lam Vũ lo lắng hỏi: "Khó chịu ở đâu?"
Nhưng người trong lòng nàng chỉ cúi đầu, "hừ hừ" không nói. Lam Vũ đỡ lấy eo nàng, cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, loại rượu thuốc này có thay đổi gì mới không. Nàng liền dựa theo những gì mình biết về Xuân Ý Nồng trong trí nhớ, bế Quý Linh Nguyệt lên, nhanh chóng đi về phía suối nước nóng sau điện.
Vừa ngâm mình vào dòng nước ấm nóng, Quý Linh Nguyệt liền vòng tay ôm eo nàng, ấn nàng vào thành bể. Một đôi tay cũng từ vạt áo rộng rãi của nàng mà sờ vào trong, cách một lớp y phục mỏng, dán lên eo nàng.
Lam Vũ có chút nghi ngờ "ừm" một tiếng. Vừa ngước mắt lên, đã thấy khuôn mặt Quý Linh Nguyệt đang ghé sát. Lớp phấn hồng trên mặt người này vẫn chưa được tẩy trang, khuôn mặt vốn thanh tú lại thêm vài phần quyến rũ. Đôi môi đỏ mọng cũng dán lại gần. Nàng theo bản năng ngửa đầu ra sau, nụ hôn liền rơi xuống cần cổ mảnh khảnh của nàng. Lam Vũ run lên, hơi thở gấp gáp, khó hiểu nói: "Nàng, không phải nàng khó chịu sao?"
"Phải đấy," Quý Linh Nguyệt nhỏ giọng nói: "Khó chịu lắm..."
Lam Vũ lại càng bối rối hơn: "Khó chịu ở đâu?"
Quý Linh Nguyệt cố nhịn cười nói: "Ở tay."
Sau một lúc im lặng, Lam Vũ mở to mắt, dùng sức bắt lấy nàng: "Giỏi lắm. Bây giờ nàng cũng học được cách trêu đùa ta rồi." Nàng lật người, đổi vị trí với Quý Linh Nguyệt. Vừa bực mình vừa buồn cười bóp má nàng ấy: "Ai đời xuân dược lại làm cho tay khó chịu chứ?"
Quý Linh Nguyệt cong mắt, lười biếng nói: "Trong thoại bản chẳng phải đều viết như vậy sao?"
"Nàng đã xem được mấy quyển thoại bản rồi?" Lam Vũ hừ một tiếng, buông tay, lại xoa xoa hai má hơi ửng đỏ của Quý Linh Nguyệt: "Nàng căn bản không hề nếm thử ngụm rượu kia, còn lừa ta, hại ta lo lắng như vậy."
"Có gì phải lo đâu? Đồ của Dược lão tặng chắc chắn sẽ không có hại. Hơn nữa, cho dù ta thật sự uống thì sao?" Nàng cười cười, chọc vào ngực Lam Vũ: "Không phải nàng đang ở đây sao?"
Lam Vũ im lặng một chút. Nhìn khuôn mặt tươi sáng rạng rỡ của nàng, không kìm được ghé lại gần. Khi sắp hôn nàng, lại dừng lại: "Ta nhớ, hình như một lát nữa Phong Ý còn đến để đưa..."
Lời chưa nói dứt, nàng đã bị Quý Linh Nguyệt kéo xuống, cùng nàng "ùm" một tiếng rơi vào hồ nước.
Ùng ục...
Sau khi chìm vào nước, hai chân liền biến thành đuôi cá thon dài và khỏe khoắn. Trên khuôn mặt mịn màng cũng nổi lên lớp vảy mờ ảo. Quý Linh Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt càng thêm kiều diễm của nữ nhân sau khi yêu hóa, đưa tay ôm mặt nàng, dịu dàng hôn xuống.
So với Lam Vũ còn nguyên vẹn quần áo, nàng chỉ còn lại chiếc áo lót trắng tinh, lúc này cũng bị Giao Nhân dễ dàng xé rách, rơi xuống đáy bể.
"A Nguyệt," Lam Vũ nghiêng đầu hôn vành tai hồng hào của nàng, thì thầm: "Đừng dùng ma lực, được không?"
Không dùng ma lực?
Quý Linh Nguyệt nghi hoặc liếc nàng một cái, do dự một chút, ngoan ngoãn thu hồi tất cả sức mạnh. Mất đi sự bảo vệ của ma lực, nước suối ấm nóng lập tức ùa vào mũi và miệng. Nàng vội vàng nín thở, chịu đựng cảm giác ngạt thở dần tăng lên, ngoan ngoãn ôm lấy Lam Vũ.
Bây giờ không chỉ không thở được, mà ngay cả nói cũng không được.
Lam Vũ lại cười nhạt, cúi đầu hôn nàng, hai tay lần lượt xoa nắn đôi gò bồng đầy đặn của nữ nhân.
"Ưm..." Quý Linh Nguyệt bật ra tiếng rên rỉ mắc kẹt trong cổ họng, ánh mắt liếc xuống, thấy vân bạc nhấp nhô như sóng nổi lên ở bên hông bàn tay Lam Vũ. Đó hẳn là dấu vết của vảy, nhưng lại không rõ ràng, cũng không hoàn toàn cứng rắn. Nó mang lại khoái cảm khác lạ khi cọ xát vào bầu ngực.
Nàng nheo mắt, tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ đều bị nghiền nát giữa môi răng, hoàn toàn phải dựa vào việc hôn Lam Vũ mới có thể lấy hơi. Mấy xúc tu trơn tuột lén lút quấn lấy bụng và đùi nàng. Quý Linh Nguyệt theo bản năng nắm chặt vạt áo đỏ trên người Lam Vũ, cảm nhận được cảm giác thô ráp ở trên ngực đang trượt xuống, không khỏi căng thẳng cơ thể, hồi hộp chờ đợi sự vuốt ve sắp tới.
Bàn tay xoa xoa cặp mông cong vút, sờ một cái ở kẽ mông. Lam Vũ liền cảm nhận được cảm giác khác biệt với nước suối. Nàng cong mắt, vừa thân mật ngậm mút đầu lưỡi Quý Linh Nguyệt, vừa tiến sâu vào hạ thân của nữ nhân, tách âm hộ, thăm dò một đốt ngón tay vào trong.
Quý Linh Nguyệt mơ hồ "ưm" một tiếng. Hai chân lơ lửng trong nước không nơi nương tựa, khua khoắng vài cái, không nhịn được quấn lấy eo Giao Nhân. Thịt mềm nồng nhiệt hút lấy ngón tay Lam Vũ đang ra vào liên tục, thỉnh thoảng phun ra dịch nước phong phú.
"Ưh..."
Cửa huyệt hồng nhạt ngậm chặt gốc ngón tay, khép mở liên tục theo động tác miệt mài thao lộng. Thậm chí có không ít nước hồ cũng theo động tác đưa đẩy mà tràn vào huyệt đạo. Quý Linh Nguyệt nhíu mày, hốc mắt dần ửng đỏ, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng rên rỉ mãn nguyện. Nàng quấn chặt lấy Lam Vũ như dây thường xuân, lồng ngực phập phồng dữ dội, gấp gáp muốn cướp lấy không khí từ miệng Lam Vũ.
Thật là ngoan, nói không dùng ma lực, liền thật sự không dùng nữa.
Lam Vũ ôm chặt eo nàng, cảm nhận được thớ thịt căng cứng dưới lớp da mỏng manh và sự run rẩy không ngừng của nàng, liền ác ý áp lòng bàn tay lên âm vật sưng đỏ mà xoa nắn. Quý Linh Nguyệt lập tức run lên, hai chân bất an cọ xát trên eo Lam Vũ, cổ họng cũng phát ra tiếng kêu rên như động vật nhỏ.
"Ưm... ừm..."
Mắt nàng hoa lên, nụ hôn quấn quýt với Lam Vũ dần mất đi tiết tấu. Bàn tay nắm chặt áo Lam Vũ dùng sức đến trắng bệch. Lam Vũ lại nhẫn tâm cắn môi dưới của nàng, một tay gom hai cổ tay nàng lại, ấn vào thành bể, tay kia thì tiếp tục đâm vào huyệt đạo ẩm ướt, tăng tốc thao nàng.
Không biết qua bao lâu, trong căn phòng được dạ minh châu chiếu sáng truyền đến tiếng quẫy nước ào ào. Quý Linh Nguyệt mềm nhũn treo trong lòng Lam Vũ, thở hổn hển từng ngụm lớn. Lông mi ướt sũng cũng rơi xuống từng giọt nước.
"Lam Vũ... chậm, chậm lại..."
Lam Vũ cười một tiếng, vuốt mái tóc đen ướt của nàng, tiếp tục áp nàng vào thành bể mà hôn. Quý Linh Nguyệt rên rỉ một tiếng, lòng bàn tay xoa hoa văn thêu trên hỷ phục của Lam Vũ. Huyệt đạo đột nhiên co thắt vài cái, trào ra một dòng chất lỏng.
Cánh tay chìm dưới nước cuối cùng cũng ngừng lay động. Lam Vũ cúi đầu hôn nàng, đưa tay kéo vạt áo của mình, đang định cởi bỏ chiếc áo này, Quý Linh Nguyệt liền ngăn lại: "Đừng..."
Nàng cuối cùng cũng lấy lại hơi, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn. Đôi mắt hẹp dài ngậm hơi nước nhìn nàng một cách đáng thương: "Ta thích, nàng mặc... mặc áo này... làm ta."
Lam Vũ sững lại một chút, ngoan ngoãn buông tay xuống. Ngón tay đang nhét trong huyệt thịt ẩm nóng lại khuấy động lần nữa: "Tại sao?"
Quý Linh Nguyệt bị nàng ôm thúc vào vài cái, rên rỉ thút thít, một lúc lâu sau mới hiểu nàng đang hỏi gì: "Ta chỉ là... chỉ là thích thôi..."
Lam Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Nói như vậy, vừa rồi ta cũng không nên cởi quần áo của nàng." Nàng tưởng tượng dáng vẻ Quý Linh Nguyệt mặc hỷ phục bị nàng chà đạp, mặt mày lập tức đỏ bừng, ngược lại lại tự làm mình ngại ngùng rồi. Nàng nhõng nhẽo dán vào hõm cổ nữ nhân, hôn lên.
Quý Linh Nguyệt mơ hồ ôm lấy đầu nàng, còn chưa kịp hỏi, ngón tay vùi trong cơ thể liền dùng sức đâm vào. Nàng không nhịn được cấu vai Lam Vũ, lắc lư eo đón nhận động tác của nàng ấy, lắp bắp nói: "Nàng, ưm... nàng nhẹ thôi..."
"Mấy ngày trước nàng cũng không nhẹ với ta." Lam Vũ lật nàng lại, đè lên từ phía sau, không nói một lời mà cắm vào tiểu huyệt vẫn còn đang co thắt. Quý Linh Nguyệt rên rỉ một tiếng nghẹn ngào, cố gắng hút lấy ngón tay của nàng. Sau khi bị vỗ vào mông một cái, càng kích động phun ra một dòng mật dịch.
Động tác dưới thân dừng lại, phía sau lại truyền đến một tiếng cười. Quý Linh Nguyệt lập tức đỏ mặt, hận không thể cuộn tròn thành một con tôm nhỏ. Nhưng đuôi cá cường tráng lại tách hai chân nàng ra. Phiến mông cũng bị bẻ ra mà tùy ý xoa nắn. Lam Vũ ôm lấy hạ thân nhầy nhụa của nàng từ phía sau, đầu ngón tay vân vê nụ thịt mà trêu đùa.
Quý Linh Nguyệt cứng đờ, vặn vẹo eo giãy giụa muốn trốn thoát, nhưng lại cọ xát vào lòng bàn tay nàng hết lần này đến lần khác: "Ah... Lam Vũ, đừng, đừng véo, ưm..."
Lam Vũ giọng ấm áp: "Không cho véo, vậy có muốn ta liếm không?"
Nàng ngẩn người, nghiêng mặt, dùng đôi mắt ướt át nhìn Lam Vũ, giọng nói cũng trở nên mềm nhũn: "Có thể không?"
Lam Vũ cười thầm: "Nàng mong chờ như vậy, ta còn có thể nói không sao?"
Nàng bơi tới, ôm Quý Linh Nguyệt từ phía sau, cánh tay vòng qua ngực nàng ấy, gần như ôm trọn nàng ấy vào lòng: "Nhưng mà để việc liếm nàng ở cuối cùng đi."
Ngón tay chìm trong nước tách mở âm hộ của nữ nhân. Xúc tu trơn tuột "phụt" một tiếng chui vào trong huyệt, căng mở cánh hoa bao bọc bên ngoài đến trắng bệch. Quý Linh Nguyệt bỗng nhiên nắm chặt cánh tay nàng, cơ thể run rẩy, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống.
Lam Vũ liếc một cái, buồn cười nói: "Nếu ta cũng mít ướt như nàng, còn cần tốn nhiều ngày tìm ngọc trai làm gì."
Quý Linh Nguyệt thút thít một tiếng, vừa rơi nước mắt vừa tức giận: "Ưm, không được... không được nói, a!"
Lam Vũ không nghe nàng. Xúc tu cắm vào lỗ huyệt nhanh chóng ra vào, thao cho thịt mềm hồng hào lật ra ngoài. Rõ ràng là ở dưới nước, vẫn có thể nghe thấy tiếng phì phì của dâm thủy bị ép ra. Quý Linh Nguyệt mặt mày đỏ bừng, hai chân giãy giụa đạp trong nước, nhưng lại bị quấn lấy mắt cá chân và đùi. Thậm chí còn có xúc tu thứ hai chui đến cửa huyệt đang khép mở, thử thăm dò chui vào bên trong.
Trong lòng nàng hoảng hốt, vội vàng nghiêng đầu, hôn hôn lên má Lam Vũ như gà mổ thóc, đáng thương nói: "Nhiều quá, ăn... ăn không hết..."
"Chưa chắc đâu." Lam Vũ đỡ đầu nàng, đang định trêu chọc thêm một chút, thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cơ thể trong vòng tay lập tức cứng lại, dường như ngay cả hơi thở cũng đình trệ. Lam Vũ lại cong mắt, vừa thong thả trêu đùa đầu vú của nàng trong lòng bàn tay, vừa nói: "Vào đi."
"Két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, có người bước vào: "Điện hạ."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay. Xúc tu thứ hai lặng lẽ chui vào tiểu huyệt ẩm ướt. Quý Linh Nguyệt bỗng nhiên run lên, rưng rưng nước mắt quay đầu nhìn nàng.
"Ta đến gửi Bách Hoa Lộ," Phong Ý do dự một chút, nói: "Ta đặt ở đâu thì được?"
Phụt...
Đầu xúc tu thon dài chen tách thịt mềm mà luồn vào trong. Cửa huyệt vốn nhỏ hẹp bị banh ra tròn xoe. Bàn tay Quý Linh Nguyệt bấu lấy Lam Vũ càng lúc càng dùng sức. Đôi mắt phượng ửng đỏ cũng run rẩy nhắm lại.
Lam Vũ giả vờ suy tư "ừm" một tiếng, hỏi: "Bách Hoa Lộ? Có tác dụng gì?"
Phong Ý ngẩn người, trong lòng bối rối 'chẳng phải đây là thứ Điện hạ đã uống từ nhỏ đến lớn sao', nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn giải thích: "Giải rượu tỉnh thần, bồi bổ cơ thể."
Dưới nước nóng bốc hơi, xúc tu bắt đầu thao lộng ra vào trong huyệt đạo. Quý Linh Nguyệt căng cứng cơ thể, cố gắng nhịn không phát ra một tiếng động nào, nhưng không thể khiến xúc tu đang thao nàng dừng lại, cũng không thể làm cho tiếng nước anh ách thoắt ẩn thoắt hiện kia hoàn toàn biến mất.
Ưm, thoải mái quá...
Có lẽ vì căng thẳng, huyệt thịt ấm nóng kẹp chặt xúc tu. Khi bị vắt đến khô, ngược lại còn có một loại khoái cảm mãnh liệt hơn bình thường. Nàng nghẹn ngào rên rỉ, khóe mắt ứa nước. Cũng không biết là vì thẹn thùng hay vì khoái cảm.
Lam Vũ liếc nàng một cái, phát hiện chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi, cơ thể nàng đã đỏ như tôm luộc, không khỏi mềm lòng lại, trả lời: "Biết rồi, cứ đặt trên bàn là được."
Phong Ý "vâng" một tiếng, sau khi đặt Bách Hoa Lộ xuống, liền xin phép Lam Vũ rời khỏi phòng.
Nàng vừa rời đi, Quý Linh Nguyệt liền mềm nhũn ra, giọng khóc nức nở: "Nhanh lên, đừng, đừng dừng lại..."
Ôm người ra khỏi hồ nước, Lam Vũ đỡ lấy đầu tóc ướt sũng của nàng, hờ hững nói: "Trước đây, căn phòng này của ta toàn là nước biển."
Giao Nhân có thể sống thoải mái trong nước, nhưng con người thì không có khả năng đó. Chỉ có thể dùng pháp thuật để tránh nước. Mấy ngày nay, vì để tiếp khách, Lam Diên đã đặc biệt sai người bày trận pháp, biến mấy tòa cung điện này thành môi trường khô ráo.
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng bằng giọng mũi, nghe có vẻ uể oải. Lam Vũ liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, dịu dàng nói: "Sao vậy? Buồn ngủ rồi sao?"
"Không có." Nàng cố gắng mở to mắt, không muốn lãng phí một đêm quan trọng như vậy: "Ta còn chưa làm nàng, ta không buồn ngủ đâu."
Lam Vũ bật cười: "Nàng còn có sức để làm ta sao?"
Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, nằm trên vai nàng suy nghĩ một chút, mềm nhũn nói: "Vậy... ta muốn uống cái kia, uống Bách Hoa Lộ."
Lam Vũ đương nhiên chiều theo nàng, đặt nàng vào trong vỏ sò được lót đầy rong biển mềm mại, rồi xoay người đi rót Bách Hoa Lộ. Quý Linh Nguyệt trở mình, phát hiện sau khi nằm vào, vỏ sò này cũng không lớn như nàng nghĩ, chỉ quỳ lên đã bị chạm đầu. Nàng sờ soạng khắp nơi, thấy Lam Vũ chưa trở lại, liền lén lấy ra một chiếc hộp đen từ nhẫn trữ vật, mở ra xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro