
Ngoại truyện: Đêm tân hôn (2) (Xuân dược + Toy)
Đây là món đồ chơi nhỏ mà Yêu Trúc tặng nàng, nói là tìm được từ Bách Bảo Các. Mấy ngày trước nàng nhìn một cái đã đỏ mặt, nhưng đêm tân hôn này, nàng chuẩn bị tặng cho Lam Vũ một bất ngờ.
Ừm... Lam Vũ chiều nàng như vậy, chỉ cần nàng làm nũng một chút, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ.
Trong lúc đang suy nghĩ, tiếng bước chân dần lại gần. Quý Linh Nguyệt vội vàng đặt chiếc hộp vào trong góc, quay lại thấy Lam Vũ đang cầm chén trà đến, liền ngẩng đầu lên, lười biếng muốn nàng mớm cho.
Lam Vũ không nhịn được lầm bầm: "Nàng đúng là tiểu thư kiêu sa rồi, còn phải chờ được phục vụ tận tay." Nói thì nói vậy, nhưng động tác của nàng lại vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận đưa miệng chén đến môi Quý Linh Nguyệt, mớm cho nàng uống.
Uống xong, Quý Linh Nguyệt liếm sạch vệt nước bên môi, cười nói: "Đúng là ngon thật, ngọt ngọt."
Lam Vũ không bình luận, tiện tay vứt chén trà, đè nàng xuống nằm vào vỏ sò. Chỉ nghe thấy tiếng "cạch" một cái, vỏ sò đóng kín hoàn toàn. Sau một lúc tối đen, đỉnh vỏ sò trơn láng dần sáng lên những ánh bạc lấp lánh. Quý Linh Nguyệt nhìn lên từ vai Lam Vũ, theo bản năng nói: "Đây là..."
"Là ta vẽ khi còn nhỏ," Lam Vũ ôm nàng hôn một cái, thì thầm: "Hồi nhỏ không ngủ được, ta liền mài những miếng vảy đã rụng xuống thành bột, chấm vào bằng ngón tay, rồi vẽ lung tung lên đây."
Quý Linh Nguyệt chớp mắt: "Nhưng mà, thật giống những ngôi sao."
Lam Vũ ngẩn người, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy trong đôi mắt trong veo của nàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, thật sự giống bầu trời đầy sao. Nàng bỗng cười cong mắt, ôm khuôn mặt nữ nhân, hôn lên môi nàng ấy. Quý Linh Nguyệt lại ôm lấy cổ nàng, vừa chủ động hôn nàng, vừa lén lật người sang bên cạnh, muốn đè nàng xuống dưới.
Lam Vũ vuốt ve vòng eo mềm mại của Quý Linh Nguyệt, đột nhiên nói: "Nóng quá."
Quý Linh Nguyệt nhõng nhẽo cắn môi nàng, dường như không muốn nàng nói lời thừa: "Chẳng phải ta luôn nóng hơn nàng sao?"
"Thế à?" Lam Vũ nhíu mày, lại sờ mặt và cổ nàng: "Nhưng bây giờ nóng hơn lúc nãy nhiều."
"Không sao đâu..."
Nàng thở dốc một hơi, chuẩn bị cố gắng đè Lam Vũ xuống. Nào ngờ vừa bị chạm vào ngực một cái, nàng liền run lên không kiểm soát, miệng cũng bật ra tiếng rên rỉ mềm mại quyến rũ.
"A... ha a..."
Quý Linh Nguyệt mơ màng chớp mắt. Chỗ bị chạm vào dấy lên từng trận run rẩy, bụng dưới cũng nóng bừng lên ngay lập tức. Lam Vũ cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nàng, càng thêm lo lắng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của Quý Linh Nguyệt. Nàng nhắm mắt, ngược lại còn nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Lam Vũ, thở dài mãn nguyện một tiếng.
"Sao vậy?"
"Khó chịu," Quý Linh Nguyệt nỉ non không thoải mái: "Nóng quá, khó chịu quá..."
Lam Vũ ngẩn người, nhíu mày nghiêm túc: "Có phải nàng lại muốn lừa ta nữa không?"
"Không, không có," Quý Linh Nguyệt vội vàng đến sắp khóc, nắm tay nàng trượt đến ngực mình. Chỗ đó đã đẫm mồ hôi, dưới lòng bàn tay là tim đập dữ dội, dường như kích động hơn bình thường nhiều: "Ưm... Lam Vũ..."
Nàng gọi Lam Vũ bằng giọng khóc nức nở. Hai chân quấn lấy Lam Vũ. Giữa hai chân trắng nõn lại xuất hiện vệt nước thoắt ẩn thoắt hiện. Lam Vũ nhanh chóng bị nàng quấn cho toàn thân nóng ran, khó hiểu nói: "Sao lại khó chịu? Bách Hoa Lộ... đâu có tác dụng này đâu..."
Chẳng lẽ nàng rót nhầm rồi?
Quý Linh Nguyệt thút thít cọ loạn trên người nàng. Mật dịch róc rách chảy ra từ giữa hai chân. Toàn thân gần như không có chỗ nào là không nóng, đôi mắt cũng bị hơi nóng làm ướt, phủ một lớp sương mù.
"Sờ, sờ ta..."
Lam Vũ cúi xuống hôn môi nàng. Hai tay ngoan ngoãn ôm lưng nàng. Vải vóc thô ráp ngăn cách sự tiếp xúc da thịt. Quý Linh Nguyệt khó chịu vặn vẹo, thút thít làm nũng với Lam Vũ: "Cởi ra..."
Mấy lớp quần áo trên người bị xé toạc tơi tả. Lam Vũ nhận ra có lẽ là mình đã mớm nhầm rượu cho Quý Linh Nguyệt, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lập tức nghe lời nàng tuyệt đối. Rất nhanh liền ôm chặt nàng, hy vọng giúp nàng giảm bớt chút nhiệt độ.
"Ưm..."
Môi Quý Linh Nguyệt cọ xát vào xương quai xanh của Lam Vũ. Được nàng xoa lưng, dưới thân ngược lại càng trở nên ẩm ướt nhầy nhụa, dán lên đùi Lam Vũ mà ma sát. Lam Vũ không nhịn được đưa tay sờ xuống dưới, tách ra âm vật cương cứng mà xoa nắn. Quý Linh Nguyệt mềm nhũn rên lên, vòng eo theo bản năng ưỡn lên. Bị xoa nắn đến mức thân thể run rẩy, khi Lam Vũ thăm dò cho vào một ngón tay, liền rên rỉ co chặt lại, tiết ra dâm dịch.
Nàng nghẹn ngào nhắm mắt, nước mắt trào ra làm ướt tóc mai. Lam Vũ hoảng hốt trong lòng, vội vàng rút tay ra ôm mặt nàng. Đang định an ủi, Quý Linh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng ngậm lấy ngón tay nàng. Đầu lưỡi nhỏ nhắn lượn lờ giữa các kẽ ngón tay, mút sạch mật dịch ướt át. Cổ họng cũng phát ra tiếng nỉ non mơ hồ. Lam Vũ ngây người nhìn nàng, còn chưa kịp phản ứng, Quý Linh Nguyệt liền nhả ngón tay nàng ra, lại kéo tay nàng trượt xuống dưới: "Mau, thao ta..."
Lam Vũ chưa từng thấy Quý Linh Nguyệt phóng túng như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc: "... Cái này, ta..."
Chưa nói xong, người trong lòng đột nhiên giãy giụa. Lam Vũ không đề phòng nàng, bất ngờ bị đảo vị trí trên dưới. Quý Linh Nguyệt lật người đè nàng xuống, đầu gối còn ghì chặt vào eo nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Nàng bị đè có chút đau đớn, đáng thương nói: "A Nguyệt..."
Quý Linh Nguyệt lại còn ấm ức hơn nàng: "Nàng không động, vậy, ta động..." Nói rồi, nàng liền ấn tay Lam Vũ xuống dưới, chậm rãi hạ eo xuống, nuốt nó vào.
"Ưh... ưm..."
Lam Vũ hoảng hốt chớp mắt, phát hiện nàng thật sự ướt sũng rồi. Đầu ngón tay vừa chạm vào hạ thân, lập tức bị làm ướt nhanh chóng. Thịt mềm nồng nhiệt bao bọc lấy ngón tay, đóng mở hút vào bên trong, như muốn siết chết nàng. Quý Linh Nguyệt thở ra một hơi, sau khi ngứa ngáy trong cơ thể giảm đi một chút, liền bắt đầu nhún lên nhún xuống, ngửa đầu, say đắm nheo mắt, bờ môi bật thốt những tiếng rên rỉ vui sướng. Lam Vũ không dám lộn xộn, chỉ có thể dùng tay kia vịn eo Quý Linh Nguyệt, giúp nàng tiết kiệm sức lực.
Cửa huyệt nuốt trọn ngón tay hết lần này đến lần khác, phát ra tiếng "bạch bạch". Cặp mông mềm mại cũng bị ép dẹp trên đùi Lam Vũ. Không lâu sau, Quý Linh Nguyệt liền cong eo lên, run rẩy xuất ra. Nhưng chỉ nghỉ được một lát, nàng lại vặn vẹo eo và mông, ma sát với ngón tay trong cơ thể.
"Ưm... Lam Vũ, Lam Vũ..."
Nàng nhìn xuống Giao Nhân từ trên cao, đôi môi hồng hào khẽ mấp máy: "Chơi chết ta đi..."
Lam Vũ thở dốc một hơi, bỗng nhiên nắm lấy hai tay Quý Linh Nguyệt, ấn nàng xuống rong biển mềm mại. Nữ nhân rên rỉ một tiếng, lắc đầu nói: "Đừng rút ra... a!"
Xúc tu dai dẳng đâm vào huyệt đạo non mềm một cách thô bạo, thậm chí đâm nàng trượt người lên trên. Quý Linh Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, giãy giụa dịch chuyển cơ thể muốn trốn tránh, nhưng lại bị Lam Vũ ghì chặt eo. Xúc tu rút ra lật thịt mềm hồng hào, rồi lại thúc mạnh vào.
"Ah... sướng quá, ưh, sâu quá..."
Nàng nhíu mày, rên rỉ vừa đau đớn vừa hoan lạc. Mặc dù đã vào sâu đến cùng, nhưng vẫn muốn siết chặt vào trong. Lam Vũ hôn cổ nàng, hơi thở cũng gấp gáp hơn: "Nóng quá..."
Mấy sợi xúc tu nhầy nhụa quấn lấy ngực và bụng Quý Linh Nguyệt. Sợi cắm trong huyệt thịt lại chậm rãi rút ra. Trên thân trong suốt của nó dính đầy dâm dịch ướt át, nhỏ giọt tí tách như mật ong. Quý Linh Nguyệt nức nở một tiếng, cọ xát huyệt thịt ướt sũng vào nàng, tủi thân nói: "Đừng ra..."
Trong lúc nàng nói, xúc tu quấn quanh eo đã nhẹ nhàng nhấc nàng lên, rồi lại lật người nàng và đặt xuống. Lam Vũ ôm nàng từ phía sau, vừa xoa nắn bầu ngực của nàng, vừa thân mật nói: "Không ra."
Hai đùi khép lại bị tách ra, lộ ra vùng kín đang liên tục co thắt. Lam Vũ xoa vài cái vào rừng mật ướt át. Quý Linh Nguyệt liền không nhịn được run rẩy, uốn éo vòng eo, quay đầu mời gọi: "Mau vào đi..."
Lam Vũ "ừm" một tiếng. Lòng bàn tay trượt đến khe mông trắng nõn của Quý Linh Nguyệt, dò vào theo dâm thủy đang róc rách tràn ra, rất nhanh tìm đến huyệt mật ẩn sâu.
"Ah..."
Quý Linh Nguyệt ngâm nga một tiếng kéo dài, cơ thể gần như mềm nhũn thành bùn nhão. Bị thao từ phía sau rất dễ chạm vào vị trí xa lạ. Cửa huyệt đỏ hỏn ngậm chặt gốc ngón tay, hì hục nhả nước. Chỉ thao vài cái đã bắn ra. Nhưng Lam Vũ vẫn tiếp tục hành động. Huyệt thịt se khít đầy trơn trượt trong cơn cao trào, siết chặt ngón tay nàng, vừa ướt vừa nóng, cảm giác như muốn ngậm cho tan ra.
Sau khi lại thao ra một vũng mật dịch lớn, nàng tách cặp mông của Quý Linh Nguyệt, vùi đầu liếm hôn. Đầu lưỡi linh hoạt chui vào huyệt đạo đang co rút, lập tức như bị hút vào trong. Nàng nhắm mắt, dùng lưỡi đẩy mở vách thịt trong huyệt, rồi nâng hông Quý Linh Nguyệt lên, ngậm lấy âm vật nhạy cảm mà mút mạnh. Quý Linh Nguyệt bật người lên, vớ lấy rong biển hỗn loạn bên dưới rồi nắm chặt, miệng cũng rên rỉ đứt quãng: "A... tuyệt quá, sướng quá... ưm, lưỡi... nữa đi, nữa đi..."
Cặp mông trước mặt run rẩy một lúc, lỗ huyệt bắn ra một lượng lớn dịch lỏng. Lam Vũ ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên hôn vai và cổ nàng. Ánh mắt liếc thấy vết cào trên rong biển, sững sờ: "Đây là cỏ mạn sinh từ Hải Uyên, cứng rắn vô cùng, mà nàng lại có thể cào rách."
Nàng không khỏi mừng thầm vì mình đã lật Quý Linh Nguyệt lại, lưng nàng mới tránh được tai họa này. Nhưng lúc này, chiếc hộp ở góc lại thu hút sự chú ý của nàng. Lam Vũ vừa ôm người an ủi, vừa lấy chiếc hộp qua, mở ra xem.
"..."
Một lát sau, từ bên trong hộp, nàng vô cảm lấy ra một vật giống như cái kẹp, tiếp theo là một cái trụ ngọc sần sùi rộng bằng hai ngón tay, rồi lại moi ra tiếp một cái vòng tròn màu vàng, lớn bằng cây kim...
Sau khi bày hết các vật dụng linh tinh nhỏ bé ra ngoài một cách ngăn nắp, nàng nghiến răng, cười như không cười, nhìn người vẫn đang rúc trong lòng nàng thở dốc.
"... Đêm tân hôn, nàng định đối xử với ta như vậy sao?"
"A Nguyệt."
Tiếng gọi dịu dàng vang lên bên tai, Quý Linh Nguyệt mơ màng mở mắt, nhìn thân hình đang đè trên người mình.
Nóng quá... Tại sao lại nóng như vậy...
Là độc rắn sao?
Nàng thẫn thờ chớp mắt, trong tầm mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vũ gần trong gang tấc, đôi mắt xanh lam như mặt biển yên bình không một gợn sóng.
Xanh lam?
Nàng chậm rãi hồi tưởng, Lam Vũ... Lam Vũ chẳng phải mắt đen sao? Các nàng vừa cùng nhau bái nhập Hạo Thần Tông, vài ngày nữa, Dược lão sẽ trở về, nàng sẽ được giải độc.
"A Nguyệt."
Lam Vũ lại gọi một tiếng, thấy nàng ngơ ngác nhìn mình mà không có phản ứng gì, liền tò mò hỏi: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Quý Linh Nguyệt nói: "Sau khi giải độc xong, ta còn có thể thường xuyên đến tìm ngươi không?"
Lam Vũ sững lại, rồi kịp thời nhận ra: "Ngươi không cần đến tìm ta, ta sẽ đến tìm ngươi."
"Tại sao?"
"Bởi vì," nàng dừng lại một chút, dịu dàng nói: "Nếu không có nàng, ta sẽ không biết phải làm thế nào mới tốt nữa."
Quý Linh Nguyệt chậm rãi nhếch môi: "Vậy sau này, ta sẽ là người bạn tốt nhất của ngươi sao?"
"Không," Lam Vũ vuốt ve khuôn mặt nàng, cười tủm tỉm: "Bạn bè sẽ không làm chuyện này."
"Chuyệ..." Lời còn chưa nói xong, dưới thân đột nhiên truyền đến cảm giác khác lạ, Quý Linh Nguyệt không khỏi run lên, hàng mi dài chớp loạn: "Ưh... Lam Vũ..."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, chậm rãi đẩy trụ ngọc lạnh lẽo vào huyệt đạo: "Tỉnh táo chưa?"
Quý Linh Nguyệt giãy giụa co lên trên: "Ta... ah..."
Nàng ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu những ánh sáng bạc lấp lánh như sao trời. Rong biển trải phía dưới cũng mềm mại bằng phẳng, vì dính nước lung tung nên càng trở nên trơn tuột. Nàng vùng vẫy tại chỗ không lâu đã thở hổn hển. Cuối cùng giật mình tỉnh khỏi hồi ức, hoảng hốt chống dậy nửa thân trên, nhìn xuống.
Trong ánh sáng mờ ảo, nàng chỉ có thể thoáng thấy một đoạn vật thể cứng rắn lộ ra ngoài cửa huyệt, không khỏi xấu hổ nghẹn ngào: "Đó là, là của ta..."
"Ta biết mà." Lam Vũ thản nhiên nói: "Đồ của nàng, nên phải dùng lên người nàng, đúng không?"
Nói rồi, nàng xoay cái vòng tròn nhỏ màu vàng từ tay còn lại. Ánh sáng yếu ớt lướt qua, chiếu sáng sự kinh ngạc trong đồng tử của Quý Linh Nguyệt.
"Không, không được..." Quý Linh Nguyệt vội vàng lắc đầu, thấp giọng giải thích: "Đây là Yêu Trúc tặng ta, ta, ta chỉ xem thôi, không có ý định dùng nó..."
"Thật sao?" Lam Vũ vừa suy tư vừa đùa nghịch chiếc vòng: "Đã là quà tặng của Yêu Trúc, nếu không dùng chẳng phải sẽ lãng phí tâm ý của nàng ấy sao? Hơn nữa," nàng đưa tay sờ bụng dưới mướt mồ hôi của Quý Linh Nguyệt, nghiêm trang nói: "Dược tính vẫn chưa hết, nàng chắc chắn chịu được."
Không đợi Quý Linh Nguyệt từ chối, nàng búng chiếc vòng lên. Linh lực nhanh chóng chảy vào vòng, nó như có ý thức, bay đến hạ thân của Quý Linh Nguyệt, siết lấy âm vật cương cứng. Quý Linh Nguyệt lập tức nghẹn ngào rên rỉ một tiếng, theo bản năng co chặt eo và mông. Hai chân cũng đạp loạn xạ bên eo Lam Vũ. Vỏ sò rung lắc nhẹ vì động tác của nàng, ánh sáng mờ nhạt rơi vào từ khe hở hé mở. Nàng tỉnh táo lại, lật người nắm lấy mép vỏ sò, muốn trèo ra ngoài. Lam Vũ lại bóp cổ chân, kéo nàng trượt trở lại.
Vỏ sò lại đóng lại hoàn toàn. Ánh sáng bên ngoài hoàn toàn biến mất. Trong góc mờ tối, xúc tu ướt át chậm rãi bò lên từ bắp chân nàng, quấn chặt từng vòng, để lại cảm giác dính nhớp lạnh lẽo trên làn da trần trụi.
"Lam Vũ..."
Nàng quay đầu lại, không nhìn rõ mặt nữ nhân, nhưng thấy nàng ấy đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên hõm eo nàng, hờ hững chấm một cái.
Âm vật đột nhiên bị siết chặt. Quý Linh Nguyệt kêu lên kinh hãi, mềm nhũn xuống. Âm đạo đang ngậm trụ ngọc liên tục co giật, phun ra dòng mật dịch róc rách. Nàng run rẩy đưa tay xuống bên dưới, muốn lấy thứ đó ra. Nhưng thử vài lần không những không gỡ ra được, mà còn vì động tác thô bạo này, âm vật trở nên càng thêm cương cứng sưng đỏ.
Cơn sóng nhiệt vừa đi qua lại cuồn cuộn đến. Rất nhanh đã làm toàn thân ướt một tầng mồ hôi mỏng. Hàng mi dài rũ xuống bị nước mắt dính vào nhau. Quý Linh Nguyệt thở gấp, dâm thủy tuôn trào từ huyệt thịt làm ướt xúc tu quấn ở bắp chân. Lam Vũ cảm nhận được nhiệt độ của nàng tăng cao, liền kéo nàng về phía mình. Lần này nàng lại không giãy giụa nữa, cơ thể mềm nhũn như người không xương.
"Cạch."
Một chiếc vòng cổ không biết làm bằng chất liệu gì được đeo lên cổ nàng, mềm mại mà lại thô ráp. Quý Linh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thứ có cùng chất liệu đã quấn lấy hai cổ tay nàng, khóa hai tay nàng ra sau lưng. Nàng bị buộc phải ưỡn ngực lên, hai nhũ hoa hồng đậm như máu, nổi bật trên làn da trắng nõn, tựa như một nụ hoa đào trên đỉnh tuyết trắng.
Lam Vũ ngắm nghía một hồi, đưa tay bóp lấy bắp chân Quý Linh Nguyệt, nhấc lên. Đầu gối thì chống đỡ dưới mông nàng, chỉ để vai và lưng nàng chạm giường. Cho dù Quý Linh Nguyệt có cơ thể dẻo dai, tư thế đầu dưới chân treo này cũng có chút khó chịu: "Lam Vũ..."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, ấn kheo chân của nàng xuống, gần như gấp đầu gối nàng kẹp lấy vai mình. Mặt Quý Linh Nguyệt đỏ bừng lên. Nàng ngẩng mắt lên, thứ nhìn thấy đầu tiên lại chính là tiểu huyệt của mình đang ngậm trụ ngọc. Vì được làm ướt bởi mật dịch trơn trượt mà trụ ngọc lấp lánh ánh sáng tinh khiết. Cánh môi âm hộ bao lấy thân trụ thì càng ướt đẫm và đỏ au, nhỏ xuống từng giọt nước.
Nàng nức nở quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng dâm đãng này. Nhưng tiếng nước anh ách vẫn liên tục truyền vào tai. Lam Vũ cầm nó thao lộng lên xuống vài cái, ép ra từng luồng mật dịch, rồi rút ra khỏi huyệt đạo, thịt mềm siết chặt lấy thân trụ, phát ra một tiếng "phụt". Tai Quý Linh Nguyệt cũng đỏ bừng. Lúc này, một xúc tu trơn tuột lại quấn lấy đầu nàng, cứng rắn quay nàng lại, tập trung nhìn cảnh tượng trước mắt.
Lam Vũ cười cười nhìn nàng, vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra, chậm rãi đưa vào cửa huyệt đỏ tươi đang khép mở.
"Á!"
Quý Linh Nguyệt run rẩy. Âm đạo bị lưỡi khuấy động phát ra tiếng nước dâm mĩ, mật dịch róc rách tràn ra ngoài. Bàn tay vốn đang ấn kheo chân của Quý Linh Nguyệt được thay bằng nhiều xúc tu hơn. Lam Vũ dùng đầu ngón tay tách thịt sò ẩm ướt ra. Đầu lưỡi quét qua cửa huyệt ướt át, rồi ngậm lấy âm vật nhạy cảm ở phía trên, mút mạnh. Nụ thịt này đã bị vòng vàng siết đến sưng tấy, sung huyết, không chịu được bất kỳ cái chạm nào, huống chi là bị môi lưỡi ẩm nóng bao bọc trêu chọc. Chỉ vừa bị mút một cái, Quý Linh Nguyệt liền kêu lên, run rẩy xuất ra dâm thủy nóng ẩm.
Lam Vũ cắm ngón tay vào cửa huyệt đang phun nước, dùng lực thúc vào sâu, ở trong đó mài miết, rồi lại nhanh chóng rút ra. Đưa đẩy hơn mười lần, Quý Linh Nguyệt liền run rẩy lên, cửa huyệt lại đẩy ra một cột nước nhỏ.
"Ưm... ha ưm..." Nàng thở dốc hỗn loạn. Đôi môi ướt át. Trong mắt cũng mờ mịt hơi nước, đã có chút mơ màng. Lam Vũ cúi xuống vùi vào lòng nàng, ngậm lấy đầu vú cương cứng. Hai tay trượt xuống mông thịt săn chắc của nàng tùy ý xoa nắn. Bụng dưới thì áp vào hạ thân ướt át tiếp tục cọ xát.
Không lâu sau, nàng nhả đầu vú trong miệng ra, ngẩng đầu chặn môi Quý Linh Nguyệt. Nữ nhân khẽ "ưm" một tiếng, mở môi ngậm lấy đầu lưỡi nàng. Hai chân cũng quấn ra sau eo nàng, nhấc mông lên, cọ xát âm vật của mình vào bụng dưới của nàng. Lam Vũ khẽ thở gấp. Môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng chùn chụt, nàng tiếp tục xoa nắn cặp mông của Quý Linh Nguyệt, trụ ngọc lạnh lẽo áp vào cửa huyệt đỏ tươi, chậm rãi cắm vào.
"Ưm..."
Lam Vũ vùi vào vai nàng, nhíu mày rên rỉ một tiếng. Quý Linh Nguyệt hoàn hồn khỏi khoái cảm triền miên, ánh mắt lướt qua vai nàng mà nhìn xuống. Chỉ thấy tấm lưng trần và đường cong eo mông duyên dáng của nữ nhân. Nhưng khi Lam Vũ chậm rãi đưa đẩy vòng eo, nàng liền cảm nhận được trụ ngọc đâm vào rút ra trong âm đạo, kéo theo đủ chất lỏng phong phú.
Nàng chớp mắt, đột nhiên lại có sức lực. Dù bị trói ngược hai tay ra sau, cũng dùng sức mạnh của eo và đùi để kẹp Lam Vũ lật người lại, cưỡi lên trên nàng ấy. Cúi đầu xuống, đầu còn lại của trụ ngọc đang cắm trong huyệt ẩm mềm của nữ nhân. Chỗ đó cũng ướt đẫm, lông bạc thưa thớt cũng dính vào nhau thành từng lọn.
Quý Linh Nguyệt thở dốc một hơi, quỳ trên người Lam Vũ nhún nhún lên xuống. Cặp mông hết lần này đến lần khác bị ép dẹp trên đùi nàng, phát ra tiếng "bạch bạch" không ngừng.
"Ưm... ưh, ha a... tuyệt quá..."
Nàng say sưa nheo mắt. Đôi mắt ửng đỏ rũ xuống, nũng nịu rên rỉ yêu kiều: "Ah... Lam Vũ, thoải mái quá... ư, Lam Vũ..."
Quý Linh Nguyệt nhún càng lúc càng nhanh, cùng một lực thúc vào cơ thể Lam Vũ, đâm vào khiến eo nàng mỏi nhừ, phải đưa tay bóp eo Quý Linh Nguyệt, bảo nàng ấy chậm lại. Đáng tiếc người này cố tình làm như vậy, hơn nữa nàng ấy còn đổ một thân mồ hôi, trơn tuột như cá, Lam Vũ hoàn toàn không giữ được nàng.
"Lam Vũ, ưm... Lam Vũ..." Nàng khàn giọng kêu lên, ngồi xuống cắm vào nơi sâu nhất, không tiếp tục nuốt nhả nữa, mà lại từ từ lắc lư eo, xoay từng vòng mài ở hạ thân. Lam Vũ run rẩy nức nở, lông mi thấm hơi nước. Bàn tay đặt trên đùi Quý Linh Nguyệt hết lần này đến lần khác muốn dùng lực cào xuống, nhưng lại kiềm chế chỉ dám cọ xát trên đó. Nơi giao hợp ướt đẫm, đã không còn phân biệt được dâm thủy của ai chảy ra nữa. Không biết qua bao lâu, Quý Linh Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, lại tiết ra một cơn mật dịch, mềm nhũn ngã vào lòng Lam Vũ, nhõng nhẽo hôn nàng: "Thật thích..."
Lam Vũ vẫn đang bình phục hơi thở, nghe vậy liền chậm rãi mở mắt: "Vậy mà trước đó còn nói... nàng không định dùng cái này với ta."
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, giả vờ không biết nàng đang nói gì, vẫn dính trong lòng nàng, hôn lên cổ nàng. Lam Vũ thở dài bất lực một hơi, dùng xúc tu nhấc nàng lên, áp mặt xuống đáy vỏ sò.
Quý Linh Nguyệt cố gắng ngoảnh mặt đi: "Nàng muốn thao ta từ phía sau sao?"
"Phải đó."
Nàng ôm eo nữ nhân, tách thịt mông rồi đút vào. Kể từ khi biết đầu còn lại của trụ ngọc đang cắm trong huyệt đạo của Lam Vũ, Quý Linh Nguyệt tỉnh táo hơn nhiều, động tác càng phóng túng táo bạo. Bị thúc vào liền rên rỉ một tiếng, rồi chủ động vểnh mông lên nuốt nhả trụ ngọc. Huyệt thịt đỏ au bao lấy ngọc khí xanh trắng ra vào. Màu sắc tương phản kích thích khiến Lam Vũ mặt mày đỏ bừng. Nàng xấu hổ vỗ một cái vào cặp mông của nữ nhân, cúi người đè Quý Linh Nguyệt tựa vào thành vỏ sò mà vừa thao vừa nắn.
Bốn cẳng chân thon dài quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ mềm nhũn vang vọng không ngớt. Lam Vũ thở dốc nặng nề, ôm chặt eo Quý Linh Nguyệt, tăng tốc độ ra vào trong huyệt thịt. Một lát sau, người trong lòng liền nũng nịu rên rỉ xuất ra. Nước bắn ra thậm chí làm ướt cả bụng dưới của nàng. Nàng nheo mắt, tiếng cười khàn khàn: "Sao mà nhanh vậy, được một chén trà chưa?"
Quý Linh Nguyệt mặt mày đỏ bừng, không phục nói: "Ai bảo nàng... nàng cứ thở dốc bên tai ta..."
Lam Vũ tựa cằm lên vai nàng, vô tội nói: "Nhưng ta cũng rất thoải mái, không được thở dốc sao?" Nói rồi, bàn tay ôm eo Quý Linh Nguyệt từ từ trượt xuống, xoa nắn âm vật trong cánh hoa: "Hay là, nàng thích ta thở dốc?"
"Ưm!" Quý Linh Nguyệt run lên, cong eo: "Đừng, đừng sờ nó..."
"Nàng nói ta nghe xem có thích hay không, ta sẽ không sờ nữa."
"Nàng..." Quý Linh Nguyệt rưng rưng nước mắt liếc nàng một cái. Bị sờ đến mức hai chân vùng vẫy, cuối cùng cũng không kìm được khoái cảm này, bật khóc nức nở: "Hức... thích, thích..."
Lam Vũ cong mắt: "Ta cũng thích nàng thở dốc."
Nàng đưa tay cởi chiếc vòng cổ và vòng tay trên người nữ nhân, tháo vòng vàng, lại rút trụ ngọc cắm trong huyệt đạo của hai người ra, vứt sang một bên. Cúi đầu hôn cổ Quý Linh Nguyệt: "Ta thích giọng nàng khi nàng thoải mái."
Đầu ngón tay thăm dò cửa huyệt ẩm ướt, xoa nắn phát ra tiếng nước anh ách, rồi cắm vào. Quý Linh Nguyệt rên rỉ một tiếng, bàn tay được trả tự do theo bản năng ôm lấy cổ Lam Vũ.
"Giống như thế này." Nàng cúi đầu, liếc nhìn miệng nhỏ đỏ tươi đang ngậm ngón tay mình, ra vào từ tốn. Tiết tấu khác biệt với sự nhẹ nhàng trước đó khiến Quý Linh Nguyệt rất hưởng thụ. Nàng rúc trong lòng Lam Vũ, thỉnh thoảng rên rỉ thoải mái một tiếng, cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn. Lam Vũ nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt nàng, hỏi khẽ: "Còn khó chịu không?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu, chủ động vặn mông áp sát một chút, ăn ngón tay sâu hơn: "Rất thoải mái, thích..."
"Vậy là tốt rồi," Lam Vũ dịu dàng nhìn nàng: "Ta yêu nàng."
Quý Linh Nguyệt ngẩn ra: "Sao, sao tự nhiên lại nói vậy?"
"Không biết," Lam Vũ thật thà nói: "Đột nhiên muốn nói, thì nói thôi."
Quý Linh Nguyệt suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Ta cũng yêu nàng."
Lam Vũ phì cười một tiếng: "Ta biết." Nàng mổ một cái lên môi Quý Linh Nguyệt, đặt tay nàng lên ngực mình: "Từ rất nhiều năm trước, ta đã biết rồi."
=======================
==============
Editor: QUÁ KHỦNG KHIẾP😃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro