Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Đan Thanh x Đan Bách

Đan Thanh đã ba ngày không đến làm phiền nàng.

Điều này thật sự bất thường.

Cô gái ngồi trên đỉnh núi tuyết tu luyện linh khí đã nhắm mắt thật lâu, cuối cùng cũng bực bội mở mắt ra, xoay mình hóa thành một con Hạc Trắng nhẹ nhàng thanh thoát, bay về phía Tiềm Vân Phong xanh mướt.

Trước tiên nàng đáp xuống khu vực sau núi, nơi um tùm mà Đan Thanh yêu thích nhất, nhưng những chú chim trú ngụ ở đó đều nói đã không thấy nàng ấy được nửa tháng rồi.

Nàng lại tìm đến Tiểu Tuyết, người sống chung một Viện với Đan Thanh, nhưng Tiểu Tuyết lại ngạc nhiên tưởng rằng Đan Thanh vẫn luôn ở cùng nàng.

Cuối cùng, nàng đến hang đá nơi Hải Đông Thanh nhỏ bé thường xuyên bị cấm túc, nhưng bên trong cũng vắng tanh.

Sau khi tìm kiếm không thấy, Đan Bách do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đến bên ngoài học đường ở Chủ Phong, ngồi chờ Lam Vũ tan học sau nửa canh giờ.

Nữ nhân khá ngạc nhiên khi biết ý định của nàng, nói: "Đan Thanh không nói với ngươi sao? Nó đi làm nhiệm vụ cùng một đệ tử của Mộc Thần Phong rồi."

Đan Bách khựng lại, một lúc lâu sau mới gật đầu không biểu cảm: "Ta biết rồi, đa tạ sư tỷ."

Trên đường trở về, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đan Thanh luôn thích quấn lấy nàng, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều nũng nịu năn nỉ nàng đi cùng, cho dù có vài lần bắt buộc phải đi một mình, nàng ấy nhất định sẽ không chần chừ mà triệu hồi nàng đến khi gặp nguy hiểm.

Số lần triệu hồi dần tăng lên, nàng đành phải đau lòng tiêu tốn hàng ngàn linh thạch để bố trí một pháp trận Dịch Chuyển ở Kim Lăng Phong, tiện cho việc sau khi bị kéo đến là có thể lập tức quay về.

Có thể nói, khả năng Đan Thanh không làm phiền nàng trong ba ngày còn thấp hơn cả khả năng nàng ăn một miếng củ cải, hơn nữa, Đan Thanh lại còn quen biết đệ tử của Mộc Thần Phong sao? Sao nàng lại không biết?

Linh Hạc nặng trĩu tâm tư trở lại núi tuyết, đi quanh tiểu viện của mình rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, giơ tay lên, lộ ra chiếc vòng vàng trên cổ tay. Sau khi thêm một chút linh lực, một sợi chỉ vàng ẩn hiện chảy ra từ bên trong, thiếu nữ áo trắng như tuyết liền bước lên phi kiếm, cưỡi mây mù bay vút ra khỏi núi.

Tìm được Đan Thanh không khó, nhưng cũng tốn của nàng không ít thời gian.

Sáng sớm ngày hôm sau, cô gái đeo mặt nạ bạch ngọc bước đi giữa dòng người đông đúc, chăm chú nhìn hai bóng người đang sóng vai đi ở đằng xa.

Khoảng cách gần như vậy, nàng đã có thể thông qua chiếc vòng tay mà lén lút... à không, quang minh chính đại nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

Hải Đông Thanh nhỏ bé đang hứng thú hỏi: "Tần sư tỷ, chúng ta thật sự có thể tìm thấy Kỳ Lân Trắng ở Nguyệt Lạc Cốc sao?"

"Đương nhiên, đây là tin tức mua từ Bách Bảo Các, chắc chắn không sai."

Giọng nói của nữ nhân quen thuộc một cách kỳ lạ, Đan Bách nheo mắt, lén lút tiến lên vài bước, nhìn rõ góc nghiêng của người đó.

Tần Hàn Mặc!

Đây chẳng phải là vị sư tỷ biến thái kia sao, người mà lần đầu tiên nhìn thấy Đan Thanh hóa thành nguyên hình đã hai mắt phát sáng, thậm chí còn tưởng nàng ấy là linh thú bình thường, muốn bắt về nuôi!

Đan Thanh quen thân với nàng ta từ lúc nào?

Đan Bách mặt lạnh tanh, không xa không gần đi theo phía sau họ.

"Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này thật sự không nói cho Đan Bách biết à?"

Đan Thanh "ừ" một tiếng, trịnh trọng nói: "Sư tỷ nhất định phải giữ bí mật cho ta, tuyệt đối đừng nói với nàng ấy."

Đan Bách khó chịu nhíu mày.

Chuyện gì mà không thể nói với ta?

"Được rồi, nhưng chúng ta đã nói rồi đấy, nếu ta giúp ngươi bắt được Kỳ Lân Trắng, ngươi phải... khụ, ngươi hiểu ý ta chứ?"

Nữ hài khựng lại, lắp bắp nói: "Biết, biết rồi, ta sẽ không nuốt lời đâu."

Phải làm cái gì? Nuốt lời cái gì?

Đan Bách nghe mà lòng như bị cào xé, hận không thể tiến lên hỏi cho rõ, nhưng lúc này nàng đi theo mà không có lý do chính đáng, nếu bị Đan Thanh phát hiện nàng lén theo dõi, không chừng nàng ấy sẽ đắc ý quên cả trời đất, nghĩ rằng nàng không thể sống thiếu nàng ấy.

Đến lúc đó, nàng biết giấu mặt đi đâu đây.

Bên kia, Tần Hàn Mặc "ừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Ta thấy nàng ấy luôn hung dữ với ngươi như vậy, sao ngươi vẫn giữ quan hệ tốt với nàng ấy thế?"

Đan Bách dựng ngược lông mày, cơn giận bốc lên.

Người này sao lại còn châm ngòi ly gián nữa vậy?

"Hung dữ?" Nữ hài chớp chớp mắt, chậm rãi nói: "Không có đâu, Đan Bách rất tốt."

"Tốt ư?"

Đan Thanh "ừm" một tiếng: "Tuy nàng ấy luôn nói ta ngốc, khi bị ta triệu hồi đến thì sẽ tức giận xù lông, thường xuyên mách với sư tôn là ta trốn học lười biếng, còn nói ta ăn thịt quá nhiều không tốt cho tu luyện, bảo Sơn Diệp sư tỷ làm thêm nhiều món chay cho ta..."

Đan Bách: ...

"Nhưng mà," Đan Thanh chuyển giọng: "Không thể nhìn vào những gì nàng ấy nói, mà phải nhìn vào những gì nàng ấy làm, đây là chủ nhân nói với ta."

Nàng nghiêm túc nói: "Ta có thể tùy ý triệu hồi Đan Bách, là vì chủ nhân đã giúp ta bố trí pháp trận trên vòng tay, Đan Bách cũng biết, nhưng nàng ấy vẫn chưa từng tháo vòng tay ra. Mặc dù mỗi lần đều sẽ tức giận, nhưng nàng ấy vẫn vừa mắng ta vừa bảo vệ ta, nàng ấy rất tốt với ta, ta cũng rất rất thích nàng ấy."

Mí mắt Đan Bách run lên, khó chịu mím môi, quay đầu sang một bên.

"Vậy nàng ấy có thích ngươi không?"

"Đương nhiên," Nữ hài tự tin nói: "Ta đáng yêu như vậy, lại còn tốt với nàng ấy như thế, nàng ấy đương nhiên cũng thích ta rồi."

"......"

Đan Bách bất lực nhắm mắt.

Nha đầu này, rốt cuộc có biết thế nào là thích không?

Đang lúc nàng lẩm bẩm trong lòng, Đan Thanh lại nhíu mày, có chút nghi hoặc quay đầu lại. Đan Bách giật mình, vội vàng quay người đi, chăm chú quan sát quầy hàng bên cạnh.

Nữ hài quét mắt nhìn quanh một vòng, một lúc sau mới do dự thu lại ánh mắt. Đúng lúc Đan Bách định thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy lại quay đầu lại: "Ủa?"

Bước qua đám đông nhộn nhịp, Đan Thanh đi đến bên cạnh nàng, ngẩng đầu hỏi: "Đan Bách, ngươi làm gì ở đây vậy?"

Đan Bách: ...

Nàng chớp mắt, khô khốc nói: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây."

Đan Thanh không nghi ngờ gì, hưng phấn nói: "Đúng vậy, thật sự trùng hợp, nhưng mà ngươi đeo mặt nạ làm gì vậy?"

"Thấy trên đường, cảm thấy đẹp nên mua." Nói xong, Đan Bách không nhịn được hỏi: "Nếu ta đeo mặt nạ, làm sao ngươi biết là ta?"

"Vì ngửi thấy mùi giống nhau mà." Đan Thanh nghiêm túc nói: "Mùi trên người ngươi, giống như tuyết vậy."

"Tuyết, có mùi sao?"

Chưa kịp để Đan Thanh trả lời, Tần Hàn Mặc cũng đi tới: "Đan Bách sư muội? Sao ngươi lại ở đây?"

Đan Bách ngước mắt lên, mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, nàng nói: "Làm chút việc cho sư tôn, tiện đường đi qua, không ngờ các ngươi cũng ở đây."

Nữ nhân gật đầu, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự hứng thú, nàng ấy cười vui đến mức nàng thấy toàn thân không thoải mái. Nàng ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Các ngươi đến đây làm gì vậy?"

Đan Thanh sững lại, mắt liếc về phía Tần Hàn Mặc, giọng nói cũng bắt đầu luống cuống: "Chúng ta, ừm... chúng ta chỉ đến đây dạo chơi thôi."

"Dạo chơi?" Đan Bách cười như không cười: "Các ngươi thân thiết với nhau từ bao giờ vậy, còn có thể cùng nhau ra ngoài dạo chơi."

"Không có," Đan Thanh vội vàng lắc đầu, vắt óc nghĩ: "Chúng ta, chúng ta cũng là tình cờ gặp nhau thôi."

"Thật sao?" Đan Bách nhướng mày: "Nếu đã vậy, dù sao ta cũng rảnh rỗi, chi bằng dạo chơi cùng các ngươi luôn nhé."

"Không được!"

Vừa nói xong, Đan Thanh liền nhận ra mình đã phản ứng thái quá, lúng túng nhìn Đan Bách, nụ cười trên mặt thiếu nữ dần biến mất, lạnh lùng nói: "Sao, ngươi không hoan nghênh ta à?"

"Không, không có..." Giọng nói của Hải Đông Thanh nhỏ đi hẳn, hai tay vô thức xoắn vào nhau: "Vậy thì dạo, cùng nhau đi dạo thôi, cũng đâu có gì đâu, ba chúng ta cùng nhau dạo chơi, cũng rất vui mà ha."

-

Kể từ khi nàng nhập hội với hai người này, bầu không khí đột nhiên xuất hiện một vài thay đổi vi diệu.

Tần Hàn Mặc thì vẫn như thường lệ, hứng thú nhìn các cửa hàng hai bên đường phố, còn có tâm trạng cười đùa với Đan Thanh: "Vừa rồi ta thấy tiệm giấy mực bên kia, đột nhiên phát hiện, tên của ngươi và ta hình như là một cặp đấy."

Đan Thanh ngơ ngác mở miệng: "À... Hả? Thật sao?"

"Đúng vậy, Hàn Mặc Đan Thanh (mực tàu và tranh vẽ), trong sách có nói qua mà."

Đan Thanh chợt hiểu ra "ồ" một tiếng: "Hình như đúng thật."

Thiếu nữ bên cạnh lại phát ra một tiếng cười lạnh.

Đan Thanh vội quay đầu, nhìn nàng với ánh mắt mong chờ: "Sao vậy? Đan Bách?"

"Không sao cả." Nàng thu hồi ánh mắt khỏi Đan Thanh, không vui nói: "Nói chứ, các ngươi đến đây dạo chơi, là muốn mua cái gì à?"

Đan Thanh vội lắc đầu: "Không, không phải, chỉ là tiện thể đi dạo thôi."

Nói xong, nàng cẩn thận liếc nhìn Đan Bách, thăm dò: "Nhưng không phải ngươi đi làm việc cho Tần trưởng lão sao? Không quay về sớm có sao không?"

Hay lắm, đã muốn đuổi ta đi rồi.

Đan Bách nheo mắt lại, mỉm cười: "Không vội, về trễ vài ngày cũng không sao."

"Vài ngày?" Đan Thanh kinh ngạc, ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Hàn Mặc bên kia, Tần Hàn Mặc ho khan một tiếng, nói: "Nghe nói một thời gian nữa Vạn Kiếm Các sẽ mở ra, Kim Lăng Phong chỉ phái mình Đan Bách sư muội đi, xem ra, sư muội quả là tài năng trẻ tuổi."

Đan Bách "ừ" một tiếng, lạnh nhạt nói: "Dù sao Kim Lăng Phong cũng chẳng có mấy người, không phái ta đi thì phái ai?"

Tần Hàn Mặc nghẹn lời, cười khan: "Thế à, nhưng Vạn Kiếm Các vô cùng nguy hiểm, trước khi đi, Đan Bách sư muội không nên chuẩn bị kỹ càng sao?"

"Quả thật nên chuẩn bị kỹ càng," Đan Bách gật đầu: "Nhưng ta đương nhiên là đã chuẩn bị xong rồi, nên mới có thời gian đi dạo với các ngươi chứ."

Tần Hàn Mặc thấy nói không lại nàng, đành bất lực lắc đầu với Đan Thanh. Đan Thanh lại lẩm bẩm: "Vẫn nên chuẩn bị thêm đi, nhỡ đâu..."

"Nhỡ đâu?" Đan Bách quay đầu nhìn chằm chằm Đan Thanh, cười lạnh: "Nhỡ đâu ta chết, ngươi liền có thể tiêu dao tự tại muốn làm gì thì làm, đúng không?"

Đan Thanh giật mình: "Phủi phui cái miệng, chết chóc gì chứ! Sao ngươi cứ nói những lời xui xẻo thế!"

"Ta nói lời xui xẻo? Chứ không phải do ngươi cứ muốn đuổi ta đi sao?"

"Hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau? Dù ta có đuổi ngươi đi, cũng đâu có nghĩ đến... chết... chết chóc gì đâu."

"Vậy là ngươi thừa nhận rồi?"

"Thừa nhận cái gì?"

Đan Bách bốc lên lửa giận: "Chính xác là ngươi muốn đuổi ta đi!"

Đan Thanh trợn mắt há hốc: "Không, không phải... Đan Bách..."

"Nếu đã vậy, ta cũng không ở đây làm gai mắt ngươi nữa."

Nói xong, Đan Bách xoay người bỏ đi, đi được vài bước, nàng lại lạnh lùng quay lại: "Với lại, ngươi đã quên mất một chuyện rồi."

Đan Thanh ngây người: "Chuyện gì?"

Đan Bách lại không nhìn nàng, mà nhìn thẳng vào Tần Hàn Mặc: "Tên của nàng ấy, là A Nguyệt đặt dựa theo tên của ta, bởi vì Đan Thanh (丹青) và Đan Bách (丹柏) mới là một cặp, chứ không phải cái thứ chó má Hàn Mặc Đan Thanh gì đó."

Thả lại câu này, rồi thiếu nữ phất tay áo, sải bước rời đi, chỉ để lại hai người vẫn còn ngây như phỗng tại chỗ. Một lúc sau, Đan Thanh đột nhiên đỏ mặt "Á!" lên một tiếng, theo bản năng đuổi theo: "Đan Bách!"

Chạy được vài bước, nàng lại nhớ ra điều gì, ngượng ngùng quay đầu lại: "Tần sư tỷ..."

Tần Hàn Mặc cười bất lực: "Đi đi, đi đi, ta đợi ngươi ở quán trọ Đông Hồ, nhớ dỗ dành xong thì về sớm nhé."

Đan Thanh "ừm" một tiếng, xoay mình hóa thành con chim trắng như tuyết, vỗ cánh bay vút về phía trước.

"Đan Bách, Đan Bách!"

Một làn gió mát thổi tung những lọn tóc mềm mại, Hải Đông Thanh xinh đẹp đang cố gắng đáp xuống vai nàng: "Đan Bách, ngươi đợi ta với!"

Đan Bách nhíu mày, vừa sải bước đi trên bờ sông ngoài thành, vừa dùng sức đẩy nàng ấy ra. Chim nhỏ lại không chịu bỏ cuộc, bay sang bên kia, thò móng vuốt sắc nhọn, thử cố gắng bấu vào quần áo nàng.

Thiếu nữ chợt dừng bước, cáu kỉnh nói: "Nếu ngươi dám làm rách y phục của ta, thì ngươi chết chắc rồi đấy."

Hải Đông Thanh giật mình, "phịch" một tiếng biến lại thành người, chặn trước mặt nàng: "Ta xin lỗi, ngươi đừng giận nữa."

"Ta không giận."

"Ngươi giận rồi," Đan Thanh chỉ vào mắt nàng: "Mắt ngươi đã chuyển sang màu vàng kim rồi."

Đan Bách sững sờ, cúi đầu nhìn mặt hồ bên cạnh, mới phát hiện khuôn mặt mình quả thật đã yêu hóa vài phần, ngay cả lông mày cũng bắt đầu bạc đi. Nàng mím môi, nhanh chóng khôi phục lại vẻ ngoài tóc đen mắt đen, quay đầu nhìn nơi khác, im lặng không nói.

"Đan Bách," Đan Thanh cẩn thận gọi nàng một tiếng, chạm vào ngón tay nàng đang buông thõng bên hông: "Xin lỗi, ta không nên lừa ngươi."

Đan Bách chớp mắt, đôi mắt trong sáng từ từ chuyển sang nhìn Đan Thanh.

Đây là biểu hiện của việc sẵn lòng nghe tiếp, Đan Thanh được khích lệ, tiếp tục nói: "Ta và Tần sư tỷ đến đây, quả thật không phải để dạo chơi, chúng ta, chúng ta đến tìm, tìm..."

"Kỳ Lân Trắng."

Đan Thanh đột nhiên mở to mắt: "Woah! Sao ngươi biết?"

Đan Bách chớp mắt, mặt không đổi sắc nói: "Ta nghe nói trong Nguyệt Lạc Cốc gần đây có dấu vết của Kỳ Lân Trắng, ngươi đến đây không phải vì Kỳ Lân Trắng thì còn vì cái gì?"

"Ngươi biết nhiều thật đấy," Đan Thanh càng kinh ngạc hơn: "Chúng ta còn phải đến Bách Bảo Các và bỏ ra cái giá rất lớn mới mua được tin tức về Kỳ Lân Trắng!"

Đan Bách "hừ" một tiếng: "Ai bảo ngươi không hỏi ta."

Nói đến đây, Đan Thanh lại im lặng, nàng ngượng nghịu một lúc lâu, mới nói: "Xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi." Đan Bách nhíu mày nói: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, tại sao ngươi lại đi cùng Tần Hàn Mặc? Tại sao phải giấu ta? Ngươi có bị nàng ta nắm thóp nhược điểm gì không, ngươi tìm Kỳ Lân Trắng là vì cái gì?"

Đan Thanh lẩm bẩm: "Là Sư Tôn bảo ta tìm..."

Đan Bách sững sờ: "Cái gì, Chưởng Môn bảo ngươi đi tìm Kỳ Lân Trắng? Vô duyên vô cớ, Chưởng Môn tại sao lại làm vậy?"

"Bởi vì..." Nữ hài cúi đầu, "hừm hừm" một lúc lâu, mới nhỏ giọng như muỗi kêu: "Ta cũng muốn đến Vạn Kiếm Các."

"Ngươi?" Đan Bách kinh ngạc không chắc chắn: "Ngươi đến đó làm gì? Chưa nói đến việc Vạn Kiếm Các là nơi thí luyện chuyên dành cho Kiếm tu, vô cùng nguy hiểm, mà hơn nữa, tu vi của ngươi căn bản không thể vào được."

"Nhưng ngươi đi mà."

"Ta có pháp bảo để bảo vệ mình."

"Như vậy ta cũng không yên tâm."

Đan Bách gần như bị nàng chọc cho bật cười: "Ngươi còn dám không yên tâm về ta? Ngươi lo cho bản thân còn chưa xong."

Đan Thanh mím môi, cố chấp nói: "Nhưng mà ta muốn đi, mọi người đều nói Vạn Kiếm Các rất nguy hiểm, ta không muốn để đến nơi đó một mình."

"Ngươi cũng biết là nguy hiểm, vậy ngươi vào đó, có phải sẽ làm vướng víu ta không?"

Đan Thanh lại lắc đầu: "Không đâu, Sư Tôn đã hứa với ta rồi, chỉ cần ta bắt được Kỳ Lân Trắng, người sẽ cho ta pháp bảo để bảo vệ bản thân, cam đoan là ta sẽ hiên ngang đi vào, cũng sẽ hiên ngang đi ra."

Đan Bách ngẩn ra, vừa định nói Chưởng Môn sao có thể không đáng tin như vậy, lại đột nhiên nghĩ đến nguyên do.

Diệp Khinh Quân tính tình hiền lành, đối xử với đệ tử thân truyền lại luôn yêu chiều bảo bọc, thấy Đan Thanh cố chấp như vậy, e là không tiện từ chối thẳng, nên mới nghĩ ra một cái cớ bảo nàng ấy đi bắt Kỳ Lân Trắng hành tung bí ẩn, thực chất là đang dựa vào nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành này để ngăn cản nàng ấy.

Chỉ là không ngờ, Hải Đông Thanh nhỏ bé đã bận rộn tìm kiếm, lại thật sự tìm thấy dấu vết của Kỳ Lân Trắng.

Nàng nhất thời im lặng, nhìn đỉnh đầu đầy lông mềm mại của Đan Thanh, hồi lâu mới nói: "Vậy Tần Hàn Mặc kia thì sao?"

"Tần Hàn... à không, Tần sư tỷ ấy à, tỷ ấy rất hiểu rõ tập tính của tất cả linh thú, cũng bằng lòng giúp ta nữa. Chứ những người khác nghe nói phải tìm Kỳ Lân Trắng, đều không muốn giúp ta."

"Điều kiện là gì?"

"Điều kiện," Đan Thanh nắm chặt ngón tay vào nhau, thì thầm: "Điều kiện chính là... biến về nguyên hình, để tỷ ấy xoa nắn vài ngày."

"..."

Đan Bách đau đầu nhắm mắt lại: "Ngươi đồng ý rồi à?"

Đan Thanh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"..."

Đan Bách thở dài: "Ngươi đấy, chỉ vì chuyện này mà..."

"Sao lại là chỉ vì, rõ ràng là rất quan trọng mà." Đan Thanh không phục nói: "Dù sao ta cũng nhất định phải cùng ngươi vào Vạn Kiếm Các, ta sẽ không để ngươi đi một mình đâu."

"Tại sao?"

"Tại sao?" Đan Thanh lặp lại một cách khó hiểu, chớp mắt nói: "Bởi vì ta thích ngươi mà."

"Ngươi biết thế nào là thích không?"

"Đương nhiên rồi, không phải ngươi cũng thích ta sao?"

Đan Bách sững sờ, luống cuống nói: "Ai nói!"

"Ngươi chứ ai, vừa nãy ngươi còn nói, Đan Thanh và Đan Bách mới là một cặp."

"Đó là... đó là ta đang nói về tên, vốn dĩ tên của ngươi là do A Nguyệt đặt theo tên ta, ta chỉ đang nói sự thật thôi!"

Đan Thanh "ồ" một tiếng: "Vậy là ngươi không thích ta à?"

"Ta cũng không có nói như vậy..."

"Vậy thì chẳng phải là thích ta sao?" Đan Thanh ngơ ngác nói: "Ta thích ngươi, ngươi cũng thích ta, chẳng phải nên như vậy sao?"

Đan Bách há miệng, nhưng không biết phải trả lời nàng ấy như thế nào, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo như tuyết càng lúc càng đỏ: "Nói chung, không đúng... Thích không thể dễ dàng như vậy được..."

Đan Thanh đồng tình gật đầu: "Quả thật không dễ dàng, ta thích ngươi, nên mới muốn tặng thứ ta thích nhất cho ngươi, bao nhiêu năm nay, ta đã bắt cho ngươi 1321 con cá đấy, bản thân ta ăn còn không nhiều như vậy."

"Ngươi..." Đan Bách mím chặt môi, hít sâu một hơi: "Ngươi là đồ ngốc sao?!"

Nàng cảm thấy mình không thể tiếp tục luyên thuyên với Đan Thanh được nữa, lắc đầu, nhấc chân bước đi. Đan Thanh lại không đi theo, cất giọng trong trẻo nói: "Đan Bách, nếu ngươi hết giận rồi, thì về trước đi nhé. Ta không cố ý giấu ngươi đâu. Chờ ta và Tần sư tỷ bắt được Kỳ Lân Trắng, ta sẽ cùng ngươi đến Vạn Kiếm Các."

Bước chân Đan Bách khựng lại, một lúc sau, nàng lại đanh mặt vòng trở về.

Đan Thanh nhìn nàng bằng ánh mắt mong đợi: "Sao vậy?"

"Ngươi ngốc như vậy, làm sao có thể bắt được Kỳ Lân Trắng?" Thấy Đan Thanh vẫn vẻ mặt mơ hồ, nàng không nhịn được nói: "Ta giúp ngươi bắt."

"Vậy Tần sư tỷ..."

"Đừng làm phiền nàng ta nữa." Nàng mím môi, "hừ" một tiếng: "Lông của ngươi quá xù, xoa nắn chẳng thoải mái chút nào, đừng có làm tay của người ta bị đâm đau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro