
Ngoại truyện: Cơ Hanh
Mèo con lông đen ngậm một gói giấy dầu, nhẹ nhàng khéo léo nhảy vào từ ngoài cửa sổ, rồi nhảy lên chiếc giường đơn sơ.
"Nương," nó đặt gói giấy dầu xuống, dùng đầu cọ cọ vào người nữ nhân, nói khẽ: "Ăn một chút đi ạ."
Nữ nhân sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ u ám, suy sụp. Cơn bệnh kéo dài đã lấy đi tất cả sức sống của nàng. Cho dù có thể nghe thấy tiếng meo meo của mèo con, cảm nhận được cái đầu xù xù đang cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay, nàng cũng không còn sức để dịu dàng vuốt ve nó như trước.
"Nương..." Mèo con kêu thảm thiết, dùng móng vuốt cào vào vai nàng: "Cầu xin người, ăn một chút đi mà."
"Hừm..."
Nữ nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, cuối cùng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên lưng mèo con: "Hanh nhi..."
Mèo con sững lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Nương!"
Nàng khẽ "ừm" một tiếng, giọng khàn khàn: "Hanh nhi, nếu, sau này không còn ta nữa..."
"Người sẽ luôn ở đây!" Nàng đột ngột ngắt lời mẫu thân của mình, hoảng hốt nói: "Người đang rất tốt, sẽ luôn ở đây mà."
Nữ nhân bất lực nói: "Hanh nhi..."
"Không! Con không muốn nghe người nói!" Mèo con kích động nhảy dựng lên, như thể sợ lại phải nghe thấy những lời không hay từ miệng nữ nhân, rồi quay đầu nhảy ra ngoài cửa sổ.
Lòng nàng sợ hãi, vừa chạy đi một cách vô định, vừa nước mắt rơi lã chã. Chẳng biết chạy được bao lâu, nàng đến trước một cái ao cạn, cuộn tròn lại, khóc thút thít.
Lúc này, một giọng nói yếu ớt hỏi: "Tại sao ngươi khóc?"
Mèo con sững lại, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đó là một tiểu hồ ly màu đỏ, trông không lớn hơn nàng là bao. Nàng ấy chầm chậm đi đến bên cạnh mèo con, uể oải nằm xuống bên cạnh nàng: "Ngươi cũng bị ốm sao?"
Mèo con hít hít mũi, nghẹn ngào: "Không có."
"Vậy ngươi khóc vì chuyện gì," tiểu hồ ly nheo mắt, rũ rượi gác đầu lên chân trước: "Không bị ốm, thân thể khỏe mạnh, ta thèm còn không được ấy chứ."
Mèo con càng buồn hơn: "Nhưng mẫu thân của ta bị ốm rồi."
Tiểu hồ ly sững lại, nhìn nàng một cái: "Xin lỗi."
"Không sao," mèo con lắc đầu, giọng khàn khàn: "Ngươi cũng khó chịu lắm phải không?"
Tiểu hồ ly "ừm" một tiếng, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Ta sắp chết rồi, nhưng ta không sợ. Ta chỉ lo cho tỷ tỷ. Khi ta chết, tỷ ấy nhất định sẽ rất buồn."
"Ngươi còn có tỷ tỷ sao?"
"Ừm, tỷ tỷ ta lợi hại lắm. Ngươi hẳn đã nghe nói đến tỷ ấy, tỷ ấy tên là Lâm Yêu, là một trong Tứ đại Yêu chủ."
Mèo con chớp mắt, giọng càng thêm khô khốc: "Bệnh này, ngay cả Yêu Chủ cũng không có cách nào sao?"
"Yêu Chủ, cũng chỉ là yêu quái giỏi đánh nhau hơn một chút thôi," tiểu hồ ly nghiêng đầu, cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi: "À, ngươi tên là gì?"
"A Hanh."
"A Hanh, không có họ sao?"
Mèo con lắc đầu: "Mẫu thân không đặt họ cho ta."
"Vậy sao?" Tiểu hồ ly nghiêng đầu: "Ta tên là Lâm Vãn Đường, không có phụ mẫu. Cái tên này là tỷ tỷ đặt cho ta."
"Tỷ tỷ ngươi đối xử với ngươi thật tốt."
"Chứ sao nữa, nàng ấy là tỷ tỷ của ta mà."
Đang nói chuyện, trên sườn đồi bỗng xuất hiện một bóng người. Người đó một thân áo đỏ, dung mạo quyến rũ, nhưng lúc này lại đầy vẻ lo lắng: "Lâm Vãn Đường!"
Tiểu hồ ly giật mình, quay đầu lại, nhút nhát nhìn nữ nhân: "Tỷ tỷ."
Lâm Yêu nhanh chóng đi tới, giọng nói vừa dữ tợn vừa gấp gáp. Nhưng động tác bế nàng lên lại cực kỳ cẩn thận: "Ai cho ngươi chạy lung tung vậy!"
Lâm Vãn Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng: "Ta ra ngoài đi dạo thôi mà. Nhìn này, đó là bằng hữu mà ta mới quen đấy."
Lâm Yêu theo bản năng liếc nhìn mèo đen nhỏ nhắn còn chưa thể hóa hình. Nàng nói một cách ôn hòa: "Vậy sao, cảm ơn ngươi đã nói chuyện cùng muội ấy."
A Hanh ngoan ngoãn ngồi tại chỗ: "Không có gì, nói chuyện với nàng ấy ta cũng rất vui."
Lâm Yêu gật đầu, đang định rời đi thì Lâm Vãn Đường dùng móng vuốt đẩy cánh tay nàng: "Tỷ tỷ, mẫu thân của nàng ấy cũng bị ốm."
Lâm Yêu sững lại, quay đầu nhìn Cơ Hanh một lần nữa. Suy nghĩ một lúc, nàng lấy ra một lọ thuốc từ trong lòng ngực: "Cái này cho ngươi. Tuy không thể chữa trị dứt điểm, nhưng có thể làm giảm bớt bệnh tật. Mong mẫu thân của ngươi sẽ cảm thấy đỡ hơn."
A Hanh mở to mắt: "Thật sự cho ta sao?"
"Ừm."
A Hanh vội vàng cảm ơn. Nhìn họ rời đi rồi, nàng ngậm lọ thuốc, nhanh chóng chạy về nhà.
"Nương! Con về rồi đây!"
Nàng thành thạo nhảy vào từ cửa sổ, phấn khích nói: "Nương, con mang thuốc về cho người rồi."
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
"Nương?"
A Hanh chớp mắt, đặt lọ thuốc xuống, chạy đến bên bóng người trên giường: "Nương, người lại ngủ rồi sao?"
Một lúc sau, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng gào khóc thê lương. Gió thu thổi qua, trên cây bạch quả sắp khô héo, chiếc lá cuối cùng... rơi xuống.
-
"Ngoài Nam Hải có Giao Nhân, sống dưới nước như cá, không ngừng dệt vải, khóc ra ngọc trai." Nữ nhân vuốt ve cái đầu lông xù của nàng, dịu dàng nói: "Đó chính là phụ thân của con."
So với phụ thân, nàng tò mò về hai vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ hơn, cứ nài nỉ mẫu thân kể thêm về hai vị tỷ tỷ.
"Ta cũng không biết rõ về các nàng ấy," nữ nhân véo vào cái mũi ướt át của nàng: "Chỉ biết, các nàng là một cặp song sinh, một người tên Diên, một người tên Vũ."
"Diên, Vũ..." A Hanh ngẩng đầu: "Các nàng có họ không?"
"Đương nhiên là có."
"Vậy tại sao con lại không thể giống các nàng?"
Nữ nhân im lặng một lúc, rồi bế nàng lên: "Con không cần. A Hanh, con là con của ta. Con không cần người cha chưa từng gặp mặt đó."
Nhưng vào giây phút lâm chung, nàng lại sợ con gái nhỏ không thể sống sót một mình trên đời này, nên đã để lại những dòng chữ để con bé đi tìm phụ thân.
-
Sau khi chôn cất mẫu thân, A Hanh một mình rời khỏi Yêu giới, đi về phía Đông Nam. Đây là lần đầu tiên nàng đến Nhân giới. Lúc đó, nàng chỉ mười mấy tuổi, tu vi thấp kém, thậm chí còn chưa biết hóa hình. Mãi đến nửa năm sau, nàng mới lảo đảo đến được bờ biển Nam Hải.
Rõ ràng nàng cũng có phụ thân, tại sao phụ thân nàng lại ruồng bỏ nàng như vậy?
Mèo đen nhỏ nhắn nhảy xuống biển, nhất quyết muốn tìm nam nhân đó hỏi cho ra nhẽ.
Thật không may, biển cả mênh mông, nàng chỉ là một Miêu yêu nhỏ bé. Bơi chưa được bao xa đã sặc nước, càng giãy giụa, lại càng chìm sâu hơn.
Có lẽ chết như vậy cũng không tệ.
Nàng từ từ buông xuôi, thân hình nhỏ bé chìm xuống. Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nâng nàng lên, đưa nàng nổi lên mặt nước.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng khó quên nhất trong đời.
Hải yêu tóc bạc tắm mình trong ánh nắng ấm áp. Từng giọt nước trên da dường như lấp lánh ánh sáng lung linh. Hàng mi dài và dày của nàng rũ xuống, đôi mắt xanh biếc phản chiếu hình ảnh mèo đen đang run rẩy.
Đẹp quá...
Thiếu nữ không nói một lời, ôm A Hanh bơi vào bờ. Đặt mèo con xuống bãi cát xong, nàng hóa thành hình dáng con người với mái tóc đen và mắt đen. Đuôi cá xinh đẹp cũng biến thành đôi chân trắng nõn, được che phủ bằng bộ quần áo dệt từ lụa.
Nàng cũng không quay đầu lại, bước về phía thị trấn ở đằng xa.
A Hanh ho vài tiếng, theo bản năng hỏi: "Ngươi là ai?"
Thiếu nữ bình thản nói: "Lam Diên."
Lam Diên?
A Hanh ngơ ngác nhìn nàng ấy, nhận ra thân phận của nàng ấy.
Nàng hoảng hốt bò dậy, tức tốc đuổi theo. Thấy thiếu nữ đi càng lúc càng xa, nàng không kìm được run rẩy gọi: "Tỷ, tỷ tỷ..."
Lam Diên sững lại, dừng bước, quay đầu nhìn nàng: "Tại sao lại gọi ta như vậy?"
A Hanh loạng choạng chạy tới, cẩn thận đặt móng vuốt bên chân nàng: "Ta, ta... Ngươi, rất giống tỷ tỷ của ta..."
"Vậy sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Lam Diên dịu lại một chút. Nàng cúi xuống bế mèo con lên, hong khô bộ lông ướt sũng của nàng ấy: "Ngươi là một Miêu yêu nhỏ bé, tại sao lại nhảy xuống biển? Bị sẩy chân sao?"
A Hanh ậm ừ "ừm" một tiếng, hỏi: "Ngươi định đến thị trấn của loài người sao?"
"Ừm."
"Ngươi đến đó làm gì?"
Lam Diên mím môi, dường như có chút không vui: "Làm hòa."
Thấy mèo con mở to mắt tròn xoe nhìn mình, Lam Diên vuốt ve đầu nàng, nhỏ giọng giải thích: "Ta và muội muội ta cãi nhau, lần này chắc là muội ấy giận thật, mấy ngày rồi mà chẳng thèm để ý đến ta. Muội ấy thích những món đồ nhỏ nhắn của loài người, ta đi mua một cái tặng cho muội ấy."
"Muội muội..." A Hanh cúi mắt, không kìm được co móng vuốt lại.
Lam Diên lại bế nàng lên, cùng đi vào thị trấn: "Ngươi là mèo con lớn lên ở Nhân giới, hẳn là biết các cô gái nhỏ thích gì phải không?"
A Hanh sững lại, nhưng đầu lại vô thức gật một cái: "Biết."
"Tốt."
Lam Diên bế nàng đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. A Hanh nhìn đến hoa mắt, đầu óc mơ màng. Lam Diên hỏi, nàng cứ nói đại là đẹp.
Lam Diên không nhịn được cười: "Ta không hỏi có đẹp hay không. Mà ta đang hỏi, những cô gái nhỏ có thích thứ này không?"
A Hanh mở to mắt, nhìn kỹ sợi dây chuyền bạc một lúc, nói: "Sẽ thích."
"Vậy sao?"
Lam Diên mua hai sợi, ngồi xổm xuống, lấy một sợi ra buộc vào chân nàng: "Thích là được rồi."
A Hanh ngây người, đợi nàng buộc xong, liền ngẩng đầu nhìn nàng không chớp mắt.
Lam Diên cười nhẹ: "Coi như là quà cảm ơn."
Mũi A Hanh cay cay: "Đây là lần đầu tiên có người tặng quà cho ta."
"Như vậy, đó là vinh dự của ta rồi." Lam Diên cong khóe môi, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Sau này, ngươi sẽ càng nhận được nhiều quà hơn."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật. Ngươi đáng yêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ được mọi người yêu quý."
A Hanh không khỏi cuời rộ lên.
Lam Diên cũng cong mắt cười. Sau khi cất sợi dây chuyền còn lại, nàng quay người đi về phía biển. A Hanh sững lại, vội vàng đi theo: "Ngươi phải về sao?"
"Đúng vậy. Ra ngoài lâu như vậy, bị Mẫu hậu phát hiện là sẽ bị mắng."
"Đã là Mẫu hậu, tại sao còn mắng ngươi?"
"Làm sai thì phải bị mắng chứ. Ta đâu phải Lam Vũ, được cưng chiều đến mức không biết trời đất là gì." Vừa nói, nàng lại thoải mái cười cười: "Nhưng mà, Phụ hoàng sẽ nói đỡ cho ta. Hai người họ tình cảm rất tốt. Phụ hoàng chỉ cần dỗ một chút là Mẫu hậu sẽ hết giận ngay."
Cơ thể A Hanh cứng lại. Những lời định nói ra thân phận đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng. Nàng chớp mắt, cúi đầu, rối rắm đi theo sau Lam Diên.
Thiếu nữ nghi ngờ liếc nàng một cái: "Ngươi không về nhà sao?"
A Hanh nói khẽ: "Ta không có nhà. Mẫu thân của ta chết rồi."
Lam Diên dừng bước, ngạc nhiên nói: "Ngươi sống một mình sao?"
A Hanh gật đầu. Lam Diên im lặng một lúc. Một lát sau, nàng bỗng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng đi đến một chiếc xe bò bên đường, nói chuyện với chủ nhân một lúc, rồi xách một cái giỏ tre nhỏ quay lại.
A Hanh lại gần giỏ tre, nhìn vào trong, là một con thỏ lông xù.
Nàng mơ hồ nghiêng đầu, nhìn con thỏ, rồi lại nhìn Lam Diên.
"Hãy để nó bầu bạn với ngươi."
Lam Diên vừa nói, vừa cắn rách ngón tay, nhỏ máu vào miệng con thỏ: "Nó sẽ sống thật lâu thật lâu. Có lẽ một ngày nào đó, sẽ sinh ra linh thức, có thể cùng ngươi lớn lên."
Dường như vẫn chưa yên tâm, nàng lại từ trên người tháo xuống một món trang sức bằng ngọc, có hình giọt nước, treo vào cổ của mèo con: "Tuy ta cũng không lợi hại lắm, nhưng chút yêu lực này vẫn có thể tự vệ đơn giản. Ngươi phải tự bảo vệ mình cho tốt. Sau này đừng tùy tiện nhảy xuống biển nữa, nguy hiểm lắm."
A Hanh im lặng một lúc, gật đầu: "Ta biết rồi."
"Đặt tên cho nó đi."
"Ta sao?" A Hanh giật mình.
"Đúng vậy."
"Nhưng ta... ta không biết chữ, không biết đặt tên như thế nào."
"Không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Kể cả gọi là Tiểu Tuyết, chẳng phải cũng rất hay sao?"
"Vậy thì gọi là Tiểu Tuyết đi."
Lam Diên sững lại, sau khi phản ứng lại, nàng cười bất lực, chấm vào trán mèo con: "Ngươi đúng là một tiểu Miêu yêu xảo quyệt."
Nàng đứng dậy, một lần nữa đi về phía biển cả bao la. A Hanh theo bản năng đi hai bước, rồi lại từ từ dừng lại, đứng yên tại chỗ, cùng với Tiểu Tuyết nhìn Lam Diên rời đi càng lúc càng xa.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời. Bóng dáng thiếu nữ Giao Nhân ngày càng mờ đi, như được bao phủ trong một vầng hào quang ấm áp.
Đột nhiên, nàng quay người lại, đưa tay lên miệng, cất tiếng gọi từ xa: "Này, tiểu Miêu yêu, ngươi tên là gì?"
A Hanh vội vàng nói: "Hanh!"
"Hanh? Là tên đầy đủ sao?"
"Ta không có tên đầy đủ," A Hanh cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hét lớn: "Vì ta... ta không có phụ thân!"
Lam Diên cười híp mắt: "Tại sao cứ phải mang họ của phụ thân? Ngươi không có phụ thân, nhưng có mẫu thân. Mang họ của mẫu thân không phải tốt hơn sao?"
A Hanh sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nhìn nàng ấy. Lam Diên vẫy tay với nàng, vui vẻ nói: "Tạm biệt nhé, A Hanh."
Mái tóc bạc buông lơi, thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy xuống biển, những gợn sóng lan ra rồi rất nhanh biến mất.
Mèo con ngơ ngác nhìn mặt biển phẳng lặng đó. Một lúc lâu sau, nàng mới nói khẽ: "Cơ Hanh, ta tên là Cơ Hanh."
***
Mây đen tán đi, nắng vàng buông xuống. Bầu trời âm u nhiều ngày lại trở nên quang đãng. Tranh thủ thời tiết tốt, phía Nam của Nham Đô bày ra một khu chợ. Đường phố rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Trong hẻm sâu, lại có vài nam hài nhỏ tuổi vây quanh nhau. Con sói nhỏ đứng đầu đang chống nạnh cười lạnh, nhìn Cẩu Yêu đang cuộn tròn trên mặt đất: "Khóc cái rắm. Đưa tiền cho bọn ta, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."
Thiếu niên run lên, ôm chặt túi tiền trong lòng, giọng khàn khàn: "Đây là tiền ăn của cả nhà ta, không thể đưa cho ngươi..."
"Đúng là không biết điều," con sói nhỏ hoạt động cổ tay, nói bằng giọng hung dữ: "Ngươi muốn bị đánh nữa phải không?"
Lúc này, cuối hẻm lại vang lên một giọng nói trong trẻo: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Mấy con yêu quái nhỏ đồng loạt quay đầu lại. Khi nhìn rõ người đến, chúng "ha" một tiếng cười nhạo: "Một con thỏ ngốc, cũng dám tới đây xen vào chuyện bao đồng. Chỗ này không có chuyện của ngươi, cút mau."
"Tại sao lại không có chuyện của ta? Các ngươi ức hiếp yêu quái, ta phải xen vào."
"Ngươi đúng là không sợ chết," con sói nhỏ nhe răng, ánh mắt đầy hung dữ: "Vừa hay, ta cũng lâu rồi không ăn thịt thỏ."
"Ngươi muốn ăn ta?" Nữ hài cau mày, lắc đầu: "Đừng có làm vậy. Đợi lát nữa tỷ tỷ của ta đến, chắc chắn sẽ đánh ngươi gần chết."
"Dõng dạc quá, tỷ tỷ ngươi mà đến, ngay cả nàng ấy ta cũng sẽ..."
Đang nói, con sói nhỏ đột nhiên cứng người, trợn mắt nhìn bóng người bất ngờ xuất hiện phía sau con thỏ. Nữ hài với thân hình mảnh mai khoanh tay, hứng thú nhìn hắn: "Sẽ gì?"
"Cơ..." Con sói nhỏ chỉ vào nàng, lắp bắp: "Cơ Cơ Cơ Cơ Cơ..."
Cơ Hanh cau mày: "Ngu xuẩn."
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chẳng mấy chốc, trong hẻm đã la liệt những con yêu quái nhỏ rên la. Cơ Hanh lại đeo chiếc giỏ tre lên lưng, quay người rời đi: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Cơ Tiểu Tuyết "ay" một tiếng, nhanh chóng đi theo: "Có cà rốt không?"
"Không có, chỉ mua thịt thôi."
"Ta không thích ăn thịt."
"Ta thích là được."
"Sao ngươi lại như vậy chứ?" Cơ Tiểu Tuyết nhảy nhót theo sau nàng, cuối cùng liếc thấy một chút màu cam trong giỏ tre, reo lên: "Có cà rốt, ta biết ngay mà!"
Cơ Hanh mỉm cười. Nhìn thấy chiếc xe ngựa đang phi nhanh phía trước, nàng túm lấy nàng ấy đứng sang một bên. Tiếng vó ngựa dồn dập, tấm rèm che bị gió thổi bay lên, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp phía sau cửa sổ nhỏ.
Cơ Tiểu Tuyết kinh ngạc: "Là bà chủ của Vãn Yêu Cư!"
Cơ Hanh lơ đãng nói: "Sao, ngươi ngưỡng mộ à?"
"Ngươi không ngưỡng mộ sao? Rõ ràng cũng xấp xỉ tuổi ngươi, nhưng lại giàu có như vậy, muốn ăn gì thì ăn đó. Hừm, nếu nàng ấy là một con thỏ, chắc chắn ngày nào cũng có cà rốt ăn không hết."
"Ngươi chỉ biết ăn." Cơ Hanh lắc đầu: "Nàng ấy có thể sống tốt như vậy cũng là vì tỷ tỷ của nàng ấy là Yêu Chủ tiền nhiệm, để lại cho nàng ấy rất nhiều thứ."
"Ngươi quen tỷ tỷ của nàng ấy sao?"
"Trước kia từng gặp một lần, nhưng sau này... nàng ấy chết rồi."
Tiểu Tuyết sững lại, theo bản năng hỏi: "Chết như thế nào?"
"Nghe nói bị một tu sĩ rất lợi hại giết chết." Cơ Hanh chớp mắt, quay đầu lại, hù dọa nàng: "Vì vậy, đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chạy đến Nhân giới. Yêu quái nhỏ như ngươi, vừa ra ngoài là sẽ bị các tu sĩ bắt được rồi lột da rút gân đấy."
Nữ hài lẩm bẩm: "Nhưng vốn dĩ ta là một con thỏ sinh ra ở Nhân giới. Hơn nữa... ngươi cũng nói Lam Diên tỷ tỷ ở Nhân giới mà? Ta muốn gặp tỷ ấy."
Cơ Hanh im lặng một lúc, nói: "Ta cũng muốn, nhưng tỷ ấy chưa chắc đã còn nhớ chúng ta. Chờ ta trở nên lợi hại hơn, rồi ta đưa ngươi đi tìm tỷ ấy có được không?"
Tiểu Tuyết mím môi, thỏa hiệp: "Thôi được."
Nàng chạy nhanh vài bước, nắm lấy vạt áo Cơ Hanh, cùng nàng ấy đi về phía nhà.
-
Thời gian trôi nhanh, xuân qua thu tới. Chớp mắt, Cơ Hanh đã là một tiểu Miêu yêu hơn trăm tuổi. Cơ Tiểu Tuyết do nàng nuôi lớn cũng sắp bước vào cột mốc trăm tuổi. Hai yêu quái sống nương tựa vào nhau, ngày đêm ở cạnh nhau, đã sớm thân thiết như thân tỷ muội (chị em ruột). Tiểu Tuyết là Thỏ yêu, nhưng tính cách lại không nhút nhát như thỏ thường. Nàng ấy rất nhiệt tình, hoạt bát, có không ít bằng hữu ở Nham Đô. Cơ Hanh đưa nàng ấy đến chỗ một yêu quái nổi tiếng để học tập, còn mình thì nhận việc chạy vặt, phần lớn thời gian đều chạy khắp Ngũ Đô của Yêu giới, số tiền kiếm được đều đưa cho sư phụ của Cơ Tiểu Tuyết.
Khó khăn lắm mới về được một lần, Tiểu Tuyết nhất định phải đòi ngủ cùng nàng. Ban đêm, con thỏ nhỏ rúc vào người nàng, lải nhải kể những chuyện gần đây. Cơ Hanh nghe đến buồn ngủ, miễn cưỡng mở mắt: "Ngươi có muốn quà gì không?"
"Quà gì?"
"Ngươi sắp 100 tuổi rồi, chẳng lẽ không muốn quà sao?"
Tiểu Tuyết sững lại, quay người nhìn Cơ Hanh: "Vậy... chúng ta có thể đến Nhân giới được không?"
"Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện đi đến Nhân giới nữa?" Cơ Hanh đang định từ chối, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt to đầy hy vọng của nàng, giọng nói lại vô thức dịu lại: "Ngươi muốn gặp Lam Diên tỷ tỷ sao?"
Tiểu Tuyết "ừm" một tiếng: "Đây là điều ước sinh nhật của ta."
"Tại sao?"
"Nếu không có tỷ ấy, ta chỉ là một con thỏ nhỏ không có linh trí, sẽ không sống lâu đến vậy, cũng sẽ không được như bây giờ, có người thân, có sư phụ, còn có bằng hữu. Ta rất biết ơn tỷ ấy."
Cơ Hanh do dự một lúc, mềm lòng xoa đầu nàng: "Được rồi."
Ánh mắt của nữ hài sáng lên: "Ngươi đồng ý rồi sao?"
Cơ Hanh "ừm" một tiếng, lật người nằm ngửa. Sợi dây chuyền bạc trên cổ trượt xuống gối: "Nhưng phải nói trước, ra ngoài rồi nhất định phải đi theo ta, tuyệt đối không được tiếp xúc với con người."
"Đương nhiên!" Tiểu Tuyết phấn khích ôm lấy một bên cánh tay nàng: "A Hanh tốt nhất!"
-
Tháng tư, khi xuân về hoa nở, hai yêu quái nhỏ rời khỏi Yêu giới, trong lòng ôm ấp đầy mong đợi lên đường đến Nam Hải. So với năm xưa chỉ có thể chạy bằng bốn chân, lần này, Cơ Hanh đã có thể ngự không phi hành, tương ứng với chuyện này, khả năng bị các tu sĩ phát hiện cũng tăng lên đáng kể.
Để đảm bảo an toàn, nàng chỉ đưa Tiểu Tuyết đi đường vào ban đêm, và chỉ chui vào những ngọn núi hoang vắng, hiểm trở. Nhưng không ngờ, sau hơn nửa tháng, vẫn gặp phải tu sĩ. Tuy nhiên, mấy tu sĩ đó không phát hiện ra họ. Cơ Hanh ẩn giấu khí tức, định đưa Tiểu Tuyết rời đi, nhưng nữ hài lại ngồi xổm tại chỗ, cau mày nhìn nữ tu sĩ áo trắng đang bị vây ở giữa.
Chuyện giết người cướp bảo vật, Cơ Hanh đã thấy quá nhiều, cũng đã rèn được một trái tim sắt đá. Tiểu Tuyết thì lại được lớn lên dưới sự che chở cẩn thận của nàng, lần đầu tiên thấy chuyện này, liền nảy sinh sự đồng cảm và không đành lòng với nữ tu sĩ xa lạ kia. Thấy nữ tu sĩ kia liên tục bị đánh lùi, bộ đồ trắng bị nhuộm đỏ bởi máu, cuối cùng nữ hài cũng không nhịn được rút kiếm của mình ra, tìm đúng thời cơ mà lao vào. Cơ Hanh không kịp giữ nàng lại, bực bội "chậc" một tiếng, rồi cũng lao ra theo.
Cũng may mắn cho họ, mấy người này đa số đều dưới Nguyên Anh, sau khi bị tấn công bất ngờ, đội hình trở nên hỗn loạn. Cơ Hanh chui vào giữa đám người, một tay túm cổ áo Tiểu Tuyết, một tay túm nữ tu sĩ bị thương, quay đầu bỏ chạy. Có chút nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng thoát được. Đến chỗ an toàn, nàng ném nữ tu sĩ bất tỉnh nhân sự xuống, rồi mắng Tiểu Tuyết một trận. Nữ hài cúi đầu rũ mắt, một lúc lâu sau mới tủi thân nói: "Nhìn thấy mà không cứu, chẳng phải quá vô tình sao?"
Cơ Hanh giận dữ: "Ngươi là Yêu, có tình cảm gì với loài người chứ?"
Khóe mắt nữ hài ửng đỏ, mím môi, cúi đầu nói: "Sau này ta sẽ không như vậy nữa."
"Không có sau này," Cơ Hanh cau mày, đang định nói thêm vài câu, nhưng thấy bộ dạng rơm rớm nước mắt của nàng, lại đành bất lực nuốt xuống: "Cái tính này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ ngã một cú thật đau."
Cứu người thì phải cứu cho trót, đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên. Nữ tu sĩ bị thương nặng, đi lại bất tiện. Cơ Hanh hỏi nàng ta đi đâu, chỉ nhận được hai chữ yếu ớt: "Nam Hải."
Tiểu Tuyết nghe vậy, vui mừng nói: "Trùng hợp quá, chúng ta cũng đến Nam Hải."
Nữ tu sĩ mặt tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười: "Đa tạ hai vị đạo hữu."
Thế là, trên đường đến Nam Hải có thêm một con người. Cơ Hanh vẫn đi vào ban đêm, nghỉ ngơi vào ban ngày. Khi nữ tu sĩ hỏi, nàng viện cớ là thói quen. Nửa tháng sau, họ đến một thị trấn gần Nam Hải. Nghe nói đây là nơi ở của gia đình nữ tu sĩ. Sau vài ngày nghỉ ngơi, nàng ta đã có thể đi lại đơn giản. Sau khi cảm ơn hai yêu quái xong, nàng ta chống gậy tập tễnh rời đi.
Tiểu Tuyết không nỡ vẫy tay tạm biệt nàng ta, lẩm bẩm một mình: "Đây là bằng hữu loài người đầu tiên của ta."
Cơ Hanh hừ một tiếng: "Người ta chưa chắc đã coi ngươi là bằng hữu đâu."
"Sao lại thế được? Mấy ngày nay hai chúng ta nói chuyện vui vẻ lắm mà."
Cơ Hanh quay người, tiếp tục đi về phía trước: "Ta nói chuyện với đồ ngốc cũng rất vui, không có nghĩa là ta thích đồ ngốc."
Tiểu Tuyết sững lại, ngay lập tức hiểu ra, cười đuổi theo đánh nàng: "Ngươi đang nói ta là đồ ngốc à?"
"Ta đâu có nói vậy."
Cơ Hanh cong mắt cười, đón gió chạy về phía xa: "Đi thôi, sắp đến Nam Hải rồi."
Lẽ ra đó phải là một buổi chiều ấm áp và yên tĩnh. Cây cối xanh tươi, chim én hót líu lo, sóng biển hết lần này đến lần khác vỗ vào bãi cát, ngập qua mắt cá chân trần trụi. Gió nhẹ thổi qua, mọi thứ đều thật thư thái và tươi đẹp.
Cho đến khi một tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên bình này.
Nữ tu sĩ quen thuộc kia đứng giữa đám đông, từ phía xa chỉ vào các nàng: "Hai đứa nó là yêu quái, bắt chúng lại!"
Cơ Hanh kinh ngạc nhìn nàng ta. Khuôn mặt quen thuộc đó mang một vẻ lạnh lùng và căm ghét mà những ngày qua nàng chưa từng thấy, hoàn toàn không còn nụ cười thân thiện lúc chia tay. Những gì xảy ra sau đó, nàng không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ trong ánh kiếm ánh đao, có nữ hài hét lên một tiếng "A Hanh", rồi nhào đến sau lưng nàng, cùng nàng rơi xuống biển.
Khi tỉnh lại, bên tai vẫn là tiếng sóng vỗ. Mùi máu tanh nồng nặc ập đến. Cơ Hanh đột ngột mở to mắt, bật dậy: "Tiểu Tuyết!"
Nữ hài thoi thóp nằm trên bãi cát, vết máu lan ra từ ngực đã bị nước biển rửa trôi. Cơ Hanh hoảng loạn quỳ xuống bên cạnh nàng, muốn bế nàng lên, nhưng lại không dám tùy tiện động vào. Cuối cùng, chỉ có thể cẩn thận vén áo sau lưng nàng.
Trên tấm lưng gầy gò hiện ra một vết thương đỏ tươi, xuyên qua toàn bộ trái tim.
Là vết thương trí mạng.
Mắt Cơ Hanh lập tức đỏ hoe, run rẩy ôm nàng lên: "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết..."
Khuôn mặt nữ hài tái nhợt, dựa vào lòng Cơ Hanh, giọng nói cực khẽ: "A Hanh..."
"Ta đây," Cơ Hanh nắm chặt nàng, nước mắt lại rơi xuống từng giọt: "Không sao đâu, không sao đâu, ta có thể cứu ngươi..." Nàng nói năng lộn xộn: "Ta nhất định có thể cứu ngươi, đừng sợ..."
Yêu lực không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay nàng, chảy vào cơ thể nữ hài. Cơ Hanh nghẹn ngào, khuôn mặt tái mét, rất nhanh cũng trở nên trắng bệch giống như nữ hài.
Tiểu Tuyết mím môi, cố gắng nắm lấy cổ tay Cơ Hanh: "Không, không còn tác dụng nữa..."
"Nói bậy!" Nàng run rẩy cả người, khàn giọng: "Ta có thể, ta có thể cứu ngươi... Chúng ta còn phải đi tìm tỷ tỷ, Lam Diên tỷ tỷ..."
Đột nhiên, nàng nghĩ đến điều gì đó, chợt ngẩng đầu lên.
"Lam Diên tỷ tỷ... máu Giao Nhân..."
Trong đôi mắt tuyệt vọng lại lóe lên ánh sáng. Cơ Hanh lấy thuốc bảo vệ tâm mạch ra đút cho Tiểu Tuyết ăn, loạng choạng bò dậy: "Ta đi tìm tỷ ấy. Tỷ ấy có thể cứu ngươi... Tỷ ấy nhất định có thể cứu ngươi!"
Nàng nhảy xuống biển, lặn xuống mà không hề ngoảnh đầu lại. Nhưng nàng hoàn toàn không biết Lam Diên ở đâu, Giao Nhân ở đâu. Cái lạnh dần thấm vào xương tủy. Nữ hài chìm vào đáy biển không ánh sáng, tuyệt vọng gào lên: "Tỷ tỷ! Lam Diên!"
Giọng nói lan ra trong nước biển. Rất nhanh, lại chìm vào một khoảng lặng chết chóc. Nàng nghẹn ngào, lặp lại một cách vô vọng: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ!"
"Lam Diên tỷ tỷ!"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Ngươi tìm Lam Diên?"
Cơ Hanh sững lại, vui mừng nhìn về phía phát ra giọng nói. Nơi đó có một con cá mập khổng lồ từ từ bơi ra: "Ngươi có quan hệ gì với Lam Diên?"
Cơ Hanh vội vàng nói: "Ta là muội muội của tỷ ấy!"
"Nực cười, Lam Diên chỉ có một muội muội." Cá mập cười nhạo: "Ngươi chỉ là một con yêu quái bẩn thỉu ở trên đất liền, cũng dám mạo danh Tam công chúa."
"Không, ta thật sự là muội muội của tỷ ấy. Cầu xin ngươi dẫn ta..."
Lời còn chưa nói xong, cái vây đuôi to khỏe đã quất mạnh tới. Cơ Hanh kêu lên một tiếng, lại nghe thấy con cá mập kia phá lên cười: "Mọi người mau đến xem, có một con yêu quái trên cạn không biết trời cao đất rộng, dám mạo danh Tam công chúa của chúng ta!"
Lời vừa dứt, từ trong bóng tối bỗng có hơn chục cái bóng khổng lồ chui ra, cười đùa giễu cợt lượn lờ bơi quanh nữ hài. Cơ Hanh bị chúng trêu đùa, va đập tới lui. Cánh tay bỗng đau nhói, bị hàm răng sắc nhọn cứa một vết rách.
Máu đỏ tươi lan ra. Đám cá mập vẫy đuôi, trở nên điên cuồng hơn. Từng cái miệng rộng lao thẳng vào mặt nàng. Cơ Hanh hoảng loạn thở dốc, giãy giụa bơi lên trên, nhưng cổ lại đột ngột căng ra. Sợi dây chuyền trượt xuống, chìm vào đáy biển vô tận.
Cơ Hanh sững lại, theo bản năng quay đầu lại, với tay tới bắt lấy, nhưng lại bị con cá mập lướt qua ngăn cản. Ánh sáng bạc phản chiếu trong mắt nàng ngày càng rời xa, cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn. Nàng phát ra một tiếng nức nở khẽ khàng từ cổ họng, cuối cùng cũng thu tay lại, mắt đỏ hoe bơi về phía mặt biển.
Vừa bò lên bờ, nàng đã nhìn thấy vài cái bóng cách đó không xa, thất thanh nói: "Các ngươi làm gì vậy!"
Cơ Hanh loạng choạng chạy tới, đẩy mấy đứa trẻ đang vây quanh nữ hài ra, hoảng hốt bế nàng lên: "Tiểu Tuyết!"
Sắc mặt của Tiểu Tuyết lại tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn khẽ đáp lại một tiếng. Đứa trẻ bị đẩy ra nhút nhát nói: "Chúng ta tạm thời giữ được tâm mạch của nàng ấy, nhưng không thể kiên trì được lâu đâu."
Cơ Hanh quay đầu lại, nhìn vài khuôn mặt non nớt, nghẹn ngào: "Cảm ơn, cảm ơn các ngươi..."
"Không có gì, nhưng ngươi tốt nhất nên nhanh chóng tìm cách cứu nàng ấy."
Một đứa trẻ khác ở bên cạnh nói: "Ta lại biết một cách. Trên đảo Tuyết Lạc cách đây 30 dặm về phía Nam, chẳng phải có một cây hồ lô sao? Đối với Yêu tộc, quả hồ lô là một loại thánh dược trị thương hiếm có. Nếu ngươi có thể lấy được một quả, có lẽ có thể cứu nàng ấy."
Mắt Cơ Hanh hơi sáng lên, kích động nói: "Các ngươi có thể đưa ta đi không?"
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, gật đầu: "Được."
Chúng nhảy xuống nước, rồi lại ngoi lên, biến thành những con cá heo nhỏ xinh đẹp: "Lên đi, chúng ta đưa ngươi đi."
"Cảm ơn, cảm ơn." Cơ Hanh lúng túng cảm ơn. Đón làn gió biển nhẹ nhàng, chúng bơi thẳng về phía Nam. Hoàng hôn buông xuống, Cơ Hanh được chúng đưa đến nơi.
"Phần đường còn lại ngươi tự đi đi. Ở trên đó lạnh lắm, chúng ta lên đó sẽ bị đóng băng chết."
Cơ Hanh nhìn đỉnh núi tuyết trắng xóa, cõng Tiểu Tuyết nhảy xuống: "Cảm ơn các ngươi!"
Nàng gần như dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để chạy lên núi. Càng lên cao, nàng lại càng cảm thấy lạnh. Ở vùng đất Nam Hải bốn mùa như xuân này, vậy mà hòn đảo nhỏ này lại quanh năm tuyết rơi trắng xóa. Môi Cơ Hanh run lên vì lạnh, tay chân cũng lạnh cóng tê dại. Nàng cố gắng dùng yêu lực bảo vệ nữ hài trên lưng, bò lên từng bước bằng cả tứ chi và một niềm tin duy nhất.
Cuối cùng, nàng cũng trèo lên được nơi cao nhất. Khi sắp ngã, một bàn tay đã đỡ lấy nàng.
Yêu quái trấn thủ hòn đảo cúi đầu nhìn nàng. Mái tóc xoăn dài màu trắng xõa xuống: "Ngươi là yêu quái nhỏ ở đâu vậy? Đến đây làm gì?"
Cơ Hanh giãy giụa ngẩng đầu lên, siết chặt cổ tay nàng ấy: "Cầu xin ngươi, cứu muội muội ta. Ta cần... cần một quả hồ lô."
Nữ nhân nhìn nữ hài có hơi thở yếu ớt trên lưng Cơ Hanh, vẻ mặt thấu hiểu: "Ta rất muốn giúp ngươi, chỉ là," nàng mím môi, tiếc nuối nói: "Quả cuối cùng vừa bị lấy đi mất rồi."
Đầu óc Cơ Hanh "ong" một tiếng, ngạc nhiên nhìn nàng ấy.
"Nhưng bọn họ chưa đi xa đâu," nữ nhân chỉ về một hướng: "Có lẽ còn có thể đuổi kịp."
"Hộc... hộc..."
Tiếng thở dốc gấp gáp bị bỏ lại phía sau. Hai bóng người cao lớn dần xuất hiện trong tầm mắt. Cơ Hanh lấy lại tinh thần, tăng tốc đuổi theo họ.
Tiếng nói chuyện mơ hồ theo gió lọt vào tai nàng.
"Thật sự muốn đưa quả hồ lô cho Tam công chúa à?"
"Chứ sao nữa. Thú cưng của nàng ấy bị bệnh, nàng ấy đã không ăn không ngủ mấy ngày rồi. Đưa cái này đến, chữa khỏi cho con sứa nhỏ của nàng ấy. Nàng ấy vui, thì Bệ hạ cũng vui. Không chừng còn ban thưởng cho chúng ta cái gì đó."
"Nhưng con sứa đó chỉ bị chán ăn thôi mà, đưa quả hồ lô có phải hơi làm quá không?"
"Ngươi thì biết cái gì, như vậy mới thể hiện được lòng thành của chúng ta."
Tam công chúa? Sứa?
Cơ Hanh không có thời gian nghĩ nhiều, cuối cùng cũng đuổi kịp. Nàng loạng choạng chặn trước mặt họ: "Chờ đã!"
Hai tên Hải tộc sững lại, dừng bước, đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi là ai?"
Cơ Hanh hoảng loạn nói: "Ta đến từ Yêu giới. Muội muội ta, muội muội ta bị thương nặng, sắp chết rồi. Cầu xin các ngươi, nhường nó lại cho ta đi. Sau này ta... ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp các ngươi! Cầu xin các ngươi!"
Nàng quỳ xuống "bịch" một tiếng, dùng sức dập đầu vài cái: "Ta thực sự rất cần nó. Cầu xin các ngươi. Nó có thể cứu mạng muội muội ta!"
Nhìn nữ hài đang quỳ trên mặt đất cầu xin khổ sở, hai tên Hải tộc nhìn nhau, đột nhiên cười khẩy: "Dựa vào cái gì?" Bọn họ nhấc chân, hờ hững bước qua nàng: "Ngươi là cái thứ gì? Muội muội của ngươi có chết hay không, thì liên quan gì đến bọn ta?"
"So với việc dỗ Tam công chúa vui vẻ, muội muội của ngươi chẳng đáng nhắc tới."
Cơ thể nữ hài cứng đờ. Ngón tay gần như cắm vào mặt đất. Một lúc sau, nàng từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.
Đêm buông xuống, nữ hài thoi thóp ngồi một mình dưới gốc cây hồ lô. Ánh nhìn mờ ảo của nàng phản chiếu con đường không một bóng người.
Cuối cùng, một bóng người gầy yếu xuất hiện trong gió tuyết. Người đó lảo đảo, mỗi một bước đi, máu tươi lại nhỏ xuống, để lại một chuỗi dấu chân đỏ thẫm phía sau.
Tiểu Tuyết lặng lẽ nhìn nàng. Cho đến khi nàng đi đến bên cạnh, mới khẽ nói: "A Hanh..."
Thiếu nữ chợt run lên. Đứng sững một lúc, nàng bỗng nhiên quỳ xuống: "Ta xin lỗi, xin lỗi..." Nàng dùng bàn tay dính đầy máu che mặt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng: "Ta không thể... không thể lấy về..."
"Không sao..."
Tiểu Tuyết khó khăn giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu gần như chạm đất của nàng: "Là ta, ta mới là người phải nói xin lỗi... Lẽ ra ta nên nghe lời ngươi..."
Cơ Hanh nghẹn ngào một tiếng, bò về phía trước, một lần nữa đặt tay lên ngực nữ hài, liều mạng truyền yêu lực của mình vào.
Lông mi Tiểu Tuyết khẽ run: "A Hanh..."
"A Hanh, dừng lại đi..."
"Không," Cơ Hanh lắc đầu. Máu và nước mắt trên mặt nàng hòa vào nhau, trông vô cùng thảm hại: "Ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi chết, ta sẽ không để ngươi... giống như nương..."
"A Hanh, đừng như vậy," Tiểu Tuyết giãy giụa: "Ngươi sẽ chết..."
"Không..." Nàng mặc kệ, như thể không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ cố chấp muốn dâng hiến tất cả sinh mệnh của mình cho Tiểu Tuyết: "Đừng rời xa ta, đừng..."
Không biết từ lúc nào, mọi thứ bên tai dường như bị ngăn cách bởi một tấm màn, trở nên mờ ảo. Bóng tối đen kịt bò khắp tầm nhìn như mạng nhện. Cái lạnh và nỗi đau dần biến mất. Cơ Hanh gục đầu xuống. Sau khi truyền đi tia sức mạnh cuối cùng, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, lặng lẽ ngã khuỵu xuống đất.
Cái chết đã gần kề. Những bông tuyết lạnh giá rơi trên mặt nàng, dần dần vùi lấp nàng.
-
"Ưm..."
Ánh sáng ban ngày chiếu lên mí mắt mỏng. Tròng mắt bên dưới cử động một cách bất an. Một lúc lâu sau, nàng cuối cùng cũng khó khăn mở mắt ra.
Một khuôn mặt không chút sức sống xuất hiện trước mắt nàng. Cơ Hanh ngây ngốc nhìn rất lâu, giọng khàn khàn: "Tiểu Tuyết..."
Nàng đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của nữ hài: "Tiểu Tuyết?"
Có thứ gì đó dính dính đang chảy ra từ trong miệng. Cơ Hanh không chớp mắt nhìn nữ hài, lông mi khẽ run, nhìn thấy ngực và bụng dưới của nàng ấy đỏ tươi.
Nàng từ từ mở to mắt.
Nữ nhân tóc trắng không biết từ lúc nào lại xuất hiện phía sau nàng, buồn bã nói: "Con bé thật sự một lòng muốn ngươi sống sót."
Cơ Hanh quay đầu lại: "Ngươi nói gì?"
Nữ nhân cúi đầu nhìn nàng, thương hại nói: "Ngươi vẫn chưa nhận ra sao? Trước khi chết, nàng ấy đã moi yêu đan và máu thịt của mình ra, đút cho ngươi ăn."
Nhiệt độ cơ thể dường như bị tước đi ngay lập tức. Toàn thân Cơ Hanh run rẩy, đột nhiên che miệng lại, không nhịn được nôn khan liên tục. Nước mắt và nước dãi chảy xuống. Đôi mắt nữ hài đỏ ngầu, phát ra một tiếng hét xé lòng.
***
Đêm khuya thanh vắng, thị trấn chìm vào giấc ngủ. Những người đang say giấc sẽ không biết rằng, tại một căn nhà ở phía Đông Nam, một cuộc thảm sát đẫm máu đang diễn ra.
Tiếng hát lạc điệu vang vọng trong sân. Bóng người mảnh mai bước đi trong vũng máu, chầm chậm đến trước mặt nữ tử đang ngã sõng soài trên đất, rồi ném thứ gì đó qua.
Thứ đó tròn vo, lăn lóc rồi dừng lại dưới chân nữ tử. Nàng ta run lên, cúi đầu xuống, đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu chết không nhắm mắt.
Tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên, nhưng ngay sau đó lại im bặt. Cơ Hanh bóp cổ nàng ta, giơ cao lên: "Nhiều năm như vậy, mà ngươi vẫn ở cái nơi này, cũng đỡ cho ta phải đi tìm."
Ả nhếch môi, nhìn đôi mắt kinh hoàng của nữ nhân, thì thầm: "Trái tim của con người, cũng được làm bằng máu thịt ư?"
"Ta không tin."
Móng vuốt sắc nhọn cắm vào ngực, ngay lập tức nhuộm đỏ bộ quần áo trắng tinh. Quả tim đó vẫn còn đập nhẹ. Máu sền sệt chảy ra từ kẽ ngón tay ả.
Cơ Hanh chăm chú nhìn nó một lúc lâu, lẩm bẩm: "Sao cũng là màu đỏ vậy?"
Ả buông ngón tay ra. Cơ thể nữ nhân mềm nhũn rơi xuống đất, trong cổ họng phát ra tiếng thở khò khè gấp gáp. Mây tan, ánh trăng lạnh lẽo một lần nữa chiếu xuống, rơi trên bóng người mảnh mai đứng một mình trong sân.
Cơ Hanh khẽ nhắm mắt, giơ tay lên, lạnh lùng liếm máu trên lòng bàn tay. Một lúc sau, ả từ từ ngẩng đầu lên. Khuôn mặt được ánh trăng chiếu rọi mà trắng bệch, nhưng đôi môi lại đỏ bất thường.
Đột nhiên, từ trong bóng tối truyền đến tiếng sột soạt. Lông mi Cơ Hanh khẽ run, quay đầu lại: "Ai?"
Một bóng người cao lớn từ từ bước ra từ trong bóng tối. Tóc như dòng chảy bạc, mắt như biển cả, có một khuôn mặt điển hình của Giao Nhân.
Cơ Hanh gần như ngay lập tức nhận ra thân phận của hắn, nhưng miệng lại hỏi: "Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"
"Ta là ai, mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết sao?" Nam nhân hơi cúi đầu, ôn hòa nói: "Ta đã chú ý đến ngươi rất lâu rồi. Mười năm nay, tên tuổi của ngươi ở Yêu giới ngày càng vang dội. Trong thế hệ cùng lứa, không ai sánh bằng. Quả không hổ là hậu duệ của Hải Hoàng."
"Hải Hoàng?"
Hắn nhếch môi, bày ra vẻ mặt từ ái: "Ngươi vẫn không hiểu sao? Ta là phụ thân của ngươi, con gái ngoan. Đến bên ta đi."
Cơ Hanh liếc nhìn bàn tay đang đưa ra của hắn, im lặng một lúc, rồi ngoan ngoãn tiến lên.
Nụ cười của nam nhân càng sâu. Khi chỉ còn cách vài bước, nữ hài đột nhiên rút ra một con dao, đâm thẳng vào ngực hắn một cách lạnh lùng và dứt khoát. Lam Ngăn Xuyên giật mình, yêu khí quanh thân bùng phát, đột ngột đẩy ả ra. Cơ Hanh loạng choạng đứng vững, ngẩng đầu lên, trên mặt lại treo một nụ cười tương tự: "Chết đi."
Nụ cười giả tạo hoàn toàn biến mất, Lam Ngăn Xuyên sắc mặt sa sầm: "Ngươi muốn giết phụ thân của mình?"
"Không được à?" Cơ Hanh nghiêng đầu, lười biếng nói: "Trong mắt ta, ngươi cũng không khác gì những người khác trên đời này. Chẳng qua đều là những khối thịt thối rữa đáng ghê tởm."
Lam Ngăn Xuyên cau mày: "Ta có thể cho ngươi tình thương của ta, ta có thể cho ngươi một gia đình trọn vẹn."
Cơ Hanh nhìn hắn một lúc, rồi cười nhạo: "Ghê tởm."
Ả quay người, định rời đi. Lam Ngăn Xuyên lại hỏi: "Nếu đã như vậy, ngươi muốn cái gì?"
"Ta muốn cái gì?" Ả cụp mắt, lẩm bẩm: "Thứ ta muốn... ngươi không thể cho được."
"Ta là Hải Hoàng, có cái gì mà ta không thể cho ngươi?"
Cơ Hanh đột ngột quay đầu lại, mắt đỏ ngầu: "Được thôi! Ta muốn Lam Vũ chết, ta muốn nàng ta vạn kiếp bất phục! Ngươi có thể cho ta không? Ngươi sẽ giết đứa con gái cưng của mình sao?!"
Thấy nam nhân cau mày, Cơ Hanh lộ ra vẻ đã hiểu, cười nhạo lắc đầu. Đang định tiếp tục rời đi, lại nghe thấy một giọng nói thản nhiên từ phía sau: "Đương nhiên là có thể."
Cơ Hanh sững lại, quay người nhìn chằm chằm vào hắn. Khuôn mặt nam nhân bình tĩnh, như thể chỉ đang nói một chuyện rất đỗi bình thường: "Chỉ giết Lam Vũ thôi sao? Có cần giết cả Lam Diên không?"
Cơ Hanh theo bản năng nói: "Không..."
Lam Ngăn Xuyên chớp mắt, dường như nhận ra điều gì: "Ta hiểu rồi, hóa ra ngươi muốn cái này..."
Cơ Hanh ngắt lời hắn: "Ngươi sẽ giết nàng ta bằng cách nào?"
"Còn cách nào nữa? Lừa nó đến Hải Uyên, giết bằng một cách thần không biết quỷ không hay. Nhưng Mẫu hậu của nó luôn lo lắng cho nó. Đưa Lam Vũ rời khỏi người nàng ta, có thể sẽ tốn chút công sức."
"Không."
Lam Ngăn Xuyên sững lại: "Cái gì?"
"Ta không muốn nàng ta chết đơn giản như vậy," Cơ Hanh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, nhưng mắt lại phủ một lớp sương mù: "Ta muốn nàng ta bị mọi người ruồng bỏ, ta muốn nàng ta bị ngàn người chỉ trích, ta muốn... muốn nàng ta chết trong sự nguyền rủa của đồng tộc. Tất cả những cưng chiều và ngưỡng mộ mà nàng ta từng nhận được, đều phải trả lại gấp trăm ngàn lần. Những điều này, ngươi có làm được không?"
Lam Ngăn Xuyên gật đầu: "Được, nhưng mà... ngươi cũng cần giúp ta làm một vài việc."
Cơ Hanh chớp mắt, ngước nhìn hắn.
"Gần đây ở Yêu giới xuất hiện một yêu quái vô danh. Ta muốn ngươi đến bên cạnh nàng ta, trở thành một tùy tùng thân cận nhất, giúp ta giám sát mọi hành động của nàng ta."
"Tại sao?"
"Ngươi không cần hỏi lý do. Ngươi chỉ cần biết, ta sẽ khuấy đảo cả Yêu giới và Nhân giới long trời lở đất," Lam Ngăn Xuyên âm u nhìn Cơ Hanh: "Hay nói cách khác, ngươi sẽ đồng tình với những yêu quái và con người xa lạ đó."
"Đồng tình?" Cơ Hanh lắc đầu, cười run rẩy: "Tại sao phải đồng tình? Chẳng qua đều là cỏ rác. Chết cùng với Lam Vũ là tốt nhất. Cả những tu sĩ kia nữa, những tu sĩ ghê tởm đó. Ta muốn bọn họ sống không bằng chết, ta muốn hủy hoại tất cả những gì bọn họ trân trọng..."
"Tất cả đều sẽ thành hiện thực." Lam Ngăn Xuyên chầm chậm tiến lên, dường như muốn vỗ vai ả. Cơ Hanh lại đột ngột hất tay hắn ra. Khuôn mặt ướt đẫm lại trở nên lạnh lẽo: "Chúng ta chỉ là hợp tác. Ngươi đừng tưởng như vậy, là có thể diễn tuồng cha con tình thâm với ta."
Cơ Hanh chế giễu nhìn hắn: "Đừng có mơ. Ngươi so với Lam Vũ thì tốt hơn được bao nhiêu. Đừng có nghĩ đến chuyện khống chế ta, thao túng ta, càng đừng coi ta là đám thuộc hạ ngu xuẩn của ngươi. Hiểu chưa," ả gằn giọng: "Phụ thân."
Lam Ngăn Xuyên rốt cuộc muốn làm gì, Cơ Hanh không hề bận tâm.
Tiếng kêu than đau đớn của người chết, tiếng khóc tuyệt vọng của người thân và bằng hữu, những kẻ yếu thế cúi đầu vâng lời, khúm núm cầu xin một chút thương hại. Những điều này lại càng khiến ả mê muội và khao khát, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy vui sướng.
Giết hại đồng tộc, moi yêu đan, nuốt chửng máu thịt. Ban đầu, Cơ Hanh chỉ muốn dựa vào những việc này để quên đi ác mộng trong quá khứ. Nhưng sau đó, ả dần chìm đắm trong những cuộc tàn sát không ngừng nghỉ. Tu vi của ả tiến bộ vượt bậc, tốc độ có thể gọi là khủng khiếp. Nhưng bên cạnh ả có một người bạn đồng hành còn điên cuồng hơn cả ả.
Cơ Hanh không biết tên thật của yêu quái đó, nhưng từ ngoại hình của nàng ta, ả cũng đã đoán được phần nào. Ả đi theo yêu quái đó tàn sát bừa bãi khắp Ngũ Đô. Tiếng xấu đồn xa. Vài năm sau, đã trở thành một tồn tại khiến chúng yêu quái khiếp sợ. Rồi sau đó, ả lại tận mắt chứng kiến nàng ta giết chết Yêu Vương, thay thế vị trí đó, ngồi lên Vương tọa tôn quý nhất.
Đêm Giao thừa, tân Yêu Vương dẫn chúng yêu đột kích Bồng Lai. Trong lúc hỗn loạn, Cơ Hanh là người đầu tiên xông vào địa cung. Những tu sĩ trẻ gào thét lao về phía ả. Khi đầu rơi xuống đất, trên mặt họ vẫn đầy sự hoảng sợ và bối rối.
Ả đứng trong vũng máu, chỉ cảm thấy hết sức nực cười.
Những tên ngốc này, có biết khi chúng dốc hết sức bảo vệ địa cung, sư phụ và sư bá của chúng đã sớm trốn đi, mặc kệ chúng chết không?
Loài người, quả nhiên là tồn tại ghê tởm nhất trên đời.
Mọi chuyện đều thuận lợi, cho đến khi ả đến sâu trong địa cung, bị cái xác đã chết nhiều năm kia chặn đường. Rõ ràng không có linh hồn, nữ nhân đó lại dựa vào chấp niệm bảo vệ Điện Trường Sinh ở phía sau mà không cho phép nàng tiến vào nửa bước. Cơ Hanh giao đấu với nàng ấy rất lâu, bị thương nặng, cuối cùng cũng thành công tráo đổi tấm bia đá ghi chép thuật Hồi Sinh trước khi Yêu Vương tiến vào.
Sau khi ném tấm đá thật cho Lam Ngăn Xuyên, ả một mình trở về Yêu giới, nhưng giữa đường lại vì cạn sức mà ngã xuống. Tuyết rơi đầy trời, nữ hài dính đầy máu nhắm mắt lại. Thân hình dần thu nhỏ, hóa thành một con mèo đen gầy gò.
Máu và nhiệt độ đều dần dần mất đi. Tuyết rơi trên mặt, như thể trở về dưới gốc cây hồ lô năm nào.
Nếu có thể chết như vậy, cũng không tệ.
Ả nhắm mắt lại, khẽ thở phào một hơi.
Kẽo kẹt...
Không biết từ lúc nào, trong rừng sâu truyền đến tiếng bước chân sột soạt. Có người đang giẫm lên lớp tuyết dày, từng bước từng bước đi về phía ả.
Là loài người sao?
Một bàn tay ấm áp nâng cơ thể của ả lên, cẩn thận bế ả vào lòng. Lông mi Cơ Hanh khẽ run, hé mắt, nhìn thấy một khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.
Thiếu nữ đeo cung săn trên lưng, rúc cằm vào chiếc áo khoác mùa đông dày cộm. Hơi thở từ mũi và miệng phả ra, biến thành những đám sương trắng: "Ngươi bị thương sao, mèo con?"
Con mèo nhỏ đương nhiên sẽ không trả lời nàng. Thiếu nữ dường như cũng thấy mình thật ngốc, bất lực cong mắt, nhẹ nhàng đặt con mèo nhỏ vào trong lớp áo ấm áp: "Không sao đâu, ta đưa ngươi về nhà."
======================
==============
Đôi lời của tác giả Nguyệt Bản Độ:
Do dự một lúc không biết có nên viết thêm về khoảng thời gian Cơ Hanh và A Nguyệt ở bên nhau không, nhưng thôi dừng lại ở đây nhé.
Tuy nhiên, có thể khẳng định là trong khoảng thời gian ở bên nhau, Cơ Hanh thật sự thích Nguyệt bảo. Thậm chí còn đi săn giúp Nguyệt bảo. Sau này Nguyệt bảo phát hiện nàng là yêu quái cũng không hề sợ hãi, vẫn đối xử rất tốt với nàng. Nhưng vì Nguyệt bảo không muốn đi cùng nàng, muốn ở lại vì người thân của mình, nên nàng đã phát điên.
"Tại sao trong lòng của người mà ta thích lại luôn có người khác quan trọng hơn? Tại sao họ luôn vì những người đó mà bỏ rơi ta? Tại sao chỉ có ta là vĩnh viễn hai bàn tay trắng?"
"Giết những người quan trọng với nàng ấy, nàng ấy sẽ thuộc về ta."
Có lẽ chính vì tâm lý này mà Cơ Hanh đã phát điên.
Sau khi được một đạo sĩ đi ngang qua cứu, A Nguyệt chôn cất cả làng. Tháng 05 năm sau, nàng một mình lên đường đi về phía Bắc, tìm đường tu tiên. Tháng 07, khi đi ngang qua núi Kỳ Hoàng ở Liên Châu, nàng thấy một thiếu nữ mặc lam y ngất xỉu trong bụi hoa ven đường. Nàng không đành lòng, ra tay cứu giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro