
Ngoại truyện: Âm phủ (Lam Nguyệt Yêu x Sở Xuân Hàn x Cơ Hanh)
Editor: Chương 213 Chung Hành có giải thích với Lam Vũ và Lam Nguyệt Yêu, là hồn phách của Sở Xuân Hàn bị khuyết thiếu, phải trải qua nhiều kiếp đầu thai nó mới được hình thành trọn vẹn. Nên là bây giờ Sở Xuân Hàn hơi... khờ, tâm tư đơn thuần, cũng hơi hơi giống như trẻ con đang tập làm quen với xung quanh vậy á.
Nên mình mới edit xưng hô của Lam Nguyệt Yêu là "ta - nàng", còn Sở Xuân Hàn vẫn gọi "ta - ngươi" nha.
~~~
Năm thứ mười ở Quỷ Đô, Lam Nguyệt Yêu nhờ chăm chỉ và tận tụy, đã được chuyển từ nơi phải làm công việc chân tay nặng nhọc như Ngục Diêm La, đến Vãng Sinh Cư, thuộc quyền quản lý của Mạnh Bà.
Mặc dù mỗi tháng vẫn chỉ có hai ngày nghỉ, nhưng nàng đã có thể về nhà mỗi tối. Hơn nữa, so với việc đi chân trần trên luyện ngục dung nham cuộn trào để đục núi chặt đá, công việc giã thuốc đơn điệu lại nhàn hạ hơn nhiều. Điều thú vị hơn là, nàng còn gặp lại một người quen ở đây.
Sau khi đổ nước thuốc đã giã nhuyễn vào nồi, Lam Nguyệt Yêu thích thú nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang vùi đầu khuấy thuốc: "Ngươi vẫn định vờ như không quen biết ta sao?"
Cơ Hanh siết chặt chày sắt trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai phải độ cho hơn 400 linh hồn đi đầu thai. Tám chuyện tốn thời gian thì không thể nấu kịp được."
Lam Nguyệt Yêu không đồng ý cũng không phủ nhận: "Ngươi đến đây từ khi nào? Chết thế nào? Bị phán bao nhiêu năm?"
"..." Cơ Hanh ngoan ngoãn đáp: "Bị phán 15 năm, còn 5 năm nữa."
Lam Nguyệt Yêu nhíu mày: "Vậy chẳng phải ngươi chết không muộn hơn ta là bao sao?"
Cơ Hanh khẽ "ừm" một tiếng, dường như không muốn tiếp tục chủ đề này. Lam Nguyệt Yêu nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Buổi tối, có muốn đến nhà ta ăn cơm không?"
Cơ Hanh sững lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: "Ăn cơm?"
Mặc dù sau khi chết họ không cần ăn uống nữa, nhưng phần lớn cư dân Quỷ Đô vẫn giữ thói quen sinh hoạt như khi còn sống: mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ. Nghĩ vậy, Lam Nguyệt Yêu mời nàng ăn cơm cũng không có gì là lạ.
"Đúng vậy," Lam Nguyệt Yêu nheo mắt, lầm bầm: "Chết đi rồi, ngươi lại trầm tính hơn hẳn." Nói xong, nàng quay người đi: "Nhà ta ở căn thứ ba trong hẻm Trường Nhạc. Nếu đến, nhớ mang theo một bó hoa nhé."
Giờ Tuất, Mạnh Bà tiễn linh hồn cuối cùng đi. Còn nàng sau khi giã hết những loại thuốc cần dùng cho ngày mai và rửa sạch cối, liền rời khỏi Vãng Sinh Cư. Quỷ giới không có mặt trời, bầu trời được Vong Xuyên chiếu sáng một màu đỏ như máu. Trên đường về nhà, những ngọn đèn lần lượt thắp sáng, chiếu rọi những biển hiệu của các cửa hàng hai bên đường. Khi đi ngang qua một quán trà, nàng mua một gói trà, rồi đi mua nguyên liệu cho bữa tối. Ông chủ quen thuộc nói: "Vẫn như mọi khi phải không?"
Lam Nguyệt Yêu "ừm" một tiếng, rồi nghĩ một chút, nói: "Thêm một con cá nữa."
Ông chủ sững lại, ánh mắt nhìn nàng có chút vi diệu. Lam Nguyệt Yêu không để tâm, mua xong đồ rồi đi về nhà. Đẩy cửa ra, ánh sáng ấm áp từ đèn lồng bao trùm lấy nàng. Nàng bước vào sân, đi qua bụi hoa rậm rạp. Nữ nhân đang tựa nghiêng dưới mái hiên đọc sách liền ngẩng đầu, rõ ràng gọi: "Nguyệt Yêu."
Lam Nguyệt Yêu đi đến xem. Nàng phát hiện đó là một quyển sách dùng để dạy trẻ con học chữ: "Có phải tiểu Mạt nhà bên cạnh tặng cho nàng không?"
Sở Xuân Hàn hiểu ý nàng, thong thả gật đầu: "Phải."
Lam Nguyệt Yêu cong mắt, giơ những thứ trong tay lên: "Nhìn này, hôm nay ta đã mua nguyên liệu mới."
Sở Xuân Hàn nhìn kỹ một lúc, vẻ mặt đầy suy tư, lật sách, chỉ vào hình Giao Nhân: "Cá," rồi lại chỉ Lam Nguyệt Yêu: "Ngươi."
Lam Nguyệt Yêu bật cười: "Đúng là như vậy, nhưng con cá này là để đãi khách. Ừm, nàng ấy là một con mèo, ừm...đây này." Nàng lật đến trang có hình con mèo: "Lát nữa nàng ấy đến thì làm phiền nàng tiếp đãi chu đáo nhé. Ta đi nấu cơm đây."
Sở Xuân Hàn đáp: "Được."
Khi nhà nhà đều đã có khói bếp bay lên nghi ngút, Cơ Hanh ôm một bó hoa lớn, do dự đứng trước cửa căn nhà thứ ba trong hẻm Trường Nhạc.
Sao mình lại thực sự mua hoa đến đây chứ?
Nàng nhìn chằm chằm vào bó hoa trong lòng, nhíu mày có chút phiền não. Mười năm ở Quỷ giới, cuộc sống của nàng chỉ có làm việc. Nàng cũng không có chỗ ở trong Quỷ Đô, ngay cả ngày nghỉ cũng chỉ một mình co rúc ở Vãng Sinh Cư. Huống hồ, mối quan hệ giữa nàng và Lam Nguyệt Yêu, đã hòa hợp đến mức có thể cùng nhau ăn cơm rồi sao?
Đang đứng thẫn thờ, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị đẩy ra. Cơ Hanh giật mình, ngẩng đầu nhìn rõ người trước mặt, càng thêm đứng hình: "Tỷ..." Lời còn chưa dứt, nàng chợt nhận ra, kinh ngạc nói: "Ngươi, ngươi là... Sở Xuân Hàn?"
Sở Xuân Hàn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lúc, giọng nói ôn hòa: "Mèo?"
Cơ Hanh: "Cái gì?"
Sở Xuân Hàn kiên nhẫn nói: "Ngươi, mèo?"
Cơ Hanh chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra, lắp bắp nói: "Phải, phải, ta là mèo."
Sở Xuân Hàn gật đầu, bước tới nhận lấy bó hoa trong lòng nàng: "Cảm ơn."
Nàng quay người đi vài bước, thấy Cơ Hanh không đi theo, lại quay đầu lại: "Mời vào."
Cơ Hanh mím môi, nội tâm đấu tranh một hồi. Cuối cùng, nàng vẫn bước chân lên, bồn chồn đi theo. Trong nhà, Lam Nguyệt Yêu nghe thấy động tĩnh, cầm dao thái rau đi ra: "Đến rồi à."
Khi nhìn thấy bó hoa trong lòng Sở Xuân Hàn to gần bằng cả khuôn mặt nàng ấy, nàng kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại mua nhiều thế?"
Cơ Hanh đáp: "Không biết ngươi thích hoa gì, nên mỗi loại mua một bó."
"Hoa ở Quỷ giới còn đắt hơn cả châu báu. Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
"Tỷ tỷ đốt cho ta."
"Tỷ tỷ?"
"Lam Diên."
Lam Nguyệt Yêu nhíu mày: "Sao nó không đốt cho chúng ta?"
Cơ Hanh suy nghĩ một lát: "Có lẽ vì các ngươi không có thi thể, không có chỗ để đốt."
"..." Lam Nguyệt Yêu cười như không cười nhìn nàng một cái, rồi quay đầu đi. Nhìn thấy Sở Xuân Hàn đã đi vào sân, tìm một khoảng đất trống để trồng những bông hoa này, sự bất mãn trong lòng nàng liền tan biến: "Thôi được, vẫn phải cảm ơn ngươi, đã mang đến nhiều như vậy."
Cơ Hanh quay đầu nhìn sân hoa thơm ngát, nhướng mày: "So với hoa trong sân này thì cũng không nhiều đâu."
"Đương nhiên rồi. Mười năm ở Ngục Diêm La, mỗi lần về thăm nàng, ta đều mang theo một bó hoa," Lam Nguyệt Yêu nhìn về phía bóng lưng gầy gò của Sở Xuân Hàn, dịu dàng nói: "Ngươi đương nhiên không sánh được."
-
Bữa tối thịnh soạn nhanh chóng được dọn lên bàn. Sở Xuân Hàn ngồi thẳng, động tác ăn uống nhã nhặn, biểu cảm điềm tĩnh. Rất khó để nhận ra đây là một người có linh hồn khiếm khuyết. Cơ Hanh lén nhìn nàng ấy qua vành chén mấy lần, bị Lam Nguyệt Yêu bắt gặp: "Nhìn cái gì đấy?"
Nàng do dự một lát, hỏi: "Nàng ấy đã hồi phục rồi sao?"
"Đương nhiên là chưa," Lam Nguyệt Yêu nhẹ nhàng nói: "Nhưng đã tốt hơn rất nhiều. Hai ba năm đầu, nàng ấy không có bất kỳ phản ứng gì với mọi thứ, cả ngày chỉ ngồi thừ ra đó. Ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, đành nhờ hàng xóm chăm sóc giúp. Dần dần, nàng mới có chút phản ứng với thế giới bên ngoài, và có thể bắt đầu học chữ, nói chuyện từng chút một."
Cơ Hanh không hiểu: "Nhưng sau khi đầu thai, nàng ấy sẽ lại trở thành một tờ giấy trắng, không nhớ gì cả. Làm vậy chẳng phải công cốc sao?"
"Sao lại là công cốc được?" Lam Nguyệt Yêu ôn hòa nói: "Khi nàng ấy đọc sách, khi nói chuyện với ta, khi đi dạo trong Quỷ Đô cùng với những người khác, nàng ấy đều vui vẻ hơn rất nhiều so với trước kia. Chỉ cần nàng ấy vui, thì mọi thứ đều không phải là công cốc."
Cơ Hanh im lặng một lúc, cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Lam Nguyệt Yêu ngược lại cảm thấy hứng thú với nàng, lười biếng liếc mắt: "Vậy rốt cuộc ngươi chết như thế nào? Ngươi và Lam Diên thân thiết từ khi nào, còn gọi con bé là tỷ tỷ nữa."
Cơ Hanh sững lại, siết chặt cán thìa trong tay, không biết có nên nói sự thật cho nàng biết hay không.
Nàng đột nhiên nghĩ, Lam Nguyệt Yêu, thực ra cũng là...
"Keng," một tiếng khẽ vang. Sở Xuân Hàn đặt bát đũa xuống, nhìn Lam Nguyệt Yêu: "Ngày mai."
Lam Nguyệt Yêu hiểu ý: "Ngày mai đến nhân giới, ta không quên."
Cơ Hanh ngẩng đầu: "Đến nhân giới?"
"Đúng vậy. Ngày mai là 15 tháng 07 (âm lịch), Tết Trung Nguyên, cửa quỷ rộng mở. Có thể đến nhân giới dạo một vòng."
"Nhưng ngươi," nàng ho khan một tiếng: "Những người như chúng ta... có tội lỗi trên người, không thể rời khỏi Quỷ giới."
"Đúng vậy," Lam Nguyệt Yêu gật đầu: "Cho nên ta đã xin Quỷ vương cho ta một cơ hội đến nhân giới. Ngài ấy nói được, nhưng đổi lại là ta phải hủy bỏ toàn bộ thời gian nghỉ ngơi trong một năm."
Đôi mắt Cơ Hanh sáng lên: "Nói như vậy, ta cũng có thể..."
"Ngươi cũng có thể đến nhân giới." Lam Nguyệt Yêu cười: "Nhưng năm nay e là không kịp. Ngày mai đã là Tết Trung Nguyên rồi, ngươi không kịp thỉnh cầu sự đồng ý của Quỷ vương đâu."
"Không sao cả," nàng lắc đầu, vẻ mặt hân hoan: "Cảm ơn ngươi đã cho ta biết tin tức này."
"Không có gì, có thể gặp nhau ở Quỷ Đô này, cũng coi như chúng ta có duyên."
Cơ Hanh cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra câu hỏi đó: "Ngươi không hận ta sao?"
"Hận? Chúng ta đều đã chết rồi, cát bụi về cát bụi, còn gì để hận nữa?"
"... Phải rồi," nữ nhân rũ mắt xuống, khẽ thở dài: "Chuyện cũ đều thuộc về người sống. Đối với người chết, chỉ có hư không."
-
Sáng sớm hôm sau, hai linh hồn cùng nhau bước lên con đường đến nhân giới. Hải Vương Cung vẫn hệt như trong ký ức, nhưng bên trong và bên ngoài cung điện lại chẳng có mấy người. Hai nàng bay đến gần một Giao Nhân để nghe trộm một lúc, mới biết Hải Hoàng đương nhiệm đã đến Yêu giới.
Hải Hoàng đương nhiệm...
Tốc độ của quỷ hồn nhanh hơn người sống rất nhiều. Chỉ một lát sau, Lam Nguyệt Yêu và Sở Xuân Hàn đã cùng đến Vương điện uy nghiêm ở Yêu giới. Cùng với những yêu quái khác đang có mặt ở đó, họ hướng ánh mắt về đám đông đang bước vào.
Nữ nhân trẻ tuổi với mái tóc bạc và đôi mắt xanh đi ở phía trước, bước đi như gió, vạt áo bay phấp phới. Phía sau là hơn hai mươi Giao Nhân, mặc những bộ y phục trắng tinh tương tự. Khi đoàn người này bước vào, toàn bộ đại điện dường như trở nên sáng sủa hơn. Các yêu quái đang ngồi trong điện cũng phát ra một tràng cảm thán trầm trồ.
Lam Diên dừng lại, ánh mắt rơi vào Vương tọa ở vị trí cao nhất. Gương mặt nàng trắng như ngọc, rực rỡ và kiêu sa, không hề bị món trang sức bạc nào trên người làm lu mờ. Ngay cả khi cúi người hành lễ, nàng vẫn không hèn mọn cũng không kiêu ngạo: "Thứ lỗi, đã đến muộn."
Lam Nguyệt Yêu thở phào nhẹ nhõm: "May mà Lam Diên đã trở thành Hải Hoàng."
Sở Xuân Hàn nhìn những người trong điện, im lặng bay đến, lơ lửng bên cạnh nàng, cẩn thận quan sát. Lam Nguyệt Yêu cũng sáp lại gần, ôn hòa nói: "Con bé trông rất giống nàng, phải không?"
Sở Xuân Hàn không nói gì, chỉ giơ tay ra, cẩn thận chạm vào khuôn mặt của Lam Diên. Nữ nhân vừa mới ngồi xuống run nhẹ hàng mi, như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại. Tiếc rằng người sống không thể nhìn thấy linh hồn. Mặc dù lúc này họ đang nhìn thẳng vào nhau, Lam Diên chỉ nghi ngờ nhìn vào khoảng không bên cạnh mình một lúc lâu, rồi quay đầu đi.
Đây dường như là một tiệc cưới để chúc mừng Yêu vương thành thân. Sau khi tiệc tan, Lam Diên một mình rời khỏi Vương điện, đi về phía Yêu Đô náo nhiệt. Hai linh hồn im lặng đi theo sau nàng, cuối cùng dừng lại trước một bức tượng đá khổng lồ.
Người xung quanh đi lại tấp nập. Lam Diên chống tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bức tượng đá: "Cô cô."
Lam Nguyệt Yêu giật mình, cứ tưởng Lam Diên đã phát hiện ra mình. Sở Xuân Hàn lại nhíu mày, nhìn bức tượng, rồi lại nhìn nàng: "Ngươi."
Lam Nguyệt Yêu nghiêng đầu: "Ta?"
Sở Xuân Hàn chỉ vào khuôn mặt của bức tượng: "Ngươi."
Lam Nguyệt Yêu cuối cùng cũng hiểu ra, ngẩng đầu nhìn kỹ bức tượng, kinh ngạc nói: "Thật sự là ta."
Các yêu quái vậy mà lại tạc một bức tượng đá cho nàng ở nơi cao nhất của Vương đô. Lam Nguyệt Yêu chớp mắt, lẩm bẩm: "Rõ ràng ta chẳng làm được gì cho họ cả..."
Lam Diên đặt tay lên bức tượng, lầm bầm: "Cô cô, làm Hải Hoàng mệt quá. Mỗi ngày có một đống việc phải xử lý, phải gặp Nhân tộc, còn phải gặp cả Yêu tộc. Lam Vũ thì sung sướng rồi, vui vẻ phiêu du khắp nơi, chẳng biết san sẻ chút gánh nặng nào với con hết. Còn cả Mạnh Trường Ca kia nữa..." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên dừng lại. Một lúc sau, nàng lại nhíu mày bất mãn: "Ta quản nàng ta làm cái gì chứ?"
Xung quanh đột nhiên lại yên tĩnh. Lam Diên thẫn thờ một lúc, rồi thở dài, quay người bước đi: "Thôi kệ."
Hai linh hồn vẫn đứng tại chỗ, nhìn nàng đi xa dần, biến mất trong đám đông.
Lam Nguyệt Yêu đưa tay ra: "Chúng ta đi thôi."
Sở Xuân Hàn thu hồi ánh mắt, đặt tay vào lòng bàn tay nàng: "Được."
Gió nhẹ lướt qua mặt. Lần này, họ dừng lại trên một con đường nhỏ trong núi. Bầu trời lất phất mưa phùn. Một nữ nhân áo trắng đang giao chiến với vài người khác. Một người khác thì chui vào chiếc xe ngựa bị lật, cẩn thận dìu một đôi mẹ con ra ngoài.
"Xoẹt."
Mũi kiếm sáng loáng đâm xuyên tim người cuối cùng. Khi rút ra, nó không dính lấy một giọt máu nào. Quý Linh Nguyệt tùy ý vung một đường kiếm, quay đầu nhìn ba người đang đứng bên xe ngựa.
Hai mẹ con vẫn còn hoảng loạn, giờ thấy xác chết khắp nơi, càng sợ hãi đến tái mét mặt mày. Lam Vũ lấy chiếc nón trên đầu mình đội cho người mẹ, giúp bà che đi những hạt mưa xiên xéo: "Đừng sợ, hai người cưỡi ngựa xuống núi đi, nửa canh giờ là có thể đến thị trấn rồi."
"Ngựa... Chúng ta, chúng ta không có ngựa."
"Cưỡi ngựa của ta đi." Lam Vũ dắt con ngựa của mình đến, đỡ họ lên: "Đến thị trấn thì nhớ báo quan. Đạo tặc trên núi Thanh Phong không còn bao nhiêu, không đáng sợ nữa đâu."
"Ngươi đưa ngựa cho ta, vậy ngươi thì sao?"
Lam Vũ cười khẽ. Thấy Quý Linh Nguyệt trèo lên ngựa, nàng liền nhẹ nhàng nhảy lên sau lưng nàng ấy: "Chúng ta cùng cưỡi một con là được."
Quý Linh Nguyệt cười khẽ liếc nàng một cái, nắm chặt dây cương: "Ha!"
"Chờ, chờ đã..." Thấy họ dần đi xa, nữ nhân hét lên: "Hai vị cô nương tên gì? Ta phải đến đâu để cảm ơn hai vị?"
Trong màn mưa phùn, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Không cần cảm ơn đâu. Thấy việc bất bình, rút kiếm trợ giúp thôi..."
Tiếng vó ngựa xa dần, bóng người dần khuất trong rừng núi. Lam Nguyệt Yêu cười lắc đầu, nói: "Lam Diên nói không sai, quả thực rất vui sướng."
Sở Xuân Hàn suy tư: "Họ..."
Lam Nguyệt Yêu nghiêng đầu, im lặng chờ nàng nói. Nữ nhân chậm rãi nói: "Rất tốt."
"Đúng vậy," Lam Nguyệt Yêu nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nàng, ôn hòa nói: "Họ đã thành thân, sao có thể không tốt chứ?"
Sở Xuân Hàn chớp mắt: "Bồng Lai..."
"Nàng muốn đến đó sao?" Mặc dù Bồng Lai đã thay đổi một trời một vực, nhưng Lam Nguyệt Yêu vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Nàng bĩu môi, nhìn đôi mắt trong sáng của Sở Xuân Hàn, bướng bỉnh "hừ" một tiếng: "Được rồi, đi thì đi."
Lúc này, nữ nhân lại nắm lấy tay nàng. Lam Nguyệt Yêu sững lại, không nhịn được nở một nụ cười: "Thôi. Muốn đi đâu cũng được, bất kể là nơi nào, ta cũng sẽ đi cùng nàng."
Hai linh hồn nhẹ như gió biến mất trong màn mưa phùn, rừng núi vẫn tĩnh lặng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
***
"Xuân Hàn."
Nữ nhân quay đầu lại, thờ ơ nhìn bóng dáng cao lớn đang bước về phía mình.
"Nhìn xem, đây là con của chúng ta."
Nàng nói: "Ta chưa từng mang thai chúng."
"Dù vậy, chúng vẫn chảy dòng máu của ngươi, là máu mủ ruột thịt của ngươi." Nam nhân nở một nụ cười: "Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn chúng sao?"
Nàng siết chặt nắm đấm, lại dời tầm mắt về trang sách trước mặt: "Đừng phí công vô ích. Ta sẽ không yêu chúng."
-
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hoa nở hoa tàn. Nàng ngồi mãi trong căn nhà trống vắng dưới đáy biển, cho đến một ngày, một tiếng rên đau đớn non nớt truyền đến từ bên ngoài cánh cửa.
"Uida..."
Nàng quay người lại, nhìn thấy cô bé đang nằm sấp dưới gốc cây hoa lê. Cô bé ngẩng đầu lên, cái đuôi cá vừa ngắn vừa tròn vẫy vẫy phía sau, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào nàng.
Khoảnh khắc nhìn nhau, nàng đã đoán được thân phận của đứa bé, nhưng vẫn hỏi: "Ngươi là con của nhà nào?"
"Ta..." Cô bé chật vật bò dậy, làm ra vẻ trấn tĩnh: "Ta là Tam công chúa của Giao tộc! Ngươi gặp ta, sao còn không hành lễ?"
"Lam Vũ."
"A!" Cô bé giật mình, đôi mắt tròn xoe mở to: "Sao ngươi dám gọi thẳng tên ta?!"
"Lam Vũ, đây không phải nơi mà ngươi nên đến."
Nàng nhẹ nhàng vung tay áo, hất cá nhỏ ra ngoài: "Đừng đến nữa."
Đáng tiếc, đó là một đứa trẻ bướng bỉnh và đầy tò mò. Nó cứ lén lút lẻn đến, từng chút một tiếp cận nàng, cẩn thận thăm dò giới hạn của nàng, cuối cùng còn mạnh dạn ngồi xuống bên cạnh nàng, mượn cớ hỏi bài để nói chuyện.
Thời gian trôi qua, thỉnh thoảng nàng lại suy nghĩ về một vấn đề.
Một người mẹ, liệu có phải sinh ra đã phải yêu đứa con của mình không?
Tình yêu của người mẹ dành cho con, rốt cuộc là do mười tháng mang nặng và máu mủ liên kết mà sinh ra, hay là do cùng nhau sớm tối mà tích lũy dần dần?
Nàng không thể hiểu được.
Hơn nữa, hai đứa trẻ này vốn không phải là do nàng mong muốn. Chúng chỉ được tạo ra từ tinh huyết của nàng và Lam Ngăn Xuyên, rồi đi đến núi Quan Âm cầu hoa châu có thể mang thai, để nuôi dưỡng thai nhi ra đời trong đó.
Hai sinh mệnh bé nhỏ này là xiềng xích mà Lam Ngăn Xuyên dùng để trói buộc nàng. Nàng hiểu vai trò của chúng, cũng hiểu rằng, chỉ cần không nảy sinh tình cảm với chúng, chỉ cần không yêu chúng, thì xiềng xích này đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, khi nghe thấy lời đe dọa đó, nàng vẫn phải dừng bước.
"Nàng không được đi!" Nữ nhân trước mặt trắng bệch như tờ giấy, nghẹn ngào nói: "Ta khó khăn lắm mới có thể trốn thoát, khó khăn lắm mới cứu được nàng ra, nàng không được quay lại!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Đôi mắt nữ nhân đỏ hoe, bàn tay gầy guộc như gọng kìm siết chặt lấy nàng, gần như muốn bóp ra vết bầm tím: "Cầu xin nàng, Xuân Hàn, chúng ta đi thôi. Chúng ta sắp... sắp rời khỏi đây rồi..."
Hàng mi dài của Giao Nhân run rẩy, những giọt nước mắt rơi xuống hòa vào nước, tan biến trong hư không.
Nàng sững lại, nhìn chằm chằm nữ nhân thân tàn ma dại trước mặt, môi mấp máy: "Xin lỗi, đã hại nàng thành ra thế này."
"Chuyện này không liên quan đến nàng..."
"Ta không nên dẫn nàng về Bồng Lai."
"Đã nói là không liên quan đến nàng..."
Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên giáng một chưởng vào xương quai xanh của Giao Nhân. Sau khi nàng ấy mất đi năng lực hành động, nàng liền dùng pháp trận bảo vệ, đẩy nàng ấy về phía mặt biển tràn ngập ánh nắng.
Người yêu của nàng đã bị thương tích đầy mình. Ấy vậy mà một pháp trận đơn giản như vậy, nàng ấy lại không thể nhanh chóng phá giải.
Giao Nhân đã hoàn hồn từ cảm xúc không thể tin nổi, răng nghiến ken két: "Sở Xuân Hàn!" Nàng giãy giụa lao tới rìa pháp trận, đôi mắt đỏ ngầu, hét lên điên cuồng: "Nàng muốn vì nó mà vứt bỏ ta sao?! Sở Xuân Hàn! Sở Xuân Hàn! Nàng yêu nó đến thế sao?!"
Nàng khẽ lẩm bẩm: "Ta không yêu con bé."
Ban đầu nàng nghĩ tình yêu là xiềng xích, nhưng giờ đây nàng mới phát hiện, hóa ra sự chính nghĩa và lương thiện mà nàng luôn giữ gìn bấy lâu nay, mới chính là xiềng xích của nàng.
Nàng không thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Nàng không thể bất trung bất hiếu. Nàng không thể nhìn người vô tội phải chịu khổ vì nàng.
Bởi vì từ trước đến nay, đó chính là đạo nghĩa đối nhân xử thế của nàng.
Nếu trở thành một người ích kỷ, liệu cuộc đời này có dễ dàng hơn một chút không?
"Sở Xuân Hàn..."
Giọng nói đó dần xa, đã có chút mơ hồ. Nàng nhìn người yêu của mình, nhìn nàng ấy hé môi, nói ra những chữ cuối cùng.
"Ta hận nàng."
Hàng mi dài của nàng khẽ run lên, quay người lặn xuống biển sâu vô tận.
-
Vào lúc nửa đêm, Sở Xuân Hàn lặng lẽ mở mắt.
Nàng đã không còn nhớ mình mơ thấy gì, nhưng bên giường trống không, nàng liền khoác áo xuống giường, từ từ bước ra ngoài.
Bóng người quen thuộc đang yên lặng nằm trên ghế bập bênh dưới mái hiên. Hàng mi dài rũ xuống, phủ một bóng đen hình quạt. Nàng rón rén bước tới, dừng lại bên cạnh Lam Nguyệt Yêu, phát hiện nàng ấy đã ngủ say.
Thế là, Sở Xuân Hàn nhìn xung quanh, cũng kéo một chiếc ghế đẩu đến, ngoan ngoãn ngồi xuống. Bụi hoa trong sân tỏa hương nồng nàn, tiếng dế kêu ri ri. Nàng thẫn thờ một lúc, không nhịn được nhìn người bên cạnh.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên hàng lông mày hiền dịu của Lam Nguyệt Yêu, càng làm làn da của nàng thêm tinh xảo như sứ. Sở Xuân Hàn đưa tay ra, cẩn thận vén tay áo nàng lên, phát hiện trên đó vẫn còn những vết sẹo vặn vẹo như giun bò.
"Ưm..."
Có lẽ động tác của nàng đã đánh thức Lam Nguyệt Yêu. Nữ nhân nhíu mày, mệt mỏi mở mắt: "Xuân Hàn?" Giọng nàng khàn khàn, ngáp một cái: "Sao lại ra đây? Không buồn ngủ sao?"
"Ngươi không ở trong đó."
"À," nàng cong môi, mềm mại nói: "Trong phòng nóng quá, nên ta mới ra đây."
Sở Xuân Hàn gật đầu, một lúc sau, lại hỏi: "Có đau không?"
"Cái gì?"
Sở Xuân Hàn chỉ vào cánh tay nàng: "Trên đó, có sẹo."
Lam Nguyệt Yêu sững lại, có chút bực bội kéo tay áo xuống: "Sao nàng lại nhìn lung tung thế, ta đã che kín thế này rồi mà."
"Có đau không?"
"Ta..." Nàng mím môi, lắc đầu: "Đương nhiên là không đau rồi. Vết sẹo này đã có từ rất lâu rồi. Nếu sớm biết linh hồn sẽ giữ nguyên trạng thái lúc chết, ta đã tìm ít thuốc để xóa sẹo rồi mới chết."
"Tại sao?"
"Bởi vì, nó rất xấu," Lam Nguyệt Yêu khó chịu, nói: "Rất đáng sợ."
"Không đáng sợ."
Lam Nguyệt Yêu hừ một tiếng: "Đó là vì nàng chưa nhìn thấy vết sẹo trên người ta..."
Lời chưa nói hết, nàng đã vội vàng ngậm miệng lại, kinh ngạc nhìn về phía Sở Xuân Hàn. Quả nhiên, nữ nhân mở to đôi mắt đen láy, như một đứa trẻ tò mò mà nhìn nàng: "Trên người?"
Hỏng rồi...
Nàng cười gượng, co người lại: "Không có, ta chỉ đùa thôi."
Để chuyển chủ đề, nàng duỗi tay kéo Sở Xuân Hàn lên, vòng tay ôm eo nàng ấy từ phía sau, cằm cũng tựa trên vai nàng ấy: "Ngày mai Cơ Hanh sẽ đến chơi, nàng có muốn vào bếp không?"
Sở Xuân Hàn "ừm" một tiếng: "Nấu cá."
"Nấu thế nào?"
"Xào giòn."
"Còn gì nữa?"
"Kho."
Lam Nguyệt Yêu phì cười: "Nàng ấy cũng đâu phải chỉ ăn mỗi cá."
Sở Xuân Hàn suy nghĩ một lát, đặt tay lên mu bàn tay nàng: "Ta thích."
"..." Mặc dù biết nàng ấy chỉ đang nói sự thật, nhưng đôi lúc, nàng vẫn nghi ngờ Sở Xuân Hàn có phải đang tán tỉnh mình hay không.
Chắc là... không thể nào đâu.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Sở Xuân Hàn đột nhiên gọi: "Nguyệt Yêu."
"Ừm?"
"Ngươi có hận ta không?"
Lam Nguyệt Yêu sững lại, rũ mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của nàng. Một lúc lâu sau, nàng mới hạ giọng hỏi: "Sao lại hỏi thế?"
"Không biết," nữ nhân quay lưng lại với nàng, có vẻ mơ màng: "Để tâm."
Lam Nguyệt Yêu mím môi, xoay nàng lại. Sở Xuân Hàn ngoan ngoãn để nàng tùy ý xoay chuyển. Đôi mắt dưới hàng lông mi thanh tú không còn vẻ trầm tĩnh và ôn hòa quen thuộc như trước, chỉ còn lại sự trong sáng không vướng chút bụi trần.
Nàng khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Có vài chuyện, nàng không nhớ thì tốt hơn."
"Chuyện gì?"
"Chuyện khiến ta hối hận." Nàng nhẹ nhàng nắm tay Sở Xuân Hàn: "May mà nàng không nhớ, ta đã từng nói với nàng những lời đó."
Nữ nhân im lặng nhìn nàng, sắc mặt dịu dàng, giống như dòng nước mùa thu có thể bao dung tất cả.
"Ta năm đó đã nghĩ, nếu nàng có thể ích kỷ hơn một chút thì tốt biết mấy. Nhưng nếu nàng thật sự là một người ích kỷ, ta đã không quen biết nàng, càng không thể yêu nàng." Nàng cong mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Một chuyện đơn giản như vậy mà ta lại phải mất rất lâu mới hiểu ra. Ngay cả Lam Vũ còn thông suốt hơn ta."
Sở Xuân Hàn im lặng một lúc: "Xin lỗi."
"Xin lỗi vì điều gì?"
"Không biết."
Lam Nguyệt Yêu nhướng mày, bất lực cười: "Lúc nào cũng bắt ta đoán, nàng thật là đáng ghét."
"Xin lỗi."
"Được rồi được rồi. Muốn ta vui, thà nói thích ta còn hơn."
"Thích ngươi." Thấy Lam Nguyệt Yêu sững lại, Sở Xuân Hàn đặt tay lên ngực nàng: "Trên người."
"Ừm?"
"Sẹo."
Lam Nguyệt Yêu thở dài: "Nàng thật là cố chấp. Nhất định phải xem sao?"
Sở Xuân Hàn gật đầu.
Lam Nguyệt Yêu cắn cắn môi, trên mặt dần phủ một lớp phấn mỏng, lầm bầm: "Nếu không phải bây giờ nàng ngốc nghếch như vậy, ta thật sự sẽ nghĩ nàng có ý đồ xấu đấy." Nàng nâng eo lên, Sở Xuân Hàn cũng được nàng ôm ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nữ nhân ho khan: "Đã nói rồi đấy nhé. Sau khi xem xong, sau này không được xem nữa."
***
Năm sau, Cơ Hanh sớm đã thỉnh cầu Quỷ vương cho nàng đến nhân giới vào dịp Tết Trung Nguyên. Sau khi được đồng ý, nàng hớn hở liên tục mấy ngày liền. Lam Nguyệt Yêu thấy vậy bật cười, chủ động tiễn nàng rời khỏi Quỷ giới và nhờ nàng đến thăm Lam Diên. Con mèo nhỏ này đồng ý ngay. Nhưng khi nhắc đến Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt, nàng ta lại như ăn phải thứ gì chua chát, ấp úng mãi mới miễn cưỡng đồng ý.
Sau thời gian dài cùng nhau bầu bạn, Lam Nguyệt Yêu cũng biết được thân phận thật sự của Cơ Hanh, không khỏi thắc mắc: "Sao thế? Chẳng phải đều là tỷ tỷ của ngươi à, sao lại đối xử khác biệt vậy?"
Cơ Hanh lườm một cái: "Lam Vũ không phải tỷ tỷ của con."
Lam Nguyệt Yêu bật cười, không nhịn được xoa đầu nàng: "Được rồi, đi đi. Nhớ về đúng giờ đấy." Nàng dừng lại, rồi phủi đi cánh hoa đỏ tươi dính trên tóc mái của nàng: "Đây là gì thế?"
"Chắc là trên đường vô tình dính vào." Cơ Hanh chợt "a" lên như nhớ ra điều gì đó, vui vẻ nói: "Năm nay Quỷ Đô hình như cũng tổ chức đại hội, lát nữa người về, có thể dẫn dì Sở đi xem."
"Được."
Nữ nhân quay người lại, nôn nóng đi về phía nhân giới. Khi bóng dáng nàng khuất hẳn, Lam Nguyệt Yêu cũng men theo con phố Trường Nhạc rộng rãi và náo nhiệt về nhà. Không ngờ vừa lên cầu đã đụng phải một chiếc xe hoa lộng lẫy đi ngược chiều. Hai bên xe hoa đông nghẹt cư dân Quỷ Đô, tiếng người ồn ào, chen chúc không thể lọt qua. Dưới cầu, vô số đèn kim liên trôi nổi trên mặt nước. Các quỷ sai mặc y phục đen đang ngồi trên thuyền gỗ, lần lượt vớt chúng lên.
Lam Nguyệt Yêu thu hồi tầm mắt, tựa vào đầu cầu tránh đám đông, nhưng lại nghe thấy một tiếng gọi trong trẻo: "Nguyệt Yêu tỷ tỷ!"
Nàng vô thức cúi đầu, thấy cô bé Thẩm Mạt nhà hàng xóm đang đứng bên bờ sông. Và người đang bị cô bé lôi kéo, không ai khác chính là Sở Xuân Hàn. Hôm nay người này mặc một bộ y phục giản dị, trên mái tóc đen như thác nước cũng cài một vòng hoa tươi đẹp và thơm ngát. Đôi mắt dưới hàng lông mày trong trẻo như nước mùa xuân, cứ như một người bước ra từ bức tranh thủy mặc cổ điển vậy.
Nàng cong mắt, bước đến trên cầu rồi hỏi: "Ra ngoài từ khi nào thế?"
"Ra ngoài từ sáng sớm ạ," Thẩm Mạt vui vẻ nói: "Mọi người đều đi theo xe hoa. Nghe nói cuối cùng sẽ ném ra một nghìn bông hoa Nguyệt Hoa. Trong đó chỉ có một bông màu trắng. Nếu giành được, sẽ nhận được một món quà từ Quỷ vương đấy."
Lam Nguyệt Yêu "ồ" một tiếng, lại nghiêng đầu: "Vòng hoa trên đầu Xuân Hàn là ngươi tết à?"
"Đúng vậy, ta chỉ cần tết một cái, Xuân Hàn tỷ tỷ đã học được rồi, còn tết cho ngươi một cái nữa đấy."
"Thật à?" Lam Nguyệt Yêu mắt sáng lên: "Đâu rồi?"
Sở Xuân Hàn nâng hoa trên tay lên: "Đây."
Lam Nguyệt Yêu cười tươi: "Nàng tặng cho ta sao?"
"Ừm."
Nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn, chủ động cúi xuống: "Vậy làm phiền nàng giúp ta cài lên nhé."
Sở Xuân Hàn ngoan ngoãn giơ tay lên, nhưng nhận ra vẫn còn một chút khoảng cách với người trên cầu. Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc, tiến lên hai bước, từ từ nhón chân, cẩn thận cài những cánh hoa mong manh vào mái tóc bạc của Giao Nhân.
Hương hoa thơm ngào ngạt, hơi thở đan xen. Lam Nguyệt Yêu rũ mắt nhìn đôi mắt trong veo của nàng, khẽ hỏi: "Có đẹp không?"
Sở Xuân Hàn gật đầu: "Đẹp."
"Nàng cũng đẹp."
Nhân lúc không ai chú ý, nàng cúi đầu, hôn thật nhanh lên má nữ nhân, rồi lại tự nhiên đứng thẳng dậy, đấm đấm vào eo mình: "Aiya, mỗi ngày ở Vãng Sinh Cư giã thuốc, cái lưng già này của ta thật sự sắp không chịu nổi rồi."
Sở Xuân Hàn cũng đứng thẳng lại, có chút bối rối nhìn nàng. Đợi khi nàng lắc lư lảo đảo bước xuống cầu, mới hỏi: "Tại sao?"
Lam Nguyệt Yêu nghi hoặc "ừm" một tiếng, vừa nắm tay nàng đi theo xe hoa về phía trước, vừa lớn tiếng hỏi giữa sự ồn ào của đám đông: "Cái gì tại sao?"
"Hôn ở ngoài đường?"
Lam Nguyệt Yêu ho sặc sụa. Thấy Thẩm Mạt lúc này đã chen lấn sang chỗ khác mua hoa đăng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ghé vào tai nàng ấy nói nhỏ: "Chuyện này đừng hỏi ở ngoài đường."
Sở Xuân Hàn bướng bỉnh nhíu mày: "Ngươi nói, không được hôn ở ngoài đường, nhưng ngươi vừa hôn ta, không giữ lời gì cả. Lại còn nói, không được hỏi ở ngoài đường, ngươi..."
"Ta sai rồi," Lam Nguyệt Yêu sợ nàng cứ truy hỏi mãi không thôi, nhanh chóng đầu hàng: "Xin lỗi mà, ta không nên hôn nàng ở ngoài đường."
Sở Xuân Hàn khăng khăng: "Tại sao ngươi lại hôn?"
"Có gì mà tại sao. Chỉ là nhìn thấy nàng, ta cảm thấy vui, ta, ta..." Nàng dần đỏ mặt, mạnh miệng nói: "Do tình cảm mà nên."
Sở Xuân Hàn mím chặt môi, trầm tư nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng quay đầu lại, nói: "Hoa."
Lam Nguyệt Yêu sững lại: "Cái gì..."
Lời còn chưa nói xong, bỗng một cái bóng che lấp ánh sáng. Ngay sau đó là tiếng hò reo đinh tai nhức óc của cư dân Quỷ Đô. Trong cơn mưa đỏ tươi của Nguyệt Hoa bay lả tả khắp trời, Sở Xuân Hàn bị đám đông chen lấn, chao đảo, rồi nhanh chóng biến mất trước mắt Lam Nguyệt Yêu. Tim nàng thắt lại, vội vàng kêu lên: "Xuân Hàn!"
Nàng cố gắng chen vào đám đông, nhìn chằm chằm vào vạt áo trắng lúc ẩn lúc hiện. Khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Sở Xuân Hàn, còn chưa kịp thở phào, nàng đã thấy nàng ấy loạng choạng ngã từ bờ sông xuống, "bùm" một tiếng.
"Xuân Hàn!"
Sắc mặt Lam Nguyệt Yêu đột nhiên thay đổi, hoảng loạn chạy tới, nhưng chỉ thấy một biển hoa đỏ rực đang cuộn trào. Nàng cắn môi, đang định vén vạt áo nhảy xuống, thì một bóng người màu trắng đột nhiên nhô lên từ biển hoa.
Nữ nhân dịu dàng như gió xuân vẫn giữ vẻ mặt mơ màng, trên cái đầu đen nhánh lại đầy những cánh hoa diễm lệ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng đờ trên bờ, liền đưa bông hoa trong tay cho nàng ấy.
Lam Nguyệt Yêu sững lại: "Hửm?"
Sở Xuân Hàn kiên nhẫn nói: "Tặng cho ngươi."
Lam Nguyệt Yêu cúi người, nhận lấy bông hoa từ tay nàng. Nỗi sợ hãi trong lòng từ từ rút đi như thủy triều. Nàng nhìn nữ nhân đang đứng giữa biển hoa, cuối cùng bật cười, đưa tay ôm má nàng ấy, cúi xuống nhẹ nhàng chạm vào môi nàng ấy.
Sở Xuân Hàn nhíu mày: "Ngươi lại..."
"Suỵt, do tình cảm mà nên."
-
Rời khỏi đám đông náo nhiệt, khi hai người sóng vai nhau đi về nhà, Thẩm Mạt từ xa gọi lớn: "Nguyệt Yêu tỷ tỷ, hai người không giành bông Nguyệt Hoa màu trắng đó sao?"
Lam Nguyệt Yêu vẫy tay với cô bé, cười nói: "Không cần đâu. Ta đã có bông hoa của riêng mình rồi."
-
Ban đêm, Cơ Hanh vẫn chưa về. Ngược lại, có quỷ sai đến gõ cửa, để lại hai ngọn hoa đăng.
"Hôm nay cửa quỷ mở rộng. Hoa đăng cầu nguyện của người sống dành cho người chết sẽ trôi theo sông Vong Xuyên đến đây. Hai ngọn này là dành cho hai vị."
Sau khi quỷ sai đi rồi, Lam Nguyệt Yêu ôm hoa đăng trở về phòng, lấy ra hai tờ giấy từ bên trong.
"Ừm... Tờ này hình như là Lam Diên viết," Lam Nguyệt Yêu liếc nhìn nữ nhân chăm chú ở bên cạnh, khẽ đọc: "Mong mẫu thân và cô cô được hưởng giấc ngủ an lành, sau này sống vui vẻ không lo âu."
Nàng chậc một tiếng: "Sao lại đứng đắn như vậy chứ. Cần gì giấc ngủ an lành, chi bằng đốt nhiều tiền giấy hơn đi."
Sở Xuân Hàn thu hồi ánh mắt, mở tờ giấy còn lại, dường như cũng muốn đọc. Vừa mở ra, nàng không khỏi ngồi thẳng người, rơi vào một khoảng lặng rất lâu.
"Có phải là dài quá không?" Lam Nguyệt Yêu bật cười, nhận lấy từ tay nàng. Nhìn những dòng chữ chi chít, nàng cũng không khỏi đau đầu: "Hai tỷ muội này đúng là hai tính cách khác nhau, một đứa đứng đắn, một đứa lại lắm lời. Được rồi được rồi, để ta đọc cho nàng nghe."
Nàng hắng giọng, từ tốn đọc: "Mẫu thân, cô cô, con và A Nguyệt đã ẩn danh, phiêu du khắp nhân gian. Chúng con đã đi qua ba sông, bốn biển, xuôi Nam ngược Bắc, quen biết được nhiều bạn bè, cũng đã làm được rất nhiều việc. Mấy ngày trước, đệ đệ của Huyên Ngọc bị trọng thương ở U Lạc Cốc. Huyên Như Lâm vậy mà lại muốn lấy máu của con để cứu người. Nếu hắn có thái độ tốt hơn một chút, có lẽ con sẽ cho hắn một hai giọt. Nhưng hắn lại quá vô lễ, không chỉ ra oai ra mặt, thấy con không muốn, còn định ép buộc con. Điều này đã chọc giận A Nguyệt. Nàng ấy trực tiếp leo lên đài Vấn Tiên, dạy cho Huyên Như Lâm một bài học nhớ đời trước mặt các vị trưởng lão của Tam đại tiên tông. Lúc đó chúng con mới biết, thì ra lão già Huyên Như Lâm này tu vi đã đình trệ từ lâu, căn bản không phải là Độ kiếp đại viên mãn. Huyên Ngọc cũng nhân cơ hội này mà đuổi đệ đệ vô dụng của nàng ấy sang ngoại tông, rồi trở lại làm Thiếu các chủ. Lão già Huyên Như Lâm tức đến nỗi lâm bệnh nặng, phải ở ẩn trong núi để tịnh dưỡng. Có thể nói, Vân Tiêu Các giờ đã là địa bàn của Huyên Ngọc rồi.
Còn núi Hạo Thần, sư môn đã chính thức công nhận lại thân phận đệ tử của con và A Nguyệt. Tuy nhiên, điều này không còn quan trọng với chúng con nữa. Nghe nói Tần Tự phải bế quan một thời gian rất dài, nên sư tôn đã mời A Nguyệt quay về tạm thời làm trưởng lão Kiếm Phong. Nhưng A Nguyệt vẫn còn lưỡng lự, dù sao nàng ấy hiện giờ là Ma, đi truyền dạy kiếm thuật ở tiên tông thì có vẻ hơi kỳ cục. Sư tôn cũng mời con về dạy phù pháp và chú thuật. Con thì sẵn lòng. Bởi vì phù pháp và chú thuật của con đều học từ mẫu thân. Con nghĩ, nếu truyền lại những thứ đó, có lẽ một phần của mẫu thân sẽ có thể tồn tại mãi mãi trên đời này. Nhưng con chưa từng dạy học cho ai cả, ngay cả A Li, con cũng chưa từng dạy cho con bé điều gì. Con không biết, liệu con có thể đảm đương được trọng trách này không.
Tết Trung Nguyên năm nay, tỷ tỷ đã đến nhân gian ăn Tết cùng chúng con. Khi chúng con đi dạo, vừa hay gặp lúc thành phố thả hoa đăng. Nghe nói vào Lễ quỷ, những ngọn đèn này sẽ trôi đến bên cạnh người chết, không biết có thật hay không. Thôi, mặc kệ có thật hay không, đèn thì chúng con đã mua rồi. Tỷ tỷ còn chê con viết dài, nhưng tỷ ấy đã mất cả một canh giờ chỉ để viết hai dòng đó đấy.
À, A Nguyệt gửi lời hỏi thăm hai người. Không biết Quỷ giới trông như thế nào, cũng không biết hai người đã luân hồi chuyển thế chưa. Dù sao thì, con mong sau này hai người đều sẽ bình an thuận lợi, vui vẻ không lo âu."
Vất vả đọc xong, Lam Nguyệt Yêu uống một ngụm trà, lẩm bẩm: "Thật sự là không một đứa nào nhớ tới chuyện đốt tiền giấy cả."
Đáng tiếc là Sở Xuân Hàn cũng không đáp lại nàng. Ngược lại, nàng ấy cẩn thận cất hai tờ giấy vào một cái hộp trong ngăn kéo. Lam Nguyệt Yêu cười cười, đợi nàng cất đồ xong, dịu dàng nói: "Lát nữa có ra ngoài đi dạo nữa không?"
Sở Xuân Hàn lắc đầu: "Ngủ."
"Sớm vậy sao?" Lam Nguyệt Yêu ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Được rồi, nếu nàng muốn ngủ thì cứ đi ngủ đi. Ta đợi Cơ Hanh về rồi sẽ ngủ."
Sở Xuân Hàn nhíu mày, ngồi yên một lúc, lặp lại: "Ngủ."
Lam Nguyệt Yêu sững lại, quay đầu, mắt đối mắt với nàng một lúc. Đột nhiên bừng tỉnh: "Nàng nói 'ngủ' là ý gì?"
Sở Xuân Hàn nói: "Lần trước ngủ, khác với trước đây, tại sao?"
Lam Nguyệt Yêu mím chặt môi, mặt lại bắt đầu nóng ran: "Có gì khác đâu, chỉ là hôn, hôn một cái, sờ sờ một cái thôi mà?"
Nữ nhân "ừm" một tiếng, thản nhiên nói: "Làm lại một lần nữa."
"Tại sao?"
Sở Xuân Hàn có chút bối rối nhìn nàng: "Bởi vì ngươi, rất thích."
"..." Lam Nguyệt Yêu không nhịn được co người lại, má nàng đã ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước: "Ta, ta không có..."
"Ngươi thích," Sở Xuân Hàn khẳng định: "Cho nên, chúng ta ngủ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro