
Ngoại truyện: Âm phủ (H+)
Để lại một ngọn đèn cho con mèo nhỏ về muộn, nàng dắt Sở Xuân Hàn về phòng, rót cho nàng ấy một tách trà, rồi đi kiểm tra cửa nẻo, dọn dẹp sách bút trên bàn, và thắp lên ngọn nến mờ ảo.
Sở Xuân Hàn ôm chén trà ngồi bên giường, ánh mắt luôn dõi theo nàng, di chuyển theo bóng dáng của nàng. Lam Nguyệt Yêu quay đầu lại, thấy nàng cứ nhìn mình chằm chằm thì càng thêm bối rối, do dự một lúc, lại thổi tắt ngọn nến vừa thắp.
Đôi mắt bình lặng của nữ nhân vẫn sáng trong bóng tối. Nàng nghiêng đầu, bối rối hỏi: "Tại sao lại tắt đèn?"
Giọng Lam Nguyệt Yêu rất khẽ: "Để đèn sáng, nàng sẽ ngại."
Sở Xuân Hàn nhíu mày: "Tại sao ta lại..."
Lời còn chưa nói dứt, một đôi tay đã nâng lên ôm lấy mặt nàng. Nàng có chút ngỡ ngàng, ngước lên nhìn đôi mắt xanh lam gần ngay trước mặt, rồi ngoan ngoãn thả lỏng: "Ngươi muốn hôn ta sao?"
"Phải," Lam Nguyệt Yêu quỳ một gối lên mép giường, ôn hòa nói: "Bởi vì ta thích nàng, nên ta muốn hôn nàng."
Sở Xuân Hàn "ừm" một tiếng, khẽ nâng cằm, rồi nhắm mắt lại. Vẻ mặt nghiêm túc chờ người đến hôn này của nàng khiến Lam Nguyệt Yêu dở khóc dở cười: "Không phải nàng nói muốn làm lại một lần nữa sao? Sao cái gì cũng để ta làm thế?"
Sở Xuân Hàn sững lại, suy nghĩ một lát, thành thật nói: "Ta không biết."
"Để ta dạy cho nàng," nói rồi, nàng cúi đầu hôn lên môi Sở Xuân Hàn. Một tay luồn vào mái tóc dài sau gáy nàng ấy, nâng nàng lại gần mình. Tay kia thì đặt lên eo nàng ấy, cùng nàng ấy ngã xuống giường, "giống như lần trước vậy."
Ánh sáng mờ ảo, hai bóng người ôm nhau lăn một vòng. Lam Nguyệt Yêu nằm trên giường mỉm cười, vừa lười biếng nheo đôi mắt đẹp lại, vừa vòng tay ôm cổ nữ nhân, liếm nhẹ lên đôi môi đỏ của nàng, dâng tặng những nụ hôn mút mát triền miên. Đầu lưỡi ẩm ướt quấn quýt lấy nhau, dường như muốn cướp đi toàn bộ không khí trong miệng. Sở Xuân Hàn khó nhịn, khẽ ngân nga vài tiếng. Thấy Lam Nguyệt Yêu vẫn quấn chặt lấy mình, nàng do dự cắn nhẹ đầu lưỡi nàng ấy. Giao Nhân bật ra một tiếng cười khẽ mơ hồ, tốt bụng buông đôi môi của nàng ra, chuyển sang hôn lên cần cổ thon thả.
"Ưm..." Sở Xuân Hàn run lên. Áo ngoài của nàng bị cởi ra, để lộ những đường nét thanh mảnh của cơ thể đang chống trên người Lam Nguyệt Yêu. Lam Nguyệt Yêu cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, rồi lại đưa tay cởi áo lót bên trong của nàng ra, không nặng không nhẹ cắn một cái lên xương quai xanh.
Nữ nhân chớp chớp mắt thật nhanh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dâng lên hơi nước. Mái tóc được buộc gọn gàng phía sau gáy cũng tuột ra từng sợi.
"Ưm, Nguyệt Yêu..."
"Ta đây," Lam Nguyệt Yêu nhếch môi, cầm tay nàng trượt vào trong áo của mình: "Sờ ta đi."
Làn da của Giao Nhân mát lạnh, nhưng chạm vào lại không hề trơn láng. Những vết sẹo đã lành đan xen vào nhau, như một tấm lưới lốm đốm rơi trên tuyết. Sở Xuân Hàn vuốt ve những vết sẹo trên eo và bụng nàng, lòng bàn tay từ từ trượt lên, nắm lấy bầu ngực mềm mại và đầy đặn.
"Ah..." Lam Nguyệt Yêu vô thức ưỡn người lên, Bị nàng nắn bóp lung tung vài cái, không nhịn được phát ra tiếng thở dốc mềm mại quyến rũ: "Đúng, chính là... chính là như vậy..." Nàng lại vòng tay ôm lấy cổ Sở Xuân Hàn, ấn đầu nàng vào vai mình. Tay phải lại bao lấy mu bàn tay nàng, dạy nàng cách vuốt ve mình: "Đừng chỉ nắm ở đấy, còn có thể, có thể xoa ở đây, mạnh hơn một chút..."
Sở Xuân Hàn nói: "Nhũ hoa à?"
Lam Nguyệt Yêu giật mình, đỏ mặt nói: "Đừng có nói thẳng cái từ đó!"
Sở Xuân Hàn mơ hồ nhìn nàng một cái, làm theo lời nàng, xoa nắn nhụy hoa mềm mại và nhạy cảm. Đợi nàng mềm nhũn thả lỏng mà rên rỉ, liền cúi đầu, mở môi ngậm lấy đầu nhũ cứng lên vì bị xoa bóp.
"Ưm," Giao Nhân rên rỉ một tiếng, yếu ớt đưa tay gác lên mắt mình: "Nàng đúng là... không cần học mà cũng biết."
Những nụ hôn dịu dàng dần di chuyển xuống, từng cái rơi trên bụng dưới của Lam Nguyệt Yêu. Mỗi khi đôi môi ướt át dán lên, nàng đều không nhịn được run rẩy. Hàng mi bạc dài và dày dần vương hơi nước ẩm ướt. Nàng hít một hơi, cụp mắt nhìn đỉnh đầu tóc đen của người đó. Sở Xuân Hàn đang kiên nhẫn hôn những vết sẹo xấu xí ấy, động tác lại không chứa một chút dục vọng nào, dường như chỉ là đơn thuần yêu thương vỗ về.
So với nữ nhân nghiêm túc này, nàng lại quá mức thảm hại khi chỉ vì vài động tác đơn giản của đối phương, mà đã nhạy cảm đến mức run rẩy, thậm chí toàn thân đều nhũn ra.
Lam Nguyệt Yêu mím môi, không khỏi sinh ra chút bực bội. Nhưng người kia lại bò lên, vẻ mặt vô tội ghé sát vào người nàng. Nàng vội bóp cằm nàng ấy, giọng khàn khàn hỏi: "Làm cái gì đấy?"
Sở Xuân Hàn chớp mắt, mơ màng nói: "Hôn ngươi."
Lam Nguyệt Yêu hừ một tiếng: "Nàng muốn hôn là ta cho nàng hôn ư?"
"Ừm."
Lam Nguyệt Yêu bị nàng chọc cười: "Vì sao chứ?"
"Bởi vì," nàng suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Ngươi thích ta."
"Nàng..."
Sở Xuân Hàn tiếp lời: "Ta cũng thích ngươi."
Lam Nguyệt Yêu sững lại, bất lực thở dài: "Nàng đúng là biết cách nắm thóp ta." Nàng cúi xuống hôn lên môi nữ nhân, khẽ thầm thì: "Ngoan, lần này đừng dừng lại giữa chừng nhé."
Dây lưng bị cởi ra, quần áo cũng từng món rơi xuống giường trong lúc quấn quýt. Lam Nguyệt Yêu ấn tay nàng trượt xuống bên dưới của mình, giọng khàn khàn nói: "Chỗ này, sờ một chút."
Sở Xuân Hàn ngoan ngoãn xoa xoa hạt đậu nhỏ đó, lòng bàn tay ấn xuống xoa nắn và chà xát. Chẳng bao lâu đã bao phủ một lớp mật dịch nhầy nhụa. Lam Nguyệt Yêu rên rỉ nghẹn ngào, bấu chặt lưng nàng. Khuôn mặt trắng nõn sớm đã trở nên hồng hào. Khóe mắt cũng nhuộm một màu đỏ mê ly. Đầu ngón tay thon dài thỉnh thoảng trượt vào khe thịt mềm mại bên dưới, khuấy ra tiếng nước anh ách. Lam Nguyệt Yêu rên rỉ cuộn hai chân lên, cọ đầu vào vai nàng, mê man nói: "Đừng... một lát, một lát nữa hẵng chạm vào chỗ đó..."
Sở Xuân Hàn liếc nàng một cái, tách hai chân đang muốn khép lại của nàng ra, lại vạch hai cánh sò mềm ra, xoa nắn ra chất lỏng ẩm ướt đầy một bàn tay, rồi tiếp tục xoa bóp quả mọng đang cương cứng đó.
"Khoan đã, ah... chậm, chậm thôi, ưm..."
Lam Nguyệt Yêu cắn môi, không muốn phát ra tiếng rên yếu ớt nữa. Eo lại lắc lư cọ xát vào lòng bàn tay Sở Xuân Hàn, động tác thậm chí có thể gọi là phóng đãng. Nàng xấu hổ nhắm mắt, vẫn có thể nghe thấy tiếng nước dưới thân. Mật dịch ướt át trượt xuống khe mông, làm ướt cả khăn trải giường bên dưới.
"Ưm... ưm ah..."
Đột nhiên cảm thấy lạnh đi. Nàng vô thức mở mắt, mơ màng nhìn xuống. Nữ nhân vốn nằm trên người nàng không biết từ lúc nào đã úp xuống giữa hai chân nàng, đang cúi đầu, đặt từng nụ hôn nóng bỏng lên bắp đùi non mềm.
Nàng bỗng nhiên căng cứng cơ thể, yếu ớt ngã trở lại vào ga giường, lại ưỡn eo lên theo những nụ hôn ngày càng nhiều của Sở Xuân Hàn, thở dốc gấp gáp.
Quả nhiên, cho dù người này có ôm tâm tư gì để làm chuyện này, nàng đều rất hưởng thụ.
Nụ hôn ẩm ướt chậm rãi tiến gần về phía hạ thân. Mặt Lam Nguyệt Yêu đỏ bừng, đầy vẻ ngượng ngùng muốn khép hai chân lại. Sở Xuân Hàn lại đưa tay đè chân nàng xuống, rồi tách ra thêm chút nữa, ngẩng đầu nhìn bộ dạng thảm hại của Giao Nhân, suy tư nói: "Lần trước, hình như... là như vậy."
Lam Nguyệt Yêu nhắm chặt mắt, xấu hổ giận dữ nói: "Rồi rồi, biết nàng trí nhớ tốt rồi, không cần... a!"
Đôi môi mềm mại áp lên cánh hoa nhầy nhụa, cẩn thận đưa ra một chút đầu lưỡi, chạm vào nụ thịt cương cứng.
"Ưm..." Lam Nguyệt Yêu run rẩy co quắp ngón chân. Toàn thân đã phủ đầy mồ hôi mỏng. Mật dịch róc rách tuôn trào từ huyệt, gần như mất kiểm soát. Nhưng khoái cảm sắc bén ở nơi mẫn cảm bị liếm láp nhanh chóng biến mất. Sở Xuân Hàn lại trèo lên, mềm mại úp vào lòng nàng. Hai cơ thể trần truồng dán lấy nhau, khoảnh khắc đó thoải mái đến mức khiến nàng than nhẹ.
Đáng tiếc, người này vừa mở miệng ra đã là: "Nhiều nước quá."
"Nàng..." Lam Nguyệt Yêu nghiến răng, gần như muốn cắn Sở Xuân Hàn một cái: "Nếu không phải nàng bây giờ... ta sẽ làm nàng trên dưới trái phải đều đủ cả, khiến cho nàng khóc cũng không thành tiếng mới thôi!"
Sở Xuân Hàn không hiểu, nhưng thấy nàng tức giận, liền cúi đầu hôn nàng một cái. Lam Nguyệt Yêu hít một hơi. Vừa bị hôn liếm qua, cơ thể mẫn cảm vẫn còn treo lơ lửng, thậm chí chỉ cần khẽ động vào đùi cũng cảm nhận được chất lỏng đang trượt xuống. Nàng nhịn một lát, thấy Sở Xuân Hàn chỉ nép vào lòng mình không động đậy, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Không phải đã nói là đừng dừng lại sao?"
Sở Xuân Hàn chớp mắt, lặp lại: "Nhiều nước quá."
Im lặng một lúc lâu, Lam Nguyệt Yêu cuối cùng cũng nhận ra là nàng ấy đang chê bai, mặt nóng ran lên: "Ta là cá, cá, cá vốn nhiều nước, trước đây nàng... cũng chẳng khá hơn là bao đâu!"
Sở Xuân Hàn nghiêng đầu: "Ồ."
"Nàng!" Lam Nguyệt Yêu không thể nhịn được nữa, vùng dậy, lật người quỳ trên người Sở Xuân Hàn: "Ta biết không thể trông cậy vào nàng mà."
Nàng đỏ hoe mắt, chậm rãi ấn hoa huyệt ướt nhẹp của mình lên đầu gối của nữ nhân, đưa đẩy vòng eo để cọ xát trên đùi nàng ấy: "Không cần nàng nữa, ta... ha ah... tự mình làm..."
Tóc bạc xõa tung đong đưa sau lưng, tạo ra một đường cong dâm đãng. Sở Xuân Hàn chớp mắt, ngước nhìn nàng, nữ nhân cưỡi trên người mình đang nhíu mày, cánh môi đỏ mọng bị răng cắn chặt. Những giọt mồ hôi tinh khiết trượt xuống từ khe ngực nàng ấy, chảy qua bụng dưới có những thớ cơ rõ ràng, ẩn vào rừng rậm ẩm ướt. Sở Xuân Hàn nhìn một lúc, cuối cùng phối hợp nhấc đầu gối lên, đâm vào nụ thịt sưng đỏ giữa hoa huyệt.
"Ah..."
Lam Nguyệt Yêu run rẩy càng lúc càng dữ dội. Hai tay nắm chặt vai Sở Xuân Hàn, gần như muốn để lại những vết móng tay đỏ ửng. Âm vật mong manh chịu từng cú va chạm dữ dội. Nàng khó chịu nhắm mắt, thở dốc kịch liệt như cá mắc cạn, cơ thể càng căng cứng: "A... ah ưm..."
Theo một tiếng rên rỉ khàn khàn kéo dài, dòng mật dịch róc rách phun trào từ cửa huyệt, nàng cũng mềm nhũn ngã vào lòng Sở Xuân Hàn, nức nở nói: "Ôm ta..."
Sở Xuân Hàn đưa tay ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi của nàng, cẩn thận hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.
"Nguyệt Yêu."
Nàng khẽ gọi.
Hơi thở của Lam Nguyệt Yêu dần dịu lại, vẫn nhắm mắt, khẽ "ưm" một tiếng bằng giọng mũi.
"Chân ta, ướt hết rồi."
"..."
Lam Nguyệt Yêu hít vào một hơi thật sâu, vừa định lăn ra khỏi lòng nàng, bên tai lại vang lên giọng nói của nữ nhân: "Nhưng mà, ta thích, như vậy."
"..." Nàng mím môi, hừ một tiếng: "Coi như nàng còn biết nói chuyện."
***
Cơn gió rít gào mang theo cát vàng táp thẳng vào mặt, đau rát như kim châm. Nàng vô thức giơ tay che mắt, mơ màng nói: "Xuân Hàn?"
Bên tai chỉ còn lại tiếng gió than khóc. Lòng nàng dâng lên một dự cảm chẳng lành, đột nhiên quay người lại, đập vào mắt là những mảnh tay chân cụt vương vãi trên nền cát. Một cái đầu đẫm máu bị gió thổi lăn đến dưới chân nàng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào nàng.
Nàng lùi lại một bước, hoảng loạn nhìn xung quanh: "Xuân Hàn?"
Bất thình lình, sau lưng vang lên tiếng bước chân sột soạt: "Những yêu quái này, đều là ngươi giết sao?"
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người mảnh mai. Nữ hài ẩn mình dưới chiếc áo choàng đen, liếc nhìn những xác chết la liệt khắp nơi, đôi mắt đỏ ngầu dần dâng lên vẻ ngạc nhiên và phấn khích: "Vì sao ngươi lại giết chúng?"
Vì sao?
Nàng nhắm mắt lại, giữa trán giật liên hồi. Thiếu nữ kia lại dời ánh mắt xuống lòng bàn tay nàng, phì cười: "Ha, giết yêu lấy đan, thì ra là vậy."
Cái gì?
Nàng cúi đầu, lòng bàn tay vốn trống rỗng đột nhiên đầy ắp những viên yêu đan lớn nhỏ màu vàng, máu dính trên đó thậm chí vẫn còn nóng hổi.
"Để cầu sức mạnh mà tàn sát đồng loại, dù cho yêu quái tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, nhưng một kẻ bạo ngược vô tình như ngươi, đây là lần đầu tiên ta được thấy."
"Ngươi đã biết rồi, mà còn dám đến đây?" Lam Nguyệt Yêu ôm lấy cái đầu ong ong, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm nữ hài đang đến gần: "Ngươi không sợ ta giết cả ngươi sao?!"
Nữ hài dừng lại, nhìn chằm chằm bộ dáng chật vật của nàng: "Ngươi cần một người giúp đỡ."
Không đợi Lam Nguyệt Yêu lên tiếng, nàng ta lại tiếp tục: "Ngươi mệt mỏi quá rồi. Hãy giữ ta lại, ta sẽ thu thập tình báo cho ngươi, sẽ dọn sạch mọi chướng ngại cho ngươi. Những gì ngươi muốn làm, ta sẽ giúp ngươi làm. Những gì ngươi không muốn làm, ta sẽ thay ngươi làm. Chỉ cần ngươi giữ ta lại, ta sẽ mãi đi theo sau lưng ngươi, làm tôi tớ trung thành nhất của ngươi."
"Tại sao?"
"Có lẽ là vì... ta muốn tất cả mọi người đều phải sợ hãi ta," thiếu nữ bình thản nói: "Ta muốn tên của ta, từ nay về sau, sẽ trở thành cơn ác mộng của Yêu Đô."
"Vậy sao?" Lam Nguyệt Yêu nhắm mắt, mệt mỏi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Cơ Hanh." Nàng ta lại bước lên, đi đến bên cạnh nữ nhân thân tàn ma dại, nhìn nàng chằm chằm: "Ta tên là Cơ Hanh."
-
Xào xạc...
Cơn gió thổi những cây hoa ngoài cửa sổ kêu "xào xạc". Sở Xuân Hàn liếc nhìn khung cửa sổ đang mở hé, lại dời mắt về nữ nhân đang ngủ say.
Thật kỳ lạ, khi ngủ, sao lại lạnh lùng hơn lúc thức thế nhỉ?
Nàng nghĩ một lát, nhẹ nhàng đặt tay lên eo Giao Nhân. Vừa định vùi vào lòng nàng ấy cùng nhau ngủ, thì bên tai vang lên một tiếng nỉ non mơ hồ: "Xuân Hàn..."
Sở Xuân Hàn ngẩng đầu: "Ừm?"
Đợi một lúc, chỉ có tiếng thở đều đều.
Nàng nhíu mày, khó hiểu vùi đầu trở lại.
"Xuân Hàn."
Nàng bật dậy: "Ừm?"
Sở Xuân Hàn nhìn chằm chằm đôi môi nàng, đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh. Nàng bối rối nghiêng đầu, đang do dự có nên nằm xuống lại không, thì đôi môi nữ nhân lại mấp máy: "... Hanh..."
Sở Xuân Hàn: "?"
Nàng hơi hé miệng, mơ màng nhìn nàng ấy một lúc, rồi đột nhiên bật thẳng người ngồi dậy.
Một cảm xúc kỳ quái và xa lạ dâng lên trong lòng. Nàng mím chặt môi, bồn chồn lo lắng nhìn Lam Nguyệt Yêu vài lần, rồi lúng túng cấu ngón tay mình: "Không đúng."
"Không đúng."
"Không đúng."
Nàng lẩm bẩm một mình, để chân trần mà đi đi lại lại trên sàn nhà. Ngoài cửa sổ là gió vẫn thổi, làm cánh cửa kẽo cà kẽo kẹt, che đi nỗi phiền muộn của nàng. Mãi lâu sau, nàng vẫn không nghĩ ra được điều gì, bèn do dự đi về phía giường ngủ, lay lay bả vai của Lam Nguyệt Yêu.
Nữ nhân khẽ ngâm nga một tiếng vì buồn ngủ, ngược lại còn ôm cánh tay nàng vào lòng, mềm nhũn nói: "Đừng nghịch..."
Sở Xuân Hàn cứng đờ một lúc, cẩn thận leo lên giường, giữ nguyên tư thế thiếu tự nhiên với một tay bị ôm, nàng dùng tay kia ôm lấy eo của nữ nhân: "Nguyệt Yêu..."
Lam Nguyệt Yêu "ừm" một tiếng bằng giọng mũi.
Nàng cố gắng diễn tả tâm trạng của mình: "Ta không thích, ngươi, gọi tên người khác."
"Tên ai?"
"Hanh."
"Hanh hả," Lam Nguyệt Yêu ngáp một cái, mơ màng nói: "Ừm... Giờ nào rồi, Cơ Hanh đã về chưa?"
Sở Xuân Hàn: "..."
Lông mày nàng nhíu lại càng sâu, nhấn mạnh: "Ta không thích."
"Nửa đêm nửa hôm, không thích cái gì?" Lam Nguyệt Yêu lơ mơ nhìn nàng, nhưng lại ngáp liên tục. Chỉ một lát sau, hàng mi nàng đã ẩm ướt. Nàng trở mình, dứt khoát vòng tay vòng tay ôm lấy cổ Sở Xuân Hàn, kéo nàng ấy vùi vào lòng mình: "Muộn rồi, có gì ngày mai chúng ta nói tiếp, được không?"
Sở Xuân Hàn: "Không được."
Nàng cúi đầu, cắn môi Lam Nguyệt Yêu như thể đang giận dỗi. Bàn tay thì trượt xuống, vuốt ve nơi mà không lâu trước đó đã chạm vào. Nụ thịt vẫn còn hơi sưng đỏ, chỉ khẽ chạm vào một cái, Lam Nguyệt Yêu đã nhẹ nhàng rên rỉ, hai chân không nhịn được co lên: "Ưm, nàng..."
Đầu lưỡi nóng bỏng cạy mở môi nàng, vụng về khều lấy chiếc lưỡi nhỏ ở bên trong. Nàng nheo mắt, vừa thuận theo động tác của nữ nhân, vừa cảm thấy khó hiểu trước sự chủ động bất ngờ này.
Có chuyện gì thế này?
Ngón tay miết nhẹ, tạo ra sự ướt át quen thuộc. Kết thúc nụ hôn, Giao Nhân chống người dậy, thở hổn hển, cọ xát vào lòng bàn tay nàng, lời nói ngắt quãng: "Ưm... Nàng muốn làm thì làm nhanh gọn một chút, đừng..."
Những lời còn lại không thể nói ra được nữa, chỉ còn những tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Sở Xuân Hàn không vui cắn một cái vào nhũ hoa trước ngực nàng, một ngón tay thăm dò sâu vào huyệt đạo: "Ta không thích."
"Cái, cái gì..."
Nàng nhíu mày, bóp lấy đầu gối Lam Nguyệt Yêu, gần như muốn vắt lên vai nàng: "Ngươi vừa rồi, không nghe ta nói."
Lam Nguyệt Yêu không thể hiểu nổi: "Vừa rồi, vừa rồi... nàng nói cái gì vậy?"
Sở Xuân Hàn càng giận hơn: "Ta không nói cho ngươi biết."
"Nàng không nói cho ta, làm sao ta biết nàng đã nói gì chứ?" Lam Nguyệt Yêu ấm ức nói: "Nàng... ah... chậm, chậm thôi..."
Ngón tay thon dài hoàn toàn chìm vào cửa huyệt đỏ tươi. Sở Xuân Hàn sắc mặt lạnh lùng, nhớ lại động tác vừa rồi, liên tục thao lộng trong huyệt nhỏ ẩm mềm liên tục rỉ nước. Lam Nguyệt Yêu chẳng mấy chốc đã mặt mày đỏ bừng, tóc mái cũng ướt đẫm mồ hôi, bết lại lộn xộn trên mặt.
Nàng "ưm ưm a a" rên rỉ vài tiếng, lại bị thao càng dữ dội hơn. Hai chân banh rộng, cơ thể nảy lên, ôm chặt vai người trước mặt, van xin gọi: "Ưm... Xuân Hàn, Xuân Hàn..."
Sở Xuân Hàn chớp mắt, nghiêng đầu nhìn đôi mắt ướt át của nàng, bàn tay dùng lực bóp lấy âm vật cương cứng.
"A! Xuân, Xuân Hàn, đừng..."
Sở Xuân Hàn mím môi, thì thầm: "Như thế này, chỉ có tên của ta."
Lông mi Lam Nguyệt Yêu run rẩy, nghẹn ngào: "Cái gì?"
"Tên của ta," nàng ôm lấy vòng eo mềm mại của nữ nhân, giọng nói dịu dàng: "Ta thích, chỉ có tên của ta thôi."
***
Bước lên những vệt sáng cuối cùng của ánh trăng, người trở về muộn đã mở cánh cửa nhà trong ánh bình minh mờ ảo.
Cơ Hanh nhẹ nhàng bước vào sân, đi về phía căn phòng nhỏ của mình. Khi đi ngang qua khóm hoa thơm ngát, cánh cửa dưới mái hiên bỗng "kẽo kẹt" mở ra.
Nàng giật mình, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt bình thản của nữ nhân: "Dì, dì Sở? Sao người dậy sớm thế?"
Sở Xuân Hàn cẩn thận khép cửa phòng, nghiêng người ngồi xuống cái ghế tre dưới mái hiên: "Không ngủ."
"Không ngủ?" Cơ Hanh mở to mắt, khó hiểu: "Chẳng lẽ... đang đợi con ạ?"
"Không phải."
"... Ồ," nàng nắm nắm vạt áo, ngại ngùng không biết nói gì. Sở Xuân Hàn lại vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh: "Đến đây."
Cơ Hanh sững lại, ngoan ngoãn chắp hai tay lại, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ngươi," Sở Xuân Hàn rũ mắt nhìn những cành hoa đung đưa trong sân, hỏi nhỏ: "Trước kia, có thân với Nguyệt Yêu không?"
Cơ Hanh hơi ngạc nhiên nhìn nàng một cái, lắc đầu: "Chúng con... không thể nói là thân thiết. Nhưng con quả thực đã đi theo nàng ấy một thời gian rất dài. Ban đầu, chỉ có hai người chúng con lang thang khắp Yêu giới, chém giết khắp nơi. Sau này nàng ấy trở thành Yêu vương, những người đến bên cạnh nàng ấy ngày càng nhiều. Con cũng có lãnh địa của riêng mình, không còn lúc nào cũng theo sát bên cạnh nàng ấy nữa. Mặc dù họ đều cho rằng con là tâm phúc thân cận nhất của Lam Nguyệt Yêu, nhưng thực ra, ngoài việc giao cho con một số nhiệm vụ, nàng ấy cũng không nói chuyện nhiều với con."
Sở Xuân Hàn nhíu mày: "Vậy, nàng ấy nói chuyện với ai?"
"Không có ai cả." Cơ Hanh cười nhạt: "Có lúc, con còn nghi ngờ không biết nàng ấy có phải là người câm không."
Nữ nhân im lặng một lúc, khẽ nói: "Nguyệt Yêu quan tâm ngươi."
"Vậy sao?" Cơ Hanh khoanh tay, ngửa người dựa vào ghế tre: "Con lại nghĩ, là vì có người ở đây, nàng ấy mới đối xử tử tế với người khác đấy."
"Tại sao?"
"Giờ nàng ấy là một con quỷ đáng yêu. Nhưng nếu không có người, có lẽ nàng ấy đã trở thành một ác quỷ đầy oán hận rồi." Cơ Hanh lười biếng nói: "Chúng con bên nhau gần trăm năm, vẫn không thân thiết hơn người xa lạ là bao. Thế mà ở Quỷ giới này, lại như thân thiết hơn."
Sở Xuân Hàn mím môi, ôn hòa nói: "Cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn con vì điều gì?"
"Cảm ơn ngươi, đã ở bên nàng ấy suốt trăm năm."
"Con, con cũng không phải muốn ở bên nàng ấy đâu." Cơ Hanh chột dạ lẩm bẩm: "Con tiếp cận nàng ấy cũng có mục đích riêng. Con không tốt đẹp như vậy đâu."
Sở Xuân Hàn "ừm" một tiếng: "Cảm ơn ngươi."
Cơ Hanh: "..."
Nàng ngượng nghịu đứng dậy, phủi vạt áo: "Con, con đi nghỉ đây. Vẫn còn ngủ được thêm hai canh giờ trước khi đến Vãng Sinh Cư nấu canh."
Sở Xuân Hàn gật đầu: "Được."
Cơ Hanh liếc nhìn nàng một cái, hoảng loạn đi về phía phòng của mình. Còn Sở Xuân Hàn vẫn yên lặng ngồi tại chỗ, trầm ngâm nhìn bầu trời tối tăm, cho đến khi nghe thấy tiếng ríu rít của chợ sớm bên ngoài, nàng mới quay trở lại phòng.
Trong phòng vẫn ấm áp và tĩnh lặng. Giao Nhân đang ngủ say cuộn tròn trong góc. Sở Xuân Hàn nhẹ nhàng rúc vào sau lưng nàng, ôm lấy vòng eo trần trụi của nàng.
"Nguyệt Yêu."
Lần này, không có ai đáp lại tiếng gọi của nàng. Người bị nàng hành hạ nửa đêm chắc là thực sự mệt mỏi rồi.
"Xin lỗi, ta quên hết rồi." Nàng khẽ lẩm bẩm, úp mặt vào vai nữ nhân: "Vất vả cho ngươi rồi."
-
Vào năm thứ 15 ở Quỷ giới, Cơ Hanh đã trả hết tội nghiệt, sau khi được Quỷ vương phê chuẩn, một lần nữa bước vào vòng luân hồi, trở về nhân gian.
Trải qua đêm cuối cùng ở nhà, sáng sớm hôm sau, Lam Nguyệt Yêu và Sở Xuân Hàn cùng tiễn nàng đến Hoàng Tuyền. Nữ nhân dừng lại dưới cầu Nại Hà, nhìn con đường luân hồi chỉ cách một bước chân, bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Con có thể sống tốt kiếp này không?"
Nàng quay đầu lại, khuôn mặt vốn luôn kiêu ngạo và phóng khoáng lại lộ vẻ lo lắng: "Hình như con rất dễ làm mọi chuyện rối tung lên. Nếu kiếp sau con lại làm hỏng thì sao?"
"Có lẽ kiếp sau ngươi sẽ sống rất tốt thì sao?" Lam Nguyệt Yêu cười bất lực: "Trừ những người sinh ra đã định giàu sang phú quý, không ai biết mình sẽ sống một kiếp ra sao. Kém cỏi đến đâu thì cũng không thể kém hơn cuộc sống đơn điệu lặp đi lặp lại mười mấy năm ở Quỷ giới này được, phải không?"
"Nhưng con không thấy mười mấy năm này là kém cỏi." Cơ Hanh khàn giọng: "Sau khi gặp hai người, cuộc sống lại càng không tệ."
Lam Nguyệt Yêu sững lại, hỏi: "Nếu đã vậy, khi Quỷ vương hỏi ngươi có muốn vĩnh viễn trở thành cư dân Quỷ Đô không, tại sao ngươi lại từ chối?"
"Bởi vì, vẫn muốn đi nhìn một chút..." Nàng mắt hơi đỏ hoe, khẽ nói: "Nhìn ba sông bốn biển, nhìn những phong cảnh chưa từng được thấy trước đây, nhìn người mà mình muốn gặp. Dù cho kiếp sau, có thể con đã không còn nhớ nàng ấy..."
"Vậy thì đi đi," nữ nhân dịu dàng nói: "Đừng sợ, ngươi sẽ sống rất tốt."
Cơ Hanh hỏi ngược lại: "Còn người, 15 năm sau, người có sẵn lòng luân hồi chuyển thế không?"
"Tại sao lại hỏi vậy?"
"Nếu người không muốn, dì Sở chắc chắn cũng sẽ không muốn. Hai người có thể sống mãi mãi ở Quỷ giới, không bao giờ phải chia lìa nữa."
"À... nghe có vẻ hấp dẫn thật." Lam Nguyệt Yêu lắc đầu: "Nhưng ta sẽ không ở lại. Ta sẽ cùng nàng ấy đi đầu thai luân hồi."
"Tại sao? Người đành lòng từ bỏ ký ức của kiếp này sao?"
"Đương nhiên là không đành lòng. Nhưng, có 30 năm bên nhau này, ta đã mãn nguyện lắm rồi." Nàng nghiêm túc nói: "Nếu ở lại Quỷ giới, ta đương nhiên sẽ mãi mãi ở bên nàng ấy. Nhưng điều đó không công bằng với Xuân Hàn. Khi ta yêu nàng, nàng là một thiếu niên tràn đầy sức sống. Nàng tự do tự tại, vốn có thể đi khắp năm châu bốn bể, nổi danh khắp thiên hạ. Nhưng nếu ở lại đây, linh hồn khiếm khuyết của nàng ấy sẽ không bao giờ được bù đắp, dù có cố gắng thế nào cũng sẽ chậm hơn người thường một nhịp. Ta sẽ không ích kỷ như vậy."
"Nhưng mà..."
"Cơ Hanh, ta muốn nàng ấy trở lại như xưa, muốn nàng ấy có thể tùy ý làm những việc mình thích, hơn nữa, ai nói luân hồi rồi thì chúng ta không thể ở bên nhau được nữa?" Lam Nguyệt Yêu cười cong mắt: "Đừng lo lắng, ta sẽ tìm được nàng ấy. Bất kể ở kiếp nào, chúng ta cũng sẽ gặp nhau."
Dù không hiểu tại sao nàng ấy lại có niềm tin mạnh mẽ đến vậy, Cơ Hanh vẫn bị sự vui vẻ của nàng ấy lây nhiễm, dần dần thả lỏng: "Thật sao."
"Được rồi, ngươi là người nhỏ tuổi, đừng lo lắng chuyện của chúng ta nữa." Lam Nguyệt Yêu nhẹ nhàng đẩy nàng một cái: "Đi đi, Mạnh Bà chắc đã đợi sốt ruột rồi."
"Con đã nấu canh cho nàng ấy nhiều năm như vậy, đợi một chút cũng không sao." Nói rồi, nàng chầm chậm bước lên cầu Nại Hà, nhận lấy bát canh được đưa đến.
Nồi canh đã nấu hơn mười năm, giờ tự mình uống, cảm giác lại hoàn toàn khác. Nàng hít một hơi, quay đầu nhìn hai bóng người đang đứng dưới cầu: "Hẹn gặp lại."
Sở Xuân Hàn giơ tay vẫy vẫy: "Tạm biệt."
Hai người đứng tại chỗ vai kề vai, dõi theo bóng dáng nữ nhân dần xa, cho đến khi nàng biến mất ở phía bên kia cầu.
Một lúc lâu sau, Lam Nguyệt Yêu khẽ thở dài: "Không ngờ, nàng ấy đi rồi ta lại có chút không nỡ."
Sở Xuân Hàn nghiêng đầu nhìn nàng, chủ động nắm lấy tay nàng: "Ta cũng sẽ tìm được nàng."
"Hửm?"
"Kiếp sau, mỗi một kiếp, ta đều sẽ tìm được nàng." Sở Xuân Hàn trịnh trọng nói: "Hai chúng ta cùng tìm, sẽ nhanh hơn."
Lam Nguyệt Yêu bật cười: "Giờ nói chuyện này còn sớm lắm." Nàng lắc lắc tay Sở Xuân Hàn, kéo nàng ấy quay về: "Chúng ta vẫn còn 15 năm cơ mà. Nàng phải nghĩ xem, làm sao để trôi qua hết 15 năm này mà không lãng phí."
"Lãng phí?" Sở Xuân Hàn bối rối nghiêng đầu, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Nàng ở bên cạnh ta, thì sẽ không lãng phí."
"Haha, nàng đó," Lam Nguyệt Yêu cười rạng rỡ: "Ngày xưa lúc còn sống, nàng lúc nào cũng nghiêm túc, chẳng biết nói lời ngon ngọt dỗ dành ta vui. Bây giờ ngốc nghếch rồi lại ngọt miệng như vầy. Cứ thế này, ta thật sự sẽ không nỡ đi đầu thai mất thôi."
"Vậy thì không đầu thai nữa."
"Như vậy không được," Lam Nguyệt Yêu nắm chặt tay nàng: "Giống như Cơ Hanh đã nói, ta cũng muốn cùng nàng, cùng nhau đi khắp năm châu bốn bể, làm những việc mình thích, gặp những người mình yêu. Xuân Hàn, chúng ta phải cùng nhau đến nhân gian."
"Nhân gian?"
"Phải," Lam Nguyệt Yêu dịu dàng thở dài: "Nhân gian với mùa xuân ấm áp hoa nở rộ."
Kết thúc "Ngoại truyện: Âm phủ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro