Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: A Li x Ngu Sơn Diệp (2)

Ầm...

Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, Ngu Sơn Diệp hoàn hồn, vô thức ôm lấy cô gái mảnh khảnh trong lòng, thi triển pháp thuật đóng cửa sổ lại.

Chỉ trong chốc lát, mưa bão trút xuống như thác, đập xuống mặt đất rào rào.

Gió lạnh thổi vào khiến cánh cửa sổ va đập "lách cách", nhưng trong phòng vẫn yên tĩnh và ấm áp, khiến người ta dễ chịu đến mức buồn ngủ. A Li không nhịn được ngáp một cái, thả lỏng cơ thể, cuộn tròn trong lòng Ngu Sơn Diệp, lười biếng nói: "Hửm?"

Ngu Sơn Diệp vuốt ve gáy nàng ấy: "Không phải là đang giả vờ không thân với ta à?"

"Là nàng giả vờ trước," A Li rướn lên một chút, tựa đầu lên ngực nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta thật sự không hiểu, tại sao nàng lại sợ sư phụ biết mối quan hệ của chúng ta như vậy. Sư phụ cũng không phải là người không biết lẽ phải."

"Còn chẳng phải là vì lúc nàng ấy nhờ ta chăm sóc nàng, trông nàng chỉ như thiếu nữ 13-14 tuổi thôi sao, cách ta cả một thế hệ rồi đấy. Nếu sư phụ nàng mà biết quan hệ hiện tại của chúng ta, nhất định sẽ cảm thấy ta già mà không..."

A Li phì cười: "Nàng già chỗ nào?"

Ngu Sơn Diệp hừ lạnh: "Già hơn nàng là được."

Cô gái than thở một tiếng, có chút bất lực: "Sư phụ còn chưa cảm thấy mình già mà không nên nết, thì làm sao sư phụ lại cảm thấy nàng như vậy được?"

"Cái đó không giống nhau, nàng ấy là dặn ta chăm sóc nàng..."

"Nàng quả thật đang chăm sóc ta mà."

"Chăm sóc đến tận trên giường à?"

A Li ngẩn ra, có chút tức giận chống người dậy: "Được lắm, nói đi nói lại, nàng vẫn còn mặc cảm trong lòng. Nếu đã như vậy, chúng ta chia tay..."

Ngu Sơn Diệp vội vàng ôm lấy eo nàng ấy: "Không mặc cảm, không mặc cảm! Thật sự không có!"

Hiện tại không giống như trước đây, trước đây bị giam trong rừng Ác Mộng, cô gái nhỏ có giận dỗi cũng không thể chạy ra ngoài, Ngu Sơn Diệp đi một vòng rồi dỗ nàng ấy về là được. Nhưng bây giờ thì không, bây giờ nàng ấy phủi mông bỏ đi một cái, thật sự có thể cả năm không đến gặp nàng một lần.

Đôi khi, nàng thậm chí còn cảm thấy hơi nhớ những ngày tháng đó.

A Li nghi ngờ nói: "Thật không?"

"Thật."

Cô gái nhìn nàng chằm chằm một lúc, bĩu môi, rồi lại nằm sấp xuống: "Mối quan hệ của chúng ta rõ ràng là chính đáng, tại sao phải lén lút? Nói cho nàng hay, lần này ta đến đây, ngoài việc tặng quà sinh nhật cho sư phụ, còn có một mục đích nữa, chính là thú nhận mối quan hệ của chúng ta với sư phụ."

Ngu Sơn Diệp kinh ngạc: "Khi nào?"

"Ngày mai."

"Ngày mai là sinh nhật nàng ấy, nàng làm thế này, nàng..." Ngu Sơn Diệp nín thở nửa ngày, nói: "Muốn sư phụ nàng chết khiếp vào đúng ngày sinh nhật à?"

A Li suy nghĩ một lát: "Vậy ta sẽ nói vào ngày kia."

"Ngày kia?" Ngu Sơn Diệp ngẩn ra: "Nàng có thể ở đây đến ngày kia sao?"

"Đúng vậy, ta đã xin phép Tộc trưởng cho nghỉ, có thể ở đây nửa tháng lận đó."

Ngu Sơn Diệp nhớ lại vài lần gặp ngắn ngủi, hoài nghi nói: "Tộc trưởng dễ nói chuyện như vậy à? Không phải nàng ta luôn bắt nàng tu luyện sao?"

"Tộc trưởng quả thật rất nghiêm khắc với ta, nhưng vừa hay, những ngày này Thái Hậu nương nương từ biển Côn Luân trở về thăm người thân. Nàng biết đó, mỗi lần Thái Hậu trở về, Tộc trưởng sẽ gác lại mọi việc công để bầu bạn với người, tự nhiên cũng sẽ không có thời gian để quản ta."

Trong lúc nói chuyện, có tiếng xào xạc xuyên qua màn mưa mà vọng đến. Ngu Sơn Diệp và A Li nhìn nhau, lật người xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cách Viện Kiểm Chi không xa, chính là nơi ở của Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt. Lúc này, bóng hình quen thuộc đó xông ra ngoài mưa, kết ấn niệm chú, lau chùi chiếc gương cao bằng thân người trong sân viện cho sáng bóng như mới.

A Li hỏi nhỏ: "Đó là gì vậy?"

Ngu Sơn Diệp lắc đầu: "Nàng ấy đã bắt đầu nghiên cứu cái gương này từ nửa tháng trước rồi, không biết có tác dụng gì."

Một lúc sau, Quý Linh Nguyệt cũng chui ra khỏi nhà, cùng Lam Vũ đứng trước gương. Hai người cúi đầu đếm vài số, rồi thử gõ nhẹ lên mặt gương.

"Leng keng" một tiếng, mặt gương vốn cứng rắn đột nhiên gợn lên từng vòng sóng. Khi hình ảnh rõ ràng trở lại, hình ảnh hiện ra lại là một bóng người khác.

Người đó đứng trong cung điện trắng tinh khiết, có chút ngạc nhiên nhìn ra ngoài gương.

Lam Vũ mặt mày hớn hở, vui mừng hô lên: "Tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ!"

***

Trong rừng đang có một trận mưa.

Đúng vào cuối thu, rừng Ác Mộng bị sương mù bao phủ. Cây cối khô héo như quái vật nhe nanh múa vuốt ẩn trong sương. Mưa phùn lờ mờ rửa trôi vết máu trên mặt đất, rồi rơi xuống khuôn mặt trắng bệch như giấy của nàng, lột bỏ hơi ấm của nàng từng chút một.

Lạnh quá.

Máu của nàng gần như đã chảy hết, tay chân cũng dần mất cảm giác. Trong màn mưa, có người quỳ bên cạnh nàng, vừa cố gắng che vết thương cho nàng dù vô ích, vừa phát ra tiếng khóc thút thít yếu ớt.

Ai đang khóc vậy?

Nàng dùng chút sức lực cuối cùng để nghiêng mặt về phía người đó. Vết thương lại lần nữa phun ra máu tươi, nhuộm vũng nước dưới thân thành màu đỏ nhạt. Nàng cuối cùng cũng nghe rõ tiếng nức nở tuyệt vọng của người đó: "Ngu Sơn Diệp..."

A Li.

Không được, không thể dừng lại ở đây được.

Dừng lại ở đây, sẽ bị người của Bồng Lai đuổi kịp.

Tiếc rằng nàng đã không thể nói ra câu hoàn chỉnh. Khi ý thức tan rã, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào. Nàng chỉ kịp nghe thấy một tiếng khóc thét thê lương, rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

"Ha..."

Tiếng thở dốc gấp gáp phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Ngu Sơn Diệp kinh hãi mở mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Ngoài trời vẫn đổ mưa, những giọt nước rơi xuống đập vào lá chuối trước cửa, phát ra tiếng "bộp bộp". Nàng chớp mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhưng cánh tay lại như bị vật gì đè lên, không thể cử động.

Nàng quay đầu, đối diện với khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của cô gái.

"..."

Hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Một lúc sau, nàng cẩn thận xoay người, ôm A Li vào lòng.

May quá, mọi chuyện đã qua rồi.

Người trong lòng thốt lên một tiếng nói mớ mơ hồ, thành thạo chui sâu hơn vào lòng nàng. Tiếng sấm ầm ầm truyền đến từ xa. Ngu Sơn Diệp ôm chặt nàng ấy, có chút thẫn thờ, cảm thấy cái lạnh thấm vào từng kẽ xương vẫn còn. Nàng đột nhiên nghĩ đến, liệu có phải nàng đã chết từ lâu rồi, và tất cả những gì yên bình tốt đẹp hiện tại chỉ là ảo ảnh của nàng khi sắp chết hay không.

Đúng lúc nàng đang suy nghĩ linh tinh, có một bàn tay giơ lên, nhẹ nhàng xoa má nàng: "Nàng gặp ác mộng sao?"

Nàng do dự một lúc, nói nhỏ suy nghĩ của mình cho A Li nghe.

Cô gái yên tĩnh rúc vào lòng nàng. Nghe xong, nàng ấy nhíu mày khó tin: "Mỗi ngày nàng đều nghĩ cái gì vậy?" A Li nắm tay Ngu Sơn Diệp, bất lực nói: "Lại cảm thấy lạnh sao?"

Ngu Sơn Diệp "ừm" một tiếng, có chút mất mát: "Ta rõ ràng là Hỏa linh căn, không nên cảm thấy lạnh mới phải."

A Li khẽ thở dài: "Xem ra là một ác mộng rất đáng sợ."

Nói rồi, nàng ấy cụp mắt lại gần trước mặt nàng, nhẹ nhàng hôn khóe môi nàng. Tay phải rảnh rỗi thì vuốt ve vòng eo mềm mại, gạt lớp áo trong ra, luồn vào.

"Ưm..."

Ngu Sơn Diệp kinh ngạc run lên, nắm lấy cổ tay nàng ấy: "Làm cái gì vậy?"

"Không phải nàng lạnh sao?" A Li mở mắt, vô tội nhìn Ngu Sơn Diệp: "Ta đến làm chuyện có thể khiến nàng nóng lên đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro