
Chương 98 & 99
Chương 98: Đừng sợ
Tiếng mưa rơi tí tách, Lam Vũ gạt những cành lá ẩm ướt trước mặt sang một bên. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã thấy hai thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa.
Nàng sững lại, quay đầu nhìn Quý Linh Nguyệt. Nữ nhân đi sau nàng hai bước, trên đầu có một con sứa nhỏ lơ lửng đang giúp nàng ấy che mưa. Nhận thấy ánh mắt của Lam Vũ, nàng ấy lập tức nhìn sang với ánh mắt dò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lam Vũ nói: "Phía trước có người."
Quý Linh Nguyệt giật mình, theo bản năng bước lên trước, nhưng lại nghe Lam Vũ nói thêm: "Đã chết rồi."
Im lặng một lúc, nàng bước qua đám bùn lầy, dừng lại bên cạnh hai thi thể. Có lẽ do bị mưa xối, khuôn mặt của nữ nhân đã chết từ lâu cũng không còn vết máu, trông như đang ngủ. Còn bên cạnh nàng ấy là một con chim xanh đầy vết thương đang nằm bất động, đã hóa thành nguyên hình vì bị lấy mất yêu đan.
Quý Linh Nguyệt nhìn nàng ấy một lúc, khẽ nói: "Trước đây ta đã từng gặp nàng ấy."
Lam Vũ không nói một lời, ngồi xổm xuống. Yêu lực từ lòng bàn tay nàng tuôn ra, đào một cái hố đủ sâu trên mặt đất. Nàng trải vài lớp lá rụng xuống, cẩn thận làm sạch hai thi thể, rồi mới từ từ ôm họ đặt vào.
Quý Linh Nguyệt lặng lẽ nhìn nàng chôn cất thi thể. Khi nàng đứng lên, nàng ấy chậm rãi nắm nắm vạt áo của nàng. Lam Vũ giơ tay lên, chủ động nắm lấy tay nàng ấy, khẽ lắc: "Đi thôi."
"Được."
Hai người rời khỏi ngôi mộ đơn sơ, thân ảnh dần chìm vào khu rừng rậm rạp xanh tươi. Sau khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn rơi không ngừng. Sương mù bao trùm khu rừng, đặc biệt ẩm ướt. Lam Vũ ôm Quý Linh Nguyệt trèo lên một thân cây to lớn, tìm một vị trí kín đáo. Nàng trải những chiếc lá to trên đầu để che mưa, rồi thả ra những con cá nhỏ để thăm dò, sau đó mới thả lỏng mà ngồi xuống, để Quý Linh Nguyệt tựa vào lòng mình nghỉ ngơi.
Bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách trên lá cây, cùng với tiếng chim cúc cu lảnh lót mơ hồ. Quý Linh Nguyệt nhắm mắt, một lúc lâu sau, khẽ nói: "Lam Vũ."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, cằm dán trên đầu nàng khẽ động đậy: "Sao vậy?"
"Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi sao?"
"Ta không biết," Lam Vũ thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng: "Kẻ đã bắt chúng ta vào đây là yêu quái. Hẳn là không phải muốn giam giữ chúng ta vĩnh viễn. Trước khi có cơ hội, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi."
Người trong lòng im lặng một lúc, rồi lại cựa quậy không yên. Lam Vũ thả lỏng tay, cúi đầu nhìn xem nàng ấy muốn làm gì. Vừa cúi xuống, liền đón lấy một nụ hôn chụt lên chóp mũi. Nàng chớp mắt, nhìn chằm chằm Quý Linh Nguyệt. Nữ nhân lúc đầu còn bình tĩnh đối diện với nàng, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt dần ửng đỏ, hàng mi khẽ run rẩy, ngại ngùng tránh đi ánh mắt. Lam Vũ bật cười, dùng hai tay nắn bóp má nàng ấy, không nặng không nhẹ mà xoa xoa: "Tự dưng lại chiếm tiện nghi của ta vậy?"
Quý Linh Nguyệt cũng không giãy giụa, nói giọng ngọng líu: "Hôn nàng còn cần có lý do sao?"
Lam Vũ không nhịn được cười, ôm lấy khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đang bị ép cho chu lên: "Xem ra là không cần."
Quý Linh Nguyệt cong mắt, định tiến tới tiếp tục thân mật với Lam Vũ, nhưng bị một tay ấn vào lồng ngực nàng ấy mà nằm sấp xuống. Giọng nói dịu dàng của nữ nhân vang lên trên đầu nàng: "Mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn."
Quý Linh Nguyệt có chút không phục: "Ta không có."
"Ta đã nói là chuyện gì đâu, nàng không có gì cơ?"
Quý Linh Nguyệt sững sờ: "Ta, ta..."
"Suỵt."
Lam Vũ nhích nàng lên một chút, cúi đầu hôn lên vành tai nàng: "Ngủ nhanh đi, ngày mai còn phải đi đường dài để tìm một nơi an toàn nữa."
Quý Linh Nguyệt lập tức im lặng, ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng Lam Vũ, không nhúc nhích. Một lúc sau, nàng lẩm bẩm: "Hy vọng ngày mai trời sẽ đẹp."
Lam Vũ "ừm" một tiếng: "Hy vọng là vậy."
Vào lúc nửa đêm, Lam Vũ đột nhiên mở mắt.
Bên tai vẫn vang vọng tiếng mưa rơi rả rích. Trái tim nàng đập cực nhanh, theo bản năng sờ lên ngực, nhưng lại chạm vào một mái tóc dày. Lam Vũ giật mình, cúi đầu nhìn người vẫn còn đang cuộn tròn ngủ say, mới nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Nhịp tim đập nhanh một cách kỳ lạ lại quá đỗi mãnh liệt. Lam Vũ khẽ nâng nửa thân trên lên, triệu hồi những con cá bơi trở về. Một lúc sau, những con cá nhỏ bé và không dễ nhìn thấy kia liền bơi về từ khắp mọi hướng, ngoan ngoãn lơ lửng trước mặt nàng.
Ánh mắt Lam Vũ lướt qua chúng, không nhịn được nhíu mày.
Thiếu một con.
Lúc này nàng mới nhận ra, tiếng chim hót mơ hồ bên tai cũng đã biến mất từ lúc nào. Một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Lam Vũ lay lay người trong lòng mình. Khi Quý Linh Nguyệt không nhịn được phát ra tiếng "hừm hừm", nàng vội vàng che miệng nàng ấy, giơ một ngón trỏ lên môi. Quý Linh Nguyệt đối diện với ánh mắt căng thẳng của nàng, rất nhanh đã tỉnh táo hơn hẳn, quỳ gối ngồi dậy, ngơ ngác nhìn nàng.
Lam Vũ vẻ mặt nghiêm túc, chỉ tay về một hướng, Quý Linh Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, cùng nàng thò nửa cái đầu ra sau thân cây, nhìn về phía đó.
Trước mắt chỉ có khu rừng rậm rạp xanh tươi dưới màn mưa, và một khoảng tối có thể nuốt chửng vạn vật.
Quý Linh Nguyệt nheo mắt chăm chú nhìn, một lúc lâu vẫn không nhìn ra điều gì. Nàng vừa định quay đầu lại hỏi Lam Vũ, thì thấy khoảng tối kia đột nhiên động đậy. Tiếp đó, hai cánh tay đầy lông lá thò ra từ bên trong. Quý Linh Nguyệt đột nhiên cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vật khổng lồ đang trèo lên kia, lúc này nàng mới nhận ra khoảng tối mà nàng nhìn thấy trước đó, lại là lưng của một con vượn đen.
Con vượn đen này có thân hình cường tráng đến bất ngờ, nhưng dưới tiếng mưa rơi lất phất, nó gần như không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nó bám vào thân cây trước mặt, từ từ đứng thẳng dậy. Cuối cùng, cái đầu của nó lại cao bằng các nàng.
Cần phải biết rằng, nơi các nàng đang đứng cao đến mấy chục trượng.
Sau khi giữ tư thế đứng thẳng và đánh hơi xung quanh một lúc, con vượn đen đưa cánh tay đầy lông lá ra, gạt những cành cây rậm rạp trước mặt sang một bên, thò cái đầu to lớn vào.
Một lúc sau, đột nhiên có một tiếng gào thét xuyên qua màn mưa truyền đến. Tiếng kêu này gần như xé rách, the thé đến không giống tiếng người, nhưng lại đột ngột im bặt. Ngay sau đó, một tiếng nhai "lạo xạo" vang lên rõ ràng. Quý Linh Nguyệt lập tức nổi hết da gà, lông tơ dựng đứng, cảm thấy cơ thể cứng đờ.
Nàng cực kỳ chậm rãi quay đầu lại, hoảng sợ nhìn về phía Lam Vũ. Lam Vũ cũng sắc mặt tái nhợt, há miệng, dùng khẩu hình nói với nàng: Chúng ta đi thôi.
Cả hai nín thở, chuẩn bị rời đi trước khi nó phát hiện ra. Nào ngờ, vừa nhấc chân đi được một bước, âm thanh nhai nuốt bỗng nhiên biến mất. Cái đầu đen kịt kia đột nhiên xoay nửa vòng, đôi mắt to như cái chậu không chớp mắt nhìn về hướng của các nàng.
Ngoài miệng con vượn khổng lồ còn lủng lẳng một cái chân mang giày đen. Khuôn mặt đầy lông lá của nó dính đầy máu tươi. Một lúc sau, nó tiếp tục nhai nuốt, nhưng đôi mắt đỏ như máu vẫn nhìn chằm chằm về phía này.
Lam Vũ cảm thấy cả người phát lạnh. Mặc dù cách một khoảng xa như vậy, nàng vẫn cảm thấy một sự nguy hiểm mạnh mẽ. Nàng mím chặt môi, quyết định ngay lập tức, đột nhiên quay người ôm lấy eo Quý Linh Nguyệt, bay như gió về phía con sông cách đó không xa.
Một tiếng gào của vượn đột nhiên vang lên từ phía sau, chấn động đến mức khiến lưng nàng đau nhói. Lam Vũ không nhìn thấy cảnh tượng phía sau, nhưng Quý Linh Nguyệt thì thấy rất rõ. Con vượn đen kia bò bằng tứ chi, đuổi theo hai người bằng tốc độ cực kỳ đáng sợ. Vì thân hình khổng lồ, mỗi bước nhảy của nó đều rút ngắn một khoảng cách lớn với các nàng.
Quý Linh Nguyệt một tay ôm Lam Vũ, một tay triệu hồi linh kiếm, dốc sức tấn công vào tứ chi của nó. Tuy nhiên, thanh linh kiếm thượng phẩm được truyền linh lực đâm vào bắp chân con vượn đen, lại bật ra như đâm vào đá.
Quý Linh Nguyệt kinh hãi, nhắc nhở: "Lam Vũ!"
Lam Vũ nghiến chặt răng, gần như hóa thành một luồng sáng. Tiếng nước "ào ào" đã ở ngay trước mắt. Nàng ôm người trong lòng, dốc toàn lực nhảy tới mặt nước. Một bóng đen đột nhiên từ phía sau lao tới, quấn lấy vạt áo đang bay phấp phới của nàng. Quý Linh Nguyệt phản ứng thật nhanh, "xoẹt" một tiếng chém đứt vạt áo, cùng Lam Vũ lao xuống nước.
Những bong bóng nước "ục ục" nổi lên. Giao Nhân đã hóa đuôi cá, dẫn nàng chìm xuống đáy nước, tránh khỏi bóng đen lao xuống ngay sau đó. Quý Linh Nguyệt trừng lớn mắt, lúc này mới nhận ra đó là cái đuôi to bằng cái thùng nước. Một đòn không trúng, con vượn đen thu đuôi lại, vẫn bám sát bên bờ, lại lần nữa thò đuôi xuống nước, cố gắng tóm lấy các nàng.
Lam Vũ né tránh một cách linh hoạt, không quay đầu lại mà lao thẳng theo dòng nước. Cuối cùng cũng thành công cắt đuôi nó. Hai người bơi ra một quãng xa, Lam Vũ mới thở dốc ngoi lên mặt nước. Quay đầu lại, con vượn đen đã trở thành một chấm đen nhỏ.
Quý Linh Nguyệt vẫn còn hoảng sợ, ôm chặt lấy nàng. Lam Vũ lại thở vài hơi, nhịp tim mới dần dần bình ổn. Nàng run rẩy vỗ nhẹ vào lưng Quý Linh Nguyệt, không biết là an ủi nàng ấy, hay là an ủi chính mình: "Được rồi, nó không đuổi kịp nữa đâu. Đừng sợ, đừng sợ."
===================
Chương 99: Làm lỡ
Khi trời sáng, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Những đám mây đen dày đặc đè nặng trên đỉnh đầu. Tầm nhìn vẫn rất u ám. Mặc dù đã tránh được những hạt mưa xối xả trút xuống đầu, nhưng ngâm mình trong nước, các nàng không thể tránh khỏi bị ướt. Lam Vũ thì vẫn ổn, nhưng Quý Linh Nguyệt sau mấy tiếng ngâm nước, đã bắt đầu run rẩy.
Linh lực sót lại trong cơ thể không còn nhiều, nếu dùng để tránh nước và giữ ấm thì thật lãng phí. Để Lam Vũ không bị phân tâm, nàng vốn đã cố gắng chịu đựng cái lạnh. Nhưng bây giờ lại đang run rẩy trong lòng Lam Vũ, không ngoài dự đoán đã bị phát hiện.
Lam Vũ "a" một tiếng, có chút tự trách, nhích nàng lên cao một chút. Hai bên bờ sông không còn cây cối che trời lấp đất nữa, thay vào đó là những ngọn núi dốc hiểm trở, nhấp nhô. Lam Vũ tìm một bãi đá, lội lên bờ, nhanh chóng hong khô y phục ướt sũng của nàng, rồi lấy ra một viên hỏa châu trong túi trữ vật cho nàng cầm nắm.
Quý Linh Nguyệt theo bản năng định nắm lấy tay Lam Vũ, nhưng nàng lại lắc đầu tránh né: "Trên người ta lạnh lắm."
Quý Linh Nguyệt sững lại, vừa định nói gì đó, thì đột nhiên cảm nhận được điều gì, ánh mắt nàng ngưng lại, ngẩng đầu nhìn lên: "Ai?"
Lam Vũ phản ứng lại, "xoẹt" một tiếng rút ra thanh trường kiếm của mình. Trên đầu các nàng khoảng vài trượng, một cái đầu rắn khổng lồ đang thò ra từ vách đá. Đôi mắt vàng nhìn chằm chằm các nàng. Lam Vũ căng thẳng, đồng tử dần thu hẹp. Khi yêu lực ngưng tụ, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: "Khoan đã, đừng ra tay!"
Nói rồi, thân rắn lại trượt xuống một đoạn, để lộ ra một thiếu nữ áo vàng đang cưỡi trên lưng nó. Thiếu nữ quét mắt nhìn xuống, ngạc nhiên "a" một tiếng: "Quý tiền bối?"
Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi là?"
"Ta là Lâm Kinh Chập của Dược Tiên Cốc đây." Thấy Quý Linh Nguyệt vẫn còn vẻ mặt mơ hồ, nàng ấy vỗ vỗ cái đầu rắn trước mặt, nói: "Hồi đó Bạch Chỉ ở thôn Nguyệt Nha ăn trộm gà, vì ta cầu xin, tiền bối chỉ dạy cho một bài học đơn giản, rồi giao nàng ấy lại cho ta. Tiền bối đã quên rồi sao?"
Quý Linh Nguyệt mơ hồ nhớ ra chuyện này: "Ồ, là ngươi à."
Lâm Kinh Chập "ừm" một tiếng, từ trên lưng rắn nhảy xuống. Con rắn đó cũng hóa thành một nữ nhân tóc đen cao ráo, đứng bên cạnh nàng ấy, hệt như một người bảo vệ nhất mực trung thành.
Nữ hài vui mừng nói: "Có thể gặp được tiền bối ở nơi này, thật là tốt quá."
"Tốt?" Quý Linh Nguyệt nhíu mày, đánh giá nàng ấy vài lần, có chút bất ngờ: "Các ngươi không bị yêu quái khác đuổi theo à?"
"Tất nhiên là không." Lâm Kinh Chập lắc đầu, nói: "Lúc mới vào đây cũng gặp không ít yêu quái. Nhưng sau đó, ta đã mài lớp da lột xác trước đây của Bạch Chỉ thành bột, rắc lên quần áo để che giấu mùi. Nhờ vậy mà an toàn hơn nhiều."
Lam Vũ thu kiếm lại, suy tư: "Đây đúng là một cách hay."
Nói rồi, nàng quay người đi về phía bờ nước. Quý Linh Nguyệt vội vàng kéo nàng lại: "Nàng đi đâu thế?"
Lam Vũ thản nhiên nói: "Bứt hai cái vảy ra."
Quý Linh Nguyệt giật mình: "Không đau sao?"
"Sau này sẽ mọc lại mà," Lam Vũ thờ ơ nói: "Dù sao thì mấy vảy ở chóp đuôi cũng sẽ tự rụng sau một khoảng thời gian nhất định, và được vảy mới thay thế. Bây giờ chỉ là bứt ra sớm hơn một chút thôi."
"Tự rụng và nàng tự tay bứt ra là hai chuyện khác nhau."
"Ta có sợ đau đâu."
Thấy hai người sắp tranh cãi vì chuyện này, Lâm Kinh Chập "ừm" một tiếng, ngập ngừng giơ tay: "Tiền bối, chỗ ta còn một ít da rắn lột xác của Bạch Chỉ. Hay là, để ta cho tiền bối mượn một ít nhé?"
Quý Linh Nguyệt sững lại, im lặng một lúc, khô khan nói: "Vậy thì, đa tạ."
Sau khi chuẩn bị xong, bốn người bàn bạc một hồi, quyết định cùng nhau lên đường, xem có thể gặp được khế thú và khế chủ khác không. Nhưng Lam Vũ lại im lặng hơn trước rất nhiều. Quý Linh Nguyệt muốn nắm tay nàng, nhưng bị nàng không nặng không nhẹ mà lẫy ra. Thấy nàng hiếm khi giận dỗi như vậy, Quý Linh Nguyệt vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, suy nghĩ một hồi lâu, cũng chỉ có thể cho rằng là do cuộc tranh luận về việc bứt vảy vừa nãy.
Đi dọc theo bãi đá được nửa dặm, Quý Linh Nguyệt liếc nhìn hai người đi phía trước, lại thử móc ngón tay vào tay Lam Vũ, thấp giọng gọi: "Lam Vũ, Lam Vũ, Lam Vũ..."
Bị nàng ấy gọi như niệm chú một lúc lâu, Lam Vũ không thể nhịn được nữa, cuối cùng nói: "Gì?"
Quý Linh Nguyệt thử tiến lại gần, nhưng Lam Vũ lại nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, lầm bầm: "Trên người nàng toàn mùi Xà yêu, đừng lại gần ta như vậy."
"Nàng không thích Xà yêu sao?"
Lam Vũ hừ một tiếng: "Cái gì mà thích hay không thích, chỉ là mùi quá nồng, ngửi thấy khó chịu thôi."
Quý Linh Nguyệt "ồ" một tiếng, đột nhiên cong khóe môi, hỏi: "Là nó quá nồng nên khó chịu, hay là nó quá nồng trên người ta, nên mới khó chịu?"
Lam Vũ sững lại, liếc nhìn nàng một cách thản nhiên: "Ý gì?"
Quý Linh Nguyệt nói thẳng: "Trên người ta không có mùi của nàng, nàng không vui đúng không?"
"Nói gì vậy chứ?" Lam Vũ vội vàng phủ nhận: "Ta đâu phải là những loài động vật hoang dã dựa vào mùi để đánh dấu lãnh thổ. Ta là Giao Nhân, không có thói quen trẻ con đó!"
Quý Linh Nguyệt mím môi mỉm cười: "Ta cũng đâu có nói nàng muốn làm như vậy đâu."
Lam Vũ nghẹn lời, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn nàng ấy. Nàng nhận ra lúc này Quý Linh Nguyệt đã lanh lợi hơn nhiều, không dễ lừa gạt nữa. Quý Linh Nguyệt cúi đầu, ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh nàng, khẽ nói: "Ai bảo nàng bình thường cứ hay trêu chọc ta."
Một lúc sau, Lam Vũ bật cười: "Nàng đúng là biết học đi đôi với hành."
"Nhờ có thầy dạy giỏi." Thấy không ai chú ý, nàng nghiêng đầu, hôn lên má Lam Vũ một cái thật nhanh: "Đừng khó chịu nữa."
Lam Vũ không đáp, chỉ chủ động nắm lấy tay nàng, hỏi: "Còn lạnh không?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Không lạnh nữa."
Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước. Hai ngày trôi qua, họ không gặp phải yêu quái nào cố tình truy đuổi, nhưng lại tình cờ chứng kiến vài trận chiến giữa các yêu quái với nhau. Bị giam cầm ở đây nhiều năm, lại không biết khi nào mới có thể rời đi, hầu hết các yêu quái đã gần như phát điên. Việc đồng tộc tàn sát lẫn nhau xảy ra khắp nơi. Trên đường đi, họ đã thấy không ít yêu quái chết vì mất yêu đan.
Chuyện này khiến Lam Vũ không khỏi lo lắng cho Yêu Trúc. Ban đầu, nàng nghĩ rằng Yêu Trúc không phải khế thú, bên cạnh cũng không có con người, nên dù có rơi vào đây một mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ, xem ra đó chỉ là suy đoán lạc quan nhất.
Khi hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, đàn chim về tổ. Lam Vũ một mình đến bờ suối lấy nước, nhưng đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, những viên đá trên bãi cạn cũng như có sự sống, kêu "lạch cạch" rồi nhảy lên.
Cảnh tượng này thật sự quỷ dị. Lam Vũ cố gắng giữ thăng bằng, quay đầu lại hét lên: "A Nguyệt!"
Cách đó không xa, vài bóng người vội vàng chui ra khỏi hang đá mà họ định dùng để nghỉ ngơi đêm nay. Những tảng đá lớn từ vách núi lăn xuống, bụi bay mù mịt. Quý Linh Nguyệt bị rung lắc đến mất thăng bằng, loạng choạng chạy về phía nàng.
Chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" thật lớn, trời đất đảo lộn, núi sông lật ngược. Lam Vũ chỉ kịp nắm lấy tay Quý Linh Nguyệt, rồi cả hai cùng bị hất lên, quay cuồng giữa không trung như bị cuốn vào lốc xoáy. Trong cơn choáng váng, Lam Vũ nắm chặt cánh tay nữ nhân, kéo mạnh nàng ấy vào lòng và ôm thật chặt. Lời vừa thốt ra khỏi miệng đã bị gió cuốn đi. Nàng phải gằn giọng hét lớn: "Có bị thương không?"
Quý Linh Nguyệt trong vòng tay nàng lắc lắc đầu, mái tóc đen rối tung, che khuất tầm nhìn của cả hai. Không biết đã qua bao lâu, cảm giác lơ lửng đột nhiên biến mất, hai người rơi thẳng xuống. Lam Vũ phản ứng nhanh, xoay người làm đệm đỡ cho Quý Linh Nguyệt, ngay sau đó liền vững vàng tiếp đất.
"Ư!"
Lam Vũ bị đè đến mức suýt ngất, mặt đỏ bừng, không nói được lời nào. Quý Linh Nguyệt hoảng hốt, vội vàng lăn khỏi người nàng, vừa định hỏi thăm nàng thì bị một cái bóng khổng lồ bao phủ trên đầu. Từng con yêu quái rơi xuống từ không trung như trút vào nồi luộc sủi cảo. Quý Linh Nguyệt vội vàng dùng số linh lực ít ỏi còn lại để tạo một kết giới đơn giản, nhờ vậy mới tránh được việc bị yêu quái đè bẹp thành thịt nát. Khi cơn mưa yêu quái dày đặc cuối cùng cũng dừng lại, nàng có chút thở dốc hạ tay xuống, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng đồng tử không khỏi co lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, khu vực này đã la liệt các loại yêu quái đang nằm kêu rên. Nhìn qua, có đến hàng trăm con.
Sắc mặt Quý Linh Nguyệt lạnh đi, nàng cúi người xuống lần nữa, cẩn thận đỡ Lam Vũ dậy. Lam Vũ ho khan vài tiếng, mở hàng mi dài đang run rẩy, trong tầm mắt phản chiếu một bóng người mảnh mai. Người đó có vẻ ngoài quyến rũ, môi đỏ răng trắng rất không vui mà hủi bụi trên quần áo, rồi nhận thấy ánh mắt của Lam Vũ, liền quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lam Vũ theo bản năng nói: "Yêu Trúc?"
Yêu Trúc sững sờ, nhanh chóng nhảy qua đám yêu quái nằm la liệt trên đất, bước thật nhanh đến bên cạnh các nàng: "Sao các ngươi cũng ở đây?"
"Nói ra thì dài lắm." Lam Vũ đứng dậy, vừa ôm ngực vừa đánh giá tình hình xung quanh. Yêu Trúc cũng liếc nhìn đám yêu quái đang dần ồn ào lên, và cùng nàng kẹp Quý Linh Nguyệt ở giữa: "Tình hình bây giờ không ổn chút nào..."
Lam Vũ hạ giọng: "Không cần ngươi nói."
Vừa dứt lời, một luồng yêu lực mạnh mẽ đột nhiên quét tới. Những con có tu vi yếu hơn trực tiếp bị đánh bay, những con mạnh hơn cũng biến sắc. Lam Vũ giật mình, vội vàng đứng chắn trước Quý Linh Nguyệt và chịu một đòn, lập tức cảm thấy trong ngực nghẹn lại, nhíu mày ho khan.
Sau một đòn, đám yêu quái đang ồn ào lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía trước. Một cỗ kiệu màu đen không biết đã lơ lửng giữa không trung từ bao giờ. Một nữ nhân mặc đồ đen và có mái tóc dài đến đầu gối đang nghiêng người tựa vào đó, vẻ mặt vô cảm nhìn xuống đám yêu quái phía dưới. Phía sau nàng ta, một người khác đang ngồi yên lặng, nhắm mắt, như đang xuất hồn.
Một lúc sau, nữ nhân mặc đồ đen cao ngạo nghiêng đầu, day day trán, không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Thật là làm lỡ thời gian ở bên tỷ tỷ của ta."
===================
============
Editor: Cơ Hanh simp tỷ tỷ vô cùng :))))))) phần giới thiệu tác giả có nói "cốt truyện có liên quan đến thế hệ của mẹ", chắc nhỏ này là con rơi con rớt gì rồi :)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro