
Chương 9: Nợ ngươi
Lúc ăn cơm, Lam Vũ nghĩ xem làm thế nào để nói lời từ biệt.
Đến khi ăn sạch bát hoành thánh, nàng cũng chưa nói thành lời.
Lúc vào tới quán trọ, nàng vẫn nghĩ cách làm sao để từ biệt.
Liền nghe thấy Quý Linh Nguyệt nói với người quản lý: "Cho một phòng đôi."
Lam Vũ: "..."
Thôi được, vậy mai rồi nói.
Cái gọi là phòng đôi, thực ra cũng chỉ là một cái giường lớn, ở giữa có tấm ngăn cách cao nửa thước. Lam Vũ sau khi rửa mặt xong, tự giác nằm ở phía ngoài. Không ngờ Quý Linh Nguyệt đứng dưới giường do dự một lúc, khẽ nói: "Ngươi ngủ phía trong đi."
Lam Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: "Tại sao?"
"Phía trong... an toàn hơn."
"An toàn?" Lam Vũ bật cười: "Chẳng lẽ nửa đêm còn có cướp sao?"
Quý Linh Nguyệt lẩm bẩm: "Cũng chưa biết chừng."
Lam Vũ không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy cuộc sống 14 năm của Quý Linh Nguyệt còn phong phú hơn 200 năm của nàng nhiều.
Nàng nghiêng người, chống cằm, lười biếng nói: "Đã như vậy, sao lại để ta ngủ phía trong, chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ ta à?"
Quý Linh Nguyệt ngước mắt lên, do dự một chút, rồi gật đầu: "Ta biết đánh nhau, ngươi thì không."
Ở trong mắt Quý Linh Nguyệt, Lam Vũ sinh ra trắng trẻo mềm mại, lại xinh đẹp yếu ớt, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt mà nàng hình dung. Có lẽ vì vẻ ngoài vô hại này của Lam Vũ, cho dù đối phương lớn tuổi hơn nàng, Quý Linh Nguyệt vẫn không nhịn được mà nảy sinh lòng bảo vệ.
"Nói vậy chứ, ta cũng..." Lam Vũ giơ nắm đấm lên, rồi lại thấy chẳng có sức thuyết phục, đành hậm hực bỏ xuống: "Thôi được rồi, ta ngủ phía trong là được."
Nàng lật người lăn vào trong, hai tay ngoan ngoãn đặt lên bụng. Một lúc sau, bên tai vang lên tiếng sột soạt. Lam Vũ liếc nhìn nàng ấy, do dự nói: "A Quý, ta..."
"Hửm?" Quý Linh Nguyệt kéo chăn lên chân, nghiêng đầu nhìn nàng.
Lam Vũ đối diện với đôi mắt trong trẻo của nàng ấy, cổ họng dường như bị nghẹn lại ngay lập tức. Nàng thu lại ánh mắt, nói nhỏ: "Thôi, mai rồi nói sau."
Quý Linh Nguyệt ngơ ngác "ừ" một tiếng, thổi tắt nến, kéo chăn nằm thẳng xuống.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Trong sự tĩnh lặng, cả hai đều nén hơi thở xuống thật khẽ, dường như sợ làm phiền đối phương. Sau một lúc lâu, Lam Vũ không chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, chìm vào giấc mộng mơ màng.
Đêm khuya thanh vắng, nàng bị tiếng nức nở vụn vặt đánh thức.
"A Quý?" Lam Vũ lơ mơ mở mắt, quay đầu nhìn sang.
Ánh trăng nhợt nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà. Dù vậy, căn phòng vẫn vô cùng tối tăm. Lam Vũ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ thể của Quý Linh Nguyệt, nàng ấy dường như đang cuộn tròn lại, bờ vai vẫn run rẩy không ngừng.
"A Quý?" Lam Vũ chớp chớp mắt, dần dần thanh tỉnh. Nàng lật người lại gần, đưa tay đẩy đẩy cơ thể nàng ấy: "Ngươi làm sao vậy?"
Quý Linh Nguyệt cứng người một chút, sau đó từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở.
"Ngươi..." Lam Vũ trở nên căng thẳng, giữ vai nàng, xoay nàng lại. Trước mắt là một khuôn mặt đầy nước mắt. Lam Vũ sững sờ, khẽ hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Quý Linh Nguyệt hít hít mũi, nhìn nàng một cách buồn bã, giọng khàn khàn nói: "Lam Vũ..."
"Ừm?"
"Ta, ta sắp chết rồi..." Hàng mi dài của nàng run lên, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống: "Ta sắp chết rồi..."
"Ngươi nói sảng cái gì vậy?" Lam Vũ buồn bực nhìn nàng, thấy nàng khóc đến nỗi mặt đỏ bừng, không nhịn được đưa tay lau nước mắt cho nàng, nhưng lại giật mình bởi nhiệt độ nóng bỏng trên người nàng. Lam Vũ mở to mắt, kinh ngạc nói: "Ngươi lại tái phát rồi?!"
Quý Linh Nguyệt nấc lên một tiếng, nheo mắt cọ má vào lòng bàn tay ấm áp của Lam Vũ, lẩm bẩm tên của nàng một cách mơ hồ: "Lam Vũ, Lam Vũ..."
Lam Vũ cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Nàng cứ nghĩ chất độc đó chỉ phát tác một lần vào tối qua là xong, ai ngờ lại điên cuồng đến mức này!
Đúng là một con xà yêu độc ác!
Nếu đã như vậy, nàng còn có thể rời xa Quý Linh Nguyệt thế nào đây?
Lam Vũ mím môi, cụp mắt, im lặng nhìn nữ hài dưới thân. Không biết từ lúc nào, Quý Linh Nguyệt đã từ từ nép vào lòng nàng, ôm chặt lấy cánh tay nàng như thể ôm lấy cọng rơm cứu mạng, trông đáng thương vô cùng.
Một lúc sau, nàng thở dài bất lực, cuối cùng hạ quyết tâm, ở trên thân Quý Linh Nguyệt mà cúi người xuống, khẽ nói: "A Quý."
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, theo bản năng nhìn nàng.
Lam Vũ đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng ấy, tay còn lại chậm rãi tiến vào vạt áo, chạm vào vòng eo săn chắc của nàng ấy.
"Đừng khóc nữa", nàng nói nhỏ: "Ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Quý Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, quả thực không khóc nữa, chỉ mơ màng ngẩng đầu lên, vùi mặt vào vai nàng.
"Sao lại nghe lời thế này?" Lam Vũ lẩm bẩm một mình, đầu ngón tay lướt xuống dọc theo eo nàng, dễ dàng luồn vào nơi ẩm ướt giữa hai chân nàng.
"Ngoan, mở chân ra nào."
Hai đùi run rẩy tách ra, tay Lam vũ thuận lợi trượt vào khe hở ướt đẫm, vén mở môi nhỏ căng đầy. Cửa huyệt đang khép mở vừa chạm phải đầu ngón tay thăm dò, đã nịnh nọt bao bọc lấy, tiết ra hoa dịch đặc dính.
Quý Linh Nguyệt mềm nhũn khẽ rên một tiếng, hai chân quấn lấy eo Lam Vũ, tin tưởng phơi bày cơ thể trước mặt nàng.
"Ngươi đó," Lam Vũ nâng eo nàng, khẽ thở dài bên tai nàng: "Coi như ta nợ ngươi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro