
Chương 89: Muốn nàng
Sau khi uống thuốc xong, Lam Vũ bưng chén của Quý Linh Nguyệt lên, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng.
Nàng đẩy cửa ra, lại thấy trên giường trống không. Nhìn quanh một vòng, mới phát hiện mèo con đang cuộn tròn một cục bên cửa sổ, rũ tai xuống đầy buồn rầu. Nhìn từ phía sau, đó chính là một cục bông tuyết mềm mại.
Lam Vũ rón rén lại gần, chọc chọc vào cái lưng xù xù lông của nàng ấy. Không ngờ lại chọc cho nàng ấy lảo đảo một cái. Quý Linh Nguyệt duỗi người, "meo meo" một tiếng bất mãn, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, quay đầu chạy sang chỗ khác nằm xuống.
Nàng lại chọc vào cục bông đó, nhưng lần này chỉ nhận được một mèo con im lặng giả vờ làm đà điểu.
Lam Vũ không nhịn được cười. Nàng đoán Quý Linh Nguyệt thấy xấu hổ, không muốn để ý đến nàng, liền cẩn thận đặt chén thuốc lên bàn, dịu dàng nói: "Uống thuốc thôi."
Quý Linh Nguyệt khoanh tay, bất động như pho tượng. Lam Vũ rướn người lại gần nhìn nàng, nàng liền từ từ nhích người sang một hướng khác, chỉ dùng lưng quay về phía Lam Vũ.
Lam Vũ chớp chớp mắt, nhanh chóng bị cái đuôi đang kéo lê sau mông nàng ấy thu hút sự chú ý. Sau một hồi do dự, nàng vẫn không nhịn được đưa tay ra véo một cái.
"Méooo!"
Cục bông trắng muốt ngay lập tức bung ra thành một đống lông xù, một cái móng vuốt quơ tới. Lam Vũ "shhh" một tiếng, vội vàng rụt tay lại. Điều này khiến Quý Linh Nguyệt sững sờ, mở to mắt, hoảng loạn kêu "meo meo" hai tiếng, chạy về phía nàng.
Trên mu bàn tay tái nhợt xuất hiện hai vết máu mờ mờ. Mặc dù trông không nghiêm trọng, nhưng Quý Linh Nguyệt vẫn cảm thấy tội lỗi. Sau một lúc im lặng, nàng ngẩng đầu nhìn Lam Vũ, đôi mắt long lanh ướt át.
Lam Vũ mỉm cười an ủi nàng: "Không sao đâu, ta không nên đột nhiên nắm đuôi của nàng."
Mặc dù vậy, Quý Linh Nguyệt vẫn bực bội đi vòng vòng. Cuối cùng, nàng chậm rãi cọ tới bên tay bị thương của Lam Vũ, cúi đầu, thè cái lưỡi hồng ra, cẩn thận liếm một chút.
Hàng mi dài của Lam Vũ run lên, kinh ngạc nhìn nàng: "A Nguyệt?"
Mèo con không lên tiếng, hết liếm rồi lại liếm vết thương của nàng. Cái đuôi lông xù kia cũng lặng lẽ quấn lấy cổ tay nàng, chóp đuôi cũng chui vào lòng bàn tay của nữ nhân.
Một lúc sau, Lam Vũ khẽ nói: "A Nguyệt, lưỡi nàng có gai, châm đau lắm đấy."
Quý Linh Nguyệt: ...
Nàng đột ngột ngẩng đầu lên, bốn cái chân tức giận dậm dậm trên mặt bàn, quay người bỏ đi. Nhưng Lam Vũ lại cong mắt, bất ngờ ôm lấy nàng từ phía sau, nhấc bổng lên.
"Meo!"
Quý Linh Nguyệt giật mình, bộ lông trên thân dựng đứng. Lam Vũ cười khúc khích, vùi mặt vào cái bụng mềm mại của nàng, thở dài: "Sao nàng đáng yêu thế này chứ?"
Đáng tiếc là mèo con không hề cảm kích. Ngược lại, nó rụt móng vuốt lại, dùng hết sức đẩy mặt nàng ra bằng đệm thịt, vùng vẫy trong lòng bàn tay nàng. Lam Vũ bất đắc dĩ đặt nàng ấy xuống. Vừa chạm đất, Quý Linh Nguyệt liền chạy về bên chén thuốc, dừng lại một chút, rồi quay đầu lại, kêu "meo meo" hai tiếng bằng chất giọng cao hơn.
Lam Vũ hiểu ý: "Ta không nhìn đâu."
Nàng ngoan ngoãn quay lưng lại. Rất nhanh, trong tai liền nghe thấy tiếng "bép bép" của động vật liếm nước.
Xem ra là muốn nhanh chóng uống thuốc, nhanh chóng trị thương, nhanh chóng biến lại thành người.
Lam Vũ bất lực nghiêng đầu. Vừa động đậy một chút, tiếng liếm nước phía sau liền biến mất. Tiếp đó, lại là hai tiếng "meo meo".
Lam Vũ vội vàng ngồi thẳng dậy, cam đoan: "Ta thật sự không nhìn."
Đến đêm, A Li ghé qua một chuyến.
Sau chuyện ngày hôm nay, sự bất mãn của cô bé với Quý Linh Nguyệt đã giảm đi nhiều. Giờ nhìn thấy con mèo trắng đang nằm trên giường, không khỏi cảm thấy chột dạ. Cô bé đặt thùng tắm đầy nước xuống, ném vào đó một viên Hỏa châu, rồi nhanh chóng chạy mất hút.
Quý Linh Nguyệt trước đây luôn thích sạch sẽ. Giờ Lam Vũ muốn bế nàng đi tắm rửa, lại bị phản kháng dữ dội.
Lam Vũ ngạc nhiên nhìn mèo con đang hất nước khỏi người, lẩm bẩm: "Biến thành mèo, tập tính cũng sẽ thay đổi theo sao?"
Nếu Quý Linh Nguyệt không muốn, nàng cũng không ép. Sau khi một mình tắm gội xong, nàng khoác áo choàng mỏng, ngồi trên giường tự bôi thuốc cho mình. Lúc sau, một cái đầu lông xù ló ra từ mép giường. Mèo con bám vào ga trải giường mà trèo lên, ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân nàng, chăm chú nhìn nàng bôi thuốc.
Có lẽ vì thể chất của Giao Nhân, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những vết kiếm chém đáng sợ kia đã mờ đi nhiều. Sau khi bôi thuốc xong, Lam Vũ thuận tay bế nàng lên, đặt lên ngực rồi nằm xuống.
Quý Linh Nguyệt cúi đầu, áp đầu vào ngực nàng, lắng nghe tiếng tim đập vang vang và đều đặn, từ từ thả lỏng.
"A Nguyệt."
Mèo con động đậy, ngẩng đầu lên, tha thiết nhìn nàng.
Lam Vũ thở dài, gãi cằm nàng, khẽ nói: "Cuộc sống như thế này, giống như là giả vậy."
Quý Linh Nguyệt không tự chủ được nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng "grừ grừ" dễ chịu, lăn lộn một vòng trong lòng Lam Vũ. Lam Vũ ngẩn ra, rũ mắt nhìn vẻ mặt vô tư hiếm thấy của nàng, mặt mày cũng dần giãn ra.
"Thôi, không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa." Lam Vũ nghiêng người, đặt bàn tay lên cơ thể ấm áp của nàng, khẽ nói: "Ngủ ngon, A Nguyệt."
Quý Linh Nguyệt cuộn tròn người lại, nằm trên gối, "meo" một tiếng mềm mại.
Lam Vũ nhắm mắt, ý thức dần chìm vào bóng tối mờ mịt, hơi thở trở nên đều đặn và chậm rãi. Đây vốn dĩ là một đêm yên tĩnh như mọi khi, cho đến khi môi nàng đau nhói, kêu lên một tiếng rồi tỉnh lại.
Trước mắt chỉ là một màu tối đen. Lam Vũ mơ hồ nhíu mày, chỉ cảm thấy có một cơ thể nóng rực đang đè chặt lên người mình, cắn xé nàng một cách loạn xạ như một con vật nhỏ. Lam Vũ chớp mắt, theo phản xạ đưa tay đẩy người trên người mình ra, nhưng bàn tay lại lún vào trong da thịt mềm mại.
Nàng giật mình, đứng hình tại chỗ. Mãi một lúc sau, nàng mới miễn cưỡng nhìn rõ người đang ở trên người mình nhờ ánh trăng.
"A Nguyệt? Nàng... nàng biến trở lại rồi sao?"
Quý Linh Nguyệt lại không nói tiếng nào. Hai tay nắm chặt cổ tay Lam Vũ, đè lên người nàng, cúi đầu hôn lên cổ nàng. Khi mái tóc dài buông xuống, Lam Vũ vô tình nhìn thấy hai cái tai nhô ra từ trong mái tóc đen dày của nàng.
Tai mèo.
Lam Vũ: ?
Trường hợp này thực sự quá kỳ lạ. Nàng nhất thời không phản ứng kịp, nhưng người trong lòng rõ ràng chỉ lo liếm mút và cắn loạn, rúc đầu vào cổ nàng "hừ hừ" một tiếng, lại để lại một dấu răng trên xương quai xanh của nàng.
"Ư!" Lam Vũ đau đớn mím chặt môi, đôi mắt ngấn nước, giận dữ lườm Quý Linh Nguyệt. Quý Linh Nguyệt dường như cảm nhận được cảm xúc của nàng, động tác khựng lại, cúi đầu, vươn cái lưỡi nhỏ ra liếm láp dấu răng kia để lấy lòng.
Hơi thở nóng rực phả vào làn da, Lam Vũ hít một hơi, hoàn toàn không biết phải đối phó với nàng như thế nào nữa.
Quá rõ ràng, Quý Linh Nguyệt bây giờ có vẻ hơi bất thường.
Lam Vũ ngồi dậy, giãy giụa đẩy vai nàng về phía sau, run giọng hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, nàng... ưm, nàng đang làm gì vậy?"
Bị Lam Vũ đẩy ra, nữ nhân bực bội "hừ" vài tiếng, đôi tai bất an run rẩy. Một lúc sau, nàng đột nhiên nắm lấy tay Lam Vũ, ấn vào bộ ngực trần trụi của mình, trong cổ họng lại phát ra tiếng "grừ grừ" quen thuộc đó.
Thấy Lam Vũ vẫn còn vẻ mặt bối rối, nàng há miệng thở dốc, cuối cùng lắp bắp nói: "Muốn, muốn nàng..."
=========================
================
Editor: Bắt đầu chương sau là gộp 2 thành 1 nha, tại Wattpad giới hạn 200 chương, hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro