Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 88: Hóa hình

"Cuối cùng ngươi cũng dậy rồi."

Lam Vũ sững sờ, từ ghế bập bênh nghiêng đầu qua, nhìn nữ nhân không biết từ lúc nào đã chống cằm ngồi bên cạnh mình: "Yêu Trúc?"

"Ừm hứm." Nữ nhân nheo mắt, đôi tai lông xù trên đỉnh đầu cũng rung rinh theo. Nàng ta bám lấy chiếc ghế, bắt đầu buôn chuyện: "Ngươi và tiểu đạo tu kia, thật sự là một cặp à?"

"..."

Nếu không phải con hồ ly này không thể duy trì hình người, tai và đuôi đều lộ ra, thì nhìn dáng vẻ tràn đầy năng lượng của nàng ta, Lam Vũ thực sự không thể đoán được nàng ta đang bị trọng thương.

Mà, mặc dù biết Yêu Trúc đã không còn là hồ ly làm sư tôn mình bị thương năm xưa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi đó, Lam Vũ vẫn cảm thấy bực bội khó chịu. Nàng quay đầu đi, lạnh lùng nói: "Không nói cho ngươi biết."

Yêu Trúc ngạc nhiên nói: "Lần trước gặp ngươi, ngươi còn là một con cá thân thiện mà."

Lam Vũ: "Ngươi thì vẫn đáng ghét như ngày nào."

Yêu Trúc cảm thấy khó hiểu trước thái độ của nàng, hỏi: "Ngươi không phải cũng bị tên tu sĩ họ Tần kia đả thương sao? Chẳng phải chúng ta nên đồng bệnh tương liên à?"

Lam Vũ: "Ai đồng bệnh tương liên với ngươi?"

Nàng đưa tay muốn đẩy nữ nhân đang càng lúc càng gần này ra. Không ngờ đối phương lắc mình biến thành một con hồ ly đỏ rực lông xù, quấn lấy cánh tay nàng trèo lên, thản nhiên đứng trên bụng nàng.

Hồ ly cười duyên: "Nghe nói tiểu đạo tu kia là đệ tử của tên họ Tần. Ngươi làm cho tên họ Tần tức giận đến bốc hỏa, rồi lại bắt cóc đệ tử bảo bối của hắn. Ngươi làm tốt lắm!"

Lam Vũ tức giận nói: "Đi xuống!"

Nàng định đưa tay véo tai hồ ly, nhưng Yêu Trúc nhanh nhẹn né tránh, ngược lại còn chui vào cánh tay nàng trèo lên: "Nói cho ta nghe đi, có phải mặt hắn xanh lè rồi không?"

Con hồ ly này trơn như lươn, bắt thế nào cũng không được. Lam Vũ vật lộn một hồi lâu vẫn không đuổi được nàng ta đi. Trong lòng bực bội, nàng liền chọc vào nỗi đau của nàng ta: "Có thời gian như này, chi bằng ngươi lo chuyện của mình đi. Huyên Ngọc có thích ngươi không?"

Hồ ly khựng lại, không vui nói: "Mặc kệ nàng ấy có thích hay không, dù sao nàng ấy cũng không thể rũ bỏ ta."

Nói rồi, nàng ta lại bước lên một bước, ngồi xổm trên ngực Lam Vũ: "Ngươi đã là yêu quái, thì cũng nên giúp ta một tay. Ngươi nói xem, ngươi đã dùng cách gì để dụ dỗ tiểu đạo tu kia bỏ đi vậy?"

"Ta không dùng cách gì cả."

"Vậy dùng gì?"

Lam Vũ cười lạnh: "Ta dùng chân tình."

Yêu Trúc: "... Giỡn quài."

"Tin hay không thì tùy."

Yêu Trúc suy nghĩ một lúc, nói: "Thế này đi, ngươi nói cho ta biết cách, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật."

Lam Vũ lật người lại: "Ta không nghe."

"Bí mật của núi Hạo Thần!"

Lam Vũ cười khẩy: "Bí mật của núi Hạo Thần, ngươi biết được kiểu gì?"

Yêu Trúc lắc lắc đầu, đắc ý nói: "Ta biết nhiều lắm nha. Dù sao Huyên Ngọc cũng là Thiếu các chủ của Vân Tiêu Các, ta đi theo nàng ấy ở Vân Tiêu Các mấy năm, chuyện có thể nghe, chuyện không thể nghe, ta đều nghe được hết. Ví dụ như, Chưởng môn của núi Hạo Thần thích Diệp Khinh Quân trưởng lão của bổn môn, ngươi có biết không?" 

Lam Vũ sững sờ, đột ngột quay đầu lại: "Cái gì?"

Một lúc sau, nàng nhíu mày: "Không phải ngươi bịa ra đấy chứ?"

"Ta bịa ra chuyện này làm gì? Đây đều là do những vị tiên sư cao cao tại thượng của Vân Tiêu Các nói đấy."

"Tiên sư của Vân Tiêu Các, sao lại nói chuyện của núi Hạo Thần?"

"Ngươi nói xem? Loài người thích nhất là mấy chuyện buôn dưa lê này. Ngay cả những vị tiên sư nhìn như không vướng bụi trần kia cũng vậy. Bọn họ bên ngoài tử tế, bên trong thối nát, ta thấy chẳng khác gì yêu quái. Đều là vì cầu trường sinh và quyền lực mà thôi."

Sắc mặt Lam Vũ dần trầm xuống, một lúc sau, nàng nói: "Nàng ta không xứng với sư tôn ta."

Yêu Trúc mơ hồ nghiêng đầu: "Ai?"

Lam Vũ vung tay, lần này thành công đẩy con hồ ly xuống. Nàng ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Yêu Trúc đang nằm trên mặt đất, khẽ nói: "Ta còn tưởng, ta có thể nhìn thấu như sư tôn vậy."

Nhưng khi nàng thực sự nghe thấy cái tên Diệp Khinh Quân bị Yêu Trúc thốt ra như một tin đồn tầm phào, nàng lại cảm thấy vô cùng nực cười.

Lam Vũ thở dài, hỏi: "Ngươi và Huyên Ngọc ở bên nhau bao lâu rồi?"

"Cũng được năm, sáu năm rồi."

Yêu Trúc nhớ lại: "Khi ta được 100 tuổi, mới có thể miễn cưỡng hóa thành hình người. Ta vẫn luôn làm đại vương ở ngọn núi đó. Sau này Huyên Ngọc đi ngang qua, ta đến trộm đan dược của nàng ấy. Không ngờ pháp thuật của nàng ấy lợi hại như vậy, ngược lại còn thu phục được ta."

Khi nói những lời này, nàng ta vẫn rất thoải mái, cái đuôi vung vẩy tùy tiện, dường như không hề cảm thấy tức giận chút nào.

"Nhưng mà, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, cho đến gần đây, ta đã dùng mị thuật để mê hoặc nàng ấy, cùng nàng làm chuyện hoan ái..."

"Khoan đã?" Lam Vũ kinh ngạc nói: "Ngươi dùng mị thuật, vậy chẳng phải Huyên Ngọc hoàn toàn không muốn sao?"

Yêu Trúc hừ lạnh một tiếng: "Cởi đồ xong thì ta không dùng mị thuật nữa. Sau đó đều là nàng ấy tự mình chủ động. Nhưng sau này ta nói sự thật cho nàng ấy, nàng ấy lại có dáng vẻ như trời sập đến nơi." Nói đến đây, hồ ly mài răng, tức giận nói: "Thậm chí ngày hôm sau liền giải trừ khế ước, một mình trốn đến nơi này."

Lam Vũ mím môi, một lúc sau, ngập ngừng hỏi: "Chuyện này, có thể nói thẳng cho ta nghe sao?"

"Ban đầu thì không thể." Hồ ly ngẩng cằm lên, vui vẻ cười rộ lên: "Nhưng bây giờ, nàng ấy đã muốn quên đi tất cả, coi như chưa từng xảy ra, đương nhiên ta phải đi khắp nơi rêu rao một phen rồi."

"..."

Lam Vũ đau đầu nhắm mắt lại, đứng dậy khỏi ghế bập bênh, định tránh xa Yêu Trúc một chút. Vừa đi được hai bước, liền liếc thấy một cục tròn màu trắng chui ra khỏi bụi cỏ không xa. Lam Vũ quay đầu lại, nhìn kỹ, phát hiện đó là một con mèo con.

Mèo con lắc lắc đầu, rũ rũ mấy cọng cỏ dính trên người. Ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, liền mở to đôi mắt đen láy, vừa "meo meo" vừa lảo đảo chạy tới. Lam Vũ ngẩn ra, vô thức cúi người vươn tay tới. Mèo con lao vào khuỷu tay nàng, bám lấy cánh tay nàng bằng móng vuốt, rồi lại sốt ruột kêu lên hai tiếng.

Lam Vũ nhíu mày, bế nó lên, xoa xoa đầu nó: "Mèo ở đâu ra vậy?"

Vừa dứt lời, từ trong bụi cỏ lại chui ra hai người. Huyên Ngọc đeo một cái giỏ trúc, còn A Li mặt đầy bất an, sau khi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, liền nhìn thẳng vào Lam Vũ.

Lam Vũ nhìn ra phía sau hai người họ, hỏi: "A Nguyệt đâu, không phải đi hái thuốc cùng hai người sao?"

A Li chớp mắt, một lúc sau, run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía Lam Vũ: "Không phải... đang ở đó sao?"

Lam Vũ khó hiểu "ừm" một tiếng, một lúc sau, đột nhiên hiểu ra, kinh ngạc giơ con mèo trong tay lên: "Ngươi nói đây hả?!"

"Meo!"

Huyên Ngọc vội vàng giải thích: "Linh Nguyệt nói, muốn học thuật pháp hóa hình từ ta, có thể sau này sẽ dùng đến, ta liền... liền dạy."

"Hóa hình?" Lam Vũ bối rối: "Thuật pháp thay đổi ngoại hình, nàng ấy chẳng phải đã biết rồi sao?"

"Không phải thay đổi ngoại hình, mà là thay đổi chủng tộc." Huyên Ngọc do dự nói: "Thuật pháp này khá đặc biệt, dù sao mọi người cũng không thèm biến thành hình dáng của yêu. Thậm chí có người còn cho rằng đây là tà ma ngoại đạo..."

Sau khi hiểu ý của Huyên Ngọc, Lam Vũ cúi đầu nhìn con mèo con đang ủ rũ gục đầu xuống, hỏi: "Sao nàng đột nhiên lại muốn học cái này?"

Trong không gian tĩnh lặng, A Li bối rối nắm nắm quần áo của mình, khẽ nói: "Là... là con nói với nàng ấy, nếu không biến thành Hải tộc thì không thể vào được kết giới biển Côn Luân."

Lam Vũ sững sờ, ngay lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, không nhịn được cười: "Chuyện này mà nàng cũng tin, làm gì có kết giới nào đơn giản như vậy đâu, thay đổi ngoại hình là có thể lừa được trời? A Li chọc giận nàng, nàng không nghe ra sao?"

Mèo con vùi đầu sâu hơn, yếu ớt kêu: "Meo..."

Huyên Ngọc vội vàng nói đỡ cho Quý Linh Nguyệt: "Nàng ấy đã rất giỏi rồi. Lần đầu tiên thử mà đã có thể hoàn toàn biến thành hình dạng yêu thú. Thật sự là thiên phú dị bẩm. Lam cô nương đừng lo lắng, nhiều nhất là ba ngày, nàng ấy có thể dần dần biến trở lại."

Lam Vũ hỏi: "Bây giờ nàng ấy không biến trở lại được sao?"

Huyên Ngọc lúng túng nói: "Linh lực không đủ, đương nhiên không thể biến trở lại được."

Lam Vũ gật đầu, đổi tư thế, cẩn thận đỡ nàng trên cánh tay: "Ta hiểu rồi. Ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."

Thấy Lam Vũ không có ý trách tội, Huyên Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu đã như vậy, các ngươi cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, ta đi sắc thuốc cho các ngươi."

"Đa tạ."

Huyên Ngọc đáp "không có gì", quay người định mang giỏ thuốc rời đi, nhưng đột nhiên chú ý đến điều gì đó, bước chân không khỏi khựng lại.

Lam Vũ vô thức nhìn qua, phát hiện Yêu Trúc vừa nãy còn tung tăng nhảy nhót trước mặt nàng, không biết từ lúc nào đã gục đầu xuống, yếu ớt nằm bò trên đất, trông như thể ốm đau bệnh tật.

Một sự tương phản lớn như vậy, khiến nàng không khỏi nhíu mày, nghi ngờ con hồ ly này có phải đang giả vờ hay không.

Huyên Ngọc rõ ràng rất kinh hãi, cúi người bế con hồ ly lên, cười ngượng với Lam Vũ một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

Nữ nhân đi càng lúc càng xa, nhưng con hồ ly đang mềm nhũn nằm trên vai nàng ấy lại lén lút mở mắt, đá lông nheo với Lam Vũ một cái.

Lam Vũ: ...

Quả nhiên, hồ ly có tám trăm tâm địa.





======================
===========

Tác giả: Cho A Nguyệt nhà chúng ta học một cái kỹ năng mới, về sau có thể sử dụng đến. Ngọt ngào vài chương, rồi lại đến giai đoạn tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro