
Chương 85: Hồ yêu
Một trận pháp phức tạp màu đỏ hiện lên trong không trung, tỏa ra ánh sáng chói lòa như ngọn lửa. Giây phút tiếp theo, thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú ôm đầu gối xuất hiện ở trung tâm trận pháp, mơ hồ quay đầu lại.
Nàng nhanh chóng nhìn thấy nữ nhân đang xụ mặt ngồi trên giường, đột nhiên mở to mắt, vui mừng nói: "Sư phụ!"
Sắc mặt Lam Vũ lại càng tệ hơn. Vừa mới đưa tay lên che môi, Quý Linh Nguyệt đã đưa chén trà trong tay qua: "Sơn Diệp cũng không cố ý giấu nàng..."
"Chỉ có Sơn Diệp thôi sao?" Lam Vũ vừa kích động, liền ôm ngực ho khan: "Nàng cũng chẳng tốt hơn đâu, rõ ràng nàng biết từ sớm, mà vẫn không... không nói, khụ, không nói cho ta biết!"
"Là lỗi của ta." Quý Linh Nguyệt dịu giọng, vỗ nhẹ lưng nàng để an ủi: "Được rồi, đừng tức giận mà làm hỏng thân thể. Nào, uống chút nước cho nhuận họng."
Lam Vũ im lặng một lúc, tức giận lườm nàng một cái, cuối cùng vẫn ngượng ngùng cúi đầu, nhấp một ngụm nước từ tay nàng.
A Li thì nhanh nhẹn đứng dậy, vui vẻ chạy về phía Lam Vũ. Không ngờ vừa đi được nửa đường, đã bị Ngu Sơn Diệp tóm lấy eo, kéo lại: "Chậm thôi, sư phụ ngươi không chịu nổi một cú va chạm như này đâu."
A Li sững người: "Sư phụ bị sao vậy ạ?"
"Không sao." Lam Vũ không nhịn được lườm Ngu Sơn Diệp. Nữ nhân chớp chớp mắt, chột dạ ngẩng đầu lên trời, như thể muốn nhìn chằm chằm vào xà nhà đến mức có hoa văn.
Lam Vũ thở dốc, run rẩy chỉ vào nàng ta, khàn giọng nói: "Giải, giải đi."
A Li nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng, rồi lại nhìn Ngu Sơn Diệp: "Giải cái gì ạ?"
Ngu Sơn Diệp ho khan một tiếng: "Giải thì giải, nóng nảy như vậy làm gì?"
Nói rồi, nàng tùy tiện rạch một vết trên đầu ngón tay, lấy máu làm mực, vẽ một phù ấn hoàn chỉnh trên trán A Li. Rất nhanh, vết máu trên làn da trắng nõn tỏa ra ánh sáng nhạt, hòa vào da thịt cô bé như một sinh vật sống, rồi biến mất.
"Ư!" A Li đột nhiên ôm trán, rên lên một tiếng đau đớn, lảo đảo muốn ngã xuống đất. Ngu Sơn Diệp vội vàng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Được rồi, được rồi, sẽ ổn ngay thôi."
Lam Vũ theo bản năng muốn đứng dậy: "A Li?"
Nữ hài nắm chặt tay áo Ngu Sơn Diệp. Một lúc sau, nàng thở dốc ngẩng đầu lên, hàng mi cong vút đã ướt đẫm: "Sư phụ..."
"Ừm?"
Nàng mím môi, khẽ hỏi: "Vậy, kết khế ước không phải là chuyện tốt, đúng không ạ?"
Lam Vũ sững sờ, còn chưa kịp nói gì, A Li đã từ từ đứng thẳng dậy, lau vết nước ở khóe mắt: "Con đâu có ngốc, nếu là chuyện tốt, sư phụ tức giận như vậy làm gì?"
Lam Vũ khẽ thở dài, gượng cười an ủi: "Sư phụ còn muốn giữ hình tượng trước mặt ngươi một chút. Nếu ngươi biết sự thật, lại phát hiện ta bị kết khế dễ dàng như vậy, chẳng phải rất mất mặt sao?"
A Li lắc đầu, đẩy Ngu Sơn Diệp ra, đi đến bên cạnh Lam Vũ: "Sư phụ nên nói sớm cho con biết."
"Nói cho ngươi thì làm được gì? Chẳng phải chỉ thêm phiền não sao?"
"Nói cho con biết..." A Li hít hít mũi, mắt đỏ hoe lườm Quý Linh Nguyệt một cái, hung dữ nói: "Con sẽ quay về tìm người giúp đỡ, tìm Nhị điện hạ đến cứu sư phụ."
Quý Linh Nguyệt rũ mắt, lúng túng quay đi.
A Li tiếp tục: "Quả nhiên, quả nhiên loài người đều xảo quyệt, giỏi ngụy trang nhất..."
"Ê," Ngu Sơn Diệp không nhịn được ngắt lời: "Ta chưa từng làm chuyện xấu với ngươi. Ngươi cứ mắng một mình Quý Linh Nguyệt là được rồi, sao lại vơ đũa cả nắm như vậy."
"Ngươi... ngươi kết khế với ta!"
"Sao lại trở mặt không nhận người như thế? Ta làm vậy là để bảo vệ ngươi. Ta có dùng khế ước để làm chuyện xấu với ngươi bao giờ chưa?"
Thấy các nàng lại cãi nhau ầm ĩ, Lam Vũ đau đầu nhắm mắt, mò mẫm sang bên cạnh. Quý Linh Nguyệt vẫn luôn chú ý đến nàng, kịp thời nắm lấy tay nàng: "Không khỏe sao?"
"Hơi mệt." Lam Vũ "hừ" nhẹ một tiếng: "Vết thương cũng hơi đau."
Quý Linh Nguyệt sững sờ, nhíu mày, quay đầu nói: "Hai người các ngươi, đi ra ngoài."
"Tại sao? Ngươi mới phải đi ra ngoài ấy, đồ nữ nhân xấu xa!" A Li siết chặt tay, tức giận nói: "Nếu không phải sư phụ thích ngươi, ta... ta đã không khách sáo với ngươi rồi!"
Ngu Sơn Diệp cười khẩy: "Cảm xúc của ngươi thay đổi cũng nhanh thật đấy, mấy hôm trước còn gọi người ta là A Nguyệt tỷ tỷ... Ui da!"
Nàng mở to mắt, nhón chân nhảy hai bước: "Ngươi giẫm ta?"
"Ngươi mà nói nữa, ta không chỉ giẫm ngươi đâu, còn cắn ngươi nữa đó!"
Quý Linh Nguyệt không thể nhịn được nữa, vung tay áo, một luồng gió mạnh thổi cả hai người ra ngoài, rồi "sập" một tiếng đóng sập cửa lại.
Lam Vũ sững người, theo bản năng nói: "Nàng..."
"Sao?" Quý Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, rồi khuỵu gối quỳ trước giường, vén ống quần của Lam Vũ lên. Trên bắp chân vốn trắng mịn giờ lại có hai vết sẹo dài. Mặc dù đã đóng vảy, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.
Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, khẽ nói: "Bôi thuốc thêm một lần nữa, rồi chúng ta sẽ tiếp tục lên đường."
Nói rồi, nàng lấy ra một hộp thuốc mỡ, dùng ngón tay chấm một chút, rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương. Lam Vũ rũ mắt xuống, phát hiện Quý Linh Nguyệt chỉ dùng một sợi dây nhỏ để buộc tóc dài, trang phục không còn gọn gàng tinh xảo như trước. Vài sợi tóc mai tùy ý rũ xuống trước mắt, khuôn mặt cũng rất thanh tú. Vì bị thương nên sắc mặt nàng tái nhợt hơn bình thường, trông có vẻ yếu ớt.
Lam Vũ chớp mắt, khẽ nói: "Nàng hung dữ thật đấy."
Nữ nhân sững người, ngước mắt nhìn nàng, dường như có chút mơ hồ.
"Nàng đuổi A Li ra ngoài như thế, sau này, con bé sẽ càng không thích nàng."
Quý Linh Nguyệt mím môi, lại cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho nàng, nhưng miệng lại nói: "Lát nữa, ta sẽ xin lỗi con bé."
Giọng nói nghe có vẻ có chút tủi thân.
Lam Vũ bật cười. Thấy nàng cứ thoa thuốc đi thoa thuốc lại trên vết thương, liền kéo cổ tay nàng, đỡ nàng dậy: "Được rồi, tối qua đã bôi thuốc rồi. Còn vết thương của nàng vẫn chưa lành kìa."
Quý Linh Nguyệt ngã vào lòng nàng, không khỏi cứng người: "Sẽ đè lên vết thương..."
"Nàng đừng động lung tung thì sẽ không sao."
Lam Vũ ôm lấy eo của nữ nhân. Nhận thấy đối phương vẫn còn căng thẳng, không dám thả lỏng hoàn toàn cơ thể, nàng không khỏi mềm lòng: "A Nguyệt."
"Hửm?"
Lam Vũ nhắm mắt, lắc đầu: "Không có gì, cứ để ta ôm nàng một lát, một lát thôi là được."
Khi hoàng hôn buông xuống, một mình Ngu Sơn Diệp kéo theo ba người, cuối cùng cũng đến được Phạn Âm Cốc. Nàng là người đầu tiên đặt chân xuống đất, nhìn khu rừng u ám đầy sương mù trước mặt, hoài nghi nói: "Huyên Ngọc không phải Thiếu các chủ của Vân Tiêu Các sao? Lẽ nào không sống trong tông môn, mà lại sống ở nơi này thật à?"
"Tông môn không hoan nghênh nàng ta nuôi mấy chục con yêu thú đâu."
Quý Linh Nguyệt vừa nói, vừa định đưa tay ra đỡ Lam Vũ, nhưng A Li đã nhanh chân hơn.
Tiểu cô nương có suy nghĩ đơn giản, không che giấu cảm xúc một chút nào cả, buồn vui đều thể hiện ra mặt. Dù đã nhận được lời xin lỗi của Quý Linh Nguyệt, nàng ấy vẫn luôn cau có, cái môi vẩu lên đến mức có thể treo được một ấm nước.
Quý Linh Nguyệt bất lực rụt tay lại, đi lên trước vài bước. Khi đến giữa hai cây tùng cao thẳng, nàng giơ tay lên gõ vào không trung.
Giây phút tiếp theo, gió nổi lên, chim chóc giật mình bay đi. Trong không khí yên tĩnh đột nhiên xuất hiện những gợn sóng trong suốt, lấy ngón tay Quý Linh Nguyệt làm trung tâm mà lan ra xung quanh.
A Li vô thức mở to mắt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn Lam Vũ thì giải thích kịp thời: "Đây là kết giới, có thể báo cho chủ nhân biết có khách đến. Nếu cố tình xông vào, sẽ bị mắc kẹt trong mê cung không thể thoát ra được."
A Li "ồ" một tiếng: "Giống đảo Bồng Lai sao ạ?"
Lam Vũ sững sờ: "Sao ngươi biết?"
Ngu Sơn Diệp ở bên cạnh chen vào: "Ta nói cho nàng ấy biết."
"...Được rồi, quả thực là gần giống nhau."
Mấy người đang thì thầm to nhỏ, Quý Linh Nguyệt lại lùi lại một bước, nói: "Đến rồi."
Lời vừa dứt, kết giới đang chảy như nước ở trước mắt đột nhiên tách ra một khe hở. Một nữ nhân mặc y phục màu vàng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Lần đầu tiên gặp gỡ ở bí cảnh Thái Hư, Huyên Ngọc vẫn còn đầy vết máu. Cách đây không lâu, khi đưa Tiểu Cửu đến đây, Lam Vũ cũng chưa từng rời khỏi phi thuyền. Vì vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ mặt Huyên Ngọc.
Nữ nhân này không có vẻ ngoài quá nổi bật, nhưng đôi mắt trong veo như nước mùa thu lại vô cùng linh động. Trên người nàng còn có một mùi hương khiến yêu thú rất thích. Lam Vũ không nhịn được hít hít mũi, bị thu hút đi về phía trước hai bước. Quý Linh Nguyệt thì chắp tay, cúi đầu nói: "Làm phiền rồi."
"Không có gì." Huyên Ngọc ôn hòa nói: "Mục đích ngươi đến đây, trong thư đã viết rất rõ rồi. Mời vào."
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, ra hiệu cho ba người còn lại đi theo. Sau khi lần lượt bước vào, khe hở chỉ đủ cho một người đi qua liền đóng lại. Quay đầu nhìn lại, vẫn là khu rừng u ám và sâu thẳm như lúc nãy.
Nhưng phía trước, lại là một thung lũng xanh tươi đầy hoa cỏ, tràn ngập ánh nắng.
Chỉ một bước chân, đã là hai cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Lam Vũ cũng không nhịn được nhìn xung quanh. Trong tầm mắt của nàng, có cả hổ báo và hươu nai đang thong dong đi lại. Mặc dù là những yêu thú chưa thể hóa hình, nhưng có thể nhàn tản như vậy, bộ lông lại bóng loáng, cho thấy cuộc sống thường ngày của chúng sung sướng đến mức nào.
"Đại hội Luận Tiên lần này, ngươi không tham gia sao?"
"Không đi." Huyên Ngọc lắc đầu: "Thi tới thi lui, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Quán quân không ai khác lại là ngươi. Nhưng giờ ngươi cũng không đi, lại làm cho hạng ba chiếm được món hời rồi."
Quý Linh Nguyệt cười mỉm, rồi hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành hẳn chưa?"
"Gần rồi, cũng đã nhiều ngày rồi mà."
Nói rồi, Huyên Ngọc liếc nhìn phía sau: "Đó là yêu thú mà ngươi kết khế ước sao? Là... Hải tộc à?"
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng: "Đúng vậy, là một con cá chép bạc."
"Cá chép bạc?" Huyên Ngọc hơi nhíu mày, lại đánh giá Lam Vũ vài lần, rồi nói: "Nhưng mà, việc ngươi có thể kết khế ước với yêu thú đã đủ khiến ta kinh ngạc rồi. Trước đây còn nghe ngươi nói, đời này sẽ không bao giờ kết khế ước với yêu thú. Không ngờ mới hai mươi mấy năm, ngươi đã thay đổi ý định rồi."
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, không muốn nói nhiều về chuyện này. Nàng ho khan một tiếng, chuyển đề tài hỏi: "Hồ ly của ngươi đâu rồi?"
Không ngờ vừa thốt ra câu này, sắc mặt Huyên Ngọc liền thay đổi. Nàng siết chặt tay, khẽ nói: "Ta đã thả nàng đi rồi."
"Thả đi?"
"Ừm." Huyên Ngọc rũ mắt xuống, nói ấp úng: "Nàng không hợp làm yêu quái bị kết khế ước, nên ta... ta đã thả nàng đi rồi."
"..."
Xem ra, mỗi người đều có bí mật riêng.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi ngầm hiểu mà quay đi.
Đến sâu trong thung lũng, có vài căn nhà gỗ mộc mạc nằm san sát bên dòng suối yên tĩnh. Huyên Ngọc chỉ tay, nói: "Những căn nhà này đều trống, các ngươi muốn ở bao lâu cũng được. Bình thường ở đây chỉ có một mình ta, thật sự rất cô đơn. Giờ các ngươi ở đây, còn có thể trò chuyện và giải khuây với ta."
"Đa tạ."
"Tạ cái gì chứ?" Huyên Ngọc lắc đầu, nhìn Lam Vũ một cái, rồi nhanh chóng đi vào một trong những căn nhà đó. Một lát sau, nàng bưng ra một chiếc hộp nhỏ: "Đây là thuốc ta thường dùng để chữa bệnh và trị thương cho các yêu thú. Rất có hiệu quả với yêu thú. Nếu không chê, cứ lấy mà dùng."
Lam Vũ lắc đầu: "Sao lại chê được. Thật sự rất cảm ơn ngươi."
Lúc này, Ngu Sơn Diệp lại lên tiếng: "Nếu các ngươi đã ổn định chỗ ở rồi, vậy ta cũng nên quay về thôi."
Quý Linh Nguyệt sững sờ: "Sao, ngươi không ở lại thêm vài ngày nữa à?"
Ngu Sơn Diệp lắc đầu: "Không được. Dù sao ta vẫn ở trong tông môn, phải nghe theo sự sắp xếp của tông môn. Chờ cái đại hội phiền phức đó kết thúc, ta sẽ đến tìm các ngươi. Lỡ có xảy ra chuyện gì, ta còn có thể gửi tin tức về."
Quý Linh Nguyệt do dự một chút: "Được rồi, vậy ta tiễn ngươi."
Ngu Sơn Diệp cười: "Tiễn gì chứ? Quan hệ của chúng ta, cần phải khách sáo như vậy sao?"
"Người khác là ta không thèm tiễn đâu." Quý Linh Nguyệt vừa nói, vừa dặn dò Lam Vũ ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi quay sang A Li: "Trông chừng sư phụ ngươi cho cẩn thận."
"Không cần ngươi nói ta cũng biết."
Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, đang định cùng Ngu Sơn Diệp đi ra ngoài, thì bị Huyên Ngọc gọi lại. Nữ nhân đưa cho nàng một miếng ngọc bài, ôn hòa nói: "Cầm lấy. Có cái này, ngươi có thể tự do ra vào kết giới này."
"Được."
Hai người quay lưng rời đi, càng đi càng xa. Lam Vũ dõi theo bóng lưng họ, một lúc sau, nhìn sang A Li bên cạnh, phát hiện nàng ấy cũng đang tha thiết nhìn về hướng đó, nhíu mày, có vẻ không nỡ.
Nàng không nhịn được khuyên nhủ: "Nếu ngươi luyến tiếc Sơn Diệp, thì cũng đi tiễn đi."
A Li sững sờ, hoảng loạn chớp mắt, ấp úng nói: "Con, con không có luyến tiếc nàng ta. Con chỉ là... chỉ là sau khi đến nhân gian, vẫn luôn, vẫn luôn ở bên nàng ta, nên có chút không quen thôi..."
"Thật sao?" Lam Vũ hỏi: "Buổi sáng ngươi cãi nhau với nàng ấy dữ dội như vậy, ta còn tưởng ngươi ghét nàng ấy chứ?"
"Con không có không thích nàng ấy..." A Li bĩu môi, lẩm bẩm: "Là nàng ấy lúc nào cũng trêu chọc con."
Lam Vũ bật cười, xoa đầu cô bé, không nói thêm gì nữa.
Sau khi tiễn Ngu Sơn Diệp đi, màn đêm đã buông xuống. Trong núi vắng lặng, ánh đèn của thị trấn xa xa dần tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng lấp lánh. Quý Linh Nguyệt đi trên đường trở về, dưới chân thỉnh thoảng giẫm phải cành khô gãy, phát ra tiếng kêu "rắc rắc". Khi đi đến dưới hai cây tùng, nàng lấy ngọc bài trong ngực ra, đang định mở kết giới, thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí âm u dâng lên phía sau.
Gió lướt qua, tai Quý Linh Nguyệt động đậy, phản ứng cực nhanh nghiêng người né tránh một kiếm, rồi lùi lại hai bước, tránh một chưởng đánh vào ngực nàng.
Không có vũ khí, nàng thuận tay nhặt một cành cây khô trên đất, ngưng tụ linh lực để quét ngang về phía trước. Yêu quái kia cũng cực kỳ lanh lẹ, vòng eo uốn cong một góc khó tin, hai tay chống xuống đất, nhẹ nhàng nhảy ra xa vài trượng.
Trong rừng lại chìm vào tĩnh lặng. Hai người bất động, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương.
Mây đen tan đi, ánh trăng xuyên qua cành cây mà rọi xuống, chiếu ra hai cái bóng xiêu vẹo. Quý Linh Nguyệt lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của yêu quái kia. Một đôi mắt xếch, một đôi môi đỏ tươi. Dù đầy sát khí, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Nàng đột nhiên nhíu mày, kinh ngạc và hoài nghi nói: "Ngươi, không phải Hồ yêu kia đó chứ?"
===================
=============
Tác giả: 2 chương gộp làm 1
===================
Editor: Mai có thể sẽ không up chương mới, tại mai mình muốn sub nốt KTT cho xong á. Hôm nay 8 chương tới đây thôi, chúc cả nhà ngủ ngon~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro