Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83: Xin lỗi

Mây đen tan đi, ánh trăng bạc sáng tỏ chiếu rọi trên đường núi, làm nổi bật bóng người đang bước đi tập tễnh.

Máu chảy ra trên người đã khô lại, không còn nhỏ giọt nữa, nhưng trong cổ họng vẫn luôn tràn ngập vị tanh như gỉ sắt. Quý Linh Nguyệt khẽ ho khan, nhích người trên lưng lên một chút, từng bước đi xuống núi.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tất cả sinh linh vẫn đang say ngủ, dường như không ai hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng phía sau lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Rất nhanh, một đôi tay đỡ lấy nàng, Ngu Sơn Diệp lo lắng nói: "Ngươi đi đâu vậy? Ta đưa ngươi đi."

Quý Linh Nguyệt quay đầu lại nhìn nàng, khàn giọng nói: "Hai ngày nữa, không phải ngươi phải... khụ... lên đường đi tham gia Đại hội Luận Tiên sao?"

"Muộn vài ngày thì sao?" Ngu Sơn Diệp nghiến răng: "Dù không đi, sư tôn còn không quản ta, thì bọn họ có thể làm gì được ta?"

Nói rồi, nàng đón Lam Vũ từ Quý Linh Nguyệt sang, cõng trên lưng mình. Sau khi cẩn thận đỡ nàng ấy lên, nàng ra hiệu cho Quý Linh Nguyệt lấy túi trữ vật ở thắt lưng mình: "Đây là thuốc sư tôn vừa đưa cho ta, ngươi mau uống vài viên, rồi đút cho Lam Vũ."

Quý Linh Nguyệt ngoan ngoãn uống thuốc, rồi cẩn thận đỡ lấy mặt Lam Vũ, một lúc lâu sau mới nói: "Đến Trung Châu."

"Đến đó làm gì?"

"Đi tìm Huyên Ngọc." Quý Linh Nguyệt khẽ nói: "Cách đây không lâu, ta từ Vân Hoang trở về, khi đi ngang qua nơi ở của nàng ấy, đã gửi một con Mộng Yêu nhờ nàng ấy chăm sóc tạm thời. Nàng ấy là Ngự Yêu Sư, chỗ của nàng ấy sẽ thích hợp... thích hợp cho yêu quái tĩnh dưỡng, cũng an toàn hơn một chút..."

Nói rồi, nàng khẽ vuốt hàng lông mày của Lam Vũ. Vết máu được linh lực xóa đi, để lộ khuôn mặt trắng nõn phía dưới. Quý Linh Nguyệt nhìn chằm chằm một lúc, khàn giọng nói: "Ta sai rồi."

Lam Vũ nhắm mắt, hơi thở nhẹ nhàng, dường như chỉ đang ngủ.

"Ta không nên đưa nàng trở về."

Nàng chớp mắt, con ngươi đen tuyền phủ một lớp sương mờ, rồi lại vội vàng lau đi. Giữa những tiếng thở dốc dồn dập, cổ họng lại trào lên vị tanh ngọt. Máu tràn ra từ khóe môi. Quý Linh Nguyệt kêu lên một tiếng, lảo đảo vịn vào thân cây bên cạnh, nôn ra một ngụm máu.

Ngu Sơn Diệp kinh hãi: "Ngươi không sao chứ?!"

"Không, không sao..."

Nàng dùng tay áo lau khóe môi, run rẩy nói: "Nghỉ một lát là được."

Ngu Sơn Diệp nhíu mày, không nhịn được hỏi: "Có phải là một kiếm của sư tôn... Ngươi, ngươi nói xem, đền đáp kiểu gì không đền đáp, lại cố tình đi đỡ nhát kiếm đó, ngươi không muốn sống nữa à?!"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Nếu không, làm sao có thể trả lại hết thảy được đây?"

Nàng lại nghỉ một lúc, đứng thẳng dậy, mệt mỏi nói: "Đi thôi."

Ngu Sơn Diệp mím môi, cuối cùng cũng "ừ" một tiếng, bước lên phi kiếm. Chờ nàng đứng vững, phi kiếm liền nhanh chóng bay lên cao, hướng về phía Nam.

"Ư..."

Khi đêm khuya tĩnh lặng, hàng mi dài của nữ nhân nằm trên giường khẽ run rẩy, đột nhiên mở mắt, nắm chặt cánh tay người bên cạnh. Quý Linh Nguyệt bị nàng làm tỉnh giấc, bất chấp cơn đau, lật người lại, lo lắng vuốt ve khuôn mặt nàng: "Lam Vũ?"

Lam Vũ tựa như không nghe thấy tiếng nàng, đôi mắt mở to, ngây dại nhìn lên khoảng không tối tăm phía trên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, như thể không thở nổi, hơi thở vừa gấp gáp vừa ngắn ngủi.

"Lam Vũ, Lam Vũ!"

Quý Linh Nguyệt hoảng loạn, thắp nến lên, cẩn thận vén mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi ra sau tai nàng: "Không sao rồi, không sao rồi, ta ở đây mà."

Nói rồi, giọng nàng lại run rẩy: "Đừng sợ, chúng ta không còn ở núi Hạo Thần nữa, chúng ta đã ra ngoài rồi, Lam Vũ..."

Lam Vũ chớp mắt, một lúc sau, đôi mắt ướt át chuyển hướng về phía Quý Linh Nguyệt: "A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt vội vàng gật đầu, cúi xuống, nhẹ nhàng ôm đầu nàng vào lòng, nghẹn ngào nói: "Ta đây, ta ở đây."

Lam Vũ sững sờ một lát, thân thể từ từ thả lỏng, mềm nhũn tựa vào lòng nàng: "Ta không chết sao?"

Quý Linh Nguyệt cứng người, mũi cay xè, gật đầu lia lịa: "Không, nàng vẫn sống tốt, sao có thể chết được chứ?"

"Sư tôn của nàng..."

"Hắn không phải sư tôn của ta," Quý Linh Nguyệt ngắt lời nàng, khàn giọng nói: "Không bao giờ là sư tôn của ta nữa."

Lam Vũ nhíu mày, có chút mơ hồ nhìn nàng, muốn hỏi gì đó, nhưng vừa mở miệng, một trận ho thấu tim gan liền bùng lên, lồng ngực cũng đau theo.

"Ưm..." Nàng nhíu mày, run rẩy cuộn người lại, thở hổn hển vùi vào lòng nữ nhân: "A Nguyệt..."

"Sao vậy?"

"Đau quá..." Nàng nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, làm ướt vạt áo trước ngực Quý Linh Nguyệt. Quý Linh Nguyệt ngây người nhìn vệt nước ở khóe mắt nàng, ngón tay vô thức siết chặt vào lòng bàn tay, gần như sắp bật máu.

Tần, Tần...

Nàng bỗng nhắm mắt, sự áy náy và căm hận đan xen trong lòng, khiến nàng gần như sụp đổ.

Quý Linh Nguyệt thở ra một hơi, mắt đỏ hoe đặt tay lên ngực Lam Vũ. Linh lực vàng nhạt từ từ chảy qua, lông mày cau chặt của nữ nhân cũng giãn ra một chút.

"Còn đau không?"

Lam Vũ khẽ rên một tiếng, mở mắt ti hí, lẩm bẩm: "Đỡ hơn rồi." Dừng lại một chút, nàng lại giơ tay lên, lần mò cọ cọ vào má Quý Linh Nguyệt: "Ta không đau nữa, nàng, nàng đừng khóc."

Quý Linh Nguyệt khàn giọng nói: "Ta không khóc."

"Ừm," Lam Vũ áp sát vào lòng nàng hơn, trong giọng nói có chút tiếng cười: "Nàng nói không khóc... thì không khóc."

Quý Linh Nguyệt cắn môi, đột nhiên hít một hơi, luống cuống lau mắt mình, lắp bắp: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên đưa nàng trở về, tất cả, tất cả đều là lỗi của ta..."

Nàng lải nhải xin lỗi, nhưng người trong lòng lại không có chút động tĩnh nào. Quý Linh Nguyệt cứng người lại, cẩn thận cúi đầu, mới phát hiện Lam Vũ đã nhắm mắt, dường như lại ngủ rồi.

Nàng im lặng một lúc, cúi đầu, ôm Lam Vũ chặt hơn.



=====================
==============

Tác giả: Ngu Sơn Diệp: Cảm thấy hình như đã quên mất chuyện gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro