
Chương 79: Không tốt
Mặt trời mọc, trăng lặn, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt thư thái của nữ nhân, để lại những đốm sáng lấp lánh màu vàng. Chẳng mấy chốc, hàng mi dài cong vút khẽ run lên một cách bất an, từ từ hé mở, để lộ đôi mắt đen láy bên dưới.
Nàng ngơ ngác nằm một lúc, con ngươi chậm rãi chuyển động. Khi nhận ra môi trường xa lạ, nàng lập tức cứng người, ngồi bật dậy.
Đầu ngón tay chạm phải sợi tóc mềm mại, nàng sững người một chút, hoảng hốt quay đầu lại nhìn, cho đến khi nhìn thấy mái tóc bạc kia mới chớp chớp mắt, trái tim treo ngược cũng tạm buông xuống.
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng vẫn thở phào nhẹ nhõm, an tâm nằm xuống.
Cơ thể tu sĩ vốn rất bền bỉ, dù tối qua để lại rất nhiều vết roi, nhìn rất đáng sợ, nhưng giờ đây cũng đã mờ đi nhiều. Quý Linh Nguyệt không để ý đến những vết tích đó, nàng lật người, áp sát vào Lam Vũ, lại ngửi thấy một mùi hương gỗ thoang thoảng.
Nàng nhăn mũi, một lòng muốn tìm ra mùi hương đó từ đâu mà ra. Nàng ngửi ngửi trên khuôn mặt của nữ nhân, rồi chui vào lòng Lam Vũ, thò đầu ra áp vào cổ nàng ấy. Lam Vũ cảm thấy ngứa ngáy vì mái tóc mềm mại của nàng, uể oải mở mắt, cảm nhận cái đầu đang cọ qua cọ lại trong lòng mình, liền đưa tay giữ lấy cằm nàng, khàn giọng hỏi: "Ngửi gì vậy, thật sự muốn làm cún con à?"
Quý Linh Nguyệt theo bản năng đáp: "Cún con gì..."
Nói được nửa câu, nàng bỗng khựng lại, cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
Lam Vũ chống một bên má, lười biếng hỏi: "Nhớ ra rồi à?". Nàng lắc lắc cằm Quý Linh Nguyệt trong tay, cười nói: "Quý cún con?"
Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt khẽ run, nâng đôi mắt ướt át lên trừng nàng một cái, rồi giãy giụa kéo đầu mình ra khỏi tay Lam Vũ, xoay người chui vào trong chăn.
Lam Vũ bị cuốn mất chăn cũng không tức giận, nàng vui vẻ đưa tay vỗ vỗ Quý Linh Nguyệt: "Hôm nay không đi giảng bài à?"
Giọng nói rầu rĩ từ trong chăn vọng ra: "Năm ngày nữa mới đến buổi học tiếp theo."
Nàng "ồ" một tiếng, định kéo người ra, nhưng xoay một vòng vẫn không tìm thấy chỗ nào để cạy mở. Quý Linh Nguyệt siết chặt mép chăn, như thể muốn tự bọc mình thành cái kén, Lam Vũ không khỏi lo lắng hỏi: "Nàng không thấy ngột ngạt sao?"
Đợi một lúc, không thấy ai trả lời, Lam Vũ chớp mắt, dịu dàng hỏi: "Thật sự không ra à?"
"Ừm."
"Được rồi." Lam Vũ đặt tay lên giường, gõ nhịp: "Nàng không ra là ta đi đấy."
Im lặng một lúc, Quý Linh Nguyệt chậm rãi thò đầu ra, hừ một tiếng: "Nàng không đi được đâu, ta sẽ... Á!"
Nàng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, thấy sợi dây mây màu xanh từ lúc nào đã quấn quanh eo mình, ký ức đêm qua lại hiện về: "Nàng, buông ra!"
Lam Vũ cười nói: "Nếu nàng thực sự muốn ta buông, ta đã buông từ lâu rồi."
Không buông, còn chẳng phải là vì Quý Linh Nguyệt hoàn toàn không nghiêm túc, nên cũng không định dùng đến khế ước sao?
Câu này của nàng vừa dứt, mặt Quý Linh Nguyệt lập tức đỏ bừng, lần này thì thật sự tức giận, xấu hổ và bực bội nói: "Buông ra!"
Sợi dây mây "xoẹt" một tiếng thu lại. Quý Linh Nguyệt vung tay lên, một chiếc áo trắng mềm mại liền khoác lên người, che đậy một thân dấu hôn ám muội. Nàng cố giữ vẻ bình tĩnh mà giáo huấn: "Mộc linh căn của nàng dùng để đối phó với kẻ địch thì không được, vậy mà lại biết dùng trên người ta quá đấy."
Lam Vũ lý lẽ đầy đủ: "Nên mới gọi là tận dụng mọi thứ một cách triệt để mà."
Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, ném cho Lam Vũ một cái lườm liếc: "Lời ngon tiếng ngọt."
Nàng thắt chặt đai lưng, xuống giường mở cửa sổ ra, nheo mắt lại vì ánh nắng. Tiếng ồn ào từ đường phố tràn vào phòng, mang theo hơi thở cuộc sống. Lam Vũ chắp tay sau lưng, đi đến đứng sau nàng, cùng nhìn xuống dưới. Sau khi đảo mắt một lượt, nàng lại nhìn về phía những ngọn núi trùng điệp ở đằng xa.
Đỉnh núi tuyết trắng vẫn còn đó, được ánh nắng rọi xuống một màu vàng lấp lánh, càng thêm vẻ tráng lệ.
"Sao ta lại quên mất," Quý Linh Nguyệt nói nhỏ: "Nàng đã không còn sợ lạnh nữa rồi."
Lam Vũ không nói gì, chỉ cẩn thận đưa tay ra, nắm lấy đầu ngón tay nàng: "Chúng ta đi dạo một chút đi."
"Đi dạo?"
Lam Vũ "ừm" một tiếng, nàng cụp mắt xuống, linh lực tuôn chảy. Mái tóc dài khoác trên vai chuyển thành màu đen, đôi mắt khác thường cũng nhuốm màu mực. Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, ngẩn ngơ nhìn Lam Vũ, trong một khắc, nàng như thể đã nhìn thấy thiếu nữ mặc đạo bào, nụ cười rạng rỡ, trong sáng, và không có bất cứ phiền muộn nào của năm xưa.
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lam Vũ lên. Hàng mi dài của Giao Nhân khẽ run, ngoan ngoãn ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt và ngọt ngào dần mờ đi khỏi ký ức, thay vào đó là một đôi mắt bình thản và một khuôn mặt gầy gò.
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi buồn: "Lam Vũ."
"Ừm?"
"Nàng sống không tốt sao?"
Lam Vũ theo bản năng nở một nụ cười: "Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì... ta hình như chưa bao giờ hỏi." Quý Linh Nguyệt chăm chú nhìn nàng: "Trước đây, hình như ta chỉ nghĩ đến bản thân mình."
Nàng hạ giọng nói: "Xin lỗi."
Lam Vũ ngây người nhìn nàng, hàng mi chớp chớp vài cái, khóe mắt đột nhiên ửng lên một màu hồng nhạt. Nàng mím môi, luống cuống nói: "Làm gì có chuyện không tốt, ta, ta..."
Nàng bối rối há miệng, nhưng những lời sau đó không thể thốt ra. Nỗi tủi thân và đau khổ chôn giấu bao năm dường như dâng trào mãnh liệt trong khoảnh khắc. Im lặng một lúc lâu, Lam Vũ nhắm đôi mắt ướt đẫm lại, khàn giọng nói: "Không tốt."
Nàng hít một hơi, từ từ vùi đầu vào vai Quý Linh Nguyệt, run rẩy nói: "Một chút cũng không tốt."
Năm đó, các nàng khó khăn lắm mới có thể quay về biển Côn Luân, nhưng lời tiên tri kia không biết vì sao lại bị rò rỉ. Ca ca và tỷ tỷ đều bị thương nặng, mẫu hậu kiệt sức cả tinh thần lẫn thể xác, không có cách nào bảo vệ nàng. Hải Hoàng được mọi người kính trọng và yêu mến đã qua đời, nàng phải một mình đối mặt với các tộc dưới biển kéo đến gây khó dễ. Ngay cả tộc nhân của mình, cũng có hơn phân nửa là căm hận vị công chúa bất tài vô dụng này vì lời tiên tri, và muốn nàng, kẻ đã gây ra tai họa này phải trả giá đắt.
Trong vô vàn lời chửi rủa, nàng đã chủ trì tang lễ cho phụ hoàng và các tướng sĩ đã hy sinh, khom lưng nhún nhường trấn an các tộc. Kể cả sau này khi huynh trưởng tỉnh lại, tiếp nhận trọng trách chủ trì đại cục, trở thành tân Hải Hoàng, những lời bất mãn vẫn không biến mất.
Dưới áp lực, nàng bị huynh trưởng phạt đi trấn giữ Hải ngục suốt 20 năm. Hải ngục lạnh lẽo, tối tăm không ánh sáng. Trong suốt nhiều năm, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của những tù nhân bị giam cầm ở đó bầu bạn với nàng. Dù sau đó rời khỏi Hải ngục, nàng cũng không còn muốn xuất hiện trước mặt người khác nữa, liền một mình đi đến Hải Uyên để tìm kiếm manh mối.
Nàng nghĩ, có lẽ khi nàng tìm được hung thủ thực sự, tội lỗi của nàng sẽ được giảm bớt một chút, những người thân của các tướng sĩ đã chết vì nàng, có lẽ sẽ không còn ghét nàng đến vậy nữa.
Nhưng nàng chưa bao giờ nói với ai khác, dù tự trách vô cùng, dù hổ thẹn đến tột độ, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng vẫn có một chút ấm ức.
"Rõ ràng ta, ta cũng chưa làm gì hết mà."
Một viên ngọc trai rơi xuống "lách cách", lăn trên mặt đất. Lam Vũ run rẩy nắm chặt vạt áo sau lưng Quý Linh Nguyệt, nức nở nói: "Trước đây ta đã nói với nàng, ta là... ta là Công chúa của tộc Giao Nhân, nhưng sự thật là, họ đã không còn thích ta nữa rồi."
Quý Linh Nguyệt vội vàng lắc đầu: "Ta thích nàng, còn có... còn có Sơn Diệp! Cả A Li nữa..."
Lam Vũ đau khổ nói: "A Li là con lai giữa người và Giao, bị tộc Giao bài xích, luôn lang thang cô độc ở ngoại hải. Có lần, con bé bị Giao khác ức hiếp, ta đã giúp nó một tay. Thế là nó trở thành cái đuôi nhỏ của ta, cả ngày quấn lấy ta nói chuyện, ngược lại càng không được những Giao khác ưa thích..."
"Đó là do bọn họ có mắt như mù!" Quý Linh Nguyệt có chút tức giận, lồng ngực phập phồng dồn dập, chỉ muốn xách kiếm đến biển Côn Luân đánh cho bọn họ một trận. Nàng cắn môi với vẻ mặt khó coi, cẩn thận vuốt ve khóe mắt của Lam Vũ, cố gắng chọc nàng ấy vui: "Đừng khóc nữa, nàng nhìn kìa, ngọc trai mà nàng rơi, đều có thể... có thể mua được một căn nhà ở nhân gian rồi."
Lam Vũ chớp mắt, nũng nịu nói: "Hai căn."
Quý Linh Nguyệt ngẩn ra, rồi khẽ cười: "Phải rồi, nàng giỏi như vậy mà, sau này chúng ta cùng đi du ngoạn danh lam thắng cảnh, chỉ cần có nàng, sẽ không cần phải lo lắng về chi phí đi đường nữa."
"Trước tiên phải tìm được..."
"Ta biết," Quý Linh Nguyệt ngắt lời nàng, nói một cách nghiêm túc: "Trước tiên phải tìm được kẻ đã giết hại phụ hoàng của nàng. Và, ta không quan tâm cái lời tiên tri nhảm nhí đó nói gì, nhưng nếu không phải lỗi của nàng, thì không phải lỗi của nàng. Hung thủ thực sự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tại sao lại phải để nàng gánh chịu tội nghiệt?"
"Lam Vũ, nàng không phải là khởi đầu của mọi tai ương, vì vậy, đừng cảm thấy hổ thẹn vì tội lỗi của người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro