
Chương 76: Song linh căn
"Sư muội."
Phía trước có người khẽ gọi, một bàn tay nhẹ nhàng nâng đỡ mặt nàng. Quý Linh Nguyệt khó chịu nheo mắt, lắc lắc đầu, muốn tránh khỏi cái chạm của người đó, nhưng cơ thể lại ngã ra sau.
"Ôi chao," nữ nhân kêu lên một tiếng hốt hoảng, vội vàng đỡ lấy vai nàng, kinh ngạc nói: "Hóa ra ngươi không uống được rượu à? Vậy sao còn uống nhiều thế?"
Nam nhân ngồi bên cạnh nói: "Ta đã bảo chưa từng thấy Quý sư muội uống rượu mà nàng không tin."
"Vậy phải làm sao đây? Chúng ta đưa muội ấy về nhé?"
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, khó khăn lắm mới lấy lại được một chút tỉnh táo từ bộ não nhão như hồ dán, khàn giọng nói: "Không cần đâu, để ta tự về được rồi."
Nói rồi, nàng chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, ôm mặt mình một lúc, rồi loạng choạng quay người, từng bước đi xuống lầu.
"Này!" Thấy nàng như sắp trượt chân ngã xuống, nữ nhân nhanh chóng tiến lên, khoác tay qua vai nàng, lo lắng nói: "Ngươi như thế này sao có thể tự về được? Có nhớ đường không? Có đứng vững trên kiếm không? Hay là gọi Đan Bách tới, để nó đưa ngươi về nhé."
Quý Linh Nguyệt đẩy nàng ta ra: "Không cần," im lặng một lúc, nàng lơ mơ nói: "Có người đón ta..."
"Ai?"
Nàng tiếp tục đi xuống lầu, khẽ nói: "Là người của ta, người trong lòng của ta..."
"Cái gì?" Nữ nhân nghe không rõ, định đuổi theo lần nữa, nhưng bị nam nhân bên cạnh kéo lại: "Thôi được rồi, Quý sư muội không muốn nàng đưa về, vậy không cần thuyết phục nữa."
"Nhưng mà..."
"Muội ấy là tu sĩ Hợp thể kỳ, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"... Thôi được rồi."
Một lát sau, Quý Linh Nguyệt bước ra khỏi tửu lầu đèn hoa rực rỡ, mơ mơ màng màng hòa vào đám đông náo nhiệt. Khi lấy lại được ý thức, nàng đã dừng lại bên bờ sông không một bóng người. Gió đêm thổi qua, mang theo từng đợt hơi lạnh. Nàng chớp mắt, cúi đầu, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước đen láy, một lúc lâu, lẩm bẩm một mình: "Ta xấu xa đến vậy sao?"
Một chiếc lá khô rơi xuống, làm dấy lên những gợn sóng. Gương mặt xinh đẹp dần trở nên mơ hồ. Quý Linh Nguyệt thở dài, ngồi xổm xuống ôm đầu gối, khẽ gọi: "Lam Vũ..."
Pháp trận màu vàng hiện lên. Con cá nhỏ ngáp một cái, quay người bơi ra, phàn nàn như thường lệ: "Sao nàng cứ gọi ta lúc ta đang ngủ thế..."
Sau khi nhìn rõ tình trạng của nữ nhân trước mặt, nàng bỗng sững lại, đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt Quý Linh Nguyệt long lanh nước, khuôn mặt trắng trẻo phủ một lớp phấn mỏng. Nàng nheo mắt lại, xòe tay về phía Lam Vũ, giọng mềm như bông: "Ôm ôm."
Lam Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Quý Linh Nguyệt lao về phía trước, liền vội vàng tiến lên, khi biến thành hình dáng con người, hai cánh tay cũng luồn qua nách Quý Linh Nguyệt, ôm nàng ấy vào lòng. Lam Vũ cúi đầu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhíu mày hỏi: "Học uống rượu từ khi nào thế?"
Quý Linh Nguyệt cọ cọ trong lòng nàng, lầm bầm: "Hôm nay."
Lam Vũ im lặng một lúc, đưa tay nâng khuôn mặt nóng hổi của nàng lên: "Sao lại uống nhiều thế? Người khác kết thành đạo lữ, đâu phải nàng kết thành đạo lữ, bộ vui đến vậy sao?"
Lòng bàn tay nàng mát lạnh. Quý Linh Nguyệt giãn mày ra, thoải mái "hừ" một tiếng: "Vậy... khi nào nàng mới kết thành đạo lữ với ta?"
Lam Vũ sững lại: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Ta biết ngay mà," Quý Linh Nguyệt mím môi, tủi thân nói: "Nàng căn bản không muốn kết thành đạo lữ với ta!"
Lam Vũ nhất thời không theo kịp suy nghĩ nhảy cóc của nàng, chỉ coi là nàng say rượu nói bậy. Vừa vuốt những lọn tóc lộn xộn của nàng ra sau tai, vừa hỏi: "Buồn ngủ không, có mệt không, muốn về nghỉ ngơi không?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu, mở mắt nhìn nàng một lúc, hốc mắt dần đỏ lên.
Lam Vũ không khỏi hạ giọng: "Sao vậy?"
"Ta..." Nàng thở hắt ra, buồn bã nói: "Hình như ta rất đáng ghét."
"Tại sao lại nói vậy?"
Quý Linh Nguyệt đưa tay lên, áp vào má Lam Vũ, đầu ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Giao Nhân.
"Trước đây, ta không cảm thấy mình có lỗi, cũng không muốn để cho nàng đi." Quý Linh Nguyệt nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Bây giờ, ta cảm thấy ta hình như... hình như có một chút sai lầm..."
Lam Vũ chớp mắt, lặng lẽ nhìn nàng.
"Nhưng ta vẫn không muốn để nàng đi. Ta không muốn giải khế..." Nàng khẽ hỏi: "Ta như vậy, có phải rất xấu xa không?"
Lam Vũ nhướng mày, dùng lòng bàn tay xoa xoa má nàng: "Nếu ta nói phải, nàng sẽ khóc à?"
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một lúc, thành thật nói: "Sẽ khóc."
"Phải."
Quý Linh Nguyệt ngây người, ngước mắt nhìn chằm chằm nàng không chớp, không nói một lời.
Lam Vũ nghiêng đầu, cười nói: "Sao không khóc?"
Quý Linh Nguyệt: "Nàng, nàng trêu chọc ta..."
"Cũng không ngốc nghếch lắm nhỉ," Lam Vũ thở dài, ôm lấy cơ thể đang trượt xuống của nàng, bế ngang lên, dịu dàng nói: "Nàng không xấu, nàng chỉ là... quá lo sợ mà thôi."
Quý Linh Nguyệt theo bản năng ôm lấy cổ Lam Vũ, cố chấp nói: "Ta chính là xấu xa."
Lam Vũ: ...
Nàng phát hiện người này khi say sẽ hoàn toàn không nghe lọt lời người khác nói, dứt khoát chiều theo nàng ấy: "Được được được, nàng xấu xa nhất, cô nương xấu xa. Có muốn về ngủ không?"
"Không muốn." Nàng dựa vào vai Lam Vũ, rầm rì: "Không về đâu."
"Tại sao?"
"Lạnh lắm," nàng mơ màng lẩm bẩm: "Nàng sợ lạnh mà."
Lam Vũ sững lại, cúi đầu nhìn người đang cựa quậy trong lòng mình, mềm lòng đến mức rối bời: "Vậy thì đi đâu bây giờ?"
Quý Linh Nguyệt cố gắng suy nghĩ, nhưng trong trạng thái này, việc suy nghĩ đối với nàng dường như là một chuyện cực kỳ gian nan. Chẳng mấy chốc, nàng đã đau đầu chóng mặt mà từ bỏ: "Dù sao cũng không về đâu..."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía khu phố náo nhiệt cách đó không xa, nói: "Nếu đã vậy, thì ở lại đây một đêm đi."
Sau khi đặt một phòng tại một quán trọ cách xa phố chính, Lam Vũ từ chối nước nóng mà ông chủ cung cấp. Trở về phòng, nàng cởi giày và tất cho người đang nửa tỉnh nửa mê, sau khi lột từng lớp quần áo, linh lực chảy ra từ đầu ngón tay liền làm sạch sẽ cơ thể cho Quý Linh Nguyệt.
Quý Linh Nguyệt rên nhẹ một tiếng, mềm nhũn dựa vào nàng, bộ ngực mềm mại ép vào cánh tay nàng, thịt thà trắng nõn tràn ra. Lam Vũ cẩn thận rút tay ra, đang định tìm một chiếc áo lót sạch sẽ mặc cho nàng ấy, thì Quý Linh Nguyệt đã vùng vẫy kéo vạt áo của nàng, quay sang mép giường "hừ hừ" nói: "Không được đi."
Lam Vũ kiên nhẫn ôm nàng ấy trở lại vào trong: "Không đi đâu hết, ta đang tìm quần áo cho nàng đây."
"Tìm quần áo làm gì?" Quý Linh Nguyệt mơ hồ hỏi: "Nàng không ngủ với ta sao?"
Lam Vũ bị nàng chọc cười: "Nàng có thể ngủ trong bộ dạng này sao?"
"Sao lại không?" Quý Linh Nguyệt cố gắng mở to mắt, lắp bắp nói: "Ta, ta cũng không cần phải động đậy."
Lam Vũ: "... Nàng còn biết rõ vậy à."
Nàng lắc đầu, bất lực thở dài: "Ta không ngủ với người say rượu đâu."
Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm một lúc, khóe mắt từ từ ửng hồng. Lam Vũ "ui ui" một tiếng, vừa buồn cười vừa xoa khóe mắt ướt át của nàng: "Không ngủ với nàng là nàng sẽ khóc à?"
Quý Linh Nguyệt đưa tay đẩy Lam Vũ, nghẹn ngào: "Nàng chán ghét ta, là chính nàng nói, phải chủ động mà..."
"Ta không có ghét nàng."
Quý Linh Nguyệt không nghe, ủ rũ "hu hu ưm ưm" một lúc, đột nhiên kéo tay nàng đặt lên cổ mình. Lam Vũ nhíu mày, nhất thời không biết nàng ấy đang muốn làm gì: "A Nguyệt?"
"Nàng chính là giận ta đã kết khế với nàng. Dù sao, dù sao ta cũng sẽ không giải khế. Nếu nàng tức giận, vậy cứ trả thù lại đi!"
Lam Vũ "ồ" một tiếng chậm rãi, nghiêm túc hỏi: "Trả thù thế nào?"
Thấy nàng thật sự hỏi như vậy, Quý Linh Nguyệt trong lòng vô cùng tủi thân, đôi mắt như muốn rơi hạt châu vàng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ kiên cường: "Đánh ta."
"Đánh nàng?" Lam Vũ bật cười: "Nàng là tu sĩ Hợp thể kỳ, da dày thịt béo, ta đánh nàng thế nào đây?"
"Đánh thế nào cũng được." Nàng không kìm được nấc lên một tiếng, nghẹn ngào nói: "Ta sẽ không phản kháng."
Đã tủi thân đến mức này rồi, mà còn nói ra những lời như thế. Lam Vũ không nhịn được cười, bật cười khanh khách nhìn nữ nhân sắp khóc đến nơi, đột nhiên đưa tay ra, "chát" một tiếng vỗ vào mông nàng: "Đánh như thế này sao?"
Trên cặp mông trắng nõn lập tức để lại một vệt đỏ. Quý Linh Nguyệt sững sờ, ngơ ngác nhìn Lam Vũ, dường như đến khóc cũng quên mất.
"Sao không nói gì?" Lam Vũ tiến lại gần, khuôn mặt rạng rỡ của nàng gần như chiếm trọn tầm nhìn của Quý Linh Nguyệt. Dưới ánh mắt ngơ ngẩn của nàng ấy, Giao Nhân cong đôi mắt, khẽ hỏi: "Thật sự không phản kháng sao?"
Quý Linh Nguyệt vội vàng nhắm mắt lại, cảm thấy đầu óc lại choáng váng. Nàng hé miệng, như bị ma xui quỷ khiến nói: "Thật."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng: "Nhưng ta không yên tâm cho lắm."
Nhìn người đang trần trụi co ro trên giường, nàng vươn ngón tay ra, điểm nhẹ một cái, vài sợi dây leo mảnh mai đột ngột xuất hiện từ hư không, quấn quanh đùi, ngực và cánh tay của nữ nhân như những con rắn. Rồi bất ngờ siết chặt lại, để lại những vệt đỏ hằn sâu trên cơ thể mềm mại.
"Ưm!"
Quý Linh Nguyệt rên lên một tiếng, hai tay bị trói ra sau lưng, hai chân lại bị kéo ra, tạo thành một tư thế phóng đãng. Lam Vũ hạ mắt xuống, tùy ý vuốt ve vài cái trên bộ ngực đang ưỡn lên của nàng, đầu vú liền run rẩy dựng thẳng lên, ngự trên làn da trắng muốt, trông như hai búp hoa mai hồng.
Nàng mỉm cười, nhìn đôi mắt lệ nóng long lanh của Quý Linh Nguyệt, khẽ nói: "Lâu rồi không dùng, ta cũng suýt quên mất, vốn dĩ ta là song linh căn Thủy - Mộc."
========================
==============
Editor: Vì 1 câu dirty talk của Tam điện hạ, đêm nay editor sẽ sống mái với chương H phía sau, thỉnh quý vị chờ thêm 1 tiếng đồng hồ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro