
Chương 67: Thuận buồm xuôi gió
"Tử Tang Quốc?"
Lam Vũ gần như ngay lập tức nghĩ đến câu chuyện được nghe từ Khánh Hòa cách đây không lâu. Nàng có chút kinh ngạc, hỏi thăm: "Vậy tiên sinh có thể hiểu trên đó viết gì không?"
Viên Chẩn nhìn một lúc, thở dài: "Rất xin lỗi, tuy tại hạ đã theo sư phụ nhiều năm, nhưng lúc còn trẻ, chỉ chuyên tâm vào Bát quái kỳ môn. Không có hứng thú với những chữ viết đã thất truyền từ lâu này, vì vậy không tinh thông, cũng không thể nhận ra được nhiều."
Lam Vũ vô cùng thất vọng, vai từ từ cụp xuống, lẩm bẩm: "Vậy, vẫn không có gì hữu dụng sao?"
"Cô nương đừng vội," Viên Chẩn thong thả nói: "Hiện tại sư phụ ta đang ẩn cư ở Linh An phía Tây Bắc. Hai vị nếu không vội, có thể để ta mang nó đến nhờ sư phụ xem. Như vậy cũng tiện hơn."
"Đương nhiên có thể. Làm phiền tiên sinh."
Quý Linh Nguyệt nhìn Lam Vũ, lại nhàn nhạt nói: "Hay là trực tiếp nói cho chúng ta biết vị trí, chúng ta sẽ tự đến tìm người."
Viên Chẩn khẽ cười, có chút bất lực lắc đầu: "Tiên sư không tin ta sao? Thôi, như vậy cũng tốt..."
Đang nói chuyện, hắn bỗng nhiên nhíu mày, ánh mắt bay ra phía sau. Quý Linh Nguyệt sững lại, theo bản năng quay đầu, thấy một con linh hạc trắng muốt từ từ bay tới. Lông vũ sáng bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời vàng nhạt.
"Đan Bách?"
Nàng kinh ngạc gọi một tiếng. Linh hạc liền thu cánh đáp xuống đất, tao nhã đi đến bên cạnh nàng.
"Sao ngươi lại đến đây?" Nàng vuốt ve cánh của Đan Bách. Động tác dừng lại, rồi từ trong đó lấy ra một lá thư mỏng.
Khi Lam Vũ nhìn qua, chỉ thấy một ánh sáng vàng nhạt chợt lóe lên trên mặt giấy. Ngay sau đó liền hóa thành tro bụi, tan biến vào không trung. Quý Linh Nguyệt cũng nhíu mày, im lặng một lúc, hỏi: "Nếu ngươi đi tìm sư phụ của ngươi, thì sẽ mất bao lâu?"
Viên Chẩn nói: "Nếu may mắn, vừa đến Linh An là có thể tìm thấy người. Nếu không may, gặp phải lúc sư phụ đang du ngoạn, e rằng phải đợi một thời gian. Nhưng dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ tìm được người, giao nội dung trên này cho người xem."
"Được." Quý Linh Nguyệt gật đầu, lấy ra một con hạc giấy từ trong lòng: "Thứ này có thể giúp ngươi tìm thấy ta. Nếu có câu trả lời, mong ngươi sớm báo cho ta biết."
Nói xong, nàng kéo tay áo Lam Vũ, nói: "Chúng ta đi thôi."
Lam Vũ gật đầu, mơ mơ hồ hồ đứng dậy đi theo nàng. Nửa đường mới hỏi: "Sao đột nhiên lại thay đổi ý định vậy?"
Quý Linh Nguyệt khẽ nói: "Sư tôn truyền tin đến, muốn ta tham gia đại hội Luận Tiên một tháng sau. Bây giờ chúng ta sẽ khởi hành về núi Hạo Thần."
"Đại hội Luận Tiên?" Lam Vũ nhớ ra chuyện này, ngạc nhiên: "Cái này không phải mười năm mới tổ chức một lần sao?"
"Phải. Nhưng đã được tổ chức sớm hơn." Quý Linh Nguyệt rũ mắt, thở dài một hơi: "Nửa tháng trước, một trấn nhỏ gần thành Võng Lượng bị tấn công, thương vong nặng nề. Chỉ trong một năm mà lại thường xuyên xảy ra những vụ yêu quái tập kích như vậy, thực sự có chút bất thường. E rằng đại hội Luận Tiên lần này, thi đấu là giả, triệu tập các tiên môn để bàn bạc đối sách mới là thật."
Lam Vũ không thể không dừng bước, đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn nàng. Quý Linh Nguyệt quay đầu lại, khẽ nói: "Lam Vũ, thế đạo lúc này, không còn thái bình nữa rồi."
Cho đến khi lên phi thuyền, Lam Vũ vẫn có chút bồn chồn. Quý Linh Nguyệt ném vài nghìn viên linh thạch vào pháp trận phía sau khoang thuyền, quay lại thấy nàng vẫn bộ dáng một buồng tâm sự, không kìm được nói: "Nàng không cần phải lo lắng vậy đâu. Mấy lần tấn công này đều không có bóng dáng của Giao Nhân. Tuy cùng thuộc Yêu tộc, nhưng nếu Giao Nhân không ra khỏi biển, hẳn là sẽ không gặp phải rắc rối."
"Không gặp rắc rối thì có gì khác nhau?" Lam Vũ khẽ nói: "Nếu mọi chuyện đến mức không thể cứu vãn, Hải tộc lại có thể sống một mình được sao?"
Nàng phiền não đi đi lại lại mấy vòng trên boong tàu, xoa xoa mặt mình, lẩm bẩm: "Không được. Ta phải viết một lá thư cho Đại ca."
"Đại ca?"
Lam Vũ "ừ" một tiếng, nói: "Sau khi phụ hoàng chết, huynh ấy chính là Hải Hoàng mới. Có lẽ huynh ấy biết Yêu giới đã xảy ra chuyện gì, tại sao gần đây lại quấy ra nhiều biến động như vậy..."
Nói đến đây, nàng nhìn vô định, quay người lầm bầm đi về phía thư phòng trên phi thuyền.
Quý Linh Nguyệt nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng có một sự khó chịu không tên: "Lam Vũ."
Lam Vũ lại như không nghe thấy, không ngừng bước đi vào phòng, còn đóng cửa lại.
Quý Linh Nguyệt: ...
Nàng đanh mặt lại, đang định triệu hồi Lam Vũ quay lại, thì nghe thấy phía dưới truyền đến một tràng tiếng bước chân. Quý Linh Nguyệt sững lại, quay đầu nhìn ra ngoài mạn thuyền. Sau khi nhìn rõ bộ dạng của người đến, nàng không khỏi nhướng mày: "Điện hạ?"
Tiêu Thanh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn phi thuyền khổng lồ trước mặt, chậm chạp đáp lại một tiếng, từ từ tiến đến, đưa thứ màu đen trong tay về phía nàng: "Tiên sư, xin ngài hãy mang nó đi."
Quý Linh Nguyệt: "...Cái gì?"
Tiêu Thanh Ngọc mím môi, kiên quyết nói: "Xin ngài hãy mang nó đi."
"Tại sao?"
"Nếu ta nói sự thật cho phụ hoàng, người nhất định sẽ chọn giết nó," Tiêu Thanh Ngọc chớp mắt. Lông mi dài dần thấm đầy hơi nước, run giọng nói: "Ta không muốn lừa dối phụ hoàng, nhưng ta cũng không muốn nó bị tổn thương. Tiểu Cửu ăn giấc mơ để sống. Lúc nhỏ ta gặp ác mộng, nó đã bất ngờ xuất hiện bên cạnh ta, tạo cho ta một giấc mơ đẹp. Năm đó nó chỉ là vô tình đi ngang qua, nhưng đã vì lời cầu xin của ta mà ở lại, cứ như vậy bầu bạn với ta gần mười năm. Nhưng mà, nơi này sau cùng vẫn không phải là nhà của nó."
Nữ hài mím môi, đưa tay lên cao hơn: "Cho nên, xin ngài hãy mang nó đi, đưa nó trở về quê hương của nó."
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, một lúc lâu sau, khẽ nói: "Hầu hết người phàm đều sợ yêu quái. Ngươi như này, đúng là hiếm thấy."
Tiêu Thanh Ngọc lắc đầu, theo bản năng phản bác: "Vì Tiểu Cửu là một yêu quái tốt, giống như Lam Vũ vậy. Chẳng lẽ tiên sư sẽ vì Lam Vũ là yêu quái mà sợ nàng ấy sao?"
Quý Linh Nguyệt sững lại: "Đương nhiên là không."
Nói xong, nàng lại im lặng một lúc, rồi mới đưa tay ra, đón lấy cục đen lông xù kia: "Được rồi, ta đồng ý với ngươi. Ta sẽ đưa nó về."
Mộng Yêu trong lòng bàn tay run rẩy bần bật. Đôi mắt đỏ và to như quả nho của nó cũng ầng ậng nước. Cơ thể nó rất ấm áp, lại mềm mại, giống như một con mèo con vô hại.
Thật khó tưởng tượng ra rằng, cách đây không lâu, chính nó đã giam cầm nàng trong cơn ác mộng vô tận.
"Đa tạ tiên sư," Tiêu Thanh Ngọc lại nhẹ nhàng sờ đầu nó, rồi không nỡ rụt tay lại, lùi về sau hai bước, nở một nụ cười buồn bã: "Vậy thì, mong tiên sư, thuận buồm xuôi gió."
===================
===========
Tác giả: Thêm chút thời gian nữa, sắp về lại chốn xưa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro