Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64: Điện An Bình (H)

Lúc hôn nhau, Quý Linh Nguyệt ôm lấy cổ Lam Vũ, theo bản năng quấn chân lên eo nàng.

Lam Vũ bế nàng lên, sau khi nhận ra ý đồ của nàng, nhẹ nhàng cắn môi nàng, dò hỏi: "Có phải có hơi thường xuyên rồi không?"

Quý Linh Nguyệt rầm rì: "Không liên quan."

Bàn tay luồn vào trong áo, áp vào vòng eo mềm mại. Nơi đó vẫn còn lưu lại dấu hôn của lần ân ái trước. Lam Vũ ôm nàng ngã xuống giường, mái tóc dài mềm mượt buông xuống, lấp lánh ánh sáng. Quý Linh Nguyệt thở dốc nhìn nàng một cái, rồi bỗng nhiên dùng sức lật người, cưỡi trên người Lam Vũ.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lả lướt trên cổ Lam Vũ, Quý Linh Nguyệt nhìn nàng, khẽ nói: "Nàng không cần lộn xộn."

Lam Vũ bị nàng sờ đến cổ họng phát ngứa, nhíu mày, rồi lại giãn ra, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Đều theo ý nàng."

Quần áo rơi xuống từng món, bị ném về cuối giường, Quý Linh Nguyệt thẳng lưng lên, đầu gối đi đến bên ngực Lam Vũ, nhìn thẳng vào nàng.

Lam Vũ liếc nhìn một cái, nhưng vì xung quanh tối đen, chỉ thấy được một chút ánh nước. Nàng liền hiểu ra, ngước mắt lên hỏi: "Muốn hôn à?"

Quý Linh Nguyệt mò mẫm nắm lấy tay Lam Vũ, e thẹn nói: "Ừm."

Rồi nàng lại dịch lên trước một chút, từ từ hạ eo xuống, áp sát vào Lam Vũ.

Tiếng nước nhóp nhép dần vang lên, không bao lâu liền phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng và quyến rũ, hai chân Quý Linh Nguyệt run rẩy, không thể chịu nổi nữa mà ngã xuống. Nàng bị Lam Vũ siết chặt eo, đè xuống dưới.

Nàng mở mắt ra, có chút thở không đều, lắp bắp gọi: "Lam, Lam Vũ..."

Lam Vũ "ừ" một tiếng, trườn lên: "Sao vậy?"

Quý Linh Nguyệt cầm tay Lam Vũ kéo lên ngực mình. Cách đây không lâu, khi nàng làm như vậy, trong lòng còn tràn ngập tuyệt vọng. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy cơ thể nóng bỏng lạ thường.

Rõ ràng Lam Vũ vẫn luôn mát lạnh mà.

Lòng bàn tay vừa vặn ôm trọn bầu ngực mềm mại. Lam Vũ cúi đầu ngậm lấy nụ hoa đỏ ửng bên còn lại, nghe thấy một tiếng rên rỉ khàn khàn như ý nguyện. Quý Linh Nguyệt nheo mắt, khó chịu ôm lấy cái đầu xù xù của nàng, gò má ửng hồng, trông như một quả đào đã được chưng kỹ. Cảm nhận được một bàn tay đang trượt xuống bụng dưới, nàng chớp mắt, phối hợp nâng eo lên.

Ngón tay thon dài hoàn toàn tiến vào khe suối, vạch hai cánh môi mềm ướt ra, cọ cọ ở cửa huyệt đang co rút rồi nhẹ nhàng đi vào, nhưng rất nhanh lại rút ra, ngược lại còn trêu chọc hạt mầm đã bị cắn đến sưng đỏ. Quý Linh Nguyệt không ngừng run rẩy, đôi mắt long lanh đầy hơi nước, cắn môi phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, nàng cào loạn xạ vài cái lên lưng nữ nhân, thấy nàng ấy vẫn chỉ trêu đùa bên ngoài, nàng không nhịn được thúc giục: "Đừng đùa nữa... đi vào đi..."

Lam Vũ nhả đầu vú bị mút đến sưng cứng trong miệng ra, áp vào người nàng mà trườn lên, hôn môi nàng: "Được."

Đầu ngón tay trượt xuống, thăm dò vào trong con đường ẩm ướt, rồi tiến thẳng vào sâu nhất. Quý Linh Nguyệt kinh ngạc thở hổn hển, hai tay siết chặt vai Lam Vũ. Nàng bị những cú thúc ngay sau đó kích thích đến mức cuộn hai chân lên, không kìm được cúi đầu cắn vào xương quai xanh xinh đẹp của Lam Vũ.

"Ưm... ưm... hah ah..."

Lam Vũ chuyển động gấp gáp hơn. Lòng bàn tay của nàng liên tiếp vỗ nhẹ lên cánh hoa của nàng ấy, cố ý vô tình cọ qua âm vật đang cương cứng. Quý Linh Nguyệt bị nàng trêu chọc đến mức rên rỉ không ngừng. Tiếng nước trong trẻo dính nhớp liên tục vang lên. Dâm dịch trào ra, chảy dọc theo bờ mông trắng nõn của nàng xuống giường, làm ướt ga giường màu nhạt, lưu lại từng vệt sẫm màu.

Đầu óc Quý Linh Nguyệt trở nên mơ màng, như đang trôi nổi trong biển cả. Chỉ có người đang ôm trong lòng là chân thực. Nàng không nhịn được ôm người ấy chặt hơn, mơ mơ màng màng hôn lên môi Lam Vũ, hôn lên cằm Lam Vũ. Hai chân cũng quấn lấy eo nàng, như thể không muốn rời xa một khắc nào.

Trong âm đạo ẩm ướt, thịt mềm đột nhiên co chặt lại. Lam Vũ nhận ra nàng sắp lên đỉnh, bèn tìm đến điểm nhạy cảm của nàng mà ấn xuống. Quý Linh Nguyệt lập tức run lên bần bật, cơ thể trơn tuột như con cá, vặn vẹo muốn thoát khỏi tay nàng. Lam Vũ giữ chặt không cho nàng lộn xộn, dùng sức đâm thêm vài cái vào chỗ đó, liền nghe thấy Quý Linh Nguyệt phát ra một tiếng rên rỉ mang theo cả tiếng khóc, bắp đùi run rẩy, mật dịch mạnh mẽ bắn vào ngón tay nàng, gần như toàn bộ đều bắn tới bụng dưới của Lam Vũ.

Thấy Quý Linh Nguyệt phản ứng mạnh như vậy, Lam Vũ liền để lại ngón tay mảnh khảnh bên trong để an ủi nàng, chờ cho hô hấp của nàng dần đều đặn, mới từ từ rút ra.

Quý Linh Nguyệt khẽ rên một tiếng. Sau khi khoái cảm qua đi, cơn buồn ngủ liền ập đến. Chẳng mấy chốc, nàng đã lim dim đôi mắt. Thấy nàng mệt mỏi, Lam Vũ định dừng ở đây, ôm nàng dậy, chuẩn bị chút nước cho nàng uống, rồi thi chú làm sạch cho cả hai.

Thế nhưng, nàng còn chưa kịp đưa tay với lấy ấm trà ở đầu giường, cơ thể đã bỗng nhiên cứng đờ. Lam Vũ hoảng loạn nhìn xuống, Quý Linh Nguyệt đang ngậm lấy đầu vú của nàng, vừa mút vừa lơ mơ nhắm mắt lại, trông như sắp ngủ thiếp đi.

Lam Vũ "chậc" một tiếng, buồn cười nói: "Nàng là trẻ sơ sinh muốn được cho ăn sữa à?"

Quý Linh Nguyệt "hừ hừ" hai tiếng, không biết đang nói cái gì, nhưng đầu lưỡi mềm mại lại cọ xát vào nụ hoa đỏ mẫn cảm của nàng. Lam Vũ khẽ rên một tiếng. Xung quanh tĩnh lặng, nhất thời chỉ có tiếng thở của chính nàng là có thể nghe rõ. Một lát sau, nàng đặt Quý Linh Nguyệt xuống, quỳ gối giữa hai chân nàng ấy, gác một chân của nàng ấy lên vai mình, thở dốc, đưa khe suối ẩm ướt của mình áp sát vào đó.

Khi hai cánh hoa nhạy cảm dán vào nhau, Lam Vũ không khỏi rên rỉ một tiếng. Nàng nheo mắt, rũ mi nhìn nữ nhân đang chìm vào hôn mê dưới thân mình, khóe mắt ửng đỏ, giọng khàn khàn nói: "Vừa tỉnh dậy đã ngủ, đúng là, đúng là đồ lười biếng..."

***

Khi trời sáng hẳn, hoàng cung lại lần nữa nghênh đón Quý tiên sư lạnh lùng, đoan trang.

Trưởng thị vệ dẫn đầu lộ vẻ mặt buồn bã, vừa dẫn đường vừa nói: "Đêm qua có người xông vào tẩm cung của Hoàng Hậu nương nương, nhưng khi chúng ta tiến vào, bên trong lại không có một ai. Tiên sư, theo ngài, đây có phải là yêu ma tác quái không?"

Quý Linh Nguyệt không chút biểu cảm, nói một cách nghiêm túc: "Có phải yêu ma hay không thì tính sau. Nhưng mà, hôm qua ta ở quán trọ xem sách, phát hiện có một loại thuốc đặc biệt, quả thực có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh."

Trưởng thị vệ kinh ngạc: "Thật sao? Là thuốc gì vậy?"

Quý Linh Nguyệt nói: "Loại thuốc này được miêu tả không chính xác lắm. Nếu tiện, các hạ có thể dẫn ta đi một vòng trong hoàng cung. Chỉ cần khoảng cách không xa, ta sẽ có thể nhận ra được liền."

Nam nhân do dự một lúc, liếc nhìn Giao Nhân tóc bạc phía sau Quý Linh Nguyệt: "Cái này..."

"Không được à?" Quý Linh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Xem ra các ngươi cũng không quá quan tâm đến bệnh tình của Hoàng Hậu."

"Sao lại thế!" Trưởng thị vệ vội vàng nói: "Bệ hạ đã sớm hạ lệnh cho ta nghe theo sự sai bảo của ngài. Nói là bất kể ngài đưa ra điều kiện gì cũng phải đồng ý. Nếu tiên sư muốn đi, vậy ta sẽ dẫn ngài đi."

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, gật đầu: "Phiền ngươi."

Đoàn người vì thế mà đổi hướng, đi về phía hậu cung.

Trên đường, Quý Linh Nguyệt liếc nhìn Lam Vũ, khẽ hỏi: "Nó thực sự vẫn còn trong hoàng cung à?"

Lam Vũ gật đầu, cũng nhỏ giọng: "Đêm qua khi ta làm nó bị thương, đã để lại dấu ấn trên người nó. Bầy cá đã mang tin về, là nó đang ở trong hoàng cung."

Quý Linh Nguyệt quay đầu lại, trầm ngâm: "Bầy cá của nàng, thật có ích."

Sáng nay khi nàng tỉnh dậy, đã thấy Lam Vũ đứng trước cửa sổ đang mở. Hơn chục con cá nhỏ bằng hơi nước không màu đang bơi lượn quanh nàng ấy. Còn có vài con vẫy đuôi bơi về phía nàng, thân mật cọ cọ lên má nàng, mát lạnh, giống hệt chủ nhân của chúng.

Lam Vũ lúc đó đã nhìn về phía nàng. Ánh nắng ban mai rọi xuống mái tóc bạc xinh đẹp của nàng ấy, làm mất đi những góc cạnh vốn có, trông dịu dàng và ấm áp: "Xem ra chúng rất thích nàng."

Nhớ lại những hình ảnh đó, Quý Linh Nguyệt không kìm được ngẩn ngơ. Bỗng bị Lam Vũ kéo một cái, dừng bước: "Chính là ở đây."

Nàng hoàn hồn, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cánh cửa lớn màu đỏ thẫm trước mặt. Trên cửa treo một tấm biển màu vàng.

"Điện An Bình," Quý Linh Nguyệt nhíu mày, hỏi Trưởng thị vệ bên cạnh: "Đây là nơi nào?"

"Chỗ này à," trưởng thị vệ nhìn một cái, cung kính nói: "Đây là tẩm cung của công chúa điện hạ."



======================
==============

Editor: Nay chỉ đăng được như z thui, sáng ra tui phải đi lễ tốt nghiệp của bạn tui nên sẽ không edit thêm được, hẹn mọi người vào thứ Hai nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro