
Chương 63: Hôn ta một cái
Lam Vũ chớp mắt, vẫn cảm thấy trong cổ họng vô cùng đau đớn, vừa định đưa tay lên vuốt vuốt, thì Quý Linh Nguyệt lại theo phản xạ mà co rụt người về phía sau, cơ thể run bần bật, như một con vật nhỏ bị dọa sợ.
Nàng dừng động tác, tay vẫn giữ tư thế đưa lên lơ lửng trong không trung, ngạc nhiên nói: "Nàng sợ ta?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Không phải..."
Giọng nói của Lam Vũ vẫn còn hơi khàn, dường như cảm thấy buồn cười, "ha" một tiếng: "Sao nàng có thể sợ ta? Nàng vừa rồi còn muốn giết ta cơ mà!"
"Không phải," Quý Linh Nguyệt chỉ biết lắc đầu, mơ màng lặp lại một cách lộn xộn: "Không phải ta..."
Không phải nàng đã giết Lam Vũ, mà là đã giết thứ quái vật đóng giả Lam Vũ, là con mèo đó, nàng đã chém rớt đầu của nó, sau đó tự dùng dao đâm vào trái tim của mình.
Thế nên, nàng mới có thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Nhưng mà, đau quá...
Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, nghẹn ngào, dùng nắm tay đập đập vào đầu mình, bỗng nức nở: "Cha, mẹ, Vân Nhi, Vân Nhi..."
Lam Vũ sững người, lửa giận dần bị lo lắng bao phủ, nàng nhíu mày, cẩn thận đến gần nàng ấy: "A Nguyệt?"
Ngay lúc này, nàng lại nghe thấy nữ nhân đang co ro kia, lẩm bẩm thốt ra một câu: "Sao ta có thể thích một yêu quái..."
Lam Vũ chợt cứng đờ, hai mắt mở to, nhìn nàng một cách không thể tin nổi.
Hàng mi dài run rẩy từ từ nhiễm hơi nước, nữ nhân mím môi, đột ngột đứng lên, bước nhanh về phía bên ngoài.
Tiếng bước chân đã đánh thức Quý Linh Nguyệt khỏi cơn mơ màng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng lưng nữ nhân đang rời đi, cuối cùng cũng ý thức được mình đã nói cái gì.
Khuôn mặt lập tức không còn huyết sắc, Quý Linh Nguyệt bò dậy, loạng choạng đuổi theo Giao Nhân: "Lam Vũ!"
Lam Vũ đã bước lên bệ cửa sổ. Chỉ trong chớp mắt, nàng sẽ hóa thành gió, biến mất không còn tăm hơi.
Quý Linh Nguyệt hoảng hốt trợn tròn mắt, lạnh lùng nói: "Không được đi!"
Mái tóc dài màu bạc lay động, rồi cuối cùng cũng ngoan ngoãn rũ xuống, phủ sau lưng nữ nhân. Lam Vũ không thể bước thêm một bước nào nữa. Ngón tay nàng siết chặt lấy khung cửa sổ. Đôi mắt đỏ hoe nhìn Quý Linh Nguyệt, nghiến răng nói: "Nàng dựa vào cái gì mà làm như vậy!"
Nàng buông tay ra, gần như mất đi lý trí: "Nếu nàng vẫn luôn nghĩ như vậy, nếu nàng chưa bao giờ chấp nhận ta là yêu quái, vậy nàng dựa vào cái gì mà còn trói buộc ta!"
Quý Linh Nguyệt mặc kệ sự phản kháng của nàng, tiến lên vài bước ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào: "Ta không có..."
"Nàng cũng chỉ biết nói như vậy thôi!" Lam Vũ ấn vai nàng xuống, muốn đẩy nàng ra: "Buông ta ra!"
"Không!" Quý Linh Nguyệt ôm càng chặt hơn. Khuôn mặt đẫm nước mắt. Nhưng lần này Lam Vũ lại không tài nào mềm lòng, đồng tử nàng co lại, lớp vảy lấp lánh dần nổi lên từ bên má, yêu khí ngập tràn, trông dữ tợn và tà ác.
"Nhìn bộ dạng này của ta đi," nàng bóp cằm Quý Linh Nguyệt, ép nàng ấy ngẩng đầu lên: "Ta chính là một con yêu quái đáng sợ. Bất kể nàng nghĩ như thế nào, đây chính là thân phận của ta. Cả đời này cũng sẽ không thay đổi. Nếu nàng không thể chấp nhận, vậy thì hãy thả ta ra. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Nàng thích đi đâu thì đi!"
Quý Linh Nguyệt ngây người nhìn nàng. Nước mắt trào ra từ khóe mắt, tuôn rơi.
Lam Vũ cứng rắn, gằn từng chữ: "Bằng không, đừng trách ta cá chết lưới rách."
[cá chết - lưới rách: hai bên cùng đấu tranh đến khi cả hai đều tận diệt."]
Trong phòng lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc. Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng nức nở. Rất lâu sau, Quý Linh Nguyệt nghẹn ngào: "Nhưng, Lam Vũ, ta đau quá..."
Ánh mắt Lam Vũ khẽ động, khuôn mặt xinh đẹp căng chặt, im lặng nhìn nàng ấy.
Quý Linh Nguyệt mò mẫm nắm lấy tay kia của Lam Vũ, đặt lên ngực mình. Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng mắt lại đỏ hoe: "Ta không có không chấp nhận nàng là yêu quái. Nhưng mà, đau quá, Lam Vũ, ta muốn chết mất..."
Lam Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng hỏi: "Nàng đau cái gì?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu, nức nở: "Họ sẽ không tha thứ cho ta, Vân Nhi, a bá... họ sẽ không tha thứ cho ta..." Nàng lại bắt đầu rơi nước mắt, đứt quãng: "Ta thích một yêu quái, họ đều sẽ hận ta. Vốn dĩ, vốn dĩ là ta đã hại chết họ, là ta đã mang yêu quái về. Đều là lỗi của ta..."
Nàng khóc đến mức thân thể run rẩy, như thể lại quay về cái đêm hôm đó. Nàng xách con thỏ đã bắt được trở về làng, trong lòng tràn đầy vui sướng. Nhưng lại chứng kiến cảnh tượng khó quên nhất đời mình.
Con thỏ trắng rơi xuống đất. Nàng giẫm lên vũng máu, chạy vào trong nhà, bỏ lại từng người từng người vô tội đã chết thảm ở sau lưng.
Là người bạn thân đã lớn lên cùng nàng, là a bá đã dạy nàng cách đào bẫy, là bà bà đã giúp nàng xử lý vết thương.
Muội muội của nàng ngã sóng soài trước cửa nhà, trên mặt đầy máu, nhưng vẫn còn một hơi thở, thốt lên tiếng gọi cuối cùng: "Tỷ tỷ..."
Thì ra nàng đã tu luyện bao nhiêu năm, trở nên lộng lẫy như vậy, đi đến đâu cũng được người ta tôn kính gọi là tiên sư, vậy mà vẫn sợ hãi cái đêm hôm đó đến thế.
Quý Linh Nguyệt không khỏi tuyệt vọng nói: "Ta có lỗi với họ..."
Lam Vũ mím chặt môi, sắc mặt vẫn lạnh băng, nhưng lớp vảy đã xuất hiện vì yêu hóa lại vô thức biến mất.
"Nhưng, ta sẽ không để nàng đi. Dù nàng là yêu quái, ta cũng muốn ở bên cạnh nàng. Cùng lắm thì, sau khi chết ta sẽ rơi vào địa ngục vô gian thôi."
Nói rồi, nàng nhắm mắt lại, đặt tay Lam Vũ lên cổ mình, run rẩy nói: "Nếu nàng vẫn còn thấy giận, cứ bóp lại đi. Ta sẽ không... không phản kháng đâu."
Lam Vũ rũ mắt xuống, im lặng một lúc, bỗng nhiên khép tay lại, nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của nàng. Quý Linh Nguyệt lập tức cứng đờ, tủi thân mím chặt môi, nhưng quả thực không có ý định phản kháng.
Nàng dừng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Quý Linh Nguyệt, thở dài một tiếng: "Nàng sẽ không xuống địa ngục đâu."
Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt run rẩy bất an, vẫn không dám mở mắt nhìn nàng.
"Người làm sai mới phải xuống địa ngục. Quý Linh Nguyệt, nàng không sai. Cho nên, nàng sẽ sống thật tốt." Lam Vũ cẩn thận vuốt ve đuôi mắt của nàng, khẽ nói: "Khó cho nàng rồi, giờ mới chịu nói với ta những lời này."
Quý Linh Nguyệt mím môi, nghẹn ngào hỏi: "Nàng còn đi nữa không?"
"Không đi nữa," Lam Vũ dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, mở rộng vòng tay: "Lại đây."
Quý Linh Nguyệt tiến lên một bước, ngoan ngoãn chui vào lòng Lam Vũ, vùi mặt vào vai nàng.
Lam Vũ hỏi: "Còn đau không?"
Quý Linh Nguyệt lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Đau."
Lam Vũ vỗ vỗ lưng nàng, nói: "Nàng có thể tự mình thoát ra khỏi cơn ác mộng đã là rất giỏi rồi. Nàng làm thế nào vậy?"
Quý Linh Nguyệt: "Ta đã giết ta."
Lam Vũ im lặng một lúc, không biết phải nói gì.
Quý Linh Nguyệt nói tiếp: "Rõ ràng là mơ, nhưng cảm giác đau đớn giống hệt ngoài đời. Chỉ cần một chút bất cẩn là sẽ nhầm lẫn thật giả. Con yêu quái này... rất lợi hại."
"Đừng nói nữa." Lam Vũ ôm chặt nàng, có chút đau lòng: "Xin lỗi, đã không bảo vệ tốt cho nàng."
Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Lam Vũ, ta không cần nàng bảo vệ. Ta có thể tự bảo vệ chính mình. Ta chỉ cần nàng ở bên ta, thế là đủ rồi."
Lam Vũ nghe xong, mềm lòng thở dài một hơi.
Lúc này, Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn những vết bầm trên cổ nữ nhân, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên. Rất nhanh, Lam Vũ liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vặn vẹo cổ, rũ mắt xuống, đối diện với ánh mắt áy náy của Quý Linh Nguyệt.
Nàng cố tỏ ra thoải mái, mỉm cười an ủi: "Được rồi, ta không giận nữa."
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, rồi lại tiến lên, ngẩng cằm lên.
Lam Vũ chớp mắt.
Quý Linh Nguyệt nói: "Nếu nàng thực sự không giận, vậy thì hôn ta một cái đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro