Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62: Xin lỗi

"A Nguyệt!"

Lam Vũ sốt ruột gọi một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt nàng: "Tỉnh lại đi!"

"Ừm..."

Khuôn mặt của nữ nhân không còn bình thản như vừa nãy. Nàng nghiêng đầu, như thể đang chìm trong nỗi đau nào đó. Lông mày của nàng cau chặt, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên rối loạn.

Lam Vũ nghiến răng, đột ngột quay đầu nhìn xung quanh, giận dữ nói: "Mộng Yêu, cút ra đây!"

Lời vừa dứt, từ một góc tối không xa bỗng nhiên tuôn ra một làn sương mù mờ ảo.

Một giọng nói vang lên từ trong sương mù: "Giết nàng ta đi."

Lam Vũ ngạc nhiên: "Cái gì?"

"Bây giờ nàng ta không có khả năng phản kháng. Giết nàng ta, rồi ngươi sẽ tự do." Giọng nói đó dừng lại một chút, dường như lại nghĩ ra điều gì đó, "ồ" một tiếng: "Đúng rồi, ngươi là khế thú, không thể làm hại chủ nhân. Không sao, ta sẽ giúp ngươi."

Nói rồi, làn sương đen từ từ bay về phía nàng.

"Xoạt" một tiếng, ánh nến chập chờn nhảy múa trên lưỡi kiếm. Lam Vũ một tay bảo vệ Quý Linh Nguyệt phía sau, một tay cầm kiếm, lạnh lùng nói: "Đừng có chạm vào nàng!"

Sương đen dừng lại, có vẻ hơi bối rối: "Ta đang giúp ngươi mà."

"Bằng cách cũng kéo ta vào mộng cảnh à?"

"Đó là sơ ý thôi." Nó giải thích: "Ta chỉ nhắm vào nàng ta. Nếu không, sao ngươi lại tỉnh dậy nhanh như vậy được chứ?"

"Nói vậy nghĩa là ta còn phải cảm ơn ngươi à?" Lam Vũ tức đến bật cười, giơ kiếm chĩa vào nó: "Thôi đi, ta không muốn phí lời với ngươi. Nếu ngươi không nhanh chóng giải trừ mộng cảnh, coi chừng ta không khách khí đâu!"

Mộng Yêu im lặng lơ lửng tại chỗ, dường như đang suy nghĩ. Một lúc sau, nó lại lẩm bẩm, khó hiểu nói: "Sao lại có kiểu yêu quái như ngươi, lại muốn được làm nô lệ cho con người..."

Lam Vũ không thể nhịn thêm nữa. Chân khẽ nhón lên, nàng lập tức xuất hiện ngay trước mặt nó. Trường kiếm trong tay đâm thẳng vào nơi sương mù dày đặc nhất. Nó giật mình, hoảng hốt lùi lại, kinh ngạc nói: "Ngươi và ta đều là Yêu tộc, sao ngươi có thể vì một con người mà tấn công ta?!"

"Ngươi làm việc xấu, sao ta không thể tấn công ngươi?" Lam Vũ căm hận nói: "Giải trừ mộng cảnh mau lên!"

"Vô ích rồi," giọng nói của Mộng Yêu ẩn trong sương mù, vô cùng mơ hồ: "Nàng ta đã rơi vào tầng ác mộng sâu thẳm. Ngoại trừ nàng ta, không ai có thể cứu nàng ta ra được."

Sắc mặt Lam Vũ đột nhiên trở nên u ám. Nàng siết chặt thanh kiếm trong tay, hỏi từng chữ một: "Vậy nếu, ta giết ngươi thì sao?"

Mộng Yêu sững lại, còn chưa kịp phản ứng, đã có hàng trăm, hàng ngàn sợi tơ bạc bay lên không trung, lao về phía nó như những con rắn.

Khi linh lực màu xanh lam đâm xuyên qua sương đen, nó bất ngờ cảm nhận được một cảm giác nóng rát bất thường. Con yêu quái vốn đang chậm rãi lùi về sau, lại không kìm được phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, nhanh chóng thu gọn sương mù của mình. Cơ thể nó cũng co lại vào góc tối: "Ngươi là yêu quái, sao có thể sử dụng linh lực?"

"Liên quan gì đến ngươi!" Lam Vũ nắm tay trái lại một cái, những sợi tơ bạc dày đặc liền đan thành một cái lưới, lấp lánh ánh sáng sắc bén rồi chìm vào bóng tối, bao vây lấy trung tâm một cách chính xác.

Mộng Yêu biến hóa khôn lường, nhưng trên thực tế, bản thể của nó chỉ nhỏ bằng nắm tay. Sương mù chỉ là phân thân để bảo vệ nó.

Lam Vũ biết rõ điều này. Nàng nhìn chằm chằm vào làn sương đen bị mình cắt nát. Quả nhiên, khi những món vũ khí sắc nhọn bao vây từ bốn phương tám hướng sắp đan vào nhau, một quả cầu đen không đáng chú ý liền chui ra, lặng lẽ âm thầm luồn vào khe hở.

Lam Vũ lập tức nhíu mày, múa một vòng kiếm.

Có cơn gió không biết từ đâu tới, thổi vào cửa sổ "lạch cạch", mái tóc bạc của nữ nhân tản ra trong không trung. Thân hình nàng khẽ động, rồi vung kiếm lao về phía Mộng Yêu. Đôi mắt trong ánh sáng linh lực xanh thẳm càng thêm bức người.

Muôn vàn kiếm ý hợp lại thành một, ngay sau đó, một con rồng nước từ đâu xuất hiện trước mũi kiếm, gầm lên lao về phía Mộng Yêu. Mộng Yêu không kịp tránh né, bị rồng nước đâm thẳng vào. Nó lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương. Trường kiếm theo sau như hình với bóng, đâm "phập" vào cơ thể nó, gần như xuyên thủng.

Làn sương mù to lớn và mờ ảo ban đầu nhanh chóng co lại. Nhưng vào giây phút cuối cùng, nó đã phá vỡ cửa sổ, chụp một làn khí sặc sụa vào mặt Lam Vũ đang định đuổi theo. Nó không quay đầu lại mà trốn vào màn đêm đen kịt.

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân "ầm ầm". Có người lớn tiếng hỏi: "Ai ở trong đó!"

Lam Vũ giật mình, không kịp nghĩ nhiều. Nàng xoay người ôm lấy Quý Linh Nguyệt. Trước khi những tên thị vệ ngoài cửa xông vào, nàng đã bay ra ngoài nhanh như gió.

Nàng mất dấu Mộng Yêu, đành phải quay về nơi hai người ở trọ, đang lo lắng không biết phải làm thế nào, thì người trong lòng đột nhiên rên rỉ một tiếng. Lam Vũ mừng rỡ, cúi đầu, thấy lông mi Quý Linh Nguyệt run rẩy, cuối cùng cũng hé ra một khe hở.

Đôi mắt đó không còn trong sáng như thường ngày, ngược lại đầy tơ máu, trông vô cùng đáng sợ.

Lam Vũ sững lại, ngây người nhìn nàng. Nhưng Quý Linh Nguyệt đột nhiên biến sắc, lật người dậy, lao tới như một con báo, siết lấy cổ nàng, rồi quăng nàng xuống đất.

"Ưm!" Nàng đau đến hít vào một hơi, nheo mắt, theo bản năng gọi: "A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt quỳ trên eo nàng, nghe thấy giọng nói của nàng, ánh mắt nàng ấy run lên, lại càng dùng sức siết chặt cổ nàng.

Lam Vũ kinh hãi, nhận ra Quý Linh Nguyệt đang nghiêm túc, vội vàng giãy giụa. Nhưng nàng giãy giụa càng mạnh, Quý Linh Nguyệt ra tay càng tàn nhẫn, nàng ấy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lam Vũ. Khuôn mặt vốn tinh xảo thậm chí có thể gọi là dữ tợn. Hai tay không ngừng siết chặt, trông như không bóp chết nàng thì sẽ không chịu buông tha.

Do bị khế ước áp chế, Lam Vũ căn bản không thể phản kháng. Chẳng mấy chốc, mặt nàng đã đỏ bừng. Nàng run rẩy nắm lấy cổ tay Quý Linh Nguyệt, khó khăn nói: "A Nguyệt, tỉnh táo... tỉnh táo lại đi..."

"A Nguyệt..."

"A Nguyệt..."

Hô hấp ngày càng khó khăn, trước mắt nàng dần tối sầm đi. Cổ họng Lam Vũ phát ra vài tiếng khục khạc. Hai chân nàng giãy giụa đạp xuống đất, rồi lại vô lực xìu xuống. Những giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khóe mắt, trong nháy mắt hóa thành những viên ngọc trai trắng tinh, "lạch cạch" rơi xuống.

Ánh mắt Quý Linh Nguyệt run lên. Nàng chú ý đến những viên ngọc trai đang lăn xuống, cơ thể đột nhiên cứng đờ, hàng mi cũng chớp loạn xạ. Nàng cúi đầu nhìn Lam Vũ. Trong một khoảnh khắc nào đó, nàng đột nhiên trợn tròn mắt. Như thể bị bỏng, nàng buông tay ra, hoảng loạn lùi về phía sau.

Lam Vũ lập tức thở dốc dồn dập, cuộn mình lại theo phản xạ, ôm ngực ho khan muốn xé phổi, ngọc trai không ngừng rơi xuống, phát ra những âm thanh giòn tan.

Một lúc sau, Quý Linh Nguyệt đang đứng gần cửa sổ mới thử tiến lại gần. Chưa đi được hai bước, nàng đã nhìn thấy những dấu vết đáng sợ của ngón tay trên cổ Lam Vũ. Chân nàng như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt đỏ ngầu cũng tức khắc rưng rưng.

Khi Lam Vũ vẫn còn hoảng hồn mà quay đầu nhìn nàng, nàng lại hoảng hốt chớp mắt vài cái, rụt rè né tránh ánh nhìn, giọng run rẩy nói: "Ta, ta không phải..."

Nói lắp bắp được vài từ, nàng lại không biết phải tiếp tục thế nào, không kìm được hít một hơi, phát ra tiếng nức nở đầy đau khổ.

Dưới ánh mắt của Lam Vũ, nàng chậm rãi quỳ xuống, co ro thành một cục, suy sụp ôm mặt, bật khóc: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro