
Chương 61: Ác mộng
Quý Linh Nguyệt ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi phía trước.
Trong khu rừng dưới ánh trăng, bên tai là tiếng suối chảy róc rách. Mỗi một bước đi đều sẽ làm kinh động từng đàn đom đóm. Ánh sáng xanh lục lấp lánh bay lượn trong núi rừng tĩnh mịch, thoắt ẩn thoắt hiện, chiếu sáng góc nghiêng xinh đẹp của người kia.
Thế giới này dường như chỉ còn lại hai người các nàng.
Quý Linh Nguyệt nhìn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, không hỏi nàng ấy muốn dẫn mình đi đâu, cũng không hỏi nàng ấy định làm chuyện gì. Nàng chỉ lặng lẽ bước theo sau.
Lam Vũ mặc một bộ đạo bào màu trắng. Mái tóc đen mượt được tết thành vài bím nhỏ vén ra sau tai. Đi đến một bụi hoa Dạ Lô màu tím u buồn, nàng cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, mỉm cười: "Đến rồi."
Quý Linh Nguyệt theo bản năng đứng cạnh nàng, hỏi: "Đến đây để làm gì?"
Lam Vũ nhướng mày, nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu: "Đương nhiên là để bù đắp quà sinh nhật cho ngươi." Nàng ấy tiến lại gần Quý Linh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Mấy ngày trước ta lại bị trưởng lão phạt chép sách, nên đã bỏ lỡ sinh nhật mười chín tuổi của ngươi, là lỗi của ta, ta biết ngươi giận, ta xin lỗi, tha thứ cho ta có được không?"
Sinh nhật mười chín tuổi?
Quý Linh Nguyệt lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không tài nào nghĩ ra được. Người trước mặt đã áp sát, ôm eo nàng rồi lùi lại một bước, ngã vào bụi hoa, và nàng nằm dưới bầu trời đầy sao, giữa bầy đom đóm, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt xinh đẹp và lanh lợi của Lam Vũ từ từ phóng đại.
Mái tóc đen dài quấn lấy nhau. Thiếu nữ dịu dàng hôn nàng.
Ngón tay Quý Linh Nguyệt hơi cuộn lại. Trong lòng giằng xé rất lâu. Cuối cùng, nàng thỏa hiệp, đưa tay ôm lấy người trên mình, ngẩng đầu đáp lại.
Trong mắt Lam Vũ chỉ có hình bóng của một mình nàng. Mỗi nụ hôn đều như vô cùng thành kính. Lòng Quý Linh Nguyệt dần dâng lên sự thỏa mãn vô hạn. Nàng nũng nịu "hừ" một tiếng từ cổ họng, nhắm mắt lại, môi lưỡi đan xen cùng Lam Vũ. Nàng muốn vòng tay qua cổ nàng ấy, nhưng cổ tay lại bị kìm chặt rồi ấn xuống đất.
Cơ thể mềm mại đột nhiên rời xa. Quý Linh Nguyệt mơ màng mở mắt. Đôi mắt đen láy phủ một lớp hơi nước mịt mờ. Lam Vũ cúi đầu nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn buông tay, quay người đi, không biết định làm gì.
Quý Linh Nguyệt theo bản năng túm lấy vạt áo của nàng: "Ngươi đi đâu vậy?"
Giọng nói của Lam Vũ bỗng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, như thể từ chân trời vọng lại, nhẹ bẫng: "Ta phải trở về nhà rồi."
Quý Linh Nguyệt sững sờ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nàng thì thào: "Đừng..."
Lam Vũ tàn nhẫn gạt tay nàng ra, đứng dậy đi về phía xa. Quý Linh Nguyệt hoảng loạn bò dậy, loạng choạng đuổi theo nàng. Quần áo thậm chí còn xộc xệch. Nàng từ phía sau ôm chặt lấy Lam Vũ, nói năng lộn xộn: "Đừng đi, đừng bỏ lại ta... Lam Vũ, Lam Vũ..."
Lam Vũ không nói một lời. Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện không biết từ lúc nào, mái tóc đen dài của người trước mắt đã biến thành tơ bạc. Yêu khí bao trùm, diễm lệ mà cao sang. Nàng quay đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, đồng tử màu xanh lam dần phủ đầy vẻ hung ác.
"Lam Vũ..."
Quý Linh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, muốn tiếp tục đến gần Lam Vũ. Nhưng lồng ngực bỗng nhiên đau nhói dữ dội. Nàng kinh ngạc cúi đầu, thấy một đôi móng vuốt sắc nhọn xuyên qua lồng ngực nàng, siết chặt trái tim đang đập.
Lam Vũ nhoẻn miệng, nụ cười dần mở rộng, phát ra âm thanh vui sướng: "Thế mà lại thích một con yêu quái, ngươi thật buồn cười quá đi mất! Ha ha, ha ha ha ha!"
Quý Linh Nguyệt trợn tròn mắt, bị nàng đẩy một cái, mất thăng bằng ngã về phía sau. Cơn đau trong dự đoán không hề xuất hiện. Sau cơn choáng váng, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, trước mắt lại là một vùng gió tuyết mênh mông.
Nàng ngây người một lúc lâu, mới nhận ra đây là Tư Quá Nhai.
Phía sau vang lên một giọng nói: "Quý sư tỷ, nên xuống núi rồi."
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, lờ mờ nhớ ra, hình như hôm nay chính là ngày nàng kết thúc ba năm suy ngẫm.
Nàng "ừ" một tiếng, mông lung đi xuống núi.
Ra khỏi Lãnh Phong, bước lên con đường núi. Nàng gặp không ít đệ tử xa lạ và quen thuộc. Khi Quý Linh Nguyệt nhìn qua, không một ai trong số họ là không né tránh ánh mắt của nàng. Nhưng khi đã đi qua, những ánh mắt dò xét lại từ phía sau chiếu tới.
Nàng nhíu mày, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Người đó hoảng loạn quay đầu, nhanh chân rời đi.
Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, rũ mắt xuống, tiếp tục đi về phía Kim Lăng phong.
"A! Cẩn thận!"
Một nữ hài ôm sách, loạng choạng ngã về phía nàng. Quý Linh Nguyệt theo phản xạ mà đỡ lấy, tiện tay xếp gọn những quyển sách đã rơi ra, xếp thành một chồng và đặt lại vào tay nữ hài.
Nữ hài thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngẩng đầu lên, vừa định nói lời cảm ơn, thì bỗng nhiên cứng người, kinh hãi lùi lại hai bước.
Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi..."
"Tránh xa ta ra!" Nữ hài hoảng hốt nói: "Đừng chạm vào ta!"
Quý Linh Nguyệt đột nhiên dừng lại, đứng bất động tại chỗ.
Trong trận gió tuyết ù ù, những ánh mắt dò xét, khinh thường, ghê tởm, tò mò từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào nàng. Những người vừa rời đi lúc nãy, giờ lại xuất hiện trong tầm mắt, tụm lại với nhau thì thầm to nhỏ.
"Thế mà lại đi thích một con yêu quái."
"Thật kinh tởm."
"Sao Tần trưởng lão lại có loại đệ tử như nàng ta chứ."
"Nàng ta làm sư tôn của mình mất hết mặt mũi rồi."
"Nàng ta có giúp yêu quái giết người không?"
"Nên đuổi nàng ta khỏi núi Hạo Thần đi."
...
Quý Linh Nguyệt siết chặt hai nắm đấm, khuôn mặt dần mất đi huyết sắc. Nàng ngẩng đầu, nhìn những bóng người mờ ảo đó, khàn giọng nói: "Lam Vũ, không phải là yêu quái xấu."
Đám người đột nhiên méo mó, như một bức tranh thủy mặc loang lổ, hòa vào màu mực đen thẳm. Màn đêm buông xuống, cổ họng nàng nóng như lửa đốt, không thể thở nổi, nhưng vẫn loạng choạng chạy xuống núi.
Những đám mây từ từ che khuất trăng lưỡi liềm, một tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Quý Linh Nguyệt bị hụt chân. Thậm chí còn chưa kịp thốt ra tiếng, đã lăn lóc trượt dài xuống núi. Nàng theo bản năng ôm chặt người trong lòng. Mãi mới dừng lại, toàn thân nàng như rã rời, vô cùng đau đớn.
"Vân Nhi..."
Nàng hoảng loạn gọi một tiếng, lật người lại, mò mẫm nắm lấy tay cô bé đã bị lăn xuống cùng nàng.
Tay cô bé ấy lạnh băng. Một chất lỏng đặc sệt chảy xuống, dính vào lòng bàn tay Quý Linh Nguyệt.
Quý Linh Nguyệt run rẩy, bò đến bên cạnh rồi ôm cô bé lên: "Vân Nhi, cố chịu đựng một chút," nàng nghẹn ngào: "Chúng ta sắp xuống núi rồi. Chúng ta đi tìm thầy thuốc, thầy thuốc sẽ cứu muội..."
"Rắc..."
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động nhẹ. Cành cây khô bị giẫm gãy. Có thứ gì đó đang từ từ tiến lại gần nàng.
Quý Linh Nguyệt run lên, hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu đang sáng lên trong bóng tối.
"Ngươi không cứu được nó đâu."
Giọng nói đó vang lên một cách lười biếng: "Yên tâm, ta đã cho nó một cái chết nhanh gọn. Nó không đau đớn lắm đâu."
"Không, không phải," Quý Linh Nguyệt run giọng phản bác: "Muội ấy chưa chết..."
"Thật sao?" Nàng ta bật cười: "Tại sao ngươi không cúi đầu tự mình nhìn xem thử?"
Quý Linh Nguyệt đột nhiên cứng đờ. Gió nhẹ thổi qua, mây dần tan đi, ánh trăng trong sáng lại rải xuống. Trong nháy mắt, khu rừng liền sáng như ban ngày.
Nàng như con rối bị gỉ sét, từng chút từng chút cúi đầu xuống.
Đứa trẻ khoảng 6-7 tuổi trong vòng tay của nàng đã mặt mày trắng bệch. Trong đôi mắt vẩn đục không thể khép lại, là con ngươi đen láy đã giãn ra. Miệng cô bé hơi hé, cái cằm tròn vo dính đầy máu tươi bắn ra từ lồng ngực, và ở đó chỉ còn một lỗ trống hoác, máu thịt bầy nhầy.
Trái tim của cô bé đã biến mất.
Giữa không gian chết lặng, nữ hài gầy yếu dường như ngay cả hô hấp cũng ngưng lại. Nàng đưa tay lên, lòng bàn tay cũng dính đầy máu dính nhớp. Quý Linh Nguyệt há miệng, cổ họng phát ra vài tiếng nấc nghẹn đứt quãng, đột nhiên thét lên thảm thiết.
"A! A!!"
Huyết lệ "tí tách" rơi xuống. Toàn thân Quý Linh Nguyệt run rẩy, khóc nức nở trong kinh hoàng và tuyệt vọng. Giọng nói nàng khản đặc, gần như muốn ho ra máu.
Lại một tiếng "răng rắc", sinh vật ẩn mình trong bóng tối chậm rãi bước ra. Con mèo đen mảnh khảnh dần hiện ra dưới ánh trăng. Ria mép của nó vẫn còn dính vết máu chưa khô.
"Tại sao..." Nàng nôn khan vài tiếng. Vừa ôm ngực đau đớn nghẹn ngào, vừa nói năng lộn xộn: "Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ta đã cứu ngươi, ta đã cứu ngươi!"
"Đã cứu ta?" Con mèo đen dừng lại trước mặt nàng. Đôi mắt đỏ au rất hứng thú đánh giá khuôn mặt đầy nước mắt của nàng: "Phải rồi, chính vì ngươi đã cứu ta, nên ta mới thích ngươi. Nhưng mà, ngươi lại nói ngươi có gia đình, không thể đi cùng ta được."
Nó cười khúc khích, liếm vết máu bên môi, vui vẻ nói: "Bây giờ, bọn họ đều chết hết rồi, ngươi có thể đi cùng ta rồi chứ?"
Sắc mặt Quý Linh Nguyệt trắng bệch, không thể tin nổi mà lắc đầu: "Chỉ vì chuyện này, chỉ vì chuyện này mà ngươi lại muốn giết họ..."
"Không được à?" Con mèo đen mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêng đầu một cái, ngây thơ vô tội nói: "Yêu quái giết người, giết thì giết thôi. Cần gì phải có lý do?"
"Ngươi, ngươi..." Lồng ngực Quý Linh Nguyệt phập phồng dữ dội. Nàng bỗng khóc than một tiếng xé lòng, rút con dao bên hông ra, lao về phía nó: "Ta giết ngươi!"
Đôi mắt vốn trong trẻo giờ đã đầy tơ máu. Mái tóc đen của nữ hài rối bời, sắc mặt trắng bệch, dữ tợn như một con quỷ đến đòi mạng. Nàng một tay siết lấy cổ con mèo đen, đè nó xuống đất.
Khi lưỡi dao sắp sửa chém xuống, con mèo đen bỗng nhiên duỗi người ra, biến thành hình dáng mảnh khảnh và cao ráo của một người. Người đó ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.
Quý Linh Nguyệt đột nhiên cứng đờ, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nàng ấy.
"Giết ta?" Lam Vũ cong mắt, cực kỳ vui vẻ: "Phải rồi, ngươi đúng ra nên giết ta. Nhưng ngươi có thể ra tay được không đây? Quý Linh Nguyệt, những người thân vô tội đã chết thảm của ngươi nếu biết ngươi yêu một con yêu quái, liệu sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Đúng rồi đó, ở nơi chín suối, bọn họ nhất định sẽ chết không nhắm mắt, vĩnh viễn không thể siêu thoát!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro