
Chương 55: Bằng hữu
Khi trời tờ mờ sáng, Ngu Sơn Diệp và A Li đã theo Đan Thanh tìm đến.
Quý Linh Nguyệt giơ tay lên, con chim trắng như tuyết liền cụp cánh đáp xuống cánh tay nàng. Nó nghiêng đầu, thân mật cọ cọ cằm nàng.
Lam Vũ đứng một bên, khoanh tay lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Chẳng biết ai mới là chủ nhân nữa."
Quý Linh Nguyệt liếc nàng một cái: "Nàng đã không muốn ta làm chủ nhân của nàng, sao lại muốn làm chủ nhân của Đan Thanh."
Lam Vũ nghẹn lời: "Ta, cái này... sao mà giống nhau được?"
"Có gì khác nhau đâu. Chẳng qua Đan Thanh chưa phát triển linh trí, không hiểu thế nào là lòng tự trọng thôi." Quý Linh Nguyệt hừ một tiếng, đặt Đan Thanh lên vai, đi trước một bước, giẫm lên kiếm dài bay lên không trung.
Lam Vũ ngây ngốc tại chỗ, nửa ngày không phản ứng lại.
Ngu Sơn Diệp nhìn bóng lưng Quý Linh Nguyệt đi xa, rồi lại nhìn Lam Vũ. Thực sự tò mò, nàng ta huých A Li một cái: "Hỏi sư phụ ngươi xem, có phải đã cãi nhau với Quý Linh Nguyệt không."
A Li do dự nhìn khoảng cách hai bước chân giữa hai người các nàng, nói: "Sư phụ..."
"Ta cãi nhau với nàng ấy làm gì?" Lam Vũ thở ra một hơi, nhíu mày, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ thật sự là ta có vấn đề à?"
Ngu Sơn Diệp: "A Li, hỏi sư phụ ngươi xem, nàng ấy là một yêu quái, lúc đầu kết khế với một linh thú mà không cảm thấy kỳ lạ sao?"
Lam Vũ: "Bây giờ nghĩ lại, hình như có hơi kỳ lạ."
Ngu Sơn Diệp: "A Li..."
A Li ai thán một tiếng, bực bội giậm chân: "Ngươi muốn hỏi thì tự đi hỏi đi! Rõ ràng đã đứng cạnh sư phụ ta rồi, sao còn ấu trĩ hơn cả trẻ con nữa! Ta đi đuổi theo A Nguyệt tỷ tỷ đây, ngươi và sư phụ cũng nhanh lên đi!"
Ngu Sơn Diệp: ...
Một lúc sau, nàng quay đầu nhìn người đang đứng bên cạnh. Lam Vũ tự nhiên đối diện với ánh mắt của nàng, nghiêng đầu: "Làm sao? Có gì muốn hỏi nữa à?"
Ngu Sơn Diệp im lặng một lúc, hỏi: "Bây giờ ngươi như vậy, có thấy đau khổ không?"
Lam Vũ sững lại một chút, khi đã hiểu ra, nàng lắc đầu: "Thật không may, ngươi đã bỏ lỡ lúc ta đau khổ nhất. Bây giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi."
Ngu Sơn Diệp hừ lạnh: "Vậy thì tiếc thật, ban đầu còn định cười nhạo ngươi mà."
Lam Vũ không nhịn được cong mắt: "Cảm ơn ngươi, Sơn Diệp."
"Cảm ơn ta vì cái gì?"
"Cảm ơn ngươi, đã ở bên A Nguyệt nhiều năm như vậy."
"Ngươi nói gì vậy," Ngu Sơn Diệp dời ánh mắt: "Nàng ấy cũng là bằng hữu của ta, ta ở bên nàng ấy không phải vì ngươi. Nhưng mà, ban đầu ta thực sự rất hận ngươi."
Ánh mắt Lam Vũ hơi tối lại: "Xin lỗi, lúc đó đã lừa dối ngươi..."
Ngu Sơn Diệp lắc đầu: "Cũng không hẳn là vì chuyện đó. Ngươi biết không, năm đó ngươi bỏ đi, để lại một đống lộn xộn, vì giúp ngươi bù đắp sai lầm, sư tôn và Quý Linh Nguyệt đều phải chịu phạt. Quý Linh Nguyệt nàng ấy... trong vòng một tháng, nàng ấy bị ép uống thuốc liên tục, gần như bị rút đi hơn nửa số máu."
Lam Vũ giật mình, theo bản năng bước lên một bước: "Có ý gì? Tại sao lại lấy máu của nàng ấy?"
Ngu Sơn Diệp nhướng mày, thở dài một tiếng: "Quả nhiên nàng ấy không nói cho ngươi biết."
Do dự một chút, nàng ta nhìn Lam Vũ, vẫn từ từ kể lại chuyện năm đó: "Sau khi từ Tư Quá Nhai xuống, Quý Linh Nguyệt lại đi làm nhiệm vụ khắp trời Nam biển Bắc. Rất lâu mới trở về một lần, mà khi về cũng chỉ bế quan tu luyện, gần như không giao lưu với ai khác. Sau này ta đi tìm nàng ấy, mới phát hiện mỗi lần đi ra ngoài, nàng ấy đều đến Nam Hải, lên thuyền, lênh đênh trên biển mấy tháng trời."
Nhưng biển cả bao la như vậy, nàng không có phương hướng, chỉ có thể lênh đênh vô định theo sóng gió, đội sao đội trăng, ăn gió nằm sương, hy vọng tìm được quê hương của Giao Nhân bí ẩn nhất trong truyền thuyết – Biển Côn Luân.
"Đương nhiên nàng ấy không thể tìm được. Dù các ngươi là người yêu, nhưng ngươi biết rõ mọi thứ về nàng ấy, còn nàng ấy thì căn bản không hiểu gì về ngươi cả. Vào ngày mà hai ngươi chia cắt, nàng ấy mới lần đầu tiên được biết thân phận thật của ngươi. Sau đó, dù có hao tâm tổn sức tìm kiếm, cũng chỉ là công dã tràng." Nói đến đây, Ngu Sơn Diệp thở dài một hơi, bình thản nói: "Lam Vũ, đôi khi ta còn cảm thấy, ngươi thật sự quá nhẫn tâm."
Hàng mi dài của Lam Vũ khẽ run. Đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Cổ họng nàng như nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Cho nên, khi thấy ngươi bị nàng ấy kết khế, tuy cảm thấy ngươi có chút đáng thương, nhưng lại thấy ngươi đáng đời." Ngu Sơn Diệp mím môi, hỏi: "Ngươi hiểu ý ta chứ."
Một lúc lâu sau, Lam Vũ khẽ nói: "Hiểu."
"Hiểu là tốt rồi," Ngu Sơn Diệp bổ sung: "Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là, ta ủng hộ Quý Linh Nguyệt kết khế với ngươi."
Lam Vũ: "Ngươi không cần lo lắng cho ta đâu."
"Ai lo cho ngươi," Ngu Sơn Diệp liếc mắt, nhấn mạnh: "Ta không lo cho ngươi chút nào hết. Ta chỉ thấy ngươi đáng thương thôi, ta... này!"
Lam Vũ nhắm mắt lại, ôm chặt lấy nàng ta, thở dài: "Cảm ơn ngươi, Sơn Diệp."
Ngu Sơn Diệp cứng đờ một lúc lâu, mới gượng gạo giơ tay lên, vỗ vỗ lưng nàng: "Chúng ta miễn cưỡng cũng xem như bằng hữu, cảm ơn làm gì. Hơn nữa, ta còn chưa hoàn toàn tha thứ cho ngươi đâu."
Lam Vũ bật cười: "Ngươi nói đúng."
Vừa dứt lời, trước mắt nàng lại nổi lên những gợn sóng méo mó. Lam Vũ không khỏi sững lại. Hai tay vẫn giữ nguyên tư thế ôm, nhưng Ngu Sơn Diệp trước mắt đã biến thành Quý Linh Nguyệt với khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp.
A, cái này...
Nàng chớp mắt, không khỏi nhìn xem Ngu Sơn Diệp, Ngu Sơn Diệp ở dưới đất cũng kinh ngạc nhìn về phía này, vẻ mặt khó hiểu.
Cổ áo đột nhiên bị kéo, nàng bị buộc quay đầu lại. Một đôi môi ấm áp liền áp lên, Lam Vũ kinh ngạc trợn tròn mắt, hai tay cứng đờ trong không trung. Nàng nhất thời không biết là nên cảm thán Quý Linh Nguyệt gan to, hay là cảm thán nàng ấy không biết xấu hổ. Giữa thanh thiên bạch nhật, lại công khai thân mật với nàng trước mặt Ngu Sơn Diệp.
Sắc mặt Ngu Sơn Diệp khẽ thay đổi. Một lúc sau, nàng ta bất lực chống nạnh, lớn tiếng nói: "Quý Linh Nguyệt, ngươi đừng hẹp hòi như vậy được không? Ta và nàng ấy có quan hệ gì, ngươi không rõ sao?"
Quý Linh Nguyệt hôn xong, không vui cắn vào môi dưới của Lam Vũ một cái, rồi mới quay đầu liếc nhìn nàng ta một cách lạnh nhạt: "Thì sao?"
Ngu Sơn Diệp: ...
Lam Vũ bật cười, đưa tay ra, ôm lấy eo nàng: "Thôi nào, đừng giận nữa."
Quý Linh Nguyệt khó chịu phản bác: "Ta không giận."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, nghiêm túc nhìn nàng một lúc, nói: "Ta đổi ý rồi."
"Gì cơ?"
"Không phải một năm. Vậy hai năm được không?"
Quý Linh Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt. Không ngờ Lam Vũ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại chỉ nghĩ ra được cái này, nàng không khỏi siết chặt tay, lớn tiếng: "Không được!"
"Không được thì không được, làm gì mà to tiếng thế?" Lam Vũ lầm bầm một câu, rũ mắt xuống, nâng mặt nàng lên, chủ động hôn nàng một cái.
Quý Linh Nguyệt sững sờ. Sau khi phản ứng lại, trong mắt nàng ánh lên một chút vui sướng, nhưng rất nhanh, nàng lại nhíu mày, cảnh giác hỏi: "Nàng lại bày trò gì nữa đây?"
"Nàng đừng có oan uổng ta. Ta đâu có xảo quyệt như vậy?"
Lam Vũ đang biện bạch, khóe mắt lại liếc thấy vài luồng sáng. Nàng quay đầu lại, thấy mấy tu sĩ vội vàng lướt qua trên không trung. Họ phóng đi như bị lửa đốt mông, chuôi kiếm kéo ra tàn ảnh thật dài. Ngu Sơn Diệp cảm thấy không ổn, suy nghĩ một lúc, liền kéo A Li đuổi theo.
Lam Vũ nuốt lời định nói xuống. Nàng cũng cùng Quý Linh Nguyệt đi theo phía sau.
Bay chưa được bao lâu, người đầu tiên đuổi theo đoàn người là Ngu Sơn Diệp đã vội vã quay trở lại. Từ xa, nàng ta đã lớn tiếng gọi: "Đi nhanh, bí cảnh sắp đóng rồi!"
Quý Linh Nguyệt kinh ngạc: "Mới là ngày thứ tư mà!"
"Không phải ngày thứ tư, đây đã là ngày thứ sáu rồi!" Ngu Sơn Diệp hoảng hốt nói: "Thời gian ở trong Thôn Thiên trôi qua nhanh hơn bên ngoài! Aiya, dù sao thì, nếu không đi nhanh, chúng ta sẽ không ra ngoài được nữa!"
Vừa nói, nàng ta vừa than phiền: "Thật là, khó khăn lắm mới vào được một chuyến, còn chưa làm được gì, sao thời gian lại trôi qua nhanh vậy chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro