
Chương 53: Đừng sờ (H+ đuôi cá)
Màn đêm buông xuống, vầng trăng tròn tái nhợt. Ngay cả trong thế giới tách rời khỏi quy luật của Thiên Đạo này, cũng tồn tại những vì sao lấp lánh.
Cách đó không xa, dòng suối trong vắt cuộn trào, dần dần tạo thành một xoáy nước khổng lồ. Mấy người đi trước lần lượt nhảy xuống. Khi chỉ còn lại Quý Linh Nguyệt, nàng quay đầu lại, do dự nói: "Ngươi thật sự định ở đây mãi mãi sao?"
Khánh Hòa gật đầu, "ừm" một tiếng.
Phải rồi, lối ra ở ngay trước mắt, nhưng đã hơn 700 năm, nàng ấy chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi đây. Bây giờ nàng chỉ khuyên một câu, làm sao có thể thay đổi được suy nghĩ của nàng ấy.
Quý Linh Nguyệt khẽ thở dài, lặng lẽ quay người đi. Nhưng Khánh Hòa lại hỏi: "Trước đó ta đã để ý rồi, Giao Nhân mà ngươi kết khế, là người ngươi thích đúng không?"
Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi... hỏi chuyện này làm gì?"
Khánh Hòa mỉm cười: "Nếu một ngày nào đó, nàng ấy mất mạng, chỉ còn mình ngươi sống trên đời, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"
Quý Linh Nguyệt mím chặt môi. Một lúc sau, nàng lắc đầu: "Bọn ta sẽ không như vậy đâu." Nàng nói một cách nghiêm túc: "Nàng ấy chết, ta cũng sẽ chết theo."
Nữ nhân sững lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên. Quý Linh Nguyệt không nói thêm gì nữa, quay người, nhảy vào xoáy nước lạnh lẽo.
Sau một trận quay cuồng kịch liệt, cơ thể nàng đột nhiên nhẹ bẫng, chìm vào làn nước tĩnh mịch. Những bọt khí nhỏ li ti nổi lên. Bóng đen mờ ảo như sương mù từ bên cạnh nàng lướt qua, lặng lẽ bơi về phía đáy nước.
Quý Linh Nguyệt trôi nổi trong nước. Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Thôn Thiên nữa, nàng mới niệm pháp quyết, tạo ra một luồng sáng yếu ớt.
Ánh sáng vàng vụn vỡ tan biến. Trước mắt nàng xuất hiện một mái tóc dài màu bạc như tảo biển. Lam Vũ ngơ ngác quay người, thấy nàng thì liền hiểu là có chuyện gì, thuận thế bơi đến, nắm lấy tay Quý Linh Nguyệt.
Một cái bong bóng tròn bao bọc hai người bên trong. Lam Vũ thở phào nhẹ nhõm, trách móc: "Sao nàng chậm chạp thế. Ta còn tưởng nàng không định ra nữa, đã đuổi theo nó được một lúc lâu rồi đấy."
Quý Linh Nguyệt mím môi cười, đưa tay ôm lấy cổ nàng, dán vào lòng nàng: "Sao ta có thể không ra ngoài chứ? Nàng đâu có ở đó đâu."
Lam Vũ: "Chúng ta lên thôi."
"Được."
Khi nổi lên khỏi mặt nước, trước mắt vẫn là ánh trăng thanh u. Lam Vũ vừa đưa nàng vào bờ, vừa nói: "Nàng ra ngoài chậm quá, chắc Sơn Diệp và những người khác đã lên bờ ở phía sau rồi. Lát nữa ta sẽ để Đan Thanh đi tìm..."
Đang nói, nàng đột nhiên khựng lại. Bàn tay theo bản năng nắm lấy eo Quý Linh Nguyệt, khẽ "hừ" một tiếng: "Đừng lộn xộn."
Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu. Nụ hôn ướt át rời khỏi cổ nữ nhân này, rơi xuống cằm nàng, rồi lại trèo lên, cẩn thận ngậm lấy môi dưới của nàng, nói không rõ ràng: "Ngày mai hẵng tìm họ..."
Lam Vũ nheo mắt, ấn nàng vào một tảng đá bên bờ, khẽ hỏi: "Nàng còn nhớ là đến đây để làm gì không?"
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng: "Làm sư tỷ dẫn đoàn, cố gắng bảo vệ các sư đệ sư muội."
Lam Vũ nhướng mày: "... Nàng nhìn xem, nàng thật sự quá vô trách nhiệm rồi."
"Vốn dĩ ta cũng không thể bảo vệ họ." Quý Linh Nguyệt lầm bầm: "Ta còn chẳng biết họ đang ở đâu nữa."
Lam Vũ không kìm được cong mắt, cúi đầu hôn nàng, hàng mi dài rũ xuống, lớp vảy tuyệt đẹp trên cằm dần biến mất. Thân thể trắng muốt ngâm trong nước, nàng gần như trần trụi đè lên người Quý Linh Nguyệt.
Quý Linh Nguyệt bị hôn đến rên một tiếng. Sau khi phát hiện sự thay đổi trên cơ thể Lam Vũ, nàng chớp mắt, đột nhiên nói: "Cái đuôi..."
"Hửm?"
"Muốn cái đuôi," Quý Linh Nguyệt ngước mắt nhìn nàng, giọng khàn khàn: "Đừng thu nó lại."
Lam Vũ im lặng một thoáng, do dự nói: "Nàng... nàng càng ngày càng kỳ quái."
Nhưng nàng xưa nay luôn chiều theo Quý Linh Nguyệt. Do dự một lát, nàng không thu đuôi lại, duy trì hình dáng nửa người nửa cá, đè Quý Linh Nguyệt xuống dưới.
Cởi bỏ quần áo, những lớp vảy lạnh lẽo và cứng rắn từ từ, cẩn thận cọ xát lên làn da mềm mại, rồi áp vào âm đạo nóng bỏng.
Sau khi để lại cái đuôi dài thô to, người có vóc dáng tương đương với nàng thường ngày lại trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, nằm trong lòng yêu vật như nàng, giống như một món đồ sứ dễ vỡ có thể tùy ý bày biện. Nàng ấy lại trắng như ngọc, chỉ cần động tác mạnh một chút, liền có thể để lại những vết hằn đỏ ửng.
Lam Vũ khẽ quẫy đuôi. Vây đuôi mỏng như lụa trải ra trong nước. Những chiếc vảy bạc ẩm ướt nhẹ nhàng cọ xát vào hoa huyệt mềm mại. Không lâu sau, chất lỏng dâm mỹ liền trào ra. Quý Linh Nguyệt rên khẽ một tiếng, ôm chặt cổ Lam Vũ, theo bản năng quấn lấy eo nàng. Đôi chân nhỏ nhắn run rẩy lơ lửng trong không trung, phập phồng đung đưa theo từng chuyển động của nàng.
"Lam Vũ..."
Nàng mê đắm gọi tên, ngửa đầu lên hôn môi Lam Vũ. Lam Vũ dịu dàng ngậm lấy môi lưỡi nàng, đầu ngón tay vuốt ve từ bụng dưới của nàng xuống, hoàn toàn lọt vào lớp lông ẩm ướt, từ từ cọ quậy trong khe thịt đã trở nên trơn ướt.
Quý Linh Nguyệt đột nhiên run lên, như thể không chịu đựng nổi, bắt đầu thở dốc, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài tiếng nức nở không kiềm chế được. Ngón tay từ từ thăm dò vào huyệt đạo khít chặt. Lam Vũ trao cho nàng một nụ hôn sâu, thấy nàng thở gấp, bèn tốt bụng buông ra, vùi chóp mũi vào mái tóc dài ướt đẫm của nàng, khẽ cọ cọ.
"Ah... ưm ah..."
Quý Linh Nguyệt giống một quả đào tiên chín mọng, non mềm và nhiều nước, ngay cả cơ thể cũng ửng lên sắc hồng của tình dục. Lam Vũ không nhanh không chậm dùng ngón tay day ấn, miết nhẹ vào huyệt thịt của nàng. Nàng liền rên khẽ như con thú nhỏ, vòng eo chuyển động để đón lấy động tác của Lam Vũ, tiếng nước anh ách như kèn hiệu kích dục, lột bỏ sự e thẹn và lý trí của nàng, khiến nàng không ngần ngại thốt ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.
Đầu vú không gặp trở ngại nào mà áp sát vào cơ thể mềm mại tương tự của Lam Vũ. Quý Linh Nguyệt ngước đôi mắt đầy hơi nước lên, dưới ánh trăng thanh lạnh, mái tóc dài mềm mại của Giao Nhân như một dải ngân hà đang chảy, cơ thể cũng được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, giống hệt tinh linh biển cả được nhắc đến trong "Dị vật chí".
Không đúng, nàng vốn dĩ, vốn dĩ đã là tinh linh biển cả...
Quý Linh Nguyệt mơ màng chớp mắt, hồn xiêu phách lạc, thở hổn hển ghé vào tai Lam Vũ thì thầm: "Lam Vũ..."
Lam Vũ rũ mắt, lặng lẽ nhìn nàng.
Đầu vú hồng hào đã dựng đứng, Quý Linh Nguyệt hôn vào tai Lam Vũ, kéo tay nàng lên bộ ngực mềm mại của mình: "Vuốt ve ta đi..."
Lam Vũ "ừm" một tiếng, bàn tay đang vùi trong ngực Quý Linh Nguyệt dùng sức nhào nặn. Quý Linh Nguyệt nheo mắt thỏa mãn, ưỡn ngực lên tay Lam Vũ, khi rời môi, nàng hé miệng khẽ thở dốc.
Sóng vỗ vào đá "ào ào", tiếng rên rỉ mê hoặc của nữ nhân trở nên mơ hồ. Lam Vũ cử động cổ tay, thúc vào huyệt đạo ướt át mềm nhũn của Quý Linh Nguyệt theo tiết tấu, khi rút ra, lại kéo theo một chút huyệt thịt hồng nhuận bám chặt lấy đầu ngón tay đầy quyến rũ.
Chất lỏng nhớp nháp tràn ra từ cửa huyệt căng tròn, bị ma sát thành những bọt khí đục ngầu, biến nơi giao hợp thành một mảnh dính nhớp.
Quý Linh Nguyệt bị thúc liên tục vào nơi sâu nhất, vòng tay ôm vai Lam Vũ ngày càng siết chặt, nàng rên ưm ưm vài tiếng, rồi bỗng kẹp chặt hai chân, bụng dưới co thắt, lại tiết ra một luồng dâm thủy.
Đúng vào lúc nhạy cảm nhất, Lam Vũ lại cúi đầu chặn lấy môi nàng, có chút thô bạo nhấc chân nàng đặt lên vai, eo cong lên, phát ra những âm thanh va chạm dồn dập và gấp gáp.
"Ưm!"
Lớp vảy vốn trơn nhẵn khẽ dựng lên, cọ xát vào âm vật sưng đỏ, mang đến một khoái cảm run rẩy không thể diễn tả thành lời. Tiếng rên rỉ yêu kiều tràn ra từ cổ họng đều bị Lam Vũ nuốt chửng hoàn toàn. Nàng cúi người xuống, gần như muốn gập Quý Linh Nguyệt lại.
May mà vòng eo của Quý Linh Nguyệt mềm dẻo, dù bị bày ra thành bộ dạng này cũng không thấy khó chịu chút nào, cửa huyệt ngược lại còn bắn ra nhiều mật dịch hơn, chảy xuống đùi và khe mông, rơi trên lớp vảy bạc ướt át, hòa vào nước hồ trong vắt.
Lam Vũ cuối cùng cũng buông tha đôi môi của nàng, cúi đầu ngậm lấy khối thịt mềm mại trước mắt. Tay trái vuốt ve bụng dưới phẳng lì của Quý Linh Nguyệt, tay phải lại trượt xuống lần nữa, khuấy động trong huyệt nước ướt át.
"Lam Vũ, a! Chậm, ưm, chậm một chút..."
Quý Linh Nguyệt thở dốc, nắm lấy tay nàng, nhấc hông lên, đón lấy động tác đâm vào của Lam Vũ. Lam Vũ nhẹ nhàng cắn cắn đầu vú nàng, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi rũ xuống bên mặt, lông mi cũng dính hơi nước, khi ngước mắt lên, trong đôi mắt còn lấp lánh những đốm sao, vô cùng quyến rũ.
Quý Linh Nguyệt đối diện với đôi mắt cười của nàng, ngừng thở, tình yêu say đắm ở trong lòng như muốn tràn ra. Nàng nhạy cảm kẹp lấy ngón tay đang chôn trong huyệt đạo, vươn tay tới làm nũng với nữ nhân trên người mình: "Ôm ôm..."
Lam Vũ ngẩng đầu, ôm lấy vòng eo ướt đẫm mồ hôi của Quý Linh Nguyệt, bế nàng rời khỏi tảng đá, chìm vào trong nước, chỉ để lộ từ phần vai trở lên. Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, mềm nhũn tựa vào lòng nàng. Cơ thể lắc lư một lúc, đột nhiên "hừ" một tiếng, cúi đầu cắn vào vai Lam Vũ.
Lam Vũ không kìm được hít vào một hơi, ôm nàng ngâm trong nước một lát, rồi mới chậm rãi rút ngón tay ra, thân mật hôn lên trán nàng: "Mệt không?"
Quý Linh Nguyệt dụi vào vai nàng, coi như trả lời.
Lam Vũ không nhịn được mỉm cười, nâng nàng lên cao hơn một chút, chuẩn bị lên bờ. Nhưng vừa bơi được nửa đường, nàng đột nhiên cứng người, trợn tròn mắt, lắp bắp: "Nàng, nàng sờ vào đâu vậy?!"
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, khẽ "ừm" một tiếng, như thể thực sự chỉ đang thắc mắc: "Vì sao, lớp vảy ở chỗ này, lại mềm hơn những chỗ khác?"
Hàng mi dài của Lam Vũ khẽ run, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt nhanh chóng ngập nước, trở nên long lanh: "Đừng sờ nữa..."
=====================
============
Tác giả: chương sau là "lật", nếu không thích có thể lướt qua.
=====================
=============
Editor: Đổi xưng hô từ giờ nha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro