Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 51: Quen mắt

"Ngươi, còn dám xuất hiện trước mặt ta..."

Sắc mặt Ngu Sơn Diệp trở nên u ám, đột nhiên sải bước tiến lên.

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, kịp thời ngăn nàng lại, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Ngu Sơn Diệp quay đầu trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: "Ta mới phải hỏi ngươi đang làm gì đó! Năm đó nàng ta đã làm những gì, lừa dối chúng ta ra sao, ngươi đều quên hết rồi sao?!"

Lam Vũ mím môi, rũ mắt xuống, im lặng đứng tại chỗ.

"Sư phụ!"

Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên. Cô bé mừng rỡ nhào vào lòng Lam Vũ, ôm lấy eo nàng: "Người đến tìm con sao?"

Lam Vũ sững sờ, vuốt ve đầu cô bé: "Ta cũng vô tình đến đây thôi. Nhưng mà, ngươi không sao là tốt rồi."

Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, liếc nhìn họ một cái, rồi đột nhiên buông Ngu Sơn Diệp ra.

Ngu Sơn Diệp hoàn toàn không chú ý đến hành động của nàng. Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, lửa giận trong mắt càng bùng lên: "Ngươi chính là sư phụ của nàng?"

Nàng bước một bước tới, nắm lấy cổ áo Lam Vũ: "Ngươi tài thật đó. Khi làm bằng hữu thì nói dối hết bài này tới bài khác. Làm sư phụ người ta thì lại bỏ mặc không quan tâm! Năm đó ta thật sự bị mù mới coi ngươi là bằng hữu tốt nhất. Lại còn bị ngươi lừa giữ bí mật. Lúc ngươi gạt ta, không hề cảm thấy một chút áy náy nào sao?!"

A Li ngây người, theo bản năng đưa tay đẩy nàng: "Ngươi đừng đụng vào sư phụ ta..."

"Ở đây không có chuyện của ngươi!" Ngu Sơn Diệp vung tay một cái, đẩy cô bé ra. A Li loạng choạng một bước, suýt ngã. May mà có một bàn tay kịp thời đỡ lấy cô bé.

Cô bé kinh hồn chưa định, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

A Li ngẩn người, lắp bắp nói: "Đa, đa tạ..."

Quý Linh Nguyệt cúi mắt nhìn cô bé, từ từ nở một nụ cười, trông hiền lành vô hại: "Không cần khách khí."

A Li lập tức có thiện cảm với nàng, định cười lại, thì nghe thấy sư phụ mình hô lên sợ hãi: "Đừng đánh vào mặt!"

Hai người theo bản năng quay đầu lại, mới phát hiện chỉ trong một lúc ngắn ngủi, Lam Vũ đã "tõm" một tiếng rơi xuống nước. Còn Ngu Sơn Diệp thì nhảy xuống theo, không buông tha, kéo nàng lên, lại muốn giáng một cú vào mặt nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vũ sợ hãi mà che mặt lại. Ngu Sơn Diệp nghiến răng, nắm đấm lơ lửng trong không trung. Ánh mắt nàng khẽ động, lại chú ý đến đóa sen vàng mờ ảo trên trán Lam Vũ.

Nàng đột nhiên cứng người, một lúc sau, quay đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, không thể tin nổi: "Ngươi đã... kết khế với nàng ta?"

Quý Linh Nguyệt đứng bên bờ nước, khẽ gật đầu: "Phải."

Ngu Sơn Diệp nhìn nàng chằm chằm, cau mày. Ánh mắt có vẻ mơ hồ. Một lúc sau, nàng lại cúi đầu, nhìn Lam Vũ đang co ro ngồi trong nước.

Lam Vũ cũng ngước mắt nhìn nàng. Vì ngã xuống nước, cả người đều ướt sũng. Trên mặt còn hằn một vệt đỏ, trông vô cùng đáng thương.

Ngu Sơn Diệp nắm chặt tay, hít vài hơi thật sâu, cuối cùng cũng buông cổ áo nàng ra.

"Ta thật sự... thật sự không thể hiểu nổi các ngươi..."

Hang động tối đen lại trở nên tĩnh lặng. Không lâu sau, đống lửa đã tắt lại được thắp lên.

"Sư phụ," đợi hai người kia đi sang một bên, A Li ôm gối, khẽ hỏi: "Kết khế là gì ạ?"

Lam Vũ hơi giật mình, theo bản năng liếc nhìn bóng lưng Quý Linh Nguyệt, rồi cúi đầu, ôn hòa nói: "Kết khế, nghĩa là giữa bọn ta có thêm một tầng liên kết. Trong khoảng thời gian này, ta phải luôn bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng, dù đi đâu cũng phải ở cùng nàng."

A Li nửa hiểu nửa không gật đầu: "Vậy không phải giống như bạn lữ sao?"

Lam Vũ bỗng ho khan một tiếng, xua tay, nói: "Đừng nói bậy. Tóm lại, ngươi tuyệt đối không thể để người khác kết khế. Sư phụ của ngươi đây là vì có quan hệ với nàng ấy rất tốt, mới đồng ý để nàng ấy kết khế thôi."

"Nhưng mấy ngày trước sư phụ còn lảng tránh nàng ấy mà," A Li lẩm bẩm: "Sao nhanh như thế mà đã có quan hệ tốt rồi ạ?"

Lam Vũ im lặng. Nàng không kìm được chọc chọc vào trán A Li, thở dài: "Người lớn là như vậy đấy, thay đổi thất thường, tự mâu thuẫn. Đợi ngươi lớn lên, ngươi sẽ hiểu thôi."

"Hiểu cái gì?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Quý Linh Nguyệt đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, rồi lại bóp lấy cằm nàng, xoay mặt nàng về phía mình.

Lam Vũ chớp chớp mắt có chút không được tự nhiên, muốn lùi lại. Nhưng Quý Linh Nguyệt lại nâng lấy mặt nàng, khẽ nói: "Đừng động đậy."

Ngón tay ấm áp lướt qua vết thương sưng đỏ, cảm giác đau đớn nhanh chóng tan biến. Lam Vũ sững lại, không còn cố gắng rời đi, ngoan ngoãn đặt cằm tựa vào lòng bàn tay nàng.

Ngu Sơn Diệp cười lạnh một tiếng, khoanh tay lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Quý Linh Nguyệt như không nhìn thấy hai người A Li và nàng, chỉ nói với Lam Vũ: "Tuy không biết thứ gì đã nuốt chửng chúng ta, nhưng dù sao đi nữa, nó không thể vô cùng vô tận. Cứ bơi về phía trước chắc chắn sẽ đến điểm cuối. Nghỉ ngơi thêm một chút, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường."

Lam Vũ gật đầu: "Được."

Trong bóng tối hoàn toàn, ngay cả cảm giác về thời gian cũng trở nên hỗn loạn. Lam Vũ và A Li bơi rất nhanh. Mỗi người cõng theo một người xuống nước, tốc độ nhanh đến mức dù ngự kiếm phi hành không cũng không thể đuổi kịp.

Sau khi xông xáo bơi xuyên qua mặt nước một lúc lâu, quả nhiên một luồng ánh sáng trắng lại xuất hiện ở phía xa. Càng đến gần, càng cảm thấy dòng chảy bên dưới nhanh hơn. Ngay cả khi không quẫy đuôi, họ vẫn bị dòng nước cuồn cuộn đẩy đi.

Nhìn vầng sáng ngày càng chói mắt, Lam Vũ giảm tốc độ, dùng một tay gạt nước, một lúc sau, bỗng nhiên linh cảm lóe lên, nàng kinh ngạc nói: "Là thác nước!"

Lời vừa dứt, các nàng liền bị cuốn ra ngoài. Bóng tối tan đi, trước mắt rộng mở thông thoáng. Có một "mặt trời" nhợt nhạt treo lơ lửng trên bầu trời quang đãng, nhìn ra xa chỉ thấy đồng bằng xanh tươi vô tận.

Sau vài tiếng "Tõm" rơi xuống hồ nước trong veo dưới thác, Lam Vũ nhanh chóng chui ra khỏi mặt nước, trèo lên bờ hóa lại thành hình người. Nàng quay lại, trước tiên kéo Quý Linh Nguyệt lên, rồi sau đó mới kéo A Li và Ngu Sơn Diệp.

Lúc này, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên: "Các ngươi là ai?"

Lam Vũ sững lại, theo bản năng ngẩng đầu. Nàng thấy cách họ không xa, một nữ nhân trẻ tuổi đang ôm một cái giỏ tre, nghi hoặc nhìn họ.

Nàng cảm thấy người này có chút quen mắt, quan sát một lúc, cảnh giác hỏi lại: "Ngươi là ai, vì sao cũng ở trong bụng con quái vật này?"

"Quái vật?" Nữ nhân nhíu mày: "Ngươi nói Thôn Thiên sao?" ("Thôn" trong "thôn tính", còn có nghĩa là "nuốt chửng")

"Thôn cái gì? Thôn Thiên?" Ngu Sơn Diệp bò ra khỏi nước, vừa hong khô quần áo của mình, vừa nhướng mày, ngạc nhiên nói: "Ngươi biết thứ này à?"

Nữ nhân "ừm" một tiếng, chậm rãi nói: "Cổ thú Thôn Thiên, hình dáng như ngọn núi, miệng như chậu lớn, trong bụng là cả một thế giới. Ta đã sống cùng nó một thời gian dài rồi. Tính tình nó hiền lành, sẽ không cố ý làm hại người. Các ngươi bị nuốt vào, e là vô tình bị thương trong lúc nó săn mồi thôi."

Ngu Sơn Diệp "chậc" một tiếng, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói nhiều như vậy, thế có cách nào ra ngoài không?"

"Đương nhiên," người phụ nữ gật đầu: "Đi theo ta."

Mọi chuyện quá suôn sẻ khiến các nàng đều sững người. Mấy người nhìn nhau, thấy nữ nhân đó đã đi xa. Quý Linh Nguyệt kéo Lam Vũ, dẫn đầu đi theo. Ngu Sơn Diệp do dự một chút, miễn cưỡng đi sau cùng.

Một lúc sau, nàng không nhịn được hỏi: "Các ngươi có thấy nàng ta hơi quen mắt không?"

Lam Vũ chớp mắt, đáp: "Ngươi cũng thấy quen quen à? Ta cũng thấy vậy."

Ngu Sơn Diệp không để ý đến nàng, huých huých Quý Linh Nguyệt: "Ngươi thấy sao?"

Quý Linh Nguyệt im lặng một lát, do dự nói: "Hình như là có."

"Xem ra không phải ta bị ảo giác," Ngu Sơn Diệp lẩm bẩm một tiếng, rồi hạ giọng, cẩn thận nói: "Ta chỉ nói thôi, chỉ là một suy đoán chưa chắc chắn. Các ngươi cứ nghe chơi thôi, cũng có thể là ta nhớ nhầm, dù sao cũng đã nhiều năm rồi..."

Quý Linh Nguyệt liếc nhìn nàng, ngắt lời: "Có gì nói thẳng, đừng ấp úng."

Ngu Sơn Diệp im lặng, liếm môi. Nàng lại đến gần các nàng hơn, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Người này, có phải trông giống... giống Đằng Yêu đầu người mà chúng ta gặp trong địa cung đảo Bồng Lai năm đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro