Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48: Hoa

Không tìm thấy nguồn nước, nhưng lại tìm thấy một cánh đồng hoa dưới một cồn cát.

Lam Vũ ngồi xuống hái một bông, đưa lên mũi ngửi thử, lập tức hắt xì một cái. Nàng vội vàng ném đi, nhưng mắt đã bắt đầu cay xè. Chẳng mấy chốc, những viên ngọc trai tròn xoe, căng mọng đã "lách tách" rơi xuống.

Quý Linh Nguyệt từ bên cạnh đi tới, thấy nàng im lặng rơi ngọc trai, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi xuống nâng lấy mặt Lam Vũ, vừa lau nước mắt cho nàng, vừa lo lắng hỏi: "Sao ngươi khóc? Ta đã đồng ý đi tìm A Li với ngươi rồi mà?"

Lam Vũ: ?

Nàng mở đôi mắt đỏ hoe ra, đột nhiên giơ tay lên, đưa bông hoa vừa hái đến trước mặt Quý Linh Nguyệt.

Quý Linh Nguyệt ngơ ngác rũ mắt xuống, giây tiếp theo, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lùi lại hai bước, ôm lấy mắt mình.

"A..."

Loài hoa này, lại có tác dụng kỳ diệu như hành.

Đã chịu nhiều uất ức từ Quý Linh Nguyệt, hành động trả thù nhỏ bé này lại khiến Lam Vũ cảm thấy vui vẻ một cách kỳ diệu. Nàng bật cười một tiếng, thấy Quý Linh Nguyệt mắt đẫm lệ nhìn tới, liền đưa bông hoa về phía nàng ấy: "Sa Lan, có muốn không?"

Quý Linh Nguyệt theo bản năng lùi lại một chút, nghe rõ lời nàng nói thì lại ngạc nhiên: "Đây là Sa Lan?"

"Ừm, sinh trưởng ở sâu trong sa mạc, trăm năm mới nở hoa một lần. Nghe nói là một loại thánh dược chữa thương hiếm có trên đời, ngay cả trong Bách Bảo Các cũng không có được mấy cây," nói rồi, Lam Vũ hạ tay xuống, dịu dàng nói: "Ngươi có muốn không?"

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, nhìn cả cánh đồng hoa màu tím trước mặt, lại nhìn Lam Vũ đang nửa quỳ trên mặt đất, do dự gật đầu: "Muốn."

"Được," Lam Vũ mỉm cười đưa tay ra, làm một động tác mời: "Ai muốn thì người đó tự hái."

Quý Linh Nguyệt đơ người, cắn môi nhìn Lam Vũ. Một lúc sau, nàng chậm rãi di chuyển, ngồi xuống bên cạnh Lam Vũ, lẩm bẩm: "Vậy ta không muốn nữa."

Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, dựa sát vào Lam Vũ. Đôi mắt nàng đỏ hoe, hàng mi ướt át, trông rất đáng thương. Lam Vũ thở dài một hơi, đưa tay lên mắt nàng, khẽ hỏi: "Ngươi giải phong ấn linh đan của ta, là để dùng vào chuyện này sao?"

Quý Linh Nguyệt không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một luồng hơi nước mát lạnh từ từ tràn ra, đắp lên đôi mắt sưng đỏ. Cảm giác đau nhức trong mắt lập tức giảm đi nhiều. Nàng mím môi, cẩn thận hé mắt ra một khe nhỏ, trộm nhìn vẻ mặt của Lam Vũ.

Lam Vũ có vẻ bình thản, dường như đã bớt giận.

Nàng do dự rất lâu, hàng mi run rẩy bất an. Cuối cùng, lấy hết can đảm gọi: "Lam Vũ."

"Ừm?"

Má dần ửng hồng. Quý Linh Nguyệt cúi đầu càng lúc càng thấp, lắp bắp nói: "Bên, bên dưới... cũng đau..."

Xung quanh nhất thời chìm vào yên tĩnh. Lam Vũ trợn tròn mắt nhìn nàng một lúc, khiếp sợ nói: "Ngươi không phải là muốn... muốn ta chữa thương cho ngươi ngay tại đây chứ?"

Quý Linh Nguyệt theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình, nhỏ giọng như muỗi kêu, "ừm" một tiếng.

Lam Vũ từ chối: "Ngươi tự làm được."

Quý Linh Nguyệt nói: "Ai làm thì người đó chịu trách nhiệm."

Lam Vũ sững lại. Cảm thấy câu này hơi quen tai. Suy nghĩ một chút, mới nhận ra Quý Linh Nguyệt đang học theo lời nàng vừa nãy để đáp trả nàng. Nàng vừa thấy buồn cười vừa bất lực, khó tin nhìn Quý Linh Nguyệt. Quý Linh Nguyệt cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng, như đang đối đầu với nàng vậy.

Thời gian trôi qua, nữ nhân mím chặt môi, sắc mặt dần trở nên u ám. Sau đêm hỗn loạn vừa qua, Lam Vũ giờ đã nhạy cảm hơn nhiều với sự thay đổi cảm xúc của Quý Linh Nguyệt. Thấy nàng ấy có động thái như vậy, nàng biết nàng ấy lại sắp đa nghi rồi. Lam Vũ vội vàng ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ vào đùi mình: "Ta làm thì ta làm, qua đây đi."

Quý Linh Nguyệt từ âm u chuyển sang tươi sáng, nở một nụ cười, ngoan ngoãn ngồi sang.

Ánh sáng mặt trời gay gắt dù bị cồn cát phía sau che khuất phân nửa, nhưng vẫn chiếu tới đây một chút. Lam Vũ vòng tay từ phía sau ôm lấy nàng, vừa vặn che nàng trong lòng, chắn đi ánh sáng nóng bỏng.

Dù ở trong sa mạc, người nàng vẫn lạnh căm. Quý Linh Nguyệt thả lỏng cơ thể, nắm lấy tay Lam Vũ đang ôm eo mình, rồi lại co mình lại một chút.

Những ngón tay mát lạnh luồn vào trong áo nàng, từ từ trượt xuống, không chút trở ngại chạm vào hoa huyệt mềm mại. Quý Linh Nguyệt không kìm được run lên. Bỗng cảm thấy vai mình nặng trĩu. Nàng nghiêng đầu, thấy Giao Nhân đang khép hờ mắt, gác cằm lên vai nàng. Hàng mi bạc rũ xuống khẽ khàng, như sắp lười biếng nhắm lại hoàn toàn.

Nàng nói khẽ: "Đau thì nói cho ta biết." 

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, hợp tác dang hai chân ra.

Không lâu sau, những tiếng rên rỉ khàn khàn, mềm mại vang lên đứt quãng.

Nói là chữa thương thì đúng là chữa thương. Những đầu ngón tay mang theo linh lực không nặng không nhẹ ấn vào tiểu hạch sưng đỏ và mép thịt của Quý Linh Nguyệt, xoa bóp ngẫu nhiên, hoàn toàn không có ý trêu chọc.

Quý Linh Nguyệt lại run rẩy không ngừng, cứ khẽ rên rỉ bên tai nàng. Lam Vũ nghe mà mặt nóng bừng, không khỏi nghi ngờ liệu người này có phải là cố ý hay không. Bởi vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi từ khi gặp lại, nàng đã bị Quý Linh Nguyệt hành hạ đến mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần với đủ loại hành vi kỳ quái.

Người này trước đây là một tiểu đạo tu nghiêm túc, đứng đắn, giờ đây lại xảo quyệt hơn cả một số hồ yêu.

Lam Vũ thở dài một tiếng. Vừa xoa bóp, vừa cảm thấy lòng bàn tay ướt át. Nàng dừng động tác, muốn rút tay ra, nhưng lại bị Quý Linh Nguyệt giữ lại. Đôi mắt lấp lánh của nữ nhân liếc nhìn nàng, run rẩy nói: "Không thể... không thể bỏ dở giữa chừng."

Lam Vũ nghiêng đầu, ngờ vực hỏi: "Ngươi lại lừa ta phải không?"

Quý Linh Nguyệt: "Không..."

Lời còn chưa dứt, nàng ấy đột nhiên biến sắc, giơ tay về phía mặt Lam Vũ. Hàng mi dài của Lam Vũ run lên, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy tầm nhìn bị thu hẹp, trên mặt bị trùm lên bởi thứ gì đó.

Gần như cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân, một giọng nói đầy bất ngờ vang lên: "Sư tỷ!"

Lam Vũ sững lại, không dám động đậy. Còn Quý Linh Nguyệt không biết lấy từ đâu ra một cái áo choàng, che kín mít phần eo. Khi Cố Trường Ly chạy xuống từ cồn cát, điều hắn thấy là sư tỷ nhà mình đang dựa vào lòng nữ nhân tóc bạc với vẻ mặt không cảm xúc.

Hắn ngây người, theo bản năng nhìn về phía Lam Vũ. Lam Vũ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Mái tóc bạc rũ xuống, ánh mặt trời chiếu lên chiếc mặt nạ cứng nhắc, phản chiếu những tia sáng vàng rực rỡ. Đôi mắt khác hẳn so với loài người cũng nhuốm màu vàng vụn vỡ không đều, càng thêm vẻ yêu dị.

Cố Trường Ly đột nhiên cứng người, thất thanh nói: "Yêu quái!"

"Đừng làm ầm ĩ," Quý Linh Nguyệt không khách khí nói: "Nàng là yêu thú ta mới thu phục."

"Yêu thú? Nhưng, nhưng... sư tỷ không phải chỉ thu phục linh thú thôi sao?" Hắn vẫn hoang mang không thôi, nâng cao giọng nói: "Hơn nữa, yêu không thể tin được. Sư tôn đã nói, chúng ta tốt nhất đừng dính dáng đến yêu quái."

Lam Vũ khẽ động tai. Nàng nhận ra sư tôn mà hắn nói chắc chắn là Tần Tự. Quả nhiên, sư phụ thế nào thì đồ đệ thế đó, đám người Kim Lăng phong này từ trên xuống dưới đều có thái độ rất cực đoan với yêu quái.

Đặc biệt là thiếu niên tên Trường Ly này, tuy còn trẻ nhưng lại vô cùng lạnh lùng, dứt khoát với yêu, thậm chí còn có ý cố tình hành hạ. Tóm lại, Lam Vũ không mấy ưa hắn.

Quý Linh Nguyệt nhíu mày, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Ta đã kết khế thú với nàng, ngươi không cần lo. Còn ngươi, ngươi đi một mình à? Sao lại tìm được ta?"

Cố Trường Ly lắc đầu: "Không phải, phía sau còn có một vài người của các môn phái khác, chắc lát nữa sẽ tới. Ta thấy Đan Thanh ở trên trời, nên nghĩ rằng sư tỷ ở gần đây, mới chạy tới trước."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lát, đau đầu nhắm mắt lại: "Vậy sao?"

Không lâu sau, những người của các môn phái khác mà Cố Trường Ly nói đã lần lượt kéo đến. Rất nhiều người nhận ra cả một vùng Sa Lan rộng lớn ở đây, vừa sợ vừa vui mừng. Họ chịu đựng mùi cay nồng, nối tiếp nhau nhảy vào, hái lấy từng bó lớn.

Quý Linh Nguyệt viện cớ mình chóng mặt, nằm thêm một lúc, rồi mới miễn cưỡng thẳng lưng, nắm lấy tay Lam Vũ, dùng khăn tay lau sạch cho nàng một cách thật cẩn thận.

Lam Vũ im lặng để nàng tùy ý làm, các nàng đều đưa lưng về phía mọi người, bọn họ cũng không dám tự tiện quấy rầy, dường như đã hình thành nên một khu vực riêng tư, mọi tiếng ồn đều bị ngăn cách ở bên ngoài.

Một lát sau, Quý Linh Nguyệt nhìn bàn tay đã được lau đến không thể sạch hơn, khẽ nói: "Xong rồi."

Lam Vũ "ừ" một tiếng, kéo nàng đứng dậy. Không lâu sau đó, đã có người của môn phái khác đến bắt chuyện với Quý Linh Nguyệt. Lam Vũ nhàn rỗi, khoanh tay đứng sang một bên. Chẳng mấy chốc, nàng bị những tu sĩ đang nước mắt nước mũi giàn giụa trong vườn hoa làm cho bật cười.

Nghĩ đến những lời Quý Linh Nguyệt nói trước đó, Lam Vũ nhíu mày, đắn đo một lúc lâu, rồi chậm rãi đi tới, cúi xuống nhặt một cành Sa Lan rơi trên đất.

"Này, cái đó là của ta..." Người nói chuyện nhìn thấy dáng vẻ của nàng, lập tức ngậm miệng lại. Do dự một lúc, gượng gạo nói: "Là ngươi à, nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi."

Lam Vũ nhướng mày, cười một tiếng: "Ngươi cho ta, là vì nể mặt Quý Linh Nguyệt sao?"

Người đó lùi lại một bước, nói: "Chứ còn gì nữa? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, chủ nhân của ngươi là Quý Linh Nguyệt, sao ta dám đắc tội chứ?"

Lam Vũ im lặng, rũ mắt xuống, bỗng dưng không còn muốn bông hoa này nữa. Nàng bước đi vài bước, hóa giải phần nhụy hoa có mùi nồng nặc, rồi tiện tay đưa cho một nữ đệ tử đi ngang qua: "Tặng ngươi."

Người đó sững sờ, theo bản năng nhận lấy, lúng túng nói: "V-vì sao?"

Lam Vũ không trả lời, ánh mắt vượt qua vai nàng ta, đối diện với ánh mắt ngây dại của Quý Linh Nguyệt. Nàng ấy vẫn đứng cạnh người đang nói chuyện, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm về phía này, hay đúng hơn là nhìn bông hoa trong tay nữ đệ tử kia.

Ánh mắt nàng ấy cứ dán chặt vào bông hoa đó, cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa, mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt đen láy không chớp nhìn Lam Vũ.

Lam Vũ không muốn đối mặt với nàng, quay lưng đi về phía vắng vẻ. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, nàng đã nghe thấy phía sau có người kinh ngạc nói: "Quý sư tỷ?"

Lam Vũ sững lại, theo bản năng quay đầu nhìn, lại thấy Quý Linh Nguyệt không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh nữ đệ tử kia, đưa một tay ra: "Đưa ta."

Nữ đệ tử ngây người, bất an nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Linh Nguyệt, cẩn thận đặt bông hoa vào: "Quý sư tỷ cần hoa sao? Ta vẫn còn vài bông, nếu ngươi muốn..."

Nàng ta còn chưa nói xong, Quý Linh Nguyệt đã mặt không cảm xúc nắm chặt bông hoa đó, dùng sức bóp một cái, cánh hoa liền hóa thành bột mịn, bay xuống lả tả từ lòng bàn tay nàng.

Giữa một tràng kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Lam Vũ. Xuyên qua sa mạc mênh mông, nàng nở một nụ cười ngây thơ.



=====================
============

Editor: =)))))))))))))) hình như con cá vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro