
Chương 47: Giữ lời
Mỗi khi bước một bước, dưới chân lại nổi lên từng gợn sóng. Ánh sáng linh lực màu đỏ lóe lên một cách mờ ảo, rồi nhanh chóng hòa vào mặt biển tĩnh lặng.
Để tránh tiêu hao quá nhiều linh lực, sau khi ngự kiếm bay suốt một đêm, Ngu Sơn Diệp đã hạ xuống vào lúc rạng đông, chậm rãi tiến về phía trước bằng cách đi bộ.
Hơi mệt, nhưng đổi lại là sự an toàn.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, đứng yên tại chỗ, mệt mỏi chống nạnh thở dài một tiếng.
Nghỉ ngơi một lúc, nàng định đi tiếp. Nhưng dưới chân nàng đột nhiên nổi lên một vài bong bóng. Ngu Sơn Diệp cúi đầu xuống, thấy một cái đầu trắng nho nhỏ cẩn thận chui ra khỏi mặt nước, từ từ nổi lên, vừa vặn đỡ lấy nàng.
Ngu Sơn Diệp sững lại. Nhìn những chiếc vảy trắng tinh dưới chân mình, một lúc lâu sau mới phản ứng ra. Con giao long này đang cõng nàng bơi về phía trước.
Trên người con giao long trắng vẫn còn vài vết thương. Thân hình nhỏ nhắn, không lớn hơn bắp đùi của nàng là bao. Ngu Sơn Diệp nhìn mà lo sợ, chỉ sợ mình dùng sức một chút sẽ đạp chìm con giao long trắng này.
Vừa căng thẳng vừa biết ơn, nàng nói khẽ: "Cảm ơn ngươi nhé."
Con giao long trắng liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, im lặng bơi về phía trước.
Bé ghi nhớ lời dặn dò của sư phụ, tuyệt đối không được nói chuyện với tu sĩ.
Sau khi có sự giúp đỡ, Ngu Sơn Diệp thoải mái hơn nhiều. Nàng vừa tận hưởng gió biển dễ chịu, vừa hỏi: "Ngươi không phải vẫn luôn lén đi theo ta đấy chứ?"
Con giao long trắng vội vàng lắc đầu.
"Không phải à? Nhưng ngươi bơi trong nước nhanh như vậy, đáng lẽ phải đi từ lâu rồi chứ nhỉ." Ngu Sơn Diệp cười, gật đầu hiểu ra: "Thừa nhận đi, ngươi là một tiểu yêu quái biết ơn. Thời buổi này, yêu quái biết ơn không còn nhiều đâu."
"Ta không phải vì báo ơn," A Li không nhịn được tự biện hộ cho mình: "Không có ngươi giúp, linh thức sư phụ để lại cho ta cũng sẽ bảo vệ ta. Ta chỉ là... chỉ là thấy ngươi đáng thương thôi!"
Ngu Sơn Diệp "ha" một tiếng, ngồi xổm xuống: "Ta biết ngay là ngươi biết nói mà."
A Li giật mình, vội vàng câm miệng. Trong lòng hối hận vì sao vừa bị khích một chút, liền đã vứt lời của sư phụ lên chín tầng mây.
Ngu Sơn Diệp cong mắt, chọc vào cái bướu nhỏ trên đầu cô bé: "Sư phụ ngươi là cái bóng xuất hiện đêm qua à? Nàng là Ngự Yêu Sư sao?"
A Li cắm đầu bơi về phía trước, không thèm để ý đến nàng.
"Cũng có cá tính đấy." Ngu Sơn Diệp thu tay lại, khoanh tay trước ngực, dứt khoát ngồi khoanh chân trên lưng cô bé: "Thôi, ngươi không nói cũng không sao. Dù sao đích đến cũng là Thần Điện, đến đó ta tự nhiên sẽ gặp được."
A Li lại không nhịn được mở miệng: "Khi lên bờ, ta sẽ đi tìm sư phụ, không đi cùng ngươi đâu."
"Cái thân hình nhỏ bé này của ngươi, có tự mình làm được không?" Ngu Sơn Diệp nheo mắt lại, nói: "May mà ngươi gặp ta đấy. Khi lên bờ, e là sẽ có nhiều tu sĩ và nhiều nguy hiểm hơn. Ngươi đi cùng ta, ta còn có thể bảo vệ ngươi một chặng đường, đưa ngươi về với sư phụ ngươi. Ngươi không đi cùng ta, sợ rằng đi không được mấy bước đã bị lột da rút gân rồi."
A Li sợ hãi run lên, lo lắng cuộn tròn móng vuốt lại. Một lúc sau, mới rầm rì nói: "Ta không tin..."
"Ngươi không tin à, vậy thử xem." Ngu Sơn Diệp lớn tiếng dọa dẫm: "Dù sao người bị lột da rút gân cũng đâu phải ta."
A Li hoảng loạn chớp chớp đôi mắt to màu xám, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi cứ dọa ta đi. Gặp sư phụ, sư phụ nhất định sẽ dạy dỗ ngươi một trận ra trò!"
Thấy cô bé rõ ràng rất căng thẳng, nhưng lại không hề bỏ rơi mình. Ngu Sơn Diệp không khỏi cong khóe môi, lười biếng nói: "Vậy sao, ta rất mong đợi đấy."
***
Cả buổi sáng, Quý Linh Nguyệt đều ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Thỉnh thoảng mở mắt, nàng lại thấy mình đang nằm sấp trên lưng Lam Vũ, còn Lam Vũ đang giẫm lên kiếm, nhanh chóng bay về một hướng nào đó.
Nàng hé mắt nhìn một lúc, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, nàng thấy mình đang được đặt xuống đất, Lam Vũ đang quay lưng bỏ đi. Quý Linh Nguyệt theo bản năng kéo lấy vạt áo nàng, giọng vẫn còn hơi khàn: "Ngươi đi đâu?"
Lam Vũ quay đầu lại: "Ta đi xem gần đây có nguồn nước nào không."
Quý Linh Nguyệt có chút hoảng hốt, ngây ngô hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi muốn về nhà sao?"
Lam Vũ sững lại, nhíu mày nhìn nàng, không biết phải trả lời thế nào. Nhưng Quý Linh Nguyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng ngồi thẳng người, vẻ mặt bình tĩnh, như thể người vừa nói câu đó không phải là nàng: "Tìm nguồn nước để làm gì?"
"...Nếu có nguồn nước, có thể thu thập chút nước, đoạn đường phía sau, ta sẽ không cần hao phí yêu lực nữa." Lam Vũ nói khẽ: "Ta sẽ không đi quá xa đâu, dù sao thì..."
Nàng liếc Quý Linh Nguyệt một cái, tiếp tục nói: "Dù đi bao xa, ngươi cũng có thể triệu hồi ta về."
Quý Linh Nguyệt im lặng một lát, kéo vạt áo đứng lên, nói khẽ: "Ta đi cùng ngươi."
Lam Vũ: "Ta cũng không thể chạy..."
"Ta muốn đi cùng ngươi." Quý Linh Nguyệt do dự, cẩn thận nắm lấy ống tay áo nàng, hỏi: "Ngươi vẫn còn giận sao?"
Lam Vũ mặt không cảm xúc nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì. Dù ngươi có biết ta đang giận, cũng sẽ không giải trừ khế ước."
Lời nàng vừa dứt, liền thấy hàng mi của Quý Linh Nguyệt run lên, khóe mắt tức khắc nhuốm màu đỏ ửng, toàn thân cũng giống như một đóa hoa sắp héo tàn, trông cực kỳ ủ rũ: "Trừ chuyện này ra, những chuyện khác ta đều có thể đồng ý với ngươi."
Lam Vũ cắn môi, một lúc lâu sau, bất lực nói: "Nếu ta hứa với ngươi rằng sau này tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi ngươi nữa, cũng sẽ không lặng lẽ rời đi, thì ngươi có thể giải trừ khế ước không?"
Quý Linh Nguyệt theo bản năng nắm chặt miếng vải trong lòng bàn tay, một lúc sau, khàn giọng nói: "Không thể."
Lần này, không đợi Lam Vũ nổi giận, nàng đã lẩm bẩm: "Trước đây ngươi cũng từng nói, ngươi sẽ đón từng cái năm mới cùng ta, ngươi sẽ không đi nơi khác, ngươi muốn cùng ta xuống núi, cùng ta ngao du bốn bể... Nhưng cuối cùng, ngươi không làm được điều nào cả."
Nói xong, nàng nhìn nữ nhân trước mặt, nói khẽ: "Ta không dám tin ngươi nữa, Lam Vũ."
Lam Vũ im lặng đối mặt với nàng một lúc, rồi thu hồi tầm mắt, không nói một lời mà đi về phía trước.
Quý Linh Nguyệt vội vàng nắm chặt tay áo nàng, lẽo đẽo đi theo. Ít lâu sau, các nàng đi qua một hố cát, dưới chân của Quý Linh Nguyệt mềm nhũn, đột nhiên ngã về phía trước. Lam Vũ theo bản năng đỡ lấy eo nàng, kéo nàng lên. Nhưng nữ nhân này lại thuận thế tựa vào lòng nàng, hừ nhẹ, nói: "Lam Vũ, đau..."
Lam Vũ đã không còn phân biệt được nàng ấy có đang giả vờ hay không. Nghĩ đến hành vi thô bạo của mình nửa đêm qua, nàng cảm thấy trong lòng có chút không chắc chắn. Do dự một lúc, vẫn là bế nàng ấy lên: "Vậy ngươi đi theo làm gì?"
Quý Linh Nguyệt không nói gì, chỉ vùi mặt vào hõm vai nàng, cọ cọ một cách đáng thương.
Đi được một lúc, Lam Vũ đột nhiên nói: "Xin lỗi."
Quý Linh Nguyệt sững lại, theo bản năng ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy mái tóc bạc mềm mại và cái cằm tinh xảo của Giao Nhân.
Lam Vũ khô khan nói: "Lời hứa trước đây không thực hiện được là lỗi của ta. Lừa gạt ngươi lâu như vậy, không nói cho ngươi thân phận thật của ta, cũng là lỗi của ta. Cả đêm qua nữa, ta không nên thô bạo với ngươi như vậy."
Nàng hít một hơi, nói thêm: "Nhưng điều đó không có nghĩa là ta đồng ý cho ngươi kết khế. Bây giờ ta vẫn rất giận. Ngươi không thể cứ khống chế ta như vậy được, Quý Linh Nguyệt, ta không phải nô lệ của ngươi."
Quý Linh Nguyệt rũ mi mắt xuống: "Xin lỗi."
Lam Vũ cười khẩy một tiếng: "Xin lỗi, nhưng sẽ không sửa, đúng không?"
Nữ nhân ôm lấy cổ nàng, lại vùi đầu vào hõm vai nàng, xem như là đã ngầm thừa nhận.
Lam Vũ giận đến mệt, lại không thể vứt nàng ấy đi. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng lạnh giọng nói: "Ta phải đi tìm A Li. Nếu ngươi không muốn xa ta, vậy thì cùng ta đi tìm đi."
Quý Linh Nguyệt nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Lam Vũ: "Là ngươi nói, ngoại trừ việc giải trừ khế ước, chuyện gì cũng sẽ đồng ý với ta. Ngươi có giữ lời không?"
Quý Linh Nguyệt im lặng một lát, miễn cưỡng gật đầu: "Được."
Còn về Ngu Sơn Diệp, nàng ta chắc có thể tự bảo vệ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro