
Chương 46: Không (H+)
Lam Vũ đưa lưỡi ra, liếm một cái lên khe thịt đang khép mở của nàng. Quý Linh Nguyệt lập tức run rẩy, hạ eo xuống cọ vào môi Lam Vũ, thở dốc ra lệnh: "Vào đi..."
Lam Vũ nghe lời đẩy lưỡi tới, chen vào âm đạo ẩm ướt.
"Ah... ưm ah..."
Nàng thỏa mãn nheo mắt lại, như muốn cho Lam Vũ nghe rõ ràng hơn, nàng phóng túng rên rỉ, không cần người dạy cũng biết bật ra được những lời dâm đãng: "Sướng quá, ưm... Lam Vũ, liếm sâu quá..."
Nàng hừ hừ một lúc, rũ mắt xuống, xuyên qua tầm nhìn mờ ảo nhìn về phía Lam Vũ, khàn giọng nói: "Động đi..."
Hàng mi dài của Lam Vũ run rẩy, đưa tay lên xoa bắp đùi nàng, đầu ngón tay không chút lưu tình nắn bóp hoa hạch của nàng, lưỡi cũng chui vào huyệt đạo ẩm ướt, dùng sức liếm láp miếng thịt mê người đang bao chặt lấy nó. Quý Linh Nguyệt lại càng thêm hưng phấn bởi những động tác không mấy dịu dàng này. Dâm dịch tuôn ra như suối, giữa hai chân ướt át nhầy nhụa, đến cả bắp đùi cũng ướt đẫm. Nàng uốn éo vòng eo cọ trên miệng và mũi Lam Vũ, phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào yêu kiều, mềm mại.
Một lúc sau, nàng bỗng duỗi tay ra, luồn vào mái tóc dài của Lam Vũ, run rẩy ngồi xuống.
Toàn bộ dịch lỏng nhớp nháp trào ra bắn lên mặt Lam Vũ. Lam Vũ lại ngẩng đầu lên, khi Quý Linh Nguyệt thở dốc gấp gáp, nàng hé miệng ngậm lấy hạt đậu nhỏ sưng tấy của nàng ấy.
"A!"
Quý Linh Nguyệt hét lên một tiếng, muốn nâng người lên, nhưng Lam Vũ lại nắm lấy eo nàng, hàm răng cắn vào âm vật yếu ớt, tay kia từ từ dò xuống, sau khi được chất lỏng ẩm ướt ở hoa huyệt bôi trơn, liền không chút trở ngại tiến vào con đường vừa ướt nóng lại vừa se khít.
Nàng vẫn nhắm mắt, nhưng lại lật người đè Quý Linh Nguyệt xuống dưới. Nàng nhả ra hoa hạch sưng tấy vì bị trêu đùa, trườn lên ngậm lấy một bên đầu vú của Quý Linh Nguyệt, dùng sức mút lấy.
Quý Linh Nguyệt ngửa đầu thở dốc, đôi tay leo lên tấm lưng của nữ nhân, hai chân cũng quấn lấy eo nàng: "Lam Vũ, hôn ta..."
Lam Vũ khựng lại, ngẩng đầu lên. Đôi môi ẩm ướt áp vào môi Quý Linh Nguyệt, ngoan ngoãn ngậm lấy lưỡi nàng, trao đổi nước bọt và hơi thở với nàng. Quý Linh Nguyệt không kìm được siết chặt tay, mê đắm hôn môi cùng Lam Vũ. Hai chân cũng từ từ mở ra, tạo điều kiện cho nàng dễ dàng hoạt động phía dưới.
"Ưm... hư ư..."
Ngón tay thon dài nhiều lần lún sâu hoàn toàn vào cửa huyệt ẩm ướt, gốc ngón tay bị thịt mềm bao bọc chặt chẽ, tạo ra từng vòng bọt nước theo những động tác ngày càng kịch liệt. Quý Linh Nguyệt run rẩy, nhắm mắt cuộn mình vào lòng Lam Vũ, nhưng Lam Vũ lại như biến thành con rối chỉ biết làm nàng vui lòng, không chủ động hôn nàng, cũng không chủ động ôm lấy nàng.
Rõ ràng là nàng muốn Lam Vũ ngoan ngoãn nghe lời như con rối bị điều khiển, nhưng đến giờ phút này, nàng lại đau khổ vì Lam Vũ không có hành động tự chủ.
Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, hàng mi chớp động đã đẫm lệ. Sau khi một lần nữa bị Lam Vũ đưa lên đỉnh, nàng không kìm được nức nở: "Đừng..."
Câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Lam Vũ đột nhiên lấy lại tự do. Nàng bỗng mở mắt, rút tay về, vừa nhìn chằm chằm vào Quý Linh Nguyệt, vừa thở dồn dập.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Giao Nhân dính đầy những vệt nước không biết tên, trong mắt long lanh ánh nước, rồi dần dần bị lửa giận và thất vọng bao phủ.
Quý Linh Nguyệt đỏ mắt nhìn nàng, giống như còn đáng thương hơn cả nàng.
"Sao ngươi có thể làm như vậy..." Toàn thân Lam Vũ run lên, khàn giọng: "Ngươi coi ta là cái gì?"
Đầu nàng ong ong loạn xạ, muốn đẩy Quý Linh Nguyệt ra, nhưng nữ nhân này lại ôm chặt lấy nàng, mơ hồ nói: "Không được đi..."
Lần này không bị mạnh mẽ tước đi quyền khống chế cơ thể, nhưng Lam Vũ vẫn theo bản năng căng cứng người. Khi phản ứng lại, nàng không khỏi trợn tròn mắt, và càng cảm nhận được một sự hận thù chưa từng có.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Quý Linh Nguyệt, lồng ngực phập phồng vài cái, rồi đột nhiên cúi người xuống, gần như thô bạo mà lấp kín môi nàng ấy. Quý Linh Nguyệt theo bản năng hé miệng. Hàng mi chớp chớp vài cái, Giao Nhân ở trước mắt nàng... mái tóc bạc rũ tung, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cũng đỏ bừng, nhưng ánh mắt không còn sự trong trẻo và ôn hòa như ngày xưa, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc bạo loạn.
Lam Vũ nhìn sâu vào Quý Linh Nguyệt. Môi lưỡi quấn quýt, nàng cắn vào môi nàng ấy để trả thù.
Quý Linh Nguyệt rên lên một tiếng, bị nàng ấn mạnh xuống nền cát thô ráp, ngay sau đó, giữa hai chân liền có dị vật chui vào, lấp đầy huyệt đạo.
Lam Vũ đè lên nàng, tóc dài rũ rượi, nở nụ cười: "Đây có phải là điều ngươi muốn không? Hửm?"
Nàng ra vào vài cái, nghiến răng nói: "Chủ nhân?"
Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, da thịt trắng nõn bị cọ xát đến đỏ bừng và hơi đau nhói vì những động tác giao hợp lên xuống, nhưng khoái cảm thì lại chân thật và mãnh liệt.
Những sợi tóc rối bết lại trên mặt vì mồ hôi, nàng cúi đầu rên rỉ, nước mắt tí tách rơi xuống, nhưng vẫn không chịu phát ra âm thanh nào.
"Chát" một tiếng, cặp mông cong vút bị vỗ mạnh một cái, lập tức hiện ra một vệt đỏ. Tiểu huyệt mềm mại lại co rút, cắn chặt ngón tay của Lam Vũ, bắn ra dịch thể ẩm ướt nóng hổi.
Lam Vũ khựng lại một chút, chậm rãi xoay ngón tay, cọ xát vào vách thịt mềm mà đầy nếp uốn, quả nhiên làm trào ra thêm nhiều bọt nước: "Ngươi thích làm chuyện này đến vậy sao..."
"Không, không phải... Ah..." Quý Linh Nguyệt không thể nhịn được mà nâng eo lên, hai chân không ngừng run rẩy, mật thủy tí tách rơi xuống, như mất kiểm soát. Lam Vũ khom lưng, tóc dài mát lạnh dừng ngay trên mông của Quý Linh Nguyệt, kích thích nàng không khỏi run lên, huyệt thịt cũng co thắt chặt hơn.
Động tác bên dưới càng thêm kịch liệt và thô bạo, phát ra tiếng nước anh ách, Quý Linh Nguyệt bị hạt cát ma sát đến phát đau, không khỏi sụt sịt, quỳ trên mặt đất định bò về phía trước: "Lam Vũ..."
Theo chuyển động của nàng, ngón tay từ từ bị đẩy ra. Dịch thể dâm đãng nhầy nhụa dính trên đó, kéo theo cả thớ thịt mềm mại, hồng hào. Lam Vũ mặt lạnh lùng, nắm lấy eo nàng kéo về phía sau. Quý Linh Nguyệt liền loạng choạng ngã trở lại, một lần nữa ngậm lấy Lam Vũ thật sâu bên trong.
Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, sướng đến đầu óc trống rỗng, hạ thể mất kiểm soát bắn ra từng luồng dâm thủy. Nhưng Lam Vũ không quan tâm đến trạng thái của nàng, tay men theo bụng nàng mà sờ xuống dưới, bóp lấy âm vật đang cương cứng, không chút khách khí mà xoa nắn.
Người trong lòng run rẩy không ngừng, phát ra từng tiếng rên rỉ nghẹn ngào: "Lam Vũ, ưm, đừng làm nữa..."
Lam Vũ cắn môi, cười lạnh: "Nếu ngươi không muốn, vậy hãy ra lệnh cho ta như vừa rồi đi, cái mệnh lệnh đáng chết của ngươi ấy."
Nói rồi, nàng lật người nàng ấy lại, mở banh cặp đùi đã co lại của nàng ấy, tiếp tục xoáy vào huyệt động đang không ngừng chảy nước, thịt non đỏ mọng và mềm mại bị thúc đến nhũn ra. Quý Linh Nguyệt run rẩy nắm chặt vai nàng, khóc đến đỏ hoe cả mắt, vô cùng tủi thân: "Lam Vũ..."
"Ngươi ấm ức cái gì?" Lam Vũ bóp lấy cằm nàng, khàn giọng nói: "Quý Linh Nguyệt, đây không phải là tất cả những gì ngươi muốn sao?"
Quý Linh Nguyệt mím môi, nức nở vài tiếng, vùi mặt vào vai nàng: "Đừng giận..."
Lam Vũ nhìn nàng chằm chằm: "Hủy bỏ khế ước, ta sẽ không giận."
Quý Linh Nguyệt cứng đờ, một lúc sau, nàng lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Không."
=========================
===============
Editor: Chúc cả nhà ngủ ngon móc khỏe, hẹn gặp lại vào ngày mai =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro