Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Công chúa điện hạ

Quý Linh Nguyệt nhìn bóng lưng nàng đi xa, một lúc sau, đột nhiên bật cười.

Phía sau nàng, từng vòng hào quang vàng kim hiện ra, gần như thắp sáng nửa bầu trời. Ngay cả Lam Vũ đã chạy đi rất xa cũng nhận thấy ánh sáng này. Nàng quay đầu lại, xuyên qua sa mạc cát dài đằng đẵng, thấy ánh sáng vàng kia rơi xuống, chìm vào biển thú hung hãn.

"!"

Nàng đột nhiên mở to mắt, chưa kịp phản ứng, đã kéo đầu con thú đen, hoảng loạn chạy trở lại.

Nhanh hơn nàng là cả trăm con thú đen cũng quay lại. Khi Lam Vũ đến nơi, nàng chỉ thấy một gò đất nhô lên, từng con thú đen chồng chất lên nhau dày đặc. Cái miệng đáng sợ phát ra tiếng "xèo xèo", mỗi con đều cố gắng chui vào bên trong.

Lam Vũ rút kiếm ra "xoẹt" một tiếng, đâm mạnh vào chúng: "Cút ra! Cút hết cho ta!"

Nhưng mỗi khi nàng đâm chết một con, lại có hàng chục con khác lại bò lên. Lam Vũ thở dốc vài hơi, nắm chặt thanh kiếm trong tay, đột nhiên đặt tay trái lên, dùng sức rạch một đường. Máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.

Mùi ngọt tanh dần lan tỏa trong không khí. Chẳng mấy chốc, bầy thú ban đầu đang đều đặn lao về phía Quý Linh Nguyệt đã thay đổi. Một phần của bầy thú đen bắt đầu dò xét và tiến về phía nàng. Lam Vũ nắm chặt tay, vừa định lùi lại vài bước để dụ chúng đi, thì nghe thấy một tiếng kiếm rít vang dội. Tiếp đó, trước mắt nàng đột nhiên lóe lên mấy tia sáng vàng. Cái gò đất đang cuồn cuộn nổ tung hoàn toàn.

Thịt nát xương tan, tàn chi vương vãi khắp nơi. Nữ nhân đứng trong vũng máu, không buồn không vui, chậm rãi bước ra từ đống hài cốt. Một thân đồ trắng của Quý Linh Nguyệt vẫn không dính chút bụi bẩn. Vòng hào quang vàng kim phía sau bùng cháy rực rỡ, vì ngược sáng nên đã che khuất khuôn mặt của nàng trong bóng tối.

Lam Vũ hơi thở ngày càng nặng nề, không thể kìm nén cơn giận trong lòng, chất vấn: "Rốt cuộc ngươi có coi mạng sống của mình ra gì không! Nếu tất cả bọn chúng đều quay lại, ngay cả ngươi cũng chưa chắc có thể toàn thây mà đi! Sao ngươi dám nhảy xuống thẳng vào đó!"

"Sao lại không dám," Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt thờ ơ: "Chỉ cần có thể dụ ngươi quay lại, trả một cái giá nào đó cũng không sao. Ta đã để ngươi chạy thoát một lần rồi, sẽ không để ngươi chạy đi lần nữa."

Thấy nàng cố chấp như vậy, Lam Vũ không kìm được thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: "Vì sao ngươi lại cố chấp như thế, thời gian ta rời xa ngươi đã vượt quá thời gian ta ở bên ngươi rồi. Ngươi ghét yêu quái đến vậy, rõ ràng sau khi ta rời đi, ngươi đã có thể quên ta..."

Hàng mi dài của Quý Linh Nguyệt khẽ run lên, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào nàng.

"Rõ ràng, ngươi có thể có một cuộc sống mới..."

"Sao ngươi dám nói như vậy?!" Một giọng nói phẫn nộ đột nhiên ngắt lời nàng. Hai vai Quý Linh Nguyệt run rẩy, như bị đâm trúng tử huyệt. Ngay cả giọng nói cũng trở nên kích động: "Chẳng lẽ trong mắt ngươi, tình cảm của ta, là một thứ có thể dễ dàng xóa bỏ chỉ vì thời gian trôi qua thôi sao?!"

Lam Vũ sững lại, ngây người nhìn nàng.

"Bao nhiêu ngày đêm, ta vẫn luôn đợi ngươi! Mỗi lần đợi đến tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức muốn hận ngươi, ta đều tự an ủi mình rằng, có lẽ ngươi bị chuyện gì đó cản trở, có lý do gì đó nên mới không thể tìm ta. Nhưng hóa ra, ngươi đã sớm muốn quên đi tất cả! Bao nhiêu năm nay, chỉ có ta là tự lừa dối mình!" Nàng nghẹn ngào một tiếng, nắm chặt thanh kiếm dài trong tay, bi thương nói: "Nếu biết như vậy, nếu biết như vậy, ta đã không nên có chút ảo tưởng nào với ngươi!"

Nói rồi, nàng đột nhiên cầm kiếm xông tới, mang theo kiếm khí hùng hồn, liều mạng đâm về phía Lam Vũ. Lam Vũ theo bản năng chống đỡ, lập tức bị chấn động đến lòng bàn tay tê dại. Nàng lùi lại một bước, kinh ngạc ngước mắt lên, ở khoảng cách gần trong gang tấc, nàng nhìn rõ khuôn mặt của Quý Linh Nguyệt.

Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp kia đã sớm đầy tơ máu, trên khuôn mặt như ngọc, không biết từ lúc nào đã đọng lại những giọt lệ long lanh.

Trái tim Lam Vũ thắt lại, theo bản năng nói: "A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt run lên, nghiến chặt răng, giọng căm hận nói: "Đừng có gọi ta như vậy!"

Nàng gần như dùng linh kiếm của mình như một con dao. Mỗi khi nói một chữ, nàng lại tàn bạo chém xuống: "Ngươi, đáng chết, đồ yêu quái đáng chết!"

Lam Vũ bị dồn vào thế phải lùi từng bước về sau. Dần dần, nàng nhận ra nàng ấy chỉ đang trút giận. Nàng ngước mắt lên, đau khổ nhìn Quý Linh Nguyệt đã mất đi lý trí. Khi nàng ấy lại một lần nữa đỏ mắt chém tới, nàng đột nhiên ném thanh kiếm trong tay đi, dang rộng hai tay, chủ động đón nhận.

Khi ôm được nàng ấy vào lòng, thanh vũ khí chết người kia cũng vừa sượt qua tai nàng.

"Được rồi, được rồi..." Lam Vũ đỡ lấy đầu nàng, khàn giọng nói: "Ngoan, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đã... Ta nói sai rồi, ta xin lỗi, xin lỗi, đừng khóc nữa."

Quý Linh Nguyệt thở dốc, toàn thân run rẩy. Chẳng mấy chốc, một thứ chất lỏng ẩm ướt đã làm ướt vai Lam Vũ.

Lam Vũ mím môi, cúi đầu, áp má vào đầu nàng, liên tục trấn an: "Ta sai rồi, A Nguyệt, là lỗi của ta, đừng khóc..."

Một lúc lâu sau, hai cánh tay từ từ quấn lấy eo nàng. Quý Linh Nguyệt ôm nàng thật chặt, nói không rõ ràng: "Ngươi là một yêu quái xấu xa..."

"Ta là."

Nàng nắm chặt lấy áo Lam Vũ, nức nở một lúc, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt lệ nhòa tiến lại gần.

Lam Vũ nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận ngậm lấy môi nàng. Khoảnh khắc môi chạm môi, Quý Linh Nguyệt rên lên một tiếng. Hai tay cũng nâng lên, ôm lấy cổ Lam Vũ.

Nàng có chút vội vã cắn vào đầu lưỡi Lam Vũ. Khi Lam Vũ có ý định rút lui, nàng lại ngước đôi mắt ướt át nhìn Lam Vũ. Lam Vũ không chịu nổi ánh mắt này của nàng, không nhịn được mềm lòng, ngoan ngoãn hé môi, mặc cho nàng tiến vào xâm lược.

Ngay lúc này, một vật lạnh lẽo và tròn vo trượt vào trong.

Lam Vũ giật mình, mở choàng mắt. Quý Linh Nguyệt lại giữ chặt gáy nàng, tay kia khẽ cào vào yết hầu. Nàng liền vô thức nuốt xuống, cũng nuốt luôn cả thứ kia vào trong.

Nàng phản ứng lại, vội vàng đẩy Quý Linh Nguyệt ra, hoảng hốt nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

Quý Linh Nguyệt lau vết nước trên môi, khóe mắt vẫn còn vương vấn tình ý, nhưng vẻ mặt đã trở nên lạnh lùng: "Chỉ là một viên thuốc để ngươi hôn mê một lúc thôi."

Lam Vũ kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi lừa ta?"

"Đây có tính là lừa gạt gì đâu, chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi."

"Ngươi, ta..." Lam Vũ lắc lắc đầu, trước mắt dần xuất hiện những cái bóng chồng lên nhau, mí mắt cũng ngày càng nặng trĩu. Nàng kêu lên một tiếng, hai đầu gối mềm nhũn, loạng choạng sắp ngã. Quý Linh Nguyệt đưa tay đỡ lấy nàng, ấn mặt nàng vào vai mình: "Ngươi ngoan ngoãn một chút. Khi ngươi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Lam Vũ khó khăn thở dốc: "Ừm... ngươi muốn, ngươi muốn làm gì..."

Quý Linh Nguyệt vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói khẽ: "Ta muốn kết khế với ngươi."

"Không, ngươi không thể, không thể làm như vậy..."

Nàng cố gắng mở mắt, muốn gồng mình không để mất đi ý thức, nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ ngày càng mạnh mẽ: "Ta không thể, không thể bị kết khế... Ta là, là công chúa, của Giao tộc, không thể..."

"Công chúa?" Quý Linh Nguyệt rũ mắt nhìn nàng. Thấy nàng không ngừng trượt xuống, liền ôm nàng vào lòng, vòng tay ôm lấy eo nàng: "Vậy thì hãy ngoan ngoãn làm khế thú của ta đi, công chúa điện hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro