
Chương 4: Nữ hài (con gái)
Đối mặt với một người sắp trở thành đạo sĩ, Lam Vũ thật sự không dựng nổi tâm tư làm thân. Nàng quyết định sau khi xuống núi sẽ đường chia hai ngã với thiếu niên này, nhưng thân là một con cá mù đường trên đất liền, dù không muốn, cũng phải xin A Quý dẫn nàng xuống núi trước đã.
May thay, nhìn A Quý ít nói kiệm lời, thực ra là người có lòng tốt.
Theo lời hắn nói, núi Kỳ Hoàng trải dài mấy chục dặm, muốn đến thị trấn gần nhất cũng phải mất một ngày. Lam Vũ không còn mở miệng, hắn liền chủ động nói: "Để ta dẫn ngươi xuống núi."
Lam Vũ mừng rỡ khôn xiết, liên tục cảm ơn. Hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đã sớm lên đường.
Có lẽ vì phải dắt theo Lam Vũ cái của nợ này, thị trấn mà A Quý nói có thể đến trong một ngày, tới lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy bóng dáng. Hắn quay đầu lại, nhìn nữ hài đang vịn vào cây thở ngắn than dài, bất lực haizzz một tiếng.
"Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây đi." Hắn cầm con dao găm, đi sâu vào rừng, dặn dò: "Ta đi săn đây, sẽ về trước khi trời tối. Ngươi đừng đi lung tung."
"Được." Lam Vũ cầu còn không được, lập tức ngồi phịch xuống. Quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng gầy yếu của thiếu niên đâu nữa.
Người này quả thực rất đáng tin cậy.
Nghĩ đến việc mình đã sống hai trăm năm, vậy mà lại được một đứa trẻ loài người chăm sóc như vậy, thật đúng là xấu hổ.
Lam Vũ xấu hổ trầm tư một lúc, nâng túi nước lên uống "ực ực" mấy ngụm, quyết định nghe lời A Quý ngồi yên bất động.
Hoàng hôn đỏ rực như máu, chim mỏi trở về rừng. Khi tia sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, A Quý vẫn chưa quay lại. Lam Vũ kiên nhẫn ngồi thêm một lúc, nhưng lại phát hiện khu rừng lúc này yên tĩnh một cách lạ thường, ngay cả tiếng chim hót cũng không còn, khiến lòng người cảm thấy rờn rợn.
Nàng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Lam Vũ do dự một chút, rồi đứng dậy, đi theo hướng A Quý đã rời đi.
Càng đi sâu vào rừng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Lam Vũ bước chậm lại, mò mẫm nhặt một cành cây để dò đường. Đi thêm vài bước, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "rắc", Lam Vũ giật mình kinh hãi, trực giác mách bảo có thứ gì đó không tốt đang đến gần. Nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, bóng cây lay động, sâu bên trong tối đen như mực, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió xào xạc.
Nàng nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối đó, cảm thấy cả người đều nổi gai ốc.
Đúng lúc này, một bóng người chui ra từ trong bóng tối. A Quý xách hai con gà rừng, thấy nàng thì sửng sốt một chút: "Lam Vũ? Sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt Lam Vũ bỗng nhiên thay đổi, kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận phía sau!"
A Quý cũng phản ứng rất nhanh, ngay lúc nàng lên tiếng thì hắn cũng đồng thời lao về phía trước, lại lăn thêm một vòng, tránh được cú quật của chiếc đuôi rắn khổng lồ suýt nữa đã giáng xuống người hắn.
Lam Vũ vừa thở phào nhẹ nhõm, thì thấy một cái đầu rắn to lớn ló ra từ trong rừng, đồng tử dọc màu đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, cái miệng rộng như chậu máu lao thẳng về phía hắn. Đầu óc Lam Vũ trống rỗng, nhưng cơ thể lại không tự chủ lao lên, đưa tay túm lấy miệng rắn, ôm lấy đầu nó lăn xuống đất.
Những chiếc răng nanh sắc nhọn lập tức đâm vào cánh tay mềm mại của nàng. Nàng không khỏi nức nở một tiếng vì đau. Thiếu niên vừa bò dậy bên cạnh thấy cảnh tượng này, đồng tử đột nhiên co lại, cất tiếng khàn khàn gọi: "Lam Vũ!"
Lam Vũ không thể đáp lời hắn, cả người bị con rắn cuốn lên không trung, thân thể bị siết chặt mấy vòng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. A Quý thất thần nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cắn răng rút con dao găm bên hông ra, lao tới.
Vảy của xà yêu cứng như sắt, nhưng điểm yếu vẫn là ở bảy tấc.
(Người Trung Quốc có câu "đánh rắn đánh bảy tấc", nghĩa đen là đánh rắn, nghĩa bóng là muốn đánh bại ai đó thì phải nhắm vào điểm yếu của người ta.)
Hắn dựa vào kinh nghiệm đi săn nhiều năm, tránh được cú quét ngang của đuôi rắn, nhanh mắt lẹ tay đâm vào vị trí trái tim của nó. Dao găm chỉ đi vào một mũi nhọn, hắn liền bị một lực lớn hất văng ra. Xà yêu cũng thét vang một tiếng đau đớn, thả Lam Vũ ra, thân thể quay cuồng va vào mấy bụi cây rồi nhanh chóng bò đi mất.
Lam Vũ lấy lại được hơi thở, nằm rạp trên đất ho sặc sụa. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên nằm cách đó không xa, hơi ngẩn ra: "A Quý?"
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, miệng mũi chảy máu, xương cốt trên người bị gãy hơn chục chỗ. Lam Vũ loạng choạng quỳ xuống bên cạnh hắn, thăm dò hơi thở. Hơi thở đã mong manh.
Bị xà yêu dùng đến chín phần sức lực quật một cái, ngay cả tu sĩ đã rèn xương luyện thân cũng không chịu nổi, huống hồ là một con người bình thường.
Hắn sẽ chết.
Khi A Quý tỉnh lại, Lam Vũ đang ngồi dưới gốc cây, khó khăn băng bó vết thương cho bản thân. Gặp ánh mắt của hắn nhìn tới, liền tự nhiên nói: "Ngươi tỉnh rồi."
Hắn ngơ ngác nhìn Lam Vũ, một lúc lâu sau mới đột nhiên kinh hãi kêu lên, ngồi bật dậy: "Xà yêu!"
"Đã chạy mất rồi." Lam Vũ cười một tiếng: "Nhờ ngươi mà ta được cứu."
"Ta?" Vẻ mặt hắn càng thêm bối rối, theo bản năng sờ soạng trên người mình: "Nhưng ta nhớ là..."
"Aiza, vừa rồi ngươi dũng cảm vô cùng, lao lên đâm một nhát vào bảy tấc của xà yêu. May mà yêu lực của nó không mạnh, chỉ đánh ngươi ngất xỉu thôi, nếu không, e rằng Đại La thần tiên cũng không cứu được ngươi đâu."
"Thật sao?" A Quý càng bối rối hơn: "Ta còn tưởng, yêu quái lớn như vậy chắc hẳn rất lợi hại."
"Chưa chắc đâu," Lam Vũ vừa nói vừa cắn nút thắt bằng răng, giọng nói trở nên mơ hồ, "Ngươi đã gặp được bao nhiêu yêu quái đâu..."
A Quý sửng sốt, thấy cánh tay phải máu thịt lẫn lộn của nàng, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám. Hắn bò dậy, mím môi quỳ xuống bên cạnh Lam Vũ, nhận lấy nút thắt trong tay nàng, tháo ra rồi băng bó lại.
Khi vết thương bị nén xuống, Lam Vũ không nhịn được hít một hơi lạnh, khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt ướt át, trông đáng thương vô cùng.
Động tác của A Quý khựng lại, một lúc sau mới tiếp tục băng bó. Lam Vũ lặng lẽ nhìn hắn, phát hiện người này bình tĩnh đến bất ngờ.
Nàng có chút nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu.
Những đứa trẻ loài người, sau khi gặp yêu quái, đều bình tĩnh như vậy sao?
Đang thất thần, Lam Vũ đột nhiên cảm nhận được có một chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống cánh tay. Nàng giật mình, kinh ngạc nhìn A Quý. Sắc mặt của hắn lạnh lùng, không biểu cảm, nhưng nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
Người này ngay cả khi khóc cũng thật an tĩnh.
Nhưng thân là một giao nhân, những giọt nước mắt này đối với nàng lại có thể được coi là nóng bỏng. Lam Vũ run rẩy một chút, có chút bối rối: "Ngươi, ngươi đừng khóc, chúng ta đều còn sống mà, ngươi khóc cái gì?"
A Quý hít hít mũi, nói nhỏ: "Ngươi suýt nữa thì chết rồi."
"Không phải là không chết sao." Lam Vũ cố tỏ ra thoải mái: "Tai qua nạn khỏi, đường chúng ta đi ngày mai nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều." Nói xong, nàng cười ha hả vài tiếng, muốn làm dịu bầu không khí. Nhưng A Quý vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, không khí càng trở nên gượng gạo.
Lam Vũ: ...
Nàng tự thấy mình nhàm chán, dứt khoát im lặng không nói gì. Nhưng A Quý lại mở miệng hỏi: "Lúc đó, sao ngươi lại chắn trước mặt ta? Chúng ta cùng lắm chỉ mới quen nhau, ngươi không biết chuyện đó nguy hiểm đến mức nào sao?"
"Ta biết chứ, nhưng ngươi nhỏ hơn ta, thoạt nhìn lại yếu hơn ta, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi." Lam Vũ nhìn hắn, nói nhỏ: "Hơn nữa, ngươi là người tốt đầu tiên mà ta gặp được ở bên ngoài, ngươi còn đưa ta xuống núi. Nếu ta bỏ lại ngươi một mình mà chạy trốn, thì ta thật là vô lương tâm."
A Quý mím môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Đôi mắt thiếu nữ trong veo, sáng ngời, vẻ mặt ôn hòa, là thật lòng nói những lời này với hắn. Hắn thu lại tầm mắt, co ngón tay lại, nói nhỏ: Ngươi là một người tốt."
Lam Vũ sững sờ một chút, cảm thấy có chút chột dạ. Bởi vì nàng căn bản không phải người, mà là một yêu quái.
"Cảm ơn ngươi..."
"Được rồi," trong lòng nàng có chút khó chịu, cười gượng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, đừng có khóc thút thít rồi cảm ơn qua lại nữa."
A Quý: ...
Hắn không nhịn được mà trừng mắt nhìn Lam Vũ một cái. Lam Vũ sững người một chút, thầm nghĩ ánh mắt này của hắn sao lại vừa giận vừa hờn dỗi thế này. Một cậu bé nhìn nàng như vậy, thực sự khiến nàng nổi hết da gà.
A Quý cụp mắt xuống, vừa thắt chặt nút dây băng bó, vừa bình thản hỏi: "Ta nói với ngươi ta là con trai hồi nào?"
Lam Vũ sững sờ, rồi kinh ngạc mở to mắt, không tin nổi mà hỏi: "Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi..." Nàng đánh giá A Quý từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua đôi lông mày anh tuấn, thân hình gầy gò và bộ quần áo vải thô màu xám: "Ngươi là con gái?"
A Quý "ừ" một tiếng: "Ta tên Quý Linh Nguyệt, Linh trong Linh Nhiên (lạnh lùng), Nguyệt trong mặt trăng."
Phải một lúc lâu sau, Lam Vũ mới hoảng hốt mở miệng, lắp bắp nói: "À, vậy sao? Ngươi... Ngươi, ngươi có một cái tên rất hay."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro