
Chương 38: Trở về nhà
Đêm qua gió yên sóng lặng.
Trời vừa hửng sáng, Quý Linh Nguyệt liền tỉnh giấc đúng giờ. Nàng nhìn trân trân lên trần nhà một lúc, cảm nhận được bàn tay mình đang bị nắm chặt, bèn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Lam Vũ đang nằm bên cạnh nàng, mắt nhắm nghiền, lông mày khẽ nhíu lại, dường như ngủ không được yên giấc.
Lòng nàng mềm nhũn, trở mình đối diện với Lam Vũ, có chút nhàm chán mà dùng ánh mắt phác họa đường nét trên khuôn mặt Lam Vũ. Ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng đầy đặn, Quý Linh Nguyệt chớp chớp mắt, cẩn thận rướn người tới, nhẹ nhàng chạm vào một cái.
Lam Vũ chớp chớp hàng mi dài, một lúc sau, từ từ mở mắt, đối diện với đôi mắt cười của Quý Linh Nguyệt.
"Mấy giờ rồi?"
"Đã giờ Thìn rồi."
Lam Vũ khẽ rên, trở mình, vùi đầu vào lòng Quý Linh Nguyệt, lẩm bẩm: "Không muốn dậy."
"Không được đâu," Quý Linh Nguyệt nghiêm mặt nói, ngồi dậy, thuận tiện kéo nàng đứng lên, bảo nàng đi thay quần áo: "Nếu còn không đi học, Diệp trưởng lão sẽ phạt ngươi đấy."
Lam Vũ uể oải, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa mặt. Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, đi đến ngã ba, Lam Vũ phải đến Chủ Phong, còn Quý Linh Nguyệt thì về Kim Lăng phong.
Thấy xung quanh không có ai, Quý Linh Nguyệt lại hôn nhẹ một cái lên mặt Lam Vũ. Vẻ mặt lạnh lùng của nàng trong khoảnh khắc đó như băng tuyết tan chảy, trở nên rạng rỡ. "Hôm nay ngươi không được trốn học nữa đâu. Nếu bị phạt, ta sẽ không có thời gian chép sách giúp ngươi đâu."
"Biết rồi." Lam Vũ buông tay ra, do dự một chút, rồi lại ôm lấy nàng: "A Nguyệt..."
"Hửm?" Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Sao vậy?"
"Ta..." Lam Vũ siết chặt tay, nói khẽ: "Tối qua ta nằm mơ."
"Mơ thấy gì?"
"Ta mơ thấy, ta biến thành một yêu quái."
Quý Linh Nguyệt sững lại, rất nhanh sau đó liền an ủi: "Mơ đều là ngược lại. Sao ngươi có thể là yêu quái được, đừng suy nghĩ lung tung."
Lam Vũ cố chấp nói: "Nếu ta thực sự là yêu quái, ngươi có giết ta không?"
Nữ hài nhíu mày. Khi mở miệng, giọng nói đột nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Ngươi không phải yêu quái, vì vậy, đừng hỏi những câu hỏi như thế."
Lam Vũ im lặng một lúc, "ừm" một tiếng: "Được."
Quý Linh Nguyệt chớp mắt, trong lòng có chút bất an. Nàng nâng mặt Lam Vũ, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy, lo lắng nói: "Hôm nay trong người không khỏe sao? Nếu thực sự khó chịu, thì cứ quay về nghỉ ngơi một lát. Ta giúp ngươi đi xin trưởng lão cho nghỉ."
"Ta không sao. Ngươi đi tuần tra đêm mới phải chú ý an toàn đó."
"Ta thì có thể có chuyện gì được chứ. Có sư huynh sư tỷ đi cùng mà." Quý Linh Nguyệt vuốt ve má nàng, ôn tồn nói: "Thôi được rồi, mau đi đi, sắp muộn rồi đấy."
Lam Vũ gật đầu. Sau khi nhìn nàng ấy rời đi, nàng mới quay người, đi về phía Viện Vãn Đình nơi Phù Du đang ở. Khi đi ngang qua một khe núi, bỗng có một làn gió nhẹ thổi qua. Lam Vũ dừng lại, quay đầu. Thấy một người từ sâu trong rừng bước ra.
Người đó tóc đen mắt đen, trông giống hệt nàng, ngay cả đạo bào trắng trên người cũng giống nhau như đúc. Đi đến cách Lam Vũ hai bước, nàng ấy dừng lại. Hai người đứng đối diện nhau như soi gương, ngay cả biểu cảm cũng hờ hững giống hệt nhau.
"Đây mới là lý do thực sự, đúng không?" Sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, giọng Lam Diên lại bình tĩnh một cách bất ngờ: "Ngươi không muốn rời đi, là vì, ngươi đã thích một tu sĩ con người."
Lam Vũ nhìn nàng ấy, không nói một lời.
Nàng ấy cười nhạo hai tiếng: "Một yêu quái, lại đi thích một tu sĩ. Ta có nên khen ngươi to gan lớn mật không? Nàng ta thậm chí còn không muốn chấp nhận khả năng ngươi là yêu quái..."
"Đừng nói nữa." Lam Vũ đột ngột ngắt lời nàng, nói: "Ta sẽ đưa Phù Du ra ngoài, nhưng Hồn Đăng của ngươi..."
"Ta biết nó ở đâu," Lam Diên lạnh lùng nói: "Ta có cách của mình. Nếu ngươi muốn giúp, thì hãy đưa Phù Du ra ngoài cho cẩn thận."
"Không còn đường lui nào nữa sao?"
"Đúng vậy," Lam Diên vô tình nói: "Nếu ngươi còn do dự, cứ trốn sau lưng người tình nhỏ của ngươi đi. Để xem khi thân phận bại lộ, nàng ta có thực sự rút kiếm đối đầu với ngươi không?"
Lam Vũ nhìn nàng một lúc, rồi cúi đầu: "Ta hiểu rồi."
"Ngươi tốt nhất là như thế. Tối nay vào giờ Hợi (21h - 23h), ta sẽ hành động. Đến lúc đó, nếu ngươi không muốn chúng ta đều chết hết ở đây thì đừng kéo chân sau." Nói xong, thân ảnh nàng đã dần hóa thành từng sợi khói bụi. Chỉ có giọng nói mơ hồ còn vương lại bên tai: "Lam Vũ, hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Trên đường núi lại chỉ còn một mình nàng. Lam Vũ đứng lặng hồi lâu, cho đến khi gió thu lướt qua trán, nàng mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng không một gợn mây.
Núi Hạo Thần yên tĩnh, thanh bình, không khác gì ngày thường.
Khi hoàng hôn buông xuống, một bóng dáng mảnh mai lại xuất hiện trong ráng chiều. Lam Vũ bưng khay cơm đến cổng Viện Vãn Đình, thuận lợi đi đến bên ngoài phòng.
Đệ tử gác cổng ngạc nhiên: "Sao lại là ngươi? Thạch Ngôn lại bị bệnh à?"
Lam Vũ "ừ" một tiếng. Người đó lắc đầu, thở dài: "Ngươi tính tình cũng tốt quá đấy, không thể cứ giúp nàng ta lười biếng mãi đâu."
Lam Vũ im lặng, khẽ nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa."
"Được rồi, vào đi." Hắn dặn dò: "Đừng ở lại quá lâu. Hôm qua ngươi đã ở lại lâu lắm đó."
Lam Vũ gật đầu. Sau khi đóng cửa lại, nàng đặt khay cơm xuống, nhanh chóng đi vào trong. Phù Du như thể đã biết trước nàng sẽ đến, thậm chí còn cong mắt cười: "Ngươi rất đúng giờ."
Lam Vũ không nói gì. Nàng tiến lên, xem xét sợi dây thừng đang trói cổ tay nàng ta. Nàng phát hiện, ngoài việc phải do đích thân chủ nhân phá giải, thì chỉ có thể dùng ngoại lực mạnh mẽ để phá hủy. Nàng nhíu mày, mở túi trữ vật của mình, tìm ra vài tấm hỏa phù cao cấp: "Mặc dù có thể làm ngươi bị thương, nhưng vẫn tốt hơn là bị nhốt ở đây..."
Phù Du sững lại, hỏi: "Tại sao không trực tiếp phá hủy nó?"
Lam Vũ: "Ngươi quên rồi sao, ta bây giờ không có chút sức mạnh nào cả."
Phù Du "ồ" một tiếng, gật đầu, lần mò trong ngực, lấy ra một chiếc bình sứ: "Đây là thuốc giải."
Lam Vũ sững sờ. Một lúc lâu sau, nàng ngơ ngác nói: "Thuốc giải?"
"Đúng vậy," Phù Du nói một cách đương nhiên: "Sư phụ đã chế ra loại thuốc này, đương nhiên cũng sẽ chế ra thuốc giải. Sau khi ngươi và ta uống, có thể khôi phục lại như cũ."
Khuôn mặt Lam Vũ lập tức trắng bệch, đứng yên như pho tượng. Một lúc lâu, nàng cúi đầu, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Bao nhiêu năm cố gắng như vậy, hóa ra, chỉ cần một viên thuốc nhỏ này là có thể giải quyết được tất cả.
Nàng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Thật nực cười..."
"Lam Vũ?"
"Không có gì..." Lam Vũ thở hắt ra, nâng đôi mắt ướt át lên, từ từ xòe bàn tay ra: "Đưa cho ta đi."
Hôm nay mặt trời lặn rất nhanh. Vừa nãy còn ráng đỏ đầy trời, chỉ trong chốc lát, chỉ còn sót lại một vệt sáng cuối cùng.
Phương Nguyên ôm kiếm nhìn trời, đang do dự có nên đi hối đệ tử thân truyền tên là Lam Vũ kia không, thì cánh cửa liền "kẽo kẹt" một tiếng, tiếp đó, một nữ hài có khuôn mặt tươi tắn bước ra.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy hai tay nàng trống trơn, không khỏi hỏi: "Không cần mang khay cơm về sao?"
Lam Vũ lắc đầu, ngước mắt nhìn hắn: "Xin lỗi..."
Phương Nguyên sững lại, còn chưa kịp phản ứng, nữ hài trước mặt đột nhiên tiến lại gần, một luồng khí lạnh lẽo tức thì bao trùm toàn bộ cơ thể hắn. Phương Nguyên không kịp trở tay, thậm chí còn không kịp hét lên một tiếng kinh hãi, đầu óc đã đau nhói. Ý thức của hắn nhanh chóng bị rút cạn.
Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của thiếu niên trước mặt đã trở nên u ám, ngây ngốc nhìn nàng như một cái xác không hồn.
Lam Vũ mím chặt môi, khàn giọng nói: "Rất xin lỗi."
Sau khi ra lệnh, nàng quay người, vội vã rời khỏi Viện, phi thẳng về phía Chủ Phong. Không ngờ vừa bay được nửa đường, phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn. Lam Vũ nhạy cảm ngẩng đầu, thấy một ngọn lửa bùng lên ở hướng điện Vô Cực. Từ rất xa, cũng có thể nhìn thấy làn khói dày đặc bốc lên.
Không phải giờ Hợi sao?
Nàng kinh ngạc mở to mắt, không kịp nghĩ nhiều, thân hình hóa thành một luồng ánh sáng xanh lam, bay như sao băng về phía Chủ Phong. Mãi mới dùng được tốc độ nhanh nhất để đến điện Vô Cực. Lam Vũ còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, đã thấy một nữ đệ tử trong điện đang sải bước đuổi ra ngoài. Nhìn thấy nàng, mắt nàng ấy lập tức sáng lên: "Vị sư muội kia, mau chặn nàng ta lại!"
Lam Vũ nghe tiếng ngẩng đầu, thấy một bóng người bay rất nhanh về phía mình. Tóc bạc bay phấp phới, chính là Lam Diên. Lam Diên hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng hô phía sau. Nàng lạnh lùng nhìn Lam Vũ, trong tay ngưng tụ ra một thanh kiếm dài.
Lam Vũ cắn môi, dời ánh mắt đi, lùi lại nhường đường, để nàng đi qua.
"Ngươi..." Nữ đệ tử kinh hãi, xoay người bay lên cao, muốn gõ chuông cảnh báo toàn tông, nhưng lúc này lại có một luồng sức mạnh cuốn lấy tay chân nàng, kéo mạnh nàng xuống dưới.
Nàng lúng túng rơi xuống đất, ngạc nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy nữ hài đứng cách đó không xa đang nhíu mày, trên người tỏa ra từng luồng yêu khí màu xanh lam u ám. Yêu khí đó cực kỳ mạnh mẽ, cuốn theo từng luồng gió lạnh, trong nháy mắt đã thổi tung mái tóc dài của nàng.
Nàng kinh hoàng nói: "Ngươi là yêu quái!"
Khi Lam Diên quay trở lại Viện Vãn Đình, nàng vừa hay gặp được Phù Du đang đợi ở bên ngoài. Phù Du vẫn mái tóc đen, nhưng đôi mắt đã biến thành màu đỏ tươi yêu dị. Bên cạnh còn có hai đệ tử, một đứng một nằm, trông có vẻ đã mất đi ý thức.
Lam Diên tùy ý liếc một cái, rồi nắm lấy cổ tay nàng ta, bay về phía Nam: "Đi!"
Ngay cả trong tình huống khẩn cấp này, Phù Du vẫn giữ vẻ mặt bình thản, còn có thời gian rảnh rỗi hỏi: "Không đợi Tam Điện Hạ sao?"
"Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh, nàng có thể ứng phó được." Lam Diên lạnh nhạt nói: "Vị chưởng môn khó đối phó nhất kia dường như đã đi vào Kho điển tịch nào đó, nếu không thì ta đã không ra tay trước. Tranh thủ nàng ta và những lão già bất tử kia còn chưa ra ngoài, chúng ta nên mau chóng rời đi."
Nàng nói xong, lại phát hiện phía trước có hơn 10 đệ tử đang đạp kiếm bay tới. Trong đó có hai người ở Xuất Khiếu, ba bốn người ở Nguyên Anh, và trong số mấy người ở Kim Đan, có cả Quý Linh Nguyệt.
Không ngờ lại đụng phải đội tuần tra đêm.
Nàng nhíu mày, đột nhiên thay đổi ý định, hỏi: "Ngươi đã hồi phục thế nào rồi?"
"Cơ bản đã hồi phục hoàn toàn."
"Tốt. Ngươi cầm chân mấy tên này, đợi ta giết một người rồi đi."
Phù Du không hỏi lý do, ngoan ngoãn nói: "Được."
Vừa dứt lời, Lam Diên liền vọt thẳng về phía Quý Linh Nguyệt. Mấy đệ tử Nguyên Anh kia kinh hãi biến sắc, vội vàng xông lên ngăn cản, nhưng lại bị Phù Du quấn lấy. Phù Du vung một cây roi dài, khi vung lên thì nhẹ nhàng như không có lực, nhưng khi đến gần cơ thể mọi người, lại mang đến uy áp sắc bén.
Nàng ta cũng giống Lam Diên, cảnh giới có thể sánh ngang tu sĩ Đại Thừa. Dù đối diện với bảy tám người, muốn cầm chân họ một lúc cũng không phải chuyện gì khó.
Quý Linh Nguyệt trong phút chốc rơi vào thế đơn độc. Thấy yêu quái kia lao thẳng về phía mình, trong lòng kinh ngạc, theo bản năng nâng kiếm lên đỡ. Thanh kiếm đen đã đầy thương tích bị thanh kiếm bạc đâm mạnh vào. Chỉ trong nháy mắt, nó phát ra một tiếng "cạch" giòn tan, vỡ vụn dưới luồng yêu lực mạnh mẽ như sóng triều.
"Ư..." Một vị tanh rỉ sắt lập tức dâng lên trong cổ họng. Quý Linh Nguyệt nôn ra một ngụm máu. Nàng nhận ra luồng yêu khí quen thuộc này, kinh hãi ngước mắt nhìn lên. Trong những mảnh vỡ đang bay tứ tung, nàng đối diện với khuôn mặt gần ngay trước mắt.
Đôi mắt đen láy đột nhiên co lại. Thiếu nữ thất thanh nói: "Lam..."
Gần như cùng lúc đó, Giao Nhân có vẻ ngoài yêu mị và sắc sảo không chút lưu tình vỗ vào ngực nàng. Nàng "oa" một tiếng phun ra một ngụm máu, cơ thể rơi xuống như diều đứt dây. Lam Diên lại không buông tha, đuổi theo, lại giơ thanh kiếm dài trong tay lên, đâm thẳng vào ngực Quý Linh Nguyệt.
Tiếng gió rít lên. Chỉ nghe thấy một tiếng "keng", một thanh kiếm bạc giống hệt không biết từ đâu bay tới, đã chặn lại đòn tấn công đầy sát khí trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này.
Ánh mắt Lam Diên khẽ động, nhìn người đột nhiên xuất hiện, cười giận: "Lam Vũ!"
Lam Vũ không để ý đến nàng, ngược lại ôm lấy Quý Linh Nguyệt đang tái mét mặt mày, hơi thở dồn dập, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, vừa định nói gì đó, lại ho ra một ngụm máu. Lam Vũ giật mình, vội vàng lấy ra một viên thuốc cho nàng uống, đặt tay lên ngực nàng, liên tục truyền linh lực vào.
Ý thức của Quý Linh Nguyệt cuối cùng cũng rõ ràng hơn một chút. Nhưng nàng không nhận ra những điều bất thường này, ngược lại cố gắng nắm lấy quần áo của Lam Vũ, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đến đây làm gì? Mau chạy đi... Ngươi mau chạy đi..."
Lam Diên cười lạnh một tiếng: "Nàng chạy làm gì? Nàng là muội muội ta, lẽ nào ta sẽ làm hại nàng sao?"
Quý Linh Nguyệt sững lại, quay đầu nhìn Lam Diên, rồi lại ngây người vì khuôn mặt của nàng ta, sau đó không thể tin được nói: "Ngươi... ngươi nói linh tinh gì vậy?"
Nàng nắm chặt quần áo của Lam Vũ, quay đầu lại muốn tìm kiếm sự an ủi từ Lam Vũ. Nhưng vẻ mặt của Lam Vũ lại trắng bệch một cách lạ thường, mắt nàng đỏ hoe nhìn Quý Linh Nguyệt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Trong một khoảng lặng, nàng nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi..."
Nàng nhắm mắt lại. Từ phía đuôi của hàng mi dài dần chuyển sang màu bạc. Mái tóc đen như mực cũng như bị bạc màu, hóa thành màu bạc nhạt không hơn không kém. Dây buộc tóc không biết đã rơi xuống từ lúc nào. Mái tóc dài màu ánh trăng của Lam Vũ bay loạn trong gió. Hàng mi nàng khẽ run, từ từ mở mắt ra. Đôi mắt xanh biếc trong suốt, yêu dị và mê hoặc.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng rơi xuống, nhưng trong không trung, nó lại ngay lập tức ngưng kết thành một viên ngọc trai trắng tinh, rơi vào lòng Quý Linh Nguyệt, phát ra một âm thanh trong trẻo.
Ngoài Nam Hải có giao nhân, sống trong nước như cá, không lười dệt vải, khi khóc thì thành ngọc trai.
Quý Linh Nguyệt tái mặt nhìn nàng, nhất thời như bị nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
"Lam Vũ," Lam Diên lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã không muốn ta giết nàng ta, vậy ngươi đi hay không đi?"
Lam Vũ ngẩng đầu cười thảm một tiếng, khàn giọng nói: "Chuyện đã đến nước này, làm sao có thể không đi chứ?"
Quý Linh Nguyệt chấn động tâm thần, nhưng vẫn nắm được mấy từ khóa. Nàng vô thức nắm chặt Lam Vũ hơn, run rẩy hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Lam Vũ, ngươi muốn đi đâu?"
Lam Vũ chậm rãi đáp xuống đất, quỳ nửa người đặt nàng xuống: "A Nguyệt, ta phải về nhà rồi."
Quý Linh Nguyệt mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi xuống, nắm chặt tay áo nàng không buông: "Không được, ngươi không được đi... Ngươi, ngươi không được đi!"
"Nhưng ta là yêu quái mà."
"Không, không phải," Quý Linh Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, lắp bắp nói: "Ngươi không phải yêu quái, ngươi là Lam Vũ, ngươi là con người, là người mà ta thích... Ngươi không phải yêu quái..."
Nàng khóc rất dữ dội, vết thương ở ngực bị kích động, lại ho ra một ngụm máu. Lam Vũ mím chặt môi, ôm Quý Linh Nguyệt truyền linh lực cho nàng, nghẹn ngào nói: "Ngươi đừng như vậy... Tất cả là lỗi của ta, ta có lỗi với ngươi. Ngươi đừng thích ta nữa, ta là một yêu quái xấu xa... Ngươi đừng thích ta nữa..."
"Lam Vũ, ngươi còn chần chừ gì nữa?" Lam Diên nhìn mà lòng đau xót, nhưng vẫn cứng rắn nói, từng chữ từng chữ: "Ngươi không thấy sao? Nàng ta căn bản không dám thừa nhận ngươi là yêu quái. Chuyện đã đến nước này, ngươi còn ở đây tự chà đạp chính mình làm gì?!"
Lam Vũ nức nở vài tiếng, như thể không nghe thấy gì cả. Nàng ôm chặt Quý Linh Nguyệt. Từng viên ngọc trai "lách tách" rơi xuống đất. Nàng không ngừng nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi..."
========================
=================
Tác giả: Ngoài Nam Hải có Giao Nhân, sống dưới nước như cá, không lười dệt vải, khi khóc thì thành ngọc trai.
Chú thích: Dẫn từ "搜神记" của Can Bảo. (cái này là một cuốn sách về các thế lực siêu nhiên ở Trung Quốc á)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro