Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Phù Du

Sáng sớm, sau khi Ngu Sơn Diệp ra khỏi phòng, vươn người, chậm rì rì đi đến trước cửa phòng bên cạnh, gõ gõ: "Lam Vũ, ngươi có ở đó không?"

Bên trong dù một chút động tĩnh cũng không có, nàng không khỏi tặc lưỡi, lẩm bẩm: "Sao lại không về vậy chứ?"

Nàng suy tư một lúc, vẫn là từ bỏ ý định đến Kim Lăng phong tìm Lam Vũ, lấy ra tấm phù thường ngày dùng để vẽ bùa, viết một hàng chữ truyền đạt ý của Bạch trưởng lão, sau đó dán lên cửa phòng Lam Vũ.

Làm xong những việc này, Ngu Sơn Diệp quay người, bước chân nhẹ nhàng đi xuống núi.

Vài ngày nữa, Diệp Khinh Quân sẽ lên đường đến Tây Vực Khảm Tái để luận đạo, nhân tiện sẽ đưa nàng đi để mở mang tầm mắt. Nghe nói nơi đó cực kỳ nóng, dù có dùng linh lực để tránh nóng cũng không có tác dụng. Cách nhanh và tiện lợi nhất là mang theo vài tấm bùa nước, bùa băng mà dán lên người. Tiếc là hiện tại nàng vẽ bùa vẫn chưa thành thạo, phải đến Quan Tinh phong tìm đệ tử chuyên tu bùa chú giúp đỡ.

Đi đến giữa núi, nàng bỗng nhìn thấy một nữ tử mặc đồ đen đứng ở ngã ba. Rõ ràng là ban ngày, nhưng trên tay lại cầm một chiếc đèn lồng.

Núi Hạo Thần có một kết giới đơn giản, chỉ có thể ngăn những người dân thường đi lạc vào. Trước đây cũng có không ít tán tu đi dạo vào tham quan, vì vậy khi thấy người lạ không mặc đạo bào, Ngu Sơn Diệp không hề cảnh giác. Khi đi đến gần, nàng còn nhiệt tình bắt chuyện: "Vị đạo hữu này, ngươi có việc gì sao?"

Người đó sững lại, quay đầu. Mái tóc đen mềm mại buông xuống, để lộ khuôn mặt trắng bệch một cách bất thường. Trên mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng ngũ quan lại thanh tú, đáng yêu, trông có vẻ còn rất nhỏ tuổi.

Nữ hài mở miệng, chậm rãi nói: "Ta, tìm người."

"Tìm ai?"

"Lam Diên."

Ngu Sơn Diệp sững lại: "Lam Diên? Ta chưa từng nghe nói có ai tên Lam Diên cả. Nếu ngươi nói Lam Vũ, ta còn có thể..."

"Lam Vũ?" Nàng bỗng sáng mắt, hỏi: "Lam Vũ cũng ở đây sao?"

"Ngươi quen Lam Vũ?"

Nàng gật đầu: "Chúng ta lớn lên cùng nhau."

Ngu Sơn Diệp lập tức cảm thấy người này thân thiết hơn rất nhiều, tò mò đánh giá nàng ta vài lần: "Gia đình các ngươi... đều có ngoại hình rất ổn. À mà, ngươi tên gì?"

"Phù Du."

"Phù Du, Lam Phù Du?" Ngu Sơn Diệp sờ cằm, lẩm bẩm: "Được rồi, ta đưa ngươi đi tìm Lam Vũ."

Phù Du sững lại, muốn giải thích mình không họ Lam, nhưng Ngu Sơn Diệp đã nhiệt tình dẫn đường: "Lam cô nương, đi lối này."

Cuối cùng, nàng vẫn đi trên con đường nhỏ dẫn đến Kim Lăng phong. Đi được nửa đường, Ngu Sơn Diệp liếc thấy chiếc đèn lồng trên tay nàng ta, không khỏi bị thu hút sự chú ý. Chiếc đèn lồng này toàn thân trắng tinh, phần đế được bao quanh bởi san hô bạc. Vỏ ngoài làm bằng lụa giấy, nhưng chất liệu lại mỏng hơn đèn lồng thông thường. Khi lay động, có một vệt sáng vàng nhạt xuyên qua.

Nàng không kìm được nhìn thêm vài lần, hỏi: "Lam cô nương mua chiếc đèn này ở đâu vậy, thật độc đáo."

"Không phải mua." Phù Du trả lời: "Là gia đình ta tự làm."

Ngu Sơn Diệp "ồ" một tiếng, có chút tiếc nuối: "Đẹp thật đấy. Nếu có thể mua, ta cũng muốn sưu tầm một cái."

Phù Du sững lại, cúi đầu, lặng lẽ cất chiếc đèn đi.

Ngu Sơn Diệp: "..."

Đúng là một người keo kiệt.

Nàng bất lực ngẩng đầu lên, lại thấy trên con đường núi phía trước xuất hiện một bóng người. Thân hình cao ráo, đi lại như gió, bên hông đeo một thanh đao màu đỏ. Không phải Mạnh Trường Ca thì là ai.

Thấy nàng đến gần, Ngu Sơn Diệp chào hỏi. Mạnh Trường Ca gật đầu. Khi đang định lướt qua họ, nàng bỗng khựng lại, rồi nhíu mày, bắt lấy cánh tay của Phù Du.

"Yêu quái?"

***

Hôm nay ở Kim Lăng phong, hiếm hoi có một ngày nắng đẹp.

Lam Vũ chống cằm, lười biếng ngồi trước cửa sổ. Nàng hơi nheo mắt, một bên má được phủ một lớp ánh sáng vàng lấp lánh, hàng mi cong vút phủ xuống một vệt bóng râm. Nàng phơi nắng đến buồn ngủ, vô thức thả lỏng.

"Đừng nhúc nhích."

Lam Vũ giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy. Hốt hoảng quay đầu lại, nhìn nữ hài đang ngồi sau bàn vẽ: "Vẫn chưa xong sao?"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Chưa."

Nàng nhấc bút lên, ngừng lại một lúc lâu trong không trung, rồi mới do dự hạ bút, thêm một nét nữa trên giấy.

Sau khi thêm vào, miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là một cái đầu.

Quý Linh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục vẽ, bên ngoài cửa lại vang lên một tiếng gọi thất thanh: "Lam Vũ!"

Lam Vũ nghe thấy tiếng gọi, nhìn người đang đi tới từ xa, cười vẫy vẫy tay: "Sao ngươi lại đến đây?"

Ngu Sơn Diệp vội chạy đến, vẻ mặt đầy lo lắng, cách cửa sổ nắm lấy tay nàng, lắp bắp nói: "Cái đó... có người, Mạnh sư tỷ..."

Lam Vũ nhíu mày, trấn an: "Ngươi đừng vội, từ từ nói. Mạnh sư tỷ làm sao?"

Ngu Sơn Diệp nắm chặt tay, liếc nhìn Quý Linh Nguyệt đang nghi ngờ nhìn chằm chằm các nàng, đột nhiên nói: "Ngươi, ngươi ra đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngươi!"

Lam Vũ sững lại: "A Nguyệt cũng không thể nghe?"

Ngu Sơn Diệp gật đầu: "Đúng vậy!"

"Được rồi," Lam Vũ bối rối đi ra ngoài. Khi đã cùng Ngu Sơn Diệp đứng ở một nơi vắng người, nàng mới nghe Ngu Sơn Diệp vội vã nói: "Muội muội ngươi bị bắt rồi!"

Do dự một lúc, Lam Vũ nói: "Ơ... nhưng ta không có muội muội."

"Làm sao có thể, nàng ấy nói nàng ấy quen ngươi, lớn lên cùng ngươi, tên là Phù Du..."

"Phù Du?" Lam Vũ giật mình đứng thẳng người, kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi không nghe nhầm chứ, thật sự tên là Phù Du?!"

"Đương nhiên là không. Cao cỡ chừng này, mặt búng ra sữa, mặc đồ đen..."

Lam Vũ vội vàng nắm lấy tay nàng: "Bị bắt rồi sao? Bị ai bắt?! Bắt đi đâu rồi?"

"Chính là Mạnh sư tỷ! Haizz, ta vừa gặp nàng ấy ở dưới chân núi, nàng ấy nói tìm ngươi, ta liền đưa nàng ấy tới. Ai ngờ trên đường gặp Mạnh sư tỷ, Mạnh sư tỷ phát hiện trên người nàng ấy có yêu khí, liền lập tức bắt nàng ấy đi gặp Chưởng môn rồi!"

Lam Vũ cắn môi, vô thức quay người chạy về phía Chủ Phong. Chạy được vài bước, nàng lại hoảng hốt quay đầu, hỏi: "Sư tỷ có biết... biết nàng ấy đến tìm ta không?"

Ngu Sơn Diệp lắc đầu: "Ta đâu dám nói. Ta đã hứa giữ bí mật cho ngươi rồi mà. Nhưng ta thấy muội muội ngươi ngốc nghếch, hỏi gì đáp nấy, có khi vừa bị thẩm vấn liền sẽ nói ra..."

Lam Vũ: "Phù Du không ngốc như vậy đâu."

Ngu Sơn Diệp: "Ta không thấy vậy đâu. Cứ thế mà mang yêu khí nghênh ngang đi vào Tiên tông thì thông minh chỗ nào?"

Lam Vũ im lặng, không quản được nhiều nữa, nhảy lên linh kiếm, chao đảo bay về phía Chủ Phong: "Ngươi giúp ta nói với A Nguyệt một tiếng, để nàng tối nay đừng đợi ta."

Khi nàng hớt hải chạy đến điện Hiên Vân ở Chủ Phong, bên ngoài đã có một đám người vây kín. Nàng đáp xuống quá vội, lảo đảo vài bước mới đứng vững. Đã chạy đến rồi nhưng không chen vào được, liền cố gắng nhón chân nhìn vào trong.

Nữ hài có thân hình gầy gò đơn độc đứng giữa đại điện, còn trên ngọc tọa đối diện, Trì Kinh Hạc một đầu tóc trắng đang xem xét chiếc đèn lồng trong tay, đứng dậy, từ từ đi xuống bậc thang.

Lam Vũ nhìn rõ thứ mà nàng ấy đang cầm, đột nhiên hít một hơi thật sâu.

Đó là Hồn Đăng của Giao tộc, giống như Mệnh Bài của đệ tử tiên môn. Mỗi Giao Nhân chỉ có một chiếc Hồn Đăng trong đời, bên trong chứa một sợi hồn phách được lấy ra khi Giao Nhân ra đời. Tuy không có sức mạnh gì, nhưng xác thực là yêu khí cực kỳ nồng đậm.

Hồn Đăng càng gần chủ nhân thì càng sáng. Nếu Giao Nhân chết, Hồn Đăng cũng sẽ tắt. Mặc dù chiếc này không phải của nàng, Lam Vũ vẫn không khỏi kinh hãi, chỉ mong Trì Kinh Hạc không biết công dụng của nó.

Bên kia, Trì Kinh Hạc chậm rãi đi đến bên cạnh Phù Du, tầm mắt cuối cùng cũng rời khỏi Hồn Đăng, đưa tay ra, điểm lên trán nữ hài.

Một lát sau, nàng trầm giọng nói: "Đã không có yêu lực, lại không có đan tâm, ngươi chỉ là một phàm nhân bình thường sao?"

Phù Du chớp mắt, im lặng.

"Nếu chỉ là phàm nhân bình thường, vậy ngươi làm sao đột nhập vào kết giới, tiến vào núi Hạo Thần của ta?" Trì Kinh Hạc đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, hạ giọng: "Nói đi, rốt cuộc ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?"

Phù Du ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Ta đến để tìm người."

"Ai?"

"Lam Diên."

"Lam Diên?" Trì Kinh Hạc nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi khẳng định: "Núi Hạo Thần không có người nào tên là Lam Diên hết."

Phù Du "ồ" một tiếng, bình thản nói: "Vậy chắc là ta đã đi nhầm rồi."

Trong điện nhất thời yên tĩnh. Trì Kinh Hạc nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, khẽ nói: "Đi nhầm? Ta thấy chưa chắc đâu. Dù không biết thân phận và mục đích của ngươi, nhưng thứ này, chắc hẳn rất quan trọng."

Nàng giơ chiếc đèn trong tay lên, lạnh nhạt nói: "Dù ta chưa từng thấy vật này, nhưng yêu khí trong đèn rất dồi dào, không phải vật tầm thường. Đã dám công khai mang yêu khí bước vào Tiên tông của ta, thì nên biết sẽ có hậu quả gì. Ta sẽ sớm làm rõ chân tướng, xin mời ngươi ở lại đây vài ngày. Tuy nhiên, nếu ngươi chịu nói thật, ta cũng sẽ không làm khó ngươi."

Phù Du im lặng một lúc, ngẩng đầu lên, mặt không đổi sắc nói: "Vậy thì làm phiền rồi."

Thấy nàng khó giải quyết như vậy, Trì Kinh Hạc thở dài, lắc đầu, nói: "Trọng Ngọc, đưa cô nương này đến Viện Vãn Đình."

Thiếu niên áo trắng tên Trọng Ngọc liền đáp lời, đi đến bên cạnh Phù Du, khách khí nói: "Cô nương, mời."

Phù Du "ừm" một tiếng, đi theo hắn ra ngoài điện. Đám đông đang chắn ở trước cửa lập tức tách ra một lối đi. Khi đi ngang qua Lam Vũ, Phù Du khẽ động tai, lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái.

Lam Vũ mím chặt môi, bị chen lấn lùi lại vài bước, rất nhanh không còn thấy bóng dáng của nàng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro