Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Hứa hẹn (H)

"Lam Vũ," khi bị đè trên chiếc giường mềm mại, nàng vẫn không nhịn được hỏi: "Sao... sao không đến chỗ ngươi?"

"Ở đây sẽ không bị quấy rầy." Lam Vũ hôn nhẹ lên khóe mắt nàng. Quý Linh Nguyệt không kìm được run lên, vô thức nhắm mắt lại, khẽ hỏi: "Lam Vũ, chúng ta đã kết làm đạo lữ rồi sao?"

"Nào có nhanh như vậy," Lam Vũ ôn tồn nói: "Sau này lập khế ước trọn đời, mới có thể coi là đạo lữ thực sự. Đây là chuyện rất quan trọng, phải suy nghĩ thật kỹ."

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Ta không cần suy nghĩ, ta chỉ muốn ở bên ngươi." Nói rồi, nàng lại mở mắt, do dự: "Nhưng mà, nếu ngươi cần suy nghĩ, ta sẽ... sẽ đợi."

Lam Vũ cười một tiếng: "Nếu sau này ta thay lòng đổi dạ thì sao?"

Quý Linh Nguyệt sững lại, nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Nếu ngươi không thích ta nữa, ta sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi, để ngươi, để ngươi..."

Nàng muốn rộng lượng nói "để ngươi rời đi", nhưng cố mấy lần cũng không thốt ra được mấy chữ đó. Cuối cùng, khóe mắt nàng lại ửng đỏ: "Không được... ngươi không được phép không thích ta."

"Được," Lam Vũ nhẹ nhàng cọ vào hàng mi ướt át của nàng: "Ta chỉ thích ngươi thôi."

Quý Linh Nguyệt không kìm được khóe môi cong lên, được một tấc lại muốn tiến một thước, nói: "Ngươi cũng không được rời xa ta." Lời vừa dứt, bàn tay đang vuốt ve má nàng liền dừng lại. Quý Linh Nguyệt nhạy cảm nhận ra, lập tức thu lại nụ cười, bất an gọi: "Lam Vũ?"

Lam Vũ nhíu mày, rồi lại nhanh chóng giãn ra, an ủi hôn nàng một cái: "Vậy A Nguyệt cùng ta xuống núi nhé."

Quý Linh Nguyệt: "Nhưng ngươi..."

"Ta biết, ta chưa vào Luyện Khí, không thể tùy tiện xuống núi." Lam Vũ khẽ nói: "Chúng ta chỉ đi một lát thôi, được không? Qua một thời gian, chúng ta sẽ quay về."

Quý Linh Nguyệt có chút bối rối nhìn nàng: "Tại sao?"

Lam Vũ dỗ dành: "Ta biết tung tích của Hải Châu rồi. Chúng ta cùng đi tìm, biết đâu sẽ tìm thấy."

Quý Linh Nguyệt kinh ngạc: "Ngươi biết tung tích của Hải Châu? Vậy sao trước đây không nói với Diệp trưởng lão, cũng không nói với ta."

"Ta có lý do riêng," Lam Vũ làm giọng mềm mỏng: "Ngươi cứ tin tưởng ta. Một thời gian nữa chúng ta cùng xuống núi, đợi tìm được Hải Châu rồi quay về. Sau này, ngươi sẽ không phải lo lắng việc ta không sống lâu nữa."

Quý Linh Nguyệt suy tư một lát, nghiêm túc nói: "Được rồi, ta nghe lời ngươi hết."

"Thật ngoan." Lam Vũ cười tươi, ấp người vào lòng thật kín kẽ. Khi đã yên tĩnh, nàng gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh của thiếu nữ, cơ thể cũng ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ.

"Nóng quá." Nàng không kìm được than một tiếng.

Quý Linh Nguyệt đỏ mặt nói: "Là ngươi lạnh quá đấy."

"Thật sao?" Lam Vũ cong mắt, từ từ cúi xuống hôn lên môi nàng, thì thầm: "Vậy ngươi sưởi ấm cho ta nhé."

Quý Linh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, vô thức nhắm mắt lại, vừa phối hợp với nụ hôn của nàng, vừa giúp nàng cởi bỏ thắt lưng và ngọc bội của mình. Từng lớp quần áo mỏng manh nhanh chóng rơi xuống, chồng chất dưới thân. Khi chỉ còn lại một lớp nội y, Lam Vũ không cởi nữa, chỉ vén áo nàng, ngón tay lướt trên làn da mềm mại của nữ hài.

Quý Linh Nguyệt run lên, mềm nhũn đổ xuống. Lam Vũ thuận thế nằm lên người nàng, chân thành nâng cằm nàng, cắn một cái vào môi nàng.

"Ưm..."

Nghe thấy tiếng nức nở của nàng, Lam Vũ dừng lại, hỏi: "Đau không?"

"Không đau..." Nàng lắc đầu, đôi mắt mờ ảo vì hơi nước dịu dàng nhìn Lam Vũ, đưa tay lên ôm lấy cổ nàng: "Kể cả đau cũng không sao, ngươi đối xử với ta thế nào cũng được."

Lam Vũ ngẩn ra, lòng mềm nhũn. Cuối cùng, nàng hạ quyết tâm, nắm lấy eo Quý Linh Nguyệt mà nhấc lên. Cơ thể của thiếu nữ trắng nõn, mịn màng, không một chút mỡ thừa, sờ vào mềm mại như bông, nhưng khi khẽ phập phồng, lại thấp thoáng lộ ra chút cơ bắp mỏng manh. Lam Vũ ôm nàng lên, đối diện với thân thể xinh đẹp này, cầm lòng chẳng đặng mà cúi đầu, yêu chiều hôn lên bụng dưới của nàng.

Quý Linh Nguyệt rên khẽ, rụt người lại theo phản xạ, lại bị Lam Vũ siết chặt eo mà kéo lại.

"Chạy cái gì?" Lam Vũ buồn cười liếc nhìn nàng, rồi chậm rãi cúi đầu xuống, men theo bụng nhỏ của nàng mà tiếp tục hôn xuống dưới.

"Lam, Lam Vũ..." Quý Linh Nguyệt run rẩy kêu một tiếng, sự xấu hổ đã lâu không thấy lại ùa về, cơ thể cũng ửng hồng. Lam Vũ vừa đặt những nụ hôn ướt át lên da thịt nàng, vừa cởi quần nàng xuống đến đầu gối, tách ra đôi chân mà nàng đang muốn khép lại, rồi cúi đầu hôn lên cánh hoa ẩm ướt, mềm mại ấy.

Quý Linh Nguyệt bỗng kêu một tiếng sợ hãi, hai chân vô thức cong lên, kẹp chặt cái đầu ở giữa, hai tay không tự chủ luồn vào tóc Lam Vũ, không biết là muốn kéo lên trên, hay là muốn ấn xuống dưới.

Nàng nhanh chóng run rẩy vì cảm giác ẩm ướt dưới thân, nghẹn ngào rên rỉ: "Đừng, đừng... Ah, đừng liếm..."

Lam Vũ không nghe lời nàng, khẽ cắn vào hạt nhỏ hồng hào, đầu lưỡi thi thoảng lướt vào cửa hang se khít, nhẹ nhàng vỗ về nàng. Đôi tay vùi vào cặp mông mềm mại của thiếu nữ, không chút khách khí mà xoa nắn. Khi nàng uốn éo muốn thoát ra, lại mạnh mẽ kéo nàng trở về.

"Ưm... ư ưm..."

Dịch nóng nhanh chóng chảy ra. Lam Vũ ngẩng đầu lên, vài sợi tóc ướt dính vào khuôn mặt trắng nõn của nàng. Nàng nheo mắt, thản nhiên dùng mu bàn tay lau miệng. Đôi mắt ẩn trong bóng tối ung dung nhìn thiếu nữ dưới thân. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Quý Linh Nguyệt vô thức cứng đờ, thậm chí còn cảm thấy Lam Vũ toát ra một luồng khí nguy hiểm.

Nhưng khi Lam Vũ cúi người xuống, khuôn mặt lại lộ ra dưới ánh nến ấm áp, gương mặt đó vẫn ôn hòa và nhu mì.

Dường như chỉ là ảo giác của nàng.

Quý Linh Nguyệt nhanh chóng thả lỏng, không nhịn được đòi nàng ôm, dụi vào lòng nàng tìm kiếm sự an ủi. Lam Vũ ôm Quý Linh Nguyệt, cúi xuống hôn tai nàng: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"

"Không có," Quý Linh Nguyệt nói bằng giọng nghèn nghẹn: "Chỉ là muốn ôm ngươi thôi."

"Dính người thật đấy." Lam Vũ cong mắt, ôm nàng ngồi dậy, một bàn tay lại âm thầm lần mò xuống dưới, chạm đến giữa hai chân ướt át của nàng.

Quý Linh Nguyệt run lên, hai chân quấn lấy eo Lam Vũ, rên rỉ: "Không công bằng..."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, đầu ngón tay mở ra môi nhỏ ướt mềm, đưa vào một đốt ngón tay thử thăm dò: "Chỗ nào không công bằng?"

"Ưm, ngươi, ngươi vẫn còn mặc... Ưm! mặc quần áo..."

Nàng thở hổn hển một hơi, ôm chặt Lam Vũ vì cảm giác lấp đầy đột nhiên ập đến, đầu không còn sức dựa vào vai Lam Vũ, ánh mắt lơ đãng rủ xuống, chợt nhìn thấy bộ dáng dâm mĩ ở nơi giao hợp.

Cửa hang hồng hào ẩm ướt bị ngón tay tách ra, thịt mềm siết chặt lấy ngón tay, mật dịch tiết ra ào ạt theo từng chuyển động ra vào, tiểu hạch nhạy cảm sưng đỏ và cương cứng, có lẽ vì bị Lam Vũ cắn sưng lên, thoạt nhìn trông nó thật đáng thương.

Quý Linh Nguyệt ngây người nhìn một lúc, cuối cùng mới phản ứng lại, trong đầu nàng ong lên một tiếng, hai chân run rẩy, hoa tâm mấp máy cắn chặt lấy ngón tay Lam Vũ, "phụt" một tiếng lại bắn ra một dòng thủy dịch trong suốt.

Nghe thấy nàng thẹn thùng rên rỉ, lòng bàn tay cảm nhận được luồng dịch nóng bỗng nhiên chảy ra, Lam Vũ tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn giữ ngón tay ở lại bên trong, chậm rãi xoay tròn và ma sát, để tăng thêm dư âm cho nàng ấy.

Sau một lúc lâu, nàng mới rút ngón tay ra, nhẹ nhàng gọi: "A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, dứt khoát không ngẩng đầu lên, vùi mặt vào hõm cổ nàng giả làm đà điểu.

"Sao vậy?" Lam Vũ xoa xoa sau gáy nàng ấy, bất lực nói: "Cứ tưởng ngươi không biết xấu hổ nữa chứ."

"Ta, ta..."

Quý Linh Nguyệt ngại không dám nói thật, lại thấy đêm nay mình thật sự quá mất mặt, chỉ hôn hôn sờ sờ mà đã lên đỉnh. Nàng càng nghĩ càng thấy xấu hổ, cuối cùng nắm lấy cổ áo Lam Vũ, lắp bắp: "Ta, ta mệt rồi..."

"Mệt sớm thế à?" Lam Vũ không rõ nguyên do, nhưng thấy Quý Linh Nguyệt cứ rúc vào rồi không nhúc nhích, nàng chỉ có thể chớp mắt, chiều theo ý nàng ấy: "Được, vậy chúng ta nghỉ ngơi thôi."

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng.

"Có muốn tắm không?"

"Muốn."

Lam Vũ nở nụ cười: "Muốn thì sao còn không động đậy, muốn ta tắm cho ngươi sao?"

Quý Linh Nguyệt sững lại, cọ cọ ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn nàng: "Có được không?"

"..." Lam Vũ hít một hơi, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch: "Đương nhiên là được."

Rõ ràng chỉ cần một câu chú pháp là có thể giải quyết, nhưng hai người lại ngầm hiểu ý nhau, đun một thùng nước nóng. Lam Vũ ôm người trần truồng cùng nhau ngồi vào trong thùng gỗ, đối diện với nhau không một mảnh vải che thân.

Hơi nước trắng bốc lên, làm cho người ta ấm áp dễ chịu, thật sự cảm thấy buồn ngủ. Quý Linh Nguyệt từ từ thả lỏng, dựa vào lòng Lam Vũ rồi ngáp một cái. Cái đầu mềm mại đặt trên vai nàng, khẽ lẩm bẩm: "Lam Vũ..."

"Hửm?"

"Ngươi phải tu luyện thật tốt."

Lam Vũ cạn lời: "Sao vẫn còn bận tâm đến chuyện này vậy?"

Quý Linh Nguyệt hé mắt, chậm rãi nói: "Ngươi không tu luyện tốt, sẽ không thể sống lâu như ta. Sau này, chúng ta phải luôn ở bên nhau, cùng nhau cầu tiên vấn đạo, nuôi dưỡng Đan Thanh và Đan Bách thật tốt, rồi cùng nhau du ngoạn nhân gian. Ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ ở bên ngươi... Ngươi có bằng lòng không?"

Lam Vũ gật đầu: "Được."

Quý Linh Nguyệt khẽ cong môi, đôi mắt mệt mỏi từ từ nhắm lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Tốt quá, ngươi cũng..."

Không nghe rõ nàng nói gì, Lam Vũ chớp mắt, vô thức cúi đầu xuống nhìn, thì thấy thiếu nữ đang an tĩnh nhắm mắt, cứ thế dựa vào lòng nàng mà ngủ thiếp đi.

Ngắm nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn khi ngủ của nàng ấy một lúc lâu, Lam Vũ thở dài một hơi. Tắm rửa sạch sẽ rồi lau khô người cho nàng ấy, khoác lên một chiếc áo lót sạch sẽ rồi đặt lên giường.

Đêm tĩnh lặng, người bên cạnh hơi thở đều đều, còn đang ôm một cánh tay của nàng. Nhưng Lam Vũ vẫn luôn mở mắt, trong mơ hồ, dường như nàng quay trở lại cái đêm của mấy năm về trước, trước khi bước vào núi Hạo Thần.

Khi đó nàng bồn chồn lo lắng, rồi lại vô định không có mục tiêu, cảm thấy trôi nổi vô phương không nơi nương tựa, ở đâu cũng được. Bây giờ nàng vẫn bất an, nhưng không còn mông lung nữa, trong lòng đã có người và vật mà nàng muốn bảo vệ.

Nàng đối với Giao tộc dường như có cũng được, không có cũng không sao. Nhưng đối với A Nguyệt, nàng lại quan trọng đến vậy. Đã như thế, tại sao nàng không thể vì người yêu mình mà cố gắng che giấu cả đời, làm một tu sĩ nhỏ bé vô danh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro