
Chương 3: Lần đầu gặp gỡ
40 năm trước, tại núi Kỳ Hoàng, Liên Châu.
Lam Vũ ngồi dưới bóng cây, ôm gối một cách mệt mỏi, môi đã nứt nẻ.
Nàng lại một lần nữa hối hận vì đã bỏ nhà đi.
Nàng là một giao nhân vừa mới hai trăm tuổi có thể hóa hình, nhưng xét về tuổi đời, cũng chỉ tương đương với một con người mười sáu, mười bảy tuổi. Một giao nhân chưa trưởng thành vốn không nên rời khỏi biển Côn Luân, nơi che chở cho họ. Nhưng ai bảo nàng đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Phụ hoàng và Mẫu phi.
"A Vũ đã đến tuổi, cũng nên thành thân rồi."
"Hoàng tử Sát Lang của tộc Cá Mập có ý muốn liên hôn với chúng ta. Vài ngày nữa hãy cho họ gặp mặt, nếu thích hợp, thì định ngày đi."
Nàng nhất thời hoang mang lo sợ, vừa tức giận vừa tủi thân. Chưa nói đến việc Sát Lang của tộc Cá Mập kia cao lớn thô kệch, da còn cứng hơn đá, nàng đã chán ghét muốn chết rồi, làm sao có thể gả cho hắn. Lại nhìn tỷ tỷ song sinh của mình, lại được giao trọng trách, cả ngày ở bên cạnh Phụ hoàng xử lý công việc. Nàng chẳng qua chỉ là tu vi thấp hơn tỷ tỷ một chút, thiên phú kém hơn một chút, tính tình mềm yếu hơn một chút, mà lại bị đối xử như vậy. Đúng là cá có số.
Trong lúc tức giận, Lam Vũ thu dọn hành lý rời khỏi biển Côn Luân, tìm đại một hướng đi. Mọi chuyện đều bình an vô sự cho đến ngày hôm qua, một lão đạo sĩ râu ria đã phát hiện ra thân phận của nàng, truy đuổi nàng không ngừng.
Trong lúc hoảng loạn, nàng đã ăn viên thuốc do Phù Du đưa, che giấu khí tức để trốn khỏi ông lão râu bạc đó, nhưng lại phát hiện một tin dữ hơn nữa.
Nàng mất hết yêu lực, biến thành một con người tay trói gà không chặt.
Nhìn vào thức hải bên trong, giao châu vốn sáng rực như bị một lớp sương mù xám xịt che phủ, không thể điều động được một chút sức mạnh nào. Nàng thực sự không thể ngờ rằng, viên thuốc mà Phù Du nói có thể ngụy trang thành người phàm một cách hoàn hảo, lại là ngụy trang như thế này.
Yêu khí, yêu lực đều biến mất, chẳng phải chính là trở thành người phàm luôn sao?
Phải mất một lúc lâu Lam Vũ mới chấp nhận sự thật này. Nàng không biết tác dụng của viên thuốc kéo dài bao lâu, cũng không biết khi nào mới có thể hồi phục. Tâm trạng nàng càng thêm bực bội, sau khi đi lang thang trong rừng như ruồi không đầu cả buổi sáng, cuối cùng nàng đành buông xuôi, tùy tiện tìm một bóng cây ngồi xuống.
Tiếng ve kêu mùa hè nghe lâu thì hết sức ồn ào. Nắng gắt chói chang, mặt đất bị nung nóng bỏng rát. Lam Vũ ôm chân thở dài, uể oải gục đầu xuống đầu gối, đôi mắt đẹp nhắm lại một cách mệt mỏi.
Mặc dù yêu lực bị phong ấn, trở nên giống hệt con người, cơ thể nàng vẫn giữ những tập tính của giao nhân. Thời gian phơi nắng quá lâu, cơ thể không thể tránh khỏi suy yếu, nhưng nàng đã bị lạc trong khu rừng sâu này quá lâu. Đôi chân vốn được nuông chiều đã sớm đi đến tê dại, càng không nói đến việc đi tìm nước.
Mí mắt ngày càng nặng trĩu, cơ thể Lam Vũ dần nghiêng ngả. Trước khi nhắm mắt hoàn toàn ngất đi, trong lòng nàng đã tức giận kịch liệt mắng Phù Du lần thứ 109.
Viên thuốc chó má gì vậy, thật sự muốn hại chết nàng mà!
Không biết đã qua bao lâu, nữ hài đang ngủ say khẽ "ô" một tiếng, hàng mi rung động một lúc, rồi đột nhiên mở mắt. Ánh sáng xanh lờ mờ lóe lên trong mắt nàng, rồi chuyển thành màu mực thuần khiết. Tim nàng vẫn đập mạnh, nhưng không nhớ ra mình vừa mơ thấy gì. Lam Vũ theo bản năng ôm ngực, ngơ ngác nhìn mái nhà đổ nát trước mặt. Phải một lúc sau nàng mới nhận ra mình không còn ở vị trí cũ nữa.
Nàng vội vàng ngồi dậy, thứ phủ trên người liền rơi xuống chân. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt nàng, Lam Vũ theo bản năng che lại. Xuyên qua tầm nhìn mờ ảo, một bức tượng Phật phủ đầy mạng nhện đang cúi đầu nhìn nàng với vẻ từ bi.
Ngôi chùa đổ nát phủ đầy bụi, chỉ có khu vực xung quanh nàng là được dọn dẹp sạch sẽ một cách đơn giản. Và ở nơi vừa chạm tới, có đặt một cái bát sứt mẻ đựng đầy nước trong.
Lam Vũ lập tức cảm thấy khô khát, cầm lên uống cạn trong ba hơi. Nước trong chảy vào dạ dày, nàng ôm cái bát rỗng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân tiến lại gần. Người đến đẩy cánh cửa xiêu vẹo bước vào, bóng dáng gầy gò khuất sau ánh sáng.
Lam Vũ nheo mắt nhìn hắn, đến gần hơn, nàng mới phát hiện đó là một thiếu niên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Thiếu niên đen nhẻm, gầy gò, vẻ mặt lạnh lùng, mặc một bộ đồ xám đã bạc màu, bên hông dắt một con dao găm ngắn, tay còn xách theo một con thỏ đã chết.
Khi nàng đánh giá thiếu niên, đối phương cũng đang đánh giá nàng.
Nữ hài mặc bộ đồ xanh lam có khuôn mặt rạng rỡ, làn da trắng như tuyết, trong đôi mắt chứa đựng làn nước lấp lánh, trông sáng sủa và trong trẻo. Dù là khí chất trên người nàng, hay tay nghề của quần áo và đồ trang sức, đều có thể thấy đây là một tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa.
Chỉ là, không biết tại sao lại ngất xỉu ở nơi rừng núi hoang vắng này.
Hắn thu lại tầm mắt, không nói một lời, cầm con thỏ ngồi xổm xuống một bên khác, tay chân thoăn thoắt bắt đầu lột da xẻ thịt. Bên ngoài, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa. Lam Vũ từ từ đứng dậy, trước tiên nhìn sắc trời bên ngoài, rồi mới lề mề di chuyển đến bên cạnh thiếu niên, nói nhỏ: "Là ngươi đưa ta đến đây à? Cảm ơn ngươi."
Thấy thiếu niên không để ý đến nàng, chỉ tập trung vào con thỏ trong tay, Lam Vũ lại mặt dày hỏi tiếp: "Ngươi, ngươi tên là gì vậy?"
Lại một khoảng im lặng dài, ngay khi Lam Vũ nghi ngờ hắn có phải người câm hay không, một giọng nói khô khốc vang lên: "A Quý."
Có thể nói chuyện là một khởi đầu tốt, Lam Vũ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, cười hì hì nói: "Ta tên Lam Vũ, Lam trong màu lam, Vũ trong vũ mị."
"Ngươi bắt được con thỏ ở đâu vậy? Ngươi giỏi thật đó."
"Đây là bữa tối của ngươi à? Ngươi định nướng nó sao?"
"Nơi này là đâu vậy? Ta thấy vẫn còn trong núi mà?"
"Ngươi có biết đường xuống núi không? Hôm nay ta bị lạc đường lâu lắm rồi..." Lam Vũ tự mình luyên thuyên một lúc, thấy hắn không hề có ý định trả lời, nàng không nhịn được thở dài, chống tay lên mặt và hỏi một câu không mấy hy vọng: "Ngươi còn nước không? Ta khát quá."
Lời vừa dứt, một cái túi nước đã được đưa đến trước mặt nàng. Lam Vũ theo bản năng nhận lấy, ngạc nhiên nhìn thiếu niên vẫn chuyên tâm xử lý con thỏ sau khi đưa nước, chớp chớp mắt.
Có vẻ là một con người ngoài lạnh trong nóng.
Nàng nâng bình nước lên, rụt rè nhấp từng ngụm nhỏ, nhưng không kìm được, lại uống thêm vài ngụm, túi nước liền cạn. Lam Vũ lập tức xấu hổ, cực kỳ ngại ngùng, ấp úng nói: "Xin lỗi, cái này... ta đã uống hết nước của ngươi mất rồi..."
"Không sao." A Quý cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn nàng một cái: "Bên ngoài có dòng suối nhỏ."
Lam Vũ lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của A Quý. Mặc dù làn da hơi đen, nhưng có thể thấy là một khuôn mặt thanh tú, hơn nữa còn có một đôi mắt hẹp dài, trong trẻo và đẹp đẽ.
Nàng cảm ơn, chạy nhanh ra ngoài. Quả nhiên, cách ngôi chùa đổ nát này hai, ba mươi mét có một con suối sâu đến đầu gối. Lam Vũ nằm sấp bên bờ, vốc nước rửa mặt, rồi lại uống vài ngụm lung tung, mới thoải mái thở phào một hơi.
Khi nàng trở lại ngôi chùa đổ nát với khuôn mặt ướt nhẹp, A Quý đã xiên thịt xong, đang nướng trên lửa.
Bụng Lam Vũ kêu ục ục, nàng vội vàng đến gần, chèo kéo làm quen với hắn: "A Quý, cảm ơn ngươi đã cứu ta, không thì ta chết ở đây cũng chẳng ai hay."
"Không chết được đâu," A Quý nói nhàn nhạt: "Ngươi chỉ bị say nắng thôi, nghỉ một lát là khỏe."
"Tuy nói là vậy, nhưng ngươi đưa ta đến đây nghỉ ngơi cũng đã là một người tốt rồi." Lam Vũ cười hỏi: "À, sao ngươi lại ở trong núi này vậy?"
A Quý hỏi ngược lại: "Thế còn ngươi? Sao ngươi lại ở nơi rừng núi hoang vắng này?"
"Ta à," Lam Vũ cắn cắn môi, tâm trạng đột nhiên có chút buồn bã, nói nửa thật nửa giả: "Ta bỏ nhà đi, cha ta... cha ta muốn gả ta cho người khác, ta không đồng ý nên đã trốn ra ngoài."
A Quý nghiêng đầu nhìn nàng. Khuôn mặt rạng rỡ của thiếu nữ dưới ánh lửa càng trở nên xinh đẹp hơn, sự ưu sầu hiện rõ trên mặt, trông rất ngây thơ, đơn thuần.
Hắn bớt cảnh giác hơn với Lam Vũ, quay đầu lại tiếp tục lật xiên thịt trong tay, thấp giọng nói: "Một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, ngươi nên về nhà sớm đi."
"Ta không về." Lam Vũ nhíu mày, nói: "Về rồi sẽ phải gả cho người mình không thích. Bên ngoài dù có nguy hiểm thế nào, cũng là ta làm theo ý muốn của mình. Ta nguyện nếm chút khổ sở, cũng sẽ không trở về để họ tùy tiện sắp đặt hôn sự của ta đâu."
Nói xong những lời này, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, lại kiên trì hỏi về lai lịch của A Quý: "Thế còn ngươi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sao ngươi lại ở đây?"
Im lặng một lúc, A Quý nói: "Ta muốn lên núi Hạo Thần bái sư, chỉ đi ngang qua đây thôi."
"Núi Hạo Thần?" Lam Vũ tò mò hỏi: "Đó là nơi nào?"
A Quý có chút ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng: "Ngươi không biết núi Hạo Thần sao, đó là Tiên tông đứng đầu trong tam đại Tiên Tông, ở Tịch Tuyết Đô, Bắc Châu, cách nơi này mấy trăm dặm đường đấy."
Tiên tông, chẳng phải là nơi ở của những tu sĩ đáng ghét luôn tự xưng là muốn diệt trừ yêu ma sao?
Lam Vũ nghĩ đến ông lão đã đuổi nàng chạy thục mạng trước đó, liền tức đến nghiến răng. Lại nhìn cái người trước mặt này muốn đến đó bái sư, đột nhiên cũng thấy chướng mắt.
Lúc này, A Quý đã nướng chín thịt, dùng dao nhỏ cắt ra rồi bọc trong lá cây sạch sẽ, đưa cho nàng một miếng lớn. Lam Vũ sững sờ: "Cho, cho, cho ta sao?"
A Quý gật gật đầu: "Không phải ngươi đói à?"
Sự chướng mắt kia lập tức tan biến. Lam Vũ cười rộ lên, cẩn thận cầm lấy, thổi nguội rồi mới cắn một miếng, nhưng vẫn bị bỏng đến mức kêu ô ô không ngừng.
Nàng phải uống liền mấy ngụm nước mới dễ chịu một chút, nhưng cũng không dám ăn tiếp, chỉ ôm miếng thịt nhìn chằm chằm với vẻ mặt khổ sở. A Quý có chút khó hiểu, nếm thử miếng của mình, lẩm bẩm: "Không nóng mà."
Lam Vũ cười gượng hai tiếng: "Ta, ta sức khỏe không được tốt, hơi nóng hay hơi lạnh một chút cũng không chịu được, để ngươi chê cười rồi."
A Quý ngước mắt nhìn nàng, một lúc sau, lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ của mình: "Trông ngươi như thế này, vẫn là sớm về nhà thì tốt hơn."
======================
===============
Note: Lúc này Lam Vũ đang nhận nhầm A Quý là nam nhân, nên mới dùng từ "hắn", về xưng hô thì mình vẫn giữ edit "ta - ngươi" chứ không chuyển sang "cô", "cậu" hay gì gì khác như một số nhà dịch manhua nha 😁
Khi nào H thì mình tự đổi xưng hô cho mỹ miều hơn =))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro