Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Đã tìm được

Khi gọi ra cái tên xa lạ đó, hắn giật mình như bị bỏng, nhảy bật khỏi người nàng. Miệng lẩm bẩm gì đó, một lúc sau lại cười khà khà quái dị, trong mắt dường như không còn thấy hai người các nàng nữa, lảo đảo bò đi mất.

Lam Vũ vẫn còn hoảng hồn, cho đến khi có người ôm chặt lấy nàng, nàng mới giật mình, dần dần tỉnh táo lại.

"A Nguyệt..." Nàng vừa gọi một tiếng, đã đau đến rên rỉ. Cổ tay phải nàng vừa đỏ vừa sưng, lại bị người kia bẻ gãy. Quý Linh Nguyệt mắt đỏ hoe nắm lấy tay nàng, đáng tiếc linh lực không đủ, không thể trị thương cho nàng. Nàng ấy giương mắt nhìn vết bầm tím trên cổ trắng nõn của Lam Vũ, khàn giọng hỏi: "Có đau không?"

"Cũng ổn..." Lam Vũ ho khan một tiếng, hỏi: "Ngươi vừa nãy có nghe thấy không? Hắn, hắn gọi ta là gì?"

"Sở Xuân Hàn." Quý Linh Nguyệt lặp lại, hỏi: "Ngươi có biết người này không?"

Lam Vũ lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

"Vậy..."

Lời chưa kịp nói ra, trong đường hầm lại vang lên tiếng bước chân. Cả hai đồng thời căng thẳng, dưới ánh mắt lo lắng của các nàng, một bóng người màu trắng xuất hiện ở góc cua.

"Lam Vũ!"

Lam Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Sao ngươi tìm được đến đây?"

Ngu Sơn Diệp chạy tới, thấy tình trạng thảm hại của hai người, nàng ta trợn mắt há hốc mồm: "Ta loanh quanh ở đây nửa ngày, thấy ký hiệu ngươi để lại, liền lần theo mà đến... Không đúng, sao hai ngươi lại thành ra thế này?"

"Nói ra thì dài lắm," Lam Vũ giơ tay lên, giọng yếu ớt: "Mau, giúp ta một tay."

Ngu Sơn Diệp vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, giúp nàng nắn lại xương, rồi linh lực màu đỏ chảy lên, hòa vào cổ tay nàng một cách dịu dàng. Làm xong những việc này, nàng ta lại nhìn sang Quý Linh Nguyệt, thấy nàng ấy mặt trắng như tờ giấy, dường như bị thương nặng hơn, liền vội vàng lục lọi trong túi trữ vật của mình, lấy ra đủ loại linh dược.

"Đây đều là những thứ ta lấy từ chỗ Dược Lão, ngươi xem, cái nào có tác dụng thì dùng."

Những loại thuốc này tốt hơn của các nàng nhiều. Lam Vũ chọn một lọ Hồi Xuân Đan, đút cho Quý Linh Nguyệt uống xong, bản thân cũng uống một viên. Cảm giác đau âm ỉ ở cổ họng lập tức giảm bớt. Sau khi nghỉ ngơi gần đủ, nàng và Ngu Sơn Diệp cùng nhau dìu Quý Linh Nguyệt, quay trở lại bờ nước.

"Thật sự phải xuống dưới đi theo dòng nước à?" Ngu Sơn Diệp lẩm bẩm: "Vừa nãy ta loanh quanh nhiều vòng như vậy, sao không thấy ông lão đó nhỉ?"

"Chứ không lẽ ta tự bẻ gãy tay mình?" Lam Vũ liếc nàng ta một cái, hừ lạnh: "Ngươi tin hay không thì tùy, dù sao ta tuyệt đối sẽ không ở lại đây thêm nữa."

Nàng không chút do dự mà xuống nước. Để đề phòng vạn nhất, nàng dùng dây thừng buộc Quý Linh Nguyệt vào lưng mình.

"Ta không có ý đó." Ngu Sơn Diệp thở dài một hơi, ngoan ngoãn đi theo sau nàng, lầm bầm: "Ta thật sự không thích nước."

Ba người xuôi theo dòng nước, không biết qua bao lâu, thấy phía trước đường hầm chia làm ba ngã, Lam Vũ cảm nhận một chút, nhận ra có tiếng gió ở phía bên phải, trong lòng mừng rỡ, bơi qua đó trước. Không ngờ vừa vào, dòng nước bỗng trở nên chảy xiết hơn, đường hầm cũng quanh co, khúc khuỷu như đường núi mười tám khúc, làm các nàng chóng mặt quay cuồng.

Lam Vũ vội vàng túm lấy Ngu Sơn Diệp, nghe tiếng nàng ta la hét, không nhịn được nâng cao giọng: "Ngươi bình tĩnh một chút!"

"Ngươi còn bảo ta bình tĩnh!" Nàng ta lật tay lại nắm lấy cánh tay Lam Vũ, hoảng sợ nói: "Ngươi dẫn đường kiểu gì thế?!"

"Ta..."

Lam Vũ đang định giải thích, thì thấy trời sáng rực. Nàng sững sờ, vừa kinh ngạc mở to mắt, đã bị dòng nước đẩy ra khỏi cửa động, lơ lửng trong không trung một chốc, rồi "soạt" một tiếng rơi xuống.

Sau vài tiếng "tõm", Lam Vũ thở hổn hển cõng Quý Linh Nguyệt trèo lên bờ, ngẩng đầu lên, mặt trời lặn như máu, mây đỏ đầy trời, và đảo Bồng Lai lặng lẽ sừng sững trên mặt biển cách đó vài dặm.

Đây là một hòn đảo rất nhỏ, dòng nước mát lạnh từ một cửa động trên vách đá tuôn ra, bọt nước trắng xóa bay lượn trong không trung, tạo thành một thác nước như mành dải lụa.

Ngu Sơn Diệp cười "ha ha" hai tiếng, yếu ớt nằm thẳng trên đất, lẩm bẩm: "Ngươi, Ngươi làm tốt lắm đấy..."

Rất nhanh, các đệ tử của đảo Bồng Lai nghe tin đã đến đón ba người các nàng. Quý Linh Nguyệt được đưa đi trị thương, còn hai người thì đi gặp Sở Giang Trì.

Nam nhân nhìn thấy các nàng, khuôn mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra. Hắn cho người hầu lui xuống, quay đầu lại cẩn thận đánh giá các nàng một lượt, thở dài: "May mà các ngươi bình an trở ra, nếu không, ta không biết phải giải thích với núi Hạo Thần thế nào nữa."

Sở Tễ đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt áy náy: "Sau khi ra ngoài con liền đến báo với phụ thân, nhưng khi quay lại, con đường dưới nước đó lại bị chặn mất rồi..."

Ngu Sơn Diệp "ờm" một tiếng, ngượng ngùng nói: "Cái này... có lẽ là vì, địa cung đã bị ta làm sập."

"Địa cung..." Sở Giang Trì im lặng một chút, thấp giọng: "Thôi, các ngươi không sao là tốt rồi."

Thở dài một hơi, hắn nói tiếp: "Vì các ngươi đã thấy, nên Sở mỗ cũng không cần giấu giếm. Sự tồn tại của địa cung này vốn là bí mật mà Sở gia chúng ta đã bảo vệ suốt mấy trăm năm, chỉ có các đời Đảo chủ mới được biết. Đáng tiếc Đảo chủ đời trước ra đi đột ngột, không để lại một lời nào đã qua đời. Sáu năm kế vị, ngay cả ta cũng không rõ, địa cung này rốt cuộc dùng để làm gì."

Lam Vũ và Ngu Sơn Diệp nhìn nhau, cẩn thận hỏi: "Ý của Đảo chủ là?"

"Tiểu hữu thông minh, ta sẽ nói thẳng." Sở Giang Trì nghiêm túc nói: "Chuyện địa cung, ta hy vọng các ngươi đừng nói ra. Tổ tiên đã giữ bí mật như vậy, chắc hẳn cũng có lý do của nó. Sở mỗ không muốn có thêm nhiều chuyện xảy ra, hy vọng các vị có thể hiểu cho."

Lam Vũ "ừ" một tiếng: "Ta hiểu rồi. Sở đảo chủ yên tâm, ba người chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ chuyện này cho người ngoài."

Sở Giang Trì nở một nụ cười, gật đầu: "Các vị đều là đệ tử thân truyền của núi Hạo Thần, phẩm hạnh đáng tin cậy. Có câu nói của ngươi, ta yên tâm rồi."

Lam Vũ vội vàng khách sáo: "Đâu có, đây là chuyện chúng ta nên làm."

Nhưng đồng thời, trong lòng nàng còn tồn tại vô vàn nghi vấn.

Ngoài cái địa cung kia, dưới lòng đất đảo Bồng Lai, tại sao lại có một căn phòng tối nghi ngờ đã từng giam giữ giao nhân? Chuyện này Sở Giang Trì có biết không, và biết được bao nhiêu? Sở Xuân Hàn là ai? Ông lão kia lại là ai?

Lam Vũ do dự, đang định hỏi thì nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo vang vọng từ xa. Mấy người họ lập tức ngẩng đầu lên, cùng nhau nhìn theo tiếng. Sở Giang Trì nghi hoặc nhíu mày, lẩm bẩm: "Có người muốn lên đảo?"

Hắn quay đầu lại, dặn dò Sở Tễ đưa Lam Vũ các nàng đi nghỉ ngơi, còn mình thì một mình đi về phía con thuyền nhỏ neo đậu ở bên bờ: "Ta đi xem thử."

Thấy hắn vội vàng rời đi, Lam Vũ bất lực mím môi, lắc đầu từ chối trở về cùng Ngu Sơn Diệp: "Ta đi xem A Nguyệt."

"Thôi được." Ngu Sơn Diệp ngáp một cái uể oải, lẩm bẩm: "Ngươi cũng đi băng bó lại vết thương đi."

Lam Vũ "ừ" một tiếng, quay người đi về phía dược lư của đảo Bồng Lai.

Trong căn nhà nhỏ tràn ngập mùi hương thảo dược chỉ có một chiếc giường. Quý Linh Nguyệt ngủ rất yên tĩnh, vết thương trên người đã được làm sạch và băng bó lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt, đôi môi cũng không có chút máu.

Lam Vũ lấy một cái ghế nhỏ đến ngồi bên giường, chống cằm ngẩn ngơ nhìn nàng ấy. Một lúc sau, nàng mệt mỏi thở dài, gác tay lên mép giường, cứ thế úp mặt xuống, nhắm mắt lại.

Khi Mạnh Trường Ca vội vã bước vào dược lư, cảnh tượng nàng thấy chính là như vậy. Hai nữ hài, một người ngồi một người nằm, trông đều đã ngủ thiếp đi, bàn tay đặt trên giường lại đan vào nhau. Nàng sững sờ một chút, rón rén đi đến bên giường, đưa tay lên trán Quý Linh Nguyệt.

Chốc lát sau, vầng trán nhíu chặt của Mạnh Trường Ca giãn ra. Nàng cúi xuống nhìn Lam Vũ đang ngủ say không hay biết, cẩn thận bế nàng lên, đặt nàng nằm bên cạnh Quý Linh Nguyệt.

Sở Giang Trì đứng lặng ngoài cửa, đợi nàng đi ra mới nói: "Đạo hữu đã yên tâm chưa?"

Mạnh Trường Ca "ừ" một tiếng, áy náy nói: "Vừa rồi đã thất lễ, tại hạ không có ý mạo phạm Đảo chủ."

"Ta hiểu." Sở Giang Trì gật đầu hiền hậu: "Hai vị là đồng môn, tỷ muội tình thâm, quan tâm quá hóa lo, Sở mỗ hiểu."

Mạnh Trường Ca vẫn thấy ngại: "Dù vậy, nhưng linh thạch để sửa chữa chiếc thuyền nhỏ kia, cứ để ta chi trả đi."

"Không cần đâu, cũng không tốn bao nhiêu tiền."

Nói rồi, hắn lịch sự đưa tay ra, nói: "Mời."

Mạnh Trường Ca gật đầu, đi theo hắn đến nơi tạm nghỉ của mình. Vừa vào cửa, nàng đã thấy Ngu Sơn Diệp bê một mâm cơm từ nhà bếp đi ra. Ngu Sơn Diệp thấy nàng, giật mình lắp bắp: "Mạnh sư tỷ, sao ngươi lại đến đây?"

Mạnh Trường Ca cười cười, tạm biệt Sở Giang Trì, đi đến bên bàn ngồi xuống: "Mệnh bài của sư muội bị tổn hại, vừa hay ta ở gần đây, nên được sư tôn giục đến xem tình hình."

Ngu Sơn Diệp "ồ" một tiếng, ngồi xuống đối diện nàng, đặt bát đũa xuống.

"Ngươi không phải đã tích cốc rồi sao?"

"Đúng vậy," Ngu Sơn Diệp gật đầu, nghiêm nghị nói: "Nhưng đây là nghề gia truyền của ta, một ngày không luyện là sợ quên. Hơn nữa Lam Vũ chưa tích cốc, ta đang định mang đi cho nàng ấy đây."

"Đừng đi nữa, nàng ấy đã ngủ rồi."

Nói rồi, Mạnh Trường Ca không hề khách sáo cầm đũa lên, nếm thử một miếng, hỏi: "Lúc ta đến, Sở đảo chủ nói các ngươi vô tình gặp phải thú biển, không may bị thương, có thật không?"

Ngu Sơn Diệp chớp chớp mắt, nhớ lại lời dặn dò của Sở Giang Trì, chậm nửa nhịp mới nói: "Đúng là chúng ta không cẩn thận."

Mạnh Trường Ca có chút nghi ngờ: "Là loài thú biển gì, mà có thể làm sư muội bị thương nặng như vậy?"

"Ờ... là một con rắn biển mọc đầu người."

Mạnh Trường Ca sửng sốt, kinh ngạc nhướng mày: "Rắn thì ta đã thấy, người thì ta cũng đã gặp, nhưng rắn mọc đầu người thì ta chưa từng thấy bao giờ. Có xác không, để ta xem thử."

"Làm sao mà có được?" Ngu Sơn Diệp trong lòng hoảng hốt, vội vàng đánh trống lảng: "Nói chuyện với ngươi một lúc, ta thật sự mệt rồi. Sư tỷ, những món ăn này giao cho ngươi giải quyết nhé, ta vào phòng ngủ đây."

"Được, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Ngu Sơn Diệp "ừm" một tiếng, vội vã lách vào phòng, bóng lưng rất là hoảng loạn. Nhìn nàng biến mất sau cánh cửa, Mạnh Trường Ca mới lắc đầu, lẩm bẩm: "Thật là, nói dối mà cũng không biết nói."

Ngày hôm sau trời vừa sáng, nàng lại đến thăm tiểu sư muội của mình. Không ngờ vừa vào cửa, đã thấy Quý Linh Nguyệt hoảng hốt bật dậy khỏi bên cạnh Lam Vũ, trợn tròn mắt nhìn nàng.

"Sư tỷ?"

Mạnh Trường Ca khó hiểu đi tới: "Sao vậy? Sao căng thẳng thế?"

"Sư tỷ sao lại ở đây?" Quý Linh Nguyệt kinh ngạc nói: "Ngươi không phải đang đi du ngoạn sao?"

Mạnh Trường Ca không ngại phiền lại giải thích cho nàng một lần nữa. Trong lúc nói chuyện, Lam Vũ đang cuộn tròn ngủ dường như bị làm phiền, mềm mại "hừ" một tiếng. Quý Linh Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn nàng, hạ thấp giọng: "Sư tỷ, hay là ra ngoài nói chuyện đi."

"Ra ngoài cái gì, ngươi còn thương thích trong người mà." Mạnh Trường Ca đánh giá nàng vài cái, nói: "Nhưng đảo Bồng Lai này quả thật lợi hại. Vết thương nặng như vậy, sắc mặt ngươi hôm nay đã hồi phục không ít. Có lẽ vài ngày nữa chúng ta có thể lên đường rời đi rồi."

"Sư tỷ muốn trở về cùng bọn ta sao?"

Mạnh Trường Ca "ừ" một tiếng, theo bản năng ấn vào thanh đao đỏ như lửa ở bên hông: "Trên đường về vừa hay có thể đi qua Bách Bảo Các, ta còn phải mua một thanh kiếm phôi để mang về cho sư tôn nữa."

Nàng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lam Vũ lại phát ra một tiếng rầm rì không thoải mái. Mạnh Trường Ca khựng lại, quả nhiên thấy tiểu sư muội của mình quay đầu lại, nhìn nàng với ánh mắt muốn nói lại thôi.

Mạnh Trường Ca: "...Được rồi, ta không nói nữa là được."

Vốn còn muốn hỏi xem hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng này, nếu nàng còn phát ra tiếng động gì nữa, chắc chắn sẽ bị Quý Linh Nguyệt nhìn đến mức có cảm giác tội lỗi mất.

Mạnh Trường Ca thở dài một hơi, vừa đi ra ngoài vừa không nhịn được lẩm bẩm: "Tình cảm thật là tốt."

Quý Linh Nguyệt quả nhiên hồi phục rất nhanh. Ba ngày sau, không cần người khác đỡ, đã có thể xuống giường tự do đi lại. Lam Vũ là người duy nhất biết sự thật đã giấu nhẹm toàn bộ công danh, chỉ là, khi người khác thán phục tốc độ hồi phục của Quý Linh Nguyệt, nàng sẽ kiêu ngạo ưỡn ngực lên.

Mấy người các nàng nhanh chóng từ biệt Sở Giang Trì, còn Sở Giang Trì tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc, và hy vọng các nàng có thời gian rảnh rỗi thường xuyên đến làm khách.

Lam Vũ ngoài mặt liên tục gật đầu, trong lòng thì chỉ mong mau chóng rời đi.

Hòn đảo này và ông lão điên dưới hòn đảo đều khiến nàng có cảm giác rất bất an. Vốn định hỏi Sở Giang Trì một chút, nhưng e là hỏi cũng vô ích. Người này nói chuyện không biết là thật hay giả. Một vị Đảo chủ, lại nói mình hoàn toàn không biết gì về địa cung ở dưới đảo, Lam Vũ một chút cũng không tin.

Bây giờ, ngay cả khuôn mặt hiền lành của Sở Giang Trì, nàng cũng thấy nhìn thật khó chịu.

Sau khi rời đảo Bồng Lai, các nàng bắt đầu lên đường không ngừng nghỉ. Chỉ hai ngày sau đã đặt chân đến thành Trường Hằng, nơi có Bách Bảo Các. Tòa thành này cực kỳ phồn hoa, những tòa nhà đỏ thẫm che khuất cả bầu trời, đình đài lầu các xếp chồng lên nhau. Trong những pháp trận lơ lửng trên không, thỉnh thoảng lại xuất hiện những tu sĩ được truyền tống đến. Trên đường người qua lại tấp nập, nhưng phần lớn đều mặc pháp bào, cảm giác như ném một hòn đá cũng có thể trúng một vị đại năng nào đó.

Mạnh Trường Ca nghe thấy, cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên, thành Trường Hằng và thành Võng Lượng đều là những thành phố do các tu sĩ xây dựng. Cư dân trong thành về cơ bản cũng là người tu đạo. Ở những nơi như thế này, thứ lưu thông không phải là tiền vàng của người phàm, mà là linh thạch. Lát nữa ta và sư muội sẽ vào Bách Bảo Các, hai người các ngươi cũng có thể đi dạo xung quanh, ở đây có rất nhiều thứ tốt đấy."

Ngu Sơn Diệp vô cùng ngưỡng mộ, vừa mở miệng, lại nói câu nói đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần trên suốt quãng đường: "Sao ta lại không phải là Kim Đan chứ, nếu không ta cũng có thể đi vào chung rồi."

Lam Vũ: "Đi dạo cùng ta thì làm sao? Ngươi không hài lòng à?"

"Không hài lòng cái gì?" Ngu Sơn Diệp khoanh tay, liếc xéo nàng: "Đây là Bách Bảo Các, truyền thuyết nói rằng nó có đủ vạn vật trên đời. Chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể mua được! Chẳng lẽ ngươi không muốn vào sao?"

"Không muốn." Lam Vũ dứt khoát từ chối: "Dù sao thì những món đồ tốt nhất chắc chắn sẽ có giá trị vô cùng lớn. Chi bằng nhắm mắt làm ngơ, đỡ phải day dứt trong lòng vì thích mà không mua được."

Ngu Sơn Diệp im lặng một lúc, nói: "...Ngươi nói cũng có lý."

Đợi Quý Linh Nguyệt theo Mạnh Trường Ca rời đi, Lam Vũ lại thay đổi sắc mặt, quay người chạy về phía con đường đông đúc nhất.

Ngu Sơn Diệp vội vàng đuổi theo: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Mua quà." Lam Vũ vội vàng nói: "Các nàng chỉ đi một lúc thôi, nhân lúc các nàng chưa về, ta phải nhanh chóng mua một món quà thích hợp."

"Quà? Quà cho ai?"

Lam Vũ nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc: "Đương nhiên là cho A Nguyệt rồi, sinh nhật mười chín tuổi của nàng ấy sắp đến rồi."

Ngu Sơn Diệp chợt hiểu ra: "Thì ra là vậy. Ngươi giả vờ giỏi thật, ta cứ tưởng ngươi không có hứng thú với Bách Bảo Các chứ."

Lam Vũ cười đắc ý: "Đương nhiên là... hửm?"

Nàng sững người, đưa tay lên vai sờ một cái, lòng bàn tay chạm phải vết nước ẩm ướt.

"Nước ở đâu ra vậy?"

Lam Vũ dừng lại, nhíu mày nhìn xung quanh. Người đi đường bên cạnh vội vã, dường như không có ai rảnh rỗi đến mức trêu chọc nàng.

Ngu Sơn Diệp hỏi: "Sao vậy?"

Lam Vũ do dự lắc đầu: "Không có gì."

Nàng bỏ tay xuống, tiếp tục đi về phía cửa hàng.

Lúc này, một nữ tử áo xanh đứng ở cuối phố đột nhiên dừng động tác trong tay, hơi nghiêng đầu, dường như đang cảm nhận điều gì đó.

Chủ quầy hàng do dự một lúc, cẩn thận gọi: "Cô nương? Ngài, ngài còn mua nữa không?"

Lam Diên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ trong tay, lạnh nhạt nói: "Mua."

Nàng ném xuống mấy khối linh thạch, rồi quay người bỏ đi. Người bán hàng sững sờ, vội vàng gọi: "Cô nương, ngài cho thừa rồi!"

"Không sao," nữ nhân lười biếng giơ tay lên, úp chiếc mặt nạ lạnh lẽo lên mặt: "Dù sao ta cũng không cần nữa."



====================
=============
Editor: Mấy bạn có muốn nghe thử giọng A Vũ với A Nguyệt không? Tui có vài Trailer kịch truyền thanh của bộ này. Còn kịch truyền thanh Official thì tui không có đăng ký acc được nên không có mua được =)))) nên tui chỉ có thể lấy về những đoạn trailer mà người ta cho free thôi, nếu mọi người muốn nghe thì tui sub rồi share cho cộng đồng :v 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro