
Chương 23: Sở Xuân Hàn
Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, kéo nàng đứng dậy, hỏi: "Các ngươi đã chọc vào cái thứ này bằng cách nào vậy?"
"Gì mà chúng ta chọc vào?" Lam Vũ ấm ức vô cùng: "Ta và Ngu Sơn Diệp đang ngồi yên lành, tự nhiên nó từ trên trời thòng xuống, dọa chúng ta phát hoảng đấy chứ."
Ngu Sơn Diệp lúc này cũng nhảy tới bên cạnh hai người các nàng, thở hổn hển nói: "Chẳng phải tại cái miệng quạ đen của ngươi mà nó đến đấy sao."
Lời vừa dứt, Quý Linh Nguyệt nhíu mày, rút thanh trường kiếm đen nhánh sau lưng ra, vung tay chém về phía sau.
Một sợi dây leo phựt một tiếng rơi xuống đất, máu đỏ phun trào. Vết cắt lộ ra lại nhúc nhích như thịt sống, và trước ánh mắt kinh ngạc của các nàng, một đầu mới nhanh chóng mọc ra.
Sắc mặt Lam Vũ trắng bệch, lẩm bẩm: "Đây là cái thứ quỷ gì vậy?"
Quý Linh Nguyệt dứt khoát nói: "Chạy mau!"
"Chạy, chạy đi đâu?" Ngu Sơn Diệp mơ màng hồ đồ hỏi: "Xuống nước sao?"
"Lỡ như nó không sợ nước, mà chúng ta lại không ra được, xuống nước chẳng phải là đường chết sao?" Quý Linh Nguyệt chỉ vào bóng tối: "Chạy vào trong, chúng ta cố gắng cầm cự thêm một chút. Đợi Sở Tễ ra ngoài thông báo cho Đảo chủ, chúng ta sẽ được cứu."
Nói xong, nàng kéo Lam Vũ, dẫn đầu chạy về phía đại điện đổ nát.
Tiếng bước chân vang vọng trong địa cung (cung điện dưới lòng đất) trống rỗng. Những viên Dạ Minh Châu rải rác trên đường chiếu sáng những vết bẩn màu đen trên mặt đất. Lam Vũ vội vàng nhìn lướt qua, mới phát hiện những dấu vết giống như máu đã khô này gần như có ở khắp mọi nơi, như thể nơi đây từng trải qua một cuộc tàn sát cực kỳ thảm khốc.
Liệu đám yêu quái sáu năm trước, có phải thực ra đã đến nơi này?
Ba người chạy lên bậc thang, hướng về phía cung điện cao nhất, cũng là nơi được bảo toàn nguyên vẹn nhất. Con yêu quái đằng kia dường như trở nên hung tợn hơn, khuôn mặt trắng bệch gào thét dữ dội. Dây leo múa thành tàn ảnh, liên tục đập xuống sau lưng các nàng.
Quý Linh Nguyệt đạp cửa xông vào đầu tiên, đập vào mắt nàng lại không phải là cách bài trí của một cung điện bình thường, mà là một tế đàn hình tròn bằng đá.
Trên tế đàn dựng một bức tượng đá, hai tay giơ ra ngang tầm không trung, dường như đang nâng đỡ thứ gì đó, nhưng mà hiện giờ, nơi đó trống rỗng.
Lam Vũ chỉ sững sờ một chút, liền thấy mắt cá chân đau nhói. Một sợi dây leo to bằng cổ tay quấn mấy vòng quanh chân nàng, những cái gai đâm sâu vào da thịt, lập tức kéo nàng ra ngoài.
"A!"
Quý Linh Nguyệt giật mình, theo bản năng quay lại bắt lấy Lam Vũ, nhưng lại tóm hụt. Nàng rút linh kiếm ra, nhanh chóng đuổi theo, nhảy lên một cây cột đá đổ nát, mũi chân đạp một cái, liền nhảy vọt qua đầu Lam Vũ. Sau lưng thiếu nữ hiện ra hai vòng sáng vàng kim. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối ngược sáng, như sát thần từ trên cao giáng xuống, đâm xuyên qua dây leo, ghim chặt nó xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ "ầm", ánh sáng vàng bùng lên, lấy linh kiếm làm trung tâm, chấn động tạo ra bụi mù kéo dài chục mét, chiếu sáng cả địa cung trong chốc lát.
Sợi dây leo trên chân Lam Vũ cũng lập tức hóa thành tro bụi. Máu từ những lỗ thủng rỉ ra, chỉ chốc lát đã thấm ướt cả cẳng chân nàng. Nàng loạng choạng bò dậy, đối diện với Ngu Sơn Diệp đang chạy tới, hai tay nàng ta nắm chặt mấy lá bùa, quát lớn: "Tất cả tránh ra!"
Quý Linh Nguyệt vội thu kiếm lại, mấy bước tiến lên ôm lấy eo Lam Vũ, cùng nàng ngã rạp xuống đất.
Ngu Sơn Diệp vứt hết mớ bùa lộn xộn trong tay ra, rồi cũng ôm đầu nằm rạp xuống đất theo. Giây phút tiếp theo, liên tiếp những tiếng nổ "ầm ầm" vang lên, một tiếng rít cực kỳ thê lương xuyên thấu màng nhĩ các nàng. Huyết đằng bị bùa lửa và bùa sấm sét đánh cho liên tục lùi về sau, điên cuồng vung vẩy xung quanh, trong chốc lát, cả địa cung rung chuyển, đá vụn rơi xuống như mưa.
Quý Linh Nguyệt thầm than 'không hay rồi', nâng cao giọng: "Dậy đi, địa cung sắp sập rồi!"
"Hả?" Ngu Sơn Diệp ngây ra: "Vậy, vậy, vậy phải làm sao đây?!"
"Lên trên!" Quý Linh Nguyệt ngẩng đầu, thấy đại điện trước mắt này vẫn đứng vững vàng trong cơn chấn động, chợt phát hiện trên đó treo một tấm biển. Lam Vũ cũng nhìn thấy, đôi môi đã tái nhợt vì mất máu mấp máy, khẽ đọc ra dòng chữ trên đó: "Điện Trường Sinh..."
"Điện Trường Sinh cái gì, không chạy nữa là chúng ta chết chùm ở đây đấy!" Ngu Sơn Diệp tức đến lông mày dựng ngược, bò dậy, cùng Quý Linh Nguyệt đỡ lấy Lam Vũ chạy vào trong đại điện.
Khi nhảy lên tế đàn, nàng còn bực tức mắng: "Chưa từng thấy con yêu quái nào xấu xí đến vậy, người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu ta mà chết trong tay loại yêu quái này, ta chết cũng không... Á!"
Dưới chân không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái đường hầm tối om. Lam Vũ còn chưa kịp tóm lấy nàng ta, nàng ta đã biến mất. Nàng giật mình, quay lại nhìn Quý Linh Nguyệt, lại thấy sau lưng nữ hài là một dây leo Huyết Đằng vươn cao.
Là... là nó đã theo kịp từ lúc nào?
Lam Vũ kinh hoàng trợn tròn mắt, theo bản năng mà tiến lên, loạng choạng lao về phía Quý Linh Nguyệt đang hoàn toàn không hay biết. Quý Linh Nguyệt sững sờ một chút, có chút mờ mịt nhìn nàng, nhưng rất nhanh, ánh mắt liền thay đổi, ngược lại còn tiến lên một bước, ôm chặt lấy Lam Vũ, để tấm lưng trần hoàn toàn lộ ra trước nguy hiểm.
"Đừng..."
Vừa dứt lời, dây leo đầy gai nhọn đã hung hăng quất xuống, tạo thành một vệt máu loang lổ sau lưng nữ hài.
Quý Linh Nguyệt "oa" một tiếng, phun ra một ngụm máu. Chất lỏng tanh nồng bắn tung tóe lên mặt Lam Vũ. Nàng kinh hoảng trợn to mắt, cùng nàng ấy ngã ra sau, rơi vào trong đường hầm tối đen.
Nước, lại là nước.
Lam Vũ vùng vẫy nhô đầu khỏi mặt nước, sau mấy tiếng ho khan, nàng khàn giọng kêu lên: "A Nguyệt! A Nguyệt!"
Tiếng nói vang vọng trong đường hầm chật hẹp, nhanh chóng bị tiếng nước chảy xiết nuốt chửng. May mắn là ở đây không có những dòng xoáy mạnh như vậy. Mặc dù chỉ chớp mắt đã bị dòng nước cuốn đi rất xa, nhưng vẫn có thể cố gắng nổi lên được.
Nàng nhìn quanh, không thấy có ai nổi lên mặt nước, cũng không nghe thấy tiếng đáp lại. Cắn chặt răng, lại lặn xuống, mắt lướt qua đáy nước.
Lần này, nàng nhìn thấy một bóng người màu trắng đang chìm trong nước.
Lam Vũ vội vàng bơi tới, mãi mới nắm được tay nàng ấy, kéo nàng ấy lên. Nàng thấy Quý Linh Nguyệt nhắm chặt hai mắt, máu không ngừng trào ra từ mũi và miệng. Trong lòng nàng hoảng hốt, ôm lấy người bơi lên, ngoi ra khỏi mặt nước.
Khi lên khỏi mặt nước, mùi máu tanh tức thì trở nên nồng nặc. Lam Vũ vén mái tóc ướt sũng của nàng ấy ra sau tai, ôm lấy khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy, bấn loạn nói: "A Nguyệt, ngươi, ngươi tỉnh lại đi... Ngươi đừng làm ta sợ..."
Thấy Quý Linh Nguyệt không chút phản ứng, hốc mắt nàng nhanh chóng đỏ lên, nức nở một tiếng. Nàng lục lọi bừa bãi trong túi đựng đan dược, lấy ra mấy viên thuốc cầm máu, nhét vào miệng nàng ấy. Mặc dù vậy, Quý Linh Nguyệt cũng chỉ ngậm lấy mà không hề có dấu hiệu sinh tồn, hoàn toàn không có động tác nuốt xuống.
"Đừng như vậy, A Nguyệt... A Nguyệt," nàng bối rối gọi tên nàng ấy, một lúc sau, chợt nhận ra điều gì đó. Nàng đưa bàn tay phải bị thương của mình lên, nặn máu nhỏ vào miệng Quý Linh Nguyệt.
"Nuốt xuống đi, A Nguyệt," nàng nhỏ giọng khẩn cầu, như sắp khóc: "Cầu xin ngươi đấy, nuốt xuống đi..."
Nhưng xung quanh, ngoài tiếng nước chảy "ào ào", không một ai có thể đáp lại nàng.
Nàng chớp mắt, hít thở dồn dập, đột nhiên cúi xuống, cúi đầu ngậm lấy môi của nữ hài.
Đầu lưỡi bị nàng cắn nát, cả khoang miệng đầy hương vị gỉ sắt. Lam Vũ run rẩy ôm chặt lấy thân thể gầy yếu trong lòng, đẩy viên thuốc và máu tươi vào cổ họng Quý Linh Nguyệt, nước mắt lạnh buốt cũng rơi xuống.
Đương lúc nàng tuyệt vọng, lông mi Quý Linh Nguyệt run lên, từ từ hé ra một khe hở.
Nàng ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có thể nhìn thấy những giọt nước long lanh đọng lại nơi khóe mắt Lam Vũ. Khuôn mặt vốn hay cười kia lại đầy vẻ hoảng sợ, dường như không còn giống nàng nữa.
"Ngươi..."
Nàng há miệng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại trong miệng mình. Chưa kịp phản ứng, nàng theo bản năng nuốt một cái, nuốt cả viên thuốc và chất lỏng tanh nồng vào trong.
Lam Vũ vui mừng trợn to mắt: "Ngươi, ngươi tỉnh rồi!"
Quý Linh Nguyệt đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt ửng đỏ của nàng, yếu ớt nói: "Ngươi khóc cái gì?"
"Ngươi làm ta sợ muốn chết," Lam Vũ bĩu môi, muốn ôm chặt lấy nàng, nhưng lại sợ chạm vào vết thương sau lưng: "Ngươi có đau không? Có thể vận linh lực trị thương không?"
"Ta..." Vừa mở lời, nàng ấy đã không thể kìm được ho khan, bọt máu lại từ miệng trào ra. Lam Vũ nhìn mà kinh hồn bạt vía, vội vàng nói: "Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa!"
"Nhưng mà..."
"Đừng nói gì cả!" Lam Vũ sờ soạng trong lòng nàng, lại lấy ra một lọ Phục Thể Đan dùng để chữa thương. Mặc dù chất lượng bình thường, nhưng có còn hơn không: "Nhanh, ăn mấy viên thuốc này đi."
Quý Linh Nguyệt ngoan ngoãn há miệng, khó khăn nuốt xuống.
Lúc này nàng mới cảm thấy trong miệng dính dính, muốn hỏi Lam Vũ đã cho nàng uống gì, nhưng bị đôi mắt to tròn của Lam Vũ nhìn chằm chằm, lại khó nói thành lời.
Lam Vũ thấy nàng ấy ngoan ngoãn như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn quanh, phát hiện trên vách tường ở đoạn này cũng được đặt Dạ Minh Châu, ánh sáng nhấp nháy, chiếu sáng từng lối ra vào của đường hầm đen kịt.
Cứ ở mãi trong nước cũng không phải cách. Lam Vũ đặt hai cánh tay Quý Linh Nguyệt lên vai mình, dặn dò: "Ngươi ôm chặt ta, ta sẽ đưa ngươi lên."
Quý Linh Nguyệt gật đầu, ôm lấy cổ nàng, mềm nhũn nằm sấp trên lưng nàng.
Hai tay Lam Vũ được rảnh rỗi, nàng dựa vào vách đá bên trái mà lướt trong nước. Khi trước mặt lại xuất hiện một lối ra vào đường hầm, nàng nhanh tay bám chặt vào mặt vách, cố gắng kéo cả hai cùng trèo lên.
Vừa trèo lên được và lấy lại hơi thở, nàng liền đặt Quý Linh Nguyệt lên đùi mình, mượn ánh sáng yếu ớt để xem xét vết thương của nàng ấy.
Vừa nhìn thấy, nàng đã hít một hơi lạnh.
Sau lưng Quý Linh Nguyệt có ba vết thương dài, sâu đến tận xương. Da thịt lật ra ngoài một cách ghê rợn, máu không ngừng tuôn ra, đã thấm ướt bộ quần áo trắng thành màu đỏ.
Bị thương nặng như vậy mà nàng ấy không hề kêu đau, thật sự rất giỏi chịu đựng.
"Ngươi thử xem, có thể bế huyệt để cầm máu không." Vừa nói, nàng vừa đỡ Quý Linh Nguyệt dậy, để nàng ấy dựa vào mình ngồi vững.
Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, đầu ngón tay lóe lên linh quang, lờ mờ như ngọn lửa sắp tắt, nàng cố gắng châm hai cái vào huyệt Khí Hải và huyệt Quan Nguyên của bản thân, rồi vô lực buông tay xuống, khẽ nói: "Được, được rồi."
[Huyệt Khí Hải nằm ở vùng bụng dưới, dưới rốn khoảng 3-4 cm. Nó được coi là "biển của khí", nơi tích tụ nguyên khí và sinh lực của cơ thể; Huyệt Quan Nguyên nằm dưới rốn 3 tấc, nơi mà nguyên khí được chứa dưới bụng dưới, là năng lượng lớn của sự sống.]
Lam Vũ gật đầu, lấy thuốc bôi ngoài da ra, giúp nàng ấy rắc lên rồi lấy vải băng bó lại vết thương. Quý Linh Nguyệt đau đến toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không kêu một tiếng, hàm răng cắn chặt môi dưới, như muốn cắn bật máu.
"Đau thì cứ hô lên," Lam Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán nàng, nắm lấy cằm nàng bảo nàng thả lỏng: "Vừa nãy ngươi thật là liều lĩnh."
"Ta không có liều lĩnh," Quý Linh Nguyệt khẽ phản bác: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi yếu như vậy, để ta chịu một cú đó, chung quy vẫn tốt hơn là ngươi chịu."
"Ngươi..." Lam Vũ lông mi run rẩy, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, cuối cùng cũng không nói nên lời. Nàng cõng Quý Linh Nguyệt lên, vịn vào vách tường loạng choạng đứng dậy, chuẩn bị đi vào đường hầm tối đen.
"Ngu Sơn Diệp chắc cũng ở đây, chúng ta đi tìm nàng đi."
Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn nằm trên vai nàng: "Chân của ngươi..."
"Không sao đâu."
Lam Vũ đỡ nàng ấy lên cao hơn một chút, ngón tay chạm vào một vật cứng rắn, liếc nhìn thì thấy đó là mệnh bài treo ở thắt lưng Quý Linh Nguyệt. Nhưng cái tên khắc trên đó đã mờ hơn trước rất nhiều, và trên mặt bài nhẵn bóng cũng xuất hiện một vết nứt.
Năm đó khi nhập môn, chưởng môn từng nói mệnh bài này có thể bảo vệ đệ tử một lần chu toàn. Giờ xem ra, việc Quý Linh Nguyệt có thể sống sót sau cú đánh đó, hẳn là nhờ cái mệnh bài này đã chặn lại không ít sát thương.
Lam Vũ im lặng, khập khiễng đi về phía sâu trong đường hầm.
Trong bóng tối vô tận, trên bức tường tối màu, cứ cách một đoạn lại có một viên Dạ Minh Châu. Nơi đây giống như một mê cung, mỗi ngã rẽ lại chia thành ba bốn lối. Lam Vũ cẩn thận để lại ký hiệu, đi đi dừng dừng không biết bao lâu, rẽ vào một căn phòng tối hình vuông.
Nàng nhìn xung quanh một phen, phát hiện trong căn phòng này có vài sợi xích sắt vương vãi, một góc đặt một cái bàn, ngoài ra không còn gì khác.
Lam Vũ thở dài, nghiêng đầu định nói chuyện với Quý Linh Nguyệt, nhưng lại thấy nàng ấy nhắm chặt mắt, mơ màng nằm trên vai mình, đã bất tỉnh từ lúc nào không hay.
Phải mau chóng tìm đường ra thôi.
Lam Vũ lo lắng, mắt lại dán vào vết máu khô trên sợi xích, như bị ma xui quỷ khiến mà tiến tới.
Nàng vươn tay chạm vào, rồi ngửi thử, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây là... máu giao nhân...
Lam Vũ lùi lại mấy bước, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Lúc này, trong đường hầm bỗng có tiếng sột soạt truyền đến. Cơ thể nàng cứng đờ, cuống quýt quay một vòng, không tìm thấy lối thoát nào khác, đành ôm Quý Linh Nguyệt đang bất tỉnh nấp sau cái bàn, nín thở, không dám nhúc nhích.
Không lâu sau, một cái bóng đen gầy gò từ từ bò ra khỏi đường hầm, lẳng lặng không một tiếng động mà bò đến bên bức tường treo xích sắt.
Nó đưa tay lên, móng tay dài cào lên tường "két két", chà xát lên vết máu đã đen lại, lẩm bẩm một mình: "Máu giao nhân, máu của ta... của ta..."
Lam Vũ rùng mình, nhưng mắt lại không nhịn được mà liếc ra ngoài, thấy trên đầu của cái bóng đen chỉ có vài sợi tóc bạc thưa thớt, thân hình nhỏ bé, di chuyển bằng cả bốn chi, giống hệt một con vật.
Đột nhiên, bóng đen đó dừng động tác. Sau một lúc đứng im như tượng, nó ngẩng đầu lên, khụt khịt mũi, xoay đầu ngửi xung quanh.
Nguy rồi!
Lam Vũ kinh hoảng, ánh mắt rơi xuống bàn tay phải vẫn còn chảy máu đầm đìa của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Khi nàng ngước mắt lên lại, liền đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
Đôi mắt của con quái vật gần như lồi ra khỏi mặt, bỗng nó phát ra một trận cười điên cuồng, rít lên: "Máu giao nhân!"
"Máu giao nhân của ta!"
Lam Vũ hành động dứt khoát, ôm Quý Linh Nguyệt lên liền bỏ chạy. Gió lạnh phía sau ập tới, quái vật lập tức đuổi theo, ngón tay như cành cây khô siết chặt cổ nàng.
Nàng lập tức bị ấn xuống và quăng ngã về phía trước. Trước khi mất kiểm soát, nàng cố gắng hết sức ném Quý Linh Nguyệt ra, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè run run: "A Nguyệt..."
Quý Linh Nguyệt lăn trên đất, ho khan hai tiếng, miệng lại sặc ra một ngụm máu. Lông mi nàng run rẩy, cố gắng hé ra một khe hở, cảnh tượng trước mắt phản chiếu trong tầm nhìn mơ hồ.
Lam Vũ bị bóp nghẹt đến không thở nổi, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, trong mắt cũng nổi lên tơ máu. Quý Linh Nguyệt phát ra một tiếng nức nở, cố gắng nâng tay lên. Linh kiếm màu đen "soạt" một tiếng bay ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào cái bóng đen sau lưng Lam Vũ.
Con quái vật đó vểnh tai, nghiêng đầu nhanh nhẹn né tránh, nhưng lực ở tay lại hơi nới lỏng, giúp thiếu nữ dưới thân nó có được chút thời gian để thở. Lam Vũ hít một hơi, đột nhiên lật người lại, rút đoản kiếm của mình đâm tới. Không ngờ nó phản ứng còn nhanh hơn, một phát kẹp chặt cổ tay Lam Vũ, dùng sức bẻ một cái, tiếng "rắc" vang lên, đoản kiếm cũng rơi xuống đất leng keng.
Cái giá bài trí Dạ Minh Châu cũng bị linh kiếm đụng đổ, những viên châu từ trên cao rơi xuống, lăn lông lốc đến bên cạnh đầu Lam Vũ, chiếu sáng hai khuôn mặt một trên một dưới.
Cái bóng đen đang đè lên Lam Vũ chợt cứng đờ. Lam Vũ thở hổn hển trong đau đớn mà nhìn lên, mới phát hiện đó là một ông lão gầy trơ xương. Khuôn mặt hắn lõm sâu, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu lồi ra một cách quái dị, toát lên vẻ tàn bạo và điên cuồng khát máu của dã thú.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt đó từ từ hiện lên sự kinh hoàng.
Hắn run rẩy khắp người, nhìn chằm chằm vào nàng, thét lên thê lương: "Sở Xuân Hàn!"
===================
============
Tác giả: Mặc dù không ai hỏi, nhưng tôi vẫn muốn thông báo trước một chút. Các cảnh nóng ở phía sau đều tập trung sau khi hai nhân vật chính ở bên nhau. Có vẻ như còn khoảng hơn chục chương cốt truyện nữa mới đến. Các bạn muốn đọc cảnh nóng thì nên quay lại sau nhé.
=================
=========
Editor: Mình thấy cốt truyện thú vị á mọi người, thấy quá khứ cũng nhiều này nọ nọ kia dramatic đồ, đọc đi chứ đừng next, uổng công tác giả cook :))
Chương này dài vkl nhưng mà mình edit thấy khá thích vì cốt truyện cuốn á :))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro