Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 204 & 205

Chương 204: Tái sinh

Mấy ngày sau, một đôi lữ khách trẻ tuổi từ đường xa đến một thành phố nhỏ ở phía Tây Nam của Cảnh Châu.

Đêm giao thừa sắp đến, trên mái hiên dọc phố đều treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ tươi vui. Đường phố tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt. Lam Vũ tò mò nhìn xung quanh một lúc, rồi quay đầu hỏi nữ nhân đang ngồi trên lưng ngựa: "Là nơi này sao?"

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, chỉ vào cổng thành cách đó không xa: "Năm đó, ta đã đi dọc con đường này ra khỏi thành, rồi đi thẳng về phía Bắc."

Có điều, lúc đó nơi này chỉ là một thị trấn đổ nát, một con đường đất vàng chạy từ Nam ra Bắc, hai bên đường là lác đác vài ngôi nhà ngói thấp bé. Nơi oai vệ nhất cũng chỉ là cái quán trọ hai tầng ở phía Tây thành.

Nàng ngước mắt lên, lại nhìn về phía dãy núi liên miên cách thành không xa: "Thôn của chúng ta nằm sâu trong núi Mai. Đường núi không dễ đi, một lần ra ngoài phải mất cả một ngày."

Lam Vũ gật đầu, đi ra khỏi cổng thành, bỏ lại pháo hoa rực rỡ sau lưng, tiếp tục dắt ngựa đi vào trong núi.

Mùa đông giá rét, rừng núi vắng lặng. Thỉnh thoảng có vài con chim bay qua, làm rơi những bông tuyết đọng trên cành cây. Lam Vũ bước đi trên con đường quanh co, hơi thở của nàng hóa thành từng làn sương trắng. Ngoài tiếng "loạt soạt" của chân bước trên tuyết, chỉ có tiếng chuông treo trên yên ngựa bầu bạn cùng nàng.

Quý Linh Nguyệt không nhịn được gọi: "Lam Vũ."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, quay đầu lại. Phần cổ thon thả được bao bọc bởi cổ áo lông mềm mại, đôi mắt đen màu mực dịu dàng như nước mùa thu: "Sao vậy?"

"Nếu mệt thì chúng ta cứ bay lên đi."

"Bay làm gì," Lam Vũ lại quay đầu đi: "Nàng tạm thời không thể dùng ma lực. Còn ta cũng cần tịnh dưỡng cho tốt. Dược lão đã nói rồi, có thể không dùng thì đừng dùng."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, ta không mệt." Lam Vũ ôn hòa nói: "Thi thoảng giống con người, chỉ dựa vào đôi chân để đi từng bước cũng không khó. Năm đó chúng ta cùng đến núi Hạo Thần, không phải cũng đi bộ suốt một đường sao?"

Quý Linh Nguyệt khẽ sững lại, hoài niệm nói: "Phải rồi."

"Yên tâm, nếu trước khi trời tối mà chúng ta còn chưa đến nơi, ta sẽ đưa nàng bay qua." Nữ nhân mỉm cười: "Đi trên con đường năm xưa nàng đã đi, cũng có cái thú vị riêng."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, ngước nhìn núi tuyết trải dài, buồn bã nói: "Cũng không biết, thôn Quý gia... còn đó không nữa."

Vài canh giờ sau, hai người leo lên đường núi. Giữa bầu trời hoàng hôn rực đỏ, họ nhìn thấy một ngôi làng yên bình với khói bếp bay lên nghi ngút, cùng sững sờ tại chỗ.

Hàng mi của Quý Linh Nguyệt khẽ run, nàng lẩm bẩm: "Đây là..."

Ngôi làng mà trong trí nhớ đáng lẽ phải dần hoang phế theo năm tháng hoặc biến mất hoàn toàn, lại hiện ra trước mắt. Tiếng gà gáy, chó sủa, lũ trẻ con mặc áo bông dày đang nô đùa, rượt đuổi nhau giữa những ngôi nhà san sát. Bên bờ suối cách đó không xa, vài nữ nhân cũng đang chuyện trò vui vẻ, vừa giặt đồ trên đá vừa cười nói.

Lam Vũ chớp mắt, dắt dây cương, từ từ bước vào thôn.

Rất nhanh, hai gương mặt lạ đã thu hút sự chú ý của dân làng. Vài đứa trẻ hiếu kỳ chạy đến bên cạnh họ, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng không nói lời nào. Lam Vũ cười với chúng, lấy ra một nắm kẹo đậu phộng. Lập tức bị bọn trẻ xúm lại, chia nhau hết sạch.

"Này, mấy đứa..."

Một cô gái lớn tuổi hơn chạy đến, ôm lấy những đứa trẻ đang ăn kẹo, ngại ngùng nói: "Mong hai vị đừng cười. Tụi nhỏ ham ăn quá. Nếu hai vị muốn vào thành, thì phải đi xuống phía chân núi."

"Chúng ta từ thành đến," Lam Vũ quay đầu lại, đỡ Quý Linh Nguyệt xuống ngựa: "Xin hỏi đây có phải là thôn Quý gia không?"

"Đúng vậy. Hai vị đến tìm người sao?"

"Không phải," Quý Linh Nguyệt lắc đầu, do dự một lát rồi nói: "Tổ tiên của ta là người thôn Quý gia. Năm đó rời đi rồi không quay lại nữa. Bà ấy luôn nhớ về quê hương, nên ta trở về thăm, nhân tiện thắp hương cho tổ tiên."

"Vậy sao?" Ánh mắt cô gái nhìn nàng lập tức trở nên thân thiện: "Tổ tiên của ngươi rời đi từ bao giờ?"

Quý Linh Nguyệt đáp: "Khoảng... 60 năm trước."

"60 năm trước?" Cô gái sững lại, nhìn Quý Linh Nguyệt từ trên xuống dưới: "Vậy là còn sớm hơn cả khi thôn Quý gia được xây dựng lại nữa. May mà tổ tiên ngươi đã rời đi, nếu không, e rằng cũng khó thoát nạn."

"Hửm?" Lam Vũ nhướng mày: "Sao lại nói như vậy?"

"Hai vị không biết sao? 60 năm trước, thôn Quý gia đã xảy ra một thảm án. Hầu hết dân làng đều đã chết, và được chôn ở nghĩa địa phía Bắc làng. Nghe nói họ chết rất thảm, là do yêu tà quấy phá."

"Hầu hết?" Lam Vũ nghiêng đầu: "Chẳng lẽ còn người sống sót sao?"

"Đương nhiên rồi," cô gái đáp: "Vì có người đã chôn cất họ chu đáo, nên chắc chắn có người còn sống. Nhưng cho đến khi gia đình bà Quý xây dựng lại thôn Quý gia, rồi lần lượt già đi, chết đi, họ vẫn không thấy người đó."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Bà Quý?"

"Chính là người đã xây dựng lại thôn Quý gia. Năm đó, cả nhà họ ra ngoài đi buôn. Hai năm sau quay lại, thì phát hiện thôn Quý gia đã trở thành làng chết, không còn một ai. Bây giờ, dân làng đều là con cháu hoặc họ hàng của gia đình bà Quý, và cả những người từ các thôn khác chuyển đến."

Lam Vũ mím môi, vô thức nhìn sang Quý Linh Nguyệt. Gương mặt nàng bình tĩnh, khẽ hỏi: "Bà Quý tên gì?"

"Quý Nghiên."

"Quý Nghiên," Quý Linh Nguyệt nhẹ nhàng lẩm nhẩm. Mặt mày dịu xuống: "Là nàng ấy."

"Ngươi quen bà Quý sao?"

"Cũng coi như quen," Quý Linh Nguyệt nói: "Tổ tiên của ta, từng là bạn tốt lớn lên cùng bà ấy."

"Thật sao?" Cô gái mở to mắt, vui vẻ nói: "Vậy bà Quý mà gặp ngươi, nhất định sẽ rất mừng. Để ta đi báo cho bà ấy."

"Không cần vội," Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Ta muốn đi thắp hương cho tổ tiên trước. Người thân của tổ tiên ta... năm đó chắc cũng đã chết trong thảm kịch ấy rồi."

"Được. Vậy để ta dẫn đường cho ngươi."

"Không cần đâu," Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Ta biết ở đâu."

Cô gái sững lại: "Làm sao ngươi biết..."

Không đợi thiếu nữ nói xong, nữ nhân đã chậm rãi bước đi, hướng về phía nghĩa trang.

Năm đó khi nàng rời đi, nơi đây chỉ là một bãi đất hoang cỏ dại mọc đầy. Bây giờ, nơi đây đã được xây tường gạch xanh, thậm chí còn được lợp ngói chu đáo. Quý Linh Nguyệt đi vào từ cổng chính của nghĩa trang, phát hiện bên trong cũng được sửa sang gọn gàng sạch sẽ. Mỗi nấm mồ đều có một tấm bia đá ngay ngắn.

Hóa ra, trong suốt quãng thời gian dài nàng rời đi, những ngôi mộ cằn cỗi đã mọc lên chồi non, ngôi làng hoang phế cũng đã hồi sinh sức sống. Thế sự đổi thay, bãi bể nương dâu. Vạn vật đều không ngừng tiến về phía trước theo dòng chảy của thời gian. Ngoại trừ ký ức của nàng, không có gì sẽ mãi mãi dừng lại trong quá khứ.

Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua từng tấm bia đá. Phía trước mỗi bia đều có tro tàn sau khi đốt hương. Ngay cả những ngôi mộ ở góc trong cùng này cũng dường như đã có người đến cúng bái.

Quý Linh Nguyệt dừng lại, nhìn chằm chằm vào những cái tên được khắc trên bia đá. Sau một lúc im lặng thật lâu, nàng kéo vạt áo, quỳ gối xuống.

Lam Vũ lấy ra các loại đồ cúng đã mua trong thị trấn. Nàng nhìn đi ngắm lại một hồi, vẫn không thể hiểu tại sao những thứ này lại có ý nghĩa sâu sắc đến vậy, liền ngoan ngoãn đưa tới tay Quý Linh Nguyệt.

Quý Linh Nguyệt bất lực liếc nàng một cái, rồi quay đầu lại, cẩn thận thắp hương, khẽ nói: "Xin lỗi nương, mãi đến bây giờ con mới về thăm mọi người."

"Trước đây, con luôn rất sợ hãi. Sợ rằng sẽ trở về bên cạnh mọi người khi chưa làm được gì, sợ phải đối mặt với mọi người. Nhưng bây giờ, con không còn sợ nữa."

Ngọn lửa yếu ớt đột nhiên bùng lên, thiêu rụi những tờ vàng mã mong manh được bỏ vào: "Con đã có bạn bè, cũng có người yêu. Con đã học được rất nhiều thứ, cũng đã trải qua nhiều chuyện. Đừng lo lắng nhé, bây giờ con sống rất tốt..."

Nữ nhân quỳ trước mộ, tỉ mỉ kể lại những chuyện mình đã trải qua trong những năm qua như đang nói chuyện phiếm. Khi vàng mã cháy hết, trời cũng đã tối hẳn. Bầu trời xanh thẳm xuất hiện những ngôi sao lấp lánh, ánh bạc rắc lên những tấm bia mộ lạnh lẽo.

Quý Linh Nguyệt khẽ thở dài, cuối cùng xoa lên ba cái tên quen thuộc, rồi từ từ đứng dậy.

Lam Vũ tự nhiên nắm lấy tay nàng: "Nói xong rồi à?"

Quý Linh Nguyệt gật đầu, cùng nàng đi ra ngoài: "Nàng không nghe sao?"

Lam Vũ mở to mắt, vội nói: "Ta sẽ không nghe trộm những lời tâm sự của nàng với người thân khi chưa có sự cho phép của nàng đâu."

"Căng thẳng vậy làm gì, nàng có nghe trộm cũng đâu có sao," nàng dựa vào Lam Vũ, nhẹ nhàng nói: "Nàng cũng là người thân của ta mà."

Lam Vũ mím môi, đôi tai đỏ ửng quay đầu đi. Đuôi lông mày và khóe mắt đều tràn đầy tươi cười nhẹ nhàng. Hai người sóng vai đi đến cổng nghĩa trang, thì thấy một bà lão tóc bạc phơ chống gậy, im lặng đứng đợi bên ngoài.

Quý Linh Nguyệt nhìn thấy bà, sắc mặt ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, bà lão ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát hai người họ. Một lúc sau, ánh mắt bà dán chặt vào gương mặt Quý Linh Nguyệt.

Đây là...

Bàn tay nhăn nheo nắm chặt cây gậy vô thức run rẩy, đôi mắt đục ngầu hơi mở to, lảo đảo bước tới. Giọng nói già nua thốt ra cái tên quen thuộc ngày xưa: "A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt chớp mắt, trong lòng tâm tư ngổn ngang, cuối cùng cũng khẽ "ừm" một tiếng, ôn hòa nói: "Lâu rồi không gặp, A Nghiên."



=========================
Chương 205: Ngủ

"Những năm ngươi đi, căn nhà vẫn bỏ trống. Thỉnh thoảng ta có đến dọn dẹp, cũng coi như sạch sẽ, chỉ là hơi cũ chút thôi."

Bà lão chống một tay sau lưng, còng lưng đi phía trước, luyên thuyên nói: "Năm đó khi dựng bia cho mọi người, chỉ có thi thể của ngươi là không tìm thấy. Ta đã nghĩ, người còn sống và chôn cất tất cả mọi người... chính là ngươi." Vừa nói, bà không nhịn được nở một nụ cười, khẽ thở dài: "Quả nhiên, ngươi vẫn sống, còn trở thành một tiên nhân nữa."

Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, bước chậm lại, đi bên cạnh bà.

"À... đến rồi," bà lão bước lên bậc đá, run rẩy lấy chiếc chìa khóa trong ngực ra, mở ổ khóa treo trên cửa.

Đẩy cánh cửa cót két ra, phía Tây của sân nhà có một chiếc bàn đá, trên đó đặt một con dao đã rỉ sét. Trước bàn đá trồng một cây hạnh nhân. Vì là mùa đông, lá đã rụng hết, chỉ còn lại những cành cây khô héo, xác xơ.

Quý Linh Nguyệt nhìn xung quanh. Ngôi nhà phủ đầy bụi và cũ kỹ, hoàn toàn khác biệt với những ngôi nhà đã được tân trang, xây dựng lại trong làng.

Quý Nghiên ho khan một tiếng, vẻ mặt đầy quan tâm: "Hay là ở nhà ta đi. Nơi này để trống lâu quá, lại không có hơi người, ở không thoải mái đâu."

"Không sao đâu. Chúng ta không có sợ lạnh."

Bà lão gật đầu, cười nói: "Cũng phải, hai ngươi đều là tiên nhân mà, là ta lo thừa rồi."

Vừa nói, bên ngoài lại có tiếng bước chân loạt soạt vọng đến. Lam Vũ quay đầu, thấy một cô bé đang ôm một cái chăn dài hơn cả người mình, vừa lảo đảo đi tới vừa hô to gọi nhỏ: "Bà ơi, bà ơi, con mang cái chăn dày nhất, mềm nhất đến rồi ạ!"

Quý Nghiên mỉm cười, quay sang nói với Quý Linh Nguyệt: "Là Liên nhi nhà ta. Thường ngày nó đi học chỗ thầy đồ ở trong thành, vì ăn Tết nên cũng về với phụ mẫu."

Lam Vũ thấy vậy, bước nhanh ra ngoài, giúp ôm chăn lên: "Cảm ơn ngươi. Để ta làm cho."

Quý Linh Nguyệt nhìn một cái, nói: "Xem ra, cuộc sống của ngươi cũng tạm ổn."

"Có lẽ vậy. Dù sao thì, cuộc đời này cũng cứ thế mà trôi qua thôi."

Nói rồi, Quý Nghiên đưa tay ra, ôn hòa nhìn nàng. Quý Linh Nguyệt sững lại, đặt tay vào lòng bàn tay bà, được bà nhẹ nhàng nắm lấy.

Làn da bà lão đầy nếp nhăn, khô ráo mà ấm áp. Đầu ngón tay còn có những vết chai thật dày. Còn bàn tay của nàng thì vẫn trắng trẻo, sạch sẽ, trẻ trung như thuở xưa, như chưa từng trải qua phong ba bão táp.

"Lâu như vậy rồi, ta vẫn chưa hỏi, ngươi sống có tốt không?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, khẽ nói: "Đương nhiên, ta sống rất tốt."

"Vậy sao bây giờ ngươi mới quay về?"

"Ta..." Nàng chớp mắt, nhất thời không nói nên lời.

Quý Nghiên khẽ thở dài, bất lực nói: "Ta biết mà, tính ngươi xưa nay rất kiên cường. Nhớ hồi nhỏ, ngươi đuổi theo một con nai, một ngày một đêm không về nhà. Mọi người lo sốt vó, vào núi tìm ngươi. Khi tìm thấy ngươi, ngươi đang gối đầu lên xác con nai, nằm trong ổ tuyết mà ngủ."

Quý Linh Nguyệt: "Thật sao, ta đã không còn nhớ nữa..."

Quý Nghiên cong mắt: "Nhiều năm như vậy, ngươi ở bên ngoài chắc chắn đã trải qua không ít chuyện, chịu không ít khổ sở nhỉ."

"Không có gì là khổ sở," nàng mấp máy môi, cố nhịn một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn run run nói: "A Nghiên, yêu quái hại chết mọi người năm đó, đã chết rồi."

"Thật sao?" Bà lão sững lại, hơi mở to mắt: "Ngươi đã... báo thù cho mọi người?"

Quý Linh Nguyệt gật đầu. Trong mắt nàng đột nhiên phủ một lớp sương mờ: "Xin lỗi, ta đã trở về quá muộn."

"Không muộn, sao lại muộn được chứ?" Quý Nghiên cũng rưng rưng, đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt của nữ nhân: "Chỉ cần ngươi cuối cùng cũng đã trở về, vậy là tốt rồi."

Gió đêm mang theo hương pháo hoa thoang thoảng. Trong nhà, giọng nói của Liên nhi vang lên đầy rầu rĩ: "Aiya, ngươi thật sự là người lớn sao? Sao lại vụng về đến thế, ngay cả việc trải giường cũng không biết?"

Một giọng nữ khác dịu dàng đáp lại: "Xin lỗi, xin lỗi. Ta chưa từng làm việc này bao giờ, làm phiền ngươi rồi."

"Ngươi nói chuyện thật kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Những người lớn khác, đều sẽ không nói lời xin lỗi với ta..."

Quý Nghiên dần nở một nụ cười tươi: "A Nguyệt."

Quý Linh Nguyệt rũ mắt, im lặng nhìn bà.

"Ngày xưa, chúng ta hay chơi cùng A Anh và A Lâm. Ban đêm, chúng ta cứ tùy tiện ngủ lại một nhà nào đó, chen chúc nhau trên một cái giường, lén lút kể chuyện với nhau. Lúc đó, chỉ có ngươi là nói, ngươi không có người mình thích," bà ngẩng đầu tóc bạc phơ lên, ôn hòa hỏi: "Bây giờ, đã có chưa?"

Quý Linh Nguyệt sững lại, vô thức nhìn vào bóng người đang bận rộn trong nhà. Khi quay đầu lại, bà lão đã cười rạng rỡ.

Nàng chớp mắt, đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng, cứ như trở về thời thơ ấu, khi những bí mật tuổi mới lớn bị người bạn thân nhất phát hiện. Nàng đỏ mặt: "Có rồi," nàng khẽ nói: "Từ rất lâu trước đây, đã có rồi."

"Ha!" Sau khi nhóm lửa thành công, Lam Vũ phấn khích giơ cục than trong tay lên: "Ta là thiên tài!"

Vừa nói xong, nàng đã hít phải vài ngụm khói bụi, ho sặc sụa.

Quý Linh Nguyệt bật cười, vỗ vỗ lưng nàng. Thấy nàng ho dữ dội, lại nghi ngờ nâng mặt nàng lên. Lam Vũ khụt khịt mũi, đôi mắt ngấn nước, như sắp rơi những hạt ngọc trai nhỏ.

Ừm... bây giờ chắc vẫn chưa rơi được đâu.

Quý Linh Nguyệt kéo nàng ra sân, làm ướt chiếc khăn tay, cẩn thận đắp lên đôi mắt bị khói hun đỏ của nàng: "Sao lại bất cẩn thế?"

Lam Vũ nhắm mắt, thút thít: "Ta có bao giờ nhóm lửa đâu. Với lại..."

Quý Linh Nguyệt nhìn đôi môi hình thoi đang khép mở của nàng, cúi xuống hôn một cái.

Giọng Lam Vũ khựng lại. Đôi tay buông thõng bên hông không nhịn được nâng lên, đặt lên eo nữ nhân: "Bạn của nàng không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Cái gì kỳ lạ?"

"Nàng, thích ta." Nàng khẽ nói: "Dù trong giới tu chân không còn hiếm, nhưng ở nhân gian, nữ nữ kết hợp không phải vẫn là chuyện rất hiếm gặp sao?"

Quý Linh Nguyệt "ồ" một tiếng, nói: "Nàng ấy đúng là thấy hơi kỳ lạ. Nhưng nàng ấy cũng đã lớn tuổi rồi. Có vài chuyện đối với nàng ấy mà nói, cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần ta vui là được." Nói xong, nàng đổi giọng, nhướng mày: "Sao nàng lại nghe trộm rồi?"

Lam Vũ hoảng hốt chớp mắt: "Ta đâu có nghe trộm. Ta đang trải giường, giọng của nàng tự chui vào tai ta mà."

Cảm nhận được hàng mi đang run rẩy dưới khăn tay, Quý Linh Nguyệt cười khẽ, hôn nàng thêm một cái: "Đói không? A Nghiên còn mang cho chúng ta ít đồ Tết nữa. Ta sẽ nấu cho nàng một bát cháo nóng cho ấm bụng."

"Được," Lam Vũ nói: "Ta sẽ đi múc thêm nước ở giếng. Sau khi ăn cháo xong, chúng ta có thể ngâm mình trong bồn nước nóng."

Hai người phân công cho nhau xong, mỗi người liền loay hoay làm việc của mình. Quý Linh Nguyệt đã nhiều năm không vào bếp, loanh quanh vài vòng, dần tìm lại cảm giác. Nàng nhanh nhẹn nhóm lửa, vo gạo, rồi đun nóng chảo sắt, đổ dầu đậu nành vào, làm một đĩa thịt xào măng mùa đông với gia vị đơn giản, hương vị thanh đạm.

Trong sân, Lam Vũ khó khăn lắm mới múc xong nước. Nàng cắm đầu vào chiếc nhẫn trữ vật lục lọi một hồi lâu, cuối cùng đành chấp nhận một sự thật không mấy vui vẻ.

Nàng đã không mang theo Hỏa châu.

"Vậy dùng bếp củi trong nhà bếp để đun nước đi," Quý Linh Nguyệt bưng đồ ăn ra bàn, gọi nàng: "Vào ăn cơm trước đã."

Lam Vũ ngoan ngoãn đi vào: "Đến đây."

Sau khi ăn cơm xong, một nồi nước nóng to lớn cũng đã được đun sôi. Hai người ra ngoài đi dạo, đi quanh làng vài vòng.

"Đó là sao Bắc Đẩu, kia là sao Kim..." Quý Linh Nguyệt vừa đi vừa hứng thú chỉ những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mỉm cười nói: "Hồi nhỏ, khi bị lạc đường trong rừng, ta đều dựa vào các vì sao để tìm đường về nhà."

Lam Vũ ngẩng đầu nhìn lên: "Vậy ban ngày thì sao?"

"Ban ngày thì nhìn mặt trời," Quý Linh Nguyệt liếc nàng, lầm bầm: "Nhưng nếu là nàng thì nhìn cái gì cũng vô ích. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta là được." Nàng dừng lại, nói thêm: "Hoặc là ngoan ngoãn cõng ta theo."

Lam Vũ không nhịn được cười: "Nàng là đồ dùng thiết yếu khi ra ngoài sao?"

Quý Linh Nguyệt "hừ" một tiếng: "Người khác không có cõng được ta đâu."

Thấy Lam Vũ không đáp, còn bước đi rất nhanh, nàng chớp mắt, cố ý đi chậm lại, rồi chạy từ phía sau nhảy lên lưng nàng ấy. Cơ thể Lam Vũ chao đảo, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy đùi nàng, cười nói: "Có trẻ con không cơ chứ?"

Quý Linh Nguyệt tựa cằm trên vai nàng, lười biếng nói: "Dược lão nói rồi, ta bị nội thương, phải tịnh dưỡng cho tốt, không được đi lại tùy tiện."

"Giờ thì nàng lại dùng bài này," Lam Vũ bất lực tặc lưỡi, nhích nàng lên trên để ngồi vững hơn: "Trước khi chúng ta đi, Dược lão rõ ràng đã nói là có thể vận động vừa phải rồi mà."

Quý Linh Nguyệt vội ôm chặt lấy cổ nàng, làm nũng: "Nhưng mà ta mệt rồi. Hơn nữa, hôm nay đi nhiều như thế là đủ rồi."

Lam Vũ mím môi cười khẽ, cõng nàng thong thả đi về nhà.

Ánh trăng chiếu sáng con đường nhỏ phía trước. Không biết từ lúc nào, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi. Quý Linh Nguyệt khẽ run hàng mi, ngẩng đầu lên, nhìn những bông tuyết lả tả rơi xuống: "Tuyết rơi rồi."

Nàng lại rúc xuống, kéo chiếc mũ áo choàng lên trùm lấy đầu mình, cũng che cho nữ nhân bên dưới một chút giá lạnh: "Lam Vũ."

Lam Vũ dịu dàng "ừm" một tiếng.

"Về nhanh đi," giọng nàng nũng nịu: "Ta muốn ngủ rồi."



=======================
===================
Tác giả: Lúc này chỉ đơn giản là đi ngủ thôi.

Editor: Chương sau mình sẽ cho "ngoại truyện: âm phủ" nha, để mấy chương H liên tiếp thì mai làm rồi up 1 lượt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro