
Chương 198 & 199
Chương 198: Tam nữ
"Nhưng bây giờ, nói những điều này cũng đã muộn rồi." Hắn nói nhỏ: "Giống như lời tiên tri đã nói, chính ngươi đã phá hủy tất cả."
Lam Vũ lại cười khẩy: "Rõ ràng là ngươi đã tự tay gây ra cục diện này."
Thanh kiếm dài trong tay dần tan biến. Nàng buông thõng hai tay, chậm rãi bước đi trên mặt biển: "Ngươi sợ hãi lời tiên tri, làm mọi cách để ngăn cản nó xảy ra. Nhưng thật nực cười, chính những hành động đó của ngươi đã đẩy ta đến con đường này."
"Nếu ngươi chỉ coi lời tiên tri là chuyện đùa, nếu ngươi thật lòng nuôi dạy ta, có lẽ đến bây giờ ta vẫn sẽ không rời khỏi biển Côn Luân, càng không thể gặp được những con người và yêu quái đã dạy ta trưởng thành..."
Lam Ngăn Xuyên nghiến răng: "Ngươi lại quên rồi sao, ta đã nói không được động đậy!"
Lam Vũ dừng bước, cười nhẹ: "Ngươi đang sợ ta sao?"
Lam Ngăn Xuyên mím môi không nói, nhưng lực ở lòng bàn tay lại ngày càng mạnh. Lam Vũ liếc nhanh Lam Diên, rồi đột nhiên nói: "Lam Ngăn Xuyên, ngươi đã bao giờ nghĩ tới chưa, có lẽ từ trước đến nay, lời tiên tri không phải nói về ta?"
Lam Ngăn Xuyên sững lại, lông mày nhíu chặt: "Ngươi nói cái gì?"
"Vương chết vì tam nữ. Tam nữ, có thể là Tam hoàng nữ (hoàng nữ thứ ba), nhưng cũng có thể..." Nàng khẽ thở dài: "là nữ nhi thứ ba." ("nữ nhi": người con gái)
Vừa dứt lời, một bóng đen đột nhiên xuất hiện từ không trung. Chiếc móng vuốt sắc nhọn lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, không chút nương tay chộp lấy đầu của nam nhân.
Lam Ngăn Xuyên kinh hãi, nhanh chóng dồn yêu lực định bóp gãy cổ Lam Diên. Nhưng một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên từ dưới nước lao ra, chém vào cổ tay hắn một cách sắc bén. Trong chốc lát, mắt nam nhân choáng váng, cuối cùng phải buông Lam Diên ra, rồi trở tay vỗ một chưởng về phía con mèo đen.
Thân hình con mèo đen dãn ra, hóa thành hình người, không né tránh mà đối lại một chưởng với hắn. Sau một tiếng nổ lớn, nội tạng nữ nhân chấn động như sóng ngầm, khóe môi cũng rỉ ra một vệt máu, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy không ngừng vì bị áp lực mạnh. Xương cốt dường như cũng phát ra tiếng "răng rắc". Nhìn thấy Mạnh Trường Ca ôm Lam Diên bay đi, liền thả lỏng tâm thần, thu tay lại, lảo đảo lùi về phía sau, nhưng lại bị một chưởng mạnh mẽ đánh vào ngực.
Cơ Hanh đột nhiên nôn ra một ngụm máu, thân hình gầy yếu như một con diều đứt dây ngã ngửa về phía sau. Lam Ngăn Xuyên với vẻ mặt tàn bạo lại triệu hồi thủy kiếm, hung hăng bay về phía ả: "Chẳng trách bọn chúng lại tìm đến nhanh như vậy, hóa ra là ngươi đã phản bội ta!"
Mũi kiếm sắc lẹm chĩa thẳng vào mặt. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một sợi dây leo xanh đột nhiên cuộn lấy bụng dưới của ả, giật về phía sau, kéo vào vòng tay của một người. Máu rỉ ra từng giọt từng giọt. Cơ Hanh ho khan một tiếng, khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt căng thẳng của Lam Vũ.
Ả sững lại, không nói gì, chỉ lại đưa tay lên che miệng ho khan.
Không biết từ đâu lại vang lên tiếng sấm vang dội. Gió mạnh thổi từng cơn, mây đen tích tụ dày đặc. Bầu trời bị đàn chim đông nghịt che phủ. Ánh nắng không thể xuyên qua, mặt biển cũng chìm vào sự u ám.
Vô số Hải yêu từ dưới nước trào lên, chen chúc lao về phía Lam Vũ, nhưng lại bị số lượng tu sĩ tương đương ra sức ngăn cản. Lúc này bọn họ đã sát khí ngập trời. Linh lực và yêu lực va chạm, tạo ra những tiếng gào rống và tiếng hú chói tai. Vô số thân ảnh đan xen vào nhau. Mặt biển vốn xanh thẳm cũng bị nhuộm đỏ như máu. Những xác chết không nguyên vẹn trôi nổi dập dìu theo sóng nước. Nhìn từ xa, trông giống như luyện ngục ở nhân gian.
Chỉ có trung tâm của cơn gió lốc, trong vòng xoáy không ngừng cuộn trào này, mới còn lại một chút không gian để thở.
Sau khi mấy người họ lùi về một chỗ, Lam Vũ đặt Cơ Hanh xuống, lo lắng nhìn quanh: "Bọn họ đang giúp chúng ta câu giờ..."
Hải tộc vốn đã đông hơn tu sĩ rất nhiều. Thời gian càng kéo dài, tình thế của họ càng bất lợi.
Một bên, Lam Diên đỡ Mạnh Trường Ca đứng vững. Trong mắt nàng vẫn ngấn nước mắt: "Ai cho phép ngươi đưa nàng ấy đến?"
"Nàng ấy" ở đây đương nhiên là Cơ Hanh. Mạnh Trường Ca đang định trả lời, nhưng nhìn thấy gương mặt như sắp khóc của nàng, lại không khỏi sững sờ.
Dù biết Giao Nhân cứng đầu này chẳng hề có ý định rơi lệ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối đó xuất hiện trên gương mặt này, lòng nàng vẫn không khỏi xao xuyến.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn vết bầm đáng sợ trên cổ Lam Diên, chậm chạp nói: "Đừng lo, ta đã kết khế thú với Cơ Hanh rồi, nàng ấy sẽ không gây rắc rối đâu."
Lam Diên giật mình, mắt đỏ hoe nhìn Mạnh Trường Ca: "Ngươi... ngươi..."
Nàng vừa muốn giận, lại vừa biết mình không nên giận, bởi vì người này đã mạo hiểm cứu nàng khỏi Lam Ngăn Xuyên. Nhưng chuyện kết khế lại thực sự đáng tức giận. Cứ băn khoăn mãi một lúc, nàng không chỉ đau họng mà còn đau cả đầu: "Cơ Hanh."
Cơ Hanh vội vàng tiến lại gần: "Tỷ tỷ..." Ả nắm lấy tay áo của Lam Diên, khàn giọng: "Ta tự nguyện mà. Nếu không, họ sẽ không để ta đi theo đâu."
Lam Diên mím môi, theo bản năng nhìn sang Quý Linh Nguyệt. Người này vẫn luôn lạnh lùng nhìn Cơ Hanh. Lúc này, như nhận ra điều gì đó, nàng ấy ngước mắt lên, đối mặt với Lam Diên.
Sau một lúc im lặng, Quý Linh Nguyệt quay đầu hỏi: "Lam Vũ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Lam Vũ nhìn bóng dáng nam nhân ở xa, trầm giọng nói: "Hắn có Cốt Ngọc trong người. Nó không chỉ có thể cải tử hoàn sinh mà còn có thể sửa chữa huyết mạch và trái tim bất cứ lúc nào. Muốn giết hắn, chỉ có một cách."
"Cách gì?"
Lam Vũ siết chặt nắm đấm: "Moi giao châu của hắn ra, phá hủy hồn phách của hắn, khiến hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, đến cả cơ hội luân hồi chuyển thế cũng không có."
Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng: "Cứ làm như vậy đi."
Lam Vũ lại nói: "Tỷ tỷ..."
"Yên tâm," Lam Diên ngắt lời nàng, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Chỉ cần tay không sao, ta vẫn có thể tiếp tục đánh."
Nàng vừa nói xong, Mạnh Trường Ca đã nhíu mày, nhét vào tay nàng một viên đan dược mà không thể từ chối: "Ngươi ăn cái này rồi nói tiếp."
Lam Diên ngẩn ra: "Cái gì vậy?"
"Ăn rồi sẽ biết," vừa nói, Mạnh Trường Ca vừa rút hai thanh đao đỏ của mình ra, nhìn chằm chằm vào bóng người mờ ảo kia: "Được chiến một trận sảng khoái, dù có chết cũng đáng."
"Nói sảng gì đó," Lam Diên ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: "Chúng ta sẽ không ai chết cả. Nếu có chết, cũng là Lam Ngăn Xuyên chết."
========================
Chương 199: Chỉ dạy
Gió biển mặn chát mang theo mùi máu tanh xộc đến mũi. Lam Ngăn Xuyên ngước mắt lên, nhìn những bóng người đằng đằng sát khí đang đến gần.
Hai đứa con gái song sinh của hắn cầm kiếm bạc, bọc đánh từ hai bên. Từ giữa tấn công tới là một đàn bướm dày đặc như sương mù. Hắn lùi lại một bước, liếc nhanh xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Cơ Hanh đâu.
Bao nhiêu năm chung đụng, hắn sớm đã nhận ra tiểu Miêu yêu này cực kỳ giỏi ẩn giấu khí tức, rồi lặng lẽ tiếp cận con mồi, giáng một đòn bất ngờ. Vì vậy, hắn phải luôn giữ cảnh giác.
Đột nhiên, câu hỏi của Lam Vũ lại vang lên trong đầu hắn.
"Ngươi đã bao giờ nghĩ tới chưa, có lẽ từ trước đến nay, lời tiên tri không phải nói về ta."
Tam nữ...
Rốt cuộc là hoàng nữ thứ ba, người con gái thứ ba, hay là... ba người con gái?
Đồng tử Lam Ngăn Xuyên co lại. Hắn dùng lòng bàn tay trái đỡ lưỡi kiếm của Lam Diên, đầu cũng đồng thời nghiêng sang một bên, tránh được thanh trường kiếm khác đang đâm tới.
Kiếm phong sượt qua vành tai, máu nóng lập tức chảy ra.
Hắn nghiến chặt răng, lật tay bắt lấy lưỡi kiếm của Lam Diên, hung hăng quăng nàng về phía đàn bướm đen đang lao tới. Đàn bướm lập tức tản ra, tránh khỏi nữ nhân, rồi cuộn lại như gió quấn quanh eo Lam Vũ, quấn lên cánh tay đang cầm kiếm của nàng.
Lam Vũ giật mình, mặc cho đàn bướm dẫn dắt mình lùi kiếm về sau. Vừa rời đi, một cái gai nhọn từ dưới nước đột nhiên bắn ra, phóng tới vị trí nàng vừa đứng. Nàng kịp phản ứng, liếc nhìn những con bướm đen đang vây quanh, lại một lần nữa xoay người lùi lại, né tránh một cái xúc tu thô to vừa lao ra khỏi mặt nước.
"A Nguyệt."
Một bóng người như mây mù từ trong đàn bướm hiện ra. Bước chân di chuyển, cánh tay trái vẫn ôm eo Lam Vũ, nhưng tay phải đã hóa ra một thanh đao dài, "xoẹt" một tiếng chém đứt xúc tu. Máu văng tung tóe. Quý Linh Nguyệt trong mái tóc rối nhìn nàng một cái, cười tươi tắn, rồi lại hóa thành bướm đen, bay sát mặt biển về phía Lam Ngăn Xuyên.
Cùng lúc đó, bóng dáng Mạnh Trường Ca xuất hiện giữa không trung. Nàng cầm hai thanh trường đao, lưỡi đao sắc bén, đường cong mượt mà, sau lưng cũng xuất hiện một quầng sáng màu vàng rực rỡ chói mắt.
"Sư muội!" Nàng hô lớn: "Thức thứ chín!"
Quý Linh Nguyệt hiểu ý. Khi những con bướm đen bay vọt lên khỏi mặt biển, vài thanh kiếm dài cũng lao ra. Lam Ngăn Xuyên nghiêng người né tránh. Phía sau hắn xuất hiện một cột nước thô to lao về phía Mạnh Trường Ca, nhưng nữ nhân lại đột nhiên biến mất, rồi ngay lập tức xuất hiện sau lưng hắn, hai thanh đao đan xen chém vào gáy hắn.
Gió lạnh lướt qua, đao khí sắc bén gần như cắt sâu vào da thịt. Lam Ngăn Xuyên nghiến răng, muốn di chuyển về phía trước, nhưng trong đàn bướm đen đang ập tới lại có một bóng người chui ra, cầm trường kiếm đâm vào bụng hắn.
Hắn giật mình kinh hãi. Dưới tình thế cấp bách, hắn chỉ có thể dồn toàn bộ yêu lực để chấn văng hai người này ra. Giao chiến nhiều lần, Quý Linh Nguyệt đã quen với chiêu thức hung bạo này của hắn. Nàng mượn lực lộn người ra phía sau, đầu ngón chân đạp lên một sợi dây leo xanh đột nhiên xuất hiện, rồi lại nhanh chóng lao tới.
Đồng tử Lam Ngăn Xuyên co lại. Hắn miễn cưỡng nắm lấy thanh kiếm của nàng. Lòng bàn tay hắn lập tức bị cắt như đậu hũ, vết thương sâu đến tận xương.
Đột nhiên, có một sợi dây leo đầy gai nhọn khác vọt ra, quấn chặt lấy cổ hắn. Cơ Hanh đã biến mất từ lâu cũng xuất hiện từ không trung, đánh một chưởng vào mặt hắn.
Dưới cú đánh mạnh, yêu lực đỏ rực ngay lập tức tràn vào giữa trán hắn. Lam Ngăn Xuyên đột nhiên mở to đôi mắt đỏ ngầu, phát ra một tiếng gào thét thảm thiết.
Lam Vũ nhíu chặt mày, mạnh mẽ kéo sợi dây leo xanh ra phía sau. Tiếng gào thét đó liền ngưng bặt. Gương mặt nam nhân đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa. Giữa trán hắn dần nổi lên một quầng sáng màu trắng, chính là giao châu bị cưỡng ép kéo ra từ thức hải.
Cả đám người như bừng tỉnh, cứ ngỡ sẽ thành công, nhưng Lam Ngăn Xuyên lại gầm lên một tiếng giận dữ. Trên người hắn lại bùng phát một lượng yêu lực mãnh liệt. Sức mạnh bất ngờ này lật tung sóng biển khổng lồ, thổi lên gió cuồng bạo, và cũng mạnh mẽ đánh văng Quý Linh Nguyệt cùng Cơ Hanh, những người ở gần hắn nhất.
Lam Vũ dùng dây leo xanh cuốn lấy Miêu yêu, rồi nhảy vọt lên cao, chống lại cơn gió lạnh lẽo mà đỡ lấy cơ thể đang rơi xuống của nữ nhân, lùi ra xa.
"A Nguyệt?"
Nàng có chút hoảng loạn, gọi một tiếng. Nữ nhân nằm trong lòng nàng, mặt mày trắng bệch, ho ra một ngụm máu. Cơ thể không ngừng run rẩy. Lam Vũ vội vàng đặt tay lên ngực nàng, linh lực tuôn trào, bảo vệ tâm mạch: "Không sao rồi, không sao rồi..."
Quý Linh Nguyệt lại ho ra một ngụm máu, nói không tròn câu: "Hắn... tại sao, tại sao..."
Lam Vũ sững lại, nhìn bóng dáng mở ảo đang đứng giữa cơn bão, kinh ngạc và hoài nghi: "Hắn đang... luyện hóa giao châu của chính mình..."
Quý Linh Nguyệt cố gắng ngẩng đầu lên nhìn: "Cái gì?"
"Luyện hóa giao châu, hắn có thể có được sức mạnh vô cùng lớn trong thời gian ngắn, nhưng sau thời gian này, hắn cũng sẽ không sống nổi nữa..." Lam Vũ theo bản năng ôm chặt lấy nàng, cuối cùng cũng hiểu ra: "Hắn muốn kéo theo chúng ta cùng chết với hắn."
Quả nhiên, vừa dứt lời, bóng dáng cầm kiếm của Lam Ngăn Xuyên đã lập tức áp sát lại gần. Dưới mái tóc bay tán loạn, là một khuôn mặt với thất khiếu đã đổ máu: "Lam Vũ, ta không sống được, các ngươi cũng đừng hòng sống!"
Một luồng sáng trắng cùng với tiếng gió rít gào xuyên qua bầu trời. Lam Diên kịp thời chắn trước mặt họ, nghiến răng chặn lại ánh sáng lạnh lẽo: "Lam Vũ, chạy mau!"
Lam Ngăn Xuyên lại ngay lập tức đóng băng thanh kiếm dài của nàng, hung hăng chưởng vào ngực nàng: "Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi sao!"
Sau một tiếng động nặng nề, cơ thể nữ nhân bị đánh văng xuống biển, tạo ra một làn sóng lớn. Mạnh Trường Ca đột nhiên mở to mắt, thất thanh: "Lam Diên!"
Nàng nhanh chóng chạy vài bước, nhảy xuống, cũng lao vào biển cả, biến mất giữa những con sóng cuộn trào. Lam Ngăn Xuyên cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu không chớp nhìn chằm chằm Lam Vũ.
Lam Vũ đối diện với hắn, lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Nàng cõng Quý Linh Nguyệt cấp tốc lui về phía sau, lòng bàn tay cũng hóa ra một cái phù bàn màu xanh lơ. Cùng với tiếng "rắc rắc" xoay tròn theo đầu ngón tay, trong chốc lát, những pháp trận dày đặc xuất hiện xung quanh nàng, lan ra như một cơn sóng thần, hướng về phía Lam Ngăn Xuyên.
Dưới những pháp trận, mây đen bao phủ, tuyết rơi dữ dội, gió gào thét, nước biển bị đóng băng ba thước. Mưa kiếm kèm theo lôi quang rơi xuống, lóe lên những tia sáng ngắn ngủi.
Nàng xoay phù bàn cực nhanh, linh lực màu lam sẫm rơi vào Cửu Cung, huyễn hóa ra vô số pháp trận giam cầm.
Lam Ngăn Xuyên quét mắt nhìn một lượt, chế giễu: "Bố trí nhiều như vậy, có tác dụng gì chứ?"
Hắn bay vọt về phía trước, sức mạnh khủng khiếp tụ lại trong lòng bàn tay, dễ dàng phá hủy những pháp trận mong manh chắn trước mặt. Cùng với thân ảnh nhanh chóng áp sát của hắn, tiếng nổ từ các pháp trận vỡ vụn càng trở nên chói tai. Lam Vũ mồ hôi đầm đìa. Khi nàng kết ra pháp trận cuối cùng, Lam Ngăn Xuyên đã ở ngay trước mắt.
Đồng tử nàng co lại, vội vàng dùng dây leo cuốn Quý Linh Nguyệt đi. Ngay sau đó, một thanh kiếm dài mạnh mẽ đâm xuyên qua ngực nàng, rồi thò ra ở sau lưng.
Nụ cười trên mặt Lam Ngăn Xuyên trở nên gớm ghiếc, hắn khàn giọng nói: "Mẫu thân tốt của ngươi có dạy cho ngươi biết chưa, nếu thực lực không đủ, cho dù có được trận pháp dùng để biến hóa muôn hình vạn trạng! Thì cũng vô dụng thôi!"
Lam Vũ sững sờ nhìn hắn. Vừa mở miệng, máu đã trào ra: "Ngươi..."
"Lam Vũ!"
Một tiếng kêu thê lương vang lên từ phía dưới. Lam Diên vừa được kéo ra khỏi mặt nước, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nói: "Không!"
Lam Ngăn Xuyên không chút nương tay rút thanh kiếm dài ra. Lam Vũ đột nhiên run lên, ngã ngửa về phía sau. Máu phun ra nhuộm đỏ chiếc áo mỏng manh, mái tóc dài màu bạc bay lượn trong gió.
Nàng rơi thẳng xuống từ trên cao, "bùm" một tiếng rơi vào trong biển.
"Lam Vũ!" Lam Diên gào lên thảm thiết, hoảng loạn nhìn sang Quý Linh Nguyệt. Dây leo trên người nàng đã biến mất. Nàng cũng ho ra một ngụm máu, rơi xuống một cách vô hồn.
Lam Diên mở to mắt, không còn thấy bóng dáng họ đâu nữa. Gần như muốn khóc ra máu: "Không, không, không!"
Nàng gạt nước, cố gắng bơi về hướng hai người vừa rơi xuống biển, nhưng không chú ý đến Lam Ngăn Xuyên đang bay về phía mình. Mũi kiếm gần như đã chạm vào đầu nàng.
"Ức!"
Chất lỏng màu đỏ đột nhiên rơi xuống trước mặt. Lam Diên cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bóng dáng cao ráo quen thuộc chắn trước mặt nàng.
"Tách..."
Một giọt máu khác rơi xuống mặt nàng. Hàng mi dài của Lam Diên run lên, hoảng hốt: "Mạnh Trường Ca?"
Mạnh Trường Ca nắm chặt lấy thanh kiếm xuyên qua vai phải của mình, thở dốc: "Lam, Lam Diên, chạy đi..."
Chỉ cần chống cự thêm một lúc nữa, chỉ cần đợi hắn luyện hóa hết giao châu, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Lam Diên đương nhiên hiểu đạo lý này, nhưng sự giận dữ và đau đớn không thể diễn tả dần dâng lên trong lòng, khiến toàn thân nàng run rẩy, gần như ruột gan đứt thành từng khúc. Nàng thốt ra một tiếng đau khổ, gào lên xé lòng: "Lam Ngăn Xuyên!"
Nữ nhân nhảy lên khỏi mặt nước, ngưng tụ một thanh trường kiếm trong tay, không màng tất cả mà đâm hắn.
"Lam Diên!"
Mạnh Trường Ca muốn bắt lấy nàng, nhưng ngón tay chỉ sượt qua vạt áo. Lam Diên đau đớn đến tột cùng, lại dùng hết sức lực vượt qua cả bản thân, đẩy Lam Ngăn Xuyên lùi lại. Hắn khó khăn lắm mới có thể dừng bước, nhưng rất nhanh, hắn lại đánh vỡ thanh kiếm của Lam Diên, rồi bóp chặt lấy cổ nàng.
Cánh tay cứng đờ run rẩy một cách khó phát hiện. Hắn nuốt xuống vị tanh của máu đang dâng lên trong cổ họng, căm hận nói: "Lam Vũ thì thôi, nhưng ta chưa từng có lỗi với ngươi. Thậm chí còn hết lòng bồi dưỡng ngươi thành một người kế vị xuất sắc. Lam Diên, tại sao ngươi cũng phải đi đến bước đường này?!"
Lam Diên cười một tiếng. Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt đỏ ngầu. Nàng khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ: "Ngươi... chết đi..."
Lam Ngăn Xuyên im lặng một lúc, rồi siết chặt năm ngón tay. Trên khuôn mặt đầy máu, một nụ cười méo mó dần hiện ra: "Được thôi. Có hai đứa các ngươi cùng chết với ta, trên đường xuống suối vàng, ba cha con chúng ta cũng không cô đơn nữa rồi..."
Mạnh Trường Ca ôm vết thương, lảo đảo bò dậy, bay về phía họ: "Lam Diên!"
Nụ cười của Lam Ngăn Xuyên càng trở nên man dại. Hắn thích thú nhìn khuôn mặt Lam Diên ngày càng đau khổ. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo thủ thỉ vang lên sau lưng hắn: "Ai muốn chết cùng ngươi vậy?"
Hắn đột nhiên cứng đờ. Chưa kịp quay đầu lại, một thanh kiếm đã xuyên qua ngực hắn. Lượng ma khí cuồn cuộn cũng chui vào sau gáy hắn, bọc lấy giao châu không còn sáng rực.
"Lam Ngăn Xuyên," Lam Vũ lạnh lùng nói: "Một kẻ tự phụ như ngươi, khi dễ dàng phá hủy tất cả những pháp trận mà ta đã thiết lập, thì sẽ không thể nhận ra cái cuối cùng là ảo thuật đâu."
Nàng nắm chặt chuôi kiếm, nói rõ từng chữ một: "Đây là, mẫu thân của ta đã chỉ dạy cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro