
Chương 190 & 191
Chương 190: Chúc phúc
Hải Vương Cung vuông vức, nền lát bạch ngọc, mái lợp lưu ly. Vương điện ngự tại nơi cao nhất ở phía Bắc, chính giữa là đài tế tự (cúng bái) tách biệt với nơi ở của hàng ngàn Giao Nhân. Lúc này, đài tế tự rộng lớn ấy lại trở thành nơi để những Hải tộc bình dân dự tiệc. Còn điện Hà Ngọc ở gần đài tế tự, chính là nơi các tộc trưởng tụ họp. Ngay cả tộc trưởng của Kình tộc (tộc cá voi) có ngoại hình to lớn nhất, lúc này cũng hóa thành hình người, an tọa ở vị trí đầu tiên dưới bậc thang bạch ngọc.
Trên bậc thang bạch ngọc, những chiếc bàn dài làm bằng san hô được đặt sẵn. Chiếc ghế sau bàn rộng rãi, đủ để ba người ngồi cùng. Kế đến, ở vị trí thấp hơn một chút, chính là nơi dành cho các hoàng nữ.
Lam Vũ và Quý Linh Nguyệt vừa tìm được chỗ ngồi thì cũng vừa lúc Lam Diên đưa A Li quay trở về. Nàng không thấy bóng dáng Phù Du đâu, không khỏi nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Sao chỉ có hai người?"
Lam Diên nói: "Phù Du nói nàng ấy phải lấy một thứ, sẽ đến ngay, bảo chúng ta cứ bình tĩnh, hành động cẩn thận."
Lam Vũ "ồ" một tiếng, nhưng cơ thể vẫn không thả lỏng. Nàng không kìm được xoa xoa lòng bàn tay lên đầu gối, hồi hộp vì những gì sắp xảy ra. Lam Diên lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, vừa nãy ta nói sự thật cho Phù Du, nàng ấy không có vẻ ngạc nhiên cho lắm, còn kể cho ta nghe một vài chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Năm đó, khi ngươi nằm mê man ở điện Tế Tự, từng có người lén lút lẻn vào, nhưng đều bị kết giới của điện Tế Tự ngăn lại."
Lam Vũ sững người, nhận ra: "Là hắn sao?"
"Bây giờ xem ra, chỉ có thể là hắn," Lam Diên nói: "Điện Tế Tự và Hải Vương Cung được tách biệt. Uy tín và địa vị đặc biệt của Đại Tư Tế cũng cho phép họ có quyền không hoàn toàn phục tùng Hải Hoàng. Ngay cả Lam Ngăn Xuyên, muốn vào điện Tế Tự cũng phải đi cửa chính. Như vậy, hắn sẽ không có cách nào... không có cách nào giết ngươi một cách lặng lẽ."
Lam Vũ không nhịn được siết chặt nắm đấm, nhìn về vị trí còn trống ở trên cao: "Hắn quả thật là máu lạnh vô tình, không hề niệm tình cũ dù chỉ một chút."
Quý Linh Nguyệt sững lại, nhìn góc nghiêng lạnh lùng của nàng. Vừa dâng lên một chút lo lắng, lại nghe thấy nàng gằn từng chữ: "Vừa hay, ta cũng thế."
Lúc này, một đội Giao Nhân đỏ đột nhiên bơi ra từ hai bên vương tọa, hóa thành đôi chân, rồi cùng quỳ một chân ở dọc hai bên bậc đá. Kèm theo tiếng Tù Và vỏ ốc du dương, điện Hà Ngọc vốn ồn ào bỗng trở nên yên lặng. Vô số đôi mắt đồng loạt nhìn về phía con đường sặc sỡ được bao quanh bởi đàn cá. Hai bóng người đội vương miện châu báu tinh xảo, đeo trang sức bạc, y phục chỉnh tề, từ từ bước vào từ ngoài điện.
Cộc, cộc...
Tiếng bước chân đều đặn vang vọng trong đại điện yên tĩnh. Các tộc trưởng vốn đang trò chuyện thân mật, giờ im lặng lùi sang hai bên, nhường lối đi lên bậc ngọc, rồi khuỵu một gối quỳ xuống. Thấy họ đến gần, Lam Vũ cũng đứng dậy từ chỗ ngồi, khom người hành lễ.
Tiếng bước chân dần tiến lại gần, hai đôi giày thêu chỉ bạc lướt qua trước mắt nàng, đồ trang sức va vào nhau kêu leng keng, cuối cùng dừng lại trên vương tọa ở vị trí cao nhất. Không lâu sau, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp đại điện: "Chư vị miễn lễ."
Lam Vũ thẳng người, liếc nhìn khuôn mặt của 'Lam Cấp'. Nam nhân cong môi, nhưng nụ cười lại rất nhạt. Đợi các tộc trưởng lần lượt ngồi lại vào vị trí, hắn mới nói: "Chư vị từ nơi xa đến đây để mừng sinh nhật ta, thật sự đã vất vả rồi. Hôm nay cứ tùy ý, không cần câu nệ quá nhiều. Còn về lễ vật, dâng lên sau cũng không muộn."
Nói rồi, hắn vỗ tay, tất cả các bàn ngay lập tức xuất hiện những món ăn rực rỡ, được bày biện theo tập tính của từng tộc. Bên ngoài điện, trên đài tế tự, tiếng hò reo nhiệt liệt vang lên, ùa vào trong điện như sóng biển. Các tộc trưởng cũng cười to, sảng khoái nâng ly: "Nguyện Hải Thần phù hộ Bệ hạ!"
Theo khúc ca du dương cất lên, hàng chục Giao Nhân tóc đỏ trong những bộ váy thướt tha múa lượn trên bục tròn ở giữa. Được dẫn đầu bởi Phong Ý, những thị vệ thân cận của Lam Diên mang những loại rượu đặc biệt đi đến từng bàn tiệc của các tộc, mặt mày vui vẻ, trông cực kỳ hạnh phúc.
Lam Diên thu lại ánh mắt, "chậc" một tiếng: "Ta chỉ rời đi một chút thôi, nhìn họ xem, đã biến thành thế này rồi."
'Lam Cấp' lại quay đầu lại, trêu chọc: "Chẳng phải là do ngươi không nói tiếng nào đã đi theo Lam Vũ sao. Ta thấy họ ủ rũ quá, nên sắp xếp cho họ một vài việc, để họ bận rộn. Ngươi sẽ không trách ta lo chuyện bao đồng chứ?"
Lam Diên gượng cười: "Sao lại thế được? Bệ hạ sắp xếp công việc cho họ là vinh hạnh của họ."
"Ta còn lạ gì ngươi," 'Lam Cấp' nói: "Sợ rằng trong lòng đang mắng ta phí phạm nhân tài, bắt những binh tướng tinh anh và mạnh mẽ của ngươi đi bưng mâm. Yên tâm đi, chỉ là lần này nhân lực không đủ thôi. Ta không dùng họ miễn phí đâu. Đợi tiệc kết thúc, ta sẽ thưởng lớn cho họ."
Lam Diên cười khan một tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, lại nghe hắn hỏi: "Cũng chưa hỏi ngươi, lần này ra ngoài đã làm những gì? Sao lại không mang theo họ?"
Lam Diên chớp mắt, vừa ngẩng đầu lên đã thoáng thấy Quý Linh Nguyệt đang dùng mắt ra hiệu với mình. Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình và Quý Linh Nguyệt có sự ăn ý như thế, lập tức đoán được ý tứ của nữ nhân.
Lam Ngăn Xuyên đang thăm dò.
Nếu lời nói của nàng không trùng khớp với Quý Linh Nguyệt, e là sẽ gây nghi ngờ. Nhưng nhận được ám hiệu là một chuyện, chứ nàng cũng đâu phải là con giun trong bụng Quý Linh Nguyệt, làm sao biết vừa nãy nàng ấy đã nói gì với Lam Ngăn Xuyên chứ?!
Im lặng một lúc, 'Lam Cấp' nhíu mày: "Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói sao?"
Lam Diên do dự nói: "Làm gì có chuyện gì không thể nói. Chỉ là... đã làm một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cùng với Lam Vũ..."
'Lam Cấp' nheo mắt, cười nói: "Hai người các ngươi ăn ý thật đấy, đều cho là chuyện nhỏ. Ngay cả Yêu Vương cũng bị các ngươi giết, vậy mà còn khiêm tốn như thế."
Lam Diên giật mình, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. May mà Giang Hề lên tiếng: "Cấp nhi."
'Lam Cấp' sững lại, quay đầu: "Mẫu hậu?"
"Nếu con muốn lập hậu, ta lại có vài ứng cử viên không tồi đây. Con xem, Nhuế Nhi cô nương của Kình tộc ngoài kia thế nào?"
'Lam Cấp' thờ ơ liếc ra ngoài: "Sao Mẫu hậu lại chọn cho con ngay bây giờ chứ. Con nghĩ, vẫn nên tìm tất cả các cô gái Hải tộc đến, rồi chọn ra người ưu tú nhất thì..."
"Ngươi muốn lập hậu?"
Bên tai bỗng truyền đến một giọng hỏi thăm, Lam Cấp hơi nhướng mày, lại quay đầu sang, đối diện với cái nhìn chăm chú của Lam Vũ. Sắc mặt nữ nhân bình thản, trong mắt không chứa đựng cảm xúc gì, dường như chỉ đơn thuần là một câu hỏi. 'Lam Cấp' giãn mày, nhàn nhạt "ừm" một tiếng: "Cũng đến lúc rồi. Nếu không sinh hậu duệ, mấy lão già đó e rằng sẽ gấp đến chết mất."
"Hậu duệ?" Lam Vũ nghiêng đầu, từ từ cong môi, cười híp mắt nói: "Cũng phải. Bệ hạ đã tại vị nhiều năm, quả thật nên có con cái rồi. Là muội muội, ta xin chúc trước, chúc con cái của Bệ hạ khỏe mạnh bình an, nguyện mọi việc thành công. Cũng chúc Bệ hạ cha hiền con hiếu, sau này có thể bồi dưỡng ra một vị Hải Hoàng lợi hại giống như người."
'Lam Cấp' không kìm được mím chặt môi, ánh mắt cũng trở nên u ám. Nhưng trước mặt mọi người, hắn vẫn phải gượng ra một nụ cười, đáp lại: "Mượn lời chúc phúc của ngươi, nhất định sẽ thế."
=========================
Chương 191: Tạo phản
Xung quanh ca múa thái bình, nhưng không khí trên vương tọa lại trở nên quái dị. 'Lam Cấp' uống rượu trong sự khó chịu, Giang Hề cúi mắt gắp thức ăn vào đĩa. Riêng Lam Vũ lại mỉm cười, cầm lấy ly rượu từ tay Quý Linh Nguyệt rồi đổi cho nàng một tách trà nóng: "Rượu dưới biển nồng hơn, nàng uống không quen đâu, uống ít thôi."
Quý Linh Nguyệt nhìn nàng một cái, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Nhìn xuống, những tà váy xoay tròn đang ở thời điểm uyển chuyển nhất, tiếng nhạc đệm càng lúc càng dồn dập, như tiếng trống dội vào lòng tất cả mọi người. Đúng lúc này, một bóng người màu đen dần xuất hiện trong khung cảnh đầy màu sắc rực rỡ.
Vì quanh năm ở trong điện Tế Tự lạnh lẽo, nữ nhân khoác áo choàng đen có một làn da trắng bệch. Đôi mắt màu đỏ như có thể nhìn thấu mọi luân chuyển, mọi sự sinh sôi không ngừng nghỉ của thế gian. Nàng bước đi không một tiếng động, như một bóng ma bước vào cung điện phồn hoa. Chiếc lồng đèn tinh xảo trong tay khẽ lắc lư theo từng cử động.
"Đùng" một tiếng, tiếng trống ngừng lại. Các Giao Nhân đang múa lượn cũng dừng lại ở động tác cuối cùng. Xung quanh lập tức vang lên những tràng vỗ tay nhiệt tình. Phù Du dừng bước giữa tiếng hò reo ồn ào, từ xa nhìn về phía 'Lam Cấp' trên vương tọa: "Bệ hạ."
'Lam Cấp' khẽ nhướng mày, nghiêng người về phía trước: "Đại Tư Tế, sao ngươi lại đến đây?"
Lúc này, chúng Hải yêu mới phát hiện sự xuất hiện của Đại Tư Tế, theo bản năng hạ thấp giọng. Dưới cái nhìn của mọi người, Phù Du bình tĩnh giơ chiếc lồng đèn trong tay lên, nói: "Bệ hạ, hồn đăng của người sắp tắt rồi."
Vừa dứt lời, các yêu quái xôn xao. Ngay cả Lam Vũ cũng kinh ngạc nhướng mày, nhìn chiếc lồng đèn trong tay Phù Du.
Quả thật, chiếc lồng đèn tinh xảo tuyệt đẹp đó tuy vẫn còn ánh sáng, nhưng không hề sáng như hồn đăng của các Giao Nhân khác. Trông nó yếu ớt, như thể có thể tắt bất cứ lúc nào.
'Lam Cấp' sững người: "Cái gì?"
Hắn theo bản năng đứng dậy, giọng nói hơi gấp gáp: "Đưa cho ta xem."
Phù Du thuận theo, bước về phía hắn. Quả nhiên, càng đến gần hắn, chiếc đèn càng sáng hơn, nhưng vẫn không sáng được bao nhiêu. Sắc mặt 'Lam Cấp' khó coi đến cực điểm. Hắn siết chặt chiếc đèn, lẩm bẩm: "Sao có thể..."
Phù Du hỏi: "Bệ hạ gần đây có cảm thấy không khỏe không?"
'Lam Cấp' ngẩng đầu: "... Không có, sức khỏe của ta vẫn luôn tốt, làm gì có chuyện không khỏe."
"Vậy thì kỳ lạ rồi," Phù Du nói: "Bệ hạ có đồng ý để ta bói một quẻ ngay tại đây không?"
'Lam Cấp' im lặng một lúc, dường như muốn từ chối, nhưng Giang Hề lại nói: "Không có lý do gì, sao hồn đăng lại đột nhiên mờ đi được chứ?" Nói rồi, nàng quay đầu nắm lấy cánh tay 'Lam Cấp', khuyên nhủ: "Đây không phải chuyện nhỏ. Nếu Đại Tư Tế muốn bói cho con, con hãy nhanh chóng chấp nhận đi."
'Lam Cấp' lắc đầu: "Mẫu hậu, hôm nay là tiệc mừng thọ của con, mọi người hiếm có dịp tụ họp. Bây giờ bói quẻ, chẳng phải sẽ làm mất hứng của họ sao?"
"Sao lại mất hứng?" Lam Vũ đặt tách trà xuống, nói: "Bệ hạ tự coi nhẹ mình quá rồi. Sức khỏe của người mới là điều chúng ta quan tâm hơn cả. Giờ hồn đăng đã trở nên như thế này, mọi người đều đã thấy. Nếu không để mọi người an lòng, e rằng lát nữa buổi tiệc cũng sẽ ăn không ngon nuốt không trôi đâu."
"Đúng vậy," tộc trưởng Giao tộc - Giang Loan ở dưới cũng hưởng ứng: "Chuyện này vô cùng quan trọng, không thể trì hoãn. Bệ hạ không cần lo cho chúng ta, sức khỏe là trên hết."
Vô số ánh mắt chăm chú nhìn hắn, đầy vẻ quan tâm. 'Lam Cấp' suy nghĩ đắn đo, rồi từ từ gật đầu, thỏa hiệp: "Được, vậy bói một quẻ đi."
Ngoài những buổi tế tự lớn, hiếm khi có Hải tộc nào được nhìn thấy Đại Tư Tế. Vì vậy, khi nghe tin Đại Tư Tế sẽ bói quẻ ngay tại chỗ, vô số Hải tộc đều chen chúc đến trước cửa đại điện, tranh nhau nhìn vào trong, muốn được chứng kiến một lần.
"Lạch cạch," hàng chục tấm thẻ xương cứng rắn được Phù Du rải xuống, rơi trên nền đất bằng phẳng. Phù Du rạch ngón tay, dùng máu tươi chấm lên giữa vầng trán trắng bệch của mình, rồi duỗi thẳng tay ra, mặc cho máu nhỏ xuống những thẻ xương trên mặt đất.
Dưới chân nàng dần hiện lên những hoa văn phức tạp. Những ký tự cổ xưa lấp lánh ánh vàng. Những tấm thẻ xương vừa được rải xuống một cách ngẫu nhiên lại hoàn toàn khớp vào từng vị trí còn trống, tỏa ra ánh vàng nhạt tương tự.
Lam Vũ nhỏ giọng giải thích với Quý Linh Nguyệt: "Đại Tư Tế bói quẻ chủ yếu chia làm hai loại: một loại gọi là Vấn thần, một loại gọi là Khuy thiên. Thông thường, Khuy thiên có thể nhìn thấu thời không và tổn hại số mệnh. Loại an toàn hơn chính là Vấn thần này."
Quý Linh Nguyệt nửa hiểu nửa không, cũng nhỏ giọng hỏi: "Nói như vậy, nàng ấy thật sự có thể nghe thấy tiếng của Thần sao?"
"Cũng không hẳn, chỉ là nhận được chỉ thị của Thần thôi."
Ánh sáng vàng càng lúc càng rực rỡ. Các yêu quái theo bản năng nín thở, không chớp mắt nhìn nữ nhân đang đứng giữa đại điện. Lúc này, một tấm thẻ xương đột nhiên bay lên từ mặt đất, lơ lửng giữa không trung. Phù Du mở mắt, đưa tay đón lấy, cúi xuống nhìn nội dung trên đó.
Im lặng một lúc, Phù Du từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía nam nhân đang ngồi thẳng lưng trên vương tọa.
'Lam Cấp' đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành, hắn trừng mắt nhìn nàng.
"Số mệnh của Bệ hạ là," nàng thản nhiên nói: "Tử cục."
Khi các yêu quái còn chưa kịp phản ứng, nàng đưa tay ném tấm thẻ xương lên. Ánh sáng vàng chói mắt tuôn ra từ đó, tạo thành vài chữ lớn lộng lẫy giữa không trung.
Những chữ đó rõ ràng đến mức, mỗi một Hải tộc nhìn thấy nó đều theo bản năng mà đọc lên: "Vua ác, chết vì người con gái thứ ba (tam nữ)."
Nghe thấy câu này, 'Lam Cấp' bỗng chốc tái mặt, cơ mặt cũng không thể kiểm soát được mà co giật. Đúng lúc này, vài người xung quanh đồng loạt ra tay, ánh sáng lạnh lẽo chiếu thẳng về phía hắn.
Khóe mắt 'Lam Cấp' giật mạnh, hắn phản ứng cực nhanh, bẻ nát thanh kiếm ngưng tụ từ nước của Lam Vũ, rồi kẹp chặt lưỡi kiếm của Lam Diên, toàn thân cũng bùng phát một lượng yêu khí mạnh mẽ, chặn ma châm của Quý Linh Nguyệt lại ở vị trí cách ngực một gang tay.
"Phập" một tiếng, một cây trâm bạc đâm vào lưng hắn. 'Lam Cấp' đột nhiên run lên, từ từ quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn Giang Hề: "Mẫu hậu?"
Tình thế thay đổi đột ngột trên vương tọa dường như đã làm chấn động các Hải tộc khác đang có mặt tại đây. Huống chi họ vừa mới chứng kiến một quẻ bói kinh người như vậy, nhất thời đều đứng sững tại chỗ.
Giang Hề đi trước một bước, quát lớn: "Bệ hạ không có con trai con gái, lấy đâu ra đứa con gái thứ ba? Ngươi, kẻ giả mạo này, ngươi thay thế thân phận của hắn từ bao giờ? Cấp nhi thật sự của ta đang ở đâu?!"
'Lam Cấp' nghiến chặt răng: "Mẫu hậu, con chính là Cấp nhi đây mà. Nhất định... nhất định là Đại Tư Tế đã bói sai rồi..."
"Nói bậy!"
Trước mặt mọi người, Lam Vũ lớn tiếng nói: "Huynh trưởng của ta chính trực khoan dung, sao lại có số mệnh như vậy? Ngươi to gan lớn mật, dám giả mạo thân phận của hắn!"
Mí mắt 'Lam Cấp' khẽ run. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của các yêu quái dưới điện, quả nhiên nhìn thấy được sự kinh ngạc và hoài nghi trên đó.
Hắn mím chặt môi, lượng yêu khí cuồn cuộn trào ra càng thêm hung bạo.
"..."
Đột nhiên, một luồng sức mạnh khổng lồ làm vỡ tan chiếc bàn dài đầy thức ăn trước mặt, cũng đẩy vài người văng ra khỏi bậc thang ngọc. Lam Diên dùng tay trái ôm lấy A Li, tay phải đỡ Giang Hề, vững vàng đáp xuống bên cạnh Phù Du. Quý Linh Nguyệt thì duỗi tay, biến ra một thanh trường kiếm đen nhánh, nhìn thẳng vào năm nhân trên vương tọa.
"Ha, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi," 'Lam Cấp' rút cây trâm bạc trên lưng ra, nắm chặt tay, cười ha hả: "Các ngươi cấu kết với nhau để bày ra ván cờ này. Ngay cả Đại Tư Tế cũng đồng lõa với các ngươi. Sao, các ngươi muốn tạo phản sao?!"
Nói rồi, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn lướt qua các yêu quái dưới điện, giận dữ nói: "Các ngươi sẽ không dễ dàng tin vào lời nói quỷ quái của họ đâu nhỉ? Họ muốn mưu phản soán ngôi, lẽ nào các ngươi không nhìn ra sao?!"
Yên tĩnh một lúc, Giang Loan bước ra khỏi chỗ ngồi, đứng bên cạnh Giang Hề: "Lời tiên tri của Đại Tư Tế không bao giờ sai. Đại Tư Tế cũng không bao giờ nói dối. Nàng ấy không có lý do để làm vậy."
'Lam Cấp' sững lại: "Ý ngươi là gì? Ngươi nói ngươi tin Đại Tư Tế hơn là tin ta sao?"
"Nếu ngươi thực sự là Bệ hạ, ta đương nhiên sẽ tin ngươi." Giang Loan nói: "Nhưng tỷ tỷ ta đã nói, ngươi không phải Lam Cấp. Trên đời này, lẽ nào lại có một người mẹ vu khống hãm hại đứa con của mình sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro