Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 183: Lời chúc phúc

Khi Diệp Khinh Quân tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, tiếng chim ríu rít cùng cơn gió nhẹ nhàng rót vào tai, đồng thời còn có hai giọng nói đang tranh cãi.

Một người là Dược Lão: "Sư tỷ vẫn chưa tỉnh, ngươi về đi."

Một người là Yêu Trúc: "Cả một ngày rồi, sao nàng ấy còn chưa tỉnh? Ngươi đừng có lừa ta đấy nhé?"

Dược Lão lạnh lùng nói: "Nàng ấy đã tiêu hao quá nhiều linh lực để cứu các ngươi, phải tịnh dưỡng thật tốt. Đừng nói một ngày, ngủ mười ngày nửa tháng cũng là chuyện bình thường."

Yêu Trúc mím môi, khí thế giảm đi một chút: "Nghiêm trọng vậy sao?"

"Ngươi nghĩ sao?" Dược Lão bất mãn nói: "Không có chuyện gì khác thì mau đi đi. Nếu Tần Tự mà thấy ngươi, không chừng lại nổi trận lôi đình."

Yêu Trúc nghiêng đầu đánh giá nàng một lúc, ngạc nhiên nói: "Ta nghe Lam Vũ nói, ngươi là người hướng nội, ghét nhất là tiếp xúc và giao tiếp với người lạ. Sao nói chuyện với ta lại không chỉ lưu loát, mà còn biết châm chọc nữa vậy?"

"Ngươi nói xem?" Dược Lão vớ lấy cây chổi bên cạnh: "Mau đi đi. Vừa thấy cái mặt hồ ly nhà ngươi là ta lại thấy phiền."

Lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói dịu dàng của nữ nhân: "Sư muội."

Dược Lão sững lại, quay đầu lại: "Sư tỷ?" Nàng buông cây chổi, đôi mắt đen láy hiện lên chút vui mừng: "Ngươi tỉnh rồi. Cảm thấy thế nào?"

Diệp Khinh Quân lắc đầu. Khuôn mặt dù còn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua: "Y thuật của ngươi tinh thông, ta đương nhiên không sao hết." Nói rồi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân đang đứng cách đó không xa: "Yêu Trúc cô nương đến tìm ta, có chuyện gì sao?"

Yêu Trúc nói: "Ta đến để cảm ơn."

Diệp Khinh Quân khẽ cười: "Có gì mà cảm ơn. Ta là tiền bối, thấy hậu bối gặp nguy hiểm, vốn dĩ nên ra tay cứu giúp."

Yêu Trúc do dự một lúc, khẽ nói: "Cũng là để xin lỗi."

Diệp Khinh Quân sững lại: "Xin lỗi?"

Yêu Trúc khẽ "ừm", đi đến trước mặt nàng: "Mặc dù không biết có còn ý nghĩa gì không, cũng không biết, ngươi có bằng lòng chấp nhận hay không, nhưng ta vẫn phải thay Lâm Yêu nói một tiếng xin lỗi."

"Xin lỗi, vì năm xưa đã làm những chuyện đó."

Một tờ giấy đã ngả màu ố vàng được đưa tới. Vì đã lâu năm, chữ trên giấy đã hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra đại khái: "Diệp Khinh Quân của Hạo Thần Tông đã đến, mau chạy đi."

Diệp Khinh Quân ngơ ngác nói: "Đây là...?"

"Đây là thứ được tìm thấy trên thi thể của nàng ấy năm đó," Yêu Trúc nói: "Nàng ấy đã sớm nhận được tin, nắm rõ hành tung của ngươi, nhưng vẫn không rời đi, mà chọn ở lại đó... đợi ngươi đến giết nàng ấy."

Hàng mi dài bỗng run lên. Diệp Khinh Quân chậm rãi cúi xuống, không chớp mắt nhìn dòng chữ đó. Rất lâu sau, nàng mới khẽ hỏi: "Tại sao nàng ấy lại làm như vậy? Lúc đó, nàng ấy rõ ràng không hề tỏ ra hối hận một chút nào."

"Có lẽ là sợ ngươi mềm lòng," Yêu Trúc nói: "Nếu chỉ có hận thù, thì khi giết nàng ấy, sẽ không đau buồn như vậy."

Diệp Khinh Quân sững lại, ngây người nhìn nàng: "Ngươi nghĩ như vậy sao?" Không biết từ lúc nào, lồng ngực nổi lên những cơn đau nhói như kim châm. Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, cầm lòng không đặng, tiến lên một bước: "Ngươi, rốt cuộc ngươi có..."

Yêu Trúc kiên nhẫn đợi một lúc lâu, nhưng không thấy nàng nói tiếp, nghi ngờ nghiêng đầu: "Ừm?"

Diệp Khinh Quân mắt đỏ hoe nhìn Yêu Trúc. Đầu ngón tay lún sâu vào lòng bàn tay. Cuối cùng, nàng vẫn nuốt lại câu nói đó.

Nàng ấy đã không còn là Lâm Yêu nữa rồi.

Câu hỏi của nàng, cũng đã không còn nhận được câu trả lời nữa rồi.

"Thôi. Cũng không còn quan trọng nữa," Diệp Khinh Quân mệt mỏi thở dài một hơi, như thể cuối cùng cũng đã buông bỏ được. Nàng nở một nụ cười dịu dàng với Yêu Trúc: "Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi."

Yêu Trúc mắt sáng lên: "Thật sao?"

"Thật."

Yêu Trúc lập tức cười rạng rỡ, tiến lên một bước, chủ động ôm lấy Diệp Khinh Quân, ra vẻ già dặn vỗ vỗ lưng nàng: "Ngươi nói xem, sống lâu như vậy rồi, những chuyện cũ nên quên thì cứ quên hết đi. Sau này, ngươi nhất định sẽ sống tốt hơn."

Giọng nói của Diệp Khinh Quân ấm áp: "Mượn lời chúc phúc của ngươi."

Yêu Trúc cuối cùng cũng buông nàng ra: "Được rồi, ta nói xong rồi. Ngươi... ngươi về nghỉ ngơi tiếp đi."

"Được."

Đôi mắt xinh đẹp của hồ ly cong lên. Nữ nhân nhẹ nhàng xoay người, tà váy đỏ mềm mại bay lượn theo từng bước chân. Khi đến cửa Viện, nàng đột nhiên "a" một tiếng như nhớ ra điều gì, quay đầu lại, vẫy tay rạng rỡ với Diệp Khinh Quân: "Tạm biệt, Diệp chưởng môn."

Diệp Khinh Quân sững lại, theo bản năng nói: "Tạm biệt..."

Bóng lưng như cánh bướm hoa biến mất sau cánh cửa. Diệp Khinh Quân chớp mắt, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ cuối cùng: "Lâm Yêu."

...

Vừa ra khỏi Viện, Yêu Trúc đã chú ý đến Huyên Ngọc đang đứng dưới mái hiên cách đó không xa. Nàng ấy mặc một bộ đồ trắng tinh khiết, khoanh tay, ngẩn ngơ mất hồn nhìn chồi non đang nhô ra trên tường. Ánh nắng ấm áp rọi xuống, chảy trên khuôn mặt thanh tú của nữ nhân, nhuộm đôi mắt thành màu lưu ly nhạt.

Yêu Trúc vui mừng khôn xiết, lững thững đi tới: "Sao ngươi lại đến đây?"

Huyên Ngọc nghe thấy tiếng, hiển nhiên nói: "Đương nhiên là đợi ngươi."

Nói rồi, nàng nắm lấy tay hồ ly: "Nói chuyện với Diệp chưởng môn xong rồi sao?"

Yêu Trúc khẽ "ừm". Chân Huyên Ngọc vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đi lại rất chậm. Yêu Trúc liền chiều theo nàng, đi chậm lại, coi như là đi dạo.

"Tối nay vẫn ở trọ sao? Phụ thân của ngươi không thể sắp xếp cho chúng ta một chỗ ở thoải mái hơn à?"

"Sắp đi rồi. Ở được mấy ngày đâu. Cố chịu một chút là được."

"Ta thấy hắn chẳng quan tâm đến ngươi. Mấy thằng con trai của hắn đều ở trong đại trạch. Chi bằng tối nay chúng ta tìm Lam Vũ đi. Nhà nàng ấy có hoa có cỏ lại còn có nước nữa, đẹp lắm."

"Chỗ nàng ấy hình như đã có khá nhiều người ở rồi."

"Ở thêm hai người nữa cũng không sao."

Đang nói chuyện, bỗng có hai bóng người đi đến từ đầu ngõ. Yêu Trúc ngẩng đầu nhìn, bước chân không khỏi dừng lại.

Tần Tự vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng muôn thuở không đổi. Nhìn thấy Yêu Trúc, lông mày hắn khẽ giật, nhưng không nói gì, chỉ quay đầu đi, tiếp tục hỏi chuyện Đan Bách: "Nhị sư tỷ của ngươi đâu?"

Đan Bách nói: "Chắc là ở chỗ Lam Diên cô nương ạ."

Nam nhân mặt mày khó chịu đi ngang qua Yêu Trúc: "Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nàng ấy còn đi theo nhỏ Giao Nhân đó làm gì?"

Đan Bách thành thật nói: "Con cũng không biết."

"Còn ngươi nữa. Mấy ngày nay ngươi đã lười biếng đi nhiều đấy. Vì vết thương đã lành, nên nghiêm túc tập luyện đi, bớt qua lại với Đan Thanh."

Tiếng nói chuyện dần xa. Yêu Trúc chớp mắt, lặng lẽ thở ra một hơi.

Huyên Ngọc buồn cười nhìn nàng: "Sao vậy, ngươi vẫn sợ hắn à?"

Yêu Trúc bất mãn hừ một tiếng: "Ngươi đúng là đứng ngoài mà phán. Ngươi không thể hiểu cảm giác của ta đâu. Về điểm này, ta và Lam Vũ đúng là huynh... à không, tỷ muội."

Huyên Ngọc bất lực nói: "Được rồi, biết ngươi đáng thương nhất rồi. Mau về dọn đồ đi."

"Ngươi đồng ý đi tìm Lam Vũ rồi sao?"

Huyên Ngọc nói: "Đã là bằng hữu, quấy rầy một chút chắc cũng không sao. Hai người họ cũng không phải người nhỏ nhen."

Yêu Trúc hoàn toàn đồng ý: "Đúng vậy. Hai người họ hào phóng lắm."

Cùng lúc đó, hai người được khen là hào phóng đang đứng cạnh kết giới. Ở đây không còn ai canh gác thường trực nữa. Một bên là thị trấn nhộn nhịp, một bên là ốc đảo tràn đầy sức sống. Lam Vũ đi qua kết giới, vốn định kéo tay Bạch Chỉ. Nhưng cảm nhận được ánh mắt của Quý Linh Nguyệt, nàng liền chuyển sang nắm lấy vạt áo của Bạch Chỉ.

Nữ nhân thuận lợi theo nàng đi qua. Lễ phép nói: "Đa tạ."

"Không có gì," Lam Vũ do dự một chút, hỏi: "Ngươi không định ở lại Yêu giới sao?"

Bạch Chỉ lắc đầu: "Không. Ta không có gì lưu luyến ở Yêu giới. Hơn nữa, ta còn muốn tìm một người."

Quý Linh Nguyệt sững lại, từ bên cạnh nhìn sang: "Chẳng lẽ là... Lâm Kinh Chập sao?"

Bạch Chỉ không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Các ngươi nói xem, con người chuyển thế, có còn là con người không?"

Quý Linh Nguyệt im lặng không nói. Bạch Chỉ dường như cũng không trông mong có được câu trả lời. Nàng lắc đầu, tự mình nói: "Không sao. Ta còn rất nhiều thời gian, rồi sẽ tìm được thôi."

Nàng chắp tay chào tạm biệt hai người. Mái tóc đen nhánh buông xuống. Khuôn mặt đã hoàn toàn trở lại hình dáng con người: "Cũng chúc hai người, vạn sự như ý, đạt được ước nguyện."




======================
=================
Editor: Chương này muốn dành riêng cho Diệp Khinh Quân nên mình không gộp. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro