Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 179 & 180

Chương 179: Mùa xuân

Trong sa mạc không còn ánh sáng vì bị bao phủ bởi những đám mây dày đặc, vài bóng người nhanh chóng lao ra khỏi kết giới, bay về phía trung tâm của cơn bão sấm sét.

Càng đến gần, gió càng lớn. Y phục không ngừng bị thổi tung. Hơi nước ẩm ướt bám chặt trên bề mặt da. Cát vàng tạt vào mặt, như lưỡi dao cùn cắt qua thịt. Bọn họ đành phải xuống đất, khó khăn bước đi từng bước một.

Đột nhiên, bãi cát lún sâu dưới chân trở nên mềm mại và vững chãi hơn. Lam Vũ theo bản năng cúi đầu, thấy những mầm xanh mới nảy đang lan ra dưới chân mình.

Nàng sững sờ tại chỗ, bối rối nhíu mày.

Nơi này, làm sao có thể có...

"Lam, Lam Vũ..."

Một bàn tay nắm chặt lấy nàng. Lam Vũ quay đầu lại, thấy Lam Diên kinh ngạc nhìn về phía trước. Nàng liền nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.

Bóng dáng mảnh mai đứng ở trung tâm cơn bão sấm sét, không biết từ lúc nào đã quỳ xuống. Yêu lực màu xanh đậm được nàng liên tục truyền xuống đất. Những hoa cỏ xanh tươi tượng trưng cho sức sống đang lan ra từ dưới lòng bàn tay nàng. Chỉ trong chớp mắt, sa mạc trải dài vài dặm đã biến thành ốc đảo.

Lam Vũ từ từ mở to mắt, cuối cùng cũng nhận ra Lam Nguyệt Yêu muốn làm gì.

Giao Nhân, là linh vật được sinh ra từ thuở thiên địa sơ khai, sinh cùng nước, chết cùng nước.

Và nước, là nguồn gốc của sự sống.

Lam Vũ run lên, lẩm bẩm: "Không, không được..."

Nàng chống chọi lại cơn gió, loạng choạng chạy về phía trước. Lại thêm một đạo thiên lôi giáng xuống. Bóng dáng nữ nhân chao đảo, ho ra một ngụm máu, nhưng ốc đảo xung quanh lại đang nhanh chóng sinh trưởng.

Nàng ấy đang lợi dụng thiên lôi để đẩy nhanh quá trình này.

Đám yêu quái đã sớm rút lui đến nơi an toàn, ngơ ngác ngước nhìn bầu trời sắp nổi giông. Xung quanh nữ nhân nổi lên một cơn gió lốc. Dòng điện "xì xèo" đan xen trong đó. Vừa bước vào, cơ thể đã bị chập mạnh.

Quý Linh Nguyệt tung ra ma khí như mây như sương, bao bọc xung quanh vài người, chắn đi những tia sét nhỏ như con rắn đang bơi lội. Lam Vũ khó khăn tiến lên, cuối cùng loạng choạng đi đến trước mặt nàng ấy, khàn giọng hét lên: "Dừng lại!"

Lam Nguyệt Yêu phớt lờ. Khuôn mặt đã dần mất đi huyết sắc, nhưng yêu lực tuôn ra từ lòng bàn tay vẫn hùng mạnh.

"Lam Diên!"

Lam Diên đột nhiên bừng tỉnh, cùng nàng quỳ xuống bên cạnh Lam Nguyệt Yêu, dùng sức kéo tay nàng ấy: "Người không thể làm như vậy! Người không thể! Cứ thế bỏ lại tất cả!"

Nữ nhân chớp mắt, từ từ ngước mắt lên, nhìn cặp tỷ muội sinh đôi trước mặt.

Giống nhau thật...

Nàng khẽ thở dài trong im lặng. Trong lòng không còn sự phẫn hận và chán ghét như xưa, thay vào đó là sự bình yên đã lâu không gặp: "Tương lai, phải dựa vào hai đứa rồi."

"Không được!" Lam Vũ hoảng hốt nói: "Chuyện vẫn chưa xong mà. Lam Ngăn Xuyên... Lam Ngăn Xuyên vẫn chưa chết! Người còn chưa báo thù xong. Người không thể cứ thế rời đi. Cầu xin người, không có người, chúng con không thể làm được chuyện này!"

"Sao lại không thể?" Lam Nguyệt Yêu khẽ nói: "Hai đứa, là hoàng nữ của Giao tộc, cũng là con gái của Xuân Hàn. Hai đứa không được tự ti. Cũng không được... luôn dựa vào ta."

"Nhưng..."

"Ngươi vẫn không hiểu sao?" Lam Nguyệt Yêu ngắt lời nàng, đôi mắt cười lấp lánh nước mắt: "Ta đã, không thể quay về biển Côn Luân nữa rồi."

Kết giới trước mặt, Yêu tộc phía sau, lòng người và nỗi sợ hãi, hận thù và sự xa cách, đều là những gông cùm trói buộc nàng tại chỗ.

Đời này, nàng khó mà trở lại quê hương.

"Hơn nữa, ta đã mệt rồi," Lam Nguyệt Yêu khẽ nói: "Lam Vũ, ta mệt rồi."

Lam Vũ ngây người nhìn nàng, không nói được một lời.

"Những linh hồn tàn khuyết mà ta thu thập được... đều bị ta khóa trong đèn trường linh ở Vương điện. Sau khi ta đi, hãy đến đó thả nàng ấy ra," nói rồi, nàng nở một nụ cười nhạt: "Như vậy, ta có thể rời đi cùng nàng ấy."

Lam Diên lắc đầu, nức nở: "Thiếu đi một sợi hồn phách, dù có chuyển thế, nàng ấy cũng sẽ không phải là một con người trọn vẹn. Có lẽ kiếp sau, nàng ấy sẽ là một người ngây dại, một người điên. Nàng ấy sẽ không nhận ra người, người cũng sẽ không nhận ra nàng ấy. Chẳng lẽ người không hiểu sao?"

Lam Nguyệt Yêu khẽ "ừm" một tiếng: "Ta hiểu. Nhưng ta chưa bao giờ mong kiếp sau có thể gặp lại nàng ấy. Ta đã hại nàng ấy đủ thảm rồi. Nếu có thể quay ngược thời gian, nếu thật sự có thể quay về quá khứ, ta nguyện, kiếp này... không bao giờ quen biết Xuân Hàn."

Lam Vũ run lên, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt đầu gối.

Nữ nhân cong mắt, giơ hai tay lên, ôm hai cá nhỏ đến trên vai mình.

Tiếng sấm vang rền. Yêu lực đang từ mọi bộ phận trên cơ thể nàng tản ra. Lam Nguyệt Yêu nhắm mắt lại, dịu dàng nói: "Nói thật, đến bây giờ ta vẫn không thích hai đứa cho lắm."

Trong giọng nói nhẹ nhàng của nàng, sa mạc cằn cỗi mọc ra mầm non mới. Cỏ xanh như sóng biển tràn về phía kết giới, nhưng khi chạm vào kết giới thì lại toát ra một tầng ánh sáng xanh lam u ám. Mọi người theo bản năng lùi lại một bước. Dưới sự chứng kiến của tất cả, ánh sáng đó từ từ bò lên kết giới như dòng nước, tu sửa những vết nứt sắp vỡ, rồi khuếch tán khắp nơi.

"Nhưng ai bảo hai đứa, lại giống nàng ấy đến vậy..."

Yêu lực xanh lam u ám lặng lẽ hòa vào tấm màn chắn màu vàng, nhấp nháy, soi sáng đôi mắt đen láy của Diệp Khinh Quân. Nàng ngẩng đầu lên, không chớp mắt nhìn kết giới đang thay đổi, lẩm bẩm: "Nàng ấy đang... tái tạo ranh giới."

"Mẫu thân của hai đứa, là người lương thiện và dũng cảm nhất mà ta từng gặp. Vì vậy, đừng để nàng ấy thất vọng, cũng đừng để ta thất vọng..."

Cùng lúc đó, một chút màu xanh lục dũng mãnh tràn vào yêu giới, nhanh chóng bao trùm 300 dặm cát vàng, thẳng tiến về phía Nham Đô. Cây khô sống lại, vùng đất cằn cỗi nảy mầm. Mặt đất xám xịt dần được bao phủ bởi màu xanh tươi. "Rào" một tiếng, những giọt nước ẩm ướt tưới xuống. Những đứa trẻ yêu quái đang chạy trên đường phố dừng lại, vui mừng dang tay ra: "Mưa, là mưa, trời mưa rồi!"

Nữ nhân khẽ thở dài: "Hãy giết Lam Ngăn Xuyên, kết thúc tất cả."

Một tia sét "rắc" một tiếng xẹt qua, mơ hồ có tiếng khóc thê lương mà quỷ quyệt. Quý Linh Nguyệt bất an ngẩng đầu lên, nhìn tia sáng tím lấp ló trên bầu trời.

Đạo thiên lôi cuối cùng, sắp giáng xuống.

Nàng quay đầu lại, nhìn những bóng người đang quỳ trên đất, lo lắng nói: "Lam Vũ!"

Nước mắt ướt át gần như thấm đẫm áo của nàng. Phía bên kia lại "lộp bộp" rơi xuống những viên ngọc trai. Lam Nguyệt Yêu khẽ cười một tiếng, siết chặt cái ôm, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nàng ôm họ thật chặt.

"Sống tốt nhé."

Nói xong, nàng dứt khoát ấn vai hai cá nhỏ, không chút do dự đẩy các nàng ra.

Cuồng phong rít gào quét tới, ngay lập tức tạo thành một bức tường vững chắc. Lam Vũ loạng choạng bò dậy, nhưng không còn cách nào để quay lại bên cạnh nàng.

"Cô cô!"

"Khóc lóc như thế còn ra thể thống gì?" Lam Nguyệt Yêu nghiêng đầu, bất lực nói: "Đồ của ngươi, trả lại cho ngươi."

Một viên ngọc sáng lấp lánh bay ra từ lòng bàn tay nàng, rơi vào lòng Lam Vũ.

"Vốn dĩ định luyện hóa nó, nhưng ngươi thực sự không biết cố gắng gì cả. Chút tu vi này, đối với ta chẳng khác gì muối bỏ bể. " Nữ nhân cong mắt, giọng hiền từ: "Giao Nhân, quả nhiên vẫn phải có giao châu mới được."

Những đốm sáng như đom đóm bay ra khỏi cơ thể nàng, thắp sáng cả một vùng trời. Làn da nữ nhân gần như trong suốt, như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Lúc này, một bóng người đáp xuống bên cạnh họ: "Vương thượng."

Quý Linh Nguyệt giật mình, vừa định ra tay, thì nghe Lam Nguyệt Yêu nói: "Ngươi đến rồi à."

"Nhận được mệnh lệnh của Vương thượng, thuộc hạ đã vội vàng chạy đến," Vân Sơ Hòa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt. Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh cũng hiện lên chút ngạc nhiên: "Nhưng thuộc hạ không ngờ, người lại..."

"Không cần nói nữa." Lam Nguyệt Yêu mệt mỏi nói: "Uyển Trường Ninh đã chết, Tức Ba và Cơ Hanh cũng bị thương nặng và bị bắt. Sau khi ta rời đi, ngươi sẽ là Yêu Chủ cuối cùng của yêu giới."

Vân Sơ Hòa sững lại, nhìn nàng chằm chằm.

"Ngươi rất thông minh, thông minh hơn cả ba người bọn họ. Nhiều năm nay, ngoài việc hoàn thành từng nhiệm vụ mà ta giao, ngươi không hề làm thêm bất cứ điều gì khác," Lam Nguyệt Yêu ho khan một tiếng, giọng khàn đặc: "Nhưng, ngươi nghĩ ta không phát hiện ra những hành động nhỏ của ngươi sao?"

Không đợi Vân Sơ Hòa trả lời, nàng tiếp tục: "Nhìn thấy những kẻ nhỏ nhặt vô can mà ngươi lén lút thả đi, ta mới nhắm một mắt làm ngơ thôi."

Vân Sơ Hòa mím môi, khuỵu gối quỳ xuống: "Thuộc hạ biết lỗi."

Lam Nguyệt Yêu thở dài, khẽ cười: "Ngươi sẽ trở thành một vị Yêu Vương tận tụy."

Vân Sơ Hòa sững lại, ngẩng đầu lên: "Vương thượng..."

Lam Nguyệt Yêu lắc đầu. Sợi tóc bạc buông xuống. Giọng nói yếu ớt nhanh chóng bị gió cuốn đi: "Sau khi ta đi, hãy nói với tất cả Yêu tộc, 10 năm qua, cũng không phải là họ không có được gì. Những Yêu tộc đã hy sinh cũng không phải đã chết một cách vô ích. Nói với họ, ta rất xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra..."

Lời chưa nói hết, trên không trung đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Thiên lôi màu tím xé toạc mây, mang theo khí thế hủy diệt lao xuống.

Nữ nhân nhắm mắt lại. Khuôn mặt dần chìm vào ánh sáng xanh lam u ám: "Nói với họ, hãy trở về nhà đi. Ba trăm dặm cát vàng sẽ biến thành ốc đảo không bao giờ cạn..."

"Nơi này, sẽ là mùa xuân vĩnh cửu."

Cơn bão ập đến. Đồng tử Quý Linh Nguyệt co lại, dứt khoát đè hai Giao Nhân xuống, dùng ma khí bảo vệ xung quanh.

Trong tiếng nổ long trời lở đất, Lam Vũ ôm chặt eo nàng, lật người che chắn cho nàng. Nàng không khỏi trợn tròn mắt, hoảng loạn kêu gọi trong bóng đêm vô ngần: "Lam Vũ..."

Lực xung kích mạnh mẽ quét đến. Quý Linh Nguyệt nghẹn lại, ngay lập tức ngất đi.

"Tí tách."

Những hạt mưa lạnh lẽo, lất phất rơi xuống mặt. Lông mi Lam Vũ khẽ run lên. Một lúc sau, nàng từ từ mở mắt.

Trước mắt là khuôn mặt nhăn nhó vì khóc của Quý Linh Nguyệt. Thấy nàng tỉnh lại, nữ nhân vừa khóc vừa cười, ôm chặt nàng vào lòng: "Nàng làm ta sợ chết khiếp!"

Lam Diên đứng bên cạnh bực bội nói: "Ngươi điên rồi à? Yếu đuối như vậy mà còn nghĩ đến việc bảo vệ muội ấy!"

Lam Vũ ngây người một lúc, lẩm bẩm trong mơ màng: "Cô cô..."

Bốn phía lập tức yên tĩnh. Lam Vũ sững lại, tim đập thình thịch. Nàng vùng vẫy bò dậy, nhìn về phía Lam Nguyệt Yêu.

Nhưng ở đó, chẳng có một bóng người nào, chỉ còn lại một cái hố khổng lồ.

Mặt Lam Vũ trắng bệch, lảo đảo bước đến, nhìn xuống.

Dưới đáy hố, lá tươi cỏ xanh đã mọc lên xum xuê, nhưng vẫn không có bóng dáng nữ nhân.

Quý Linh Nguyệt đi theo sau nàng, giọng khàn khàn: "Tự hủy tất cả tu vi, chính là ngay cả máu thịt, cũng tan biến vào thế gian này."

Lam Vũ siết chặt hai nắm đấm, đứng bất động ở rìa hố rất lâu, cuối cùng cũng bước xuống một bước.

"Lam Vũ..."

"Không sao đâu," Lam Vũ giơ tay ngăn nàng lại, hít một hơi, cố gắng kiềm chế giọng nói đang run rẩy: "Ta chỉ là, chỉ là muốn xem một chút..."

Quý Linh Nguyệt không nói gì nữa, im lặng nhìn nàng bước xuống đáy hố.

Mưa phùn nghiêng nghiêng. Giao Nhân tóc bạc lảo đảo quỳ xuống, cẩn thận đặt lòng bàn tay lên, những chiếc lá xanh tươi và ẩm ướt trồi lên từ kẽ tay nàng.

Mũi nàng đột nhiên cay xè. Nàng vội vàng chớp mắt, nhưng một giọt nước mắt vẫn rơi xuống khóe mắt, ngưng tụ thành một viên ngọc trai trắng tinh khiết, "lộp bộp" rơi vào bụi cỏ.

Nàng sững lại. Hai tay không kìm được nắm thành nắm đấm, bật ra một tiếng cười khẽ trong nước mắt.

"Ha..."

Từng viên ngọc trai rải rác giữa thảm cỏ xanh biếc. Không biết từ lúc nào, cơn mưa phùn đã tạnh. Những đám mây dày đặc cũng dần tan đi, để lộ một tia nắng mai.

Thì ra, màn đêm đã qua đi từ lâu.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua mây, rọi xuống, chảy trên mu bàn tay trắng muốt của Lam Vũ.

Gió nhẹ thổi qua. Lá cỏ lay động. Trong đất đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt. Lông mi Lam Vũ khẽ run lên. Nàng ngước đôi mắt ướt át lên, thấy một đóa hoa trắng như tuyết đang đội đất mà lên.

Đóa hoa đó mảnh mai, nhỏ nhắn. Cành và cuống còn non nớt, nhưng cánh hoa lại trong suốt và thuần khiết như tuyết liên trên núi cao. Dưới ánh nắng mặt trời, nó tỏa sáng lấp lánh, vô cùng rực rỡ.

Nàng ngẩn ngơ nhìn nó. Rất lâu sau, mới nhận ra hình dáng của nó.

Hoa Cô Linh,

Hoa Cô Linh.

Đóa hoa địa ngục được tưới bằng hàng ngàn máu thịt, sau khi Lam Nguyệt Yêu tan biến vào trời đất này, đã lặng lẽ nở rộ.

...

Hãy hóa thành mùa xuân đi.

========================
Chương 180: A Hanh

Trời sáng hẳn, Lam Vũ cẩn thận đào đóa hoa trắng tinh khiết đó lên, bỏ vào trong túi trữ vật của mình.

Hoa Cô Linh xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra tranh chấp. Bây giờ, ngoài ba người họ ra, không còn ai khác biết chuyện này. Nàng quyết định tạm thời giấu kín.

Quý Linh Nguyệt lặng lẽ quan sát mọi hành động của nàng. Khi Lam Vũ bò lên, nàng đưa tay ra muốn kéo nàng ấy lên. Lam Vũ đang định đặt tay vào, thì nghe thấy một trận xôn xao từ xa. Một bóng người màu đen chạy ra khỏi đám yêu quái, bay đi như gió về phía xa.

Nàng còn chưa nhìn rõ đó là ai, người trước mặt đã ngay lập tức biến mất: "Cơ Hanh!"

Cơ Hanh vốn đang bị thương, chưa chạy được bao xa, đã bị cơn gió lốc đuổi kịp. Ả dựa vào bản năng mà nghiêng người qua, một mũi gai ma thuật dày bằng cẳng tay sượt qua vai, để lại một vết thương đỏ máu. Vài chiếc còn lại cũng theo sát phía sau, đều đâm vào tứ chi của ả.

Ả hóa ra trường kiếm, vội vã đánh bay chúng. Còn chưa kịp thở đều, đã cảm thấy sau lưng lạnh toát. Cố gắng quay người và uốn lưng, nhưng cũng chỉ tránh được chỗ hiểm.

Trường kiếm "phập" một tiếng, xuyên qua vai, rồi đâm qua sau lưng ả.

Cơ Hanh nắm lấy lưỡi kiếm, khuôn mặt trắng bệch đã đầy mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt nhìn người đến lại đầy bối rối: "Ngươi là ai?"

Bạch Chỉ sững lại, hơi mở to mắt, "ha" một tiếng cười: "Ngươi thậm chí... hoàn toàn không nhớ ta là ai."

Cơ Hanh thở dốc: "Ta cần phải nhớ sao?"

Ả mạnh mẽ chấn vỡ thanh trường kiếm trong tay, đang định hất Bạch Chỉ ra để tiếp tục chạy trốn, thì một luồng sức mạnh khổng lồ lại bay tới từ phía sau, hung hăng quật ả xuống đất.

"Khụ..."

Máu tươi trào ra từ miệng. Nữ nhân ho khan bò dậy, nheo mắt nhìn bóng người đang đáp xuống.

Lá cỏ còn vương những giọt sương lướt qua đôi giày trắng, làm ướt vạt áo mỏng manh mềm mại. Quý Linh Nguyệt từng bước đi đến trước mặt ả, cúi đầu: "Cơ Hanh," thanh trường kiếm đen tuyền chĩa vào cổ họng Miêu yêu: "Ngươi muốn chạy đi đâu?"

Cơ Hanh nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo, không thèm bận tâm mà lau đi vết máu trên môi: "Ngươi còn sống à," ả cười "khà khà", dứt khoát từ bỏ giãy giụa, ngồi phịch xuống: "Quả nhiên, ngươi luôn theo đuổi ta như vậy."

Quý Linh Nguyệt cau mày: "Đừng nói nhảm. Lam Ngăn Xuyên ở đâu?"

"Ngươi hỏi Lam Ngăn Xuyên làm gì? Ngươi có quan hệ gì với hắn?"

Quý Linh Nguyệt hỏi ngược lại: "Ngươi có quan hệ gì với Lam Ngăn Xuyên mà cứ làm việc cho hắn?"

Im lặng một lát, Cơ Hanh lười biếng nghiêng đầu: "Ngươi thật sự đã thay đổi rất nhiều. Lần gặp trước, ngươi còn hận không thể giết ta ngay lập tức. Bây giờ, lại có thể ôn tồn nói chuyện với ta."

Trường kiếm trên cổ đột nhiên ấn xuống, lạnh thấu xương. Máu tươi rỉ ra: "Nói chuyện? Giữa ta và ngươi chẳng có gì để nói. Ta hỏi lại một lần nữa, Lam Ngăn Xuyên ở đâu?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, cười khẩy: "Quả nhiên, ta không nên hỏi ngươi," nàng gằn giọng: "Loại yêu quái như ngươi, vô tâm vô tình, quái gở và tàn nhẫn, giống hệt Lam Ngăn Xuyên. Chẳng trách hai ngươi lại hợp nhau như vậy. Ngoài nhau ra, còn ai khác muốn đến gần các ngươi không?"

Giọng Cơ Hanh trầm xuống: "Ta và hắn không giống nhau."

"Có gì không giống?" Quý Linh Nguyệt chớp mắt, vờ như chợt hiểu ra: "Ồ, nhớ ra rồi. Ngươi còn đáng thương hơn hắn một chút. Bộ mặt giả dối của hắn ít ra cũng từng có địa vị tối cao và sự yêu mến của thần dân. Còn ngươi, ngươi chẳng có gì cả. Không ai yêu ngươi, càng không ai quan tâm đến ngươi. Ngươi chẳng qua chỉ là một con rối nhảy nhót nghe theo lệnh của hắn mà thôi."

"Câm miệng!"

Yêu khí nồng đậm lập tức tràn ra. Khi gần chạm vào Quý Linh Nguyệt, nó lại nhanh chóng được thu về. Cơ Hanh trừng mắt nhìn nàng, vai hơi run, bật cười: "Ha... Ngươi muốn chọc giận ta sao?" Ả lắc đầu: "Đáng tiếc, ta có đáng thương cũng không bằng ngươi."

Quý Linh Nguyệt cau mày, không chớp mắt nhìn ả.

"Ngươi quên người thân và bằng hữu của ngươi đã chết như thế nào rồi à?" Nữ nhân cong mắt: "Tất cả là vì ngươi đấy. Lúc đó ta thích ngươi đến vậy, nâng niu bảo vệ ngươi. Nếu không phải ngươi chọc giận ta, làm sao ta lại giết họ? Là ngươi đã nhặt ta về, là ngươi đã giữ ta bên cạnh dù có phát hiện ra ta là yêu quái, là ngươi đã khiến ta nảy sinh lòng tham nhưng lại không được thỏa mãn. Nếu không phải do ngươi, ta đã lười động tay động chân giết chóc..."

Quý Linh Nguyệt siết chặt nắm đấm: "Câm miệng."

"Ngươi không dám nghe nữa à?" Cơ Hanh nhếch môi, hả hê nói: "Nhưng sự thật là như vậy đấy! Chính ngươi đã mang đến tai ương, chính ngươi đã hại chết họ. Ngươi thì tốt hơn ta chỗ nào..."

Những ngón tay gân guốc đột ngột siết lấy cổ Cơ Hanh. Ả rên lên một tiếng, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Quý Linh Nguyệt: "Khụ... Ngươi tưởng ở bên Lam Vũ, là ngươi có thể quên đi quá khứ mà sống thật tốt sao? Nằm mơ! Chỉ cần, chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng vứt bỏ tội lỗi của quá khứ. Nhìn bộ dạng hiện tại của ngươi mà xem, một con ma... Ngươi đã giết bao nhiêu người, tay đã dính bao nhiêu máu. Sao ngươi lại có thể không biết xấu hổ mà nói ta tàn nhẫn..."

Sắc mặt Quý Linh Nguyệt lạnh băng. Khóe mắt xếch lên dần ửng đỏ. Ma khí toàn thân cũng rục rịch. Ngay lúc Cơ Hanh nghĩ nàng sẽ nổi giận, nàng lại đột nhiên buông tay: "Đó không phải lỗi của ta."

Cơ Hanh quỳ trên đất, ho sặc sụa.

"Ta cứu ngươi, không phải lỗi của ta. Đối xử tốt với ngươi, cũng không phải lỗi của ta," Quý Linh Nguyệt nhắm mắt lại, giọng khàn đặc: "Ta sẽ không nhận lỗi về mình vì lỗi lầm của người khác nữa. Không đáng."

Cơ Hanh đột ngột ngẩng đầu lên: "Sao lại không phải lỗi của ngươi! Nếu không phải ngươi..."

"Ngươi không thấy mình kỳ lạ sao?" Quý Linh Nguyệt ngắt lời ả: "Cứ mãi không buông tha, muốn ta trở thành đồng lõa với ngươi. Vì sao vậy?"

Cơ Hanh sững lại. Nữ nhân trước mặt khom lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt ả: "Ngươi muốn ta mãi mãi sống trong dằn vặt. Muốn ta đau khổ không được giải thoát. Suy cho cùng, ngươi muốn ta trở nên giống ngươi. Như vậy, kẻ đáng thương như ngươi sẽ không còn cô độc nữa."

Đồng tử Miêu yêu hơi run, dần co lại thành một đường thẳng: "Ta không đáng thương..."

"Ngươi nói gì thì nói. Nhưng ta sẽ không hãm mình vào đây nữa," nàng khẽ nói: "Ngươi nói thích ta nên mới làm những chuyện đó. Nhưng thực ra, là chính ngươi muốn làm những chuyện đó. Ta hiểu cảm giác đó. Mượn danh nghĩa tình yêu, để làm những chuyện tổn thương người mình yêu. Trước đây ta cũng từng như vậy. Rồi sau này ta mới nhận ra, khi thật sự thích một người, là sẽ không nỡ làm nàng ấy buồn. Bằng không, chỉ là giày vò lẫn nhau."

Từng sợi ma khí bò lên phần cổ trắng nõn của nữ nhân, để lại những vết bỏng đỏ tươi. Quý Linh Nguyệt lạnh lùng nói: "Ta sẽ luôn tiến về phía trước. Ta sẽ giết ngươi, rồi quên ngươi. Đời ta sẽ không còn dập dìu vì ngươi nữa. Từ nay về sau, ngay cả sự hận thù của ta, ngươi cũng đừng hòng có được."

Cơ Hanh ngây người nhìn nàng, dường như không cảm nhận được nỗi đau do ma khí mang lại.

"Ngươi cứ, một mình bị bỏ lại trong quá khứ đi."

Tiếng bước chân sột soạt vang lên. Giao Nhân tóc bạc không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Quý Linh Nguyệt: "Cơ Hanh."

Lông mi Cơ Hanh run lên. Ả như bỗng nhiên hoàn hồn, hoảng loạn gục đầu xuống. Lam Diên nhìn đỉnh đầu đen nhánh của ả, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ngươi lại dính líu đến Lam Ngăn Xuyên? Ngươi có quan hệ gì với hắn?"

Cơ Hanh mím môi không nói. Ngay lập tức, một thanh trường kiếm lạnh lẽo khác lại kề vào cổ ả.

Lam Diên nói: "Lần trước gặp mặt, ta từng nói sẽ có một ngày ta lấy mạng ngươi."

Nữ nhân vô thức siết chặt nắm đấm: "Tại sao?"

"Ngươi còn hỏi tại sao? Chẳng lẽ ngươi quên những gì ngươi đã làm với Lam Vũ à?"

"Lam Vũ?" Cơ Hanh cười khẩy: "Nàng ấy không chết à?"

"Lúc ngươi giết muội ấy, ngươi có nghĩ muội ấy sẽ sống sót không."

"Ta giết nàng ấy?" Cơ Hanh ung dung nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lam Diên: "Lúc đó không chỉ có một mình ta muốn nàng ấy chết. Lam Nguyệt Yêu, Lam Ngăn Xuyên, và một vài giao tộc nữa, họ đều muốn Lam Vũ chết! Ngươi trân quý nàng ấy đến vậy, sao không nghĩ xem muội muội tốt đẹp của ngươi rốt cuộc tại sao lại đáng ghét như thế?!"

Lam Diên lại bình tĩnh bất ngờ: "Ta đương nhiên biết tại sao họ lại ghét Lam Vũ. Lam Nguyệt Yêu trút giận cái chết của mẫu thân lên Lam Vũ. Lam Ngăn Xuyên sợ hãi lời tiên tri sẽ chết dưới tay Lam Vũ. Nhưng ta không hiểu là vì sao ngươi lại như vậy." Nàng rũ mắt xuống, khẽ nói: "Ngươi và muội ấy rõ ràng chưa từng tiếp xúc, thậm chí có thể nói là không quen biết. Tại sao, ngươi lại hận muội ấy đến vậy?"

Lời vừa dứt, đôi mắt đỏ ngầu của Cơ Hanh lại phủ một tầng sương. Ả nhếch môi, như đang cười, nhưng lại xấu hơn cả khóc: "Ngươi đương nhiên không hiểu. Trong lòng ngươi chỉ quan tâm đến muội muội vô dụng đó của ngươi. Người khác đối với ngươi không quan trọng, cũng không đáng để ngươi để tâm. Ngươi không hiểu ta đang hận cái gì, đang khao khát cái gì. Bởi vì ngươi đã quên tất cả rồi. Những lời đã nói ra, những chuyện đã làm, đối với ngươi chẳng qua chỉ là gió thoảng mây bay... Chỉ có ta, chỉ có ta..."

"A Hanh," đột nhiên, giọng nói êm tai của nữ nhân cắt ngang cảm xúc sắp mất kiểm soát của ả. Cơ Hanh cứng đờ. Rất lâu sau, ả mới nhìn nàng ấy bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Lam Diên nhíu mày, đôi mắt xanh lam đẹp đẽ lại chất chứa đau thương: "Ngươi là A Hanh sao?"





=======================
==============
Editor: Có 1 cái Ngoại truyện Hiện đại: "Đón năm mới" rất ngọt ngào cuti, sẽ có đủ sự xuất hiện của 4 mẹ con Lam Nguyệt Yêu, Sở Xuân Hàn, Lam Diên, Lam Vũ và A Nguyệt, Cơ Hanh.

Mọi người muốn mình edit ngay sau chương này luôn, hay là đợi A Nguyệt kill Cơ Hanh xong rồi edit =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro