Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 166 & 167

Chương 166: Gặp nhau


Khi cuộc trò chuyện kết thúc, trời đã tờ mờ sáng.

Lam Vũ ngồi yên tại chỗ ngẩn ngơ một lúc, nghe thấy động tĩnh cách đó không xa, theo bản năng quay đầu lại.

Quý Linh Nguyệt vừa thay một bộ quần áo sạch sẽ, đai lưng bằng lụa bạc, búi tóc bằng lụa trắng, vô cùng đơn giản. Nàng đứng đối diện với cái sân bên ngoài cửa sổ đã bị tuyết rơi suốt đêm phủ kín, mười ngón tay tùy ý vuốt những sợi tóc dài xõa xuống. Khi cử động, ống tay áo rộng tuột xuống khuỷu tay, để lộ hai cánh tay nhỏ nhắn, cân đối.

Lam Vũ nhìn một lúc rồi nói: "Bị lỏng rồi."

Quý Linh Nguyệt ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt phượng trong veo như thuở ban đầu.

Lam Vũ liền đứng dậy đi tới, giúp nàng tháo dây buộc tóc, sắp xếp lại rồi buộc lên. Quý Linh Nguyệt ngoan ngoãn cúi đầu, sau khi được buộc tóc xong, lại được Lam Vũ quay người lại chỉnh sửa vạt áo.

Nàng không kìm được nhìn nữ nhân ở gần ngay trước mắt. Lam Vũ có vẻ mặt dịu dàng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, tách đôi mắt xanh thành hồ nước lấp lánh.

Nàng mím môi, trong lòng bắt đầu suy tính. Nhưng chưa kịp thực hiện, Lam Vũ đã lùi lại một bước, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hài lòng nói: "Nàng vẫn hợp với màu trắng nhất."

Quý Linh Nguyệt theo bản năng phản bác: "Ta cũng có mặc những màu khác đâu."

"Cũng đúng, ngoài đen ra thì chỉ có trắng," Lam Vũ trêu chọc: "Sau này khi chúng ta đã nhàn rỗi, ta sẽ mua tất cả quần áo đủ màu sắc về, mỗi ngày cho nàng mặc một màu."

"Ta đâu phải búp bê gỗ của nàng."

Lam Vũ "ha" một tiếng rồi bật cười, đưa tay nhéo nhéo má nàng: "Trên đời này cũng không có búp bê gỗ nào nhỏ nhen như nàng."

Quý Linh Nguyệt ánh mắt bỗng trở nên hung dữ, há miệng định cắn tay nàng. Lam Vũ thành thạo né tránh, dùng ngón tay búng một cái không mạnh không nhẹ lên trán nàng: "Sau này đừng biến thành mèo con nữa, biến thành cún con mới đúng."

Vừa dứt lời, Quý Linh Nguyệt đã hung hăng lao tới, nhéo mặt nàng mà trả đũa. Lam Vũ "ay ya" một tiếng, thuận thế ôm nàng xoay một vòng: "Nói nàng nhỏ nhen, nàng còn không tin."

Hai người đang cười đùa, bên ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió lớn, theo sau là một tiếng nổ long trời lở đất. Lam Vũ giật nảy mình, cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bay lộn xộn. Sau tiếng nổ lớn, tiếng người ồn ào dần dần vang lên từ khắp các ngõ hẻm.

Nhìn nhau một cái, Quý Linh Nguyệt ôm lấy eo nàng, lập tức xuất hiện trên con phố dài. Các tu sĩ từ những nhà khác cũng bị kinh động mà ùa ra, cùng nhau chạy về phía kết giới. Lam Vũ căng thẳng, kinh ngạc nói: "Họ hành động ngay bây giờ sao?"

Quý Linh Nguyệt nói: "Chúng ta đi xem."

Hai người vốn ở ngoại ô, gần cổng thành. Quý Linh Nguyệt đưa Lam Vũ lướt qua những cái đầu đang xôn xao, chẳng mấy chốc đã bay ra khỏi tường thành, đến chỗ kết giới cách đó trăm trượng.

Lúc này, hàng chục tu sĩ đóng ở tháp canh đã chạy ra. Ai nấy đều vẻ mặt cảnh giác, tinh thần căng thẳng, áo khoác dài bị gió thổi tung bay phần phật, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của những người khác.

Lam Vũ lơ lửng trên không, cũng nhìn về phía đối diện, đột nhiên sững sờ.

Thị trấn nhỏ vốn đứng sừng sững bên ngoài kết giới đã biến thành một đống đổ nát, các tu sĩ ở đó cũng ngã rạp. Chỉ có một bóng người mảnh khảnh đứng vững trong đó, bàn tay đang hướng về phía kết giới có ánh vàng gợn sóng.

Dường như nhận ra điều gì đó, hàng mi dài của nữ nhân khẽ run lên, đứng từ xa nhìn về phía hai người đang lơ lửng trên không, từ từ nở một nụ cười: "Lam Vũ."

Nàng nói khẽ: "Ta đến gặp ngươi."

Cơn gió lạnh gào thét thổi tung mái tóc bạc mềm như lụa. Cách một lớp kết giới vàng, hai Giao Nhân đứng đối diện, nhìn nhau chằm chằm.

"Cô cô," Lam Vũ liếc nhìn cảnh tượng rên rỉ khắp nơi ở phía đối diện, khẽ thở dài: "Người còn lợi hại hơn con tưởng."

Lam Nguyệt Yêu khẽ gật đầu, đánh giá nàng một lượt: "Ngươi cũng lợi hại hơn ta tưởng, mất giao châu mà vẫn sống được."

Lời này vừa thốt ra, Lam Vũ lập tức cảm nhận được ma khí bên cạnh mình gần như ngưng tụ thành thực thể. Nàng lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh giá của Quý Linh Nguyệt, nói: "Nếu con nhớ không lầm, thời gian chúng ta hẹn gặp nhau không phải là hôm nay."

"Hẹn?" Lam Nguyệt Yêu lạnh lùng nhếch môi: "Sau khi Hồ yêu mang đến tin tức như vậy, ngươi nghĩ, ta còn có tâm trạng đợi ngươi đến ba ngày sau sao? Hay là..." Nàng liếc nhìn đám người đang dần tụ tập sau lưng Lam Vũ, châm chọc: "Muốn ta cho ngươi thời gian để bày binh bố trận, để đám bằng hữu tu sĩ của ngươi có thể giết ta?"

"Ngươi không nên nói như vậy," Quý Linh Nguyệt đột nhiên lên tiếng, giọng nói như băng giá: "Nếu không, ta sẽ cảm thấy lòng tốt của Lam Vũ đã đem cho chó ăn."

Lam Nguyệt Yêu nheo mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Ngươi chính là con người đó?"

"Ta đã không còn là..."

"A Nguyệt." Lam Vũ nắm lấy lòng bàn tay nàng để trấn an, hỏi: "Nếu người cho rằng con mời người gặp mặt chỉ để lừa người vào bẫy, vậy tại sao người vẫn đến?"

"Ta chỉ đến để xác nhận thôi."

"Được," Lam Vũ gật đầu: "Ở đây đông người lại nhiều tai mắt, con sẽ đích thân đi qua nói cho người biết sự thật."

Quý Linh Nguyệt sững sờ, vội la lên: "Lam Vũ!"

"Đừng lo..."

"Nàng ta thật sự coi ngươi như báu vật," Lam Nguyệt Yêu đột nhiên ngắt lời nàng, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng không ngại hai người các ngươi đi cùng nhau."

Lần này đến lượt Lam Vũ do dự. Nàng mím chặt môi, còn chưa hạ quyết tâm, phía sau lại có một giọng nói khác vang lên: "Ta sẽ đi cùng ngươi."

Lam Vũ kinh ngạc: "Sư tôn?"

Diệp Khinh Quân chậm rãi bước tới: "Yên tâm, nếu chuyện ngươi muốn nói với nàng ta là chuyện không muốn ta biết, ta có thể tự phong bế huyệt nhĩ môn."

"Con không có ý đó."

"Ta cũng đi!" Tề Nguyệt Dao chen ra khỏi đám đông, vừa đi được hai bước đã bị phụ thân của nàng ta quát: "Ngươi đi hóng hớt cái gì, quay về!"

Nàng khựng lại, nắm chặt trường thương của mình, quay đầu lại nhìn Tề Quân một cái thật sâu: "Con không về."

Sắc mặt Tề Quân hơi thay đổi: "Ngươi thật sự làm phản rồi! Quả nhiên, gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Lúc đầu ta không nên để ngươi tùy ý làm càn!"

"Chưởng môn nói thế không đúng rồi," Ôn Khi Ngọc cũng chen ra, cười hiền hòa nói: "Ban đầu không phải chính người đã nhất quyết bắt sư tỷ đi theo nhóm Lam Vũ sao? Sao lại thành lỗi của sư tỷ rồi?"

"Các ngươi... hai người các ngươi..." Tề Quân tức đến nghiến răng, lại lo ngại hình tượng chưởng môn của mình, không muốn nổi giận trước mặt mọi người, nghẹn đến mặt tái xanh. Lúc này, lại có một giọng nói lớn tiếng: "Bên ngoài chỉ có một mình nàng ta, chúng ta nhiều người như vậy, cùng nhau xông lên chẳng lẽ không thể giết chết nàng ta hay sao?"

Lời vừa dứt, đám đông ồn ào lập tức im lặng một lúc. Mọi người nhìn nhau, thì thầm bàn tán: "Đúng vậy, cho dù nàng ta là Yêu Vương, nhưng chúng ta cũng đông người mà."

"Các đại chưởng môn và những trưởng lão đều ở đây, người mạnh nhất đã đến Tịch Diệt kỳ rồi. Rõ ràng là chúng ta có khả năng thắng rất lớn."

"Cùng nhau xông lên, cho dù không giết được nàng ta, cũng có thể trọng thương nàng ta."

"Càn rỡ!" Diệp Khinh Quân đột ngột ngắt lời họ, nói lớn: "Tất cả mọi người đều phải ở yên trong kết giới cho ta. Đệ tử Hạo Thần Tông!"

Vô số giọng nói vang lên từ trong đám đông: "Có!"

"Canh chừng bọn họ, không cho phép bất kỳ ai bước ra ngoài."

"Diệp chưởng môn, ngươi làm cái gì vậy?!" Một lão đạo sĩ mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: "Đây là thời cơ tốt để tiêu diệt Yêu Vương, ngươi cản trở như vậy, chẳng lẽ là cùng phe với Yêu Vương sao?"

"Tiêu diệt?" Diệp Khinh Quân cảm thấy thật nực cười, vươn tay chỉ ra bên ngoài kết giới: "Hãy nhìn những người bên ngoài kia, rồi nhìn lại kết giới này xem. Kết giới được đúc từ sức mạnh của vạn người, bị nàng ta đánh một chưởng mà gió nổi khắp nơi, các ngươi vẫn không hiểu sao?"

Nàng mím môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình thản của Lam Nguyệt Yêu, nói: "Nếu ta đoán không sai, tu vi của Yêu Vương, đã gần đăng tiên rồi."

[Gần đăng tiên là tu vi đang ở Độ Kiếp kỳ, hơn A Nguyệt 1 đại cảnh giới (P/s: chỉ tính theo phân cấp tu vi của bộ này)]

Lam Nguyệt Yêu cười nhạt, khoanh tay không đáp.

"Nếu tất cả mọi người cùng xông lên, có lẽ thật sự có thể giết chết ngươi, nhưng chúng ta cũng sẽ phải trả một cái giá cực kỳ thảm. Đây là còn chưa tính đến việc ngươi có Yêu tộc làm hậu thuẫn," Diệp Khinh Quân nghiêm túc nói: "Thế gian này đã lâu lắm rồi không có người nào đăng tiên. Với sức mạnh của ngươi, nếu cùng Yêu tộc mạnh mẽ tấn công thành Thạch Lĩnh, e rằng kết giới này đã sớm không trụ nổi rồi. Vậy, tại sao nhiều năm như vậy ngươi vẫn không ra tay?"

Lam Vũ đứng bên cạnh chớp mắt, không nhịn được nói: "Có lẽ là vì... nàng ấy muốn giành được hoa Cô Linh với tổn thất ít nhất."

Diệp Khinh Quân ngẩn ra: "Hoa Cô Linh?"

Lam Nguyệt Yêu đột nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Lam Vũ, rốt cuộc ngươi có ra hay không?"

Lam Vũ nói: "Đương nhiên là ra."

Nàng bước lên một bước, mấy người phía sau lập tức đi theo sát. Ngay cả Đan Thanh ở xa cũng lảo đảo bay đến, kéo theo đôi cánh chưa lành hẳn đáp xuống đầu Lam Vũ.

Lam Nguyệt Yêu thấy cảnh này, không khỏi cười lạnh: "Các ngươi sợ ta ra tay với nàng ta đến vậy sao?"

"Chứ còn gì nữa?" Quý Linh Nguyệt đáp trả một cách mỉa mai: "Đâu phải ngươi chưa từng làm."



=======================
Chương 167: Không tin


Gió bên ngoài kết giới lạnh hơn nhiều so với bên trong. Cuối cùng, Lam Vũ đã đứng trước mặt Lam Nguyệt Yêu, giơ lên miếng đá lạnh lẽo trong tay: "Phần còn lại của thứ này, không phải đang ở chỗ người sao?"

Lam Nguyệt Yêu không nói gì, lật tay lên, một mảnh vỡ còn thiếu liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

Lam Vũ sững lại, ánh mắt rơi vào nó, hàng mi khẽ run lên: "Người nhìn xem, mặt cắt của miếng đá này đầy những chấm tròn màu xanh lơ. Đây là đặc trưng của đá Tước Thanh."

"Thì sao?"

"Đá Tước Thanh, là loại đá mới được khai thác trong trăm năm trở lại đây." Lam Vũ siết chặt mảnh vỡ lạnh lẽo trong tay, giọng khàn khàn: "Người vẫn chưa hiểu sao, tấm bia đá này không phải là tấm bia đá ban đầu, thứ được khắc trên đó cũng không phải là thuật Hồi Sinh thật sự."

Lam Nguyệt Yêu nhìn chằm chằm vào nàng, một lúc sau mới cúi đầu nhìn miếng đá trong lòng bàn tay mình.

Gió lạnh thê lương lướt qua gò má, mọi người lặng lẽ đứng tại chỗ, nhưng ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía Lam Nguyệt Yêu.

"Giả?" Nữ nhân lẩm bẩm: "Tại sao?"

Nàng lắc đầu, nói khẽ: "Năm đó ta đột kích Bồng Lai, là do ngẫu hứng. Người trên đảo Bồng Lai không thể biết trước được tin tức, càng không thể tạm thời đổi tấm bia đá."

"Có thật là ngẫu hứng không?" Lam Vũ chất vấn: "Người từng nói với con, 60 năm trước, khi người chuẩn bị báo thù Lam Ngăn Xuyên, đột nhiên nghe thấy có người nói về Bồng Lai, người mới đổi ý mà ra tay với Bồng Lai trước. Người có còn nhớ là đã nghe ai nói không?"

Lam Nguyệt Yêu chớp mắt, lắc đầu nói: "Lâu quá rồi, ta đã không còn nhớ nữa."

"Vậy người có biết không, người nhà họ Sở luôn liên lạc với Yêu tộc, thành Võng Lượng cũng là do bọn họ trong ứng ngoài hợp cùng nhau phá hủy?" Lam Vũ tiến lên một bước, nâng giọng: "Từ đầu đến cuối, người đều bị mắc kẹt trong cái bẫy mà bọn họ đã giăng ra. Sở Trần vẫn còn sống, Lam Ngăn Xuyên nói không chừng cũng còn sống. Bọn họ đã đổi tấm bia đá, muốn người làm chuyện ác, muốn người tạo ra sát nghiệp. Người không thể tiếp tục như vậy được nữa! Cô cô, Yêu tộc của người vẫn kính trọng người. Chỉ cần là mệnh lệnh của người, họ sẽ nghiêm túc cân nhắc. Xin người hãy dừng tay lại đi!" Nàng nắm lấy ống tay áo của Lam Nguyệt Yêu, run rẩy nói: "Cuộc chiến này vốn dĩ là vô nghĩa!"

"Làm sao có thể?" Lam Nguyệt Yêu đột ngột hất nàng ra, nghiến răng nói: "Nếu bọn họ sớm biết ta muốn tấn công Bồng Lai, tại sao không chuẩn bị trước, không bỏ chạy từ sớm? Ta đã giết chết gần hết tất cả các đệ tử Bồng Lai có mặt tại đêm đó, chẳng lẽ đều là bị bọn họ đẩy ra để cố ý chịu chết sao? Còn Lam Ngăn Xuyên, làm sao hắn có thể còn sống, ta đã tự tay moi giao châu của hắn, ta đã nhìn hắn tắt thở. Hắn không thể còn sống!"

Lam Vũ há miệng, gần như than thở: "Đúng vậy..."

Nàng đỏ hoe mắt nhìn Lam Nguyệt Yêu, cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn: "Chỉ khi trả một cái giá thảm khốc như vậy, người mới không nghi ngờ bọn họ, người mới... mới cảm thấy tòa địa cung mà bọn họ phải trả giá bằng cả sinh mạng để bảo vệ, và tấm bia đá trong địa cung đó, đều sẽ là thật... Cô cô, từ đầu đến cuối, người không hề tàn nhẫn như bọn họ."

"..."

Lam Nguyệt Yêu hoảng loạn chớp mắt, lắc đầu lùi về phía sau, vẫn lẩm bẩm: "Không, không thể nào..."

"Cô cô..."

"Câm miệng!" Lam Nguyệt Yêu đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam đã trở nên đỏ au. Gió lạnh đến thấu xương, yêu lực vô hình lao vút đến. Quý Linh Nguyệt hẫng một nhịp tim, lập tức xuất hiện trước mặt Lam Vũ, vung tay đánh tới một chưởng.

"Bùm" một tiếng, Lam Vũ bị dư chấn đẩy lùi hai bước, theo bản năng dùng hai tay che trước mặt. Cát vàng mù mịt rơi trên người, nàng khó khăn mở mắt ra, thấy mái tóc dài của Quý Linh Nguyệt bay tán loạn, hai chân lún sâu vào cát, vạt áo vốn gọn gàng cũng bị thổi ra sau, bay phần phật.

Nữ nhân sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Lam Nguyệt Yêu: "Ta đã sớm biết, Lam Vũ luôn đặt mình vào vị trí của ngươi để suy nghĩ, để cảm thấy đau lòng cho ngươi. Nhưng ngươi có từng nương tay với Lam Vũ không!"

"Cảm thấy đau lòng cho ta?" Lam Nguyệt Yêu "ha" một tiếng rồi bật cười, giọng khản đặc: "Nếu nó thật sự đau lòng cho ta, thì không nên ngăn cản ta hồi sinh Xuân Hàn, càng không nên bịa đặt những lời dối trá như vậy để khuyên ta dừng tay. Nó chỉ nghĩ đến đại nghĩa thiên hạ, chỉ nghĩ cho những sinh mạng xa lạ với nó. Nó có từng nghĩ đến mẫu thân của nó không! Mẫu thân của nó đã chết vì nó. Nếu nó thật sự có lương tâm, thì nên ngoan ngoãn cút sang một bên. Ngay cả việc khoanh tay đứng nhìn cũng tốt hơn là lừa dối ta như bây giờ!"

Quý Linh Nguyệt cắn môi: "Ngươi căn bản không biết gì cả!"

Ma lực cuồn cuộn không ngừng tuôn ra từ cơ thể nàng. Đôi mắt đỏ của nữ nhân sáng lên, như thể bùng cháy một ngọn lửa dữ dội. Nàng chống lại cuồng phong tiến lên một bước, cuối cùng dốc sức đánh tan luồng yêu lực với sát khí ngùn ngụt trước mặt, giọng nói đầy phẫn nộ cũng truyền đến tai Lam Nguyệt Yêu: "Lam Vũ không đành lòng nói cho ngươi biết, vậy thì để ta nói cho ngươi!"

Lam Vũ hốt hoảng: "A Nguyệt..."

"Ngươi nghĩ Lam Vũ không muốn hồi sinh Sở Xuân Hàn sao?" Quý Linh Nguyệt đẩy nàng ra: "Nhưng Sở Xuân Hàn không thể quay lại nữa. Chính tay ngươi đã phá hủy hy vọng cuối cùng, chính tay ngươi đã giết chết sợi hồn phách cuối cùng của nàng ấy!"

Lam Nguyệt Yêu sững người: "Ngươi nói cái gì?"

"Ngươi tìm kiếm bao nhiêu năm, không phải vẫn chưa tìm thấy sợi hồn phách cuối cùng của Sở Xuân Hàn sao? Ngươi nghĩ nàng ấy ở đâu? Ngươi nghĩ tại sao Lam Vũ lại không chết?" Quý Linh Nguyệt siết chặt nắm đấm, run rẩy nói: "Cho dù là năm xưa Sở Xuân Hàn tự nổ Kim Đan, hay 15 năm trước ngươi phái người moi giao châu của Lam Vũ, đều là sợi hồn phách của Sở Xuân Hàn đang bảo vệ nàng ấy. Ngươi muốn hồi sinh Sở Xuân Hàn, nhưng lại muốn làm hại đứa con gái mà nàng ấy liều mạng bảo vệ. Ngươi vốn dĩ không biết mình đã làm những gì!"

Lam Nguyệt Yêu từ từ mở to mắt: "Nói bậy..."

"Sợi hồn phách cuối cùng của Sở Xuân Hàn vẫn luôn ẩn trong thức hải của Lam Vũ. Ngươi cho rằng thiếu một sợi không quan trọng, nhưng sợi hồn phách này lại chứa đựng tất cả ký ức của nàng ấy," Quý Linh Nguyệt nâng giọng lên, bi thương nói: "Nàng ấy đã hoàn toàn tiêu tán để bảo vệ Lam Vũ. Cho dù ngươi dùng linh hồn khiếm khuyết để hồi sinh nàng ấy, người được hồi sinh cũng sẽ không phải là Sở Xuân Hàn ban đầu nữa."

"Không, không phải," Lam Nguyệt Yêu đỏ mắt phủ nhận: "Các ngươi lại nói dối, ngươi và Lam Vũ giống nhau, lại... lại dùng cách thức vụng về như vậy để lừa dối ta!"

"Ngươi thật sự cho rằng đây là lời nói dối sao?" Quý Linh Nguyệt lắc đầu, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ, tại sao năm đó Lam Vũ vẫn còn là một Giao Nhân non nớt, lại có thể sống sót sau vụ tự nổ Kim Đan? Tại sao nàng ấy bị moi giao châu mà không chết ngay lập tức? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới sao?"

Hàng mi dài của Lam Nguyệt Yêu run lên. Nàng rên rỉ ôm mặt, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì hơi thở gấp gáp. Đôi mắt đầy tơ máu dần ứa lệ: "Không thể nào..."

Cơ thể nàng loạng choạng, giọng nói trở nên cuồng nộ: "Không thể nào!"

Hơi nước ẩm ướt dần bốc lên từ dưới chân nàng, xoay tròn mà lan ra xung quanh. Một dòng khí dịu nhẹ không biết từ đâu đến lướt qua bãi cát, thổi bay vạt áo mềm mại của mọi người. Nhưng Quý Linh Nguyệt lại cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ trong đó. Nàng đột ngột căng chặt cơ thể, cảnh giác giơ tay chắn trước người Lam Vũ.

Một viên ngọc trai trắng tinh không tì vết "lạch cạch" rơi xuống đất. Lam Nguyệt Yêu lảo đảo ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên, rồi đột nhiên run vai cười rộ: "Các ngươi muốn đánh bại ta bằng cách này, đừng có mơ tưởng..." Nàng dang rộng hai tay, sắc mặt càng trở nên điên cuồng, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn: "Ta sẽ không nghe những lời nói bậy bạ của các ngươi nữa. Thật kinh tởm, quá kinh tởm! Ta nhịn đủ rồi, ta sẽ giết chết tất cả các ngươi..."

Lời vừa dứt, lượng yêu khí khổng lồ đột ngột dâng lên, hội tụ thành những con rồng dài, chúng gầm thét xuyên qua cơn bão dữ dội, lao về phía các nàng. Đồng tử Lam Vũ hơi co lại, khuôn mặt bị bao phủ bởi cái bóng của những vật khổng lồ đang che lấp cả bầu trời, những giọt nước lạnh băng cũng từ trên không trung trút xuống như mưa.

Khủng bố như thế, nhưng cũng đẹp đến như thế.

"Lam Vũ!"

Bên tai vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Quý Linh Nguyệt. Nàng khẽ thở dài, từ từ nhắm mắt lại.

"Huyễn thuật, kết hồn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro