Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 164 & 165

Chương 164: Tuyết


Ngày ảm đạm, phố dài tiêu điều. Sở Kiều ngước nhìn bầu trời giăng kín mây đen một lúc, rồi đưa lòng bàn tay ra đón những hạt băng lác đác rơi xuống trong cơn gió lạnh.

Cảm giác lạnh lẽo thoáng qua, nhìn lại, đầu ngón tay chỉ còn lại một vệt nước.

Tuyết sắp rơi.

Nàng siết chặt ngọc bài trong tay, những cạnh sắc gần như lún vào da thịt, nhưng nàng dường như không cảm thấy đau đớn. Nàng thản nhiên cầm chiếc ô tre dựa bên cửa, đẩy cửa ra, đi dọc theo con phố về phía con hẻm phía Bắc.

Đằng sau truyền đến một giọng nói căng thẳng: "Sở Kiều..."

Sở Kiều khẽ khựng lại, không quay đầu: "Không sao," nàng bình tĩnh nói: "Ta chỉ đi xác nhận một chút thôi."

Thẩm Y sững người, môi nàng tái nhợt, không biết nên nói gì. Sở Kiều cụp mắt, tiếp tục bung dù đi về phía trước. Đến ngã rẽ thứ ba, nàng rẽ trái, đi thẳng đến cuối hẻm, dừng lại trước cửa một căn nhà khá hoành tráng.

Hai đệ tử Bồng Lai đang canh gác ở cổng thấy nàng, kính cẩn ôm kiếm hành lễ, rồi hỏi: "Tiểu sư tỷ sao lại đến đây?"

"Ta có việc muốn gặp Đảo chủ," Sở Kiều ngước mắt, hỏi ngược lại: "Không được sao?"

"Sao lại không được chứ?" Họ vội vàng tránh sang một bên, mở cửa nói: "Tiểu sư tỷ, mời vào."

Sở Kiều bước vào cổng, đi dọc theo con đường đá quanh co vào sâu trong sân. Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy hai giọng nói đang cãi nhau. Giọng nói này thật sự rất quen thuộc, nàng lặng lẽ dừng lại dưới bậc đá bên ngoài nhà chính. Quả nhiên, nàng đã thấy người mà nàng đoán trước.

Nam nhân trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú cau chặt mày, kích động nói: "Tại sao con phải quay về? Thời thế hiện tại, ngay cả tán tu vô danh cũng ở lại thành Thạch Lĩnh. Con thân là Thiếu đảo chủ của Bồng Lai, sao có thể bỏ chạy? Chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao!"

"Cái gì mà bỏ chạy, chỉ là hai cha con chúng ta không thể đều ở đây hết, vẫn phải có một người quay về Bồng Lai để quản lý công việc."

"Nếu đã như vậy, tại sao không phải là người quay về? Phụ thân, con biết người thấy thành Thạch Lĩnh nguy hiểm, muốn đưa con rời đi, nhưng con chỉ muốn ở lại với mọi người. Hơn nữa, các Đại chưởng môn đều ở đây trấn giữ, thì có nguy hiểm gì được chứ? Cho dù một ngày nào đó yêu quái thật sự tiến công, con cũng sẽ không rời đi. Con thà chết ở đây, cũng không muốn làm một kẻ hèn nhát!"

"Hỗn xược!" Sở Giang Trì mạnh mẽ đập bàn đứng dậy, tức đến trợn tròn mắt: "Ta cho ngươi ba ngày, lập tức cút về cho ta. Nếu ngươi không về, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, rồi cho người trói ngươi về!"

Sở Tễ nghiến răng, phẫn nộ phất tay áo: "Con nói không về là không về!" Hắn xoay người bước nhanh ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Sở Kiều đang đứng dưới bậc thềm, gượng gạo nở một nụ cười: "Đường muội đến à."

Sở Kiều "ừ" một tiếng. Đợi hắn đi xa, nàng mới nhấc chân bước vào nhà.

Sở Giang Trì vẫn ngồi ở vị trí cũ, mặt mày tái xanh, tay còn bưng một chén trà nóng. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mệt mỏi liếc nhìn người đến, rồi lại lơ đãng thu hồi ánh mắt: "Ngươi đến đây làm gì?"

Sở Kiều đứng trước mặt hắn, cúi đầu nói: "Mấy ngày nay, người nhà họ Khánh không ngừng đến tận cửa đòi người. Ta đã tìm hiểu khắp nơi, hỏi đệ tử trực đêm hôm đó, phát hiện Khánh Tử Bạch... hình như đang ở trong tay Lam Vũ."

"Lam Vũ?" Nam nhân khựng lại, trầm ngâm: "Ở trong tay nàng ta thì cứ ở trong tay nàng ta đi. Dù sao thì tâm thức đã bị hủy, hắn cũng chỉ là một phế nhân, ở trong tay ai cũng không có gì khác biệt."

"Nhưng trước khi tâm thức bị hủy, Khánh Tử Bạch dường như đã nói gì đó với Lam Vũ."

"Nói gì?"

"Cách quá xa, ta không nghe thấy."

Sở Giang Trì cau mày. Một lúc sau, hắn đặt chén trà xuống, lắc đầu nói: "Thôi, không cần bận tâm đến hắn. Không có bằng chứng thì họ cũng không thể làm nên chuyện gì. Ngược lại, chuyện khác mà ta dặn ngươi làm, đã hoàn thành chưa?"

Sở Kiều mím môi, nói: "Đã hoàn thành."

"Tốt," Sở Giang Trì cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: "Ngươi làm rất tốt. Sau khi mọi việc thành công, ngươi sẽ là công thần lớn nhất của Bồng Lai chúng ta."

Nói xong, hắn đứng dậy, thong thả đi đến bên cửa sổ, trêu đùa con chim ưng đen đang ngồi xổm trên giá gỗ. Lơ đãng quay đầu lại, phát hiện Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định rời đi.

Sở Giang Trì ngẩn ra, khó hiểu nói: "Sao, còn chuyện gì nữa à?"

Sở Kiều ngước mắt nhìn hắn, hỏi: "Mẫu thân dạo này sống tốt không?"

"Ngươi nói Sở Yên à?" Sở Giang Trì chớp mắt, tự nhiên nói: "Đương nhiên là tốt rồi. Nàng ấy sống ở Bồng Lai thoải mái hơn chúng ta nhiều. Phải rồi, mấy ngày trước nàng ấy còn nhờ Trường Phong mang thư đến, nói là rất nhớ ngươi, bảo ngươi sau khi mọi việc kết thúc thì nhanh chóng quay về gặp nàng ấy. Chỉ tiếc là, Trường Phong nghịch ngợm, không biết nó vứt lá thư đó đi đâu mất rồi."

Nghe những lời này, Sở Kiều không kìm được liếc nhìn con chim ưng gầy gò: "Thật sao?"

"Thật mà," Sở Giang Trì cười ôn hòa: "Vì vậy, ngươi không cần phải lo lắng cho nàng ấy đâu. Ngươi chỉ cần biết, nàng ấy nhất định sẽ tự hào về những gì ngươi đã làm."

"Tự hào?" Sở Kiều ngẩn ngơ, lặp lại hai chữ này trong miệng vài lần không thành tiếng, rồi đột nhiên cười khẽ: "Nếu những việc này là đáng tự hào, vậy tại sao Đảo chủ không để Thiếu đảo chủ làm?"

Sở Giang Trì cau mày: "Ngươi nói cái gì?"

Sở Kiều tiếp tục: "Hắn mang dòng máu của nhà họ Sở. Đảo chủ cho rằng chỉ cần tách hắn ra khỏi tất cả mọi chuyện, thì hắn sẽ trong sạch vô tội sao?" Nàng nhếch môi, thở dài: "Ta thấy... điều này thật sự quá bất công."

"Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

"Ý của ta là, những lời khen ngợi suông này thật sự quá hão huyền. Ta đã làm nhiều việc như vậy, Đảo chủ nên cho ta một chút lợi ích thực tế hơn."

Sở Giang Trì nheo mắt đánh giá nàng một lúc, rồi dần dần thả lỏng: "Thì ra là vậy. Được rồi, ngươi nói đi, ngươi muốn lợi ích gì?"

Sở Kiều nói: "Ta muốn nửa bình Huyết Ngưng Châu."

"Nửa bình?" Sở Giang Trì kinh ngạc: "Ngươi thật là tham lam."

"Ai mà chẳng muốn tu vi của mình thăng tiến nhanh hơn," Sở Kiều nói: "Chẳng phải Đảo chủ còn muốn mượn cổ trùng của ta để làm việc sao? Rốt cuộc là cho hay không cho?"

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Sau một lúc im lặng, Sở Giang Trì "ha" một tiếng rồi cười: "Đương nhiên là cho." Hắn đi tới vỗ vai Sở Kiều: "Có yêu cầu là chuyện tốt. Thực ra, nếu ngươi cứ như trước kia, không đòi hỏi gì cả, thì ta mới không yên tâm."

Sở Kiều cụp mắt, mỉm cười lùi lại một bước, chắp tay hành lễ: "Vậy thì... đa tạ Đảo chủ."

-

Khi bước ra khỏi cổng lớn của Sở trạch, ngoài trời quả nhiên đã bắt đầu lất phất tuyết.

Sở Kiều mở ô, thản nhiên đi qua con hẻm nhỏ hẹp, chẳng mấy chốc đã về đến chỗ ở của mình. Nàng đẩy cửa, còn chưa kịp bước vào, Thẩm Y nghe thấy động tĩnh đã từ trong nhà chui ra, lo lắng nhìn nàng.

Sở Kiều khẽ khựng lại, xoay người đóng chặt cửa, bước lên một bước, chiếc ô tre lặng lẽ rơi xuống lớp tuyết.

Những bông tuyết bay lả tả rơi trên khuôn mặt mềm mại của nàng. Cuối cùng, chiếc mặt nạ hoàn hảo đó cũng bắt đầu nứt ra. Sở Kiều dừng lại, đứng sững tại chỗ một lúc lâu, rồi mới ngơ ngác gọi: "Thẩm Y..."

Thẩm Y "ừm" một tiếng, vội vàng đi về phía nàng.

"Mẫu thân của ta..." Nàng há miệng, giọng nói nhẹ bẫng: "Mẫu thân của ta chết rồi."

Thẩm Y đau buồn nhìn nàng, nói khẽ: "Sở Kiều, ngươi đừng... đừng quá đau lòng..."

"Đau lòng?"

Sở Kiều chớp mắt, lẩm bẩm một mình: "Đúng, ta nên đau lòng... Nhưng, khi nàng ấy bắt ta phải kết hôn với Khánh Tử Bạch, bắt ta phải gieo cổ trùng lên những người vô tội, bắt ta phải làm những chuyện xấu cho nhà họ Sở, ta đã đau lòng rồi..."

Nàng ngơ ngẩn nhìn hai bàn tay mình, giọng khản đặc: "Đến bây giờ, ta lại không thể cảm thấy đau lòng nữa."

Thẩm Y ngạc nhiên mở to mắt: "Ngươi nói gì? Ngươi thật sự đã làm chuyện xấu cho nhà họ Sở sao?!"

Sở Kiều không trả lời, ngược lại ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhạt với nàng: "Phải rồi, ngươi có biết tại sao ta lại phát hiện Sở Giang Trì đang lừa ta không?"

"Sở Kiều!"

"Hắn nói mẫu thân đã viết thư cho ta, nói nhớ ta, muốn gặp ta, nhưng..." Nụ cười của nữ nhân càng rạng rỡ hơn, nàng thở dài: "Mẫu thân chưa bao giờ nhớ ta, càng không muốn gặp ta, bởi vì, kể từ ngày ta bày tỏ tấm lòng với nàng ấy, ta đã trở thành vết nhơ của nàng ấy."

Giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống. Sở Kiều cười khổ siết chặt ngọc bài, hốc mắt dần ửng đỏ: "Thì ra nàng ấy, thật sự đã chết rồi."

***

"Tuyết rơi rồi."

"Thật sao?"

Quý Linh Nguyệt "ừm" một tiếng, chống cằm ngồi trước cửa sổ, đang ngẩn người nhìn những bông tuyết vụn rơi trên mặt nước, thì bị người ta dùng một chiếc áo choàng dày bọc lại.

Nàng khẽ giãy giụa, miễn cưỡng để lộ ra một cái đầu rối bù: "Nàng làm gì vậy?"

"Đương nhiên là ôm nàng rồi." Lam Vũ cuộn nàng thành một cục, ôm vào lòng, cằm tựa lên đầu nàng, cùng nàng ngắm tuyết rơi bên ngoài. Bên ngoài gió lạnh từng cơn, nhưng bên trong lại ấm áp. Quý Linh Nguyệt bị ép phải cuộn tròn lại, phía sau là thân thể mềm mại của người yêu, tinh thần không khỏi lười biếng, ngáp một cái thật dài.

"Mệt sao?"

"Không," Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào những bông tuyết bay lất phất một lúc, khẽ nói: "Hồi nhỏ ta ghét mùa đông nhất. Tuyết lớn phong tỏa núi, đi lại bất tiện. Bận rộn cả ngày cũng không săn được gì, củi nhặt về cũng ẩm ướt, muốn nhóm lửa sưởi ấm cũng rất khó khăn."

"Vậy phải sống qua mùa đông như thế nào?"

"Giống như thế này," Quý Linh Nguyệt lại rúc vào lòng Lam Vũ, nói: "Ta, Vân nhi, và nương cùng chen chúc trong chăn. Cả ngày không cần phải vận động, mà không vận động thì cũng đỡ đói, có thể ăn ít đi."

Lam Vũ nghe thấy vừa buồn cười vừa xót xa, ôm nàng vào lòng càng chặt hơn: "Sau này ta sẽ chen chúc với nàng."

"Không muốn."

Lam Vũ ngẩn ra, tủi thân nói: "Tại sao?"

"Người nàng lạnh lắm, chen chúc với nàng chỉ toàn là ta sưởi ấm cho nàng." Quý Linh Nguyệt dùng đầu cọ cọ Lam Vũ, bất mãn hừ hừ: "Ta quá thiệt thòi."

Lam Vũ bật cười: "Đồ nhỏ mọn." Nàng cúi xuống, "hây" một tiếng, bế nữ nhân lên, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.

Quý Linh Nguyệt trợn tròn mắt: "Nàng làm gì vậy?"

"Đương nhiên là tắm rồi," Lam Vũ dịu dàng nói: "Viên hỏa châu đã đun nước nóng rồi. Chạy bên ngoài lâu như vậy, còn lăn lộn trên đất nữa. Nàng không nhận ra, nàng đã là mèo con bẩn thỉu rồi sao?"

"Nàng mới là mèo!"

"Vẫn còn giận à?"

"Ta cắn chết nàng!"



==================
Chương 165: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm


Khi đêm đã quá nửa, kết giới bao quanh sân đột nhiên gợn lên một làn sóng nhỏ. Quý Linh Nguyệt mở mắt, quay đầu thấy Lam Vũ vẫn đang ngủ say, nàng liền nhẹ nhàng xuống giường, xuyên qua mọi chướng ngại vật, rồi "kẽo kẹt" một tiếng đẩy cửa ra.

Tuyết rơi tĩnh mịch, bên ngoài không có một bóng người.

Nàng nhíu mày, đang định đóng cửa lại thì thấy có thứ gì đó trườn bò dưới chân.

Hóa ra là một con rắn đen nhỏ nhắn.

Con rắn nhỏ này có vẻ còn non, trên người cũng không có linh khí tràn ra. Cơ thể nhỏ bé của nó gần như bị tuyết nhấn chìm khi trườn trên mặt đất. Nếu không phải Quý Linh Nguyệt có thị lực tốt, có lẽ đã không chú ý đến nó.

Nàng đóng cửa lại, dùng ma khí xách con rắn nhỏ lên không trung, chất vấn: "Ngươi là linh thú của ai?"

Con rắn nhỏ bị nàng túm đuôi, cái đầu tròn vo cố gắng ngẩng lên, lè lưỡi không vui.

Quý Linh Nguyệt đe dọa, xách đuôi nó quay một vòng: "Hử?"

Bị vung một cái, con rắn đen đột nhiên run rẩy. Cơ thể vốn chỉ to bằng chiếc đũa trong chớp mắt đã biến thành to bằng cổ tay. Quý Linh Nguyệt buộc phải buông tay. Khi nó rơi xuống tuyết, vài chiếc gai đen được bọc trong ma khí liền xuất hiện bên cạnh nàng, sẵn sàng chĩa vào con rắn đen đang ngày càng phình to.

Con rắn khổng lồ lắc lư dựng nửa thân trên lên, cái đầu rắn đáng sợ gần như ngang với mặt Quý Linh Nguyệt. Nó há cái miệng rộng như chậu máu, dưới cái nhìn cảnh giác của nữ nhân, phát ra một tiếng nôn khan thật dài.

Quý Linh Nguyệt: "..."

Chỉ bị quay có một vòng thôi mà đã thấy mắc ói vậy sao?

Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện con rắn này có gì đó không được bình thường. Nôn mửa một lúc lâu mà không nôn ra được gì, ngược lại còn như bị nghẹn, cái đuôi cũng không ngừng đập xuống đất.

Nàng suy nghĩ một lúc, do dự bước lên một bước, nhìn vào trong miệng nó.

Quả nhiên có một thứ gì đó mắc kẹt sâu trong cổ họng nó.

Quý Linh Nguyệt giật mình, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt vàng kim của con rắn đen: "Ngươi muốn ta lấy nó ra?"

Con rắn đen gật đầu lia lịa.

Quý Linh Nguyệt không khỏi lộ ra biểu cảm chán ghét: "Ngươi đi tìm người khác giúp đi."

Rắn đen: "!"

Nó lắc đầu mạnh mẽ, uốn éo cơ thể trườn về phía tay Quý Linh Nguyệt. Trên cái khuôn mặt rắn đen sì, bộc lộ một vẻ mặt tủi thân cực kỳ khó nhận ra. Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, giấu tay ra sau lưng: "Thôi được rồi, ngươi đợi một chút, ta đi tìm người khác giúp ngươi."

Nửa nén hương sau, Lam Vũ bị lôi ra khỏi chăn, ngây ngẩn nhìn con rắn khổng lồ trước mặt, bàng hoàng nói: "Nàng nói là, muốn ta giúp nó moi đồ ra ư?"

Quý Linh Nguyệt gật đầu.

Lam Vũ thò đầu nhìn vào thứ chất lỏng nhầy nhụa trong miệng rắn, nghẹn lời: "Sao nàng không giúp?"

"Tay ta vụng về, sợ làm nó bị thương."

Lam Vũ bĩu môi lầm bầm: "Nàng dịu dàng từ lúc nào vậy?"

Nói là nói vậy, nhưng nhìn bộ dạng khó chịu của con rắn đen, nàng vẫn bước lên, cẩn thận điều khiển vài sợi dây leo xanh chui vào cổ họng nó. Chẳng mấy chốc, một vật bọc đầy chất nhầy đã rơi xuống tuyết. Lam Vũ rút sợi dây leo ướt át của mình về, ghê tởm "í" một tiếng, rồi lắc đầu nói: "Phải bỏ hai sợi này đi thôi."

Rắn đen "xì xì" thở phì phò, cơ thể lại thu nhỏ về kích thước chiếc đũa ban đầu, quay người trườn ra ngoài.

"Này, đồ của ngươi bỏ lại đây sao?" Lam Vũ sững sờ. Thấy nó trườn qua khe cửa mà biến mất, nàng nghi ngờ nhìn Quý Linh Nguyệt: "Tặng cho chúng ta luôn à?"

Quý Linh Nguyệt dường như đã nhận ra điều gì đó: "Nàng mở lớp giấy dầu bọc bên ngoài ra xem."

Lam Vũ "ừm" một tiếng, dùng hai sợi dây leo bị ô nhiễm để tháo nút thắt. Mở lớp giấy dầu ra, một chiếc gương đồng và một viên thuốc màu đỏ hiện ra trước mắt.

Hai thứ này trông khá sạch sẽ. Lam Vũ nhặt viên thuốc lên ngửi, sắc mặt khẽ thay đổi: "Khoan đã, trên cái này... có mùi máu Giao Nhân."

"Máu Giao Nhân?" Quý Linh Nguyệt cau mày, cầm chiếc gương lên, lật qua lật lại xem xét một phen: "Cái này cũng có linh khí." Vừa dứt lời, mặt gương ố vàng đột nhiên phát ra những luồng sáng dịu nhẹ, một giọng nói từ bên trong vọng ra: "Xem ra đồ đã được đưa đến nơi rồi."

Quý Linh Nguyệt sững lại, cúi đầu nhìn vào mặt gương. Chiếu vào mắt nàng lại là một khuôn mặt khác: "Sở Kiều?"

Sở Kiều đứng trong căn phòng tối, gật đầu: "Là ta."

Tuy đã đoán được Sở Kiều sau khi nhận được ngọc bài sẽ có phản ứng, nhưng không ngờ nàng ta lại phản ứng nhanh như vậy. Lam Vũ vội vàng kéo Quý Linh Nguyệt về phòng, đóng chặt cửa lại mới nói: "Nửa đêm nửa hôm, Sở cô nương bày ra chuyện này làm gì?"

"Vì như vậy mới tránh được tai mắt của người khác." Sở Kiều thản nhiên nói: "Để ta nói thẳng, ta biết các ngươi muốn tìm bằng chứng nhà họ Sở làm chuyện xấu, ta có thể giúp các ngươi."

"Tại sao?"

Sở Kiều chớp mắt, nói khẽ: "Có lẽ là vì, ta cảm thấy có chút không đáng."

Nàng không giải thích tại sao lại không đáng, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Viên thuốc đó Lam cô nương hẳn đã nhận được rồi chứ, Lam cô nương thấy quen không?"

Lam Vũ do dự một lúc, gật đầu: "Trong viên thuốc này, có mùi máu Giao Nhân."

Sở Kiều "ừm" một tiếng: "Viên thuốc này tên là Huyết Ngưng Châu, là bí dược của nhà họ Sở. Số lượng cực kỳ ít. Ngay cả mẫu thân của ta, trước đây mỗi năm cũng chỉ nhận được một viên."

Lam Vũ mím chặt môi, sắc mặt sa sầm: "Bồng Lai các ngươi, chẳng lẽ còn giam giữ một số Giao Nhân sao?"

"Đương nhiên là không," Sở Kiều nói: "Vì vậy ta nghi ngờ, viên thuốc này... thực ra được chế từ máu lấy từ lão gia chủ."

"Ngươi nói Sở Trần?"

Sở Kiều nhướng mày, hơi ngạc nhiên nhìn nàng một cái: "Lam cô nương biết nhiều hơn ta tưởng. Đúng vậy, lão gia chủ chính là Sở Trần. Mười năm trước là lần đầu tiên ta gặp hắn, khi đó mới biết hắn còn sống. Và cũng là mười năm trước, Huyết Ngưng Châu mới bắt đầu xuất hiện trong tay Sở Giang Trì."

Lam Vũ vội hỏi: "Vậy Sở Trần bây giờ ở đâu?"

"Ta không biết. Sở Trần thần bí khó lường. Lần gặp mười năm trước là lần duy nhất ta thấy hắn. Hơn nữa, Sở Giang Trì đã hạ lệnh cho những người biết chuyện như bọn ta phải giữ bí mật, không được tiết lộ nửa lời."

Quý Linh Nguyệt lạnh lùng hỏi: "Ngươi nghe lời như vậy sao?"

"Đương nhiên là không, ban đầu, ta không muốn dính líu vào những chuyện này." Sở Kiều nói khẽ: "Là mẫu thân của ta, mẫu thân của ta... có một sự sùng bái cuồng nhiệt đối với Sở Trần. Để bày tỏ lòng trung thành, nàng ấy thậm chí còn tự gieo Tử cổ lên người, và giao Mẫu cổ cho Sở Trần. Nhưng nàng ấy không biết, điều này lại trở thành thủ đoạn để bọn họ uy hiếp ta. Không... có lẽ nàng ấy biết, chỉ là nàng ấy không quan tâm."

Quý Linh Nguyệt lặng lẽ nhìn Sở Kiều, một lúc sau, quay đầu lại thở dài một hơi.

Lam Vũ kéo chủ đề trở lại: "Nhưng ngươi định giúp ta bằng cách nào? Chẳng lẽ ngươi có thể tìm thấy Sở Trần sao?"

Sở Kiều trả lời: "Ta đã cấy cổ trùng vào Sở Tễ."

Lam Vũ sững sờ: "Sở Tễ?"

"Đúng vậy, hôm nay hắn cãi nhau một trận lớn với Sở Giang Trì, đang lúc tức giận, đã đuổi hết những người mà Sở Giang Trì phái đến bảo vệ hắn. Khi ta đến thăm hắn, đã lén lút tráo ba viên Huyết Ngưng Châu còn lại trong hộp của hắn. Mỗi viên, đều đã bị ta gieo cổ." Sở Kiều nở một nụ cười: "Sở Giang Trì chỉ có một đứa con trai độc nhất là hắn, rất mực yêu thương. Ngươi đoán xem, nếu bắt buộc phải chọn một, Sở Trần và Sở Tễ, hắn sẽ chọn ai?"

Lam Vũ còn chưa kịp nói, Quý Linh Nguyệt đã cau mày: "Cãi nhau? Cãi nhau chuyện gì?"

"Sở Giang Trì muốn Sở Tễ quay về Bồng Lai, nhưng Sở Tễ không chịu."

"Hắn muốn Sở Tễ quay về Bồng Lai, vào lúc này?" Quý Linh Nguyệt nhớ lại đám yêu quái đã gặp ở sa mạc trước đó, suy tư nói: "Ta nghe một Ngự Yêu Sư nói, lần này yêu quái đến rất gần, dường như muốn làm cái gì đó. Sẽ không phải là ngươi cũng vừa khéo biết được chuyện gì đó chứ?"

Sở Kiều gật đầu: "Đương nhiên. Yêu quái đang lẳng lặng áp sát thành Thạch Lĩnh, và ta đã khống chế được đường huynh của Khánh Tử Bạch cùng một vài người khác. Bọn họ đều là tu sĩ thay phiên nhau canh gác ở cửa ải kết giới. Khi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ trong ứng ngoài hợp với Yêu tộc, thành Thạch Lĩnh này sẽ không giữ được nữa."

Lam Vũ nói khẽ: "Giống như thành Võng Lượng sao?"

Sở Kiều chớp mắt, nói: "Giống như thành Võng Lượng."

Hai người cách tấm gương lặng lẽ nhìn nhau. Lam Vũ mím môi, lại hỏi: "Ngươi nói trong ứng ngoài hợp với Yêu tộc, chẳng lẽ trong Yêu tộc có yêu quái lén lút liên lạc với các ngươi sao?"

Sở Kiều thừa nhận: "Đúng vậy. Còn về việc yêu quái đó là ai, rất xin lỗi, ta không biết."

"Vậy nhà họ Sở làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"

"Xin lỗi, chuyện này ta cũng không rõ. Ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà Sở Giang Trì giao cho ta. Còn mục đích của bọn họ, ta hoàn toàn không biết."

Im lặng một lát, Lam Vũ thở dài: "Thôi vậy, ngươi có thể nói cho chúng ta biết những chuyện này, đã là quá đủ rồi."

"Thật sao," Sở Kiều cụp mắt, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mặt bàn, một lúc sau mới nói: "Ta nói cho hai vị những chuyện này, thực ra cũng là vì chính ta. Dù sao, chỉ dựa vào ta thì không thể giết chết Sở Giang Trì và Sở Trần."

"Ngươi muốn giết bọn hắn sao?"

Sở Kiều "ừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Sở Giang Trì rất để ý ngươi, hoặc có thể nói là Sở Trần rất để ý ngươi. Đây cũng là lý do tại sao lúc hắn phát hiện ngươi đến thành Thạch Lĩnh, liền vội vàng phái người đi giết ngươi. Thậm chí vội đến mức chưa điều tra rõ lai lịch của các ngươi đã phái một loạt cao thủ của nhà họ Sở đi diệt cỏ tận gốc. Mẫu thân của ta... cũng vì thế mà chết."

Lam Vũ sững người, không khỏi mím chặt môi.

"Nhưng ta không hận ngươi. Tất cả những gì mẫu thân ta đã làm, đều là nàng ấy tự nguyện. Nàng ấy xinh đẹp nhưng ngu ngốc, tự phụ và ngông cuồng. Nàng ấy đã cống hiến cho nhà họ Sở nhiều như vậy, và ta lại cống hiến cho nàng ấy nhiều như vậy, tại sao cuối cùng lại trắng tay chứ?" Nàng bình thản nói: "Mẫu thân của ta sùng bái Sở Trần đến thế, nàng ấy chết rồi, Sở Trần cũng nên xuống dưới bầu bạn với nàng ấy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro