Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 162 & 163

Chương 162: Bắt cóc


Khi trời tờ mờ sáng, Tề Nguyệt Dao ngồi một mình trên đống đá ngoài thành, hai tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sâu trong sa mạc.

"Sao vẫn chưa về nữa?"

Nàng lẩm bẩm một tiếng, đổi sang tư thế thoải mái hơn, thở dài: "Biết thế đã lì lợm mặt dày đi theo họ rồi."

Những vì sao lấp lánh trên bầu trời dần ẩn mình vào nền trời xanh thẫm. Ở đường chân trời phía xa, một vệt sáng yếu ớt đang từ từ lan rộng.

Mặt trời sắp mọc rồi.

Tề Nguyệt Dao cau mày, không thể chờ đợi thêm nữa, phủi cát trên vạt áo, cầm trường thương của mình đứng dậy. Lúc này, trên cồn cát phía xa, đột nhiên xuất hiện hai chấm đen.

Nàng ngẩn ra, đưa tay lên che mắt, nhìn ra xa, phát hiện người bay phía trước chính là Quý Linh Nguyệt. Ma đầu này khác với thường ngày, không dính lấy Lam Vũ, mà lại trưng ra một vẻ mặt khó chịu hơn bình thường. Còn Lam Vũ một mình đạp kiếm theo sau, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Tề Nguyệt Dao nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đống đá cao mấy trượng, chạy về phía các nàng: "Sao bây giờ mới về, có phát hiện được gì không?"

"Vù" một tiếng, bóng dáng màu đen lướt qua nàng, chỉ để lại một luồng gió lạnh. Tề Nguyệt Dao ngơ ngác chớp mắt, vừa định tức giận, Lam Vũ đã đáp xuống bên cạnh nàng: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Không ở đây thì ở đâu?" Nàng bực bội nói: "Nàng ta lại làm sao vậy? Cứ như thể ai cũng nợ tiền nàng ta ấy."

Lam Vũ ho khan một tiếng, ấp úng: "Không, không có gì, nàng ấy chỉ là... tâm trạng không được tốt cho lắm."

Tề Nguyệt Dao cau mày, nhìn kỹ nàng. Mãi sau mới phát hiện khóe môi nàng có một vết thương nhỏ. Nhận thấy ánh mắt dò xét của Tề Nguyệt Dao, Lam Vũ cứng người, không tự nhiên kéo kéo cổ áo lên, che đi vết cắn lờ mờ trên cổ: "Sao thế?"

Im lặng một lúc, Tề Nguyệt Dao cắm trường thương xuống đất, chống nạnh, bực bội nói: "Đừng có nói với ta, các ngươi đi suốt một đêm mà không phát hiện được gì nhé."

"Sao lại vậy được," Lam Vũ đáp: "Ba ngày nữa, ta sẽ gặp Yêu Vương."

Tề Nguyệt Dao đột nhiên mở to mắt: "Ngươi gặp Yêu Vương?! Ngươi gặp nàng ta kiểu gì? Không... tại sao nàng ta lại muốn gặp ngươi?!"

Lam Vũ nói: "Không phải ngươi biết rồi sao, Yêu Vương là một Giao Nhân, và là cô cô của ta."

"Ta dĩ nhiên biết, nhưng trước đây nàng ta đâu có nghĩ đến tình cô cháu, vô duyên vô cớ, tại sao nàng ta lại ra gặp ngươi?!"

Lam Vũ mím môi, nhất thời im lặng.

Mấy ngày này, nàng đã kể cho bọn họ nghe về thân phận của Lam Nguyệt Yêu, cũng như những tội ác Bồng Lai đã gây ra cho Giao Nhân, nhưng về thân phận của Sở Xuân Hàn, mối quan hệ của nàng ấy với Lam Nguyệt Yêu, và mục đích thực sự của Lam Nguyệt Yêu, nàng không hé lộ nửa chữ nào.

Nếu họ biết Yêu Vương làm những điều này chỉ để hồi sinh một con người đã chết nhiều năm, họ sẽ nghĩ gì đây?

Lam Vũ lặng lẽ thở dài, tùy tiện hỏi: "Ôn cô nương đâu rồi?"

"Nàng ấy đưa người vào thành để chữa... Đừng đánh trống lảng. Ngươi nói nàng ta muốn gặp ngươi, vậy nàng ta định gặp ngươi ở đâu, khi nào? Chúng ta phải báo cho mấy vị chưởng môn, để còn chuẩn bị sớm."

Lam Vũ quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: "Chuẩn bị cái gì?"

"Đương nhiên là thiết lập mai phục rồi. Đây là thời cơ tốt. Nếu có thể bắt sống Yêu Vương, chẳng phải mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng sao?"

"Suy nghĩ của ngươi thật là đơn giản," Lam Vũ cau mày: "Chưa nói đến việc các ngươi có địch lại Yêu Vương hay không, hơn nữa, ngươi thiết lập mai phục, chẳng lẽ nàng ta sẽ không thiết lập mai phục sao? Cho dù thuận lợi như ngươi nói, thật sự bắt sống được Yêu Vương, vậy sau đó thì sao, Yêu tộc sẽ không đánh mà đầu hàng sao?"

Tề Nguyệt Dao ngây người: "Sẽ không à?"

Lam Vũ thở dài: "Yêu tộc đâu có lễ nghi đạo đức như Nhân tộc. Họ tôn Lam Nguyệt Yêu làm vua cũng chỉ vì nàng ta mạnh nhất. Nếu nàng ta bị tu sĩ bắt sống, Yêu tộc sẽ lập tức vứt bỏ nàng ta, rồi dựng lên một vị vua mới. Họ tuyệt đối sẽ không vì một vị vua không còn to lớn mạnh mẽ mà từ bỏ tất cả những gì mình đang tranh giành."

Một lúc sau, Tề Nguyệt Dao bất mãn "hừ" một tiếng: "Thật là vô tình."

"Vì vậy, chỉ nhắm vào nàng ta là vô dụng," Lam Vũ nói khẽ: "Chúng yêu vẫn kính nể và sợ hãi nàng ta. Lúc này nếu có thể khuyên nàng ta thay đổi ý định, mới có thể mang lại bước ngoặt thực sự."

"Chỉ là bước ngoặt thôi sao?"

Lam Vũ "ừ" một tiếng: "Đến bây giờ, số Yêu tộc chết trong sa mạc này đã lên đến hàng vạn, không phải nàng ta nói dừng là có thể dừng được."

Tề Nguyệt Dao im lặng một lúc, bất lực nói: "Theo lời ngươi nói như vậy, thì ta cảm thấy ngày đình chiến còn xa vời lắm."

Lam Vũ không nói gì, chỉ ngước nhìn bóng đen lại bay trở về từ phía không xa. Nữ nhân nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu hẹp khoảng cách, dưới chân không hề phát ra một tiếng động. Nàng nhếch môi, vừa định khen nàng ấy giống như mèo, lại nghĩ đến việc nhắc đến chuyện này vào lúc này chắc chắn sẽ làm tăng lửa giận của Quý Linh Nguyệt, nên nàng ngoan ngoãn ngậm miệng, đứng yên tại chỗ.

"Các ngươi định nói chuyện bao lâu nữa?" Quý Linh Nguyệt đột nhiên cất lời, lạnh lùng nói: "Có cần ta lấy cho các ngươi hai cái ghế, hâm một ấm trà không?"

Tề Nguyệt Dao bị nàng dọa giật mình, "soạt" một tiếng rút cây trường thương cắm dưới đất ra: "Ngươi... sao ngươi đi mà không có tiếng vậy!"

Quý Linh Nguyệt liếc nhìn nàng một cách lạnh nhạt: "Người có tu vi cao thâm vốn dĩ có thể ẩn mình vô hình, vậy mà ngươi lại hỏi một câu mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết. Đạo hạnh của ngươi nông cạn đến mức nào vậy?"

"..." Tề Nguyệt Dao hít một hơi, giận dữ nói: "Hôm nay ngươi bị cái tật gì thế, cứ như con nhím thành tinh, gặp ai cũng xù lông đâm người!"

Lam Vũ không nhịn được bật cười. Cười xong, nàng nói: "Ba ngày này, chúng ta cũng không thể nhàn rỗi được."

Quý Linh Nguyệt nhìn nàng: "Nàng muốn làm gì?"

"Ta muốn đi gặp Sở Kiều một lần nữa. Trước đây ta đã phát hiện Bồng Lai phái người lén lút theo dõi nàng ta. Bạn tốt của nàng ta cũng nói với ta rằng, Sở Kiều là một người tốt. Có lẽ... nàng ta thật sự có nỗi khổ tâm khó nói."

Tề Nguyệt Dao liếc xéo: "Tin nàng ta là người tốt, thà tin ta là thần tiên còn hơn."

Quý Linh Nguyệt cũng không đồng tình: "Người có thể điều khiển cổ trùng phá hủy tâm thức của nhiều đồng đội như vậy, trông không giống người tốt chút nào. Theo ta thấy, nếu nàng ta có bạn tốt, chi bằng cứ bắt cóc bạn tốt của nàng ta để uy hiếp đi."

Lam Vũ im lặng một lúc: "Cái này... không tốt lắm đâu."

"Đây là cách đơn giản nhất. Hay là, nàng muốn tốn không biết bao nhiêu thời gian, để cùng Sở Kiều kia..." Nàng dừng một chút, nói một cách châm chọc khó hiểu: "Dùng chân tâm đổi chân tình?"

Nhìn ánh mắt cười như không cười của nàng, Lam Vũ không khỏi rợn người, bối rối nắm chặt hai tay: "Nàng nói có lý. Hay là cứ bắt cóc bạn nàng ta đi."

"Bắt cóc?" Tề Nguyệt Dao nhìn hai người các nàng, kinh ngạc nói: "Các ngươi đang nghiêm túc à? Bắt cóc một tu sĩ trong tòa thành toàn tu sĩ? Các ngươi điên rồi sao!"

"Không cần ngươi tham gia," Quý Linh Nguyệt nói: "Nhưng, nếu ngươi muốn tiết lộ chuyện này ra ngoài, ta không ngại tặng ngươi một con bướm đen nho nhỏ đâu."

Vừa nghe là biết, con bướm đen này tuyệt đối không phải bướm đen đơn giản.

Tề Nguyệt Dao do dự mãi, cau mày nói: "Bắt về rồi, các ngươi có làm hại nàng ta không?"

"Tùy tình hình," Quý Linh Nguyệt bình thản nói: "Nếu Sở Kiều không tin chúng ta sẽ làm hại bạn của nàng ta, ta có thể đích thân chứng minh cho nàng ta thấy."

Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Quý Linh Nguyệt nghiêng đầu, thấy Tề Nguyệt Dao lộ ra vẻ kinh hãi, nàng cười nhạt cong mắt lên, nụ cười giả tạo không hề chạm tới đáy mắt: "Đương nhiên là lừa ngươi thôi. Đây là thành Thạch Lĩnh, sao ta có thể làm hại một tu sĩ được chứ."

"..."

Nàng càng nhìn nụ cười của Quý Linh Nguyệt càng cảm thấy rợn người, ho khan một tiếng, nắm chặt trường thương trong tay: "Thôi được rồi, ta tham gia cùng các ngươi, để các ngươi khỏi làm ra chuyện khác người."




=====================
Chương 163: Mẫu tử


Thành Thạch Lĩnh hiện tại có thể được nói là nơi có nhiều tu sĩ nhất thế gian.

Vì vậy, Thẩm Y chưa bao giờ nghĩ rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm trong thành. Cho đến khi nàng mua xong linh dược, đi vào một con hẻm, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, cổ bị siết chặt rồi ngất đi.

Khi tỉnh lại, xung quanh tối đen như mực, ánh nến lờ mờ tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng vạt váy của người đang đứng cách đó không xa.

"Các ngươi là ai?" Nàng giật mình, định vùng vẫy nhưng phát hiện mình đã bị hạ chú cấm, tay chân cũng bị trói lại.

Trong bóng tối có tiếng động sột soạt, dường như sau một hồi tranh luận, có một giọng nói không tình nguyện cất lên: "Yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại ngươi."

Thẩm Y ngẩn ra: "Ôn Khi Ngọc?"

Mọi người đột nhiên im lặng. Một lát sau, một giọng nói khác kinh ngạc: "Sao nàng ta biết?"

Thẩm Y mở to mắt: "Tề Nguyệt Dao?"

"..."

Lam Vũ thở dài một hơi, lòng bàn tay lấp lánh linh quang, dần dần thắp sáng cả căn phòng tối: "Đôi tai của Thẩm cô nương thật là thiên phú dị bẩm."

"Là ngươi!" Thẩm Y sững sờ, liếc nhìn bốn bóng người trước mặt, vừa kinh ngạc vừa tức giận vùng vẫy: "Các ngươi định làm gì? Ta đã sớm biết mà, cái đồ bán yêu nhà ngươi nhìn thì quang minh lỗi lạc, thật ra vẫn hiểm độc xảo quyệt như yêu quái. Thậm chí... thậm chí còn dụ dỗ hai vị tu sĩ làm đồng lõa với ngươi!"

Quý Linh Nguyệt từ phía sau bật cười khe khẽ: "Hiểm độc xảo quyệt, nói không sai."

Lam Vũ liếc nhìn nàng, thấy nàng mặt mày tươi cười, dáng vẻ tâm trạng rất tốt. Thầm nghĩ để nàng xả giận cũng được. Thế là không cãi lại nữa, chỉ phản kích: "Sở Kiều còn sát hại đồng môn đấy, nếu nói đồng lõa, ngươi và nàng ta có quan hệ thân thiết, vậy sẽ tốt đẹp được bao nhiêu?"

"Sát hại đồng môn gì, ngươi đừng có nói bậy!"

Lam Vũ suy nghĩ một chút, quay đầu lại nói: "A Nguyệt, cây sáo mà nàng nhặt được ở thành Võng Lượng trước đó, còn mang theo không?"

Quý Linh Nguyệt liếc nàng một cái, im lặng lấy cây sáo ngọc bị gãy làm đôi ra. Lam Vũ chỉ chỉ cho Thẩm Y xem, hỏi: "Cái này được nhặt ở hiện trường nàng ta sát hại đồng môn, nhìn thấy quen không?"

Thẩm Y sững người, nhìn kỹ một lúc mới nói: "Cho dù cây sáo này giống với cái của Sở Kiều, thì có thể chứng minh được gì?"

Mắt Lam Vũ sáng lên, kinh ngạc "ồ" một tiếng: "Thì ra là giống với cây sáo của Sở Kiều à," nàng nhếch môi, vui vẻ nói: "Cảm ơn ngươi đã cho ta biết tin này, ban đầu ta còn không dám chắc chắn."

"Ngươi!" Thẩm Y tự biết mình lỡ lời, lòng đầy lửa giận. Chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu, nàng đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, lao thẳng vào Lam Vũ, đè mạnh nàng xuống đất: "Đồ yêu quái đáng ghét!"

"Phịch" một tiếng, một luồng hắc khí đột nhiên bay ra từ trong góc, cuốn lấy Thẩm Y, một bóng người khác cũng dịch chuyển đến bên cạnh Lam Vũ. Nữ nhân sắc mặt tái nhợt, vừa được kéo dậy đã ôm lấy eo, yếu ớt ngã vào người Quý Linh Nguyệt: "Ôi..."

"Sao thế, bị ngã ở đâu?" Quý Linh Nguyệt lo lắng ôm lấy nàng, hàng mi dài run rẩy bất an: "Mau để ta xem."

Lam Vũ khẽ cau mày, khóe mắt ửng đỏ, đáng thương nói: "Lưng, hình như muốn gãy rồi."

Quý Linh Nguyệt mím chặt môi, lòng bàn tay tuôn ra ma khí như mây, bao bọc quanh eo nàng: "Để ta đi tìm Vân nhi tới đây."

"..." Cơ thể đột nhiên cứng đờ. Lam Vũ chớp mắt, từ từ đứng thẳng lưng: "Thật ra, cũng không nghiêm trọng đến vậy."

Quý Linh Nguyệt sửng sốt, ngước mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Một lúc sau, nàng nghi ngờ nói: "Nàng có phải lại đang..."

"Sao cái này lại ở trong tay các ngươi?!"

Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên. Mọi người quay đầu lại, phát hiện Thẩm Y đang nắm chặt một miếng ngọc bài. Lam Vũ nhìn thấy vật đó quen mắt, cảm thấy đó là thứ mà mình đã lấy từ chỗ Yêu Trúc, theo bản năng sờ sờ lồng ngực: "Ngươi, ngươi còn biết ăn trộm nữa à."

"Đây vốn không phải đồ của ngươi!" Thẩm Y cãi lại: "Đây là đồ của Sở Yên, trên ngọc bài còn khắc chữ 'Yên' đây này!"

Lam Vũ ngẩn ra, quay đầu hỏi: "Sở Yên là ai?"

Tề Nguyệt Dao trầm tư: "Hơi quen tai."

Ôn Khi Ngọc bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Ta biết, Sở Yên là mẫu thân của Sở Kiều. Nhà họ Sở có 3 nhánh ngoài, Sở Yên là gia chủ của một trong số đó, nhưng mà..."

"Nhưng mà gì?"

Ôn Khi Ngọc do dự một lúc, nói: "Tuy nói là mẫu tử, nhưng Sở Kiều không phải con ruột của Sở Yên, mà là đứa trẻ được Sở Yên nhặt về từ bên ngoài, được nàng ấy nhận làm con gái nuôi, còn lấy họ Sở."

"Sao ngươi biết?" Thẩm Y kinh ngạc nói: "Những chuyện này... Đây là bí mật của Sở Kiều, lẽ ra không có người ngoài nào biết mới đúng."

Tề Nguyệt Dao khoanh tay cười rộ lên: "Cái này thì ngươi không biết rồi. Ôn Khi Ngọc của Điện Kim Đường, khéo ăn khéo nói, trên đời này sẽ không có bằng hữu nào mà nàng ấy không kết giao được, cũng không có tin tức nào mà nàng ấy không hỏi thăm được."

Ôn Khi Ngọc cười bất lực, tiếp tục nói: "Ta còn biết, Sở Kiều..." Nàng dừng lại, dường như có chút khó nói: "Sở Kiều này, đối với mẫu thân của mình, dường như có..."

"Câm miệng!" Thẩm Y đột ngột ngắt lời nàng, mặt đỏ bừng: "Không được nói bậy! Không được bôi nhọ Sở Kiều!"

Quý Linh Nguyệt nghe không hiểu: "Có gì, lòng biết ơn, hay là cái gì khác?"

Lam Vũ liếc nhìn Thẩm Y đang kích động, nói: "Nhìn vẻ gấp gáp của nàng ta, sao có thể là lòng biết ơn được." Nàng quay đầu lại hỏi: "Những chuyện này, tại sao trước đây Ôn cô nương không nói cho chúng ta biết?"

"Đây là chuyện riêng tư của người ta, nếu không cần thiết, sao có thể tùy tiện tiết lộ? Hơn nữa Sở Kiều đã kết hôn với Khánh Tử Bạch từ 5 năm trước, ta còn tưởng nàng ấy đã dứt bỏ ý nghĩ đó rồi chứ."

Quý Linh Nguyệt càng bối rối hơn: "Ý nghĩ gì, các ngươi đang nói cái gì vậy?"

Tề Nguyệt Dao "ha" một tiếng rồi bật cười, đắc ý nói: "Lần này ta thông minh hơn ngươi rồi nhé. Là Sở Kiều tuy được Sở Yên nuôi lớn, nhưng lại không có tình cảm gì với nàng ấy, chỉ một lòng muốn rời khỏi nhà họ Sở. Sau này kết hôn với Khánh Tử Bạch, thật sự thoát khỏi nhà họ Sở, nên ý nghĩ này tự nhiên cũng không còn nữa. Còn chẳng phải chính là ý này sao?"

Ôn Khi Ngọc im lặng một lúc, khâm phục từ tận đáy lòng, nói: "Sư tỷ có thể đoán ngược đáp án hoàn toàn, cũng là một loại năng lực đấy."

Tề Nguyệt Dao sững sờ: "Hả? Không phải vậy sao?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, không nói một lời mà nhìn về phía Lam Vũ. Lam Vũ đang sờ cằm suy nghĩ, vô tình bắt gặp ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ý, nở nụ cười tiến lại gần: "Thật ra đáp án rất đơn giản thôi."

Nàng nâng khuôn mặt ngơ ngác của Quý Linh Nguyệt lên, cúi đầu "chụt" một tiếng.

"Đây chính là đáp án."

Quý Linh Nguyệt lẩm bẩm: "Nàng hôn ta thì đáp án là cái gì?"

Lam Vũ cong mắt, dịu dàng nói: "Nàng vẫn chưa hiểu sao? Tình cảm của Sở Kiều dành cho mẫu thân của nàng ta, cũng giống như tình cảm của ta dành cho nàng vậy đó."

Quý Linh Nguyệt sững lại, cau mày nhìn nàng: "Nàng thì có tình cảm gì với ta?" Nàng hừ hừ: "Là cái thứ tình cảm luôn lừa gạt ta, trêu ghẹo ta, chọc ta khóc à?"

Lam Vũ nhớ lại cảnh Quý Linh Nguyệt bị chọc tức đến xù lông, vừa khóc vừa cắn nàng, không nhịn được mà cười toe toét: "Nàng không ngạc nhiên về tình cảm của Sở Kiều sao?"

"Có gì mà ngạc nhiên," Quý Linh Nguyệt lạnh lùng nói: "Cảm giác không thể nào kinh hoàng bằng việc phát hiện ra người mình thích nhiều năm lại là một con cá."

Lam Vũ cười khan một tiếng, cánh tay trượt xuống ôm lấy eo nàng: "Nói đến ngọc bài... vấn đề đến rồi đây." Nàng quay đầu lại, ánh mắt lần lượt lướt qua Thẩm Y, Tề Nguyệt Dao và Ôn Khi Ngọc, nói: "Sở Yên tự nổ Kim Đan, đã chết rồi."

Xung quanh lập tức chìm vào một khoảng lặng. Một lúc sau, Thẩm Y nằm sấp trên mặt đất, mặt tái nhợt lẩm bẩm: "Chết, chết rồi?"

"Chết rồi?" Ôn Khi Ngọc kinh ngạc: "Vậy Sở Kiều có biết không?"

"E là không biết, chuyện này cũng vừa mới xảy ra."

Lam Vũ nói xong, đi đến trước mặt Thẩm Y, ngồi xổm xuống, hỏi một cách nghiêm túc: "Trước đây ngươi nói Sở Kiều là người tốt. Do ngươi thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ vì nàng ta là bạn tốt của ngươi nên ngươi mới nói vậy?"

Thẩm Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe: "Nàng ấy chính là người tốt."

"Tốt," Lam Vũ gật đầu: "Vậy ngươi có biết nàng ấy đã làm những gì cho nhà họ Sở không?"

Thấy Thẩm Y cắn môi không nói, Lam Vũ làm dịu giọng, nói: "Vậy ta đổi cách hỏi. Người tốt như nàng ấy, nếu bị chính mẫu thân của mình ép phải làm một vài chuyện xấu, nàng ấy có làm không?"

Một lúc sau, Thẩm Y cuối cùng nói: "Có..."

Nàng run rẩy nhắm mắt lại, nhớ lại những lời Sở Kiều từng nói với mình, và nụ cười rạng rỡ khi nàng ấy nói những lời đó, chỉ cảm thấy một cảm giác nghẹt thở ập đến: "Nàng ấy từng nói, cái mạng này của nàng ấy thuộc về Sở Yên, không có Sở Yên thì không có nàng ấy của ngày hôm nay. Vì Sở Yên, nàng ấy có thể đánh đổi tất cả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro