Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Một lần cuối cùng

Chương này có sự support nhiệt tình của 1 bạn reader: uyenphuong315 ️🎉️🎉 Mời mọi người thưởng thức thành quả ạ

~~~

Cưỡi linh hạc, hai người trở về núi Hạo Thần lúc hoàng hôn, nhưng lại thấy cổng núi cách đó trăm mét chật kín người. Lam Vũ tò mò cúi đầu nhìn, nhìn hồi lâu vẫn không hiểu ra chuyện gì, bèn rủ rê Quý Linh Nguyệt đưa nàng xuống.

Quý Linh Nguyệt bất đắc dĩ liếc nàng một cái, cho hạc từ từ đáp xuống, dừng lại ở một nơi không xa. Lam Vũ nhảy xuống, đứng ngoài đám đông nhảy nhót vài cái, nhưng vẫn bị che khuất hoàn toàn. Nàng cau mày bực bội, tiện tay kéo tay áo một đệ tử đứng bên cạnh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ là Diệp trưởng lão mang về một con yêu thú, mọi người đang xem náo nhiệt thôi."

"Diệp trưởng lão?" Lam Vũ ngẩn ra: "Diệp trưởng lão nào?"

"Còn có thể là ai nữa, là Diệp Khinh Quân trưởng lão đấy."

Quý Linh Nguyệt đứng bên cạnh nàng, sắc mặt có chút lạnh lùng: "Yêu thú? Yêu thú cũng có thể mang vào núi Hạo Thần sao?"

"Cái này do ngươi không biết thôi chứ, Diệp trưởng lão ngoài việc là trưởng lão của núi Hạo Thần chúng ta, còn là một Ngự Thú Sư nổi tiếng. Cho dù là linh thú hay yêu thú, nàng đều có thể chế ngự. Chưởng môn cũng nhắm mắt cho qua. Còn về những con yêu thú này, chỉ cần không làm hại người là được."

Quý Linh Nguyệt nhíu mày không đồng tình: "Yêu chính là yêu, tính tình hung bạo, thay đổi thất thường, không thể tin tưởng được. Hơn nữa, chúng ta tu đạo, vốn dĩ là để diệt trừ yêu ma. Sao Diệp trưởng lão có thể tùy tiện mang yêu thú vào?"

Lam Vũ liếc nhìn nàng, không kìm được phản bác: "Lời ngươi nói, ta cảm thấy... Yêu quái cũng không... không xấu như ngươi nói đâu."

Quý Linh Nguyệt sững lại, quay đầu nhìn nàng: "Ngươi quên chuyện suýt bị xà yêu ăn thịt rồi sao?"

"Chuyện đó, đó chỉ là tình cờ gặp phải một con yêu quái xấu xa thôi. Con người có người tốt kẻ xấu, lẽ nào yêu quái lại không có sao?"

Quý Linh Nguyệt đột nhiên cười lạnh một tiếng, mỉa mai: "Có thể trên đời này thật sự có yêu quái tốt, nhưng thật không may, ta chưa bao giờ gặp được."

Lam Vũ nghẹn lời, lần đầu tiên bị nàng ấy dùng thái độ này chất vấn, không biết nên làm thế nào cho phải. Lúc này, một giọng nói dịu dàng như cơn mưa rào đúng lúc từ sâu trong đám đông truyền đến, cứu lấy nàng: "Ái chà, đây không phải là đồ đệ yêu dấu của ta sao?"

Đám đông dần tách ra một con đường, để lộ một người và một con thú đứng giữa. Nữ tử mặc áo xanh, ánh mắt đầy vui vẻ, nhìn kỹ thì quả thật có năm phần giống con rối. Nàng ấy hẳn là vị sư tôn chưa từng gặp mặt kia.

Phía sau nàng ấy là một con sư tử tuyết đang nằm nửa người. Lông sư tử mềm mại, không một chút tì vết, nhưng đôi mắt to như chuông đồng lại có màu vàng, trông vô cùng sắc bén và hoang dã. Diệp Khinh Quân đứng trước nó, chỉ cao bằng một nửa nó, càng khiến thân hình nàng trông mảnh mai hơn, như thể có thể bị nó đánh bay chỉ bằng một cú quật.

Lam Vũ ngẩn ra, ngơ ngác nói: "Gọi con sao?"

"Chứ còn ai nữa?" Diệp Khinh Quân vẫy tay với nàng: "Lại đây, ngươi thay vi sư dắt Tiểu Tuyết đến sau núi Tiềm Vân phong đi."

Lam Vũ ngoan ngoãn bước tới: "Vậy sư tôn thì sao?"

"Ta dĩ nhiên là..." Nàng dừng lại một chút, qua loa nói: "Hỏi nhiều làm gì, bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi." Vừa nói, nàng vừa đưa sợi dây thừng màu bạc trong tay cho Lam Vũ: "Đến sau núi, Dược lão sẽ tiếp nhận."

Lam Vũ: "Dược lão cũng về rồi sao?"

"Sao, ngươi có chuyện cần tìm nàng ta à?"

"Con..." Lam Vũ theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhưng thấy Quý Linh Nguyệt đang đứng ở đằng xa với khuôn mặt căng thẳng, khoanh tay, không thèm nhìn nàng. Nàng không khỏi mím môi, cũng có chút tức giận, quay đầu lại nói: "Con biết rồi."

Nàng dắt sợi dây thừng, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía Tiềm Vân phong.

Sau núi Tiềm Vân phong linh khí dồi dào, hoa cỏ tươi tốt. Trong đó có một sân trồng đầy linh dược, chính là nơi ở của Dược lão. Lam Vũ dắt sư tử tuyết, trên đường thu hút không ít ánh nhìn. Tới khi nàng mò đến trước cửa nhà Dược lão, trời đã tối.

Nàng đứng trước cửa gọi một tiếng, liền nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" và có người đẩy cửa đi ra.

Ngoài dự đoán chính là, Dược lão không phải là một bà lão hiền từ như nàng tưởng tượng, mà là một nữ tử trông chỉ khoảng ngoài 20. Nàng ta im lặng đi đến trước mặt Lam Vũ, đôi mắt rõ ràng đang nhìn nàng, nhưng lại như không có tiêu cự.

Sau khi nhận lấy sợi dây thừng, nàng ta quay người bỏ đi.

Lam Vũ bị khí chất "người lạ chớ đến gần" của nàng ta trấn áp, một lúc sau mới do dự nói: "Trưởng lão, vậy, vậy ta đi nhé?"

Dược lão dừng bước, cũng không quay đầu lại: "Ừm."

Đúng là một người kỳ lạ.

Lam Vũ nói thầm trong lòng, quay người về Viện Kiểm Chi của mình. Điều đáng ngạc nhiên là Ngu Sơn Diệp cũng không có ở đó. Theo lý mà nói, giờ này nàng ấy phải đang nghiên cứu các món ăn mới đúng. Lam Vũ đi quanh một vòng, không thấy ai, dứt khoát về phòng, lao đầu xuống giường, cuộn mình trong chăn như một con nhộng.

Một lúc lâu sau, nàng thở dài nặng nề.

Màn đêm buông xuống, muôn ngàn vì sao lấp lánh. Cái chăn phồng một cục trên giường cuối cùng cũng động đậy, rồi đột ngột ngồi bật dậy.

Quý Linh Nguyệt không đến.

Cũng phải, Dược lão đã về rồi, nàng ấy hẳn là có thể giải độc ngay. Quả nhiên, vừa khỏe lại là không muốn đến tìm nàng nữa, đúng là một tiểu nữ hài nhẫn tâm.

Lam Vũ nghiến răng, nhảy xuống giường đi đi lại lại trong phòng. Càng nghĩ càng thấy bực bội, lại không ngủ được, nàng dứt khoát ra ngoài, cầm chiếc rìu ở góc phòng, chuẩn bị ra sau núi chặt ít củi.

Nàng mặt mày căng thẳng, hùng hổ bước ra khỏi sân. Vừa đi được hai bước, nàng đã thấy một bóng đen đột ngột nằm gọn trên bậc đá không xa.

"!" Lam Vũ sợ đến tái cả mặt, nhanh chóng nhảy lùi lại một bước, giơ chiếc rìu lên: "Ai đó?!"

Bóng đen động đậy, chậm rãi quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt trắng như ngọc.

"... A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, rồi lại không nói gì mà quay đầu đi, gục mặt vào đầu gối.

Sau một lúc lâu, Lam Vũ mới chần chừ đi đến bên cạnh nàng ấy, hỏi: "Giữa đêm, ngươi ngồi đây làm gì?"

Quý Linh Nguyệt vẫn im lặng không nói một lời. Lam Vũ do dự một chút, đặt rìu xuống, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, gượng gạo nói: "Sao không nói chuyện?"

Quý Linh Nguyệt quay đầu về hướng khác, giọng buồn bực: "Hôm nay ngươi đã bỏ ta mà đi."

Lam Vũ mở to mắt, theo bản năng nói: "Là ngươi không thèm để ý đến ta mà."

"Ta không có," Quý Linh Nguyệt đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe: "Ta có hơi giận, nhưng ta sẽ không phớt lờ ngươi." Nàng ấy cắn cắn môi, dường như đã nhịn một lúc lâu mới hỏi: "Lam Vũ, ngươi thích yêu quái sao?"

"Nào có cái gì mà thích hay không thích..." Lam Vũ thở dài một hơi, nói: "Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy trên đời này cũng có rất nhiều yêu quái tốt." Vừa nói, nàng vừa quay đầu nhìn Quý Linh Nguyệt, nghiêm túc hỏi: "Ngươi có thể chấp nhận suy nghĩ của ta không?"

Quý Linh Nguyệt: "Không thể."

Lam Vũ: "..."

Sao lại như này, sao không có chút do dự nào vậy?

Quý Linh Nguyệt cụp mắt xuống, dường như đã hạ quyết tâm, nói nhỏ: "Lam Vũ, ngươi không thể thay đổi suy nghĩ của ta, ta cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của ngươi. Vậy thì sau này, chúng ta đừng nói về chuyện yêu quái nữa, được không?"

Lam Vũ bất lực nói: "Không nói đến, thì mâu thuẫn của chúng ta sẽ không tồn tại sao?"

Quý Linh Nguyệt lắc đầu: "Nhưng không nói đến, ngươi sẽ không giận ta nữa."

Lam Vũ sững người, trong lòng bỗng thấy chua xót. Một lúc sau, nàng nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc, tại sao ngươi lại ghét yêu quái đến vậy?"

"Tại sao ư?" Ánh mắt Quý Linh Nguyệt lơ đãng, như đang hồi tưởng lại chuyện gì. Một lúc sau, nàng ôm chặt đầu gối, khẽ cười một tiếng: "Có lẽ là vì, ta đã từng cứu một con mèo."

Lam Vũ ngơ ngác nhìn nàng.

Nữ hài nhắm mắt lại, giọng nói bất ngờ trở nên bình tĩnh, như đang kể một câu chuyện xưa không quan trọng: "Sau đó, nó đã giết chết tất cả mọi người trong làng của ta, và ăn tim của họ."

"..." Toàn thân Lam Vũ đông cứng, sắc mặt trắng bệch, khó coi đến cực điểm. Rất lâu sau, giọng nói khô khốc của nàng mới thoát ra khỏi cổ họng: "Xin lỗi."

"Ngươi xin lỗi cái gì?" Quý Linh Nguyệt chớp mắt liên hồi, kìm lại sự ẩm ướt trong đáy mắt: "Chuyện đó cũng đâu phải do ngươi làm."

Cho dù nàng ấy nói vậy, nhưng Lam Vũ vẫn vô cùng khổ sở, hai tay vô thức siết chặt vạt áo trên đầu gối.

Qua một lúc, cơ thể mềm mại khẽ tựa vào.

Lam Vũ quay đầu lại, thấy nữ hài đang gục trán lên vai mình, dáng vẻ ngoan ngoãn vô hại.

"A Nguyệt?"

Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, nói nhỏ: "Lam Vũ, đến giờ rồi."

Lam Vũ chưa phản ứng kịp: "Giờ gì?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, ngượng ngùng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ướt át. Lam Vũ đối diện với ánh mắt nàng ấy, không hiểu sao lại có chút sững sờ, đưa tay lên vuốt ve khóe mắt nàng ấy. Quý Linh Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại, nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.

Nhiệt độ nóng bỏng lập tức khiến nàng tỉnh lại. Lam Vũ kinh ngạc: "Ngươi không đi tìm Dược lão sao?"

Quý Linh Nguyệt "ừ" một tiếng, lí nhí: "Muộn quá rồi."

Vậy nên...

"Giúp ta lần nữa đi," Quý Linh Nguyệt nói giọng mềm mại: "Một lần cuối cùng thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro