Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 159 & 160 & 161 - (H+)x3

Chương 159: Đáng yêu (H)


Trăng thanh gió mát, một bóng người màu đen từ trên trời rơi xuống, làm tung lên một vùng cát bụi.

Sau khi lăn vài vòng trên đất, Lam Vũ che miệng ho khan, nghiêng đầu, nụ cười tươi rói nhìn người đang đè trên người mình: "Không bay được nữa à?"

Nữ nhân vẫn đang thở dốc dồn dập, mái tóc mềm mượt xõa xuống như thác đổ, nghe thấy Lam Vũ hỏi chuyện, nàng không khỏi mở to mắt, xấu hổ và bực mình nói: "Còn không phải do nàng giở trò sao?"

Lam Vũ cười cong mắt, vừa lật người hoán đổi vị trí, vừa trêu chọc: "Nàng không biết đâu, dáng vẻ này của nàng khiến người ta yêu thích biết bao."

Quý Linh Nguyệt lại nhíu mày: "Ta biết ngay mà," nàng duỗi tay, không chút ngần ngại đẩy khuôn mặt xinh đẹp của Lam Vũ ra: "Đây là nàng giở trò quỷ, nói gì mà 'đặc trưng của yêu quái' chứ, rõ ràng là nàng thích thấy ta xấu mặt thôi."

"Đây sao lại là xấu mặt?" Lam Vũ từ kẽ ngón tay nàng lộ ra một đôi mắt, vùng vẫy để giải thoát khuôn mặt mình ra, rồi mới cúi đầu, hôn một cái thật ướt át lên giữa trán nàng: "Đáng yêu làm sao."

Quý Linh Nguyệt bị hôn đến mức nheo mắt lại, ngoài miệng vẫn lầm bầm: "Nàng cũng chỉ thích tai mèo thôi, cả tối hôm nay cứ khen nó đáng yêu, chẳng lẽ bình thường nàng không cảm thấy... không cảm thấy ta..."

Những lời khen đáng yêu dường như có chút ấu trĩ. Quý Linh Nguyệt nín nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ: "Không thấy ta đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy vui sao?"

Lam Vũ bị nàng chọc cười: "Sao lại thế được? Dù nàng ở dáng vẻ nào cũng đều xinh đẹp, vừa nhìn đã thấy vui. Hơn nữa, không phải là ta thích tai mèo, chỉ vì nó mọc trên đầu nàng, nên ta mới thích."

Tuy khóe miệng không nhịn được cong lên, Quý Linh Nguyệt vẫn ra vẻ bất mãn, nói: "Nàng lại nịnh nọt... ưm..."

Đầu ngón tay mát lạnh lại xoa xoa đôi tai xù, thành thạo xoa tới chóp tai, Quý Linh Nguyệt run lên, theo bản năng nhắm mắt lại, trong cổ họng cũng bật ra những tiếng gầm gừ nhẹ.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Lam Vũ dừng tay lại, nhịn cười nói: "Hửm?"

"..." Quý Linh Nguyệt mở choàng mắt, khuôn mặt đã phủ kín một tầng hồng phấn, nàng giãy giụa đẩy vai Lam Vũ, bật người lên trong sự xấu hổ và tức giận đan xen: "Nàng buông ra... buông ta ra!"

"Ngoan," Lam Vũ vội vàng quấn lấy nàng, tay nâng cằm nàng, thân mật hôn lên môi nàng. Bàn tay còn lại lại trượt xuống theo thắt lưng nàng, nắm lấy cái đuôi vẫn luôn giấu trong quần áo: "Chúng ta về muộn một chút nhé."

Quý Linh Nguyệt rên lên một tiếng, sau khi nhận ra nàng muốn làm gì, đôi mắt tựa thạch lựu đỏ dần ầng ậng nước, lắp bắp nói: "Nàng... lúc nên chủ động thì không chủ động, lúc không nên chủ động thì lại, lại chủ động như vậy."

"Nàng không thích sao?" Lam Vũ đặt một nụ hôn lên má Quý Linh Nguyệt, mặt mày thư giãn, trong đôi mắt màu xanh lam phản chiếu khuôn mặt ửng đỏ của nữ nhân: "Nếu thật sự không thích, vậy chúng ta..." Còn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị một vật có lông xù quấn lấy, Lam Vũ lập tức nhìn sang, xác nhận đúng là cái đuôi thon dài ấy.

Quý Linh Nguyệt ngậm tức nuốt cay nhìn nàng, nói nhỏ: "Muốn, muốn ở trong phòng."

Lam Vũ bật cười: "Được."

Căn nhà có thể tùy ý co duỗi được lấy ra từ nhẫn trữ vật, lẻ loi xuất hiện trên sa mạc rộng lớn vô tận. Quý Linh Nguyệt cuộn mình trong lòng Lam Vũ, khi được nàng bế đi qua cây cầu gỗ trên mặt hồ, cầm lòng chẳng đặng mà cất lời: "Sau này, chúng ta mua thêm một vỏ sò có thể chứa được hai người, rồi đặt nó xuống nước có được không?"

"Mua vỏ sò để làm gì?"

Quý Linh Nguyệt mím môi, bình tĩnh nói: "Thì, thì cứ mua về đi, mua về rồi nàng sẽ biết."

Lam Vũ tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu: "Được, nhưng nếu là vỏ sò thì không cần tốn tiền mua, ta có thể trực tiếp về biển tìm một cái, nàng thích kiểu dáng thế nào?"

"Trông giống cái mà nàng ngủ từ nhỏ là được."

"Nàng biết cả vỏ sò ta ngủ từ nhỏ nữa à," Lam Vũ ngẩn ra, nói: "Nếu nói như vậy, ta có thể mang cái đó tới đây."

"Thật ư?" Đôi mắt Quý Linh Nguyệt sáng lên, hàng mi dài chớp chớp vài cái, lại ngại ngùng nói: "Thôi, dù sao cũng là vỏ sò nàng đã ngủ từ nhỏ đến lớn, vẫn nên để ở nhà nàng thì hơn."

Lam Vũ liếc nhìn đôi tai đang vểnh lên và đôi chân vô thức cong lên của nàng, liền biết nàng lại đang diễn nữa rồi: "Không thể nói như vậy được," nàng buồn cười, nói: "Nơi này cũng là nhà của ta mà."

Quý Linh Nguyệt sung sướng mím môi, ngượng ngùng nói: "Nếu nàng khăng khăng vậy thì... mang cái đó qua đây đi."

Lam Vũ dừng bước, thở dài một hơi: "Ta thật sự không chịu nổi nàng."

Quý Linh Nguyệt sững sờ, mơ hồ nhìn Lam Vũ. Còn chưa kịp hỏi tại sao, Giao Nhân đã đè nàng lên bức tường bên ngoài căn nhà, bàn tay trượt vào trong vạt áo, đôi môi đỏ mọng cũng phủ lên.

Quý Linh Nguyệt hoảng hốt chớp chớp mắt: "Khoan đã, còn chưa vào trong nhà..."

"Lát nữa vào."

Lam Vũ thành thạo trút bỏ xiêm y của nàng. Quý Linh Nguyệt ngước đôi mắt ướt át lên, chủ động cắn môi Lam Vũ, hai tay mò mẫm tháo gỡ đai lưng của nàng, sau khi kéo xuống, liền duỗi chân dẫm lên tà váy của nàng, cố gắng kéo y phục của nàng cùng xuống theo.

Lam Vũ phân tâm nhìn xuống dưới một cái, bất lực nói: "Nàng quả nhiên không để mình chịu thiệt."

Quý Linh Nguyệt khẽ thở dốc, lưu luyến vòng tay qua cổ nàng, lại rên rỉ mà hôn tới. Lam Vũ theo bản năng ôm chặt nàng, cơ thể dán sát hơn, gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương. Sau nụ hôn, nữ nhân mơ màng chớp chớp mắt, lời nói mơ hồ: "Mềm quá..."

"Ừm?"

Một bàn tay xinh đẹp trườn lên ngực nàng, chậm rãi bóp nhẹ một cái: "Mềm quá."

Lam Vũ sững sờ một chút, không biết nên buồn cười hay xấu hổ, đỡ lấy mông nàng bế người lên, vừa đi vào trong phòng, vừa vuốt ve cái đuôi mềm mại, trơn mượt kia.

"Ưm..."

Hai bắp chân nhỏ nhắn trắng nõn vắt sau lưng Lam Vũ khẽ đung đưa, chủ nhân của đôi chân vùi mặt vào vai nàng, co ro run rẩy. Lam Vũ bước vào cửa phòng, ôm người đổ xuống tấm nệm mềm mại, eo nàng cũng chen vào giữa hai chân Quý Linh Nguyệt, nhẹ nhàng đưa đẩy theo nhịp môi hôn: "A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt đê mê nhìn nàng, hơi thở vẫn dồn dập, trên khuôn mặt ửng đỏ đã không còn vẻ bình tĩnh, thản nhiên thường ngày. Lam Vũ khẽ cười một tiếng, đưa tay sờ soạng bụng dưới của mình, xòe năm ngón tay ra, đưa đến trước hàng mi ướt át của nàng: "Nhìn xem."

Trong tầm nhìn mờ ảo, trên năm ngón tay thuần khiết kia, lại dính đầy những vệt nước dính nhớp.

"..."

Một tiếng "ong" vang lên, đầu óc gần như bị nhiệt độ đột ngột dâng cao thiêu đốt thành bùn nhão. Quý Linh Nguyệt xấu hổ đến muốn bốc khói, giọng nói trêu chọc của Lam Vũ cũng vừa lúc này truyền vào tai nàng: "Chỉ là sờ sờ cái đuôi thôi, mà thoải mái đến vậy sao?"

====================
Chương 160: Kích thích (H+)

Quý Linh Nguyệt xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai, giả vờ dùng chân đạp nàng, ngược lại bị Lam Vũ tóm lấy mắt cá chân, dùng sức kéo lên, nàng không khỏi kinh hô một tiếng, "oạch" một cái ngã ra trên giường. Một chân bị kẹp chặt trong lòng bàn tay Lam Vũ mà giơ lên cao, chân còn lại lại gác ở bên hông nàng, bị ép phải phơi bày cơ thể.

"Nàng buông ra!" Quý Linh Nguyệt hoảng loạn chớp mắt, trong lòng vô cùng ngượng nghịu, không ngừng vặn vẹo muốn giải thoát chân mình ra khỏi tay nàng. Nhưng lực phản kháng của nàng không nặng không nhẹ, giãy dụa trên giường một lúc lâu, không những không giành được tự do, mà cái đuôi bị đè dưới mông lắc lư trái phải còn thu hút sự chú ý của Lam Vũ.

So với chủ nhân đang muốn chạy trốn, cái đuôi dài đen nhánh kia lại hết lần này đến lần khác lướt qua làn da trần trụi của nàng. Lớp lông tơ mềm mại mang đến một trận ngứa ngáy râm ran, Lam Vũ lặng lẽ hít vào một hơi, theo bản năng tránh về phía sau, nhưng nó lại như có sinh mệnh mà dính lấy nàng, tiếp tục lười biếng phe phẩy trên người nàng.

Sau khi bị cọ liên tiếp mấy cái, Lam Vũ cuối cùng xuýt xoa một tiếng, đưa tay bắt lấy cái đuôi bất ngờ hoạt bát kia: "Đừng nhúc nhích."

Quý Linh Nguyệt đột nhiên cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã cảm giác được Lam Vũ buông cổ chân mình ra. Nàng sững sờ một chút, vội vàng lật người bò về phía sau. Đầu gối vừa tiến được hai bước, liền bị nắm đuôi kéo lại: "Muốn đi đâu vậy?" Cơ thể mát lạnh của nữ nhân đè lên lưng nàng, hơi thở mềm mỏng phả ra: "Hửm?"

Cái đuôi dài mảnh mai kia đặc biệt nhạy cảm, chỉ cần dùng chút lực thôi là Quý Linh Nguyệt lập tức đỏ mắt, trên hàng mi cong vút đọng lại hơi nước ẩm ướt: "Đau..."

Lam Vũ vội vàng buông tay, lòng bàn tay đỡ lấy bụng nàng, rơi xuống vai nàng một nụ hôn an ủi. Quý Linh Nguyệt thở hổn hển lật người lại, tai khẽ run: "Ta muốn... ta muốn thu chúng lại."

"Không được."

Lam Vũ nắm cổ tay nàng ấn xuống giường, cương quyết nói: "Không được thu lại."

"Nhưng mà..."

Nàng còn chưa nói hết, cơ thể mềm mại của Lam Vũ đã chen vào giữa nàng, tách hai đùi của nàng ra. Vừa cúi người hôn nàng, vừa áp hoa huyệt của mình xuống, dán vào suối nước nóng đang tiết ra dâm dịch kia mà chậm rãi đưa đẩy.

"Ưm..."

Quý Linh Nguyệt bật ra một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, theo bản năng nâng eo lên, lại khiến âm vật sưng cứng cọ mạnh qua khe thịt ướt mềm của Lam Vũ. Nàng sướng đến run rẩy, cửa huyệt mấp máy lập tức tuôn ra dâm dịch dính nhớp, trơn ướt như mật ong. Rất nhanh, chỗ dán sát vào nhau đã truyền ra tiếng nước dâm đãng. Hai phiến mông trắng nõn cũng dần ướt đẫm trong lúc chuyển động.

"Ưm... hưm ưm..." Lam Vũ khẽ thở dốc một tiếng, vòng eo thúc đẩy nhanh hơn. Quý Linh Nguyệt quấn hai chân trên eo nàng, bị nàng đâm cho nhấp nhô lên xuống, chốc lát đã không còn sức lực, mềm nhũn vùi mình vào ga giường ẩm ướt.

Gió đêm mát mẻ thổi vào cửa sổ, nhưng lại không thể thổi tan bầu không khí nóng rực đang tràn ngập trong phòng. Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai cơ thể mảnh mai chồng lên nhau, làn da phủ đầy mồ hôi mỏng cọ xát vào nhau, dần dần nhuộm lên một màu hồng phấn ái muội. Quý Linh Nguyệt khó nhịn mà nhíu mày, sau khi âm vật bị đè xuống cọ xát vài lần, đôi mắt liền rưng rưng vài giọt lệ, khuôn mặt đỏ bừng, nàng ôm lấy tấm lưng Lam Vũ, nghiêng đầu, hôn loạn lên chiếc cổ trắng như ngọc, đưa tất cả những tiếng rên rỉ ngọt ngào đến bên tai Giao Nhân.

Khi sắp lên đỉnh, Lam Vũ đột nhiên thở dốc thẳng lưng lên, bóp cằm nàng mà hôn tới. Quý Linh Nguyệt kêu lên một tiếng. Hai đùi siết chặt lấy thắt lưng Lam Vũ, muốn kéo nàng ấy lại gần hơn. Nhưng lại có một bàn tay trượt theo bụng nàng xuống đến lùm cỏ đen ướt át, vén mở thịt sò trắng muốt ra, đút vào cái miệng nhỏ đỏ au đang không ngừng tuôn ra mật dịch.

"Ưm..."

Quý Linh Nguyệt run rẩy kẹp chặt dị vật trong âm đạo, bị thúc mạnh đến nơi sâu nhất, liền kêu lên một tiếng rồi xuất ra. Tiếng rên rỉ thỏa mãn đều bị nghiền nát trong môi lưỡi quấn quýt. Nàng hé mở đôi mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm vào hàng mi màu bạc gần ngay trước mắt. Hai tay từ từ mò lên ngực Lam Vũ, bắt lấy bầu ngực căng tròn mà xoa nắn.

Hàng mi dài của Lam Vũ khẽ run, không khỏi nhíu mày, từ trong cổ họng thoát ra một tiếng thở dài quyến rũ.

Huyệt thịt đang siết chặt ngón tay đột nhiên thắt lại. Lam Vũ ngẩn ra một chút, cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn triền miên này, giọng nói khản đặc: "Thích ta thở dốc sao?"

Khuôn mặt Quý Linh Nguyệt nóng lên, ngập ngừng: "Không, không thích."

"Mèo con nói dối là hư đấy."

Lam Vũ thành thạo vuốt ve tai nàng, khi nàng không nhịn được rụt vai lại, lại bắt đầu đưa đẩy ngón tay đang nhét trong huyệt thịt.

Tiếng nước anh ách vang lên. Quý Linh Nguyệt bị nàng thúc vài cái, liền nhạy cảm kẹp chặt hai chân, cào cấu loạn xạ trên lưng Lam Vũ: "Chậm, ưm! Chậm một chút..."

Lam Vũ hôn lên cổ nàng, thì thầm: "Bây giờ thì sẽ không nghe lời nàng đâu."

Động tác của nàng gấp gáp, lực đạo lại lớn. Đầu ngón tay đâm vào huyệt đạo se khít đến tận nơi sâu nhất, khi rút ra còn bị thịt non mềm mọng liếm mút lấy lòng. Dâm dịch không ngừng tuôn ra bị thúc thành bọt, nhớp nháp dính trên cửa huyệt đỏ thắm. Lam Vũ đẩy người trượt lên trên, lại nắm đuôi kéo nàng trở lại. Mái tóc dài của Quý Linh Nguyệt xõa tung sau lưng, giọng nói lạnh lùng dần nhuốm đầy tiếng nức nở. Không lâu sau, nàng liền run rẩy ôm chặt vai Lam Vũ, huyệt thịt mềm mại ẩm ướt cũng run rẩy cắn chặt ngón tay đang chôn sâu trong cơ thể, bắn ra một dòng dâm thủy.

"Sao lại nhanh như vậy chứ?" Lam Vũ rút ngón tay ra, dịu dàng xoa bóp cửa huyệt không ngừng đóng mở, quả nhiên, lại nhận được một bàn tay đầy chất lỏng nóng hổi ướt đẫm. Nàng cười một tiếng, đặt bàn tay dính nhớp lên bụng dưới của Quý Linh Nguyệt rồi lau lau. Trước đôi mắt long lanh lệ nhòa của nàng ấy, không vội không vàng mà vươn lưỡi ra, từng chút từng chút liếm sạch chất lỏng còn sót lại ở kẽ ngón tay.

Quý Linh Nguyệt khẽ mở to mắt, bàng hoàng nhìn nàng. Chờ nàng tới gần, liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chủ động ngậm lấy đôi môi kiều diễm của nữ nhân. Lam Vũ cười một tiếng, vừa nhiệt tình quấn quýt hôn môi cùng nàng, vừa tùy ý xoa nắn đôi gò bồng đảo của nàng, ấn đầu vú đang cương lên trong lòng bàn tay mà thưởng thức.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc đứt quãng. Qua một lúc lâu, mới có một giọng nói nũng nịu không tròn câu:

"Ưm... đừng, đừng đi..."

Quý Linh Nguyệt bị hôn đến thở hổn hển, vẫn không muốn kết thúc nụ hôn này, đôi mắt phượng chỉ còn lại tình dục mê ly. Lam Vũ không nặng không nhẹ xoa nắn sau gáy nàng, nói một tiếng "ngoan", rồi men theo cổ nàng tiếp tục hôn xuống. Đôi môi đỏ mọng ngậm lấy nhũ hoa yêu kiều, sau khi mút cho ướt đẫm, lại hôn phớt lên bụng dưới của nàng.

Cơ thể nữ nhân bị hun đến hồng hào, mềm nhũn nằm trên tấm nệm mềm mại như thể không xương. Cánh hoa dính đầy mật dịch trong suốt khẽ mở ra, để lộ cửa huyệt không ngừng co giãn bên trong. Lam Vũ nâng hai chân nàng lên, vùi đầu xuống, đầu lưỡi thô bạo lướt qua khe thịt ướt mềm. Quý Linh Nguyệt đột nhiên run lên, vòng eo ngọ nguậy bất an. Cái đuôi xù xù lại quấn lên cổ Lam Vũ, kéo nàng xuống liếm sâu hơn.

Cái miệng nhỏ chật hẹp lại một lần nữa tiết ra vài tia dâm dịch dính nhớp. Lam Vũ ho nhẹ một tiếng, tiến lên ngậm lấy âm vật đã bị bỏ rơi bấy lâu. Nhưng cái đuôi quấn trên cổ lại đột nhiên siết chặt, khiến nàng có chút không thở nổi. Nàng vuốt ve bắp đùi căng thẳng của Quý Linh Nguyệt, rồi trượt xuống, xoa nắn cặp mông đang ưỡn lên: "Thư giãn một chút."

Chóp mũi Quý Linh Nguyệt ửng đỏ, nheo mắt "ừm" một tiếng. Cơ thể đang căng chặt lại trở nên mềm nhũn, mái tóc đen và hàng mi dài đều ướt sũng, giống như một con mèo con lông đen bị dính nước mưa.

Lam Vũ mỉm cười cụp mắt xuống, lại liếm lên tiểu hạch nhỏ nhắn, trong miệng phát ra tiếng nước nhóp nhép, Quý Linh Nguyệt nghe thấy mà nóng mặt, nhưng đôi chân lại càng mở rộng ra, cùng với động tác ưỡn eo của mình, nàng hết lần này đến lần khác ấn đầu tóc bạc xuống.

Thấy nàng đã hoàn toàn thả lỏng, Lam Vũ lặng lẽ gỡ cái đuôi đang quấn trên cổ xuống, chậm rãi quấn hai vòng trên tay mình.

"Lam Vũ, Lam Vũ... Mút thêm một chút nữa, ưm... tuyệt quá..."

"Lam Vũ, ngậm lấy..."

"Lam Vũ, muốn nữa..."

Quý Linh Nguyệt thỏa mãn nhắm mắt lại, âm vật bị mút mát trong khoang miệng ẩm ướt, không thể kiềm lại những tiếng rên rỉ quyến rũ ngọt ngào, nàng run rẩy xuất trên mặt Lam Vũ.

Lam Vũ liếm môi, lại trườn lên trên, mang đến môi nàng nụ hôn ướt át: "A Nguyệt..."

Quý Linh Nguyệt mở choàng mắt, dùng giọng mũi nói: "Ừm?"

"Ta muốn chơi nàng."

Nàng ngây người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Lam Vũ, vẫn chưa kịp phản ứng, hạ thân lập tức truyền đến cảm giác ngứa ngáy, một thứ có lông xù xù len lỏi vào huyệt đạo ướt nóng của nàng, hoàn toàn lấp đầy bên trong.

"!"

Nàng bỗng giật bắn người, đầu óc tỉnh táo hơn phân nửa, giãy giụa nhìn xuống dưới.

Một cái đuôi xù xì màu đen, đang nhét vào giữa hai chân nàng.

Đó là đuôi của ai?

Quý Linh Nguyệt cứng đơ như khúc gỗ, đôi mắt mở to, tựa như không hiểu mình đang nhìn thấy cái gì. Còn Lam Vũ thì cười tít mắt, vui vẻ nói: "Quả nhiên, như thế này có phải càng kích thích hơn không?"

======================
Chương 161: Gâu

Thực sự, thực sự khó coi...

Đôi mắt đẫm lệ của Quý Linh Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái đuôi, khí nóng dâng lên, đang định siết chặt nắm đấm để nghiêm túc kháng cự một lần, đã bị Lam Vũ hôn lên môi, đôi tai xù xì cũng một lần nữa rơi vào lòng bàn tay nàng.

"Không được đâu," Lam Vũ đoán trước được Quý Linh Nguyệt muốn nói gì, liền giành một bước chặn miệng nàng: "Thực sự rất thoải mái."

Quý Linh Nguyệt bị xoa nắn đến mức híp cả mắt lại, miệng vẫn lắp bắp nói: "Ưm... vậy nàng, sao nàng không tự làm?"

Lam Vũ nhếch khóe môi, ranh mãnh nháy mắt với nàng: "Nàng làm trước, rồi ta sẽ làm."

"Không thèm..."

"Thật không?" Lam Vũ mím môi, bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Chẳng lẽ nàng không muốn dùng cái đuôi của nàng để thao ta sao?"

Lời vừa dứt, Quý Linh Nguyệt không khỏi ngẩn ngơ: "Đuôi của ta, thao nàng?" Nàng vừa tưởng tượng ra cảnh tượng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, một đôi mắt phượng cũng sáng rực lên: "Thật sao?"

Lam Vũ nén cười, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là thật."

Quý Linh Nguyệt vui vẻ chưa được bao lâu, lại nhíu mày đầy lo lắng, nghi ngờ nói: "Nàng lại đang lừa ta đúng không?", nàng nhớ lại chuyện mình bị Lam Vũ trêu chọc cách đây không lâu, nhỏ giọng lầm bầm: "Lát nữa nàng hành hạ ta xong, chắc chắn lại nuốt lời."

Lam Vũ chớp mắt một chút: "Sao lại như vậy được, ta nào có xấu xa như thế?"

"Chỗ nào mà nàng không xấu xa?" Quý Linh Nguyệt nghiêm túc nói: "Dù sao nàng cũng chỉ thích bắt nạt ta trong những chuyện như thế này."

Lam Vũ thấy không lừa được nàng, nhức đầu mà bĩu môi, đưa ra cam kết: "Vậy như thế này đi, lần này ta nhất định không nuốt lời, nếu nói lời lừa gạt nàng, ta sẽ là... sẽ là chó con."

Quý Linh Nguyệt sửng sốt, lại buông lỏng cảnh giác: "Chó con? Thật à?"

Lam Vũ mỉm cười hôn lên chóp mũi nàng: "Ta còn phải lừa nàng trong chuyện này sao?"

Quý Linh Nguyệt "hừ" một tiếng, bất mãn ngước mắt lên, đối diện với khuôn mặt gần kề của nữ nhân, gương mặt nhuốm sắc dục trở nên diễm lệ hơn ngày thường, khi mỉm cười nhìn nàng, còn quyến rũ mê hoặc lòng người hơn cả Hồ yêu.

Nàng nhất thời sững sờ tại chỗ, thậm chí còn quên cả cảm giác kỳ lạ dưới thân mình. Câu hỏi vốn định buột miệng thốt ra cũng thay đổi: "Giao Nhân... trời sinh đã đẹp như vậy sao?"

Lam Vũ đắc ý nhếch khóe môi: "Đương nhiên rồi. Năm xưa ở núi Hạo Thần, các nàng Trúc Cơ xong thì tẩy tủy luyện cốt, ngoại hình rực rỡ hẳn lên. Có phải chỉ có ta là trước và sau khi Trúc Cơ không có gì khác biệt không? Không phải vì ta trời sinh đã xinh đẹp, tủy cốt trong suốt, đã hoàn hảo đến mức không cần hoàn hảo hơn nữa sao..."

Thấy nàng cứ tự khen mình mãi không thôi, Quý Linh Nguyệt chớp mắt, chậm rãi nói: "Nếu nàng không nói gì, thì sẽ đẹp hơn."

Giọng Lam Vũ khựng lại. Sau khi kịp phản ứng, lập tức mặt mày hớn hở, nhào tới véo mặt nàng: "Được lắm, bây giờ nàng cũng biết châm chọc ta rồi."

Hai người đùa qua giỡn lại. Quý Linh Nguyệt vừa cười vừa lùi về phía sau, đồng thời nhấc chân đạp lên người Lam Vũ. Cú đạp này lại không hiểu sao làm động đến dị vật dưới thân, cái đuôi vốn đang nhét bên trong đột nhiên rút ra một đoạn. Nàng không tự chủ được mà run lên, lại có ý muốn thoái lui: "Ta, ta không muốn nữa..."

"Khoan đã."

Lam Vũ cúi người đè nàng xuống, đầu ngón tay xoa nắn âm vật trên đỉnh khe hoa, xoa ra tiếng thở dốc ngọt ngào của nữ nhân, rồi dò xuống dưới, nhẹ nhàng gạt lớp lông mao bị dâm thủy làm ướt ở bên cạnh cửa huyệt.

Sau một lúc nói cười vừa rồi, chất lỏng trên mấy chùm lông mao này đã hơi khô lại, dính vào nhau, không còn mềm mại như trước. Lam Vũ đẩy tới phía trước một cái, Quý Linh Nguyệt liền run rẩy co chân lại, ngón tay gầy gò siết chặt lấy cánh tay nàng, tủi thân nói: "Ngứa..."

Cái đuôi vốn là thứ mềm mềm xù xù, nhét vào trong âm đạo nhạy cảm lại càng ngứa ngáy dữ dội. Huống chi cái đuôi của nàng cũng là bộ phận cực kỳ nhạy cảm, cảm giác bị thịt non ẩm ướt và nóng bỏng siết chặt lấy vừa thoải mái lại vừa quái lạ. Hai loại cảm giác đan xen vào nhau, ý thức của nàng gần như hỗn loạn.

Lam Vũ liếc nhìn nàng một cái, im lặng nâng lưng nàng lên, cúi đầu hôn lên bầu ngực trắng nõn của nữ nhân, mút ra từng vết đỏ mập mờ. Quý Linh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, hàng mi không ngừng run rẩy, đôi mắt long lanh nhìn Lam Vũ không chớp. Khi nàng ấy hôn đến nhụy hoa đỏ ửng ở đỉnh, nàng không nhịn được ưỡn người lên, chủ động dâng đến đôi môi ướt át kia.

"Ưm..."

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt ve vãn nhũ hoa nhỏ bé. Chờ khi nó bị liếm ướt liếm cứng, liền ngậm vào miệng mà dùng sức bú mút. Khoái cảm tê dại lập tức truyền ra từ đầu vú. Quý Linh Nguyệt nức nở ôm lấy đầu Lam Vũ. Bàn tay còn lại vẫn siết chặt cánh tay Lam Vũ, nàng lại dần bỏ qua những động tác nhỏ của nàng ấy ở phía dưới.

Quả nhiên, những thứ không mọc ra từ người mình thì rất khó điều khiển.

Lam Vũ cẩn thận bóp lấy cái đuôi mà đưa đẩy. Cái miệng nhỏ hồng hào bị lớp lông mao hơi dài che phủ, chỉ khi rút ra, mới có thể nhìn thấy một chút thịt non bám trên lớp lông mao ướt át. Cái đuôi sau khi bị mật dịch tẩm ướt đã không còn mềm mại nữa, một chùm lông mỏng còn nhỏ nước xuống, trông đáng thương vô cùng.

Người trong lòng cuối cùng cũng buông tay, chuyển sang ôm lấy lưng nàng mà kéo lên, rên rỉ nỉ non muốn hôn nàng. Lam Vũ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Bầu ngực mềm mại ép sát vào nhau, đầu vú hơi cứng thậm chí còn có chút cộm.

Nàng nhắm mắt ngậm lấy đầu lưỡi hồng hào mà Quý Linh Nguyệt đưa tới, ôm nàng ấy lật người lại, vừa xoa bóp cặp mông mềm mại thon gọn của nàng ấy, vừa ngồi dậy, cái bóng đen đang ra vào giữa hai chân dần tăng tốc, không ngừng bắn ra chất lỏng trong suốt. Quý Linh Nguyệt nhíu mày, từ trong nụ hôn phát ra tiếng ngâm nga khó nhịn.

"Ah... Lam Vũ, Lam Vũ..."

"Sao vậy?" Lam Vũ mở mắt, tốt bụng buông nàng ra: "Khó chịu sao?"

Khi hỏi câu này, cái đuôi thon dài đang đâm tới chỗ sâu, lông mao thô ráp cọ xát lên vách thịt nhạy cảm bên trong, kích thích bắp đùi run lên một trận.

Quý Linh Nguyệt cắn môi, giọng run rẩy: "Không khó chịu..."

Lam Vũ gật gù: "Vậy ta đổi câu hỏi," nàng dịu dàng nói: "Cái đuôi cảm thấy càng lúc càng thoải mái, hay là bên trong thấy càng lúc càng thoải mái?"

"..." Sau một khoảng lặng, Quý Linh Nguyệt hé môi, lắp bắp nói: "Nàng, sao nàng có thể hỏi chuyện này được chứ?!"

"Sao lại không thể hỏi?"

Lam Vũ bật cười, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nữ nhân, rồi đỡ sau gáy nàng, thực sự ấn nàng xuống: "Nàng nhìn xem."

Quý Linh Nguyệt theo bản năng mở to mắt, nhìn cảnh tượng giao hợp bên dưới thân mình, nhất thời cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Tiểu huyệt đỏ hồng đang ngậm chặt cái đuôi. Tuy không thể nhìn thấy bên trong, nhưng nàng lại thật sự có thể cảm nhận được thịt non đang mấp máy liếm mút, vòi vĩnh như thể đang hy vọng được thao lộng một cách tàn bạo vậy.

Trong lòng Quý Linh Nguyệt càng xấu hổ hơn nữa, ánh mắt phiêu đãng, tầm mắt hạ xuống, lại nhìn thấy bàn tay xinh đẹp kia ở phía dưới.

Bàn tay tựa như ngọc, lại nắm lấy một cái đuôi đen nhánh, vừa rút ra khỏi huyệt đạo đã mang theo một lượng lớn dâm thủy quẹt lên bụng dưới của Lam Vũ. Khi đút vào, lại chậm rãi đẩy mép thịt dâm đãng ra để đâm đến chỗ sâu nhất. Lông mao ướt sũng cọ xát qua từng nếp uốn của huyệt đạo.

Hốc mắt nàng càng lúc càng đỏ, cả khuôn mặt cũng bị hun đến đỏ ửng như ráng chiều, căng mọng ẩm ướt, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể chảy ra nước.

Lam Vũ khẽ cười nói: "Nhìn đến mê mẩn luôn rồi sao?"

Quý Linh Nguyệt đột nhiên run lên, hoàn hồn lại, xấu hổ đến mức giận dữ muốn nhào qua cắn nàng. Lam Vũ nhanh tay lẹ mắt bóp lấy cằm nàng, ngược lại ấn nàng nằm xuống giường, vòng eo tách hai đùi nàng ra. Dây mây xanh mảnh khảnh lan ra, quấn quanh đuôi mèo mà trèo lên, chớp mắt đã chui vào trong cửa huyệt, vẫn quấn đến tận chóp đuôi.

Quý Linh Nguyệt "ưm" một tiếng, lồng ngực gấp gáp phập phồng: "Nàng, nàng muốn làm gì..."

"Ta đến giúp nàng," Lam Vũ sợ vừa buông tay nàng sẽ cắn tới, vẫn giữ nguyên tư thế này hôn nàng một cái: "Ai bảo cái đuôi của nàng mềm oặt, lại chậm chạp như vậy."

"Khoan đã, ta có thể tự..."

Nàng vừa định tỏ ra yếu thế, cái đuôi mèo bị dây mây quấn lấy liền nhanh chóng ra vào trong huyệt đạo. Quý Linh Nguyệt kinh hô một tiếng, lắc mông muốn rụt về phía sau, nhưng bị Lam Vũ kéo lấy gốc đuôi lôi trở lại: "Chạy đi đâu?"

Nàng nức nở một tiếng, mấy lần giãy giụa đều không thành, bị bế lên ngồi quay lưng lại trong lòng Lam Vũ. Lam Vũ dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, một tay xoa nắn bầu ngực mềm mại của nữ nhân, tay còn lại trượt xuống theo bụng dưới, đùa nghịch âm vật đang sưng đỏ.

"Ah... ah ư..."

Quý Linh Nguyệt đột nhiên thẳng lưng lên, hạ thân truyền đến tiếng nước anh ách. Dây mây thô ráp và cái đuôi mềm xù cùng nhau cắm vào trong huyệt, thúc ra mật dịch bắn tung tóe.

"Đừng..." Nàng lắc đầu nguầy nguậy, âm vật nhạy cảm bị bóp không nặng không nhẹ, liền nức nở nói: "Nhẹ, nhẹ một chút..."

"Nhẹ một chút?" Lam Vũ sờ dâm thủy vừa tràn ra từ cửa huyệt, bật cười nói: "Nàng rõ ràng rất thích mà."

"Ta không... ưm!"

Quý Linh Nguyệt bắn ra một chút, bị Lam Vũ nắn cho vừa đau vừa sướng, cặp mông theo bản năng kẹp chặt lại, toàn thân phát run. Lam Vũ cúi đầu hôn lên cổ nàng đang ướt đẫm mồ hôi, tăng tốc độ xoa nắn âm vật trong lòng bàn tay. Hai cẳng chân thon thả vô thức đung đưa loạn xạ trong không trung. Cùng với một tiếng rên rỉ quyến rũ, Quý Linh Nguyệt run rẩy ngã vào lòng Lam Vũ. Giữa hai chân đang dang rộng tuôn ra một dòng chất lỏng đứt quãng.

Nàng ngửa đầu, gối lên vai Lam Vũ, lông mày lá liễu nhíu lại, khóe mắt vương những giọt lệ ướt át. Lam Vũ dịu dàng vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của nàng. Chờ nàng dần dần bình ổn lại nhịp thở, liền tiếp tục thúc đẩy dây mây xanh của mình.

Quý Linh Nguyệt cương cứng một chút, mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, vô cùng tủi thân: "Nàng, trước đó nàng nói rồi, bây giờ đến lượt nàng."

Lam Vũ khựng lại, chần chừ nói: "Nàng đang nói về cái gì vậy?" Nàng cẩn thận hỏi: "Là chuyện dùng đuôi mèo thao ta sao?"

Quý Linh Nguyệt "ừm" mạnh tiếng tiếng bằng giọng mũi, trong ánh mắt chứa chan mong đợi. Lam Vũ bị ánh mắt của nàng nhìn đến chột dạ, ho khan một tiếng, bình tĩnh nói: "Ta đương nhiên nói lời giữ lời."

Khi nụ cười của đối phương dần dần nở rộng, nàng hắng giọng một cái, tao nhã nói: "Gâu."

Quý Linh Nguyệt sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng. Lam Vũ không hề xấu hổ quay đầu đi, đứng đắn nói: "Ta là chó con."





=========================
=================
Editor: Đọc xong có thấy lâng lâng không chứ hả🥰? Để tôi edit cho quý vị chùm ngoại truyện mắc chửi đặng tắt nắng rồi đọc cốt truyện chính tiếp he💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro