Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 151 (H) & 152

Chương 151: Nhìn xem (H)


Khi về đến nhà của mình, trời đã tờ mờ sáng. Quý Linh Nguyệt đi phía trước, tay dắt Lam Vũ: "Có cần thử dò xét Sở Kiều không?"

"Chuyện đó cứ giao cho mấy vị chưởng môn là được," Lam Vũ nhớ lại vẻ mặt của các vị chưởng môn ban nãy, thở dài: "Quả nhiên, cho dù biết mối thù giữa Yêu Vương và Bồng Lai, họ vẫn không thể tin rằng Bồng Lai đã nhúng tay vào chuyện ở thành Võng Lượng."

Quý Linh Nguyệt rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Giam cầm Giao Nhân để lấy máu tăng công lực, tuy nghe có vẻ đáng khinh bỉ, nhưng trong mắt các tu sĩ, vẫn chưa đến mức tàn ác tận cùng. Dù sao..." Nàng dừng lại một chút, tiếp tục: "Trong mắt họ, Giao Nhân cũng là yêu, không cần phải thương hại. Nếu họ có cơ hội làm vậy, có lẽ cũng sẽ động lòng."

Lam Vũ mím môi, lẩm bẩm: "Chỉ khi chứng minh được việc thành Võng Lượng bị phá hủy thật sự là do Bồng Lai gây ra, bọn họ mới chịu nghiêm túc."

"Đúng vậy," Quý Linh Nguyệt đẩy cửa, bước vào: "Dao không cứa vào người mình thì không biết đau. May là bây giờ có dáng vẻ thảm hại của Khánh Tử Bạch với tâm thức bị hủy hoại, và cả sự làm chứng của Tề cô nương, đủ để khơi dậy sự nghi ngờ của họ rồi."

Nghe đến đây, Lam Vũ không nhịn được cười: "Nói như vậy, còn phải cảm ơn Tề cô nương đã lén theo dõi chúng ta. Bằng không, mấy người chúng ta mà kéo theo một Khánh Tử Bạch bị thương trở về, chắc chắn có nói thế nào cũng không ai tin."

Quý Linh Nguyệt bĩu môi: "Ai bảo chúng ta là yêu ma quỷ quái cơ chứ."

Lam Vũ bị nàng chọc cười, muốn đưa tay lên véo mũi nàng, nhưng vừa cử động đã đau đến mức "suýt" một tiếng.

Quý Linh Nguyệt sững lại, vội vàng xắn tay áo nàng lên, nhìn vào cẳng tay. Ở đó in hằn mấy vết ngón tay màu đỏ sẫm, đã bắt đầu chuyển sang tím. Lam Vũ cảm thán: "Khánh Tử Bạch kia nữa, cổ tay đã gãy rồi, không biết lấy đâu ra sức mạnh lớn đến thế, siết ta đau điếng người."

Quý Linh Nguyệt cẩn thận phủ tay lên, lòng bàn tay ấm áp: "Hắn cũng đã như vậy rồi, nàng đừng tức giận nữa."

"Ta không giận," Lam Vũ rũ mắt nhìn làn da đang dần tan đi vết bầm, thở dài: "Chỉ là, khi mới gặp hắn năm đó, ta không thể ngờ cuối cùng hắn lại có kết cục như thế này."

Quý Linh Nguyệt không nói gì. Sau khi chữa lành vết thương cho nàng, liền kéo nàng vào trong nhà: "Không cần phải phiền não. Hắn cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời nàng thôi."

Lam Vũ nhướn mày, thoáng chốc lại nhớ ra một chuyện khác: "À đúng rồi, ta gặp Yêu Trúc."

"Yêu Trúc?" Quý Linh Nguyệt hơi ngạc nhiên, quay đầu lại: "Khi nào? Ở đâu?"

Lam Vũ bất đắc dĩ cười: "Thật ra nàng cũng gặp rồi, lúc rời khỏi thành Võng Lượng ban nãy, nàng đã hất văng nàng ta đấy."

Suy nghĩ một lúc, Quý Linh Nguyệt nhíu mày: "Là nữ nhân cưỡi trên người nàng à?"

"...Sao lại nói là cưỡi? Thôi được rồi, đúng là nàng ta."

"Không ngờ, nàng ta lại gia nhập phe yêu quái."

"Nàng ta vốn là yêu quái, hơn nữa Huyên Ngọc vẫn còn trong tay Lam Nguyệt Yêu." Lam Vũ trầm tư: "Không biết nàng ta có rõ tình hình của Huyên Ngọc không. Đã nhiều năm trôi qua, Yêu Trúc là một hồ ly tinh ranh như vậy, chắc chắn đã làm gì đó rồi."

Quý Linh Nguyệt gật đầu, im lặng tiến lên một bước, chui vào lòng Lam Vũ, tay cũng ôm lấy eo nàng.

Lam Vũ sững lại, cúi đầu nhìn nàng, đặt tay lên lưng nàng: "Sao vậy?"

"Mệt rồi."

Lam Vũ chớp mắt, ôn hòa nói: "Nàng vất vả rồi."

Quý Linh Nguyệt nói khẽ: "Chỉ một câu vất vả là không đủ đâu."

"Vậy còn muốn gì nữa?"

Người trong lòng im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn nàng chằm chằm. Lam Vũ nhìn lại nàng ấy một lúc, bỗng nhiên linh tính mách bảo, cúi đầu hôn lên môi nàng ấy một cái.

Quý Linh Nguyệt "hừ" một tiếng mềm mại: "Một cái không đủ."

"Được rồi," Lam Vũ đỡ lấy mặt nàng, bóp hai má, đôi môi đỏ mọng bĩu ra, nàng nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, cả khuôn mặt nhăn nhó, càng thêm đáng yêu. Lam Vũ cười khúc khích, buông bàn tay đang xoa nắn mặt nàng ra, cúi đầu hôn lên môi nàng.

"Lam Vũ..."

"Hửm?"

Quý Linh Nguyệt vòng tay qua cổ nàng, nói nhỏ: "Chúng ta đi ngủ thôi."

"Chỉ ngủ thôi sao?"

Quý Linh Nguyệt sững lại, đột nhiên đỏ mặt, ngẩng đầu cắn một ngụm lên mặt nàng: "Nàng nói xem?"

Lam Vũ mơ hồ nói: "Ta thật sự không biết... Ôi ôi, nàng là cún con sao?" Nàng lấy tay che miệng Quý Linh Nguyệt, giả vờ hung dữ: "Còn cắn người nữa, ta sẽ phạt nàng thật nặng đấy."

Quý Linh Nguyệt ngước mắt nhìn nàng một lúc, khẽ hé đôi môi đỏ, liếm vào lòng bàn tay Lam Vũ.

Vừa mới đẩy mở cửa phòng ngủ, Quý Linh Nguyệt đã vòng tay ôm cổ nàng mà hôn lên, Lam Vũ đóng cửa lại, bế nàng lên trong bóng tối, rồi đặt nàng xuống chiếc bàn gần cửa.

Chiếc áo choàng đen dùng để đi đêm của nàng nhanh chóng bị Lam Vũ vén lên. Nữ nhân thở dồn dập, đôi môi hôn khắp gương mặt Quý Linh Nguyệt, tay thì lại ở dưới cởi dây thắt lưng của nàng. Quý Linh Nguyệt rất phối hợp. Chẳng mấy chốc, làn da mịn màng của nàng đã dán sát vào lòng bàn tay hơi lạnh của Lam Vũ.

Nàng khẽ "ưm" một tiếng, đôi chân quấn lấy eo Lam Vũ, kéo nàng ấy lại gần mình, gần hơn chút nữa.

Những ngón tay mềm mại thành thạo xoa nắn âm vật ẩm ướt. Quý Linh Nguyệt run rẩy, theo bản năng nắm chặt lấy vải áo sau lưng Lam Vũ, giọng nói ngắt quãng: "Nàng hôm nay... ưm, sao mà, sao mà nồng nhiệt thế này..."

Lam Vũ ngước lên, ngực vẫn còn phập phồng, đôi mắt long lanh ngập hơi nước, trông còn quyến rũ hơn cả Quý Linh Nguyệt đang đỏ bừng mặt. Hai người chen chúc ở cửa, quần áo thậm chí còn khá chỉnh tề. Nếu không nhìn kỹ, chẳng ai biết được các nàng đang làm chuyện này.

Nàng ôm chặt Quý Linh Nguyệt, vùi mặt vào cổ nàng ấy, đầu ngón tay xoa nắn giữa hoa huyệt ướt mềm, dính đầy chất lỏng dính nhớp. Rồi tách hai cánh môi mềm mại ra, chậm rãi thăm dò vào huyệt đạo: "Chẳng phải vì nàng... quá quyến rũ sao."

Lông mi Quý Linh Nguyệt khẽ run, khóe miệng cong lên, không khỏi có chút e thẹn. Nàng vươn tay ôm chặt Lam Vũ, bụng dưới cũng hưng phấn co rút lại.

Lam Vũ nghiêng đầu hôn vào tai nàng, dịu dàng nói: "Nếu đã thích cố ý câu dẫn ta như thế, cả đời này ta sẽ không bao giờ buông nàng ra đâu."

Vừa nói, nàng vừa chậm rãi xoay tròn ngón tay. Lòng bàn tay miết lên thịt mềm nóng bỏng. Một sợi dây mây không biết từ đâu vươn ra cũng quấn lấy âm vật đang sưng đỏ, chậm rãi khêu gợi. Quý Linh Nguyệt nức nở, cằm tựa vào vai nàng, thoải mái híp mắt lại: "Nàng... nàng tốt nhất... hãy giữ lời..."

Lam Vũ cười khẽ: "Đó là chuyện đương nhiên."

Nàng bế Quý Linh Nguyệt lên, đỡ mông nàng ấy đi vào trong phòng. Một cành dây mây thay thế hai ngón tay, nhét vào trong huyệt, thuận theo động tác bước đi mà rút ra đút vào theo nhịp. Quý Linh Nguyệt không khỏi nghẹn ngào nức nở, nắm chặt vai Lam Vũ. Dâm thủy chảy ra thật nhiều, tất cả đều dính lên váy của nàng.

Lam Vũ đặt Quý Linh Nguyệt lên giường, đè trên người nàng, hôn nàng, dịu dàng nói: "Không thoải mái thì phải nói với ta nhé."

Quý Linh Nguyệt đê mê "ừm" một tiếng.

Không biết từ lúc nào, ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.

Mưa thu liên miên, khí lạnh ùa về, một mùa đông dài sắp đến.

Nước mắt lăn dài từ khóe mắt, đôi chân của nữ nhân yếu ớt vắt trên vai Lam Vũ, khẽ đưa đẩy theo chuyển động của nàng. Lam Vũ cúi xuống ngậm lấy đầu vú sưng đỏ, nhẹ nhàng kích thích, Quý Linh Nguyệt rên rỉ vài tiếng nhỏ bé, bị khoái cảm tiến vào sâu đến mức cảm thấy tê dại.

"A Nguyệt," Lam Vũ nói nhỏ nhẹ: "Trời mưa rồi."

Quý Linh Nguyệt theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong sân có vài chiếc lá đang rơi, những vệt mưa phùn tí tách nhỏ xuống từ mái hiên, càng khiến không gian bên trong căn phòng thêm ấm cúng. Nàng chớp chớp mắt, quay đầu lại, vươn tay ra muốn được Lam Vũ ôm: "Một... lần cuối cùng... rồi thôi..."

"Được."

Lam Vũ theo ý nàng, ngón tay đang vùi trong huyệt đạo nóng bỏng càng thêm mạnh mẽ, thúc ra tiếng nước "bạch bạch". Quý Linh Nguyệt rên rỉ khản đặc, hàng mi dày thấm đẫm hơi nước, vách thịt mềm đỏ ửng không biết mệt mỏi mà liếm mút dị vật đang xâm nhập, âm vật giữa hai chân đột ngột bị quấn chặt, khiến nàng run rẩy toàn thân, tuôn ra từng dòng lại từng dòng nước tình nóng ẩm.

Lam Vũ từ từ vuốt ve hõm lưng thon gọn của nàng, lật người lại, để nàng nằm úp trong lòng mình nghỉ ngơi. Bên tai truyền đến tiếng nước tí tách, mưa phùn rơi xuống mặt hồ, làm gợn lên từng vòng gợn sóng. Quý Linh Nguyệt nhắm mắt thở dốc. Một lúc sau, cơ thể đẫm mồ hôi ngấm vào không khí lạnh, dần dần cảm thấy hơi lạnh.

"Ưm..." Nàng không muốn dùng ma lực để chống lạnh, rụt vai lại, nũng nịu chui vào lòng Lam Vũ. Lam Vũ vỗ vỗ cặp mông cong vút của nàng, lười biếng đứng dậy, thi triển linh lực làm bồn tắm đầy nước, thả vào một viên Hỏa châu, rồi mới ôm nàng cùng vào ngâm bồn.

Hơi nóng mờ ảo bốc lên, khiến khuôn mặt người ta đỏ bừng. Có lẽ vì vừa lăn lộn một trận, Quý Linh Nguyệt lười nhúc nhích, nhắm mắt mặc cho Lam Vũ sắp xếp. Một lúc sau, Lam Vũ tắm rửa sạch sẽ cho nàng, cúi xuống hôn lên môi nàng: "Buồn ngủ rồi à?"

Quý Linh Nguyệt nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Được rồi," Lam Vũ vuốt ve mái tóc mềm mượt của nàng, dịu dàng nói: "Vậy thì ngủ vài canh giờ đi."

Quý Linh Nguyệt lầm bầm: "Nàng ngủ cùng ta."

"Được."

Tiếng nói chuyện nho nhỏ trong phòng dần biến mất. Ngoài cửa sổ, mây đen bao phủ, mưa lất phất, là thời tiết thích hợp nhất để ngủ. Nhưng vừa đến giữa trưa, đã có người gõ cửa sân.

Lam Vũ ngái ngủ mở mắt, thấy Quý Linh Nguyệt hiếm khi lười biếng không muốn dậy, liền đắp chăn cho nàng, rồi tự mình rời phòng đi mở cửa.

Ngoài cửa là hai thiếu nữ cầm ô, một người treo cánh tay, một người chống gậy. Lam Vũ nhìn lướt qua họ, thắc mắc: "Hai người các ngươi không nghỉ ngơi cho đàng hoàng, chạy đến đây làm gì?"

Đan Thanh nói: "Ngoài thành có một Giao Nhân, nói là muốn gặp người."

Đan Bách nói: "Ngoài thành còn có một phàm nhân, nói là muốn gặp A Nguyệt."

Lam Vũ sững lại, theo bản năng hỏi: "Là ai?"

"Giao Nhân đó nói, nàng ấy tên là Phù Du."

"Phàm nhân đó nói, hắn ta tên là Viên Chẩn."



======================
================
Tác giả: Cảm giác chắc chắn là có người đã quên, nên tui muốn nói: Viên Chẩn là Quốc Sư chương 67.

======================
================
Editor:  =))))) funfact mà editor phát hiện ra, bình thường tác giả sẽ đặt tên chương dựa trên từ khóa ở trong nội dung của chương đó, mà lúc tui làm chương H này, tui không thấy đoạn nào có chữ "nhìn xem" cả, mà chữ "nhìn xem" này xuất hiện ở Ch.152. Nghĩa là, tác giả đã nỗ lực chèn xôi thịt dô cho mấy người đó, chứ vốn dĩ Ch.151 vẫn là cốt truyện thôi =)))))))))))



======================
Chương 152: Giả


Mưa thu không ngớt, Quý Linh Nguyệt nhấc vạt áo, cầm ô bước lên bậc đá ướt, ngẩng đầu nhìn hai bóng người ngồi trong đình cách đó không xa.

"Viên Chẩn."

Nam nhân không đáp. Thay vào đó, một thư đồng nhỏ bé bên cạnh hắn quay đầu lại, nhìn Quý Linh Nguyệt một cái, rồi cúi đầu nói gì đó vào tai Viên Chẩn. Một lúc sau, hắn từ từ quay đầu, lộ ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn. Quý Linh Nguyệt bước vào trong đình, sững sờ nói: "Viên Chẩn, ngươi đã già rồi."

Viên Chẩn cười bất lực, giọng cũng khàn khàn: "Phàm nhân thì luôn phải già đi. Không giống như Tiên sư, đã bao nhiêu năm trôi qua, vẫn là dáng vẻ năm đó."

"Dáng vẻ năm đó sao?" Quý Linh Nguyệt lẩm bẩm một câu, lắc đầu, im lặng ngồi xuống ghế đá đối diện hắn: "Làm sao ngươi biết ta ở đây?"

Nam nhân già nua buông cây gậy, ngón tay khô khốc chầm chậm lấy ra một con hạc giấy từ trong ngực: "Người quên rồi sao, năm đó, người đã tặng ta con hạc giấy này, nói rằng nó có thể giúp ta tìm thấy người." Nói rồi, hắn không nhịn được ho vài tiếng, lúng búng: "Đợi bao nhiêu năm, mãi cho đến gần đây, con hạc giấy này mới có phản ứng, dẫn ta đến đây."

Quý Linh Nguyệt nhận lấy con hạc giấy. Trên đó vẫn còn lưu giữ một chút linh lực yếu ớt. Nàng nhẹ nhàng chạm vào nó, nhớ lại chuyện xưa nàng nhờ hắn nhận diện chữ viết trên tấm đá ở Nhung An năm nào, nhất thời không nói nên lời.

[Remind: Nhung An là Kinh đô của Vân Hoang - quốc gia nằm ở phía Tây của đại lục Hiên Viên, 700 năm trước là Tử Tang Quốc]

Những chữ đó có nghĩa là gì, bây giờ nàng đã biết hết rồi. Thế mà Viên Chẩn vẫn đến để thực hiện lời hứa năm xưa, để giải đáp một câu đố mà nàng đã có đáp án từ lâu.

Quý Linh Nguyệt rũ mắt, rót cho hắn một chén trà nóng.

Viên Chẩn nói: "Năm đó khi tìm được sư phụ, chúng ta mới chỉ tạm biệt nhau có nửa năm. Nhưng khi ta đã hiểu được ý nghĩa của những chữ này, rồi theo con hạc giấy đi tìm Tiên sư, nó lại dừng lại ở góc Nam Hải, rồi không còn phản ứng nữa." Hắn thở dài: "Tưởng rằng kiếp này không thể gặp lại Tiên sư nữa. Không ngờ, thật sự không ngờ, trước khi ta chết, lại có thể thực hiện lời hứa với Tiên sư."

Quý Linh Nguyệt im lặng một lúc, hỏi: "Sư phụ của ngươi còn khỏe không?"

Viên Chẩn không khỏi bật cười: "Tiên sư quên rồi sao? Sư phụ cũng là phàm nhân, đã qua đời từ lâu rồi."

Nói rồi, hắn quay sang nhìn thư đồng bên cạnh: "Viêm nhi, lấy đồ ra đi."

Thư đồng gật đầu, lấy ra mảnh đá vỡ và một mảnh lụa cũ kỹ ố vàng từ cái giỏ sách sau lưng, cẩn thận trải lên mặt bàn.

"Đây là ý nghĩa của những chữ này mà sư phụ năm đó đã dịch được."

Quý Linh Nguyệt cúi đầu nhìn. Quả nhiên, trên mảnh lụa có những chữ lẻ tẻ như "hồi sinh", "hồn phách", "hoa". Nàng mím môi, nghiêm túc nói: "Cảm ơn tiên sinh đã giúp đỡ."

"Không có gì," Viên Chẩn lại ho vài tiếng, cười khẽ: "Đây đều là công lao của sư phụ ta. Nếu người còn sống, nhất định sẽ đích thân đến đây, nói chuyện với Tiên sư ba ngày ba đêm."

"Thật sao?"

"Vâng," Viên Chẩn thở dài: "Sư phụ ta luôn bị mê hoặc bởi những chữ viết đã thất truyền này, chuyên tâm nghiên cứu. Đáng tiếc là đi khắp thế gian, cũng không tìm được mấy người có cùng sở thích. Những chữ này đã được viết từ gần 100 năm trước. Khi sư phụ nhìn thấy, đã vô cùng phấn khích, luôn miệng đòi gặp chủ nhân của miếng đá."

Quý Linh Nguyệt đột nhiên sững lại, ngước mắt lên: "Gần 100 năm?"

Viên Chẩn khó hiểu gật đầu: "Tiên sư không biết sao?"

Sắc mặt Quý Linh Nguyệt hơi biến đổi: "Nhưng miếng đá này... miếng đá này rõ ràng là thứ có từ 700 năm trước."

"Không thể nào, Tiên sư nhớ nhầm rồi."

"Sao lại không thể?"

"Đây cũng là điều sư phụ ta đã nói với ta. Tiên sư, ngươi nhìn xem," Viên Chẩn cầm miếng đá lên, vuốt ve mặt cắt đã bị mài nhẵn của nó, nói: "Trên mặt cắt của miếng đá này có rất nhiều chấm tròn màu xanh lơ lớn nhỏ khác nhau, sờ vào có cảm giác như ngọc. Nếu trời quang, soi dưới ánh mặt trời, nó sẽ phát ra ánh sáng xanh nhạt, rất khó nhận thấy."

Quý Linh Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn: "Cho nên?"

"Loại đá này gọi là đá Tước Thanh, mới được khai thác tại Thanh Sương Cốc ở Đông Châu từ hơn 120 năm trước. Vì số lượng khan hiếm, giá cả đắt đỏ, nên ngay cả bây giờ, nó cũng chỉ được lưu hành ở Đông Châu và Nam Châu mà thôi."

Quý Linh Nguyệt cứng đờ tại chỗ, theo bản năng nắm chặt tay.

Mưa ngày càng lớn, ào ào trút xuống những viên gạch xanh và ngói xám, rồi rơi xuống từ mái hiên, nối thành một dải.

Nàng vịn vào mặt bàn, đứng dậy, mơ hồ đi vào trong mưa.

Những giọt nước lạnh buốt rơi xuống người. Hàng mi dài của nữ nhân khẽ run rẩy, bị cái lạnh thấu xương làm cho rùng mình. Giọng nói mơ hồ phía sau nàng cũng lập tức trở nên rõ ràng: "Tiên sư, người định đi đâu?"

Quý Linh Nguyệt hoàn hồn, chậm rãi nói: "Ta phải đi nói cho Lam Vũ." Nàng vừa bước đi trong mưa, vừa thì thào: "Miếng đá đã bị thay thế rồi, nó là giả."

Nếu miếng đá là giả, vậy thuật Hồi Sinh trên đó... còn có thể là thật không?

Quan trọng nhất là, Lam Nguyệt Yêu có biết không?

***

Dưới cơn mưa như trút, Lam Vũ dùng linh lực biến ra một con sứa nhỏ đội trên đầu, chạy nhanh ra ngoài thành để gặp Phù Du. Chạy qua vài con phố, tiếng bước chân phía sau vẫn bám sát. Nàng không nhịn được thở dài, quay đầu hỏi: "Cần gì phải như thế? Ngươi đến giờ vẫn nghi ngờ ta có ý đồ xấu sao?"

Tề Nguyệt Dao khoanh tay: "Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ta đến là để bảo vệ ngươi."

"Bảo vệ ta?" Nghe vậy, Lam Vũ hơi ngạc nhiên: "Ngươi? Bảo vệ ta?"

Tề Nguyệt Dao gật đầu, nghiêm túc nói: "Mấy tiểu tùy tùng của ngươi, một đứa bị thương ở tay, một đứa bị thương ở chân. Ở trong thành này, Ma đầu mặt lạnh kia cũng không tiện ra tay. Ta không bảo vệ ngươi, thì ai có thể bảo vệ ngươi?"

Lam Vũ do dự: "Ngươi cũng nói đây là trong thành, vậy ai sẽ ra tay với ta ở trong thành?"

"Cái đó thì không biết được," Tề Nguyệt Dao cảnh giác nhìn xung quanh, lén lút đến gần: "Người của Bồng Lai gian xảo lắm."

Lam Vũ không nhịn được cong mắt: "Ngươi đã tin lời ta rồi sao?"

Tề Nguyệt Dao sững lại, bướng bỉnh hừ một tiếng: "Nửa tin nửa ngờ thôi."

Trong lòng Lam Vũ cảm động, chủ động nắm tay nàng ta lắc lắc: "Ngươi đúng là một người tốt."

"..."

Tề Nguyệt Dao hoảng hốt lùi lại một bước, chà chà tay vào người: "Đừng... đừng dùng vẻ mặt đó nhìn ta, có thấy ghê không hả?"

Lam Vũ bật cười, tiếp tục đi về phía trước: "Dù sao cũng cảm ơn ngươi."

Nàng vội vã ra khỏi cổng thành, đi thêm khoảng trăm mét, thấy Phù Du đang bị vài tu sĩ đứng canh chừng.

Nữ nhân vẫn khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình. Vì ít tiếp xúc với ánh sáng, da nàng tái nhợt gần như trong suốt. Nàng thản nhiên đứng tại chỗ, xung quanh dường như được bao phủ bởi một lớp màng vô hình, cách ly khỏi màn mưa.

"Phù Du," Lam Vũ bước nhanh đến: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta có thứ muốn đưa cho ngươi." Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn những tu sĩ đứng bên cạnh: "Nhưng, tốt hơn là hai chúng ta nên nói chuyện riêng."

Lam Vũ sững lại, lịch sự gật đầu với những người khác, rồi kéo nàng qua một bên: "Có thứ gì muốn đưa cho ta?"

Phù Du lấy ra một cái hộp từ trong tay áo: "Đây."

Lam Vũ mơ hồ nhận lấy. Trong chiếc hộp có vài tờ giấy mỏng. Khi cầm tờ trên cùng lên, vài dòng ký hiệu đập vào mắt nàng. Nàng không hiểu, nhưng lại thấy hơi quen thuộc.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng đột nhiên mở to mắt, bừng tỉnh nhận ra: "Đây không phải là chữ viết của Tử Tang Quốc sao? Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?"

Phù Du nói: "Trong mật thất của sư phụ."

Lam Vũ nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi: "Đại Tư Tế tiền nhiệm? Tại sao nàng ấy lại có thứ này?"

"Không biết," Phù Du lắc đầu, rồi chỉ tay: "Phía dưới còn một tờ nữa."

Lam Vũ cúi đầu, lấy tờ bên dưới lên. Chữ viết lần này nàng lại nhận ra: "Cẩn thận Bệ hạ..." Nàng sững lại, ngạc nhiên: "Cẩn thận Bệ hạ? Tại sao? Đại ca có chuyện gì sao?"

Phù Du do dự: "Ta nghĩ, ý sư phụ nói đến không phải Bệ hạ hiện tại, mà là Bệ hạ trước kia, Lam Ngăn Xuyên."

Lam Vũ giật mình, theo bản năng nắm chặt tờ giấy trong tay: "Nhưng hắn đã chết rồi."

"Trước đó Điện hạ cũng đã nói, lời tiên tri không thành sự thật, Lam Ngăn Xuyên không chết vì ngươi. Nhưng... nhưng ta không tin sư phụ sẽ sai. Suy nghĩ đi nghĩ lại, ta chỉ có thể đi đến một kết luận." Phù Du mím môi, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lam Ngăn Xuyên chưa chết, hắn vẫn còn sống."

Lam Vũ ngây người nhìn Phù Du, tờ giấy trong lòng bàn tay đã bị vò nát. Một lúc sau, nàng khàn giọng nói: "Nếu hắn chưa chết, vậy bao nhiêu năm nay, hắn đã trốn ở đâu?"

"Ta không biết," Phù Du nói nhỏ: "Ta cũng không thể chắc chắn rằng hắn có thật sự còn sống hay không. Nhưng đây là khả năng lớn nhất. Cho nên Điện hạ, ngươi nhất định phải cẩn thận. Nếu hắn thật sự còn sống, ngươi chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn."

Một tiếng sấm "ầm" vang. Giữa trời đất, dường như chỉ còn lại tiếng mưa ào ào. Khóe mắt Lam Vũ dần đỏ hoe, đột nhiên cười khẩy: "Nực cười..."

"Điện hạ?"

"Thật là nực cười..." Nàng nắm chặt tay, run giọng nói: "Bao nhiêu năm qua, từng tên một, hóa ra đều còn sống. Chỉ có mẫu thân của ta, mẫu thân của ta..."

Nước mắt tí tách rơi xuống, nàng đau khổ nghẹn ngào, toàn thân run rẩy vì căm hận: "Ta nhất định phải giết bọn họ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro